Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Trì Tân nói muốn cùng Khương Diệp đi ăn lẩu, nhưng chờ hắn thay quần áo tẩy trang xong đi ra, mới phát hiện mình không có phương thức liên lạc của Khương Diệp.

"Tân ca, hình như chúng ta chỉ biết là đạo diễn ở nơi đó."

Bởi vì đạo diễn Tào Khôn muốn xây dựng một toà thành cổ nên chọn vị trí quay ở ngoại thành, xung quanh không hề có khách sạn lớn, toàn bộ mấy nhà khách nhỏ đều được bao hết, người trong đoàn phim phân tán ra ở. Chung Trì Tân thì đều nghỉ ngơi trên xe dã ngoại đắt đỏ, bên trong xe đầy đủ giường nằm phương tiện giải trí, điều kiện còn tốt hơn so với khách sạn.

"Đến hỏi đi."

Kế Thiên Kiệt nắm di động a một tiếng: "Tân ca, như vậy không tốt lắm đâu, buổi tối ra ngoài đừng để cho những người khác biết."

"Quan tâm người ngoài làm gì?"

Người ngoài truyền ra lung tung chứ sao, Kế Thiên Kiệt vẫn nhận mệnh: "Tân ca anh chờ một chút, em đi tìm tổng quản lý lấy số điện thoại."

Hai người đứng ở bãi đỗ xe, Kế Thiên Kiệt nhanh chóng kéo tới số điện thoại của tổng quản lý, bấm gọi qua.

"Alo, Dương ca, là em, Tiểu Kiệt. Anh có bản nhật trình công tác ở đó phải không? Có thể gửi qua đây giúp em được không?" Kế Thiên Kiệt há miệng nói.

"Đúng, lúc trước em có nhận được, em muốn một bản nhật trình của toàn bộ đoàn phim. Hi hi, còn có thể làm gì? Tân ca nói muốn mời chủ tiệm trà sữa đến phim trường làm trà sữa và bánh bông lan, chọn một ngày lành, mời mọi người ăn uống. Việc này Dương ca đừng nói với người khác, chúng em muốn tạo ra ngạc nhiên."

"Ai~, wechat của em chính là số điện thoại, anh trực tiếp thêm nha."

Kế Thiên Kiệt cúp điện thoại, mở thông báo wechat, chấp nhận thêm bạn của tổng quản lý.

Rất nhanh tổng quản lý bên kia đã gửi bản nhật trình tuần này của đoàn phim sang, Kế Thiên Kiệt dùng phần mềm làm việc mở ra, lại tìm tòi tên Khương Diệp, lập tức nhìn thấy nhật trình của cô cùng ghi chú kèm số điện thoại.

Quá trình này thao tác mạnh như hổ.

Chung Trì Tân liếc một cái về phía Kế Thiên Kiệt, có chút hoài nghi để cậu ta làm quản lý cho mình có phải là nhân tài không có đất dụng võ.

"Tân ca, lấy được số điện thoại rồi." Kế Thiên Kiệt cầm di động bước một bước về phía Chung Trì Tân.

Nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, Chung Trì Tân mới lấy ra di động, gõ số điện thoại lưu xuống trước, sau đó mới gọi điện cho Khương Diệp.

Đại khái chuông vang lên năm tiếng, đối phương mới nhận điện thoại: "Alo?"

"Khương Diệp." Chung Trì Tân gọi một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn về Kế Thiên Kiệt đang đứng bên cạnh.

Kế Thiên Kiệt chợt cảm thấy lạnh gáy, giơ hai tay lên rồi chỉ chỉ về phía một gốc cây to bên phải, ý bảo mình sẽ đi qua đó.

"Chung Trì Tân?"

Đợi Kế Thiên Kiệt rời đi, Chung Trì Tân mới một lần nữa mở miệng: "Ừm, cô có muốn ra ngoài ăn lẩu không?"

Khương Diệp nghe giọng nói truyền qua điện thoại, đột nhiên cảm thấy bánh mì trên bàn không còn thơm nữa.

"Mấy người đạo diễn muốn ăn lẩu sao?" Khương Diệp tưởng Tào Khôn để cho hắn liên lạc với cô.

"Không phải, chúng ta hai... ba người, còn có trợ lý của tôi." Chung Trì Tân rất nhanh bổ sung. "Muốn nhờ cô chỉ giáo một chút về vai diễn Cửu vương gia."

"Có thể nha, quán lẩu ở đâu vậy?" Khương Diệp nghĩ, không hổ là người có thể làm ca thần, lần đầu tiên quay phim cũng không hời hợt, còn nghiêm túc thỉnh giáo một vai phụ nhỏ như cô.

Tầm mắt Chung Trì Tân nhìn về phía Kế Thiên Kiệt đang đứng dưới gốc cây: "Cô đang ở đâu? Tôi tới đón cô."

"Cũng được, anh lại đây đi." Khương Diệp báo tên nhà khách.

Đang muốn cúp máy, Chung Trì Tân hồi tưởng chuyện Kế Thiên Kiệt vừa làm, hắn học theo: "Weibo của cô là số điện thoại này sao, chút nữa đến tôi sẽ gửi tin nhắn."

"Đúng vậy, anh gửi thêm bạn đi để tôi chấp nhận."

Cúp điện thoại, Chung Trì Tân thêm bạn xong mới vẫy tay với Kế Thiên Kiệt, bảo hắn quay lại, hai người cùng nhau hướng về phía nhà khách.

Khương Diệp vừa nhận được tin nhắn liền xuống dưới: "Đi thôi."

Kế Thiên Kiệt nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hai người này từ đầu đến chân nhan sắc mạnh mẽ, giữa tối khuya như phát sáng lên.

"Chúng ta cứ đi như vậy liệu có phải quá rêu rao không?" Kế Thiên Kiệt do dự nói, vừa bỏ khẩu trang là không che được khuôn mặt của anh hắn, rất dễ dàng bị Chung fan phát hiện.

Khương Diệp quét qua khuôn mặt của Chung Trì Tân, lúc này mới nhớ tới đối phương là một đại minh tinh: "Chuyện này đơn giản, hai người đi theo tôi."

Cô dẫn hai người trở lại phòng của mình.

Chung Trì Thân vóc dáng cao, phải hơi cúi đầu mới có thể đi vào, phòng nghỉ không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết.

Khương Diệp để Chung Trì Tân ngồi xuống, sau đó lấy túi trang điểm của mình ra, đồ trang điểm chỉ có một ít, lúc trước cũng vì để giảm bớt hành lý, thuận tiện đi lại.

Không đến hai mươi phút, Kế Thiên Kiệt trừng mắt nhìn anh hắn từ một người có nhan sắc top đầu trong giới nghệ sĩ trở thành người tầm thường làn da vàng vọt, hai mắt thâm quầng.

Kỹ thuật này chỉ có một chữ để hình dung – Trâu.

Chung Trì Tân nhìn thấy mặt mình từ trong gương lớn: "Bây giờ chắc hẳn không cần mang khẩu trang nữa."

"Để trợ lý của anh mang là được." Khương Diệp vừa nói, vừa nhét đồ trang điểm vào trong túi, đợi lát nữa ăn lẩu xong tẩy trang còn phải dùng.

Đi ra khỏi nhà khách, Khương Diệp cũng lấy khẩu trang đeo lên, trong ba người, minh tinh chân chính ngược lại không cần đeo.

Năm phút sau, ba người vẫn như cũ đứng trước cửa nhà khách.

Khương Diệp nghĩ rằng Chung Trì Tân nói đến đón mình là lái xe đến, kết quả bọn họ đi bộ tới.

"Xe của chúng tôi là xe dã ngoại, quá lớn, trong nội thành đỗ xe không dễ." Kế Thiên Kiệt cũng thật khó khăn, hắn quên mất cái gốc rạ này.

"Nếu không thì gọi xe taxi?" Khương Diệp lấy di động ra nói.

"Tân ca?" Kế Thiên Kiệt nhìn sang Chung Trì Tân, hắn không có vấn đề, chủ yếu là xem anh hắn.

Chung Trì Tân gật đầu: "Được."

Giống như chưa từng vì không thích xe người khác đã dùng qua mà mua xe mới.

Trải qua đủ loại khó khăn, ba người cuối cùng cũng tới được quán lẩu, trong quán làm ăn phát đạt, tầng một đã ngồi kín khách.

Bởi vì Khương Diệp hoá trang cho Chung Trì Tân quá mức chân thật, bọn họ đứng một hàng cũng không gây chú ý lắm, có chăng là dáng người 1m92 của Chung Trì Tân khiến cho một số người ghé mắt.

Kế Thiên Kiệt tới quầy đặt một gian phòng bao, ba người thuận tiện đi vào.

Chỉ có điều bọn họ không biết, trong Siêu thoại 'Kình Ngư' đã có người đăng một tin weibo, tặng kèm một bức ảnh có bóng lưng một người đang đi lên cầu thang.

[Tại quán lẩu, tiến vào ba người, vừa nhìn thấy một bóng lưng đã lập tức khiến cho tôi kích động, còn tưởng rằng gặp được ca ca, kết quả chủ nhân bóng lưng quay đầu lại... Hu hu, tức chết tôi! Lúc nào mới có may mắn nhìn thấy ca ca ngoài đời đây!]

Phía dưới rất nhanh đã có không ít bình luận:

[Bác chủ xác định không phải ca ca sao? Bóng lưng này, cái cổ thon dài này, còn có đôi chân dài thẳng tắp này, xác định không phải sao?!]

[Chỉ nhìn bóng lưng này tôi cũng cho rằng chính là ca ca, rất giống đó...]

[Ba người? Bác chủ có biết trợ lý của ca ca không? Anh ấy có đó hay không?]

Chủ weibo rất nhanh trả lời dưới bình luận này: [Hai người khác đều đeo khẩu trang nhìn không ra, chắc hẳn không phải ca ca, đồng hành còn có một cô gái.]

[Cô gái ấy à, vậy không phải là ca ca rồi.]

[Khẳng định không phải ca ca, mấy người nhìn nửa bóng người bên trái bóng lưng kia, là đầu đinh, hơn nữa trợ lý của ca ca không có gầy như vậy.]

Chủ weibo phản hồi: [Đầu đinh là con gái, còn một người đàn ông đã đi phía trước.]

[Không phải đâu, nửa bóng người bên trái lộ ra nhiều đặc điểm, nhìn thế nào cũng giống con trai.]

Chủ weibo phản hồi: [Nếu đầu đinh không đi qua Thái Lan, tôi đây khẳng định là con gái, không có hầu kết, có ngực.]

Đến lúc này không còn người nào hoài nghi nữa, ngược lại bình luận tràn đầy tiếng kêu rên: Lúc nào mới có thể được nghe ca ca hát đây, không ca hát đi tham gia show cũng tốt mà.

Ba người không hề biết vừa rồi xíu chút nữa bị lột da, bình yên ngồi trong phòng bao chọn đồ thả lẩu.

Chung Trì Tân lần đầu tiên tới ăn lẩu, hoàn toàn không hiểu biết, ngược lại hai người bên cạnh chọn đến hăng say.

"Tràng ngỗng, bụng mao, thịt bò chua cay nhất định phải chọn." Kế Thiên Kiệp cầm bút chì xoay vòng vòng.

"Ăn lẩu tỉnh Y phải ăn não hoa." Khương Diệp trước khi đến đây đã điều tra phong tục danh thắng cùng với đặc sản của tỉnh Y.

Kế Thiên Kiệt tràn đầy hoảng sợ: "Não hoa thực sự không thể ăn đâu!"

Khương Diệp gãi cằm: "Tôi cảm thấy có thể, nếu người tỉnh Y thích ăn, tất nhiên có đạo lý của nó."

Kế Thiên Kiệt chuyển mắt sang phía Chung Trì Tân: "Tân ca, anh nói xem có muốn chọn não hoa hay không, não hoa... heo?

Hắn nắm chắc Tân ca tuyệt đối sẽ không ăn mấy đồ vật kỳ quái này.

Chung Trì Tân liếc qua thực đơn: "Chúng ta có thể chọn một phần thử xem."

Kế Thiên Kiệt: "..."

Cảm giác trong lòng mình toàn bộ đều lạnh lẽo, mặt cũng hơi đau.

Trước khi đồ ăn bưng lên bàn, Khương Diệp mở ba lô, cầm kịch bản ra từ bên trong: "Anh xem."

Phía trên kịch bản đã làm chi tiết chú giải đối với Cửu vương gia và thị nữ thiếp thân, Khương Diệp tuy không phải xuất thân chính quy, nhưng lại có thiên phú trong việc phân tích suy nghĩ của nhân vật, hôm nay có thể diễn cảnh Cửu vương gia ném chén rượu, cũng là vì Cửu vương gia có mối liên hệ với vai thị nữ mà cô đảm nhận, cảm xúc biểu đạt của hai người cũng hỗ trợ lẫn nhau.

Chung Trì Tân nhận lấy kịch bản, cúi đầu nhìn qua.

"Vì sao Cửu vương gia lại muốn giết Tần tướng quân? Có Tần Thiếu Hoa bảo vệ biên cương, bọn họ mới có thể an tâm sinh hoạt, giết hắn có lợi lộc gì?" Chung Trì Tân không rõ.

Khương Diệp nghe vậy cười cười: "Một người tướng quân chết đi, sẽ lại có một tướng quân khác thay thế, cho dù không thể giỏi bằng người cũ thì vẫn là tướng quân. Hơn nữa... nếu mỗi người đều có thể suy nghĩ được như vậy thì đã không phát sinh sự tình mất nước."

Hai người này thật sự... đang thảo luận kịch bản, Kế Thiên Kiệt một bên ngửi mùi lẩu, một bên nhìn nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên nuốt nước miếng.

Tới khi đồ ăn đã lên đủ, bọn họ vẫn còn đang thảo luận. Kế Thiên Kiệt nhìn hai người đối diện, lại ngửi mùi hương trong nồi lẩu bay ra bốn phía, rốt cuộc không nhịn được nhấc đôi đũa, chuẩn bị gắp một ít đồ ăn lâu chín bỏ vào trước.

"Tôi thích cô?"

Lạch cạch.

Kế Thiên Kiệt đánh rơi một chiếc đũa xuống bàn.

Thấy hai người đối diện đồng loạt nhìn qua, hắn cuống quít vẫy tay: "Không có việc gì không có việc gì, hai người cứ nói tiếp đi."

Chung Trì Tân thu hồi ánh mắt, chỉ vào phân cảnh cuối cùng Cửu vương gia chết trên kịch bản: "Nếu không tại sao trước khi hắn chết, lại phải nhường thị nữ thiếp thân rời đi?"

Khương Diệp đăm chiêu: "Cũng không thể hoàn toàn nói là thích, đại khái ẩn sâu bên trong nội tâm của Cửu vương gia còn có một điểm nhân tính. Ngược lại thị nữ... nhiều khả năng là thích Cửu vương gia."

Nhưng Chung Trì Tân có chút đồng ý lắm: "Tôi cho rằng Đoạn Vịnh Sương thích cô ấy, chỉ là vẫn luôn không phát hiện."

Nồi lẩu còn chưa ăn, đã thích đến thích đi, haizzz...

Kế Thiên Kiệt biết bọn họ chỉ đang bàn kịch bản, nhưng giờ khắc này lại dường như cảm nhận được trên đầu mình đang phát ra ánh sáng chói mắt.

Khương Diệp thấy Chung Trì Tân vẫn còn xem kịch bản, tuỳ tiện nói: "Kịch bản này nếu anh muốn có thể lấy đi, tôi không cần nữa."

"Vậy ngày mai tôi đem kịch bản của tôi cho cô."

Khương Diệp lắc đầu: "Không cần, tất cả lời thoại tôi đều đã nhớ kỹ."

Chung Trì Tân khép lại kịch bản, đặt trên chiếc ghế cạnh mình.

Thấy bọn họ rốt cuộc cũng đã thảo luận xong, Kế Thiên Kiệt lập tức phấn khởi đứng lên: "Chúng ta bắt đầu đi!"

"Tân ca, bụng mao nhúng vài giây là có thể ăn được, chín quá ăn không ngon."

"Tân ca, thịt bò chua cay rất cay, anh có muốn thử không?"

Kế Thiên Kiệt rốt cuộc cũng có nơi phát huy, giới thiệu đồ ăn tường tận cho Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân lại không gắp bụng mao, cũng không gắp thịt bò, chiếc đũa trực tiếp đưa về phía não hoa.

Kế Thiên Kiệt giật mình: "Ca, anh bình tĩnh một chút."

Thứ này quả thật không phải người nào cũng có thể hưởng thụ.

Chung Trì Tân gắp não hoa lên, nhìn về phía Khương Diệp: "Muốn thả xuống bên nào?"

Khương Diệp chỉ vào nồi cay: "Bên này đi."

Haha, một cỗ tình cảm của Kế Thiên Kiệt đều phó mặc cho dòng nước cuốn trôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro