Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổng đạo diễn thật sự chịu phục, việc này cũng có thể xảy ra được?

"Trải qua hành trình tập một, chắc hẳn mọi người đều biết, phần thưởng của chúng ta có liên quán đến đặc sản tỉnh Y. Có điều vừa vặn tương phản với lần trước, xếp hạng ba có một bàn nhỏ, hạng hai có ba món, mà hạng nhất chỉ có một." Tổng đạo diễn quay đầu ra hiệu cho nhân viên công tác vén tấm vải đỏ phía sau lên.

Ba mặt bàn để các vật phẩm trang sức đồ gỗ hình thù không đồng nhất, bên trên bàn số ba có rất nhiều đồ gỗ nhỏ, nhìn hình dáng giống như cùng một bộ, bàn số hai có ba vật phẩm gỗ, bàn số một là một toà cổ trạch mini, điêu khắc cực kỳ tinh xảo, từ cửa sổ nhỏ ghé mắt nhìn vào, bên trong còn thấy người một nhà đang ngồi.

Tổng đạo diễn giới thiệu từng phần thưởng: "Một bộ này gồm mười tám người gỗ nhỏ, điêu khắc từ gỗ tử đàn thượng đẳng. Phần thưởng thứ hai là ba loại động thực vật đại biểu tỉnh Y điêu khắc từ gỗ hoa lê, về phần cái này..."

"Toà cổ trạch này được điêu khắc từ một khối Ô Mộc tơ vàng nam hạng nhất, xuất phẩm của gia tộc Đồ thị, tuyệt đối không có kiện thứ hai."

Lời này không phải tổng đạo diễn nói, mà là từ vị khách mời bên cạnh Chung Trì Tân.

Mọi người thậm chí ngay cả Chung Trì Tân đều theo bản năng nhìn qua.

Người đàn ông mặt không chút thay đổi bồi thêm một câu: "Điêu phẩm này xuất ra từ tay tôi."

Bọn người Trang Duệ Phong, Tô Khinh Y: "..."

Tổng đạo diễn ho một tiếng: "Đồ thị tỉnh Y tài nghệ điêu khắc độc nhất vô nhị, chương trình lúc trước cũng không dự đoán được có thể mời đến Đồ tiên sinh từ bỏ tác phẩm yêu thích, càng không ngờ đến một vị đại sứ văn hoá có thể mời được Đồ tiên sinh trả lời câu hỏi, còn chiến thắng tác phẩm của mình."

Trước không nói đến tài nghệ điêu khắc, chỉ nguyên một khối Ô Mộc tơ vàng nam đã có giá trị thiên kim, Ô Mộc cũng được coi là một loại gỗ trầm, thuộc về tài nguyên không thể tái sinh, tổ tiết mục xuất ra cũng đau đến cứa thịt, không hề muốn làm phần thưởng cho đại sứ văn hoá.

"Đạo diễn, chúng tôi còn ổn, phần thưởng có thể tách ra đưa cho khách mời hợp tác, nếu khách mời của Trì Tân không phải Đồ tiên sinh, đến lúc này chia ra thế nào đây? Vẫn giống như lần trước sao?" Trang Duệ Phong có ý kiến riêng.

Trong tập 1 hai tổ bọn họ đều chia phần thưởng cho khách mời, chỉ có Chung Trì Tân không chia, thậm chí còn không đưa khách mời giúp hắn giải đề đến nhận thưởng.

"Cửa thứ nhất của chúng ta tiến hành tại Chợ đồ gỗ điêu khắc, khách mời mà mấy người tìm được đều nằm trong phạm vi chủ quầy, bọn họ cũng không cần phần thưởng của đại sứ văn hoá. Trên thực tế, bất kể là phần thưởng của mấy người hay là của Chung Trì Tân, sau khi tách ra đều không có ý nghĩa quá lớn."

"Xem ra là tôi đã hiểu lầm." Trang Duệ Phong lập tức áy náy nói.

Tưởng Ly cũng không muốn nhận phần thưởng của Tô Khinh Y, hắn nói nhà mình đã có một bộ, hãy để cho đại sứ văn hoá cầm mới càng thêm có ý nghĩa.

Tiếp theo Tô Khinh Y cùng mọi người đều vây quanh nghe Đồ tiên sinh giảng giải, về lựa chọn nhân tài, về kỹ nghệ điêu khắc, về câu chuyện của toà cổ trạch.

"Đẹp quá..." Tô Khinh Y lẩm bẩm nói, nhịn không được đưa tay ra sờ.

Trang Duệ Phong đứng đối diện Chung Trì Tân cười nói: "Khinh Y thích như vậy, không bằng hai người một đổi một, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tới đây, phải chăm sóc cô gái nhỏ chứ."

Ánh mắt Chung Trì Tân xẹt qua hai người, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: "Không đổi!"

"Duệ Phong ca thật biết nói đùa, không có vấn đề gì đâu, hơn nữa vốn người nào thắng thì nên thuộc về người đó." Tô Khinh Y hoạt bát chớp mắt: "Lần sau em nhất định có thể thắng Chung ca."

Chung Trì Tân hiển nhiên không có hứng thú đối với khiêu chiến của Tô Khinh Y, quay đầu tiếp tục xem toà cổ trạch.

Cũng không biết có phải do chưa hoàn thành tâm nguyện của bản thân hay không, hai cửa sau Chung Trì Tân hiển nhiên có chút không an lòng, cuối cùng cửa thứ hai và thứ ba Tô Khinh Y giành được hạng nhất, Trang Duệ Phong hạng hai.

Sau khi chương trình kết thúc, Tô Khinh Y chủ động đến tìm Chung Trì Tân: "Chung thần, có thể cho em xin chữ ký không, em rất thích những bài hát của anh."

Ánh mắt Chung Trì Tân rơi vào bản album trên tay cô ta, mặt trên túi giấy màu bạc bao quanh như vẫn còn mới nguyên, có thể thấy được chủ nhân mười phần quý trọng.

Bản album này là bản đặc biệt đầu tiên phát hành khi Chung Trì Tân xuất đạo, lúc trước chỉ có 100 bản.

"Ký chỗ này?" Chung Trì Tân chỉ vào chỗ trống trên bìa album hỏi.

Thấy Tô Khinh Y gật đầu, nhận lấy bút đưa tới, Chung Trì Tân cúi đầu ký tên mình lên góc bên phải, sau đó xoay người cẩn thận ôm toà cổ trạch nhỏ rời đi.

...

"Tân ca, toà cổ trạch này từng đoạt được hạng nhất cuộc thi điêu khắc toàn quốc, lúc ấy có người ra giá sáu mươi vạn!" Trên đường trở về, Kế Thiên Kiệt tìm tòi, trong lòng chấn động: "Đồ tiên sinh như thế nào bỏ được?"

Chung Trì Tân thoáng có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại, trong lòng sáng tỏ: "Đối với một số người thì tiền tài không có giá trị."

Hai người trở lại đoàn phim đã là mười giờ tối, đoàn phim đã kết thúc công việc từ lâu.

Chung Trì Tân ngồi trên ghế sofa, nhìn phần thưởng mà mình ôm một đường trở về. Bởi vì muốn mang theo, tổ tiết mục đã giúp hắn cho toà cổ trạch vào hộp gỗ nhồi bông bọc lại.

Hắn gửi cho Khương Diệp một tin nhắn: [Cô đã ngủ chưa?]

Đối phương trả lời rất nhanh: [Chưa có, anh có chuyện gì sao?]

"Tôi đi ra ngoài một chuyến." Chung Trì Tân lập tức ôm chiếc hộp đứng lên nói.

"Tân ca, anh muốn đi đâu? Em và anh cùng đi?"

"Không cần, cậu ở lại."

Kế Thiên Kiệt đi theo Chung Trì Tân nhiều năm như vậy, trước tiên hiểu được ý tứ đối phương không muốn hắn đi theo, hắn ngẩn người nói: "Tân ca, ra ngoài nhớ mang theo khẩu trang, đội cả mũ lên."

Dựa theo lộ tuyến lần trước, Chung Trì Tân rất nhanh tìm được số phòng của Khương Diệp, đè lên chuông cửa.

Khương Diệp vừa mở cửa thì nhìn thấy một người võ trang đầy đủ, kinh ngạc nói: "Anh đây là?"

Chung Trì Tân một tay ôm cổ trạch đã đóng gói cẩn thận, một tay kéo khẩu trang của mình xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ: "Tôi có thể đi vào không?"

Khương Diệp im lặng, có điều vẫn dịch ra một chút, để cho hắn tiến vào.

"Trước đã nói còn thiếu cô phần thưởng, tuy rằng không phải của lần trước ở Hải Thành." Chung Trì Tân đặt chiếc hộp lên bàn, xoay người nói: "Tặng cho cô."

Lại thật sự nhớ tới lời nói khi trước? Có điều đã tối khuya, một đại minh tinh nổi tiếng số một trong giới lại vì đưa quà tặng mà chạy tới gian phòng của mình, vị ca thần này quả thực có thể nói là thiên chân vô tà*, trong lòng Khương Diệp bất đắc dĩ đến cực điểm.

*Thiên chân vô tà: ngây thơ, không có một chút xấu xa.

"Cám ơn, tôi có thể mở ra chứ?" Khương Diệp không rõ ràng về chương trình Chung Trì Tân vừa quay ở tỉnh Y, cô nhìn chiếc hộp có thể nói là 'cực đại' đặt trên bàn, hoàn toàn không nghĩ ra bên trong là thứ đặc sản gì.

"Có thể." Chung Trì Tân lùi xuống một bước, nhường ra không gian.

Khương Diệp tiến đến chậm rãi mở chiếc hộp kia ra, rốt cuộc cũng thấy rõ đồ vật bên trong: "..."

"Xuân Khê Đường?" Khương Diệp kinh ngạc nhìn về phía Chung Trì Tân: "Không phải nói là phần thưởng thắng được sao?"

Chung Trì Tân gật đầu: "Thắng được, phần thưởng từ Đồ tiên sinh đưa tặng, qua cửa cũng hoàn toàn dựa vào Đồ tiên sinh."

Khương Diệp không xem qua chương trình Văn Hoá Di Sản này, có điều cô suy ngẫm lại, cũng không quá khó để có thể hiểu được: "Bọn anh lần này ghi hình chương trình ở tỉnh Y?"

"Ừm, cũng tính là trùng hợp."

Khương Diệp đẩy chiếc hộp ra lần nữa: "Phần thưởng này quá quý trọng, chỉ sợ anh không biết rõ giá trị của nó, vẫn nên tự mình giữ lại thì hơn, nồi lẩu lần trước coi như thay cho quà tặng đi."

Chung Trì Tân tự nhiên sẽ không nhận lại: "Tôi biết, huống hồ nếu Đồ tiên sinh đã nguyện ý lấy ra làm khen thưởng qua cửa, tôi cũng có thể tình nguyện đem tặng cho cô."

Nhớ tới phong cách hành sự của vị học trưởng kia của mình, lại nhìn lại vị minh tinh này, Khương Diệp lắc đầu cười một tiếng: "Tôi đây tạm thời nhận lấy, nếu anh hối hận muốn cầm lại, lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi."

"Tôi sẽ không hối hận." Chung Trì Tân nhíu mày, hiển nhiên không nguyện ý nghe loại lời nói này.

Khương Diệp từ chối cho ý kiến, rót một ly nước cho Chung Trì Tân, nhắc nhở: "Lần sau Chung thần hãy để cho trợ lý mang khẩu trang đem tới, vóc người này của anh vừa đi ra khỏi cửa, người trong đoàn phim thế nào cũng nhận ra."

Nếu người có tâm muốn truyền ra chút chuyện gì đều hết sức dễ dàng.

Chung Trì Tân nắm chặt ly nước, một lúc lâu sau mới nói: "Cô đừng gọi tôi là Chung thần... Tôi chỉ là một người bình thường."

Khương Diệp: "... Được." Suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra kết luận, một tấm hảo tâm vừa rồi của cô đều phung phí sạch.

Khương Diệp dứt khoát từ bỏ: "Anh đã xem phần kịch bản ngày mai của hai chúng ta chưa? Tốt nhất quay một hai lần là qua, nếu không thời tiết này ngâm trong nước thời gian dài sẽ dễ dàng sinh bệnh."

Chung Trì Tân im lặng một hồi, hắn mười giờ mới trở về, nào có thời gian đọc kịch bản.

"Trở về sớm nhìn qua kịch bản, tôi sẽ không tiễn anh đi xuống, tránh nhận lấy miệng lưỡi người ngoài." Khương Diệp mười phần vô tình, rõ ràng vừa rồi mới nhận đồ của người ta.

Chung Trì Tân một lần nữa mang khẩu trang và mũ rời đi, bàn chân đạp trên mặt thảm nhà khách vừa mềm mại vừa thô ráp, không phát ra một chút tiếng vang.

Đến khi trở về xe dã ngoại, Kế Thiên Kiệt đã chuẩn bị nghỉ ngơi, lại thấy Chung Trì Tân còn mang kịch bản ra xem, không khỏi kinh ngạc: "Tân ca, giờ này còn nhìn kịch bản, anh không ngủ sao?"

Đồng hồ sinh học của anh hắn từ trước đến nay đều báo mười giờ, trái ngược hoàn toàn với thanh niên thời nay, hôm nay đây là như thế nào?

"Cậu ngủ trước đi, tôi xem qua một chút." Chung Trì Tân cầm kịch bản tiến vào gian phòng của mình.

Lật đến vài tờ phân đoạn ngày mai, Chung Trì Tân chậm rãi nhìn, vành tai dần dần có chút phiếm hồng, phải ... cắn cô ấy sao?

Dựa theo thiết lập Cửu vương gia từ trước tới nay là một kẻ phong lưu tà nịnh ham hưởng lạc, mà ngày mai hắn cần quay một màn tại hồ nước nóng, chỉ có thị nữ thiếp thân Lương Thiền ở bên người.

Ngược lại không phải cảnh diễn thân thiết gì, chỉ là... Đoạn Vịnh Sương đang ngâm hồ nước nóng bỗng muốn ăn chút nho, nhưng không tình nguyện tự mình động tay lột vỏ, lại càng không nguyện ý có người đứng trên bờ cao nhìn xuống đút cho mình, bởi vậy Lương Thiền đành xuống hồ nước nóng lột nho đút cho hắn.

Tuy rằng như thế, nhưng một đoạn cảnh tượng hạ nhân hầu hạ Vương gia ăn nho được biên kịch viết ra sinh động đến rung cảm, cũng không biết ngày mai Tào đạo muốn quay như thế nào.

Bất kể diễn viên có nghĩ gì, Tào Khôn vẫn muốn quay phim theo kế hoạch. Trong thành cổ không có hồ nước nóng, vì hiệu quả quay phim nên chỉ có thể trùng tu lại một hồ nước, thả nước lạnh vào bên trong, bên cạnh đặt băng khô, xây dựng lên bầu không khí hồ nước nóng nghi ngút.

Ngày tháng ba ngâm nước lạnh, khó trách hôm qua Khương Diệp muốn hắn xem lại kịch bản.

"Cảnh này... Ban đầu là tôi cùng biên kịch bàn bạc rất lâu mới thêm vào." Tào Khôn đưa Khương Diệp và Chung Trì Tân qua, ông chỉ vào kịch bản trong tay: "Hai người đều đã xem kịch bản, cũng biết được kết cục, có thể hiểu rõ tình cảm của thị nữ Lương Thiền đối với Đoạn Vịnh Sương không phải bình thường, có điều người xem không biết. Cho nên cảnh này xác thực mà nói là đưa màn ảnh thể hiện cho khán giả thấy, để cho bọn họ tự mình phân tích."

"Còn nữa, phía sau đoạn diễn này cũng diễn tả tâm tình của Cửu vương gia bây giờ, dù cho Lương Thiền là người hắn tín nhiệm nhất, nhưng hắn đối với cô ấy vẫn không tính là tốt."

"À ừm... Khương Diệp này." Tào Khôn sờ sờ hàm râu của mình. "Có từng yêu thầm người nào chưa?"

Không đợi cô nói chuyện, Tào Khôn tự mình lắc đầu trước: "Cô lớn lên dạng này, cũng không có khả năng sẽ yêu thầm ai, như vậy đi, hai người diễn thử, tốt nhất có thể mau chóng qua, dưới nước rất lạnh."

Bên kia tổ đạo cụ còn đang chuẩn bị băng khô, Khương Diệp đứng nhìn bên cạnh, trên người cô chỉ mặc một chiếc trung y màu trắng đơn bạc.

Chung Trì Tân cũng mặc một chiếc trung y màu trắng tương tự, chẳng qua Kế Thiên Kiệt còn đem theo một chiếc măng tô màu lục quân, khoác lên người hắn.

"Còn áo khoác nữa không?" Chung Trì Tân tuy nói với Kế Thiên Kiệt, ánh mắt lại nhìn sang Khương Diệp.

"Có nha, ở trên xe ạ." Lúc trước Kế Thiên Kiệt nghĩ tới anh hắn thích sạch sẽ, cho nên còn mang theo hai cái dự bị.

"Đi lấy cho cô ấy."

Kế Thiên Kiệt nhìn theo ánh mắt của Chung Trì Tân, trong lòng giật nảy: Ngày hôm qua toà cổ trạch kia không phải là Tân ca đem cho Khương tiểu thư đấy chứ? Không thể nào? Anh hắn tại sao lại phải đưa cho Khương Diệp?

Mãi cho đến khi hắn chạy về lấy áo tới đây, vẫn luôn đăm chiêu nghi vấn.

"Cảm ơn." Khương Diệp nhận lấy áo khoác, nhẹ gật đầu với Chung Trì Tân, cô quả thật không mang áo khoác theo, rương hành lý có hạn, chỉ có thể chọn một số đồ vật trọng yếu.

Trong gian hồ nước nóng đang dựng chỉ có hai người bọn họ là diễn viên, còn lại đều là người của tổ công tác, sau khi chuẩn bị xong băng khô làm sương mù, Tào Khôn ra hiệu cho nhân viên công tác rời khỏi màn hình.

Chung Trì Tân và Khương Diệp cởi áo khoác, chuẩn bị bắt đầu quay phim.

Đoạn Vịnh Sương một thân trung y ngồi trước gương đồng bên ngoài gian hồ nước nóng, Lương Thiền đứng sau lưng hắn, thật cẩn thận gỡ trâm gài tóc của hắn xuống, lại dùng lược ngọc nhẹ nhàng vuốt qua sợi tóc.

Ngón tay thon dài trắng muốt xen kẽ giữa sợi tóc đen bóng, làn gió từ rèm cửa nhẹ nhàng phất qua, nữ nhân buông mắt đứng ở phía sau, cẩn thận tỉ mỉ chải xong từng sợi tóc mềm mại mới thả lược ngọc xuống.

"Vương gia, được rồi."

Đoạn Vịnh Sương miễn cưỡng chống lên bàn gương, tay áo rộng lớn theo cánh tay trượt xuống, rũ trên mặt bàn, ngón tay thon dài mạnh mẽ lộ ra, hắn phảng phất như đang nỉ non với người tình: "Vì cái gì... Tần Thiếu Hoa còn chưa có chết?"

Lương Thiền mặt không chút thay đổi nói: "Vương gia, ta thay người giết hắn."

Đoạn Vịnh Sương quay người lại nhìn thị nữ của mình, đột nhiên cao giọng cười to, cười đến rơi nước mắt: "Lương Thiền, ngươi không thể dữ dội tàn nhẫn như vậy."

Tiếng cười vừa thu lại, hắn lại âm lãnh nói: "Tần tướng quân vẫn nên... chết trong tay quân địch tương đối tốt hơn."

Tào Khôn ngồi trước máy quan sát, đăm chiêu suy nghĩ: Hôm nay Chung Trì Tân phát huy không tệ, diễn xuất rõ ràng có thể nhìn thấy cảm giác có trình tự, chắc mấy ngày hôm trước ra ngoài ghi hình đã đi thỉnh giáo người khác chăng?

Lương Thiền không nói một lời, đỡ Đoạn Vịnh Sương tiến vào gian hồ nước nóng.

Đoạn Vịnh Sương cởi áo, màn hình lập tức quay gần đặc tả, Lương Thiền theo sau đỡ hắn vào trong hồ, cảm giác được dòng nước ấm ấp, Đoạn Vinh Sương nhắm mắt dựa vào bờ đá cuội bên hồ than nhẹ một tiếng.

Lương Thiền tựa như không phát hiện được nhiệt độ trong hồ nước nóng, nàng lặng yên đi đến một đầu khác, bỏ một chùm nho vào trong bàn nổi, sau đó xuống nước đẩy về phía Đoạn Vịnh Sương, hồ nước nóng bị quấy gợn lên một trận sóng nhỏ.

Hơi nước vờn qua trước ngực Đoạn Vịnh Sương, sương mù màu trắng phiêu trên mặt nước, lồng ngực trắng lãnh mạnh mẽ rắn chắc như ẩn như hiện, hai cánh tay thon dài đặt bên cạnh hồ, tóc mai lây dính hơi nước, hoá thành giọt châu từ  bên cạnh gò má trượt xuống, mồ hôi trên thái dương nhỏ xuống theo chiếc mũi cao thẳng, nện xuống mặt hồ.

Rốt cuộc cũng thong thả đi đến bên cạnh Đoạn Vịnh Sương, Lương Thiền ổn định bàn nổi, từ bên trong hái ra một quả nho màu tím thẫm còn mang sương sớm, cẩn thận bóc ra, một chút nước nho nhuộm lên trên ngón tay trắng muốt.

Lương Thiền dường như không phát hiện, im lặng đưa tới bên môi Đoạn Vịnh Sương.

Cảm nhận được cánh môi hơi lạnh, Đoạn Vịnh Sương chưa mở mắt ra mà trực tiếp hé miệng ngậm lấy, nước nho nhọt ngào trong nháy mắt tan ra trong miệng, hắn hài lòng buông mi tâm, thần thái càng thêm thả lỏng.

Lương Thiền tiếp tục bóc nho, đưa đến bên môi hắn, như là hiểu mà không nói, Đoạn Vịnh Sương lại mở miệng thưởng thức.

Thẳng đến khi Đoạn Vịnh Sương nhất thời không để ý, đem cả ngón tay của Lương Thiền ngậm vào.

"Mở mắt ra." Tào Khôn khẩn trương nhìn Đoạn Vịnh Sương mở to mắt trong màn hình, miệng chỉ đạo: "Kéo chùm nho bên cạnh qua."

Phía sau màn diễn này, bởi vì Lương Thiền không cẩn thận bị Cửu vương gia ngậm đầu ngón tay, hắn trực tiếp kéo lấy chùm nho bên cạnh, thô bạo nhét vào trong miệng thị nữ Lương Thiền, sau đó lập tức đứng dậy rời khỏi hồ.

Một thị nữ thiếp thân cùng hắn lớn lên bên người, chuyên tâm chỉ vì hắn Lương Thiền, dù cho chỉ phạm vào một điểm sai lầm, cũng vẫn phải nhận sự trừng phạt như cũ.

Chung Trì Tân mở to mắt, đang muốn đưa tay ra kéo chùm nho, lại không ngờ được bị rơi vào trong ánh mắt của đối phương, cảm xúc bên trong quá mức phức tạp âm trầm, trong khoảng thời gian ngắn hắn quên mất phản ứng.

Lông mày Tào Khôn hung hăng nhăn lại, đang muốn hô ngừng, lại thấy Khương Diệp chợt cử động.

"Vương gia, ngài còn muốn ăn nho nữa sao?"

Đoạn Vịnh Sương giật mình, một lát sau trên mặt lộ ra thần sắc mất hứng: "Lui ra."

Trong lúc hắn nói, Lương Thiền giống như tự nhiên thu tay lại, đứng dậy đẩy bàn nổi trở về, chậm rãi rời khỏi phạm vi màn hình.

Lúc này Tào Khôn mới hô cut, ông ngồi bên cạnh máy quan sát suy nghĩ một hồi, lại nói với hai người trong hồ: "Quay lại một lần cảnh chùm nho vừa rồi, thể hiện dựa theo kịch bản."

Không cần ông giải thích, hai người cũng biết phải quay lại từ cảnh nào, Khương Diệp không có bất kỳ một phản ứng dư thừa, diễn xuất cũng chỉ là diễn xuất, ngược lại Chung Trì Tân vừa ngậm phải đầu ngón tay Khương Diệp, ánh mắt trốn tránh, đừng nói chi là đi kéo chùm nho.

"Trì Tân, tìm lại trạng thái vừa rồi, trước đó không phải đã nhập diễn tốt rồi sao?" Tào Khôn đứng lên kêu: "Hai người không lạnh ư? Nghĩ muốn đi lên thì nhanh chóng quay cho xong."

Chung Trì Tân đứng trong nước hít sâu vài lần mới miễn cưỡng áp chế được cảm xúc hỗn loạn, một lúc sau mới ngửa đầu nhìn màn hình, ra hiệu bắt đầu.

Khương Diệp lần nữa chậm rãi đẩy bàn nổi qua, cô đứng vững vàng, con mắt rủ xuống, lại một lần chậm rãi bóc vỏ nho, đút cho Đoạn Vịnh Sương ăn.

Có lẽ do phải ăn nho quá nhiều, hoặc bởi vì sự tình kế tiếp phải làm, Chung Trì Tân cảm thấy trong miệng thậm chí có chút đau khổ, hắn mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Lương Thiền: "Ngươi hầu hạ như vậy sao?"

Đoạn Vịnh Sương cười lạnh một tiếng, kéo chùm nho qua thô bạo nhét vào miệng Lương Thiền, đám nho bị đè ép vỡ tan, chảy ra màu nước tím đỏ, nương theo khuôn cằm trắng nõn của Lương Thiền nhỏ xuống lớp y phục, Đoạn Vịnh Sương nhanh chóng từ hồ nước nóng đứng lên dẫm chân rời đi.

"Cut!"

Tào Khôn vừa hô ngừng, Kế Thiên Kiệt lập tức ôm áo măng tô và khăn mặt bên cạnh muốn bao lấy người anh hắn.

Chung Trì Tân ngăn trở bàn tay của Kế Thiên Kiệt, nhận lấy áo khoác, khom lưng đưa tay kéo lấy Khương Diệp, đưa khăn mặt trên tay mình cho cô, chờ cô tuỳ tiện xoa xoa, lại đem áo măng tô khoác lên người Khương Diệp.

Kế Thiên Kiệt: "..." Lập tức xoay người lấy áo khoác và khăn mặt khác bên cạnh tới, đưa cho Chung Trì Tân.

Hai người sửa sang xong, đi về phía Tào Khôn.

Tào Khôn nhìn qua nhìn lại hai đoạn diễn, có chút do dự, hai phân đoạn đều có thể kéo ra ý nghĩa khác nhau: "Trước như vậy đi, hai người hôm nay cũng không tệ lắm, nhất là Trì Tân cậu, có thể là nước lạnh khiến người ta tiến bộ, ha ha ha."

Chờ hai người trước sau rời đi, tổ công tác ở một bên sửa sang đạo cụ, Tào Khôn ngồi xuống nhìn lại màn hình, hai người chỉ là ăn nho trong hồ nước nóng mà thôi, lại khó hiểu lộ ra một cỗ hoạt sắc sinh hương, ông quay người nói với đạo diễn hiện trường: "Thật sự mà nói, hai người họ đứng cạnh nhau vô cùng đẹp mắt, tôi bây giờ bỗng nhiên hiểu được Ô Bán Tuyết vì sao luôn theo đuổi những thứ hư vô mờ mịt hài hoà mỹ cảm kia."

Vừa đi ra khỏi phim trường, làn gió tháng ba se lạnh thổi tới, Khương Diệp theo bản năng rùng mình một cái.

"Có muốn đi qua chỗ tôi tắm rửa một chút không?" Chung Trì Tân chân thành nói: "Buổi chiều vẫn còn cảnh diễn, nếu bị cảm mạo sẽ ảnh hưởng tiến trình quay phim sau này."

Nhà khách cách thành cổ cũng không tính gần, hơn nữa địa điểm quay phim hôm nay lại ở một góc hơi xa, đi như vậy trở về rất dễ dàng bị cảm.

"... Cám ơn." Vừa nhắc đến quay phim, Khương Diệp hiển nhiên không có biện pháp từ chối, hiện tại nếu cảm cúm chỉ làm tăng thêm phiền phức cho người khác.

Chung Trì Tân và Khương Diệp lần lượt lên xe tắm rửa, lưu lại Kế Thiên Kiệt đứng bên ngoài xe nhìn, còn thường xuyên đảo mắt xung quanh thăm dò xem có người nào đi qua hay không.

Hơn nửa ngày, Kế Thiên Kiệt mới phản ứng được hành vi cổ quái của mình: Hắn bây giờ giống như mấy thái giám cung nữ trên TV, vì chủ tử của mình hẹn hò mà canh giữ bên ngoài.

Hai người bọn họ rõ ràng là rất chính trực tắm rửa, chuyện gì cũng không làm, chính mình chột dạ cái gì?

Kế Thiên Kiệt nghĩ thế, ngẩng đầu ưỡn ngực... Như cũ đứng ở cửa xe.

Chiếc xe dã ngoại này tương đương với một căn hộ di động, bên trong chẳng những có phòng ngủ, phòng khách nhỏ còn có máy pha cà phê, thậm chí còn có cả bộ phận giải trí.

Khương Diệp cầm quần áo của mình tiến vào phòng tắm, cởi trang phục diễn, dùng nước nóng gột rửa, cả người quả thật thư thái hơn không ít, tình trạng bàn tay lạnh lẽo trước đó trong nháy mắt có thể giảm bớt.

Tắm xong đi ra, Chung Trì Tân đưa cho cô một ly cà phê nóng: "Quần áo ướt có thể bỏ vào trong máy giặt, có chức năng tự động sấy khô." Nói xong đi vào phòng tắm.

Khương Diệp ngồi ở sofa trong phòng khách, lấy điện thoại từ trong ba lô của mình ra, phía trên có hai tin nhắn, đến từ hai người.

Đồ học trưởng: [Cô gần đây đi đến tỉnh Y?]

Tiễn Quý: [Công ty tôi gần đây nghiên cứu ra vị cải muối mới, đưa địa chỉ cho tôi, gửi qua cho cậu một thùng.]

Khương Diệp trả lời xong tin nhắn thứ nhất, nhìn thấy tin nhắn thứ hai không nhịn được giương môi, Tiễn Quý thực sự không phụ lòng cái tên của hắn.

Khương Diệp: [Vị trước còn nữa không? Có đạo diễn muốn.]

Tiễn Quý: [? ? ? Giới giải trí các cậu hiện tại đều như thế sao? Nhìn gương mặt như cậu không muốn chơi trò quy tắc ngầm, lại đi đòi cải muối? Ánh mắt thế nào mới có thể trở thành như vậy?]

Khương Diệp: [... Bớt xem mấy tin tức bát quái*.]

*Bát quái: Buôn dưa lê, tin vỉa hè, chuyện hóng hớt.

Tiễn Quý còn chưa trả lời, một tin nhắn khác đã tới.

Đồ học trưởng: [Quay phim xong, đến nhà anh đi, bên này đồ ăn không ít, học trưởng mời cô.]

Khương Diệp trả lời 'được', lại thấy Tiễn Quý nhắn qua: [Mỗi vị cho cậu hai thùng, giữ lại một thùng để chính mình ăn, còn lại hãy đem cho.]

Hiện tại công ty cải muối vừa thành lập, còn đang nghiên cứu thêm khẩu vị, khả năng tới tháng sáu cuối năm mới có thể nhìn thấy trên thị trường, Khương Diệp cũng được tính là một trong nhóm người được ăn sớm nhất.

Khương Diệp: [Được.]

Khương Diệp cầm di động chơi một hồi, Chung Trì Tân mới mang theo một thân hơi nước từ phòng tắm đi ra, hắn đi tới quầy bar lấy cà phê đã pha từ trước, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hầu kết nhô ra theo động tác nuốt xuống lên xuống phập phồng.

Hơi hơi nhíu mày, Khương Diệp rốt cuộc cũng hiểu được vì sao có người nói hầu kết là bộ phận gợi cảm nhất của đàn ông.

"Cảnh buổi chiều... cô có thể phân tích giúp tôi một chút không?" Chung Trì Tân ngồi đối diện Khương Diệp, cũng không biết có phải bởi vì quá đơn giản hay gì, bên trên kịch bản phân cảnh buổi chiều không hề có bất kỳ ghi chú nào.

"Lấy đến tôi nhìn xem." Khương Diệp đưa tay nhận kịch bản từ Chung Trì Tân.

Hai người ngồi đối mặt nhau, rõ ràng đều là hậu bối gia nhập không lâu, Khương Diệp lại có thể chỉ điểm rõ ràng cho Chung Trì Tân ý nghĩa điểm mù, thậm chí còn giúp Chung Trì Tân thay đổi âm thanh âm điệu.

"Cửu vương gia là người vô phép, ngữ điệu cần thêm một chút kiêu căng ngạo mạn, bản âm của anh... hơi trầm thấp một chút." Khương Diệp không thể nói thanh âm của Chung Trì Tân không hay, chỉ là nhân vật này cần một giọng điệu phù hợp nhân thiết*, cho dù hậu kỳ có thể chỉnh âm, nhưng cũng không thể hoàn toàn thay đổi.

*Nhân thiết: Thiết lập của nhân vật.

Chung Trì Tân vốn xuất đạo làm ca sĩ, nắm rõ thanh âm hơn không ít so với người thường. Hắn thử vài lần, rốt cuộc cũng tìm được trọng điểm, có thể khiến cho ngữ điệu của hắn thay đổi phù hợp.

"Còn có một chuyện..." Khương Diệp giương mắt nhìn về phía Chung Trì Tân: "Vừa rồi tại trường quay anh bị tôi ép diễn, vì sao vậy?"

Cô đang nói đến một khắc Chung Trì Tân mở mắt kia. Hầu kết Chung Trì Tân giật giật: "Có chút thất thần."

"Buổi chiều đối diễn cùng Phàn Biên Đồng, anh càng phải chú ý hơn, diễn viên gạo cội hạ thủ sẽ không lưu tình." Khương Diệp nhiều ngày ngồi tại trường quay như vậy không phải để góp vui, cô là đang quan sát mỗi một vị diễn viên.

"Ừm."

Khương Diệp đứng dậy muốn rời đi, trước lúc đi khỏi quay đầu lại hỏi Chung Trì Tân: "Anh có muốn ăn cải muối hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro