Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Trì Tân cảm thấy khó hiểu, nhìn chằm chằm vào tay Khương Diệp, cố gắng hồi tưởng những chuyện đã phát sinh ngày hôm qua.

Khương Diệp lại tính toán không muốn giải thích, cô cúi đầu nhìn tập album trong ngực mình, tổng cộng chín bản, tất cả album trong chín năm xuất đạo của Chung Trì Tân, bản điện tử Khương Diệp đã nghe hết trên mạng, đều rất êm tai.

"Ngày mồng sáu tháng bảy anh sẽ phát hành album thứ mười đúng không?" Khương Diệp còn nhớ rõ bách khoa Baidu viết rằng Chung Trì Tân xuất đạo ngày này, giống như lệ cũ, ra album tròn mười năm sẽ càng có giá trị kỷ niệm.

"Tôi... ừm, ngày sáu tháng bảy ra album, tôi sẽ giúp cô giữ lại một bản." Chung Trì Tân rất nhanh nhớ tới thói quen tra tư liệu của đối phương, tuy biết rõ rằng trí nhớ của cô rất tốt, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cao hứng .

Chung Trì Tân còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, cô thậm chí còn không nhận ra mình, hiện tại đã nhớ được thời gian xuất đạo của hắn.

Trước khi đi Khương Diệp dặn dò Chung Trì Tân uống nhiều nước nóng, sau đó ôm album rời khỏi biệt thự, còn chưa đi được hai bước đã bị người gọi lại.

"Tiểu Khương?"

Khương Diệp quay đầu, phát hiện là đoàn trưởng đang mặc đồ thể thao.

"Cô đây là...?" Đoàn trưởng tận mắt thấy Khương Diệp đi ra từ biệt thự, bây giờ vừa mới sáng sớm, kết hợp với tối hôm qua cô gọi điện muốn vào tiểu khu Khê Địa, không khó để suy đoán ra Khương Diệp đã ở lại nơi này một đêm.

"Bạn bè ngã bệnh, hôm qua em ở đây hỗ trợ chiếu cố." Khương Diệp giải thích.

Nhà của đoàn trưởng gần đây, đã nhiều năm như vậy, tất nhiên biết được chủ nhân của biệt thự này là ai, hắn giật mình nói: "Cô và Chung Trì Tân là bạn bè?"

Khương Diệp suy nghĩ một chút nói: "Xem như là vậy đi."

Đoàn trưởng cười làm mấy động tác khoát tay: "Xem như? Cô còn tới đây chiếu cố cậu ấy. Ai~ không nghĩ đến anh còn quen biết bạn của Chung Trì Tân nha."

Chung Trì Tân ở tiểu khu Khê Địa lâu như vậy còn chưa bao giờ lui tới cùng hàng xóm xung quanh, ngoại trừ một người hình như là trợ lý, đoàn trưởng cũng chưa từng thấy có ai từng đi vào nhà hắn.

Trong lúc nhất thời Khương Diệp cũng không biết giải thích như thế nào, nếu muốn nói rõ ràng, chính là nhờ vào đoàn trưởng mà bọn họ mới có lần đầu tiên và lần thứ hai gặp mặt.

May mà đoàn trưởng cũng không cưỡng cầu, phất phất tay: "Anh muốn đi chạy bộ buổi sáng, cô mau về nghỉ ngơi đi, bên dưới hai con mắt đều xanh rồi."

Khương Diệp lúc này mới có thể lái xe trở về.

Trở lại căn hộ, Khương Diệp tắm rửa một lần, nằm trên giường nghỉ ngơi, mãi cho đến giữa trưa mới thức dậy, gọi một phần thức ăn bên ngoài, tiện tay mở TV.

Nhìn bối cảnh sau lưng MC hình như là một nơi nào đó vùng quê, không có gì đặc biệt, Khương Diệp cầm lấy điều khiển đang muốn chuyển kênh, đúng lúc lại nhìn thấy khuôn mặt Chung Trì Tân cực kỳ chói mắt xuất hiện ở bên trong, Khương Diệp trong thoáng chốc nhớ lại tư liệu trên bách khoa Baidu, đây là chương trình Văn Hoá Di Sản?

Khương Diệp thả điều khiển xuống, nói ra cũng khá kỳ quái, lần đầu tiên nhìn thấy Chung Trì Tân, cô chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn nhiều nhất là đẹp mắt đoan chính hơn so với người bình thường một chút, sau này quen biết, dường như mới phát hiện Chung Trì Tân ở trong đám người nổi bật đến nhường nào.

Người ở trên màn hình đang học phương ngôn của địa phương, bởi vì Chung Trì Tân mẫn cảm với âm luật, học phương ngôn có vẻ tiếp thu nhanh, ánh mắt Khương Diệp dừng lại trên khuôn mặt ấy, không để ý đến người nào khác, Chung Trì Tân vừa học phương ngôn, vừa chăm chú ghi chép cái gì đó trên mặt giấy.

Còn rất nghiêm túc.

Khương Diệp nhìn Chung Trì Tân bên trong, vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ, cô rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ không ôn hoà của đối phương, vậy mà hai người khác trong chương trình lại đang nói đùa oán giận Chung Trì Tân không hay cười, quá lãnh đạm.

Một tập chương trình trôi qua, Khương Diệp đăm chiêu suy nghĩ, hình như đúng là anh ấy không hề cười lên lần nào, vẫn luôn nghiêm túc từng bước qua cửa.

Khương Diệp đang xem TV, nếu cô lên trang web trực tuyến mở phần bình luận sẽ phát hiện ra, không riêng gì hai người đó, dường như tất cả cư dân mạng ở đây đều nói: Chung thần lạnh lùng, Chung thần lãnh đạm, nhưng các cô ấy rất thích.

Đến lúc tắt TV, Khương Diệp còn đang suy nghĩ: Nữ khách mời trong trailer tập hai hình như cũng rất quen mắt.

Kế Thiên Kiệt từ quê nhà trở về gấp, dọc theo đường đi đều lo lắng sợ hãi, tuy rằng bác sĩ nói đã nhìn qua rồi nhưng trong lòng hắn vẫn đầy khẩn trương.

Thân thể Tân ca từ trước đến giờ đều khoẻ mạnh, rất ít sinh bệnh, lần này hắn vừa mới đi khỏi lại xảy ra vấn đề, nếu không phải có Khương tiểu thư phát hiện thì không biết sẽ còn nguy hiểm đến thế nào.

Trong đầu Kế Thiên Kiệt xẹt qua vài tin tức về những người sốt cao trở thành người ngốc, lúc ấy hắn còn nghĩ, nếu Tân ca sốt đến phát ngốc thì hắn cũng không muốn sống nữa.

Dù sao Kế Thiên Kiệt cũng là một đại fan trong số Kình Ngư fan.

Cố gắng di chuyển rốt cuộc một giờ chiều cũng đến tiểu khu Khê Địa, Kế Thiên Kiệt vừa xuống xe là lập tức chạy về phía biệt thự, dùng một tia ý thức chạy thật nhanh vào phòng khách.

Yên lặng.

Trong lòng Kế Thiên Kiệt rơi lộp bộp, thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?

Con mắt Kế Thiên Kiệt lập tức đỏ lên, đạp quanh lầu một tìm một vòng không thấy người, lại chạy lên lầu hai cũng không tìm được bóng người nào, càng lo sợ anh hắn dấm dúi ngã ở góc nào đó.

"Tân ca!" Kế Thiên Kiệt tuyệt vọng gào một tiếng, vừa mới quay người đã nhìn thấy Chung Trì Tân từ lầu ba đi xuống, trong tay còn nâng vài đoá hoa.

"Cậu đang làm gì vậy?" Chung Trì Tân nghe thấy tiếng gọi liệt tâm liệt phế của Kế Thiên Kiệt mới đi xuống từ vườn hoa nhà kính, lại diện kiến dáng vẻ muốn khóc của hắn.

Kế Thiên Kiệt: ..." Hiện tại hắn đang rất lúng túng, rất cần thời gian lấy lại tinh thần.

"Tân ca, anh hạ sốt rồi sao?"

"Hạ rồi." Chung Trì Tân khôi phục rất nhanh, giữa trưa đã không còn việc gì, còn có tâm tình lên lầu ba cắt hoa.

"Anh ăn cơm chưa? Em đi nấu cơm nha." Kế Thiên Kiệt có ý đồ khiến cho ai đó nhanh chóng quên đi một màn mất mặt vừa rồi của mình.

Chung Trì Tân đưa đám hoa đang cầm trong tay cho Kế Thiên Kiệt: "Ăn rồi, cậu giúp tôi cắm hoa đi."

"Được ạ." Kế Thiên Kiệt vui vẻ đi xuống lầu tìm bình hoa.

Đợi cắm hoa thật đẹp, tưới nước xong xuôi, Kế Thiên Kiệt rốt cuộc cũng quên mất một màn xấu hổ vừa rồi, hắn mò đến gần trước mặt Chung Trì Tân: "Tân ca, Khương tiểu thư đã trở về rồi sao?"

"Buổi sáng đã về." Chung Trì Tân cầm ra một chồng bản thảo, trên mặt giấy đều là ca từ.

"Ngày hôm qua ít nhiều đều nhờ vào Khương tiểu thư." Kế Thiên Kiệt theo bên cạnh cằn nhằn: "Tân ca, về sau nếu anh không thoải mái không thể cố chống đỡ, em không ở cạnh phải nhớ nói cho em biết trước tiên, giống như lần này, nếu không có Khương tiểu thư thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

"Cô ấy giúp tôi, tôi hẳn nên mời cô ấy ăn cơm." Chung Trì Tân bỗng nhiên nhìn qua, hỏi Kế Thiên Kiệt: "Đúng không?"

Kế Thiên Kiệt sửng sốt: "Đúng đúng đúng, hẳn là nên mời Khương tiểu thư ăn cơm. Tân ca anh muốn đi đâu? Em giúp anh đặt trước?"

Chung Trì Tân lần nữa quay đầu nhìn nhạc phổ của mình: "Ngày mai tôi hỏi lại cô ấy."

Hôm nay không mời luôn, tựa như có chút cố ý.

Kế Thiên Kiệt không có quyền lên tiếng, chỉ có thể làm kẻ phụ hoạ, nhưng địa vị của Khương tiểu thư ở trong lòng hắn từ nay trở đi đã hoàn toàn thay đổi.

Cảm giác đây là nhịp độ sẽ cùng anh hắn trở thành bạn bè.

Đến giữa trưa ngày thứ hai, Chung Trì Tân đã đặt phòng ăn địa điểm xong xuôi, lại chờ qua một giờ mới nhắn tin wechat hỏi Khương Diệp có rảnh hay không, muốn mời cô ăn một bữa cơm vì sự tình giúp đỡ hôm trước.

Khương Diệp hồi lâu mới nhìn đến tin nhắn trong di động, cô trả lời lại: [Anh đã đặt xong địa điểm rồi sao? Mấy giờ vậy?]

Chung Trì Tân nói cho cô biết, trong lòng Khương Diệp tính toán, lại trả lời: [Tôi có thể tới muộn một chút được không?]

Chung Trì Tân cầm điện thoại đánh một hàng chữ, sau đó lại xoá bớt: [Cô không rảnh sao? Vậy để lần sau chúng ta lại cùng nhau ăn cơm.]

Hôm nay <Hạc> công chiếu, buổi sáng Khương Diệp đã đặt xong vé, chuẩn bị buổi tối đi xem, vừa vặn sau khi xem xong lại chạy qua địa điểm Chung Trì Tân hẹn, khả năng sẽ đến muộn vài phút.

Khương Diệp: [Cũng không phải, bộ phim tôi có tham gia một vai hôm nay công chiếu, muốn đi xem thử.]

Chung Trì Tân dựa lưng vào sofa, cằm gác lên đầu gối, không ngờ đến lại là nguyên nhân này, lập tức đè gửi tin nhắn thoại: "Phim của cô? Tôi có thể cùng đi xem không?"

Đại khái bởi vì mới hạ sốt không lâu, thanh âm của Chung Trì Tân vẫn mang theo chút trầm khàn.

Khương Diệp nói được, cũng gửi cho hắn địa chỉ và thời gian chiếu phim.

Chung Trì Tân ra ngoài võ trang đầy đủ, mang theo mũ và khẩu trang, còn đeo cả kính đen, hắn lái xe đến rạp phim, gặp Khương Diệp ở cửa ra vào.

"Trong phim cô diễn vai nào vậy?" Chung Trì Tân vừa đi vừa hỏi.

Khương Diệp chợt nhớ tới cảnh tượng mình cạo đầu để thử kính trước kia, cười lên một tiếng: "Sau khi xem xong, tôi sẽ nói cho anh biết."

Hai người song song đi vào, phía sau dường như hơi rối loạn, đại khái có Chung fan nhận ra bóng lưng của Chung Trì Tân, nhưng khi tiến lên nhìn thấy Khương Diệp lại có chút do dự.

Khương Diệp hôm nay cố ý đội tóc giả, còn trang điểm, cố tình đi theo phong cách nữ tính.

Mọi người đều biết, Chung Trì Tân chưa bao giờ có bất luận một scandal nào, lại càng không có phụ nữ bên người.

Quả nhiên, gặp ánh mắt lạnh lùng của Khương Diệp dối diện, nhóm fan nữ của Chung Trì Tân dồn dập tránh né, di động vừa cầm lên cũng vội vàng bỏ xuống.

Hai người cùng đi tới khu nhận vé, hành vi cử chỉ thân mật, khiến cho người xung quanh cũng mất đi hứng thú.

Còn có người nhắn tin với bạn bè mình: [Hôm nay mới gặp một người, vóc dáng đẹp như ca ca, phỏng chừng anh ta cũng biết, cho nên còn che cả mặt đi làm mọi người hiểu lầm. Nhưng cô gái bên cạnh đã khiến anh ta bại lộ mình không phải hàng thật!]

Đến lúc phim chiếu, hai người cùng nhau đi vào, nhưng chỗ ngồi lại không phải cạnh nhau. Khương Diệp ngồi ở vị trí trung tâm, mà Chung Trì Tân vì mua vé muộn, chỉ còn lại một ghế ngồi trong góc.

Diễn viên chính của <Hạc> là Tô Khinh Y, tất cả hiệu ứng thị giác đều xuất phát từ trên người cô ta. Mở đầu phim là thời kỳ nữ chính đang học trường cấp ba, Tô Khinh Y mặc váy dài, bên trên khoác áo vest ngắn, xinh đẹp sạch sẽ lại nhẹ nhàng.

Khương Diệp nhìn thấy Tô Khinh Y lần nữa mới rốt cuộc nhớ tới vị khách mời trong chương trình Văn Hoá Di Sản, hoá ra là cô ấy.

Có điều rất nhanh cô đã tiến vào bên trong cốt truyện. Phim điện ảnh cùng với kịch bản, hoặc là nói, cảnh tượng lúc ấy quay chụp cùng với những thước phim hiện ra trên màn hình hoàn toàn khác nhau. Khương Diệp nghiêm túc phân tích câu chuyện được thuật lại qua màn ảnh.

Về phần kỹ xảo biểu diễn... Bộ phim này nổi bật nhất vẫn là nhạc nền, âm thanh kia như mây trôi nước chảy, cảm nhận rõ bầu không khí vạn vật.

Chung Trì Tân ngồi trong góc hàng ghế cuối cùng, dường như khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy cha Triệu Dương, đã lập tức nhận ra người đó là Khương Diệp.

Hắn cũng không biết vì sao, chỉ là từ cái nhìn đầu tiên đã tự động hiện ra khuôn mặt Khương Diệp, rõ ràng khuôn mặt của cha Triệu Dương ở trên màn ảnh cơ bản không nhìn ra bất kỳ một chút tung tích nào của cô.

Vì phòng ngừa bị người khác phát hiện, bộ phim vừa kết thúc, Chung Trì Tân đã nhanh chóng đi ra ngoài, Khương Diệp một lúc sau mới ra tới.

Vừa đi ra cửa rạp chiếu phim, Chung Trì Tân nấp đằng sau cây cột thò đầu ra gọi Khương Diệp.

Khương Diệp bước về phía hắn, cười hỏi: "Anh có nhận ra tôi diễn vai nào không?"

Chung Trì Tân gật đầu: "Cha của Triệu Dương."

Lúc hắn đi ra ngoài, những dòng chữ cảm ơn khán giả còn chưa xuất hiện, không có khả năng nhìn được đến danh sách diễn viên.

Khuôn mặt Chung Trì Tân giấu phía sau khẩu trang, Khương Diệp chỉ nhìn thấy được đuôi lông mày của hắn cong lên: "Tôi nhận ra."

Khương Diệp: "..."

Mỗi lần cô hoá trang, dù đứng trước mặt bạn bè cũng chẳng có người nào nhận ra, Chung Trì Tân nhưng lại có thể nhìn thấu.

Hai người ngồi trên xe di chuyển tới phòng ăn, ngược lại lúc này không cần phải che giấu khuôn mặt nữa.

Chỉ là cả hai người đều không biết, vẫn có người phát hiện ra Chung Trì Tân trong phòng chiếu phim <Hạc>.

Trong Siêu thoại 'Bị Cảm Nắng', có người chụp được một tấm ảnh trong rạp phim.

Có vé, còn có một tấm ảnh tối om cùng lời dẫn: [Cùng bạn bè tới rạp hơi muộn, sau khi phim mở màn mười phút mới tiến vào, kết quả nhìn thấy một người khiến cho tôi đến bây giờ vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Anh ấy đội mũ, đeo cả kính mắt, nhưng vừa nhìn thấy gò má tôi đã biết là anh ấy.]

Siêu thoại nổ tung.

[Là anh ấy mà tôi nghĩ sao?]

[Lưu lại hình ảnh, tôi đã tăng độ phân giải và chỉnh sáng lên. Các chị em tự mình đến phẩm, coi như trong bóng tối, dưới tình huống chủ thớt run rẩy như thế, chiếc gò má ưu tú này cũng có thể đột phá màn hình, trừ anh ấy ra còn có thể là ai!!!]

[Đậu má, là như tôi nghĩ đúng không? Anh ấy đi xem <Hạc>? Hu hu hu hu, moẹ, tôi đào được đường, quá ngọt rồi!]

[Ngồi chờ ngày công khai.]

[Ai~ Tuy rằng trong lòng ghen đến chua lòm, nhưng ngoại trừ Khinh Y còn có ai có thể xứng đôi với anh ấy đây?]

Bởi vì lượng đọc cùng lượng chia sẻ tăng tiến, chủ đề #Anh-ấy-Hạc leo lên Hot search.

Người qua đường click vào, kéo nửa ngày mới rốt cuộc hiểu được 'anh ấy' là ai.

Chung fan mười phần không thích đám fan cp làm như vậy, ca ca bọn họ một mình không tốt đẹp sao?

[Chỉ bằng một tấm ảnh mù mịt đã liên tưởng ra nhiều sự tình như vậy, coi như ca ca đi xem phim điện ảnh thì sao nào, trước đó ca ca đã tham gia đóng phim, bây giờ xem phim của Lưu đạo học tập, không được sao?]

[Hừ, vì cớ gì cứ phải kéo ca ca và người phụ nữ này cùng một chỗ, cô ta nhìn giống như một đoá thịnh thế bạch liên hoa*, đột nhiên không muốn đi xem <Hạc> nữa.]

*Bạch liên hoa: Hoa sen trắng, từ lóng ám chỉ những người phụ nữ luôn tỏ ra trong sáng lương thiện nhưng trong lòng đen tối.

Trong hai luồng phân hoá bình luận liên quan, có một cái bình luận bị bao phủ bởi rất nhiều bình luận khác: [A, đây không phải là người hôm nay tui gặp được ở rạp chiếu phim ư? Người này không phải ca ca nha, anh ta có bạn gái.]

Tô Khinh Y từ trước đến nay thường thích lướt weibo, lúc cô ta đăng nhập vào tài khoản nhỏ tìm kiếm tên của mình, đột nhiên nhìn thấy Hot search, điểm vào mới biết Chung Trì Tân hôm nay đi xem phim mình diễn.

Không giống với những người khác, Tô Khinh Y nhiều lần ở gần Chung Trì Tân, cùng hắn tham gia chương trình vài lần. Khi cô ta mở tấm ảnh kia phóng to lên, xác định người kia chính là Chung Trì Tân.

"Chị, anh ấy đi xem phim điện ảnh của em." Tô Khinh Y mở weibo ra, đưa cho người đại diện nhìn.

Người đại diện cầm di động vuốt một hồi, nói: "Đây là một cơ hội tốt, chị đi tìm mấy tài khoản marketing.

Tô Khinh Y có chút bận tâm: "Nhưng Hạo Thiên bên kia..."

Người đại diện bĩu môi: "Không cần lo lắng Lý Cẩm Hồng, chị ta bây giờ đang rơi vào trạng thái mất hồn, lần trước không kịp ép tin tức phản đối Chung Trì Tân đóng phim, lần này có lẽ vẫn không kịp thời như vậy."

Nhìn Tô Khinh Y khó hiểu, người đại diện cười lạnh một tiếng: "Chị nghe được tin tức nội bộ nói, Chung Trì Tân muốn hủy hợp đồng, đổi người đại diện, Lý Cẩm Hồng bây giờ ước gì cậu ta thân bại danh liệt."

"Tại sao có thể như vậy?" Hai tay Tô Khinh Y nắm chặt: "Chung... Anh ấy không sao chứ?"

"Tháng sáu lại xem. Có lẽ đến tháng năm tin tức đã không giấu được."

Trên thực tế Lý Cẩm Hồng cũng không phải cố ý muốn Chung Trì Tân xuất hiện tin tức bị phản đối, lần trước thuần tuý vì đang bận lo việc của nghệ sĩ khác dưới tay, người đại diện Tô Khinh Y nghe được tin tức nội bộ chuyển qua tai vài người, đã sớm biến tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro