Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương trình Văn Hoá Di Sản thực sự bùng nổ.

Sau khi phát sóng một tuần, chương trình mở ra con đường độc chiếm top rating.

Cùng thời gian, Truyền thông Hạo Thiên cũng biết đến tin tức này, người mừng người lo. Hận nhất vẫn là mấy người trong bộ phận điện ảnh, bọn họ đầu tiên là trơ mắt nhìn bản thân bị cướp đi tài nguyên, kết quả đối phương đã không bị lật xe mà còn mang đài Hải Thành lên Hot search.

Hiện tại địa vị của Chung Trì Tân càng thêm siêu nhiên, Lâm đổng muốn cung phụng bảo bối này lên trời, đoán chừng lúc đó Lý Cẩm Hồng muốn tài nguyên gì, hắn đều sẽ đáp ứng.

Bàn cờ này, Chung Trì Tân không biết, bởi vì hắn đang vội vàng huấn luyện.

Kế Thiên Kiệt tìm trong vòng quan hệ, mời một giảng viên dạy cho Chung Trì Tân một ít tri thức diễn xuất cơ bản.

Khác nghề như cách núi, toàn bộ kỹ năng thiên phú của Chung Trì Tân đều đặt trên âm nhạc, quả thật không hề biết gì về diễn xuất, mỗi ngày đều ở nhà nghiêm túc học tri thức cơ sở, ngay cả cảm giác màn ảnh cũng phải học một lần nữa.

...

Năm mới có một yến hội thường niên long trọng, xem như một hoạt động tương đối lớn trong nước, các ngành trong giới giải trí đều sẽ tham gia. Năm nay Chung Trì Tân vẫn được ban tổ chức gửi thư mời, đoàn phim của đạo diễn Tào Khôn còn chưa khởi động máy, hắn tự nhiên muốn đi một chuyến.

"Bên WI muốn tài trợ trang phục cho chúng ta, Hồng tỷ nói mấy ngày nữa để anh chọn." Mười giờ tối, Kế Thiên Kiệt gõ cửa tiến vào.

Chung Trì Tân còn đang xem <Diễn viên tự mình tu dưỡng>, ngửi thấy mùi trên người Kế Thiên Kiệt, nhíu nhíu mày: "Cậu mới đổi nước hoa à?"

Kế Thiên Kiệt sửng sốt, nâng cánh tay mình lên ngửi ngửi, hương vị lẩu đậm đặc.

Vừa rồi hắn còn đang ăn lẩu cùng bạn bè ở bên ngoài, nghe điện thoại của Lý Cẩm Hồng mới vội vàng chạy tới, muốn đo kích cỡ của Chung Trì Tân rồi báo qua cho bên WI.

"Không phải nước hoa mà, là mùi hương ở tiệm lẩu bám vào á."

Kế Thiên Kiệt cũng không cảm thấy câu hỏi của Chung Trì Tân có gì kỳ quái, trước không nói đến Hồng tỷ mấy năm nay đặt ra bao nhiêu điều khoản, không để cho Tân ca chạm vào bất cứ thứ gì có khả năng làm tổn thương cổ họng, theo như hiểu biết của hắn, trước khi Tân ca tiến vào trong giới thì gia cảnh đã rất giàu có, rất nhiều khi không hiểu biết một số kiến thức dân gian cũng là chuyện bình thường.

Kỳ thực rất nhiều minh tinh trong giới đều như vậy, chuyện gì cũng có người quản lý, dường như đã thoát ly khỏi cuộc sống hiện thực.

Chung Trì Tân do dự một hồi: "Lẩu ăn có ngon không?"

Kế Thiên Kiệt: "..."

Nhìn người đàn ông khuôn mặt anh tuấn trước mặt, Kế Thiên Kiệt có chút hoảng hốt, kể từ khi Tân ca nói muốn rời khỏi giới về sau, đây là muốn phóng thích bản năng hay gì?

"Tân ca, nếu không anh thử đi ăn xem."

Chung Trì Tân nghiêm túc suy nghĩ nói: "Về sau nếu rảnh thì ăn thử."

Mặc kệ về sau có đi hay không, Kế Thiên Kiệt vẫn viết xuống trong lòng: Hắn phải đi hỏi thăm xem có tiệm lẩu nào kín đáo một chút, hương vị cũng phải ngon nữa.

"Tân ca, em đo kích cỡ cho anh trước." Kế Thiên Kiệt lấy ra thước dây từ trong ba lô, các nhãn hàng trang phục cao cấp định chế có yêu cầu về kích cỡ rất cao, số đo của nghệ sĩ không được sai số dù chỉ một chút, cho nên mới mỗi lần đều cần đo đạc lại.

Đương nhiên vào dịp này cân nặng của nghệ sĩ cũng cần bảo trì ổn định, bằng không trang phục may xong, kết quả lại mặc không vừa cũng là vấn đề lớn.

Theo thời gian ngày lễ đến càng gần, người trong giới dường như rất xao động, các ngôi sao lớn đều bàn bạc cùng các nhãn hiệu. Rất nhiều nghệ sĩ nếu được tham gia một vài hoạt động thảm đỏ có sức ảnh hưởng sẽ có thể được nhãn hàng ưu ái, điều này cũng là nguyên nhân vì sao luôn có người đến cọ thảm đỏ.*

*Cọ thảm đỏ: đi thảm đỏ dù không được mời.

Chung Trì Tân từ trước đến nay chỉ có nhãn hàng gửi trang phục cho mình, không tồn tại việc hắn đi mượn quần áo từ nhãn hàng. Nhãn hàng WI trước hết gửi lễ phục định chế đến tay Kế Thiên Kiệt, không chỉ riêng một bộ, còn tặng kèm đồ khác, nhãn hàng hi vọng Chung Trì Tân có thể mặc khi tham dự các hoạt động sau này.

"WI rất giảo hoạt, đây không phải là muốn để anh làm đại ngôn miễn phí cho họ sao?" Kế Thiên Kiệt vuốt cằm nhìn năm sáu bộ trang phục định chế tặng kèm, nhíu mày suy nghĩ: "Làm sao mà WI luôn nhớ mãi không quên chuyện này?"

Nói chung, nhãn hàng sẽ tặng lễ phục cho người phát ngôn của mình, một số minh tinh nghệ sĩ lớn cũng có thể mượn đồ của nhãn hàng, dù sao muốn tự bỏ tiền ra mua một bộ lễ phục cao cấp sẽ tốn kém không ít.

WI từ nhiều năm trước đã muốn mời Chung Trì Tân làm đại ngôn, nhưng Chung Trì Tân từ trước đến nay không tham gia bất cứ hoạt động đại ngôn nào ngoài hợp đồng cũ với công ty, cho nên để Lý Cẩm Hồng ra mặt cự tuyệt. Chẳng qua WI khá khôn lỏi, mỗi năm sau khi nghe ngóng được Chung Trì Tân yêu cầu lễ phục đều liên hệ Lý Cẩm Hồng, nói rằng nguyện ý tặng lễ phục cho hắn.

Cũng có thể nói, Chung Trì Tân đã tự động trở thành một nửa đại ngôn của WI.

Chẳng qua mấy năm nay Chung Trì Tân đều mặc kệ những việc này, toàn bộ đều giao cho Lý Cẩm Hồng và Kế Thiên Kiệt xử lý.

"WI tuy rằng có chút vô sỉ, nhưng lễ phục đưa ra vẫn rất đáng giá." Kế Thiên Kiệt xem xong mấy bộ định chế cao cấp khác, có chút cảm khái, mấy bộ tặng kèm cũng xa hoa không hề kém lễ phục đi thảm đỏ lần này.

Chung Trì Tân nhìn lướt qua tây trang cao cấp đưa tới: "Trong phòng thay đồ có một chiếc đồng hồ mới trên bàn, ngày mai mang cái đó."

Nói đến việc này, Kế Thiên Kiệt mới nhớ tới: "Bên Blancpain có tài trợ một chiếc đồng hồ."

"Không cần, tự tôi có."

Sáng sớm hôm sau, Kế Thiên Kiệt đi vào phòng thay đồ cầm hộp đồng hồ ra, hắn liếc mắt nhìn lén một cái, khó trách Tân ca muốn tự dùng đồ của mình, chiếc đồng hồ kia của Blancpain cũng không thể so sánh với chiếc này được.

Thay xong quần áo, bọn họ chạy tới lễ hội, dọc theo đường đi siêu xe không ngừng.

Mỗi năm một lần đại lễ long trọng, tinh quang rạng rỡ, các ngôi sao nữ mỗi người đều bắn diễm quang ra bốn phía, nghệ sĩ nam tây trang giày da hào hoa lịch thiệp, bên ngoài hội trường đã sớm tụ tập vô số phóng viên, đèn flash cùng tiếng chụp hình tạo ra một loại tiết tấu đặc trưng.

Thảm đỏ bắt đầu từ điểm dừng xe của nghệ sĩ, Kế Thiên Kiệt dặn dò trước khi Chung Trì Tân xuống xe: "Tân ca, em tới hậu trường chờ anh, di động đợi lát nữa em sẽ đưa cho anh."

"Ừ."

Từ khoảnh khắc Chung Trì Tân bước xuống xe, những người xung quanh đều có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh chụp hình càng dày đặc, đèn flash hai bên thảm đỏ dường như muốn chiếu sáng lên toàn bộ trời đêm.

Đại lễ phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, rất nhiều cư dân mạng đều đang canh giữ màn hình vì thời khắc này.

Chung Trì Tân một thân tây trang xám đậm, bên trong là sơ mi trắng, trên chân là giày da màu đen. Một vài sợi tóc hỗn độn rơi trên trán, dưới lông mày sắc bén là ánh mắt nhạt màu hờ hững, hai tay buông lỏng tự nhiên theo bước chân di chuyển, tỷ lệ cơ thể cực tốt, đôi chân dài bước qua thảm đỏ, mỗi một bước đều giống như đạp thẳng vào trong lòng người xem.

Bình luận trực tiếp đã điên rồi.

[A a a a, tên côn đồ tây trang Chung Trì Tân!]

[Mọi người ơi, tôi đã chết đi sống lại mấy lần rồi!!!]

[Trên đời này sao có thể có một người đàn ông hoàn mỹ như thế chứ???!!!!]

[Kinh ngạc, mọi người có nhìn thấy thứ trên cổ tay anh ấy không???]

[Đậu má, là chiếc đồng hồ tôi nghĩ tới sao????]

[Đồng hồ gì vậy? Quả thật rất đẹp mắt, vị nào đến phổ cập khoa học cá nhân một chút đi.]

[Nếu không nhìn lầm, hẳn là chiếc đồng hồ xoay thiên văn 6002G.]

[Từng được xưng là 'Vua đồng hồ', cả đồng hồ được làm từ bạch kim nguyên khối, được điêu khắc hoàn toàn thủ công, dùng hai mặt đồng hồ cực hiếm, mặt trước dùng kỹ thuật tráng men Cloisonné Enamel, thêm vào tay nghề của thợ thủ công, mặt sau là hình ảnh biến hoá trời đêm đầy sao cùng ánh trăng chuyển động của Bắc bán cầu, hai kim đồng hồ vào lúc chuyển động đến trung tâm lúc 24h sẽ hiện ra hình ảnh mặt trăng.]

[Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng giống như rất đắt giá á.]

[Nếu có hứng thú có thể tìm kiếm giá thành giao của chiếc đồng hồ tương tự tại buổi bán đấu giá Hải Thành năm trước.]

Theo sát sau Chung Trì Tân là ngôi sao nữ Tô Khinh Y, lại nhấc lên một làn sóng mới.

Ánh mắt Tô Khinh Y dừng lại trên bóng lưng người đàn ông phía trước, cho đến khi phóng viên truyền thông bên cạnh kêu cô xoay người mới thanh tỉnh lại, vén lại tóc dài trước ngực, đứng trước màn hình cười dịu dàng.

[Nằm cmn luôn, tiên nữ hạ phàm!]

[Hôm nay Tô Khinh Y đẹp quá, thì ra màu đỏ lại hợp với cô ấy như vậy.]

[Trời ơi! Tóc đen da trắng môi hồng. Nói một câu thật lòng, nhan sắc đẹp nhất trới giải trí tối nay có thể đánh bại toàn bộ ngôi sao nữ chính là cô ấy.]

[Mấy người có chú ý ánh mắt Khinh Y nhìn Chung thần không? Tôi xin cúi đầu trước.]

[Hai người bọn họ nhìn thật xứng, cho dù là nhan sắc hay thực lực, trong giới thật sự không tìm ra người nào xứng đôi với Chung thần hơn Tô Khinh Y.]

[Không mong gì xa vời, tôi chỉ hy vọng ngày nào đó có thể nhìn thấy bọn họ hợp tác, tôi đây liền có thể ngủ yên.]

Hai người một trước một sau đứng chung màn hình đã có người chụp lại, gửi vào một nhóm Siêu thoại* có tên 'Bị Cảm Nắng', khiến cho bên trong Siêu thoại bị chấn động một phen.

*Siêu thoại: Super topic, một nhóm các fan lập ra để chia sẻ thảo luận về thông tin của idol, couple, phim ảnh...

Năm nay ban tổ chức sắp xếp phóng viên phỏng vấn nghệ sĩ trước khi vào bàn, Chung Trì Tân bị chặn lại ở cửa vào.

"Chuẩn bị đến tròn mười năm xuất đạo của Chung thần, xin hỏi tháng bảy này mọi người có phải sẽ được nghe album mới hay không?

Chung Trì Tân nắm giữ micro: "Còn đang trong quá trình chuẩn bị."

"Nghe nói Chung thần đang bàn bạc một số chương trình mới, tương lai có phải là ngoài Văn Hoá Di Sản ra, chúng tôi còn ở thế thấy anh ở các chương trình khác không?"

"Có lẽ sẽ."

Vừa có người nhắc đến chương trình Văn Hoá Di Sản, lập tức có phóng viên bắt đầu hỏi: "Xin hỏi Chung thần, người gọi là sư quét rác có phải là do tổ tiết mục sắp xếp hay không?"

Chung Trì Tân dừng một chút, nghiêm túc nói: "Không phải, cô ấy chỉ là đi ngang qua."

"Cho nên người đó thật sự trả lời được tất cả những câu hỏi đó sao? Chung thần vì sao lại lựa chọn người đó vậy?"

Chung Trì Tân không biết nhớ tới điều gì, trong mắt mang theo một chút ý cười: "Đúng vậy, bảy mươi lăm câu hỏi đều do cô ấy trả lời. Vì sao lại lựa chọn cô ấy, bởi vì... cô ấy nhìn qua rất lợi hại."

[? ? ? Quả nhiên là ánh sáng cường giả hấp dẫn lẫn nhau sao?]

[Vừa rồi Chung thần mới nở nụ cười đúng không?]

[Không có đâu, đôi môi mỏng kia căn bản không có độ cong nhếch lên.]

[Chút nữa tự xem phát lại đi, đuôi mắt Chung thần rõ ràng cong lên một chút.]

[Chung thần hôm nay trả lời phỏng vấn thật lâu nha, có phải đang đợi Khinh Y không?]

Thời gian phỏng vấn có hạn, sau khi bị hỏi mấy vấn đề, Chung Trì Tân thuận lợi tiến vào trong hội trường đại lễ, dọc theo đường đi có rất nhiều người tiến đến chào hỏi.

Tham gia đại lễ kiểu này, không thể thiếu các tiết mục biểu diễn, Chung Trì Tân lần này chịu nhận lời mời lên sân khấu hát một bài, lệ thường mà thôi, toàn bộ đại lễ diễn ra suôn sẻ.

...

Khương Diệp là một nhân vật làm nền xung quanh, còn không có cơ hội hiểu biết mấy hoạt động quan trọng như đại lễ. Cô vội vàng đóng phim, lăn lộn diễn xuất ở phim trường.

Trải qua nửa tháng ở chung, cô rốt cuộc hiểu được vì sao phòng vé phim điện ảnh của Ô Bán Tuyết luôn luôn vắng khách, nhưng điểm đánh giá video clip trên trang web trực tuyến lại cực kỳ cao.

Ô Bán Tuyết quay phim, kỹ thuật diễn chỉ là thứ yếu, cái cô ấy muốn là thần thái, muốn vẻ đẹp được biểu hiện cực hạn trên màn hình.

Ví dụ như Khương Diệp rõ ràng là một cảnh sát đội của phòng chống ma tuý, dựa theo thiết lập nhân vật bên trong kịch bản, trước chưa nói đến phải mang theo hình tượng rắn rỏi, chỉ cần dựa vào bốn chữ cảnh sát ma tuý này, cũng đã cần biểu hiện ra một phần lực lượng.

Nhưng trọng điểm của Ô Bán Tuyết không phải điều này, cô ấy coi trọng khuôn mặt của Khương Diệp, thậm chí còn vì Khương Diệp mà sửa lại kịch bản, cô muốn biến nhân vật này thành một nhân vật phụ khó quên nhất trong lòng người xem.

Vốn dĩ khuôn mặt của Khương Diệp có hương vị mơ hồ nam nữ khó phân biệt, Ô Bán Tuyết để nhân viên hoá trang chăm chút lại, bỏ đi một tia nữ khí, thêm vào ba phần anh khí.

Khương Diệp khi rảnh rỗi lăn qua lăn lại xem kịch bản, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ đến cực điểm: Kịch bản này vốn là motip cũ, nhân vật của cô bị Ô Bán Tuyết mời biên kịch sửa lại thật sinh động, từ một nhân vật phụ tuyến chín trở thành manh mối xen kẽ toàn bộ phim điện ảnh.

Một nhân vật phụ còn có câu chuyện cũ cảm động hơn cả nhân vật chính. Khương Diệp cũng không biết là bản thân gặp may mắn hay là không may.

"Nâng cao tinh thần lên, buổi chiều hôm nay là cô có thể chết." Ô Bán Tuyết ngồi bên cạnh Khương Diệp, nhìn mấy người nghỉ ngơi cách đó không xa.

"... Đã biết, Ô đạo."

Xong hôm nay là Khương Diệp có thể đóng máy, cảnh sát ma tuý chết vào một đêm mưa trở về nhà, trên ngực trúng đạn.

Ô Bán Tuyết quay đầu hỏi Khương Diệp: "Quay xong phim của tôi, cô tính đi làm gì?"

Ô Bán Tuyết rất thích nhìn mỹ nhân, mỗi ngày nhìn thấy Khương Diệp trong phim trường, tâm tình cũng tốt lên không ít.

"Khả năng tới thành phố điện ảnh Tinh Hải nhìn qua, có lẽ trong đội nhận người."

"Đội gì?"

Khương Diệp có chút ngượng ngùng: "Đội diễn viên quần chúng."

"Diễn viên quần chúng?" Âm thanh Ô Bán Tuyết cao lên nửa độ: "Cô lớn lên như vậy còn muốn đi làm diễn viên quần chúng? Đùa tôi à?"

Khương Diệp: "..."

Cho nên vì sao Ô đạo trong giới đạo diễn lại là một đoá kỳ tài, đây là nguyên nhân.

"Cô chờ đó cho tôi." Ô Bán Tuyết tức giận đến thở gấp, một bên còn lầm bầm cái gì mà 'phí phạm của trời'.

Khương Diệp bên cạnh quả thực muốn lập tức đứng dậy chạy lấy người.

Ô Bán Tuyết cầm di động, đăng lên vòng bạn bè: [Vị nào trong tay còn đang thiếu diễn viên, tốt nhất là cái loại cần ngoại hình xinh đẹp, phía tôi bên này có người tốt.]

Năm phút đồng hồ trôi qua, Khương Diệp không cẩn thận liếc qua điện thoại của Ô Bán Tuyết, trong vòng bạn bè đã có người trả lời.

Khôn: [Tôi cần một nhân vật thị nữ thiếp thân, có muốn không?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro