Chương 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giao thừa hai người trở về nhà cha mẹ Chung Trì Tân, đợi ở hoa viên cho đến 12 giờ đêm, xem xong pháo hoa mới trở về đi ngủ.

Rạng sáng ngày thứ hai Chung Trì Tân hiếm khi tỉnh dậy thật sớm, dường như thời điểm Khương Diệp vừa mở mắt hắn cũng vừa tỉnh lại.

"Năm mới vui vẻ." Chung Trì Tân ôm lấy Khương Diệp, khoé môi hơi cong, kỳ thật hắn đã tỉnh từ hơn mười phút trước, cố ý chờ Khương Diệp thức dậy, muốn là người đầu tiên nói với cô một câu mừng năm mới.

Khương Diệp ngẩn người một lúc mới nói: "Năm mới vui vẻ."

Chung Trì Tân xoay người đứng lên, lặng lẽ lấy ra một bao lì xì từ dưới gối, đặt trước mặt Khương Diệp: "Tiền mừng tuổi của em."

Khương Diệp kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt hắn.

Chung Trì Tân kéo tay Khương Diệp qua, đặt bao lì xì vào trong tay cô: "Về sau mỗi một năm em đều sẽ nhận được."

Từ cái nhìn đầu tiên khi tỉnh lại, cho đến hiện tại nhận được tiền lì xì, Khương Diệp cuối cùng cũng cảm nhận được một chút bầu không khí năm mới.

Hai người rửa mặt đi xuống lầu, cha mẹ Chung đã ngồi trong phòng khách ăn sáng uống trà, mẹ Chung cầm ra hai cái bao lì xì còn dày hơn đi tới, phát cho Chung Trì Tân và Khương Diệp mỗi người một cái.

"Bữa sáng đã làm xong, hai đứa ăn xong tự mình ra ngoài chơi, thật vất vả mới có kỳ nghỉ hai ngày, đừng lãng phí ở đây." Mẹ Chung hiền từ nói, sự buồn bực vì ngày hôm qua bị đá ra khỏi nhóm cp Chuyên Nghiệp đã sớm biến mất tiêu.

Khương Diệp còn lại một ngày nghỉ phép đầu năm hoàn chỉnh, toàn bộ đều giao cho Chung Trì Tân, để mặc hắn sắp xếp.

Hai người ăn sáng xong, cùng nắm tay đi ra xe.

"Anh muốn một buổi hẹn hò chính thức." Chuyện này Chung Trì Tân đã để trong lòng từ rất lâu, vẫn luôn chờ cơ hội.

"Được."

Hai người trở về tiểu khu Khê Địa trước, ăn mặc cải trang đầy đủ mới ra ngoài, nhìn qua giống như một đôi tình nhân thông thường nắm tay đi dạo.

Mồng một đầu năm, xe trên đường đã không còn nhiều, những người xa xứ đều đã trở về quê, không ít quán xá cũng đóng cửa nghỉ tết.

Chung Trì Tân đã bắt đầu tắt di động từ sáng, tránh để cho những người khác quấy rầy, Khương Diệp thì không cần để ý, năm vừa rồi cô cũng chỉ nhận được có ba tin nhắn.

Năm nay cô cũng nhận được lời chúc của Tiễn Quý và Đồ Liêu giống như năm trước, duy nhất khác biệt là, Tiễn Quý trực tiếp gọi điện sang.

"Khương Diệp, năm mới vui vẻ," Tiễn Quý chúc mừng xong rồi mới nói tiếp: "Mồng 1 tháng 3 tôi và Tiểu Ái kết hôn, cậu cùng với Chung Trì Tân tới đây làm phù dâu phù rể, chuyện này chúng ta đã bàn bạc từ trước."

"Được, để tôi hỏi anh ấy một chút." Tiễn Quý kết hôn, cô khẳng định sẽ phải đi, Khương Diệp quay đầu hỏi người bên cạnh: "Tiễn Quý và Tiểu Ái kết hôn, mồng 1 tháng 3 anh có rảnh không? Tới làm phù rể."

"Em làm phù dâu sao?" Chung Trì Tân hỏi, nhìn thấy Khương Diệp gật đầu mới nói: "Anh rảnh, có thể đi."

"Ngày đó chúng tôi đều có thời gian." Khương Diệp trả lời.

Mồng 1 tháng 3 vừa vặn là chủ nhật, khi đó Khương Diệp chắc hẳn đã đóng máy.

Khương Diệp vừa cúp điện thoại, lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến, là em họ.

Bọn họ đã rất lâu chưa liên lạc, Khương Diệp cầm di động dừng lại một chút, sau đó mới đè xuống phím nghe.

"Chị, năm mới vui vẻ." Âm thanh nhiệt tình của Khương Đào từ bên kia điện thoại truyền đến.

"Năm mới vui vẻ."

"Tiểu Diệp, cháu ở bên ngoài có biết tự chăm sóc tốt cho mình không đấy?" Đầu bên kia vang lên âm thanh của thím hai.

"Cháu vẫn ổn."

"Thím nghe Tiểu Đào nói bây giờ cháu đang làm diễn viên, khẳng định rất vất vả, tháng sáu quay cảnh mùa đông, mùa đông lại quay cảnh mùa hè, một mình cháu ở bên ngoài, nhớ phải ăn cơm đúng giờ nghe chưa." Mẹ của Khương Đào nói liền một tràng.

"Vâng." Khương Diệp dừng bước chân, đứng lại ở ven đường, Chung Trì Tân im lặng nắm lấy tay cô.

Nói được vài câu Khương Đào lại cầm lấy di động: "Chị, em bây giờ vẫn đang ở thủ đô, đón ba mẹ lên đây ăn tết, về sau có khả năng sẽ ở lại đây luôn."

"Còn có..." Thanh âm của Khương Đào hạ thấp xuống một chút: "Ba mẹ em nói, bác trai bác gái đã bán nhà đi rồi, cũng không biết là đi đâu."

"Ừ, chị biết rồi." Tiễn Quý vẫn luôn chú ý tới hành động của cha mẹ Khương, có chuyện gì xảy ra sẽ báo cho Khương Diệp.

"Chị, chị không sao chứ?"

"Không có việc gì."

Khương Đào thuần tuý chỉ muốn chúc một câu năm mới vui vẻ, để cho cô đừng phiền lòng về cha mẹ mình, sau đó lại nói vài lời về quy hoạch tương lai của hắn, cuối cùng mới cúp điện thoại.

Khương Diệp cúi đầu nhìn di động, trả lời tin nhắn của Đồ Liêu, sau đó cũng tắt điện thoại bỏ vào trong túi.

"Đi thôi." Khương Diệp quay đầu nhìn về phía khuôn mặt đã 'hoàn toàn thay đổi' của Chung Trì Tân.

Ban đầu hai người muốn đi tới công viên trò chơi, nhưng đến nơi mới phát hiện ra hôm nay không mở cửa.

Xung quanh vắng vẻ không một bóng người, chỉ có trung tâm thương mại đối diện còn đang đón khách.

Chung Trì Tân nắm tay Khương Diệp đi vào bên trong, quả nhiên phát hiện có tình nhân đang cùng nhau đi dạo, hắn liếc nhìn thấy một đám người hướng vào quán KTV, cũng lôi kéo Khương Diệp đi vào theo.

"A Diệp, chúng ta đi ca hát."

Quán KTV này không phải loại mà Chung Trì Tân thường lui tới, hơi có chút phổ thông, hiệu quả cách âm không tốt lắm, bọn họ đi qua mấy căn phòng khác cũng có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh như sói tru quỷ khóc từ bên trong truyền ra.

"Em không biết ca hát." Khương Diệp bị hắn nắm tay một đường đi vào phòng bao, có chút bất đắc dĩ.

Không phải đi hẹn hò sao? Vì sao lại biến thành đến KTV ca hát?

"Anh dạy cho em." Chung Trì Tân đưa cho Khương Diệp một cái micro. "Ca hát và học biến âm chắc hẳn cũng không khác nhau là mấy."

Chung Trì Tân là người trời sinh đã biết ca hát, không thể lý giải cảm thụ của một ngốc âm như Khương Diệp.

"Đạo sư, thầy có khả năng không dạy nổi em đâu." Khương Diệp hiểu rõ thực lực của mình, nhìn Chung Trì Tân nở nụ cười bất đắc dĩ.

Chung Trì Tân bị cô gọi một tiếng 'đạo sư' cũng đỏ cả mặt, may mà bên trong phòng hát rực rỡ màu sắc không dễ dàng nhìn ra được.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hắn, mồng một đầu năm, Khương Diệp ngồi trong phòng KTV bắt đầu ca hát theo Chung Trì Tân.

Sự thật chứng minh, ngốc âm chính là ngốc âm, bất kể đạo sư có lợi hại như thế nào, Khương Diệp có thể bắt chước được thanh âm của Chung Trì Tân, nhưng lại không thể hát ra một bài hoàn chỉnh, tiết tấu hỗn loạn, mặt mũi cũng dần trắng bệch.

Giả thiết như trong Tinh Tú có một thí sinh hát thành như vậy, chỉ sợ câu đầu tiên mà Chung Trì Tân nói ra chính là khuyên người đó tránh xa khỏi giới âm nhạc.

"Dễ nghe hơn so với trước kia." Hiện tại Chung Trì Tân đã biết mở mắt nói dối.

Khương Diệp buông micro ngồi xuống: "Anh hát cho em nghe đi." Bản thân cô cũng không tiếp thu được việc chính mình dẫm đạp lên những bài hát của Chung Trì Tân như vậy.

"Vậy anh sẽ hát cho em nghe." Chung Trì Tân đứng ở trung tâm, quay lưng ra cửa nhìn về phía Khương Diệp, chọn ca khúc <Sương Mù> trong album của mình hát lên.

Hát đến bài thứ ba, bọn họ gọi một ít đồ ăn vặt hoa quả mang vào, nhân viên phục vụ bưng đồ tới đặt trên mặt bàn, Chung Trì Tân hơi tránh ra một chút, ngồi xuống nắm lấy tay Khương Diệp tiếp tục ca hát.

"Như vậy mà cũng có người tin?" Nhân viên phục vụ mang đồ vào trong, vừa đi ra liền mắng thầm với đồng nghiệp: "Mở audio lại giả vờ tự mình hát, thanh niên bây giờ toàn đi lừa đảo mấy cô gái nhỏ."

"Hát gì cơ?" Đồng nghiệp hỏi.

"Ca khúc của Chung Trì Tân, vẫn luôn để nguyên audio, giả vờ lấy micro ngồi xuống hát."

"Nói không chừng cô gái nhà người ra vẫn biết, chẳng qua vẫn tình nguyện bị anh ta lừa."

Không riêng gì nhân viên phục vụ nghe thấy, phòng bên cạnh có mấy nữ sinh vừa mới đi vào cũng nghe thấy được.

Mấy cô gái ca hát cách một bức tường, ngẫu nhiên dừng lại vẫn nghe thấy giọng của Chung Trì Tân vang lên từ phòng bên cạnh, có người cười nói: "Đây là mở bài hát của ca ca chúng ta rồi ngồi bên trong nghe sao? Ha ha ha."

"Ha ha ha, nghe nói có một số người không tranh được vé vào cửa nhạc hội, sẽ cố ý chạy tới KTV mở nhạc lên nghe, không nghĩ tới hôm nay bị chúng ta gặp phải."

Chính chủ đang hát trong phòng cũng không biết mình đang bị hiểu lầm, vẫn hát hăng say như thường, tuy rằng hiệu quả âm thanh nơi này không tốt lắm, nhưng cũng không gây trở ngại Chung Trì Tân thể hiện bản thân.

Khương Diệp cầm di động chụp cho hắn mấy tấm ảnh, có chính diện, có bóng lưng, còn có cả góc nghiêng dáng vẻ hắn cầm micro ca hát.

Tấm ảnh góc nghiêng kia là Khương Diệp đứng lên giúp hắn chụp,

Vừa lúc Chung Trì Tân quay đầu nhìn thấy cô chụp ảnh: "A Diệp, chúng ta cùng nhau chụp một tấm."

Hiện tại hắn đã có thể quang minh chính đại chụp ảnh chung, Chung Trì Tân tiến lên vài bước, thân mật ôm lấy Khương Diệp, cầm di động của cô tự chụp cho hai người.

Chung Trì Tân không thèm hát nữa, đột nhiên dâng lên hứng thú chụp ảnh, lôi kéo Khương Diệp chụp đủ các loại các góc độ.

Tất cả ảnh chung đều được Chung Trì Tân lưu lại, hắn theo lệ cũ trèo lên tài khoản 9-j, đăng lên tấm ảnh Khương Diệp vừa chụp góc nghiêng của hắn: [Năm mới vui vẻ (*v). Hình ảnh.jpg ]

Đường nét gò má của Chung Trì Tân không thay đổi, cộng thêm hiệu ứng ánh đèn, không ai nhận ra được khuôn mặt của hắn bây giờ đã 'hoàn toàn thay đổi'.

"A Diệp, chúng ta đi ăn gì đó đi." Chung Trì Tân nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ chiều, lịch trình hẹn hò tất yếu phải có ăn cơm và xem phim điện ảnh, tất nhiên buổi hẹn hò của hắn cũng không được thiếu.

"Được." Toàn bộ ngày hôm nay của Khương Diệp đều đã thuộc về Chung Trì Tân, cô đương nhiên đáp ứng.

...

Mồng một đầu năm lại có được phúc lợi lớn như vậy, fan theo dõi của 9-j lập tức sống lại.

[Năm mới vui vẻ, ca ca ~]

[Làm cái gì làm cái gì vậy? Ca ca anh chú ý hình tượng một chút có được không? Không nghĩ anh lại là người tự kỷ như vậy, còn tự đăng ảnh của mình, có điều... có thể đăng thêm vài tấm nữa không?]

[Các chị em, chú ý kết cấu ảnh chụp, ảnh chụp này không phải ảnh tự chụp của ca ca đâu, anh ấy không phải đang khoe khoang dáng người mình đẹp, anh ấy đang khoe khoang rằng ảnh này là do Giang tỷ chụp cho, mấy người có hiểu không?]

[Mồng một đầu năm đã phát cẩu lương, ông đây một chân đạp văng!]

[Thật không vui nha, tôi bây giờ không muốn nhìn ảnh chụp của ca ca đâu, tôi muốn nhìn Giang tỷ, ca ca mau đem tài khoản trả cho Giang tỷ đi!]

[Ca ca cùng Giang tỷ đi hát KTV sao?]

[Ây, quán KTV này quen quen, hình như tôi đã tới rồi.]

[KTV có cả ngàn vạn quán, đều nhìn từa tựa nhau, ca ca không có khả năng đi vào KTV cùng với cấp bậc với chúng ta đâu.]

[Trên tường có tên KTV, tôi đã đi qua nơi này, chính là trong trung tâm thương mại đối diện công viên trò chơi.]

[Đỉnh vờ lờ! Vừa rồi bạn của tôi còn đang chửi thầm phòng bên cạnh có người không thèm hát, mở MV của ca ca lên nghe, chính là KTV này, sự tình mới xảy ra một giờ trước.]

[Ha ha ha ha ha, lịch sử lặp lại, chết cười các chị em!]

[Bạn vĩnh viễn không biết được chính mình đã bỏ lỡ điều gì.]

[Có chút nghi vấn, thời gian ca ca còn ở Truyền thông Hạo Thiên, chỉ cần vừa xuất hiện sẽ lập tức bị fan nhận ra, vì sao bây giờ mặc kệ đi đâu cũng không có ai phát hiện? Khuôn mặt ca ca còn chưa đủ khiến cho người khác chú ý, dáng người chưa đủ hấp dẫn ánh mắt người khác hay sao?]

[Nói thật trước kia có lần tôi đi ăn lẩu đã nhìn thấy một cái bóng lưng vô cùng giống với ca ca, tôi lập tức xông lên nhìn, kết quả lại không phải, khuôn mặt không bằng một phần mười ca ca.]

[Bóng lưng giống người cũng là bình thường, tuy rằng vóc dáng của ca ca rất cao, nhưng đi ra đường cũng có thể nhìn thấy vài nam sinh cao tầm đó, chẳng qua có chút hiếm mà thôi. Tôi cũng có một lần nhìn thấy một đôi tình nhân tại rạp chiếu phim, chàng trai có bóng lưng và gò má thực sự rất giống ca ca, đáng tiếc không phải, chỉ là khuôn mặt của người bình thường, cô gái bên cạnh nhìn cũng rất phổ thông.]

[Thì ra có nhiều người có vóc dáng tương tự như ca ca vậy sao? Tôi trước giờ chưa từng thấy qua, cho dù chiều cao không sai biệt lắm, nhưng đôi chân kia không thể thẳng như ca ca được.]

[? Tôi cảm thấy gần đây cụm từ 'khuôn mặt phổ thông' xuất hiện hơi nhiều, Giang tỷ cũng có khuôn mặt phổ thông.]

[Chuyện này... kỳ thật nếu là người có kỹ thuật trang điểm tốt, hoàn toàn có thể hoá trang cho khuôn mặt xấu đi.]

[? ? ?]

[Chẳng lẽ bóng lưng tôi thấy chính là ca ca sao? Chân của người kia quả thật rất thẳng, ngón tay cũng rất xinh đẹp.]

[Hi hi hi, nói không chừng tất cả những người kia đều là ca ca, chẳng qua mấy người không nhận ra được mà thôi.]

[Tình nhân chắc là không phải đâu.]

[Tại sao lại không phải? Mấy người quên mất Giang tỷ rồi sao? Không phải nói bộ dạng của Giang tỷ rất bình thường sao?]

[Mẹ nó! Tôi nhớ đến cô gái kia vóc dáng cũng cao! Hu hu hu, chẳng lẽ tôi thực sự đã nhìn thấy ca ca cùng với Giang tỷ sao?]

[Lần sau lại gặp những người đáng ngờ như vậy, cứ đi lên phía trước gọi ca ca một tiếng, chờ người đó mở miệng nói chuyện mấy người chẳng phải sẽ biết hay sao?]

[Có đạo lý, giọng nói của ca ca chúng ta không thể nhầm được.]

Bất kể fan ở phía dưới đang thảo luận như thế nào, đề tài của mọi người cũng chỉ vây quanh Chung Trì Tân cùng với Giang tỷ, weibo của Khương Diệp 'năm tháng yên bình', căn bản không có người nào đến quấy rầy.

Ngoại trừ không được vào công viên trò chơi, lần hẹn hò đầu tiên của hai người cũng coi như hoàn chỉnh, ăn cơm xong xem phim điện ảnh, còn đến KTV hát hò.

"Đáng tiếc không được xem phim điện ảnh của A Diệp." Khi trở về Chung Trì Tân có chút tiếc nuối.

"Ngày mai em phải tới đoàn phim, khi nào thì anh bay qua D thị?" Khương Diệp dựa vào Chung Trì Tân, ngẩng đầu lên hỏi hắn.

Chung Trì Tân cúi đầu ngắm nghía ngón tay Khương Diệp: "Tổ tiết mục nói là ngày mốt bắt đầu huấn luyện."

Ánh mắt của hắn đảo qua một hồi, lại phát hiện trên ngón tay của Khương Diệp bị xước măng rô, lập tức cau mày nói: "A Diệp, không thể trực tiếp kéo xước măng rô như vậy."

"Chỉ là một chút xíu thôi." Khương Diệp không nói mình vì quay phim mới làm như vậy, khoảng thời gian này cô vẫn bận rộn ở trường quay, lại không kịp thời bổ sung vitamin. Hùng Úc đã dặn dò trợ lý chuẩn bị sẵn hoa quả, bình thường cô chỉ cầm trên tay chứ không ăn vào, nhân tiện lúc phải quay phim lại tuỳ ý bỏ xuống."

Hơn nữa thời điểm tay trái bắt đầu có hiện tượng, cô cũng đang chuẩn bị thoa kem dưỡng da lên, sau đó lại nhớ tới màn diễn kế tiếp của mình liền mặc kệ cho da tay bị xước.

"Em..." Chung Trì Tân đang muốn nói điều gì, cuối cùng lại im lặng.

Hắn buông tay ra đứng dậy đi lấy hòm thuốc, lại xoay người lấy thêm một cái bấm móng tay, cuối cùng bưng tới một chậu nước ấm nhỏ.

Chung Trì Tân nhẹ nhàng cầm lấy hai tay Khương Diệp đặt vào trong nước ấm, ngâm một hồi mới dùng bấm móng tay dọn dẹp sạch sẽ da thừa trên tay cô, sau đó lại dùng kem dưỡng da thoa từng chút lên vết xước của Khương Diệp.

Tay phải không quá nghiêm trọng, chủ yếu là ngón cái của bàn tay trái, bị kéo ra một vết thương cực kỳ sâu, dù cho đã trôi qua hai ngày, bên cạnh móng tay vẫn còn có thể nhìn thấy dấu vết.

Chung Trì Tân chỉ có thể lấy thuốc mỡ bôi lên, vui vẻ cả một ngày hôm nay đã biến mất đổi chỗ cho đau lòng.

Bởi vì chuyện này, cả buổi tối Chung Trì Tân đều trầm mặc dị thường, tới lúc ngủ cũng chỉ ôm Khương Diệp không nói lời nào, khiến cho cô ngược lại có chút không quen, ngày thường hắn luôn phải cọ tới cọ lui làm nũng một hồi mới có thể nhắm mắt đi ngủ.

Khương Diệp nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà một hồi lâu, cuối cùng  quay đầu nhìn về phía người đang nhắm mắt nhưng rõ ràng vẫn còn chưa ngủ kia, ghé sát qua hôn lên môi hắn.

Chung Trì Tân mở to mắt, nhìn thấy cô đã lui lại nhắm mắt nghỉ ngơi, cánh tay ôm lấy Khương Diệp lại chặt chẽ thêm một chút.

...

Ngày hôm sau trước khi Khương Diệp trở lại đoàn phim, Chung Trì Tân tới hiệu thuốc trong tiểu khu mua mấy gói vitamin C, đổ một ít vào trong lọ thuốc nhỏ đặt bên trong túi xách của Khương Diệp.

"A Diệp, nếu em ngại ăn trái cây phiền phức, bình thường có thể ăn thứ này." Chung Trì Tân chỉ cho Khương Diệp đồ vật mình mới đặt vào túi.

"Vâng."

Khương Diệp quan sát người đang cúi đầu bận rộn sắp xếp, đột nhiên có chút áy náy, rõ ràng khi mới quen biết đối phương luôn được người khác chăm lo mọi thứ, mà không phải là tự tay chăm sóc cho người khác như vậy.

"Em phải nhớ ăn, không được quên đâu đấy." Chung Trì Tân nghiêm túc dặn dò, ở cùng với Khương Diệp một thời gian, hắn phát hiện ra Khương Diệp ngoại trừ ăn cơm, cơ bản sẽ không chạm vào những đồ vật khác, cũng không có hứng thú với bất cứ thứ gì.

Ăn trái cây cũng là do hắn đút bao nhiêu ăn bấy nhiêu, nếu thường xuyên gặp nhau còn tốt, bây giờ hắn lại phải tới Tinh Tú huấn luyện đội viên, một tuần chỉ có thể bay về một lần.

Chung Trì Tân đưa Khương Diệp ra ngoài, chờ sau khi cô rời đi mới gọi điện cho Hùng Úc, để chị ấy kịp thời chú ý đến sức khoẻ của nghệ sĩ trong tay mình.

Hùng Úc: "..."

Nếu là trước kia Hùng Úc tính tình nóng nảy, sẽ trực tiếp oán giận lại, đừng tưởng rằng hắn nói chuyện yêu đương là có thể ép lên cả đầu người đại diện. Nhưng bây giờ... ai bảo Chung Trì Tân chính là cấp trên của cấp trên của mình cơ chứ.

Hùng Úc đè tâm tình của mình xuống, ôn tồn hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Chờ sau khi nghe Chung Trì Tân trình bày xong, Hùng Úc mới phản ứng được hắn đang nói tới chuyện gì: "Mỗi ngày trợ lý đều có mua hoa quả."

"A Diệp bận rộn sẽ không ăn." Chung Trì Tân buông mắt nhìn gói thuốc lớn trên bàn. "Tôi mua viên vitamin C, chị nói cho trợ lý nhớ để ý một chút."

"Được." Hùng Úc nhận lời, kỳ thật chị vừa mới biết được hành động của Khương Diệp trong đoàn phim, cũng đã gọi điện tới hỏi, hiểu được Khương Diệp làm vậy vì hiệu quả quay phim.

Hùng Úc không giống Chung Trì Tân, chị đã gặp qua cha mẹ của Khương Diệp, chứng kiến Khương Diệp bởi vì diễn xuất mà trả giá những gì, cho nên chị luôn để cho Khương Diệp không gian tự do nhất có thể.

Về phần có nói cho Chung Trì Tân biết hay không, đến thời gian thích hợp, Khương Diệp muốn nói tự nhiên sẽ nói cho hắn biết.

...

Trở về đoàn phim, nhân viên công tác vẫn bận rộn chạy tới lui, Khương Diệp chỉ còn vài màn diễn, có điều cô phải chờ đợi các diễn viên khác quay xong mới tới lượt mình.

"Hai ngày không có cô ở đây, đoàn phim không hiểu sao lại có cảm giác thoải mái hơn." Trương Tư Tễ đứng cách xa Khương Diệp hai mét.

Khương Diệp giương mắt nhìn hắn không nói chuyện.

"Cô diễn quá mức doạ người." Trương Tư Tễ thật lòng thật dạ nói: "Nếu phim chiếu mạng của chúng ta có thể hot, nhất định cô có thể cầm về giải thưởng."

"Cảm ơn đã khích lệ." Khương Diệp lấy hộp thuốc nhỏ từ trong túi mình, mở ra ăn một viên vitamin.

"Giải Kim Tiêu tháng ba cô cũng tham gia chứ?" Trương Tư Tễ hỏi.

Khương Diệp gật đầu, mấy ngày trước cô đã nhận được thư mời.

"Nghe nói bộ phim <Thanh Quả> năm trước cũng đã vào vòng trong, đến thời điểm đó chắc Trương Ý cũng sẽ đi. Cô có thể nhờ cô ấy ký tên giúp tôi không? Em gái tôi rất thích cô ấy." Trương Tư Tễ cũng đã suy nghĩ hay là tự mình đi tìm Trương Ý, đáng tiếc hắn là diễn viên đã hết thời, cũng không có tác phẩm, không nhận được thư mời của lễ trao giải Kim Tiêu.

"Được, anh cho tôi địa chỉ, đến lúc đó tôi sẽ gửi qua." Khương Diệp đặt hộp thuốc sang bên cạnh, hỏi địa chỉ của Trương Tư Tễ, tháng ba giải điện ảnh Kim Tiêu cử hành, <Gợn Sóng> chắc hẳn đã đóng máy.

Trương Tư Tễ gửi địa chỉ của mình qua wechat cho Khương Diệp, sau đó nói một tiếng cảm ơn, đương nhiễn vẫn như cũ đứng cách xa hai mét.

Đứng bên cạnh nhìn mọi người quay phim, đại khái qua hơn ba giờ mới đến phiên Khương Diệp, cô đứng dậy đi thay quần áo, tiện tay bỏ hộp thuốc vào trong túi trang phục diễn.

Màn diễn của cô là khung cảnh đối kháng với cảnh sát nằm ở giữa kịch bản, lúc này đáng lẽ ra Mạnh Trình Tuệ phải bị cảnh sát truy hỏi thật mạnh mẽ, có điều trạng thái của Trương Tư Tễ lại không tốt lắm, bị Lôi Hải Kiến dạy dỗ vài lần.

"Cậu đang làm cái gì đấy? Lúc này phải là Mạnh Trình Tuệ sợ hãi cậu, ánh mắt của cậu là như thế nào? Sợ Mạnh Trình Tuệ ăn thịt cậu sao?" Lôi Hải Kiến không chỉ mắng một mình hắn, còn nói cả mấy diễn viên bên cạnh.

"Cậu đang cảnh giác cô ta, không phải sợ cô ta." Lôi Hải Kiến cạn lời vỗ kịch bản bộp bộp, hắn tuyệt đối không nghĩ tới kỹ xảo biểu diễn của Khương Diệp lại trở thành chướng ngại của những diễn viên khác.

"Đạo diễn, tôi sẽ điều chỉnh lại." Trương Tư Tễ cũng rất mệt mỏi, kể từ khi đối viễn với Khương Diệp một ngày trước giao thừa kia, mấy đêm hắn trở về đều liên tục gặp ác mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro