Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời này của Chung Trì Tân hỏi ra có vẻ gấp gáp, thời gian kết giao của bọn họ kỳ thực không dài, tính ra cũng chỉ mới được hai tháng.

... Tuy rằng cảm giác đã quen biết nhau từ rất lâu.

Khương Diệp nắm cái thìa ngẩn ngơ một lát, sau đó mới ngẩng đầu lên nói: "Phải xem phụ trách đoàn phim sắp xếp, có khả năng tết này em vẫn còn ở đoàn phim."

<Gợn Sóng> vừa khéo khai máy gần cuối năm, tết đến cũng không nhất định được thả lỏng, đoàn phim vì chạy tiến độ chỉ hận không thể mỗi ngày làm việc 24 giờ liên tục, dù sao mỗi một giây lãng phí đều là đốt tiền.

"Năm nay một mình anh về trước." Cô buông cái thìa ra, bình tĩnh nói. "Thay em chào hỏi cô chú."

"Được." Chung Trì Tân nhìn về phía Khương Diệp, đến cùng vẫn có chút không cam lòng hỏi: "A Diệp, ngày nó nếu em được nghỉ có thể cùng anh trở về được không? Bọn họ cũng ở tại thủ đô, khoảng cách không xa."

Hắn muốn giới thiệu Khương Diệp cho cha mẹ của mình, muốn kể cho cha mẹ về câu chuyện của cô. Tuy hiện tại chưa thể công bố, nhưng vẫn có thể nói cho cha mẹ một câu.

"Vâng." Khương Diệp buông mắt nhìn nước canh đậm đà bên trong bát, cô không biết mình có thể chuẩn bị tốt hay không. "Nếu năm nay không thể về, vậy thì sang năm em về với anh."

Sau này nghỉ tết cô không cần phải trở lại ngôi nhà kia nữa, chỉ cần thời gian làm việc cho phép, cô bây giờ có thể đi bất cứ đâu.

Chung Trì Tân lại không hiểu suy nghĩ của cô, chỉ đắc ý cho rằng câu nói đằng sau của Khương Diệp có ý hứa hẹn đối với tương lai.

...

Không biết có phải vì bát canh thực sự có tác dụng hay không, hay là vì có Chung Trì Tân bên cạnh, tối hôm nay Khương Diệp ngủ cực kỳ sâu giấc, ngày hôm sau thức dậy tinh thần thoải mái lên không ít.

Editor: Vì ngày hôm qua má tốn sức quá đó má.

Cô đứng dậy đánh thức Chung Trì Tân: "Dậy thôi anh, hôm nay phải tới D thị."

Chung Trì Tân trốn trong chăn không chịu đứng lên: "Anh chỉ ngủ thêm một lát nữa thôi."

Mang danh một người ham ngủ, Chung Trì Tân vô cùng 'chuyên nghiệp', thậm chí sau khi xuất đạo vài năm từ bỏ tiếp nhận các loại hoạt động, nguyên nhân sâu xa chỉ vì hắn muốn mỗi buổi sáng đều có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.

"Còn có hai giờ nữa máy bay cất cánh rồi." Khương Diệp ngồi bên cạnh giường, cúi đầu nhìn người đang vo lại thành một bọc, quả nhiên là quỷ ngây thơ.

"Cuối tuần anh trực tiếp ở lại D thị đi, đừng trở về, đi lại quá phiền phức." Khương Diệp không biết ban đầu người này trong hai tháng điền viên kia dựa vào nghị lực gì mà có thể rời giường sớm cùng mình như vậy.

"Không được!" Chung Trì Tân nghe thấy Khương Diệp nói lời này, trực tiếp xoay người tỉnh táo lại: "Chúng ta cả một tuần đều không được gặp mặt, chỉ có một ngày chủ nhật."

Khương Diệp nhìn hắn bất đắc dĩ: "Anh qua lại như vậy không mệt sao?"

"Không mệt, anh không buồn ngủ một chút nào nữa, ngay bây giờ anh sẽ ra sân bay." Chung Trì Tân lập tức rời giường thay quần áo.

Hắn đứng bên giường dùng một tay cởi áo ngủ, đường cong nửa người trên lộ ra rõ ràng, hắn cầm từ trong tủ ra hai chiếc áo, một chiếc hoodie có mũ màu đen và một chiếc sơ mi.

Áo hoodie này do hắn tự mình mua, kết hợp thành đồ tình nhân cùng với chiếc áo trước kia của Khương Diệp, sau lưng có một hình vẽ thiết kế, một con cá voi trên đầu mang theo một chùm lá hình cột nước.

"A Diệp, em cảm thấy cái nào đẹp hơn?" Chung Trì Tân xoay người để cho Khương Diệp chọn, hắn cố ý đem áo hoodie đặt ở phía trước.

"Anh mặc đều đẹp cả." Khương Diệp ngồi bên cạnh giường, tiện tay chỉ vào áo hoodie. "Mặc áo vào trước đi."

Chung Trì Tân cầm áo hoodie lên thay, chờ sau khi rửa mặt xong, ăn xong bữa sáng, toàn thân hắn lại trở nên lười nhác.

Trước khi rời đi, hắn ôm lấy Khương Diệp, tựa lên trên vai cô, cọ mặt vào cổ cô làm nũng: "Anh buồn ngủ, anh không muốn tới D thị."

Khương Diệp ôm lại hắn, vỗ nhẹ phía sau lưng: "Chủ nhật gặp, thứ bảy anh đừng thức đêm trở về."

"Nếu anh không trở lại, em cũng phải đi ngủ sớm một chút, không được tắt đèn ngồi trong phòng khách, anh sẽ gọi video kiểm tra." Chung Trì Tân nghiêm túc nói.

Sáng thứ hai cả hai người đều phải công tác, một người còn phải bay tới D thị, đến thời gian ôm nhau ở cửa ra vào cũng bị giới hạn.

Khương Diệp ngồi trên xe đi tới đoàn phim, đến nơi thì thấy Trương Tư Tễ sắm vai cảnh sát đang bưng bát mì tôm ngồi trong một góc.

"Khương Diệp, có muốn ăn sáng không?" Trương Tư Tễ ngồi ăn mì đầu bốc đầy khói, quay ra liếc từ trên xuống dưới đánh giá cô. "Mỗi ngày cô đều ở trong một trạng thái khác nhau, thay đổi quá nhanh."

Trương Tư Tễ là một nam diễn viên tuyến đầu đã hết thời, trước kia cũng đã trải qua một đoạn thời gian xán lạn, hắn so với những người khác trong đoàn phim có kiến thức nhiều hơn một chút, thời điểm hắn đối diễn cùng Khương Diệp, so sánh với mấy diễn viên được coi là ổn đã hợp tác trước kia, cảm thấy cô đúng là rất khác biệt.

"Cô vì màn diễn ngày hôm qua, thực sự không ngủ cả một đêm sao?" Trương Tư Tễ nuốt một ngụm mì: "Cô như thế là quá liều mạng, bây giờ tuổi trẻ còn có thể khắc chế, về sau làm sao bây giờ? Thân thể khoẻ mạnh mới là tiền vốn cách mạng."

"Không phải bởi vì quay phim." Khương Diệp xoay xoay cổ tay, hôm qua cô phá lệ ngủ được sớm, một đêm không nằm mơ, hôm nay tinh thần không tệ.

"Không phải nguyên nhân do quay phim? Vậy cô..."

"Bạn trai tôi trở về." Khương Diệp thản nhiên nói, giống như chỉ là thuận miệng nói với hắn một câu thời tiết hôm nay thật tốt.

Trương Tư Tễ: "...?"

Vài chữ đơn giản này mang một lượng tin tức rất lớn, hắn trong lúc nhất thời ngay cả đồ ăn trong tay cũng quên ăn.

Trương Tư Tễ cũng là lần đầu tiên gặp được một nữ diễn viên có thể gọn gàng dứt khoát nói ra chuyện tình cảm của mình như vậy, nhất là một nữ diễn viên đang ở trong thời kỳ phát triển.

Khương Diệp làm việc từ trước đến giờ đều có quy hoạch, ngoại trừ phương diện kết giao cùng Chung Trì Tân là do cô hoàn toàn dựa vào tâm tình của mình mà quyết định.

Không biết có phải chịu sự ảnh hưởng từ lời nói của Khương Diệp hay không, hôm nay Trương Tư Tễ quay phim có chút không tìm được trạng thái, mỗi lần đối diện với Khương Diệp, nhìn cô một chút lập tức bị thất thần.

"Cut!"

"Trương Tư Tễ, có chuyện gì xảy ra với anh vậy?" Lôi Hải Kiến hô ngừng, đứng dậy nói với người đang đứng trong trường quay: "Ngẩn người cái gì?"

"Trạng thái Khương Diệp hôm nay không tệ, tiếp tục duy trì."

Đạo diễn là người có thể nắm rõ trạng thái của tất cả diễn viên trong phim trường. Người đi tới đi lui tại trường quay là Khương Diệp không mấy khi NG, nhưng trạng thái chưa thể nói là tốt, bởi vì cô vẫn luôn bị kéo vào tâm trạng của Mạnh Trình Tuệ. Ngược lại ngày hôm nay, tuy rằng Trương Tư Tễ không ngừng NG, nhưng Khương Diệp lại có thể phân tách ra được cảm xúc của Mạnh Trình Tuệ và bản thân mình.

"Được rồi, mấy người đi nghỉ ngơi một chút đi." Lôi Hải Kiến phất tay nói.

Khương Diệp đi đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, ra hiệu cho trợ lý mang điện thoại lại đây, mở xem video luyện tập mới nhất của chương trình Tinh Tú.

Phát sóng trực tiếp cô đã dành thời gian xem xong, bây giờ đang nhìn video Chung Trì Tân huấn luyện tuần trước.

"Đây là Chung Trì Tân đúng không?" Trương Tư Tễ đi ngang qua Khương Diệp, liếc nhìn vào màn hình điện thoại của cô, không khỏi cảm thán mấy cô gái nhỏ bây giờ đều quanh minh chính đại 'mê trai', có bạn trai rồi còn có thể mê nam minh tinh, ngược lại là đàn ông như anh ta thực sự không dám có bạn gái rồi còn đi theo dõi mấy ngôi sao nữ,

"Cậu ta hát không tệ, khuôn mặt cũng đẹp trai." Trương Tư Tễ bọc áo khoác, nằm trên ghế dài nheo mắt nhìn vào không trung.

Khương Diệp cúi đầu xem chương trình, nhìn thấy Chung Trì Tân đang ở phòng huấn luyện liên tục hát tám bài hát, những ca khúc này đều do thí sinh tự mình chọn, phong cách không hề giống với Chung Trì Tân, nhưng những bài hát đó sau khi được hắn hát lên lại mang thêm một tia ý vị khác biệt.

[Mạnh như ca ca, không cần phải nói, để cho hai vị đạo sư khác đến hát, tuyệt đối không thể đạt được tới trình độ này.]

[Năng lực nghiệp vụ của Chung Trì Tân quả thực vô cùng cường đại.]

[Anh ấy thật lợi hại, có thể hoàn toàn nghe ra tất cả những vấn đề của những thí sinh này, không hổ là ca sĩ có cảm âm tuyệt đối.]

[Kỳ thật cảm âm tuyệt đối chẳng qua chỉ là mẫn cảm đối với âm sắc và nhịp điệu, làm được đến trình độ của Chung Trì Tân một bước này, không phải chỉ dùng hai chữ 'thiên phú' là có thể giải thích.]

[Nhìn anh ấy nói đến máy ghi âm thì biết, trước kia khẳng định đã luyện tập rất nhiều. Tôi làm thế nào để hoàn toàn học tốt tiếng Anh, cũng chính là dựa vào ghi âm không ngừng và sửa lại liên tục, vô cùng thống khổ.]

[Ai, muốn xem lại Trở Về Điền Viên thêm một lần, cảm giác ca ca trong những chương trình khác lạnh lùng cực kỳ, chương trình của đài Hoả Lê kia nhìn thật đáng yêu.]

[Dính đến lĩnh vực chuyên nghiệp, khẳng định phải có sự khác biệt.]

Khương Diệp xem bình luận trên đạn mạc, lại nhìn sang Chung Trì Tân mặt không chút thay đổi đang dạy dỗ thí sinh trong phòng luyện tập, trong mắt mang theo chút ý cười, đại khái không có ai biết người nào đó thực ra ở bên ngoài có bao nhiêu ngây thơ.

[Cmn, Chung Trì Tân quá mức bá đạo, tặng Star cho thí sinh? Sớm biết vậy tôi cũng tham gia thi đấu, có được quán quân hay không không quan trọng, quan trọng là phần tâm ý này của đạo sư.]

[Không hổ là đệ nhất người bù thêm tiền trong giới, bắt đầu công diễn đã bỏ tiền ra, hiện tại thật vất vả mới đi quay chương trình vẫn còn muốn đưa tiền?]

[Ha ha ha, ca ca thật là, nếu không có nhiều tiền bản quyền album như vậy nuôi sống, có bao nhiêu tiền cũng đem cho người ta hết rồi.]

[Ca ca, anh tỉnh táo một chút đi, anh bây giờ đã là người có bạn gái, về sau còn phải nuôi cả đứa nhỏ, tiền sữa bột làm sao bây giờ?]

Trước khi Chung Trì Tân bước vào, màn hình vẫn đang ghi lại tám thí sinh trong phòng huấn luyện, rõ ràng máy ghi âm trong tay mỗi người đều không giống nhau, Khương Diệp chú ý tới máy ghi âm trong tay Phương Hoằng, vẻ bề ngoài so sánh với thí sinh bên cạnh ít nhiều cũng phải kém hơn một nửa.

Cho nên đây là phương pháp giải quyết của hắn ngày hôm đó?

Khương Diệp xem như hoàn toàn hiểu được thói quen sợ phiền phức của Chung Trì Tân, chỉ cần dùng tiền có thể giải quyết thì sẽ không quan tâm đến những chuyện ngoài lề.

Màn hình lại quay tới hai vị đạo sư khác, họ rất nhanh đã biết được Chung Trì Tân tặng cho mỗi đội viên của mình một máy ghi âm Star, Giản Đồng Hạnh lập tức đi đặt tám chiếc micro định chế, mỗi micro đều khắc lên tên riêng của đội viên.

[Mấy đạo sư này quá giàu nha, thứ bảy đã phải tiến hành đấu loại, còn muốn tặng đủ cho cả tám người.]

[Hạnh Tử quá tốt bụng, trực tiếp tặng micro.]

[Ha ha ha, chết cười, Hạnh Tử vọt tới trước mặt Chung Trì Tân, quả thực muốn lắc cho anh ấy tỉnh táo lại một chút.]

[Nói thì nói như vậy, quay đầu cũng đi tặng quà cho đội viên của mình, Hạnh Tử thực sự không tệ.]

[Ha ha ha, Tùng Danh quả thật không giống với hai đạo sư khác, dứt khoát đưa guitar của anh ta.]

[Tuy rằng nhưng là, nếu như tôi mà là thí sinh, tôi càng muốn quà tặng giống như hai đạo sư khác, một chiếc guitar, lại còn là một chiếc guitar cũ đã dùng nhiều năm...]

[Chiếc guitar ấy năm đó giá cả cũng không qua một vạn.]

[Đây là đưa rác cho thí sinh sao? Lại còn chỉ đưa một cái.]

[Chậc chậc, mấy người các người thật kỳ quái, đạo sư tặng quà gì cũng không phải là kinh thiên địa nghĩa, Chung Trì Tân và Giản Đồng Hạnh hàng năm công diễn kiếm bao nhiêu tiền như vậy đương nhiên giàu. Tùng Danh nhiều năm ca hát ở vùng nông thôn, vốn không có gì tích cóp, guitar là đồng bọn duy nhất của anh ấy.]

[Một món quà độc nhất vô nhị, những thứ khác chỉ là dựa vào tiền mua chuộc đội viên, tôi cảm thấy rất có cảm tình với hành động này của Tùng Danh, guitar có ý nghĩa rất trọng đại đối với anh ấy.]

[Ngượng ngùng, tôi là người thô tục, tôi tình nguyện bị đạo sư dùng tiền mua chuộc mình, cũng không thèm một cây guitar tràn ngập mùi mồ hôi đàn ông kia đâu.]

[Cái khác không nói, tự mấy người nhìn xem biểu tình của đội viên đội Giấc Mộng, ha ha ha, phảng phất như mất đi ý chí chiến đấu.]

[Phòng huấn luyện bên trái, mỗi người một chiếc micro định chế, còn là loại có ghi tên của chính mình. Phòng huấn luyện bên phải, mỗi người một máy ghi âm Star, là cái loại có thể mua được một chiếc xe nhỏ... Bản thân cái rắm cũng không có, tâm lý còn có thể cân bằng sao?]

[Không cảm thấy Chung Trì Tân mang loại hướng gió này sẽ không tốt lắm sao? Chẳng lẽ mấy chương trình tuyển tú sau này không chỉ nghe thí sinh ca hát, còn muốn để các đạo sư so kè tài sản của mình nữa sao?]

[Anh ta thật sự thích dùng tiền mua chuộc lòng người, chi bằng giống như Tùng Danh thành thật huấn luyện đội viên còn tốt hơn.]

Khương Diệp nhìn chằm chằm không ít bình luận đột nhiên xuất hiện phía sau lao vào chửi bới Chung Trì Tân, mi tâm nhíu chặt. Kể từ khi cô bắt đầu tiếp xúc với người trong giới, hiện tại chỉ nhìn một chút cũng có thể phát hiện chuyện này tuyệt đối có thao tác đằng sau.

Cô đứng dậy đi tới một góc gọi điện thoại cho Hùng Úc: "Hùng tỷ, chị gần đây có liên hệ với Ban Phi không?"

"Ban Phi? Có đó, bọn chị đang thảo luận kế hoạch sau này của em." Kể từ khi Hùng Úc biết được mình và Ban Phi đều ở dưới trướng một công ty, lại tiếp nhận thông tin toàn bộ Thời đại Văn hoá trên thực tế đều là hậu phương của Chung Trì Tân, vài ngày nay tâm tình vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

"Chương trình Tinh Tú gần đây có phải có người cố ý mang hướng gió sau lưng hay không?" Khương Diệp hỏi.

"A, chuyện này à?" Hùng Úc trấn an: "Không có việc gì đâu, tiểu nhân không gây được sóng gió gì, Ban Phi cũng đã biết, anh ta đã có chuẩn bị. Em không bận quay phim sao?"

"Em vẫn đang quay, hiện tại đang nghỉ ngơi."

"Em cứ yên tâm quay phim đi, không cần lo lắng cho Chung Trì Tân." Hùng Úc do dự một chút, quyết định không nhiều chuyện, Chung Trì Tân có thân phận gì tốt nhất để tự cậu ta nói với Khương Diệp.

...

Phòng huấn luyện nào đó ở D thị.

"3, 2, 1, Nhảy!"

Mấy đội viên đang tập vũ đạo, Giản Đồng Hạnh đứng bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng lại tiến lên chỉ đạo. "Không được, chú ý màn hình, coi tôi là màn hình, các cậu phải biểu hiện lực ở chỗ nào? Như vậy cũng không làm được? Chung Trì Tân còn nhảy tốt hơn so với các cậu."

"Phải không?" Chung Trì Tân đột nhiên xuất hiện từ phía sau, còn mang theo đội viên đội Bầu Trời.

"Tôi chuồn đây." Giản Đồng Hạnh giật mình. "Quả nhiên không thể nói chuyện sau lưng người khác."

Chung Trì Tân bị đạo diễn đột xuất kêu tới, nói rằng ba đội ngũ hôm nay cần phải cùng nhau làm chuyện gì đó.

"Anh đừng để ý, bọn họ đều xuất thân chuyên nghiệp, khác biệt so với anh." Giản Đồng Hạnh nghiêm túc, thực tế cũng không đem lời nói vừa rồi của mình để trong lòng, Chung Trì Tân bình thường không thích phản ứng với người khác là sự thật, nhưng lòng dạ cũng không hề hẹp hòi.

"Chung đạo sư biết nhảy sao? Có muốn so với em một chút hay không?" Dương Túc đội Quán Quân lập tức nhích lại gần, 'õng ẹo tạo dáng' trước mặt Chung Trì Tân.

"Nhảy đi! Nhảy đi!"

Đội viên hai đội xung quanh trong nháy mắt bắt đầu ồn ào, Giản Đồng Hạnh cười bất đắc dĩ: "Chung đạo sư, nhanh lên đi, để cho mấy đứa nhóc không biết cố gắng của đội tôi nhìn xem."

"Sao vậy? Sao lại náo nhiệt như thế?" Tùng Danh mang theo đội mình đuổi tới cuối cùng, cười hỏi Giản Đồng Hạnh: "Hai đội các người ngồi đây chơi, không mang theo chúng tôi sao?"

"Trì Tân cũng là vừa mới đến." Bên cạnh còn có màn hình, Giản Đồng Hạnh đương nhiên không thể làm mặt lạnh với Tùng Danh, mỉm cười nói: "Sân này còn chưa nóng lên đâu, các anh không phải cũng chạy tới rồi sao?"

"Dương Túc muốn thi vũ đạo với Chung đạo sư." Đội viên bên cạnh giải thích với mấy người của đội Giấc Mộng.

Ba đội ngũ, 21 thí sinh cũng bắt đầu ồn ào, không có ai biết được tất cả camera trong phòng đều đã nối mạng.

Lần này đạo diễn muốn lâm thời phát trực tiếp một màn các đạo sư hằng ngày huấn luyện đội viên.

Vốn dĩ muốn để cho ba đội ngũ cùng nhau tập hợp rồi mới thông báo sự tình phát trực tiếp, thể hiện một màn đạo sư và các đội viên tâm sự trước màn hình.

"Cứ quay trước đã." Đạo diễn thấp giọng nói, ngăn cản nhân viên muốn đi thông báo. "Chờ bọn họ thi đấu vũ đạo xong lại nói."

"Âm nhạc âm nhạc." Dương Túc ra hiệu cho đồng đội của mình.

Đội Quán Quân đều là thí sinh thuộc loại hình hát nhảy, vừa nghe lời của Túc Dương, dồn dập đi qua chọn nhạc. "Bài này được không? Hay là đổi bài này?"

"Chung lão sư, thầy muốn nhảy bài nào?" Dương Túc đã biên động theo tiết tấu, quay đầu lại hỏi.

"Bài đầu tiên." Chung Trì Tân cởi bỏ áo khoác, ném áo cho Lâm Trí ngồi sát bên cạnh.

Thấy hắn đồng ý, toàn bộ đội viên trong phòng huấn luyện đều đứng dậy hoan hô.

"Nhảy đi! Nhảy đi! Nhảy đi!"

[Cạc cạc cạc, bọn họ có biết hiện tại đang phát trực tiếp hay không? Nhìn Dương Túc quá điên cuồng nha, lắc đầu giống như cắn thuốc vậy.]

[Chung Trì Tân còn có thể nhảy sao? Vóc dáng anh ta cao như vậy, nhảy lên chắc sẽ không đẹp mắt đâu.]

[Năm đầu tiên xuất đạo anh ấy có nhảy, sau đó bị thương trong một buổi công diễn, hình như sau này có ý thức giảm bớt lại những động tác vũ đạo mạnh mẽ ảnh hưởng đến thân thể.]

[Vì sao ca ca cởi áo cũng gợi cảm như vậy? A, tuy rằng anh ấy đã là 'đàn ông có vợ', nhưng tôi vẫn không nhịn được ảo tưởng.]

Toàn bộ đám người trong phòng huấn luyện đều đứng dàn vào mép tường, lưu ra không gian cho Dương Túc và Chung Trì Tân so tài.

Hai người đứng thành một hàng, cùng một bài nhạc, cùng một động tác.

[? ? ? Chung Trì Tân thực sự biết nhảy?]

[Cmn, cái này, cái này... lúc khuỷu tay của Chung Trì Tân vung lên, sao tôi lại có cảm giác như anh ấy đang vung vào trong lòng tôi là thế nào?]

[Rõ ràng Dương Túc nhảy chuyên nghiệp hơn, động tác cũng tiêu chuẩn hơn, ánh mắt tôi vẫn không tự chủ được chỉ nhìn về phía Chung Trì Tân.]

Nhóm tuyển thủ trong phòng huấn luyện đều rất phấn chấn, nhất là năm người của đội Quán Quân bên cạnh, con mắt nhìn đăm đăm không chớp lấy một cái.

"Đỉnh, Chung đạo sư nhảy thật lợi hại."

"Các cậu hiện tại không theo được màn hình, thời điểm Chung Trì Tân khiêu vũ, là màn hình phải đuổi theo anh ấy." Giản Đồng Hạnh khoanh tay, không nao núng chút nào: "Đây chính là khả năng khống chế vũ đài, cho dù động tác của anh ấy không hề chuyên nghiệp bằng Dương Túc."

Chân tay của Chung Trì Tân đều dài, theo lý mà nói khi nhảy sẽ không linh hoạt bằng những người vóc dáng thấp, hắn trực tiếp chuyển đổi từ linh hoạt thành luật động lưu loát dứt khoát.

Màn hình bên cạnh lia đến, Chung Trì Tân lắc khuôn mặt qua, giọt mồ hôi trên trán theo mi mắt trượt xuống, nội tiết tố phát ra đến cực hạn.

[A a a! Chung Trì Tân quá đẹp trai! Tôi yêu nha! Trước kia tôi còn sinh ra tâm lý chống đối bởi vì quá nhiều người thích anh ấy, là tôi sai rồi!]

[Biết vì sao ca ca lại được gọi là Alpha bạo quân không? Chính là tên gọi được xuất phát từ màn vũ đạo trên vũ đài năm đó.]

[Đáng tiếc kể từ buổi nhạc hội gặp sự cố, ca ca trên cơ bản không còn dùng đến vũ đạo.]

[Ca ca đã từng nói ca hát mới là hứng thú của anh ấy, khiêu vũ chỉ góp phần điều hoà.]

Một bài nhạc trôi qua, ánh mắt của mọi người đều dừng trên thân hình của Chung Trì Tân, Dương Túc bị xem nhẹ gần như thành vô hình, nhưng hắn cũng không hề cảm thấy mất mát, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Chung Trì Tân còn lộ ra sùng bái.

--- Đây chính là đại minh tinh!

"Tôi đã nhảy, cô chắc hẳn cũng nên cho đội viên của tôi nhìn xem bản lĩnh của cô." Chung Trì Tân đi xuống nói với Giản Đồng Hạnh.

"Được thôi, hôm nay sẽ cho mấy người nhìn xem đạo sư không phải chỉ là một cái danh xưng."

Giản Đồng Hạnh làm nóng người ra hiệu cho đội viên mở nhạc, đi tới trung tâm chuẩn bị nhảy.

Khác biệt với Chung Trì Tân triển khai ra toàn bộ nội tiết tố nam tính, Giản Đồng Hạnh hoàn toàn phát ra sức hấp dẫn của nữ tính.

[Hạnh Tử thật sự sexy được đáng yêu được, không có gì để nói, kiêu ngạo!]

[Ha ha ha, con mắt những thí sinh bên cạnh đều sắp rớt ra.]

[Hai người Chung Trì Tân và Giản Đồng Hạnh không hổ là đạo sư, nắm giữ màn hình tuyệt đối, có thể hát cũng có thể nhảy.]

[Nói như thế, mấy ca sĩ dựa vào vận đỏ mà đỏ lên cũng chỉ lăn lộn được ở tuyến hai tuyến ba, một số ít ca sĩ bao nhiêu năm vẫn chiếm giữ vị trí đầu như vậy đều phải có bản lĩnh.]

[Ha ha ha, hai vị đạo sư đều đã nhảy, Tùng Danh cũng sẽ nhảy sao?]

[Làm sao có khả năng, Tùng Danh mỗi lần ca hát đều muốn ngồi lì trên ghế, miễn bàn đến nhảy, hơn nữa... muốn nhìn mỡ bụng rung rinh sao?]

[Ha ha ha, lầu trên nói chuyện thật độc.]

[Ai, sau lưng áo của Chung Trì Tân là hình vẽ gì vậy? Cá voi sao?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro