Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau quay lại đoàn phim, Bao Điển Hiền liếc xéo Khương Diệp một chút, ý vị thâm trường nói một câu: "Người trẻ tuổi chớ bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, tập trung vào sự nghiệp mới là quan trọng nhất."

Hiển nhiên trận thế ngày hôm qua của Chung Trì Tân, ông ta cũng đã nhìn thấy.

Lần này Khương Diệp quay <Tượng Y> quả thật có khá nhiều rắc rối, có thể nói những vấn đề đáng lẽ ra chỉ phát sinh trên những ngôi sao nổi tiếng thâm niên chẳng hiểu vì lẽ gì lại xuất hiện trên người cô.

Về phần xin nghỉ phép để xử lý tình cảm, Khương Diệp không hối hận, có một số việc nếu không giải quyết kịp thời sẽ mang lại kết cục tai hại, cô không hi vọng chỉ vì trốn tránh mà khiến cho tương lai phải nuối tiếc.

"Tôi sẽ cố gắng xin nghỉ phép ít đi." Khương Diệp không nói là mình sẽ không xin nghỉ nữa, tự để lại cho mình một đường lui.

Bao Điển Hiền tức cười: "Được, mấy người tuổi trẻ chính là tự tin, quay phim nghiêm túc cho tôi, chờ đóng máy xong tôi cũng mặc kệ mấy người."

Cũng không phải thật sự vì Khương Diệp nghỉ phép mà tức giận, Bao Điển Hiền thuần tuý xuất phát từ kinh nghiệm của người từng trải.

Nam nữ diễn viên vì chuyện tình cảm mà lãng phí một thân thiên phú trong giới chẳng lẽ còn ít sao?

Minh tinh lưu lượng được ưu ái nhiều năm như vậy, mầm non tốt của giới điện ảnh lại đang trong thời kỳ giáp hạt, một diễn viên ổn cũng diễn đến vài bộ phim một năm, đây là dưới tình huống các đạo điễn cam chịu thu xếp. Nếu chỉ đóng vai phụ cũng coi như thôi, cố tình còn đều là vai chính.

Còn có những trường hợp nam nữ chính diễn cùng một bộ phim, đổi sang bộ phim khác vẫn là hai người đấy, dù đạo diễn không cảm thấy chói mắt, người xem cũng phải cảm thấy phiền.

Trong tình trạng như vậy, điện ảnh trong nước đang ngày càng đi xuống.

"Ngày 25 Chung Trì Tân công diễn, có phải cô lại muốn xin nghỉ nữa hay không?" Bao Điển Hiền cầm lấy bộ đàm, hỏi Khương Diệp đứng bên cạnh.

"Đạo diễn, hôm đó là thứ bảy, đoàn phim chúng ta được nghỉ một ngày." Khương Diệp không chút hoang mang nói.

Bao Điển Hiền nghẹn một cục: "Sao tôi lại cứ cảm thấy trong lòng không thoải mái là sao nhỉ?"

Thợ trang điểm ở đối diện gọi Khương Diệp, cô rời đi bỏ lại một câu: "Đại khái là đạo diễn cũng muốn nở hoa đó mà."

Người đàn ông trung niên vẫn còn là cẩu độc thân Bao Điển Hiền: "..."

Ngược lại không mấy khi thấy được Khương Diệp nhẹ nhàng như hôm nay, còn học được nói đùa, cho nên phải nói sức mạnh của tình ái quả nhiên thần kỳ.

Nếu quay phim thuận lợi, hôm nay là ngày Hạ Lỵ đóng máy, cũng có nghĩa <Tượng Y> đã quay xong hơn một nửa, khoảng hai ba tháng nữa là có thể kết thúc. Có những bộ phim tiêu tốn thời gian nhiều năm, trong đó bao gồm tất cả các hạng mục, từ duyệt phim cho đến quay phim, ví như <Tượng Y> lúc trước vì tuyển diễn viên cũng tốn mất hai năm.

"Hạ Lỵ, hôm nay chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhanh chóng đóng máy." Bao Điển Hiền cầm loa hô lên.

"Được rồi đạo diễn, thực ra ông muốn đuổi tôi đi sớm chứ gì?" Hạ Lỵ tỏ vẻ thương tâm muốn chết.

Cô ấy nháy mắt ra hiệu cho Khương Diệp: "Buổi tối quay xong chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm nhé."

"Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi." Chung Trì Tân nói buổi tối muốn tới đây đón cô, Khương Diệp tự nhiên không thể đi cùng Hạ Lỵ.

Hạ Lỵ cũng không hề cảm thấy thất vọng, cô ấy là một diễn viên phụ tuyến ba bị từ chối cũng là bình thường, nhất là tính cách còn không khiến cho người ta yêu thích, khổ nỗi sở thích duy nhất của cô ấy chính là hóng hớt, muốn sửa cũng không sửa được.

"Ai, hi vọng sang năm vẫn có thể nhận được vai diễn, nếu không sẽ chết đói mất." Hạ Lỵ thở dài than ngắn.

Khương Diệp liếc cô ấy: "Ăn nói cẩn trọng một chút, tự nhiên sẽ có người tìm cô quay phim."

Kỹ xảo biểu diễn của Hạ Lỵ thực ra không kém, nếu không dưới tình huống đắc tội nhiều người như vậy cũng không có chuyện vẫn còn có thể nhận vai.

"Đừng nghiêm túc như vậy, về sau tôi nhất định sẽ sửa, đi đi đi, chúng ta đi quay phim." Chính Hạ Lỵ cũng không phân biệt được rõ ràng lời mình đang nói là thật hay giả.

...

Có lẽ bởi ngày hôm nay Hạ Lỵ muốn đóng máy, trạng thái của cô ấy đặc biệt tốt, đối diễn với Khương Diệp và vài người khác dường như không hề NG. Mà Khương Diệp từ sau khi tìm được điểm cân bằng giữa mình và Đỗ Nhược, tất cả cảnh quay đều một lần là qua. Ban đầu còn dự tính tối thiểu năm giờ mới kết thúc, phần diễn của Hạ Lỵ lại hoàn thành sớm hơn hai giờ.

Bao Điển Hiền ngồi trước máy theo dõi, cuối cùng hài lòng đứng lên, để cho nhân viên công tác nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại gọi nhiếp ảnh gia tới: "Chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh chung, lưu lại làm kỷ niệm."

Đạo diễn chỉ đạo một tiếng, tất cả người trong đoàn phim đều xúm xít tụ hợp lại.

"Nữ đứng phía trước, nam đứng phía sau a." Bao Điển Hiền phất tay với đám người đang chạy tới.

"Đạo diễn, ngài đứng trước đi, Khương Diệp ngồi xổm xuống hàng đầu tiên." Nhiếp ảnh gia dựng máy ảnh lên, điều chỉnh lại vị trí của vài người.

Chờ biển người mênh mông chiếm hết toàn bộ màn hình, nhiếp ảnh gia hô lên với bọn họ: "Được rồi, chuẩn bị, 3, 2, 1, cà tím!"

Tuy không phải toàn bộ đoàn phim đóng máy, nhưng một nhân vật phụ quan trọng kết thúc công việc cũng khiến cho tất cả mọi người cảm thấy phấn chấn, ánh sáng rạng đông như đang ở ngay trước mắt.

Chụp xong ảnh chung, Hạ Lỵ trộm lau khoé mắt, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện ra Khương Diệp đang nhìn mình.

"Ai da, để cho cô chế giễu rồi." Hạ Lỵ lập tức nhoẻn cười: "Lúc quay phim còn hận không thể sớm rời đi, thời điểm thực sự phải đi lại cảm thấy có chút luyến tiếc, con người quả thật quá mâu thuẫn."

"Ừm." Khương Diệp không nói gì, chỉ sờ vào trong túi của mình, đưa cho Hạ Lỵ một bịch khăn giấy.

Hạ Lỵ nói một câu cám ơn nhận lấy, rút ra một tờ, còn lại đem trả cho Khương Diệp.

Trước khi rời khỏi đoàn phim, Hạ Lỵ cố ý nhìn về phía Khương Diệp, thấy cô đã đổi một bộ trang phục mới, đang chuẩn bị quay một phân cảnh khác.

Hạ Lỵ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, vẫn như cũ một màu xanh thẳm, không nhận lấy một chút ảnh hưởng từ chúng sinh bên dưới.

Thời điểm Hạ Lỵ vừa bước chân vào vòng tròn này, kỳ thật cũng không phải là một người đam mê tám nhảm, cho dù không tính là 'thận trọng từ lời nói đến việc làm', nhưng cũng sẽ không đi nói nhăng nói cuội khắp nơi.

Chẳng qua sau này bị người khác liên tiếp đoạt tài nguyên nữ chính, biến thành vai phụ cũng coi như thôi, những người dùng thủ đoạn cướp tài nguyên đó còn cố tình không quý trọng, quay phim cũng không nghiêm túc, mỗi ngày hi hi ha ha, cười tràng vô số lần, rõ là công việc nghệ thuật hạng nhất, lại bị mấy người đó xem như trò đùa.

Hạ Lỵ tức giận mới tìm 'bạn thân' xả ra hết, ai ngờ những lời mình nói bị 'bạn thân' lén lút ghi âm lại, đắc tội với những người đó, hoàn toàn rơi vào thảm cảnh bị đóng băng.

Từ đó về sau, bình nứt không sợ vỡ, biến thành Hạ Lỵ của ngày hôm nay.

Vốn dĩ tính toán diễn xong bộ phim <Tượng Ly> này, Hạ Lỵ sẽ rời khỏi giới, không ngờ đến lại gặp gỡ được Khương Diệp trong đoàn phim, một người chân chính nhiệt tình yêu thích diễn xuất.

Cho dù thời gian ban đầu quay phim không được thuận lợi, Khương Diệp cũng sẽ không vì cười tràng hoặc quên kịch bản mà NG, cho dù người khác có cười cợt, cô chỉ nhìn đối phương với khuôn mặt không chút thay đổi, khiến cho người kia kiềm chế lại.

Nhìn như vậy có thể nói Khương Diệp là người không dễ thân cận, lộ ra chút cảm giác kênh kiệu, nhưng thời gian quay phim càng trôi đi những người thầm oán cô trở nên thưa thớt dần, càng nhiều hơn là sau mỗi lần kết thúc công việc, mọi người đều âm thầm nhìn cô bằng ánh mắt đầy bội phục.

Thì ra trên đời này vẫn có diễn viên nghiêm túc diễn xuất, không dựa vào bất kỳ thủ đoạn nào đoạt tài nguyên, chỉ dùng thực lực từng bước đi đến hiện tại, diễn nhiều vai phụ nhỏ như vậy, từ xấu đến già, Khương Diệp đều có thể dựa vào cảm nhận của bản thân để suy diễn những nhân vật đó thật chặt chẽ.

Hạ Lỵ vẫn cho rằng khuôn mặt của mình không tệ, là khuôn mặt dành cho nữ chính, cho nên sau khi tiến vào trong giới vẫn luôn lấy vai chính làm mục tiêu, nhưng bởi vì những chuyện xấu kia, cô ấy hoàn toàn biến thành vai phụ, rơi vào loạn lạc.

Lại nhìn sang Khương Diệp, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn rất nhiều so với mình, người ta còn không thèm để ý, vai gì cũng diễn.

Có lẽ thứ mà mình trước kia gọi là nghệ thuật cũng không phải thuần tuý, đơn giản chỉ là chấp niệm với vai chính mà thôi.

Hạ Lỵ hít sâu một hơi, trong ánh mắt mang theo kiên định cùng hi vọng dục hoả trùng sinh, thẳng lưng rời khỏi đoàn phim.

...

Sau khi nữ phụ đóng máy, nữ chính như Khương Diệp vẫn còn cảnh quay như bình thường, mãi đến chín giờ tối mới kết thúc công việc.

Khương Diệp để cho trợ lý trở về trước, tự mình ra khỏi đoàn phim, đi dọc theo con đường bên trong thành phố điện ảnh, cuối cùng đứng cạnh một chiếc xe, dán lên cửa kính nhìn lén vào trong.

Một tiếng cạch nhẹ nhàng vang lên, bàn tay sạch sẽ thon dài đặt lên tay nắm cửa màu đen đẩy ra phía ngoài.

Khương Diệp đứng ở bên ngoài nhìn thấy chủ nhân của bàn tay muốn bước ra, liền đưa tay che lấy khớp xương rõ ràng bên trên, không cho hắn cử động, trực tiếp kéo tay hắn xuống, tự mình ngồi xuống cầm lấy tay nắm cửa.

Chung Trì Tân thấy Khương Diệp ngồi vào, vội vàng xê dịch sang bên cạnh, bàn tay mở cửa vừa nãy theo bản năng đặt sau lưng xoa nắn.

"Đôi lúc sẽ có người ngồi canh ngoài thành phố điện ảnh, anh về sau ở trong xe đừng có đi ra." Khương Diệp đóng cửa xe, sau đó quay đầu nói với Chung Trì Tân.

"Được." Lời nói của Khương Diệp, Chung Trì Tân đương nhiên đặt trong lòng: "Về sau sẽ ở trong xe chờ em."

Đây là tình yêu chua thúi gì a!

Kế Thiên Kiệt ngồi trên ghế lái lắc đầu, chủ động kéo tấm rèm ngăn cách trong xe lên.

Hành vi chủ động này của hắn gợi ra sự chú ý của hai người.

"Không phải anh bảo cậu ấy làm." Chung Trì Tân nhìn Khương Diệp giải thích.

"Ừm."

Sau khi rèm xe kéo lên, Khương Diệp đè trán, tựa lưng về sau ghế nghiêng vai thư giãn.

"Anh luyện tập xong khi nào?"

Trong đầu Chung Trì Tân còn đang nghĩ đến lịch trình ngày thứ hai sau khi kết giao, đột nhiên bị bất ngờ bởi câu hỏi của Khương Diệp.

"... Sáu giờ chiều." Sau khi kết thúc luyện tập hắn trở về tắm rửa thay quần áo, tiếp theo để cho Kế Thiên Kiệt lái xe tới đây chờ Khương Diệp.

Trong lúc chờ đợi mò vào Siêu thoại của Khương Diệp lướt một vòng, phát hiện fan của cô hình như càng ngày càng nhiều thêm.

Tài khoản nhỏ trước kia của Chung Trì Tân đại khái đã có tám vạn người theo dõi, cũng xem như một fan cứng của Khương Diệp, có điều từ ngày hôm qua hắn đã đổi sang một cái tài khoản nhỏ khác.

Về phần tại sao tài khoản kia của hắn lại có nhiều người theo dõi như vậy, là vì trước kia hắn bỏ tiền mua 66 vạn bản cứng tạp chí <Xuân> kỳ cuối năm, rút thưởng tặng mọi người trong Siêu thoại.

66 vạn bản!

Một quyển tạp chí <Xuân> giá 12 tệ, lập tức bỏ gần 800 vạn tệ ra ngoài, có thể nói đã lọt vào top fan giàu hàng năm.

Không thể không nói, tất cả các fan đều hi vọng bản thân cũng có thực lực kinh tế như vậy để ủng hộ thần tượng, nhưng đa số mọi người đều không có, chỉ có thể mua từ một đến vài quyển tạp chí, cùng lắm là vài trăm quyển. Cho nên đối với vị fan giàu có này, các fan khác đều vui như mở cờ, có thể thay cho chính mình ủng hộ thần tượng, tự nhiên cũng tiện tay ấn theo dõi.

Không chỉ như vậy, ngày hôm qua lại có thêm một vị fan nhiều tiền khác xuất hiện, tên weibo là 'Bạn trai Khương Diệp', tối hôm qua phát weibo rút thưởng, tặng 999 người, mỗi người một thùng cải muối Tiễn Quý.

Bạn trai Khương Diệp: [Ngày hôm nay tôi đã chính thức kết giao cùng người mình thích, tặng cho 999 lời chúc phúc, mỗi người một thùng cải muối Tiễn Quý.]

[Chúc phúc chúc phúc ~]

[Chúc phúc anh trai cùng đối tượng trăm năm hảo hợp.]

[Oa, chúc phúc, nhất định phải ở chung thật tốt nha~]

[Tôi không thèm cải muối Tiễn Quý, chính là tiện tay chúc phúc ủng hộ fan của Diệp Diệp (mặt nghiêm túc).]

[Một gói cải muối Tiễn Quý 15 tệ, một thùng hai mươi gói, tính rẻ cũng là 2700 vạn, có nhất thiết phải nhiều tiền như vậy không a?]

[Không phải Khương fan nhìn mà chua trong lòng, Khương Diệp có nhiều fan giàu như vậy?]

[Thật sự một người lại giàu hơn một người, số tiền này nếu đưa cho tôi, cả đời tôi cũng không cần làm việc nữa. Người có tiền vui vẻ đúng là không thể tưởng tượng nổi.]

[Mấy cái tên tài khoản bạn bè hay bạn trai này, không có tiền thì đừng lập, so sánh quá đau khổ, tôi không xứng làm bạn của Khương Diệp.]

[Đây vẫn chỉ là đại ngôn đầu tiên của Khương Diệp, khả năng mang hàng của cô ấy quá mạnh mẽ.] 

[Vẫn là năng lực mang hàng của Khương Diệp và ca ca quá mạnh, hai người đều tuyệt cà là vời.]

[Thì ra cái tên thân mật này ở đây, trước đó tôi cũng muốn đăng ký tên weibo tương tự, vậy mà đều đã bị chiếm dụng.]

[Không có tiền, không xứng sử dụng tên thân mật.]

[Không sai, chúng ta có thể vung mấy chục vạn mấy chục vạn vì Khương Diệp sao? Không thể! Cho nên chúng ta không xứng!]

[Oa, 999 phần quà, chúc phúc bác chủ lâu dài~]

[Ha ha, người khác đều tặng 999 đoá hồng, Sinh Khương fan chúng ta thật lợi hại, tặng luôn cải muối.]

[Hì hì, hi vọng fan đại gia của Khương Diệp càng ngày càng nhiều.]

Chung Trì Tân không nhận được chúc phúc ở ngoài đời, đành phải ngầm làm một chút động tác nhỏ, nhìn những lời chúc phúc tràn đầy màn hình, trong lòng đắc ý.

"Anh về nhà tắm rửa xong liền tới đây?" Khương Diệp ngửi bên trong xe một mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt, không còn là mùi hương nam tính thường ngày trên người Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân lặng lẽ ngắm Khương Diệp một cái, không nhìn ra cảm xúc dư thừa trên khuôn mặt cô. Mỗi lần Khương Diệp đặt câu hỏi, trong đáy mắt rõ ràng là khẳng định, hắn thấp giọng đáp lại: "Dù sao không có việc gì làm, dứt khoát tới đây sớm một chút."

Đếm sớm một chút thì có thể sớm nhìn thấy cô.

Bên trong xe vẫn đang mở máy sưởi, cổ áo của Chung Trì Tân hơi mở ra, cần cổ thon dài hoàn toàn bại lộ, một vệt dài màu hồng bên dưới hầu kết hiện ra rành mạch.

Khương Diệp nghiêng người, nâng tay chạm lên vệt hồng kia: "Nơi này bị làm sao vậy?"

Hầu kết của Chung Trì Tân là khu vực mẫn cảm, bị người mình thích đụng vào như vậy, yết hầu nhanh chóng trượt lên trượt xuống, lại luyến tiếc né tránh tay Khương Diệp, hắn khàn giọng: "Trong lúc tập luyện bị phụ kiện đánh vào vài lần."

Đèn bên trong xe không mở, vừa rồi thật sự là do làn da của Chung Trì Tân quá trắng mới bị Khương Diệp đột ngột phát hiện.

Khương Diệp nhíu mày ghé sát vào hắn, muốn nhìn kỹ vệt màu hồng kia.

Cảm nhận được Khương Diệp ngày càng gần thêm, hai tay của Chung Trì Tân ban đầu đang buông lỏng theo bản năng túm chặt lấy ghế ngồi bằng da, mu bàn tay thon dài trắng sáng bởi vì khẩn trương mà nổi lên hai đường gân xanh.

Hắn thậm chí... ngay cả hô hấp cũng theo bản năng ngừng lại.

Trong bóng tối, tim của hắn đập đến gấp gáp, vừa muốn mím môi, nhớ tới cái gì lại thả lỏng ra.

Khương Diệp đột nhiên lui về chỗ cũ, nâng tay mở đèn xe, bên trong lập tức sáng lên, lúc này mới hoàn toàn rõ ràng nhìn thấy dấu vết bên trên cổ hắn.

Không bị rách da, nhưng một vệt hồng thật dài vắt ngang quanh cổ, đoán chừng mấy ngày sau cũng không tan đi được.

Thấy Chung Trì Tân từ đầu đến cuối không nói lời nào, Khương Diệp cũng không hỏi lại, một lần nữa nhẹ nhàng chạm tay vào vết thương của hắn, nhíu mày nói: "Anh không bôi thuốc sao? Qua vài ngày nữa bắt đầu công diễn, như vậy không tốt lắm."

Nguyên nhân không tốt... là quá rõ ràng.

Khương Diệp đã xem qua video của Chung Trì Tân bên trên vũ đài, hoàn toàn khác với người cô quen biết trong cuộc sống hiện thực. Ở trên sân khấu, hắn là 'King' trong miệng các fan, cao cao tại thượng nhìn xuống thế nhân.

Nhưng vị trí của vệt màu hồng này quá mức... trùng hợp, vừa vặn chạy ngang phía dưới hầu kết.

Đổi lại cá nhân khác, nhìn vào sẽ giống một vết sẹo hoặc vết thương.

Khương Diệp nhìn chằm chằm dấu vết trên cần cổ thon dài trắng nõn của Chung Trì Tân, lại nhớ tới video lần trước hắn đứng trên vũ đài, mi tâm nhăn lại càng sâu.

... Rất giống dấu vết sau sự tình nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro