🌿Chương 29.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Packha03

Sau này, Hứa Tri Nam nhớ lại câu nói kia của Lâm Thanh Dã: "Lần này để anh thích em một lần nữa đi." Tuy rằng từ trước tới này Lâm Thanh Dã chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng với cô, nhưng dường như quen biết anh lâu như vậy, lần đầu tiên cô thấy anh dịu dàng đến thế.

Kiêu ngạo rút đi, ánh mắt hai người nhìn nhau, lần đầu tiên Hứa Tri Nam cảm nhận được lời nói từ tận đáy lòng của anh.

Câu nói kia chính là lời thỉnh cầu.

Nhìn nhau trong chốc lát, Hứa Tri Nam là người thu hồi tầm mắt: "Nhưng bây giờ nhiều người thích anh, anh không cần phải như vậy."

"Nhưng anh không thích người khác."

Lâm Thanh Dã giơ tay lên, muốn chạm vào mặt cô, tay giơ giữa không trung, không biết anh nghĩ tới chuyện gì, dừng lại, tay rũ xuống, nhẹ nhàng chạm vào cổ cô.

Lòng bàn tay anh hơi lạnh, dán vào xương quay xanh của cô, tinh tế yếu ớt khắc sâu, phảng phất như dùng thêm một chút lực có thể bẻ gãy.

"Anh sẽ không thích người khác." Anh nói.

Bàn tay anh rất lớn, chiếc cổ mảnh khảnh của Hứa Tri Nam nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

"Anh biết anh lừa em, chưa có sự cho phép của em đã kéo em vào cuộc sống trong đó." Thần sắc Lâm Thanh Dã nhàn nhạt: "Đêm hôm đó, lúc sau anh cũng uống say."

"Anh không nghĩ cố ý phá huỷ cuộc sống của em. Nếu như đêm đó anh không uống say, anh sẽ không làm như vậy." Đầu anh cúi thêm chút nữa, không nhìn thẳng vào cô.

"Em không cần cho anh bất kỳ câu trả lời nào, chỉ cần em cho phép anh thích em một lần nữa là đủ rồi." Lâm Thanh Dã nói: "A Nam, trước kia đối với em không tốt, hiện tại hãy để anh nghiêm túc theo đuổi em một lần nữa."

Hứa Tri Nam chỉ cảm thấy lòng bàn tay anh ở cổ nóng lên, không nói được thành lời.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên phá vỡ sự yên lặng.

Là mẹ cô gọi tới.

Lâm Thanh Dã lui lại phía sau một bước, không dựa vào gần như vừa nãy.

Hứa Tri Nam từ trong túi xách lấy điện thoại ra, bấm nhận cuộc gọi: "Vâng, con nghe mẹ."

Bà Hứa ở đầu dây bên kia hỏi: "A Nam, khi nào con trở về? Đừng về muộn quá kẻo lại bị bệnh."

"Dạ, con biết rồi mẹ." Cô ngoan ngoãn lên tiếng đáp lại: "Con về ngay đây ạ."

Bà Hứa sợ cô chỉ trả lời trấn an bà, thúc giục nói: "Con mau về nhà nghỉ ngơi cho tốt. Tiệm cứ để người khác tới trông, con về mẹ ngủ tiếp."

Lại trò chuyện thêm đôi câu, Hứa Tri Nam cúp điện thoại, Lâm Thanh Dã lui trở lại chiếc bàn phía sau, nhìn cô nói: "Anh đưa em trở về."

"Tôi có thể ngồi tàu điện ngầm."

Lâm Thanh Dã liếc nhìn thời gian: "Bây giờ đã muộn, về nhà phải ngồi tàu điện ngầm hơn một giờ đồng hồ, quá nguy hiểm."

Hứa Tri Nam nhớ tới lời mẹ cô vừa nói "Con về mẹ ngủ tiếp." Do dự một chút, liếc nhìn bên ngoài cửa kính, chiếc xe Lâm Thanh Dã đậu ở bên ngoài, rất gần.

Cô lắc đầu: "Sẽ bị người khác nhìn thấy."

"Sẽ không đâu." Lâm Thanh Dã đeo khẩu trang, đội mũ che kín, chỉ dưới vành mũ lộ ra một đôi mắt đen nhanh: "Anh đưa em về, có thể sớm một chút em sẽ về đến nhà."

Lý do an toàn, Lâm Thanh Dã lên xe trước, canh bên ngoài không có người nào nhìn thấy, sau đó Hứa Tri Nam mới theo sau lên xe.

Cửa kính xe là kính một chiều, bên ngoài sẽ không nhìn thấy được tình huống bên trong xe.

Ban đêm mùa hè nhiệt độ cuối cùng cũng mát mẻ hơn một chút, cửa kính xe chỉ lộ ra một kẽ hở. Cuộc sống về đem mới chỉ bắt đầu, trên con đường có rất nhiều xe cộ chạy qua, cũng may mọi người đều có bạn bè đi cùng cười đùa, không ai chú ý tới bên trong chiếc xe này.

Hứa Tri Nam ngồi bên ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, rất an tĩnh.

Yển Thành là một đô thị thành phố quốc tế, dù sắp bước sang một ngày mới, nhưng vẫn náo nhiệt như cũ. Đèn đường sáng như ban ngày, trên đường tuấn nam mỹ nữ đi lại, ăn mặc cực kỳ thời thượng.

Trước kia Hứa Tri Nam luôn cảm thấy cuộc sống về đêm của Yển Thành cực kỳ xa lạ, nhưng Lâm Thanh Dã hoà nhập rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại ωαττραδ @packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp]

Lúc trước khi còn ở quán bar, chỉ cần ban nhạc Thứ Hoè lên biểu diễn, dưới sân khấu không còn chỗ ngồi. Hứa Tri Nam nhìn thấy anh trên sân khấu, hào quang chói mắt, dáng vẻ tuỳ ý, ở dưới hò reo gọi tên anh.

Cho tới bây giờ khi tham gia chương trình, anh vẫn trở thành đề tài bàn tán nhiều nhất trong nhóm ca sĩ, như cũ vẫn có nhiều người thích anh, đến từ nhiều nơi trên thế giới.

Nhưng bây giờ Lâm Thanh Dã ngồi bên cạnh cô, còn nói với cô nhưng lời đó.

Hứa Tri Nam luôn cảm thấy có chút không chân thật.

Dọc theo đường đi cô không lên tiếng, Lâm Thanh Dã từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc. Lái xe ra khỏi khu náo nhiệt, xung quanh không còn nhiều người như vậy nữa.

Chỉ là đi được nửa đường trời bỗng nhiên đổ mưa. Hứa Tri Nam đau khổ phát hiện ra, cô lại quên mang theo ô, rõ ràng hôm nay dự báo thời tiết nói trời sẽ không mưa.

Hạt mưa rơi xuống đập lên kính chắn gió.

Xe chạy gần đến nhà Hứa Tri Nam, xung quanh một cửa hàng tiện lợi cũng không có, ngay cả muốn cây che chắn cũng khó khăn.

ωαττραδ | packha03

Lâm Thanh Dã vốn muốn trực tiếp lái xe tới trước cửa nhà cô, nhưng bị Hứa Tri Nam ngăn lại: "Mẹ tôi có khả năng ở dưới lầu chờ tôi, có thể nhìn thấy."

Vì vậy anh bèn ngoan ngoãn dừng xe ở bên cạnh, từ nơi này cách nhà cô chừng mười mét, nhưng mà thời tiết vẫn mưa như cũ, vẫn sẽ bị ướt.

Lâm Thanh Dã nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Tri Nam bên canh, áo phông cùng với quần jeans, dưới chân đi một đôi giày vải.

Anh thu hồi tầm mắt, từ sau lấy áo khoác đặt trên đùi cô.

Hứa Tri Nam ngừng một giây, nhìn anh.

"Em mặc áo khoác vào đi." Lâm Thanh Dã tháo chiếc mũ trên đầu xuống, đội lên đầu cho cô, kéo xuống thấp: "Đi thôi, cẩn thận bị ướt."

"...Cảm ơn anh." Hứa Tri Nam nắm chặt mũ và áo khoác, lại bổ sung thêm: "Cảm ơn đã đưa tôi về."

---

Áo khoác kia của anh là áo gió, màu đen, rất to, có khả năng chống nước, sau khi Hứa Tri Nam mặc vào trùm qua mông cô, hoàn toàn che được quần áo cô bên trong.

Cùng anh nói lời cảm ơn, Hứa Tri Nam trực tiếp chạy trở về nhà.

Mẹ còn ở dưới lầu chợ cô, vừa nghe thấy động tĩnh bà nghiêng đầu nhìn qua, giật mình: "Sao con lại dầm mưa như vậy trở về?! Con quên mang ô sao?"

Hứa Tri Nam đứng ở dưới hành lang, cởi áo khoác xuống, đem nước phủi một lượt: "Vâng, con quên mang theo ô, vừa đến cửa nhà trời đổ mưa, không sao đâu, con không bị ướt."

"Áo khoác này của con sao?" Bà Hứa phát hiện ra có điểm không đúng: "Sao áo lại lớn như vậy?"

Hứa Tri Nam dừng lại: "Áo của bạn con, khi nãy anh ấy đưa con về."

"Tiểu Cố hả con?"

"Dạ không, là một người bạn khác."

Bà Hứa nhìn chiếc áo trên tay cô, rộng như vậy, hẳn là nam sinh, tò mò bà hỏi thêm một câu: "A Nam của chúng ta không phải là đang yêu đương chứ?"

"Không có đâu mẹ." Cô phủ định rất nhanh, đối diện tầm mắt nghiên cứu của mẹ cô, không hiểu sao trên mặt nóng lên: "Không phải là bạn trai, chỉ là một người bạn bình thường thôi mẹ."

Bà Hứa cười nói: "Một năm nữa là con tốt nghiệp rồi, chuyện này có sao đâu, cũng nên tìm bạn trai rồi. Mẹ cũng không có yêu cầu nào khác, chỉ cần đối xử tốt với con là được rồi."

Đối với chuyện này, Hứa Tri Nam qua loa lấy lệ đáp ứng bà kết thúc. Kéo mũ bị mưa làm ướt xuống, tóc cô ngược lại vẫn khô ráo.

Cô mí mắt rũ xuống, nghĩ ngợi lung tung.

Lâm Thanh Dã coi như đang đối xử tốt với cô sao?

Cô không xác định được.

[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của editor]

"Mau đến đây, con đưa mũ và áo ướt cho mẹ." Bà Hứa từ trong tay cô nhận lấy, không quên thúc giục cô: "Con đi tắm nước nóng nhanh đi, kẻo bị cảm lạnh."

Vì vậy Hứa Tri Nam không suy nghĩ gì nữa, xoay người bước lên lầu.

---

Lâm Thanh Dã ở bên ngoài chờ một hồi, cho đến khi nhìn thấy đèn phòng Hứa Tri Nam tắt mới lái xe rời đi.

Chờ tới khi quay trở lại chung cư, đã qua 12 giờ đêm.

Lâm Thanh Dã bước vào nhà tắm, mặc áo ngủ đi dép lê bước ra, túi giấy nữ thần côn kia cho anh vẫn còn nằm trên bàn.

Anh nhìn chằm chằm hồi lâu, đầu cúi xuống, bỗng nhiên thấp giọng cười nhẹ một tiếng.

Chung cư rộng lớn nhưng lại trống trải, chàng trai cười tản mạn, ngọn đèn trần nhà chiếu xuống, đem những sợi tóc của anh chiếu sáng.

Dùng một ngàn tệ mua thứ đồ chơi này, xem ra cũng không tính là thiệt thòi.

Sáng sớm hôm sau, đến lần ghi hình tiếp theo cho chương trình "I'm Here for the Song" đi nửa chặng đường, Lâm Thanh Dã như cũ được xếp hàng đầu tiên, mà Chu Cát tiến vào vòng chờ nguy hiểm.

Lâm Thanh Dã lúc này chọn một bài hát do anh sáng tác, chậm rãi, là bài hát về tình yêu.

Anh thật sự có một giọng hát tốt, âm giọng trầm thấp, rất có từ tính, lại mang chút phảng phất giọng mũi khi vừa tỉnh dậy, rõ ràng từng chữ pha chút dứt khoát, nhưng tổng thể lại có thể thôi miên người nghe, dễ dàng chạm đến lòng người.

Sân khấu "I'm Here for the Song" không chỉ có dàn âm nhạc chất lượng, ngay cả ánh sáng cũng đỉnh của đỉnh.

Những tuyển thủ dự thi khác đều ngồi ở phòng nghỉ phía sau hậu trường. Trong phòng nghỉ ngơi chính là phần ghi hình chương trình trực tiếp.

Lần này anh không có mượn bất kỳ nhạc cụ nào, chỉ cần một thân một mình đứng ở đó, đứng trước khán đài, tay thon dài cầm lấy chiếc microphone, đường cong lưu loét, vai rộng eo thon dưới ngọn đèn ánh sáng rực rỡ phác hoạ lên dáng hình.

Trong phòng nghỉ ngơi có người nâng tay che mắt: "Ai u, không thể nhìn nữa mà, sẽ bị câu đi mất! Tôi phải tố cáo với bên đạo diễn, người này chơi xấu, phóng điện xuống phía dưới cho người xem mà!"

Mọi người đều dồn dập cười nghiêng ngả.

Những thí sinh trong chương trình "I'm Here for the Song" đều là quan hệ cạnh tranh, nhưng không giống như những cuộc thi tranh đấu khốc liệt khác, bởi vì phần lớn những tuyển thủ đều xuất thân là ca sĩ. Chẳng qua chỉ là một cuộc so tài xem biểu diễn trên sân khấu mà thôi, cho nên quan hệ mọi người đều vô cùng hoà hợp.

Lại có người nói: "Anh không biết lúc trước chúng tôi đặt biệt hiệu cho cậu ấy sao?"

"Tên là gì thế?"

"Pika Lâm." Người kia đáp, còn bắt chước theo giọng nói của Pikachu: "Pika, pika mười vạn volt."

"Haha, so sánh hình tượng không tồi, thật sự là mười vạn volt. Cái này không chỉ là lấy mặt phóng điện, ngay cả toàn thân cũng có thể làm cho người ta giật điện."

Bài hát kết thúc.

Dưới khán đài, người xem một nửa đã rơi lệ, một nửa liên tục sôi trào gọi tên Lâm Thanh Dã.

Tay anh vẫn giữ trên microphone, ngẩng đầu nhìn dưới sân khấu một lượt, anh hơi nghiêng người, đến gần microphone, nhẹ câu khoé môi nói: "Cảm ơn mọi người."

Anh cười rất nhỏ, nhưng vẫn bị Fans hâm mộ dưới khán đài bắt được, tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, dường như muốn phá tan sân khấu.

Ngay cả những người đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi cũng giật mình.

"CMN? Mới vừa rồi Lâm Thanh Dã cười sao?"

"Đừng nói những lời thô tục như thế, đến lân mình lên hát lại rơi hết chữ, mặc dù tôi CMN cũng kinh hãi! Lâm Thanh Dã sao tự nhiên lại tốt tính như thế?!"

"Mấy người không phát hiện ra cậu ta hôm nay tâm tình nhìn không tệ sao?"

Từ khi quay chương trình cho đến nay, quanh Lâm Thanh Dã áp suất vẫn luôn thấp. Mọi người cảm thấy cũng đều quen rồi, cho là vốn dĩ anh đã có tính cách này.

Rất nhanh, Lâm Thanh Dã đã xuống sân khấu, quay trở lại phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Lâm đối với chuyện bốn năm trước mới anh sáng tác bài hát vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lúc trước nhìn anh như vậy chỉ nghĩ rằng tính tình người này quá kiêu ngạo, cho dù trong chương trình có gặp mặt nhau cũng không hỏi anh chuyện này, tới hôm nay rốt cuộc nắm lấy cơ hội.

Vừa thấy anh trở lại, Thẩm Lâm giơ tay lên tiếng chào anh: "Hello, người anh em."

Lâm Thanh Dã ngừng một lát, cất bước đi tới chỗ cô nàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Tôi hỏi cậu chuyện này." Thẩm Lâm ngừng lại, ngón tay chỉ vào mặt mình: "Cậu còn nhớ tôi không?"

Mí mắt Lâm Thanh Dã rũ xuống, quét nhìn cô một lần: "Thẩm Lâm Lâm?"

Thẩm Lâm Lâm trong giới ca hát địa vị không tồi, thực lực của cô được mọi người công nhận là nữ ca sĩ có triển vọng, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng mọi người thấy cô đều gọi một tiếng: "Chị Lâm Lâm."

Lâm Thanh Dã tốt rồi, trực tiếp gọi tên đầy đủ, ba chữ kia từ trong miệng anh phát ra, không hiểu sao có chút khiêu khích trong đó.

Cũng may Thẩm Lâm Lâm không quá quan tâm điều này: "Tôi, bốn năm trước, mời cậu sáng tác bài hát, còn nhớ không?"

Lâm Thanh Dã nhướng mi, rất rõ ràng đối với chuyện này không có ấn tượng. 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro