Chap 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong phòng khách của một tòa nhà cao cấp, hai cha con ngồi trên sô pha

"Cha muốn kết hôn!"

Đang nói chính là Jung JinHyuk, bốn mươi tuổi, mặc dù đã tới tuổi tứ tuần, nhưng vẻ ngoài tuấn tú của y một chút cũng không có giảm, khí chất trưởng thành càng tăng, cả người toát lên vẻ mị lực cương nghị. Vợ y vào mười năm trước bị bệnh mà qua đời. Gần đây, y quen biết một người phụ nữ tên là MinHee, hai người nhất kiến như cố(mới gặp đã quen thân),hơn nữa còn là đồng nghiệp, cảm tình rất nhanh tới rồi đi đến bàn chuyện kết hôn.

"A?Cha, cha cuối cùng đã bị lừa rồi? "J-Hope nằm trên ghế sô pha, trào phúng nói. Jung HoSeok, hay còn gọi là J-Hope, mười bảy tuổi, hoàn toàn thừa kế huyết thống tốt đẹp của cha hắn: khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao gầy, tuyệt đối là ngoại hình khiến nữ giới phải điên cuồng.

"Tiểu tử thối!" Jung JinHyuk một quyền đánh tới J-Hope. "Mày một ngày không móc cha mày sẽ chết có đúng hay không?"

"Chết thì chưa chắc, cơ mà sống sẽ thấy vui! Haha ..."

"Không thèm nói nhiều với con" Jung JinHyuk vừa định lên lầu, bỗng nhiên nhớ tới sự kiện quan trong quên chưa nói.

"A! Thiếu chút nữa quên nói với con, MinHee cùng con trai cô ấy sẽ tới ở cùng chúng ta."

"Ồ! Tốt! Có lúc thấy căn nhà to như vậy chúng ta ở có cảm thấy buồn chán, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn." Hắn cũng không phản đối, chỉ cần cha thích là được.

"Con có thể nghĩ được như vậy thật là tốt!" JinHuyk âm hiểm cười cười, J-Hope trực giác cảm thấy mùi âm mưu.

Đích xác, rất nhanh Jung JinHyuk ném về phía con trai mình một quả bom:"Jimin mới mười tuổi,mà cha và MinHee hiện tại công tác đều bận rộn, dù sao đi nữa con hiện tại cũng đang nghỉ hè, Jimin trong hai tháng này nhờ con chăm sóc, con là anh lớn, nhất định phải chăm sóc em trai thật tốt nha." Hắc hắc, cuối cùng bị y nắm được cơ hội. Bình thường không biết lớn nhỏ, lúc này phải thừa cơ mà trả thù.

"Cha... Cha là cố ý. Vì sao muốn con chiếu cố? Mời bảo mẫu không được sao?" Muốn hắn hai tháng chăm sóc một tên nhóc mười tuổi? Kêu hắn nhảy lầu còn dễ hơn!

"Mời bảo mấu sẽ làm chúng ta lo lắng, hơn nữa con cũng xem thời sự rồi đó, hiện tại bảo mẫu ngược đãi trẻ em xảy ra rất nhiều, huống hồ Jimin cũng không phải trẻ con, không cần con thay tã cho uống sữa, chỉ cần con cùng Jimin chơi, dỗ ăn, ngủ là được!" Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!

"Thế nhưng ..." J-Hope chưa kịp nói xong đã bị cha hắn vô tình cắt đứt: "Không thương lượng! Nếu không đồng ý, chiếc xe thể thao mà con yêu quý sẽ vĩnh viễn ở lại cửa hàng!" Jung JinHyuk nói lời hung ác.

"Được ....Xem như cha lợi hại!" Có người cha như y, xem như là hắn không may!

"Ta và MinHee không có chuẩn bị mời rượu, sau cuối tuần chúng ta phải đi đăng ký, sau đó bọn họ sẽ dọn tới nhà chúng ta. Lần thứ hai nhắc nhở con, con nhớ phải chăm sóc Jimin thật tốt, nói cách khác ...."

"Biết! Biết! Nói cách khác con vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng được mua xe thể thao!" Ai nha, vì xe thể thao yêu quý, hắn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay làm bảo mẫu hai tháng.

Kì nghỉ hè của hắn a ...J-Hope lúc này đây chỉ có thể ai oán bản thân sao có thể gặp một người cha như thế chứ?

Một tuần sau ....

Trong nhà họ Jung.

"Đến đây, Minnie ngoan, gọi Hoseok hyung." MinHee cầm lấy tay của một đứa bé trai, đem cậu đến trước mặt J-Hope. MinHee ước chừng ba mươi tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất. Người cũng như tên, là một người phụ nữ rất sâu sắc.

"... Chào Hoseok hyung..." Jimin đem đầu cúi thấp, dáng vẻ đầy xấu hổ.

"Ha hả, thằng bé là đang xấu hổ. Minnie ngoan, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt đất như vậy là không lễ phép." MinHee cười cười, nói với Jimin.

Chần chờ một hồi, Jimin ngẩng đầu lên. Đôi mắt cười nhỏ nhắn, cái mũi tinh xảo, đôi môi hồng thuận, khuôn mặt ngây thơ trắng hồng, thực sự rất đáng yêu. Mà lúc này cậu đang chớp chớp đôi mắt trong veo của mình, dáng dấp nhìn Hoseok lại càng đáng yêu hơn.

Vật nhỏ đáng yêu này hẳn là sẽ không nghịch ngợm đi, J-Hope nghĩ thầm.

"Thật sự làm phiền con chiếu cố thằng bé hộ dì." MinHee cười dịu dàng

"A, sẽ không, sẽ không, dù sao ở nhà cháu cũng không có việc gì để làm." Nhận thấy cái nhìn uy hiếp từ cha, J-Hope chỉ có thể nói vậy.

"Tốt, tiểu tử này ngày nghỉ chỉ biết ra ngoài chơi bời, để hắn chăm sóc Minnie, hắn sẽ không dám ra ngoài lăn lộn, nhất cử lưỡng tiện (một việc tiện đôi đường)" Jung JinHuyk nói xong, nhãn thần J-Hope như muốn giết người nhìn lại y.

Jung JinHyuk làm như không phát hiện ra, ngược lại còn thân thiết vỗ vỗ đầu Jimin nói:"Minnie,từ hôm nay trở đi con sẽ sống ở đây, ba ba cùng ma ma con trong thời gian không có ở đây, Hoseok hyung sẽ là người chăm sóc con."

"Dạ..." Jimin gật đầu.Đảo mắt nhìn về phía MinHee, thấy nàng đang mỉm cười cùng mình, Jimin hạ quyết tâm hô lên một tiếng: " Ba ba..."

Jung JinHyuk ngần người, lập tức vui mừng ôm chầm lấy Jimin, hôn lên khuôn mặt cậu, hài lòng nói: " Minnie thật ngoan!"

MinHee cũng rất hài lòng mỉm cười. J-Hope xem bộ dáng hài lòng của họ, thở dài, đương nhiên cũng không phải bởi vì hắn không vui, mà là nghĩ đến niềm vui sướng của họ được xây dựng trên niềm vui sướng nghỉ hè của hắn a!

Buổi sáng ngày thứ hai

"Ba ba ma ma đi làm, Minnie ở nhà nhớ nghe lời hyung nói!" MinHee trước khi đi căn dặn

"Dạ" Jimin ngoan ngoãn gật đầu

"Hobbie, con chăm sóc Minnie cho thật tốt, hai ngày nay thằng bé bị cảm, con đừng quên cho Minnie uống thuốc, còn có để cho Jimin ngủ nhiều chút..."

Jung JinHyuk còn chưa có dặn xong, J-Hope không đủ kiên nhẫn mở miệng nói: " Được rồi! Được rồi! Ngày hôm qua cha đã nói không dưới trăm lần, con hiện tại còn có thể thuộc làu làu." Trời ạ, buông tha hắn đi, hai câu nói này từ hôm qua đến giờ hắn nghe đi nghe lại trăm lần rồi,hắn hiện tại mới biết cha mình thì ra là loại người dông dài như thế đấy.

"Được rồi, anh đừng có lải nhải nữa, Hobbie nhất định sẽ chiếu cố tốt Minnie mà." MinHee đúng lúc ngăn cản JinHyuk đang định nói. Nghe MinHee nói vậy, JinHyuk chỉ còn cách ngừng nói.

"Được rồi, Minnie, ba ba ma ma đi làm đây!" Jung JinHyuk cười nói từ biệt với Jimin "Ba ba hẹn gặp lại, ma ma hẹn gặp lại." Jimin đối với bọn họ vẫy tay chào.

Sau khi JinHyuk cùng MinHee đi rồi, Jimin vẫn còn luyến tiếc nhìn ra cửa.J-Hope thấy vậy, tiến lên vỗ đầu cậu, ôn nhu nói "Được rồi, tới giờ uống thuốc rồi."

"A..." Jimin lúc này mới chịu rời khỏi cửa, trở lại phòng khách, ngồi lên sô pha.J-Hope cầm viên thuốc đặt vào tay Jimin, rồi đưa chén nước cho cậu. Jimin nhìn viên thuốc trong tay, nhíu mày.Qua một hồi lâu, cậu chính là không chịu uống, chỉ là ngẩng đầu lên nhìn Hoseok, rồi nhìn viên thuốc trong tay.Ai nha...Hắn biết không có đứa bé nào chịu ngoan ngoãn uống thuốc cả. "Minnie ngoan, uống thuốc mới có thể hết bệnh." J-Hope ôn nhu dỗ nói. Vì chiếc xe thể thao mơ ước bấy lâu, hắn chỉ có thể khuyên nhủ.

"Thế nhưng..." Jimin chính là vẫn không chịu

Nhẹ nhàng không được, xem ra phải mạnh bạo thôi, "Em không uống anh sẽ nói cho ma ma rằng em không ngoan!" J-Hope thấp giọng trách mắng. Mấy đứa bé là sợ điều này nhất, như vậy cậu hẳn sẽ chịu uống thuốc đi.

Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua những lời như vậy, Jimin sau khi nghe xong sự "uy hiếp" của Hoseok, hiển nhiên là bị hù dọa, con mắt lập tức biến thành đỏ, nước mắt cứ như vậy mà rớt xuống. Hoseok bỗng chốc ngốc lăng. Nhìn Jimin trước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, vào tai hắn là những âm thanh nức nở, chưa từng gặp qua tình huống này, Hoseok luống cuống đứng lên.

"Em... Em... Em đừng khóc a" J-Hope ngốc dỗ dành.

Ai biết Jimin khóc lại càng thương tâm hơn, thân thể nho nhỏ cuộn vào một góc của sô pha.Nhìn bộ dáng ủy khuất của cậu, J-Hope nói không ra cái cảm giác tội lỗi của mình.

"Ngoan. Minnie không khóc" J-Hope thân thủ vỗ vỗ lưng Jimin, "Là anh không tốt, không nên mắng." Hắn nhận sai là được rồi.

                                                      END CHAP


Nhớ vote ủng hộ và cmt nhận xét cho au nha ^^


JungMin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro