Chương 155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày mai em không cần qua đón chị đâu." Khương Diệp xuống xe quay đầu nói với trợ lý.

"Em biết rồi chị." Trợ lý khoát tay với tài xế, ra hiệu cho hắn lái xe rời đi.

Khương Diệp nhìn theo chiếc xe một lúc mới xoay người tiến vào biệt thự.

Âm thanh trong phòng khách rất lớn, Khương Diệp vừa mới tới cửa đã nghe thấy nhạc dạo kết thúc phim <Gợn Sóng>.

Không cần nghĩ, Chung Trì Tân nhất định đã xem xong tập hai.

Tập hai cũng không có nội dung sát hại máu me gì của Mạnh Trình Tuệ, Khương Diệp hồi tưởng lại xem tình huống hành hạ mèo và xử lý mấy học sinh kia ở tập nào, lại tính toán thời gian phát sóng, trước khi đến ngày đó, tốt nhất là cô nên thay đổi suy nghĩ muốn xem phim của Chung Trì Tân.

Rõ ràng bình thường đều không thích xem phim, nhưng mỗi lần theo dõi phim của cô lại tỏ ra tích cực nhất.

Khương Diệp cất túi xách lên giá treo, đi tới phòng khách, nhìn chằm chằm vào Chung Trì Tân đang ngồi trên sofa, lại quay sang nhìn trên TV đang phát màn chào cuối của <Gợn Sóng>, kinh ngạc đi qua sờ trán hắn: "Sao mặt anh lại đỏ như vậy? Uống rượu hay là ngã bệnh?"

Không thấy nóng.

Khương Diệp thu tay, đánh giá xung quanh bàn trà và trong thùng rác, không phát hiện ra rượu hoặc thứ gì đó liên quan đến rượu.

Chung Trì Tân bị bàn tay hơi lạnh của cô chạm vào, trên mặt lại đỏ thêm một tầng.

Khương Diệp: "... Anh đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?"

Chung Trì Tân ngửa đầu nhìn cô một cái, sau đó lại nhanh chóng quay đầu đi, lầm bầm lầu bầu: "Anh chỉ là nhớ lại một xíu..."

Khương Diệp nhàn nhạt liếc Chung Trì Tân: "Nên để cho Kình Ngư fan xem dáng vẻ chân chính của ca ca bọn họ."

"Anh không có Kình Ngư fan, mấy người đó đã sớm leo tường." Chung Trì Tân rũ mắt, bộ dáng đầy vẻ đáng thương: "Đã biến thành Sinh Khương fan hết rồi."

Hiện tại mười đề tài trong Siêu thoại Kình Ngư thì cả mười đều nói về Khương Diệp, hôm nay xem phim gì của Khương Diệp, Khương Diệp bây giờ đang làm gì, toàn bộ đều sở thành Sinh Khương fan, thậm chí có người còn tiến hoá thành only fan, cảm thấy Khương Diệp nói chuyện yêu đương quá lãng phí thời gian, mỗi ngày nên công tác kinh doanh mới là điều nên làm.

Đương nhiên loại này vẫn là số ít, đa số là fan của cả hai nhà, cả ngày kêu gào trong Siêu thoại Kình Ngư, lại chạy sang mấy Siêu thoại của Khương Diệp, rồi còn phải dành thời gian cho cả cp Chuyên Nghiệp và Lương Sương, vô cùng bận rộn.

"Em trong <Gợn Sóng> diễn không tốt lắm, không có gì đặc biệt, anh không cần xem đâu." Khương Diệp trực tiếp phủ định bản thân, có ý đồ để Chung Trì Tân không cần xem phim.

"Không được, rất hay." Chung Trì Tân ném gối ôm sang một bên, kéo Khương Diệp ngồi xuống cạnh mình: "Hơn nữa vừa rồi rất nhiều người đều nói em diễn vai cô giáo rất tốt, rất giống giáo viên tiếng Anh của bọn họ."

Kỳ thật Chung Trì Tân nhìn đến mấy bình luận này không quá đồng ý, ai có thể xinh đẹp như A Diệp nhà hắn chứ?

Khương Diệp: "Em nói cho anh nội dung cốt truyện, anh không phải đang vội vàng hoàn thành album sao? Không cần lãng phí thời gian xem phim."

Chung Trì Tân hoài nghi nhìn cô: "Tuần trước em mới nói mình chưa xem qua."

"Tuần này em mới xem, không có gì hay cả." Khương Diệp cầm lấy điều khiển từ trên bàn trà, tắt TV đi, phòng khách lập tức an tĩnh lại, chỉ còn thanh âm của hai người bọn họ.

"Phim của A Diệp đều hay." Chung Trì Tân kiên trì không đồng ý, hắn cầm lấy di động bên cạnh, cúi đầu nhanh chóng gõ một hàng chữ gửi đi.

Khương Diệp không biết hắn gửi cho ai, chỉ thấy Chung Trì Tân ngửa đầu lên cười với mình: "Anh bảo ba mẹ cũng theo dõi bộ phim này, như vậy có thể kéo thêm một chút tỷ lệ người xem."

Khương Diệp: "..."

Cái gì gọi là sống không như ý, hôm nay lần đầu tiên cô được trải nghiệm triệt để.

Khương Diệp bất đắc dĩ, ngăn cản không được chỉ có thể tuỳ ý hắn.

...

Hai giờ năm mươi chiều ngày hôm sau, Khương Diệp đi tới địa điểm đã hẹn trước với Spiegel.

Thời điểm cô đến nơi hẹn, Spiegel đã ngồi chờ bên trong, ngược lại không hề có cái giá của đạo diễn quốc tế nổi tiếng.

"Chào anh."

"Hi, chào cô chào cô." Spiegel nhìn thấy Khương Diệp lập tức hai mắt toả sáng. "Cô còn xinh đẹp hơn so với trong video, mỹ nhân!"

"Tôi nghe người đại diện của tôi nói anh muốn tìm tôi hợp tác, có thể nói cho tôi biết trước một chút về kịch bản hay không?" Khương Diệp vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề.

"Khương, Đương nhiên có thể." Nhưng tiếp theo Spiegel lại không đưa ra kịch bản, mà dùng một loại thanh âm mộng ảo trầm mê nói: "Ba năm trước tôi đột nhiên có một giấc mộng, vì tìm kiếm giấc mộng này, tôi đã đến đây, học tập tiếng Trung, học tập văn hoá cổ đại..."

Spiegel thao thao bất tuyệt nói về giấc mộng của mình, lịch trình tìm mộng, cùng với văn hoá cổ đại trong nước hấp dẫn mê hoặc đến thế nào.

Xuất phát từ lễ phép, Khương Diệp không ngắt lời hắn, nghiêm túc nghe hắn nói hết.

Mãi cho đến cuối cùng khi Spiegel dừng lại, Khương Diệp mới hỏi: "Cho nên đến bây giờ ngài còn chưa có kịch bản?" Thậm chí từ trong lời của hắn, dường như muốn cô diễn nhân vật gì cũng còn chưa biết.

"Đúng vậy, kịch bản còn chưa viết xong, có điều rất nhanh sẽ hoàn thành." Spiegel tự tin nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thử viết kịch bản, cũng là một kịch bản tuyệt đối sẽ thành công."

Nói chung, Khương Diệp không có ý kiến gì đối với sự tự tin tự phụ của người khác, nhân tố quyết định là, không có kịch bản, Spiegel muốn cô diễn cái gì?

"Chờ kịch bản viết xong, nếu ngài còn nguyện ý mời tôi, đến lúc đó chúng ta lại nói tiếp." Khương Diệp chạm tay vào ly cà phê bên cạnh, ngẩng đầu nói với Spiegel.

"Có thể, đương nhiên có thể, tôi rất nhanh sẽ viết xong kịch bản." Spiegel kỳ thật cũng biết mình bây giờ rất không đáng tin, từ một khắc đầu tiên hắn nhìn thấy Khương Diệp trong video kia đã biết cô chính là người mình muốn tìm, người đàn ông bên cạnh có diện mạo cũng rất xuất chúng, không giống mấy nam minh tinh quá gầy quá trắng mấy năm nay của quốc gia này, tiếng ca cũng rất êm tai, nhưng vẫn còn hơi thiếu một chút cảm giác.

"Cô có sao chổi không? Chúng ta thêm bạn bè?" Spiegel nhiệt tình lấy di động ra, muốn để lại phương thức liên lạc của bản thân.

Sao chổi?

Khương Diệp cố gắng liên tưởng ý nghĩa đại biểu sau lưng của cái từ này, cuối cùng vẫn là nhìn thấy Spiegel mở ra icon quen thuộc của wechat mới hiểu được đó là cái gì.

"Cô quét tôi, hay là tôi quét cô?" Lời này của Spiegel vô cùng thuần thục, cực giống mấy ông chú bán khoai lang bên đường.

Hai người thành công thêm wechat của nhau, Spiegel mở xem avatar của Khương Diệp: "Oh, đây là nửa kia của cô sao? Lần trước tôi đã thấy anh ấy trên video."

Khương Diệp nhẹ gật đầu.

"Diện mạo của anh ấy cũng phù hợp với nhân vật nam chính của tôi, đáng tiếc khí chất không phù hợp." Spiegel chép miệng tiếc nuối.

Lần đầu tiên hẹn gặp, cũng chưa xác định được gì, Khương Diệp chỉ biết đối phương đã từng có một giấc mộng, vì đó mà bỏ quay phim đi tới nơi này tìm kiếm, có ý đồ dùng điện ảnh để cấu thành một mộng cảnh to lớn.

Khương Diệp vừa cùng Spiegel tách ra không bao lâu, trên đường đi về lại nhận được điện thoại của Hùng Úc.

"Hai người nói chuyện xong rồi sao?" Hùng Úc có chút khẩn trương: "Chuyện thế nào rồi?"

"Anh ta nói kịch bản còn chưa viết xong." Khương Diệp mang tai nghe bluetooth, nhìn tình huống trên đường phía trước, phân tâm nói: "Cũng không biết lần hẹn sau là lúc nào."

"Kịch bản còn chưa viết xong? Chờ đã, biên kịch là ai?" Hùng Úc có chút kỳ quái: "Chị nghe được tin tức anh ta đã kéo được vài nhà đầu tư lớn, hình như là đang chuẩn bị một hạng mục gì đó rất quy mô."

"Anh ta tự biên tự đạo."

Khương Diệp biết Spiegel là một đạo diễn có thanh danh hiển hách trên quốc tế, có điều biên kịch...

Cô cần phải nhìn thấy kịch bản sau đó mới có thể quyết định.

"Chẳng lẽ hạng mục mà anh ta chuẩn bị kia không phải là cái này?" Hùng Úc khó nén có chút thất vọng, chị còn cho rằng Khương Diệp có thể bước lên một bậc thang cao hơn: "Thôi được rồi, chị giúp em liên hệ với vài đạo diễn khác ở nước ngoài, em nhìn xem có người nào thích hợp hay không, cũng không nhất định phải là Spiegel."

Loại người chỉ vì hấp dẫn người xem mà tuỳ tiện tìm một minh tinh trong nước, Hùng Úc không hi vọng người như vậy nhắm đến Khương Diệp.

"Hùng tỷ, em không vội." Khương Diệp nói với đầu bên kia điện thoại: "Kịch bản trong nước cũng không hề kém."

Cô thích nhất là đóng phim, không phải là nổi tiếng.

Trong lòng Hùng Úc dễ dàng hơn một chút, giọng nói cũng dịu đi: "Được, em cứ tập trung diễn <Thế Vai> cho tốt."

Việc này giống như gió nhẹ lướt qua mặt hồ gợi lên một gợn sóng nhỏ, rất nhanh sau đó đã khôi phục lại an tĩnh.

Khương Diệp vẫn theo lẽ thường tập trung quay phim, giữa các diễn viên cũng bắt đầu quen thuộc.

Càng quen biết, diễn viên bên trong đoàn phim càng sùng bái Khương Diệp.

Loại sùng bái tự nhiên đến từ học sinh kém đối với học sinh giỏi, ví dụ như Khương Diệp chưa bao giờ quên lời thoại, cô cầm kịch bản trong tay không phải vì nhớ thoại, thuần tuý chỉ vì muốn ôn tập toàn bộ kịch bản một lần. Lại ví như Khương Diệp có sự hiểu biết đối với phong tục tập quán quê hương của bất kỳ diễn viên nào, từng người đều cho rằng Khương Diệp với mình chính là đồng hương.

Một người chỉ tốt hơn bạn một chút, bạn sẽ ghen tị với cô ấy, nhưng nếu tất cả các phương diện của cô ấy đều nghiền ép triệt để, bạn hoàn toàn không khơi ra được lòng ghen tị, chỉ còn lại bội phục.

"Có thể mang đầu óc của cô cho tôi mượn một chút hay không?" Vương Cốc cõng lời thoại đến gãy lưng, quay đầu nói với Khương Diệp.

Là một cảnh sát, mỗi lần điều tra hắn lại có một đoạn dài thuật ngữ chuyên nghiệp cần thuộc, đạo diễn đột xuất thêm vào, nói rằng muốn thể hiện rõ ràng Lý khải Minh cũng có đủ tư cách làm cảnh sát thực tập.

Không, Vương Cốc không đủ tư cách, có nhiều thuật ngữ khó đọc nói đến cuốn cả lưỡi như vậy, còn phải biểu hiện rõ ràng loại khí chất nhân sĩ chuyên nghiệp, hắn không làm được!

"Chỉ sợ không được." Khương Diệp cúi đầu lật qua một trang kịch bản.

"A! Nhất định đời trước tôi tạo nghiệt nên đời này mới đi làm diễn viên!" Vương Cốc kéo tóc mình gào khan một tiếng.

Chính là cái gọi là đọc một dòng hận một dòng, Vương Cốc giờ phút này đã quên mất trước kia khi nhận được vai của đạo diễn Trương Đông có bao nhiêu vui vẻ.

Gào xong một tiếng, Vương Cốc lại cong lưng nhìn kịch bản, đầu lưỡi thắt lại tiếp tục niệm chú bùm bùm.

Đợi đến phần diễn của hắn, NG hai lần cuối cùng cũng qua.

"Khương Diệp cô từ trong cục cảnh sát đi ra khu vực hút thuốc, trong lúc hút thuốc đồng thời tìm hiểu tin tức, tư thế nhả khói..." Trương Đông đang nói một nửa quay ra hỏi cô: "Cô có biết hút thuốc không?"

"Cháu biết."

Trương Đông có chút kinh ngạc nhìn cô, hiển nhiên cũng không dự đoán được chuyện này.

"Lâm Tiêu biết hút, nhưng Lâm Diêu thì không, cô biết chứ?" Trương Đông cầm chiếc bút gõ gõ lên kịch bản: "Lâm Diêu học tập rất nhanh, nhưng ngay lần đầu hút thuốc cô ấy vẫn có sơ hở."

"Cháu biết ạ."

Lâm Tiêu đã biến mất một tháng, trong lúc đó Lâm Diêu cũng đã gặp Đỗ Đình, mới biết được cô ấy và Lâm Tiêu đã chia tay.

Đồng thời Lâm Diêu còn phát hiện đồn cảnh sát năm xưa cũng có một vụ án cảnh sát bị mất tích, cô có ý đồ tìm hiểu tin tức từ tiền bối, chẳng qua cũng đã là cảnh sát lâu năm, tiền bối này rất nhạy bén, cô phải cẩn thận hơn mới không khiến cho mình bị bại lộ.

Lâm Diêu đứng bên trong phòng ở của Lâm Tiêu, so sánh với một tháng trước, căn phòng này cũng đã có hơi người hơn, bởi vì Lâm Diêu đã ở đây được gần một tháng.

Cô đẩy cửa toilet, đứng trước gương, ngẩng đầu dán hầu kết giả từng chút lên cổ mình, còn có vân tay giả trên ngón tay, cách một đoạn thời gian lại cần phải đổi mới.

Mỗi sáng sớm, cho dù Lâm Tiêu đã thành thục cũng cần xử lý hơn mười phút.

Sau khi ra ngoài, cô đi đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài ga tàu, mua một bao thuốc nhét vào túi áo, giống như bình thường đi vào đồn cảnh sát, tất cả những người xung quanh đều bận rộn chuyện của mình, duy chỉ có Lý khải Minh mỗi ngày đều mò tới gần cô nói nhảm.

Lâm Diêu cũng không ghét bỏ, thậm chí ít nhiều vì người này mới có thể nhận được nhiều tin tức hơn, do đó càng thêm nhanh chóng dung nhập vào không gian này.

"Tôi nghe nói phía trên muốn điều một đội trưởng tới đây, hình như là một người cứng nhắc âm trầm, lý lịch đẹp đến đáng sợ, là nhân tài tố chất cao từng đi du học nước ngoài." Lý khải Minh tỏ vẻ bí hiểm nói.

Đội trưởng trong cục ban đầu chính là Thành cảnh, từ sau khi ông ấy hi sinh, vị trí đội trưởng vẫn luôn để trống.

Ngay từ đầu tất cả mọi người đều suy đoán rằng sư phụ của Lý khải Minh sẽ tới tiếp nhận, dù sao nhìn vào tư lịch nội bộ mà nói, chỉ có ông ấy mới có đủ tư cách.

"Du học nước ngoài thì rất giỏi sao? Hình thức ở chỗ này chỉ là vô dụng, phải có thực lực chân chính mới có tác dụng." Có tiền bối bên cạnh ngẩng đầu bất mãn.

Mỗi một củ cải có một cái hố, hố của đội trưởng lại bị người ngoài kia chiếm lấy, những củ cải khác không thể đổi hố, người hắn đắc tội không phải chỉ là sư phụ Lý khải Minh.

"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc." Lâm Diêu đẩy ghế đứng lên, lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi áo.

"Cùng đi đi." Tiền bối bên cạnh nhìn thấy Lâm Diêu cầm thuốc lá ra hai mắt toả sáng, cực kỳ tự nhiên muốn đi hút ké.

Ngón cái Lâm Diêu thuần thục đẩy bao thuốc, vê ra một điếu thuốc lá từ bên trong, đưa cho cảnh sát cùng đi với mình.

"Hút thuốc thì có cái gì tốt?" Lý khải Minh lắc đầu: "Hiện tại các cô gái đều chán ghét đàn ông hút thuốc."

Đi đến phòng hút thuốc, bên trong sương khói lượn lờ, không khí vô cùng khó thở, thậm chí ngay cả mặt người cũng nhìn không rõ ràng.

Bên trong để hai chiếc bàn dài, một chiếc đặt ở góc bên trái, đều đã ngồi đầy người, còn có vài người khác đứng ở bên cạnh.

Lâm Diêu cúi đầu nuốt xuống một ngụm thật nhẹ, mới nhịn xuống cảm giác xúc động muốn ho khan.

Cô ngậm lấy điếu thuốc, nói với cảnh sát đứng bên cạnh mình: "Cho xin ít lửa."

Lâm Diêu khom lưng cúi đầu ngậm điếu thuốc của mình giơ trên bật lửa, dừng một lát đến khi đã châm được thuốc mới lui lại: "Cảm ơn."

Người tới đây hút thuốc cũng vì muốn thả lỏng, đàn ông vừa buông lỏng rất dễ dàng tám nhảm, chuyện trên trời dưới biển có thể nói đều sẽ xả ra hết.

Hành động vừa rồi của Lâm Diêu không thể nghi ngờ đã kéo gần khoảng cách với cảnh sát bên cạnh, hai người và các cảnh sát khác trong phòng cũng bắt đầu túm lại trò chuyện, đương nhiên trong đó cũng không thiếu những mẩu chuyện mang tính chất không được trong sáng lắm, thỉnh thoảng xen lẫn thảo luận về cả các vụ án trong ngành.

Lâm Diêu ngậm điếu thuốc, liều mạng hít sâu vào trong phổi, không hề phun ra ngoài, tất cả lực chú ý của cô đều dành vào việc làm thế nào để gợi ra câu chuyện về vụ án cũ kia một cách không có dấu vết.

"Cái kia a, nghe nói đến bây giờ người nhà của cảnh sát kia vẫn còn chưa từ bỏ, tìm người khắp nơi." Cảnh sát hút ké thuốc thở dài: "Chúng ta lúc trước đã tìm lâu như vậy mà vẫn chưa phát hiện được, bọn họ làm sao có thể tìm ra, nghe nói con trai của người đó trước kia xuất ngoại du học, coi như cũng có tiền đồ."

Lâm Diêu đang muốn tiếp tục hỏi, một người ngồi góc bên trái đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh vỗ vỗ bả vai của cô: "Lâm cảnh, phương pháp hút thuốc của cậu không đúng rồi, sẽ tổn thương đến phổi."

Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Diêu giật mình, bề ngoài vẫn cố bảo trì trấn định, có ý đồ nhìn xem hắn là ai, nhưng khuôn mặt này lại hoàn toàn xa lạ.

"Không tổn thương đến tim là được, có một số người người thích nuốt khói như vậy." Cảnh sát hút ké thuôc cười hì hì đụng vào Lâm Diêu: "Không nghĩ tới Tiêu Tử cậu nhìn trắng trẻo xinh trai, phong cách hút thuốc lại mạnh mẽ như vậy."

"Ai, cậu là người nào, chưa từng gặp cậu trong cục a?" Cảnh sát bên cạnh Lâm Diêu đã nhìn rõ ràng khuôn mặt người phía trước, đánh giá từ trên xuống dưới, nhíu mày hỏi: "Cậu ăn mặc như thế này... là đi nhầm sao?"

Lâm Diêu lúc này mới nhìn thấy rõ trang phục của đối phương, một thân tây trang chuẩn mực, không giống người của đồn cảnh sát, mà giống như một vị tinh anh mới đi ra từ phố Wall.

Người kia nở một nụ cười: "Xin lỗi, quên tự giới thiệu, tôi tới tiếp nhận vị trí của Thành đội trưởng."

Hắn vừa mở miệng, cả phòng hút thuốc đột nhiên yên tĩnh lại.

Khuôn mặt đầy thoải mái của cảnh sát vừa rồi cũng giật giật hai cái: "Chào đội trưởng."

"Bành Bỉnh." Người kia lễ phép nói. "Trực tiếp kêu tên của tôi là được."

Dứt lời đẩy cửa phòng hút thuốc bước chân ra ngoài.

"Moẹ, đội trưởng mới không ở văn phòng, chạy đến phòng hút thuốc làm gì?" Cảnh sát hút ké thuốc thấp giọng nói, tâm tình hút thêm một điếu thuốc cũng không còn nữa.

"Hay là đi qua đó trước, nhìn xem đội trưởng mới có bản lĩnh thế nào."

Lâm Diêu cười cười với hắn, cùng nhau ra ngoài, trái tim đập mạnh nãy giờ vẫn chưa ngừng lại, anh ta vừa rồi hỏi mình câu đó là có ý tứ tò mò, hay đã nhận ra được sự thật mình không biết hút thuốc?

Sau này cô nên cẩn thận hơn mới được, không thể để xảy ra tình huống nhất thời nảy sinh như hôm nay, ít nhất cũng phải lên kế hoạch cẩn thận rồi mới hành động, không thể để lộ ra sơ hở một lần nữa.

Lâm Diêu cùng cảnh sát kia ra khỏi phòng hút thuốc, trước khi rời đi xoay người đóng cửa lại, trong nháy mắt đã sửa sang lại vẻ mặt của mình.

"Cut!"

Trương Đông nhìn biểu tình của Khương Diệp bên trong máy quan sát, hài lòng nhẹ gật đầu, đây là đã hoàn toàn đem chính mình dung nhập vào trong nhân vật Lâm Diêu này.

"Hây, vừa rồi có được không đạo diễn?" Diễn viên sắm vai Bành Bỉnh hôm nay mới tới, là Phàn Biên Đồng.

"Được rồi." Trương Đông nhường ra một vị trí để hắn cùng nhìn máy quan sát.

"Đã hơn một năm rồi không đối diễn cùng Khương Diệp, tôi hiện tại đã có chút không tiếp được cô ấy." Phàn Biên Đồng khoa trương vỗ ngực: "Thật là đáng sợ."

"Phàn ca nói đùa." Khương Diệp còn chưa tự tin được đến tình trạng này.

Phàn Biên Đồng nhìn về Khương Diệp: "Cô bình thường không soi gương nhìn lại chính mình sao? Cô của một năm trước cùng với cô bây giờ hoàn toàn giống như hai người."

Hắn đang nói không chỉ là kỹ xảo biểu diễn, còn có trạng thái tinh thần, kỹ xảo biểu diễn của Khương Diệp lúc trước cũng tốt, có thể đánh bật cả một dàn tiểu hoa, nhưng bình thường đứng trong trường quay nhìn những người khác diễn xuất, trong ánh mắt đều là trống rỗng, không hề chất chứa thứ gì.

Hơn nữa lần trước ngồi cùng máy bay với Khương Diệp, trạng thái của cô lúc ấy cũng kém hơn bây giờ, đương nhiên có lẽ một phần vì nguyên nhân khó thoát diễn.

Nhưng hiện tại đã hoàn toàn khác biệt, có thể nhìn ra trạng thái tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

"Đại khái vậy." Khương Diệp không phủ nhận, so với năm trước, trong lòng cô bây giờ quả thật có nhiều hơn vài thứ, cũng đã thích một người.

"Tiểu Khương, Phàn ca mặt dày nhờ cô giúp một chuyện được không?" Một đại nam nhân như Phàn Biên Đồng bỗng nhiên trở nên thẹn thùng đến đáng sợ: "Em gái tôi cô cũng biết rồi đi, con bé muốn tới xem nhạc hội của Chung Trì Tân, cái kia, có thể dành ra một vé cho nó được không?"

Phàn Biên Đồng cũng rất khổ sở, em gái hắn là như vậy, thân thể đã không tốt, còn ngày ngày truy tinh.

"Anh ấy... em cũng không biết lúc nào sẽ bắt đầu công diễn."

Khương Diệp chỉ biết là ngày 6 tháng 7 Chung Trì Tân sẽ phát hành album, còn về chuyện tổ chức nhạc hội vẫn chưa nghe thấy hắn nhắc tới.

"Nếu Chung Trì Tân chuẩn bị công diễn, cô có thể nói qua với cậu ấy một tiếng hay không?" Phàn Biên Đồng có số điện thoại của Chung Trì Tân, có điều hắn cho rằng nói với Khương Diệp càng có khả năng lấy được vé hơn.

Mọi người đều biết Chung Trì Tân đã phá lệ vì Khương Diệp không chỉ có một lần.

"Để em trở về hỏi anh ấy."

"Cảm ơn, Phàn ca nợ cô một ân tình."

...

Có điều Khương Diệp còn chưa kịp trở về hỏi Chung Trì Tân, xế chiều hắn đã tự mình tới.

Khương Diệp còn đang khớp thoại cùng mấy diễn viên, trợ lý đột nhiên chạy tới nói có người tìm.

"Tiểu Khương đi bận việc của mình trước đi." Phàn Biên Đồng phất tay, quay đầu nhìn Vương Cốc: "Chúng ta diễn trước."

Khương Diệp buông kịch bản xuống, đi theo trợ lý, sau đó mới phát hiện Chung Trì Tân đã đứng bên ngoài.

"Sao anh lại rảnh tới đây?'

"Anh mới từ phòng thu âm về, tiện đường tới thăm em." Chung Trì Tân bọc kín mặt, đeo cả mũ, khẩu trang và kính đen.

Khương Diệp kéo người sang một góc, căn bản không nhìn rõ mặt hắn, mới nâng tay tháo kính đen trên mặt hắn xuống: "Phòng thu âm ở hướng bắc, từ khi nào đã biến thành tiện đường với hướng nam vậy?"

Chung Trì Tân chờ cô kéo cả khẩu trang của mình xuống, mới tiến lên ôm lấy Khương Diệp, cằm đặt trên vai cô, thấp giọng cười: "Nhớ em, cho nên tiện đường."

"Hôm nay anh thu âm xong sớm như vậy sao?" Khuôn mặt Khương Diệp cũng mang theo một chút ý cười.

"Cũng đã hòm hòm, không có gì cần sửa." Mỗi lần Chung Trì Tân ra album, thời gian chân chính đứng trong phòng thu thực sự không nhiều, hắn thu âm rất nhanh, chỉ là quá trình viết ca từ trước đó mới tốn thời gian hơn một chút.

Hai người ôm nhau một hồi, Khương Diệp hơi lui lại về phía sau một bước, nhớ đến lời nhờ vả của Phàn Biên Đồng, liền hỏi Chung Trì Tân: "Lúc nào anh chuẩn bị công diễn?"

Chung Trì Tân vốn muốn nói còn chưa có kế hoach, có điều lời nói ra khỏi miệng lại biến thành: "Em muốn anh tổ chức nhạc hội lúc nào? Ngày 25 tháng 12 có được không?"

Nói xong hắn lại cảm thấy ngày này rất tốt, buổi nhạc hội này có thể làm quà sinh nhật tặng cho Khương Diệp.

"Không tốt lắm, ngày đó anh ở nhà với em." Từ năm trước Khương Diệp bắt đầu lấy ngày 25 tháng 12 làm ngày sinh nhật của mình, không còn dùng lịch âm nữa, cô hi vọng có thể bên cạnh Chung Trì Tân trọn vẹn một ngày này.

"Vậy thì không chọn ngày đó." Chung Trì Tân hiểu được hàm nghĩa trong lời của Khương Diệp, sung sướng nói: "Buổi tối trở về để em lựa chọn."

Khương Diệp gật đầu: "Phàn ca hỏi có thể dành một vé vào cửa cho em gái của anh ấy hay không."

"Phàn ca?" Chung Trì Tân vì cái xưng hô này hơi chua một chút: "Em còn chưa gọi anh như vậy."

Phàm là có chuyện gì quan trọng đều gọi trực tiếp tên của hắn, không hề thân mật một chút nào.

Khương Diệp luôn không theo kịp suy nghĩ kỳ quái của hắn: "Anh muốn em gọi anh là gì?"

Ánh mắt Chung Trì Tân nhẹ đảo một chút, Chung ca rất khó nghe, ca ca hình như... một thời điểm đặc biệt gọi lên cũng khá cảm xúc.

Đề tài còn chưa được bàn luận rõ ràng, trợ lý đã qua kêu Khương Diệp: "Chị, đạo diễn gọi chị."

Khương Diệp quay đầu nhìn Chung Trì Tân, thả khẩu trang và kính đen vào trong tay hắn: "Anh muốn về trước hay là đợi em quay xong màn này?"

"Anh chờ em." Chung Trì Tân không chút do dự lựa chọn chờ đợi Khương Diệp.

Khương Diệp chỉ còn một màn diễn nữa phải quay, buổi tối không còn phần diễn của cô. Trong lúc dẫn Chung Trì Tân tới khu nghỉ ngơi, cô nhìn thấy hai mắt của Phàn Biên Đồng đã sáng rực lên.

Khương Diệp tới trước màn hình chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo, lại quay sang nhẹ gật đầu với Phàn Biên Đồng: "Em đã nói với anh ấy rồi."

"Tiểu Khương, vô cùng cảm ơn." Phàn Biên Đồng làm một động tác đa tạ với Khương Diệp.

Chung Trì Tân ngồi tại địa điểm bình thường Khương Diệp hay nghỉ ngơi, nơi đó còn để túi xách cùng với bình nước của cô, hắn cầm cái bình lên nhìn nhìn, sau đó mở ra ngửa đầu uống một ngụm.

Vặn chặt bình nước để về chỗ cũ, hai khuỷu tay hắn khoát lên dầu gối, dõi theo Khương Diệp đang bên trong trường quay.

Đội trưởng mới Bành Bỉnh đứng tại văn phòng điểm danh từng người, có điều trong tay không hề cầm danh sách, điểm danh xong hắn lại nở một nụ cười: "Bằng con mắt của tôi, chắc hẳn không gọi sai tên ai, từ hôm nay tôi chính là đội trưởng của mọi người, có chuyện gì hi vọng được chỉ giáo nhiều hơn."

"Có bản lĩnh thực sự rồi nói sau." Sư phụ của Lý khải Minh thẳng thắn nói.

"Đúng vậy, lời này nói không sai." Bành Bỉnh không hề để ý đến lời của ông ấy, ngược lại khiêm tốn thừa nhận mình sẽ cố gắng nâng cao năng lực.

"Lâm... Tiêu đúng không?" Bành Bỉnh chỉ vào Lâm Diêu. "Cậu lại đây một chút."

Văn phòng của đội trưởng mới đã sớm sắp xếp xong, Bành Bỉnh nhìn như rất quen thuộc đối với đồn cảnh sát, trực tiếp hướng về phía văn phòng đội trưởng.

"Đội trưởng, trước kia anh đã đến nơi này rồi sao?" Lâm Diêu theo phía sau, đóng cửa lại rồi mới hỏi.

Bành Bỉnh đang muốn cầm lấy thư bổ nhiệm ở trên bàn, nghe lời cô nói cũng không phản ứng gì, cúi đầu cầm thư bổ nhiệm lên: "Bố cục trong nước không phải đều là cái dạng này? Cậu tới nhiều đồn cảnh sát sẽ biết, còn có... nhiều phòng như vậy chỉ có phòng này không treo bảng chức vụ."

"Đội trưởng, anh tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Diêu nhìn chằm chằm vào Bành Bỉnh.

Bành Bỉnh nhìn lại cô, sửng sốt một chút sau đó cười lên: "Lâm Tiêu, cậu quả nhiên giống như lời đồn."

Lâm Diêu bình tĩnh nhìn hắn.

"Cực kỳ có tính công kích." Bành Bỉnh nhún vai, loại khí chất tinh anh xã hội trên người đã tan đi không ít: "Tôi biết tôi đã chiếm vị trí của sư phụ cậu khiến cho cậu mất hứng, có điều... đây là mệnh lệnh của cấp trên."

Lâm Diêu hơi kiềm chế lại một chút, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Bành Bỉnh như cũ: "Tôi không mất hứng, sư phụ chính là sư phụ, không có quan hệ với đội trưởng, ai làm đội trưởng cũng được."

Bành Bỉnh từ chối cho ý kiến: "Gọi cậu lại đây để tìm hiểu đại khái tình huống trong đồn cảnh sát, cậu có thể giới thiệu với tôi một chút không?"

Thân thể Lâm Diêu phát lạnh, mu bàn tay đặt ở sau người, tại nơi Bành Bỉnh không nhìn thấy nắm lại thành quả đấm, anh ta phát hiện ra điều gì, cho nên cố ý muốn thử mình sao?

"Đội trưởng không phải đã xem qua tư liệu của mọi người trong cục rồi sao? Không có người nào rõ ràng hơn anh, còn cần tôi phải nói gì?" Trên mặt Lâm Diêu cố giữ vững trấn định, hỏi ngược lại.

"Trên lý lịch không nói về sở thích của mọi người." Bành Bỉnh ngồi trước bàn làm việc, chớp mắt với Lâm Diêu. "Tôi muốn sớm dung nhập vào gia đình này, thấy cậu ở chung với mọi người dường như không tệ lắm."

Trong lòng Lâm Diêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trên mặt vẫn bất động như cũ: "Không có gì cần nói, bình thường đều hút thuốc nói chuyện phiếm giống như hôm nay, có án thì phá án."

"Ừm." Bành Bỉnh đăm chiêu suy nghĩ gật đầu: "Tới phòng hút thuốc đúng là địa phương kết nối rất tốt."

Tâm tình của Lâm Diêu còn chưa hoàn toàn buông xuống, nghe được lời nói này của hắn, sinh ra hoài nghi triệt để đối với Bành Bỉnh.

Hắn rốt cuộc có phải đang thử mình hay không?

...

Chung Trì Tân đứng trước máy quan sát nhìn Khương Diệp và Phàn Biên Đồng đối diễn, phát hiện không hề kém cạnh so với trên màn ảnh rộng, hai người tung hứng qua lại mang theo tâm tư khác biệt, không cần đến bất kỳ âm hiệu bối cảnh nào cũng có thể biểu hiện đầy đủ ra ngoài.

"Tốt, cut!"

Trương Đông cầm bộ đàm hô một tiếng, sau đó lại dựa vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn về phía Chung Trì Tân: "Tới đón Khương Diệp sao?"

Chung Trì Tân nhẹ gật đầu, ánh mắt lại bay về đậu trên người Khương Diệp vẫn còn đứng trong trường quay.

"Hai người... rất xứng đôi." Trương Đông cười cười, hai người kia bây giờ có lẽ vẫn còn một chút cảm giác một mạnh một yếu, nhưng Khương Diệp đuổi tới chỉ còn là vấn đề thời gian.

Ở trong xã hội này nếu như thực lực của hai người không cùng một hàng, từ đầu đến cuối sẽ xuất hiện các loại thanh âm ngăn trở, nếu nội tâm không đủ mạnh mẽ, đến cuối cùng chỉ có thể một hồn đôi nơi, cũng như ông ấy và người mình yêu.

Khương Diệp đứng đó nói thêm vài câu cùng Phàn Biên Đồng mới đi tới đây: "Đạo diễn, cháu đi trước."

"Được rồi, đi đường cẩn thận." Trương Đông phất tay.

Hai người sóng vai bước đi, còn chưa đi được ba bước hai bàn tay đã liền về một khối.

"Trở về để em lựa chọn thời gian cho buổi công diễn của anh."

"Vâng."

...

Cho dù không cần quay phim, Khương Diệp vẫn dậy sớm như cũ, sáng nay cô xoay người rời giường, trước là đắp chăn lại cẩn thận cho Chung Trì Tân, lại cầm lấy di động trên tủ đầu giường, sau đó mới bước chân rón rén đi ra ngoài.

Đóng lại cửa phòng, Khương Diệp mở di động ra, phía trên có mấy tin nhắn, đều đến từ một người, bên trong có hai bản vẽ phác thảo.

Khương Diệp: [Tôi muốn mẫu thứ nhất.]

Đối phương trả lời rất nhanh: [Ok! Cuối tháng tám có thể hoàn thành.]

Nhìn thấy tin nhắn, Khương Diệp rời khỏi màn hình, bỏ điện thoại vào trong túi quần, đi xuống dưới lầu rửa mặt chạy bộ.

Chạy bộ xong, Khương Diệp đi tới thư phòng đọc sách, cô đã điều chỉnh một chút giờ giấc của chính mình, phải dồn nội dung cần tiếp thu đặt trong buổi sáng, thời gian khác đọc sách giải trí cũng không cần quá để ý tình huống bị Chung Trì Tân quấy nhiễu tâm tư.

Anh ấy có ảnh hưởng quá lớn đối với chính mình.

Một khắc trước khi Khương Diệp đẩy cửa thư phòng còn đang suy nghĩ, cô cơ bản không biết phải làm thế nào để từ chối Chung Trì Tân.

Có lẽ biết, chỉ là không tình nguyện mà thôi.

Sắp tới chín giờ, người nào đó mới chậm rãi tỉnh lại, đạp lên đôi dép lê lông mềm, lẹt xẹt đi xuống lầu.

Khương Diệp không đóng cửa thư phòng có thể nghe rất rõ ràng thanh âm kia, qua một hồi tiếng bước chân lại bắt đầu truyền từ dưới lầu lên trên.

Khương Diệp lật một trang sách, phân tâm nghĩ: Lúc trước dường như anh ấy đi đường cũng không phải như vậy, không biết từ lúc nào lại bắt đầu đi đứng kiểu quệt qua quệt lại như thế.

Mười, chín, tám... bốn, ba...

Khương Diệp đếm ngược trong lòng, ngón tay vê trang sách, chậm chạp không lật sang.

Vừa đếm tới một, người nào đó đẩy cửa thư phòng ra, thanh âm dính dính nhão nhão truyền tới: "A Diệp... Em đang làm gì vậy?"

"Em có chút tư liệu cần xem." Khương Diệp hoàn toàn không nhìn được tiếp, dứt khoát khép lại sách trong tay, chờ hắn lẹt xẹt đi tới.

Nhiều năm như vậy, ngoại trừ cha mẹ hắn, đại khái cũng chỉ có Kế Thiên Kiệt biết được hắn rất yêu ngủ nướng, những ngày không có việc gì, hắn có thể ngủ một giấc thẳng đến mười giờ mới dậy, rõ ràng buổi tối hôm trước đi ngủ rất sớm, giống như kiếp trước không được ngủ ngon bao giờ.

Có điều hiện tại khoảng tám chín giờ Chung Trì Tân nằm trên giường sờ không thấy Khương Diệp sẽ tự đứng lên, đầu tiên là đi từ trên lầu xuống dưới, không tìm được người lại vòng lên trên, lượn một vòng xung quanh nhà như vậy, trên cơ bản cũng đã tỉnh táo hơn.

Chung Trì Tân đi qua ôm Khương Diệp cọ cọ, đánh một cái ngáp thật dài: "Anh buồn ngủ."

"Anh trở về tiếp tục ngủ?" Khương Diệp vòng qua hông hắn, giúp hắn kéo lại áo ngủ đang vò thành một cục.

"Không ngủ nữa, anh sẽ đọc sách cùng em." Chung Trì Tân tự nhận thấy mình hết sức tri kỷ.

Khương Diệp: "..."

Dắt người trở về thay quần áo, lại kéo hắn xuống lầu ăn bữa sáng.

"A Diệp, em quay xong <Thế Vai>, còn muốn tiếp tục quay phim sao?" Chung Trì Tân đột nhiên hỏi.

"Sao vậy?" Khương Diệp giương mắt nhìn hắn.

"Không sao cả, anh chỉ tuỳ tiện hỏi một chút."

"Trước mắt em còn chưa tìm được kịch bản thích hợp."

"Vậy sao?"

Câu 'Vậy sao' này của Chung Trì Tân mang theo cảm xúc sung sướng quá rõ ràng, âm điệu cũng cao hơn một phần.

Khương Diệp không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn một cái.

"Anh chỉ muốn nói em có thể nghỉ ngơi một thời gian."

"Vâng."

May mà Khương Diệp cũng không hề miệt mài theo đuổi.

Buổi tối hôm nay <Gợn Sóng> tập ba phát sóng, Chung Trì Tân cuối cùng cũng có thể xem phim cùng Khương Diệp.

Có điều lần này hai người không xem ở phòng khách, hai người đi vào phòng điện ảnh, Khương Diệp cũng rất hài lòng khi xem phim bằng loạt thiết bị tối tân trong này.

Vừa mở ra, phim còn chưa chiếu, trên đạn mạc đã kêu gào chờ xem phim.

[A! Hôm nay lại là một ngày có thể nhìn thấy Khương Khương.]

[Khương đẹp của tôi đến rồi! Hu hu hu, nếu giáo viên tiếng Anh cấp ba của tôi là Khương Khương, nói không chừng bây giờ tôi cũng đang học ở đại học A.]

[Chào cô giáo Mạnh! Yêu cô! ! !]

[Hắc hắc hắc, tổ trang phục rất có tâm, đến bây giờ quần áo của cô giáo Mạnh còn chưa lặp lại bộ nào, rất phù hợp với câu đố chưa giải trong trường trung học – giáo viên tiếng Anh đến cùng có bao nhiêu bộ trang phục.]

[Có một nghi hoặc a, trước đó video hành hạ mèo không phải nói là Mạnh Trình Tuệ sao? Đến bây giờ nhìn cô giáo Mạnh vẫn là người tốt nha.]

Một mảng đạn mạc rậm rạp nhanh chóng lướt qua, Chung Trì Tân cầm điều khiển từ xa điều chỉnh độ sáng của bình luận, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim.

Làm xong việc này, hắn lại ngả người dán lên đùi Khương Diệp nằm xuống, có ý đồ ngang ngược muốn nằm nhìn.

"Anh ngồi dậy đi, nằm xem như vậy không tốt cho mắt." Khương Diệp đau đầu, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, người nào đó càng ngày càng ngây thơ mà không tự biết.

Chung Trì Tân xoay người, nhìn về màn hình phía trước: "Em hôn anh một chút, anh mới có thể ngồi dậy."

"..."

Lấy cớ một ngày so với một ngày càng thêm đa dạng.

Tuy là như vậy, Khương Diệp vẫn cúi người hôn xuống gò má của hắn: "Được rồi, anh ngồi dậy đi."

Chung Trì Tân cảm thấy mỹ mãn ngồi dậy, dựa vào bên người Khương Diệp, kéo qua các loại đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, thỉnh thoảng lại đút cho cô ăn.

Có Khương Diệp ở đây, tâm tư của Chung Trì Tân căn bản không đặt trên màn hình, hắn biến thành một cái máy đút đồ ăn.

Ngược lại Khương Diệp rõ ràng đã xem qua một lần, xem lại một lần nữa vẫn nghiêm túc như cũ, chẳng qua bên cạnh còn có một người đang quấy nhiễu.

Khi Chung Trì Tân lại một lần nữa đút cho Khương Diệp thì cô kéo tay hắn xuống: "Không phải anh muốn xem <Gợn Sóng> sao?"

"A." Chung Trì Tân bị Khương Diệp nắm tay không thể cử động, thiếu đi thú vui đút đồ ăn, chỉ có thể ngẩng đầu xem phim.

Nữ sinh trung học nhảy lầu cũng không tính là một sự tình kỳ lạ, phần lớn mọi người sau khi nghe thấy đều lắc đầu cảm thán một tiếng: "Áp lực quá lớn đi, trường trung học này hàng năm đều có người nhảy lầu, mấy cô gái nhỏ không dễ dàng thừa nhận áp lực."

Người nhà nhận thi thể mang nữ sinh đi, cầm được một khoản bồi thường, cũng không hề có tin tức gì nữa.

Tại thời điểm mà mọi người cho rằng sự kiện nhảy lầu cứ như vậy qua đi, đột nhiên một ngày có nam sinh mất tích, người nhà đến báo án gây ồn ào rất lớn, nói trường học có quỷ, hàng năm đều có nữ sinh nhảy lầu tự sát và nam sinh mất tích, thỉnh cầu cảnh sát điều tra có phải có người giở trò ma quỷ sau lưng hay không.

Đại đa số mọi người đều cho rằng gia đình này muốn đòi tiền bồi thường của trường học, nhưng vấn đề là đứa trẻ nhà họ cả ngày đều trốn học, ai mà biết được đã mất tích ở đâu.

Thế nhưng gia đình này đứng ngoài cổng trường làm loạn vài ngày, cuối cùng thật sự kéo được cảnh sát tới.

Cảnh sát bắt đầu tiến hành điều tra trường học, vì không để ảnh hưởng tới trật tự trong trường, cảnh sát mặc thường phục đến tìm hiệu trưởng, muốn mượn một gian văn phòng để hỏi thăm các giáo viên liên quan, bắt đầu từ nữ sinh nhảy lầu tự sát đầu tiên.

[Đây là nam chính sao? Oa, tập ba mới xuất hiện, tổng cộng có mười tập, kỳ thật chị mình mới chính là nhân vật chính đi. Tôi đoán sau này cô giáo Mạnh sẽ giúp anh trai cảnh sát này điều tra phá án, sau đó hai người mắt đi mày lại, lâu ngày sinh tình, ám độ trần thương, cuối cùng kết thành quyến lữ.]

[... Lầu trên, ca ca cũng đang xem phim, cẩn thận cô bị bắt được.]

[Loại sử dụng thành ngữ cứng rắn này, dường như có chút giống như đã từng quen biết.]

"Bình luận vừa rồi nhất định là của Trương Quả." Chung Trì Tân nheo mắt nhìn mấy dòng chữ màu đỏ bất động vài giây ở trên màn hình, khẳng định nói.

Khương Diệp không nói chyện, cái chữ 'chị mình' kia, cộng thêm một tràng thành ngữ liên tiếp phía sau, giọng điệu quả thật rất giống với Trương Ý.

"Cô ấy sao lại nói lung tung như vậy, người em thích nhất chính là anh." Kể từ sau lần hỏi đáp tại H quốc, Chung Trì Tân bây giờ rất hay xoè đuôi.

"Vâng." Khương Diệp có lệ lên tiếng, nếu cô không nghiêm túc khẳng định, người nào đó không biết còn bắt bẻ đến bao giờ.

Tiết tấu của <Gợn Sóng> rất chặt chẽ, dù sao cũng chỉ có mười tập, nội dung cốt truyện đẩy mạnh cũng không khác lắm so với những phim truyền hình trinh thám kia, nhưng biên tập ra lại phối hợp với âm hiệu thâm trầm cùng với cắt cảnh ngẫu nhiên, rất có bản lĩnh kéo khán giả vào bóng đêm, có loại cảm giác như mỗi giờ mỗi phút đều bị ánh mắt nhìn chằm chằm bên trong bóng tối.

Mạnh Trình Tuệ trong tập ba vẫn là một giáo viên tiếng Anh hiền lành trí thức, cô ta nhiệt tình giải đáp vấn đề của học sinh, chiếu cố an ủi tâm lý của nữ sinh có tình trạng không ổn định, được mấy cô gái nhỏ xưng danh là đại tỷ tỷ.

Dù cho tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, cũng vẫn trả lời một cách dịu dàng lễ độ.

[Hu hu hu, Khương Diệp diễn thật tốt, trong phim dịu dàng đến khó tin, tôi hoàn toàn không tưởng tượng nổi trước kia cô ấy diễn hoa khôi bên trong <Thanh Quả>, còn có Lương Thiền trong <Thiếu Hoa Ca> là cảm giác gì, ngày mai phải xem lại một lần thôi.]

[Cô giáo Mạnh quá ôn hoà, nếu lúc đó khi tôi học cấp ba có một cô giáo nhẹ giọng thì thầm an ủi chính mình như vậy, không cần vì thành tích mà quá mức đau lòng, thời gian đó của tôi chắc chắn sẽ dễ chịu hơn không ít.]

[Ai mà không muốn có một cô giáo Mạnh cho riêng mình đâu? Giáo viên bây giờ đều chỉ nhìn vào thành tích, nói ra những lời không khác gì nhau, cái gì đọc sách chăm chỉ về sau mới có thể kiếm được nhiều tiền, đừng nên làm giáo viên thì hơn. Chẳng lẽ không nên đọc sách vì cống hiến cho quốc gia sao?]

[Emmm, tuy rằng cô giáo Mạnh không sai, nhưng lời nói của những giáo viên khác cũng không có vấn đề gì cả, xã hội này nếu không có tiền quả thật không làm được gì, hơn nữa nói là cống hiến cho quốc gia cũng quá giả tạo.]

[Giả tạo không có nghĩa là không có, hiện tại một đám giáo viên bên trong trường học đều truyền bá tư tưởng không chính xác, phải như cô giáo Mạnh mới là giáo viên lý tưởng của tất cả mọi người.]

Khương Diệp nhìn những bình luận trên màn hình, theo bản năng lắc lắc đầu, không biết những người này khi xem đến cuối cùng sẽ có cảm tưởng gì.

Sau khi <Gợn Sóng> tập ba kết thúc, có một đề tài chạy rất nhanh trên bảng Hot search.

#Ai-mà-không-muốn-có-một-cô-giáo-Mạnh.

Phía dưới đều là thảo luận đối với nghề nghiệp giáo viên, đều nói các giáo viên bây giờ không ổn, không có đạo đức của người thầy, không biết cống hiến. Cũng có người nói giáo viên phải như bây giờ mới đúng, giáo viên cũng là người, cũng có gia đình, trước phải chăm sóc tốt gia đình nhỏ rồi mới có thể chỉ bảo học sinh.

[Cái gì mà xuân tàm đáo tử ty phương tận, lạp cự thành hôi lệ thuỷ can*, trong nước từ ban đầu đã tuyên truyền không đúng về các giáo viên, trách nhiệm của giáo viên tiểu học chỉ là xoá nạn mù chữ, không phải muốn đem mình thiêu cạn để thắp sáng người khác.]

*Hai câu trong bài thơ Vô Đề, dịch nghĩa: Tằm xuân đến chết mới nhả hết tơ, ngọn nến cháy thành tro mới thôi rơi nước mắt.

[Thời kỳ trung học và tiểu học là thời gian mấu chốt để đắp nặn phẩm chất của học sinh, tác dụng của giáo viên không cần nói cũng biết, tôi tin tưởng phương pháp đối đãi với học sinh của cô giáo Mạnh, tương lai học sinh của cô ấy đi ra ngoài, nhất định cũng là một người đối xử dịu dàng với người khác, nhiệt tình yêu thương với cuộc sống.]

Editor: Ha ha :)

[Mặc kệ thế nào, cô giáo Mạnh như vậy không hề có khuyết điểm, khuôn mặt đã xinh đẹp tính nết còn dịu dàng, căn bản học sinh không có sức chống cự. Thật sự! Nếu tôi không đạt điểm tối đa là tôi có lỗi với cô ấy.]

[Học sinh cấp ba, online thỉnh cầu một cô giáo Mạnh, giáo viên trong trường học rất biến thái, mỗi lần thành tích không tốt sẽ đen mặt mắng chúng em không biết cố gắng, tương lai đều sẽ đứng đường quét rác.]

[Học sinh cấp ba lầu trên, đừng cầu xin, nếu bạn không học tốt, công nhân quét đường xác định có một phần vững chắc cho bạn.]

[Quét đường thì làm sao? Tôi lao động tôi kiếm tiền tôi quang vinh.]

[Cô giáo Mạnh không chỉ dịu dàng, khoảnh khắc trong tập hai cô ấy che chiếc áo lên mặt nữ sinh nhảy lầu, nước mắt đã lưng tròng, làm tôi cũng muốn khóc theo.]

[Ôi ôi ôi, mỹ nhân rơi lệ, yêu thương!]

Bất kể thảo luận như thế nào, cuối cùng cư dân mạng đều nhất trí cho rằng, Mạnh Trình Tuệ là một giáo viên mẫu mực, nếu bọn họ trong hiện thực có một giáo viên tiếng Anh như vậy, thành tích của các học sinh nhất định sẽ vô cùng tốt.

Editor: Oải quá mấy má, chương này hơn 8k chữ, gấp hơn 3 lần mấy chương ngắn luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro