Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng xác định vẫn là nữ hai, Khương Diệp lại hoàn toàn không để ý, nữ chính hay nữ hai đều là diễn, cô thế nào đều được.

Có điều Hùng Úc mấy ngày đều không cao hứng, cảm thấy chuyện này là sai sót của mình, đáng lẽ phải để cho Khương Diệp trang điểm trước, bây giờ làm người ai cũng biết nhìn mặt.

"Khuôn mặt này của em, không nghĩ đến lại là rào cản." Hùng Úc lắc đầu cảm thán: "Thế đạo quả nhiên đã thay đổi."

"Đúng rồi, cuối tuần em phải thu xếp đi tới đoàn phim, chị giúp em tìm một trợ lý, công ty cũng giao cho em một chiếc xe bảo mẫu, còn cần cái gì nhớ nói với chị." Hùng Úc tính toán thời gian: "Quay xong bộ này và bộ phim chiếu mạng, đến lúc đó không có gì ngoài thời gian nghỉ ngơi."

"Em biết rồi."

Hùng Úc thở dài: "Chị giúp em tìm hoạt động gì đó để tham gia, lộ mặt một chút, mấy kịch bản trước đó em quay không biết lúc nào mới có thể lên màn."

Mấy đạo diễn kia đều có tiếng kỹ tính, phim quay xong một năm mới công chiếu đã tính là nhanh, cố tình Khương Diệp đều nhận phim của mấy vị này, lại còn là mấy vai phụ nhỏ.

"<Hạc> đã công chiếu."

Hùng Úc: "... Em ở trong phim diễn cảnh nào?" Cũng không thấy marketing gì.

Thời điểm Hùng Úc điều tra, cảm thấy Khương Diệp đã dạo qua một vòng dưới tay mấy vị đạo diễn có tiếng, tuyệt đối là người có tiềm lực, nhưng bây giờ ký hợp đồng xong mới hoàn toàn phát hiện khó giải quyết bao nhiêu, tối thiểu trong mấy tháng này sẽ không có tin tức gì,  tên tuổi trong giới vẫn không tra ra như cũ.

"Em quay phim cho ổn thoả, chị đi nghe ngóng, bây giờ em nhận bộ điện ảnh này, thời gian quay không dài, quay phim đoán chừng nhiều nhất là hai tháng, nhà sản xuất bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, sớm nhất là tháng sáu có thể công chiếu."

"Nhanh như vậy?" Nữ chính còn chưa tìm xong, đã đặt xong được lịch chiếu.

Hùng Úc gật đầu: "Đúng vậy, chị nghe nói bộ điện ảnh này hình như là quà sinh nhật của cô gái nhỏ nào đó, nhà sản xuất không quá chú ý tới doanh số bán vé."

Khương Diệp đảo kịch bản trong tay: "Quay xong hai bộ phim này, thời gian về sau, Hùng tỷ hãy giúp em sắp xếp."

Kịch bản phim thanh xuân không có ý tưởng đặc biệt gì, còn không phải đều là là nữ chính trong trường bị bắt nạt, nam chính chủ động quan tâm mà thành, nữ hai là khoa khôi thích nam chính, bởi vì ghen tị cho nên thường xuyên tìm nữ chính gây phiền phức.

Khương Diệp cảm thấy vẫn ổn, kịch bản không có gì khó khăn, kỳ thật cô thích loại nhân vật như trong phim <Bốn Mùa> hơn, hoặc là cùng loại người giống như Lương Thiền, có điều có vai diễn là được, cô không kén chọn.

Ít nhất hiện tại không thể chọn.

Nhà sản xuất bên kia cũng không biết đi đâu tìm được nữ chính, thông báo cho Khương Diệp tới đoàn làm phim sớm hai ngày, Hùng Úc nhanh chóng tìm trợ lý cho cô, để cô ấy đi theo.

Trợ lý mới tới tên Nhạc Kiều, hai mươi bốn tuổi, đã nằm trong Thời đại Văn hoá xấp xỉ một năm, trên người ít nhiều lây dính chút phật tính, vừa nhìn thấy Khương Diệp hai mắt liền toả sáng, nhưng ngay sau đó lại lập tức an tĩnh, đứng phía sau yên lặng xách đồ này nọ.

"Đây là xe giao cho tôi sao? Quy cách có phải hơi cao rồi không?"

Khương Diệp đánh giá chiếc xe bên cạnh, nhớ lại trước kia từng nhìn thấy minh tinh họ Tô cũng đi chiếc xe này, cô là một diễn viên tuyến mười chín lại còn có thể được giao một chiếc xe tốt như vậy.

Nhạc Kiều đóng cốp xe: "Công ty chúng ta có tiền."

Khương Diệp: Vậy thì không phản đối.

Lần đầu ra ngoài quay phim, có xe đưa đón, bên cạnh còn có trợ lý, Khương Diệp cảm thấy rất mới lạ.

Xe đi chưa được hai dặm đường, lái xe quay lại hỏi Khương Diệp có muốn nghe nhạc không, chờ cô gật đầu mới bắt đầu mở nhạc.

Khương Diệp nghe thấy giọng ca nam quen thuộc, không khỏi ngạc nhiên, hỏi một câu: "Tôn sư phụ, chú cũng thích bài hát của anh ấy sao?"

Lái xe còn chưa nói chuyện, Nhạc Kiều đã quay đầu nhe răng cười: "Công ty quy định, trên xe tất cả chỉ có thể mở nhạc của Chung Trì Tân, mỗi ngày tám giờ sáng, tám giờ tối, toà nhà công ty đều sẽ tập thể phát nhạc của anh ấy, bởi vì bà chủ chính là fan của Chung thần."

Khương Diệp: "..."

Đến đoàn phim, Khương Diệp phát hiện tất cả diễn viên trong đoàn dường như đều là người mới, mà cô dường như là người mới giống minh tinh nhất, bởi vì cô có cả xe riêng cùng trợ lý đứng cạnh. Ở đoàn phim còn chưa ngốc qua hai giờ, Kiều Nhạc đã đặt một hàng dài trà sữa nóng mời tất cả mọi người trong đoàn phim cùng uống.

Mười phần tác phong trợ lý của minh tinh.

Khương Diệp tuy rằng thần sắc trấn định, nhưng trong lòng cùng mấy người mới ngồi bên cạnh đều trợn mắt há mồm như nhau.

"Em đang làm gì thế?" Tiếp nhận trà sữa trong tay Nhạc Kiều, Khương Diệp khẽ nhúc nhích môi, thấp giọng hỏi.

Nhạc Kiều vùi đầu hút trân châu của mình: "Chị, chị không phải là nữ hai sao? Diễn viên chính mời đoàn phim uống chút đồ là chuyện rất bình thường."

"Công ty thật hào phóng." Khương Diệp lại được trải nghiệm cảm giác của một diễn viên ngôi sao.

"Không phải nha." Nhạc Kiều ngẩng đầu cười: "Tiền là lấy từ tài khoản của chị ra á."

Khương Diệp: "..."

"Hùng tỷ nói, ngày đầu tiên muốn lưu lại cho đoàn phim một ấn tượng tốt, kêu em sắp xếp chuyện này, chị chỉ cần quay phim chăm chỉ thôi."

...

Đạo diễn gọi mấy diễn viên nhóm chính, mở một cuộc họp nghiên cứu kịch bản ra hình ra dáng, ánh mắt Khương Diệp dừng lại trên khuôn mặt của nữ chính, quả thật rất thanh thuần, khuôn mặt giống như hoa trắng nhỏ.

"Đang ngồi nghe tôi nói chỉ có Khương Diệp trước kia đã từng đóng phim, cho nên các cô cậu rảnh rỗi đều có thể đi tìm cô ấy học hỏi." Đạo diễn nói một câu thành công khiến cho ánh mắt của mọi người tập trung lên người Khương Diệp.

Vừa mới ra cửa, nữ chính đã chạy đến chào hỏi: "Chị, trước kia chị đã diễn qua vai gì? Em lần đầu tiên bước chân khỏi trường đi quay phim, đặc biệt khẩn trương đó."

"Diễn qua mấy vai phụ nhỏ, không tính là có kinh nghiệm gì." Khương Diệp liếc mắt nhìn hoa trắng nhỏ: "Gọi tên chị là được."

"A! Được! Khương Diệp tiền bối tốt nghiệp từ học viện nào? Kinh Ảnh hay là Trung Diễn? Em là sinh viên Kinh Ảnh, vẫn còn chưa tốt nghiệp đâu."

"Chị không phải xuất thân chính quy." Khương Diệp lần đầu được người khác gọi là tiền bối, cảm giác mới mẻ, cũng nguyện ý nói thêm vài câu.

Hoa trắng nhỏ theo Khương Diệp cùng ngồi xuống, nhìn thấy kịch bản trên tay cô tràn ngập bút ký, sợ hãi than: "Khương Diệp tỷ, đây đều là chị viết ra suy nghĩ nhân vật sao? Còn chuyên nghiệp hơn so với chúng em nữa kia."

Khương Diệp thấy đối phương ngóng trông nhìn qua, vừa vặn lúc trước trên kịch bản có viết phân tích trọng điểm về nhân vật nữ chính, cô đưa luôn kịch bản cho hoa trắng nhỏ: "Em muốn sao? Tặng cho em."

"Cho em?" Hoa trắng nhỏ kích động ôm lấy kịch bản, thuận tiện lấy ra từ trong túi một chiếc bút maker: "Chị có thể ký tên ở bên trên cho em không?"

Động tác trình độ lưu loát, chỉ có thể so với bộ tộc nhiều năm truy tinh.

Khương Diệp: "Chúng ta đều là người mới." Ngụ ý, chữ ký của cô không đáng tiền.

Trương Ý, cũng chính là hoa trắng nhỏ, kiên trì đưa bút cho Khương Diệp: "Khương Diệp tỷ, em nhìn tướng mạo của chị, rất nhanh sẽ có thể nổi tiếng."

Nữ chính tìm nữ hai ký tên, Khương Diệp lắc đầu cười, cúi đầu ký tên mình lên trang bìa kịch bản: "Em đã có công ty đại diện chưa? Thời đại Văn hoá rất thích hợp với em."

"Còn chưa ký, em còn chưa tốt nghiệp đâu, lần tới em sẽ đi qua công ty xem có muốn ký hay không." Trương Ý vốn chỉ muốn ở trường học tập diễn xuất chăm chỉ, tương lai ra trường sẽ đi quay phim, đột nhiên lão sư tìm đến cô để cho cô lại đây thử vai, kết quả còn thật sự được chọn.

Cầm kịch bản đã ký tên, Trương Ý lúc này mới phản ứng lại: "Khương Diệp tỷ, chị cho em kịch bản, vậy chị làm sao bây giờ, em cho chị quyển khác."

"Không cần, chị đã nhớ kỹ." Khương Diệp đứng dậy: "Đạo diễn đang gọi kìa."

Ngày thứ nhất quay phim coi như thuận lợi, tuy rằng tất cả mọi người đều là người mới, nhưng đạo diễn không nghiêm khắc như vài người khác, bầu không khí tương đối nhẹ nhàng thả lỏng.

Khương Diệp an ổn vượt qua, sau khi kết thúc mới lên xe trở về căn hộ.

...

"Không tổ chức." Chung Trì Tân ngồi trên ghế xoay thản nhiên nói.

"Cậu ở Hạo Thiên cũng đã mười năm, Hạo Thiên nhiều năm như vậy đối với cậu còn chưa đủ móc tim móc phổi hay sao?" Lý Cẩm Hồng đứng lên đi vài vòng mới hồi phục tâm tình: "Trì Tân, nhạc hội tròn mười năm xuất đạo coi như cậu cho công ty một lần cáo biệt, mười năm, cũng nên lưu lại một cái kỷ niệm."

Chung Trì Tân buông mắt đùa nghịch ngón tay: "Hồng tỷ, trên hợp đồng chúng ta ký thậm chí không nói rõ album mười năm có tính cho công ty hay không. Tháng sáu huỷ hợp đồng, album phát hành tháng bảy vẫn còn thuộc về công ty, như vậy còn chưa đủ làm kỷ niệm sao?"

Chung Trì Tân vốn cho là mấy tháng nữa ra album rồi có thể thuận lợi giải trừ hợp đồng rời đi, ai ngờ người đại diện đột nhiên gọi hắn đến công ty, trao đổi việc tổ chức nhạc hội.

"Trì Tân, nhạc hội công ty chúng ta sẽ phụ trách toàn bộ trù bị, cậu chỉ cần tập luyện ca hát, thay cho lời cáo biệt của mình." Lý Cẩm Hồng ôn tồn nói: "Hãy suy nghĩ tới các fan của mình, bọn họ năm trước đã chờ cậu công diễn, chờ tới tận bây giờ."

"Chuyện này cao tầng công ty đã thống nhất quyết định?" Chung Trì Tân giương mắt nhìn về phía Lý Cẩm Hồng: "Vẫn là chị tự thông báo cho công ty chuẩn bị mới phải."

Nụ cười trên mặt Lý Cẩm Hồng đọng lại một giây, lập tức giống như không có gì nói: "Việc tổ chức nhạc hội này đối với cậu có lợi mà không có hại, Hồng tỷ vừa nghĩ tới việc cậu sẽ rời giới, trong lòng khó chịu, muốn làm một chút gì đó. Trì Tân, cậu hãy nghĩ một chút cho fan của mình."

Chung Trì Tân từ trước đến nay không thích có người tính kế mình, Lý Cẩm Hồng ban đầu sắp xếp cháu gái của chị ta làm trợ lý cho hắn, năm đầu tiên còn coi như chuyên nghiệp, sang đến năm sau, tay chân không sạch sẽ còn chưa nói, lại còn muốn quấy rối.

Khi ấy Chung Trì Tân trực tiếp cho cô ta nghỉ việc, giao cho cảnh sát. Hắn cũng không muốn dùng trợ lý nào khác trong công ty, cuối cùng mới tìm một người hoàn toàn không có kinh nghiệm gì là Kế Thiên Kiệt.

Ban đầu Chung Trì Tân đã tính toán tìm người đại diện khác, nhưng Lý Cẩm Hồng mang thai tới cửa tìm hắn, cảm xúc kích động, nghe nói trở về liền sinh non. Hơn nữa cao tầng công ty cầu tình, Chung Trì Tân lười phải đôi co, lại chấp nhận.

Mấy năm nay quả thật Lý Cẩm Hồng không khơi lên gợn sóng nào quá lớn, an ổn làm theo bổn phận của mình, có điều từ sau khi Chung Trì Tân nói muốn rời giới, động tác nhỏ của chị ta lại bắt đầu nhiều lên.

"Địa vị bây giờ của chị, dưới tay lại có các nghệ sĩ khác, không nhất thiết phải nhìn chằm chằm vào một người là tôi." Chung Trì Tân không thích nói lời quá thẳng, lúc trước hắn không muốn phiền phức người nhà mới tới Hạo Thiên ký hợp đồng, hiện tại rời đi cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

"Cậu cũng biết rồi." Lý Cẩm Hồng thở dài: "Cậu muốn rời giới, chị lại không thể rời khỏi công ty, chỉ có thể tìm nâng mấy nghệ sĩ nhỏ."

Kỳ thật Lý Cẩm Hồng nhiều năm như vậy cũng có không ít người dưới tay, chỉ là đám nghệ sĩ đó không biết tranh giành, không người nào có tương lai, có điều năm trước vừa tuyển chọn được một hạt giống tốt, chỉ cần tìm thêm một chút tài nguyên, nói không chừng có thể trèo lên tuyến đầu.

Nhưng nói thẳng ra, muốn trở thành một người như Chung Trì Tân thật sự là quá khó.

Một người đại diện có thể gặp được một nghệ sĩ như Chung Trì Tân là vận khí trời cho, có nhiều người đại diện cả một đời cũng không nâng lên được một người như vậy.

"Việc tổ chức nhạc hội tôi không đồng ý, chưa có kế hoạch tổ chức vào tháng sáu." Chung Trì Tân hiện tại chỉ muốn chuẩn bị album vẹn toàn.

Lý Cẩm Hồng tiễn Chung Trì Tân ra ngoài, đóng cửa lại mới hung hăng đá một chân vào sofa.

Khoảng thời gian trước chị ta đã cùng cao tầng thương lượng, nếu có thể thuyết phục Chung Trì Tân tổ chức nhạc hội cáo biệt vào tháng sáu, coi như đó là lợi thế để trao đổi tài nguyên cho nghệ sĩ dưới tay.

Nhóm người ở bộ phận điện ảnh toàn bộ đều liên hợp, một phần tài nguyên trong tay cũng không nhả ra, chị ta muốn mượn danh nghĩa Chung Trì Tân cũng không lấy được.

...

Khương Diệp quay phim mười phần thuận lợi, khó khăn không nhiều, có lẽ bởi đoàn phim quay ở Tinh Hải, buổi tối nếu không quay phim thì có thể trở về nghỉ ngơi, hơn nữa còn có xe đưa đón, thuận tiện hơn nhiều so với trước kia.

Tuy rằng Khương Diệp không để ý chỗ ở tốt hay xấu, nhưng thời gian dài ở nhà khách tất nhiên không thể thoải mái như nhà mình.

"Khương Diệp tỷ, chị dạy em nhớ lời thoại với được không?" Vừa đi ra, Trương Ý đã bắt đầu chạy vòng quanh Khương Diệp, hôm nay cô ấy đã bốn lần quên lời thoại, rõ ràng trước khi quay phim còn nhìn lại kịch bản.

Khương Diệp liếc Trương Ý: "Kỹ năng trời sinh, dạy không được."

"A! Vậy em làm sao bây giờ?" Trương Ý phát điên, ở trường học cô ấy cũng không qua được cửa ải đọc thoại này, càng nhớ càng quên.

"Không cần phải nhớ lời thoại giống kịch bản như đúc, đại khái ý tứ giống nhau là được." Khương Diệp chỉ chỉ đạo diễn đứng phía trước. "Em đi hỏi đạo diễn xem có phải như vậy không."

Đóng phim mặc dù có kịch bản, nhưng diễn viên là nhân tố không xác định, quá trình biểu diễn luôn có xuất nhập, nếu lúc nào cũng muốn lời thoại giống y như kịch bản, cũng sẽ không có những phân đoạn ngẫu nhiên kinh điển của các bộ phim.

"Em có thể tự do phát huy ư?" Trương Ý hai mắt toả sáng.

"Hỏi đạo diễn."

Trương Ý còn chưa kịp hỏi, hai người đã bị kéo đi quay phim.

Một màn này là cảnh tượng kinh điển nữ phụ bắt nạt nữ chính, nữ hai ngăn nữ chính ở trong WC, vài đồng bọn đi theo phía sau, cả nhóm cảnh cáo nữ chính, doạ dẫm cô ấy không được tơ tưởng nam chính.

"Có thể tiến lên nắm tóc, Khương Diệp hung hăng một chút, tát cũng phải thẳng tay ra." Đạo diễn quay phim hưng phấn nói.

Chặn ở WC, bắt nạt tập thể, đây là một màn kinh điển của thời kỳ học sinh.

"Action!"

Hoa khôi khoác áo ngoài đồng phục trên vai, lạnh mặt đá văng từng cánh cửa trong phòng vệ sinh: "Đi ra đây!"

Cuối cùng đá tới cánh cửa đầu tiên bên phải, kéo tóc nữ chính lôi ra quăng xuống đất: "Mày mỗi ngày đều ngồi cùng bàn câu kéo cậu ấy?"

Nữ chính giãy giụa đứng dậy, lại bị vài người sau lưng đè xuống: "Tôi không có!"

Hoa khôi cười lạnh một tiếng, ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ lên mặt nữ chính: "Mày không có? Một bài tập phân tích, mỗi ngày đều mang đi hỏi. Có muốn tao giúp mày phân tích một tay hay không?"

Đưa tay tát lên mặt nữ chính một tràng 'bốp bốp' rung động, hoa khôi vừa tát vừa hỏi: "Nhiều ngày như vậy, đã học được cái gì chưa? Mày nói ra hai chúng ta cùng nhau phân tích? Nói đúng, thả mày đi."

"Giáo viên sắp xếp chúng tôi ngồi cùng bàn, nếu cậu có vấn đề gì thì đi tìm giáo viên đi." Nữ chính tủi thân đỏ mắt, nằm rạp trên đất chật vật không chịu nổi, đồng phục học sinh bị kéo hỏng lộ ra vết thương.

Vốn chỉ là kết bạn bình thường giúp đỡ nhau học tập, lại không nghĩ tới sẽ bị hoa khôi ghen ghét, nữ chính vô lực phản kháng, trước đó bị mọi người cô lập, hôm nay lại bị chặn ở nhà vệ sinh bắt nạt.

"Vào lớp rồi kìa."

Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo, hoa khôi cười nhạo đứng lên: "Được, nếu thành tích của mày đã không tốt, tao sẽ nhờ giáo viên chuyển mày lên phía trước ngồi cạnh tao, tao đến - dạy - mày."

Hoa khôi phất phất tay, mấy nữ sinh đè lên người nữ chính mới buông tay chạy ra phía ngoài.

Hoa khôi kéo áo khoác đồng phục từ trên vai xuống, lần nữa mặc vào, cúi đầu chậm rãi đem nút áo cài lại, lúc này mới đi ra.

"Cut!"

Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị cảnh tiếp theo.

"Ai~ Tiểu Ý cô làm sao lại chảy máu mũi rồi?" Có người phát hiện ra Trương Ý ngồi im dưới đất.

"Có phải vừa rồi bị đánh quá mạnh rồi không?" Bên kia truyền đến một giọng nói.

Trương Ý tiếp nhận khăn tay chặn lấy mũi, ồm ồm nói: "Không sao, vừa rồi Khương Diệp tỷ không có dùng lực."

Khương Diệp nghe thấy âm thanh đi tới, quả nhiên nhìn thấy Trương Ý một tay lau máu: "Có phải xoang mũi bị khô hay không?"

Cô không cho rằng nguyên nhân là do chính mình động thủ, tuy rằng muốn quay phân cảnh bắt nạt chân thật, nhưng cô đổi lại một hình thức 'tát' khác, nhìn không giả tạo, cũng không hề đau.

"Không sao cả, chỉ là em quá kích động thôi." Trương Ý tiếp được một cái khăn tay nữa của Kiều Nhạc, nói một tiếng cảm ơn: "Đợi một lát nữa là tốt rồi."

Miệng vừa nói chuyện, mũi lại chảy thêm một dòng.

Khương Diệp: "..."

"Vẫn nên tới phòng khám bên ngoài nhìn xem."

"Khương Diệp tỷ, em không sao mà, chị để em một mình yên tĩnh đi." Trương Ý chạy trốn khỏi trường quay.

Sự tình 'Trương Ý bị bắt nạt chảy máu mũi' rất nhanh truyền ra toàn bộ đoàn phim, bề ngoài không có động tĩnh gì, nhưng rất nhanh ngày hôm sau khi Khương Diệp đang chuẩn bị vào hoá trang thì nghe được người bên trong đang thảo luận.

"Tiểu Ý, cô mới bước chân ra ngoài, không hiểu sự phức tạp trong giới này."

"Tôi hiểu, lão sư đã nhắc đến với tôi rất nhiều việc."

"Tôi cũng là có lòng tốt thôi, Khương Diệp kia cô nhìn cô ấy chẳng có danh tiếng gì, lại có một chiếc xe đặc biệt đưa đón, còn có cả trợ lý, rõ ràng là mang tiền vào đoàn."

"Đúng vậy, còn mời cả đoàn phim uống trà sữa ăn điểm tâm, cô ấy so với chúng ta còn hiểu kịch bản hơn, một bộ diễn xuất đại minh tinh." Một giọng nữ lại phụ hoạ một câu.

Trương Ý 'a' một tiếng: "Khương Diệp tỷ mang tiền vào đoàn?"

"Cô không biết sao? Chúng tôi đã bàn tán khắp nơi."

"Không biết, oa~ Khương Diệp tỷ còn mang tiền vào đoàn? Đạo diễn thật may mắn." Trương Ý cảm thán nói.

"..."

"Không phải, Tiểu Ý cô đừng bị Khương Diệp lừa bịp, cô đó nha, lần đầu tiên vào đoàn phim, không biết người ở bên trong tâm cơ sâu nặng. Rất nhiều diễn viên đều lợi dụng quay phim, nặng tay hạ thủ."

"Không sai, cô xem ngày hôm qua cô còn bị đánh chảy cả máu mũi, Khương Diệp đoán chừng ghen tị với vai nữ chính. Tôi nghe nói cô ta mang tiền vào đoàn cũng không khiến cho đạo diễn đồng ý giao vai chính ra, điểm ấy đạo diễn vẫn có nguyên tắc."

Khương Diệp đứng ngoài cửa: "... " Đây đến cùng là chuyện gì?

Phòng hoá trang một hồi trầm mặc, sau đó Khương Diệp mới nghe Trương Ý lắp bắp nói: "Đánh... tát gì cơ? Khương Diệp tỷ không đánh tôi, không có dùng lực mà."

"Vậy tại sao cô lại chảy máu mũi? Tiểu Ý cô còn thay cô ta nói chuyện, thật là quá lương thiện."

Trương Ý đứng lên muốn đuổi người: "Ai nha, các cô đừng nói nữa, dù sao chảy máu mũi cũng là việc của tôi, mặc kệ Khương Diệp tỷ như thế nào, đều đi ra ngoài đi ra ngoài, lần sau đừng nói những chuyện như thế này với tôi, càng nói càng bực mình!"

Cô có thể nói bởi vì chính mình nằm trên mặt đất, nhìn thấy Khương Diệp tỷ mặc đồng phục học sinh quá gợi cảm, nhìn đến chảy máu mũi không? Hiển nhiên là không thể!

Mấy người nói nhảm vừa đi ra nhìn thấy ngay Khương Diệp, lập tức bụm mặt chột dạ chạy đi.

Khương Diệp đứng ở cửa một hồi mới đẩy cửa đi vào.

"Khương Diệp tỷ, chị đến rồi."Trương Ý nhìn thấy Khương Diệp qua gương lập tức vui vẻ đứng lên, lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi: "Tối qua em đan một con búp bê len, tặng cho chị."

Cả đêm qua cô đều không ngủ được, trong đầu vẫn là cảnh tượng Khương Diệp tỷ cúi đầu cài nút áo, vừa nghĩ đến khuôn mặt lại đỏ bừng, cuối cùng xoay người ngồi dậy đan búp bê.

"Cảm ơn em." Khương Diệp nhận lấy, ngồi trên ghế.

"Khương Diệp tỷ, chị thích dạng ngôi sao nam nào?" Trương Ý kéo ghế qua ngồi cạnh Khương Diệp, nhỏ giọng hóng hớt.

Khương Diệp quay đầu liếc cô ấy một cái: "Có chuyện gì?"

"Không có gì, em chỉ tò mò không biết Khương Diệp tỷ sẽ thích dạng người nào đó mà." Trương Ý cười hì hì, bộ mặt cười so với nữ chính trong kịch bản còn muốn ngốc bạch ngọt hơn.

"Chưa thích qua, không biết." Khương Diệp tuỳ ý nói: "Thích một người, người ấy như thế nào đều được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro