Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Diệp lần đầu tham gia chương trình tống nghệ, Hùng Úc đến cùng vẫn không yên lòng, đi theo cô tới hiện trường ghi hình.

Địa điểm quay chương trình là tại một thôn làng ở ngoại ô thành phố W, Khương Diệp xách vali đi phía trước, mãi cho đến cửa thôn thì Hùng Úc theo sau bị tổ đạo diễn ngăn lại.

"Từ nơi này khách mời bắt đầu ghi hình, những người khác không thể theo vào."

Hùng Úc chỉ có thể chia chân Khương Diệp ở cửa thôn, chị thấp giọng dặn dò: "Ở đây không nên gây mâu thuẫn với người khác, nói chuyện cẩn thận một chút."

Khương Diệp gật đầu: "Vâng."

Đường vào thôn là đường đá, bánh xe của vali không có mấy tác dụng, cho dù có thể miễn cưỡng kéo đi cũng sẽ phát ra những tiếng lạch cạch ồn ào, vali của Khương Diệp không nặng, cô dứt khoát xách lên đi về phía trạch viện*.

*Nhà cấp bốn có sân rộng.

Kỳ thật cô đã sớm tính qua, sau khi đẩy cổng lớn, bên trong đã có khách mời ngồi đợi, một nam một nữ đứng trong sân trống nói chuyện, nghe tiếng đẩy cửa liền quay đầu ra nhìn.

Trong đó có môt cô gái trẻ tuổi mặc đồ thể thao màu trắng, Khương Diệp nhận ra, là Tô Khinh Y nữ chính của <Hạc>, mà người đàn ông bên cạnh cô ấy thì hoàn toàn chưa thấy qua.

"Khương Diệp?" Tô Khinh Y vội vàng tiến lên: "Tôi giúp cô xách đồ."

Khương Diệp lùi về phía sau một bước: "Không cần đâu, tôi tự mình làm."

"Khương Diệp, chính là khoa khôi <Thanh Quả> đang hot gần đây." Tô Khinh Y quay đầu giới thiệu: "Người này là Hạ Chấn, quán quân P nam đoàn*."

*Chương trình âm nhạc tuyển chọn nam thực tập sinh.

Sau khi ba người đứng trong sân chính thức làm quen xong xuôi, Tô Khinh Y mới dẫn Khương Diệp đi tới phòng ở của hai người.

Không giống với màn hình cố định như khi quay phim, lúc này xung quanh mỗi nghệ sĩ khách mời đều có người quay phim vác camera theo sau. Không riêng gì như vậy, trong mỗi góc phòng đều có camera 360 độ có thể xoay tròn ghi lại mọi ngóc ngách, mỗi cử động của khách mời đều sẽ không bị bỏ lỡ.

"Tổng cộng có hai gian phòng đôi lớn, khách mời nữ ở một gian, khách mời nam ở một gian." Tô Khinh Y hoạt bát chớp mắt nhìn về phía Khương Diệp: "Cho nên khách mời cuối cùng nhất định là đàn ông."

Khương Diệp nháy mắt quét qua tất cả các góc phòng, nhớ kỹ vị trí của các camera.

Lúc Hạ Chấn đi vào, vừa nghe thấy lời này của Tô Khinh Y, hắn tiếp giọng: "Tô lão sư không hổ là người từng tham gia Văn Hoá Di Sản, hiện tại năng lực suy đoán trở nên càng mạnh mẽ hơn."

Tô Khinh Y cười lắc đầu: "Hạ Chấn, anh vẫn nên kêu tên của tôi đi, lão sư nghe quá nghiêm túc."

Tổ tiết mục hiện tại vẫn chưa phái bất kỳ người nào đến giải thích trình tự, hẳn còn đang chờ đợi vị khách mời cuối cùng.

Ba người lần nữa trở về sân viện, trong này vừa lớn vừa trống trải, bên cạnh chỉ có một miệng giếng.

Địa vị lớn nhất ở nơi này đương nhiên là Tô Khinh Y, Hạ Chấn mơ hồ thấy được cô ta có cảm giác lãnh đạo. Tô Khinh Y tuỳ ý ngồi trên thềm đá nối vào cửa phòng lớn, cũng ngoắc tay ra hiệu hai người cùng ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Hai người có phát hiện ra không khí nơi này mang theo chút vị ngọt cỏ xanh không?" Hai tay Tô Khinh Y chống ra sau, lưng hơi ngả ra, không chút để ý cát sỏi tro bụi trên thềm đá, thích ý hít sâu một hơi.

Hạ Chấn học theo cô ta cũng trầm tĩnh lại: "Bình thường đuổi theo lịch trình ở thành phố, có rất ít cơ hội được tiếp xúc với thiên nhiên trong lành, còn phải cảm ơn chương trình đã cho chúng ta cơ hội này."

Khương Diệp ngồi bên cạnh Tô Khinh Y, không nói tiếng nào.

Có phải đang diễn xuất hay không, Khương Diệp một chút là có thể nhìn ra, Tô Khinh Y vừa rồi theo bản năng thu hai chân lại, cho thấy rõ ràng cô ta cũng không thật sự thả lỏng.

Khương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía vị trí màn hình, đối diện là một đám máy quay phim, đằng sau đứng không ít người, nhưng trong viện an tĩnh giống như chỉ có ba người bọn họ.

Cho nên... Hiện tại đã bắt đầu ghi hình?

"Khương Diệp, cô đoán vị khách mời cuối cùng sẽ là ai?" Tô Khinh Y nâng gò má hỏi.

"Không rõ ràng." Trong lúc nhất thời Khương Diệp không thích ứng lắm với những lời tám chuyện này, nhất là không quen thuộc với những người đang ở đây, giọng điệu nói ra mang theo chút cứng rắn.

Vì để thích ứng được tốt hơn, cô yên lặng ám thị trong lòng rằng bản thân đang quay phim tại trường quay.

"Tôi đây thử lớn mặt ảo tưởng một lần xem." Hạ Chấn thu lại hai tay đặt trên đầu gối: "Nếu Chung lão sư cũng tham gia thì thật là quá tốt rồi."

Tô Khinh Y nhàn nhạt nở một nụ cười: "Chung lão sư? Chắc hẳn không khả năng lắm. Trước đó anh ấy nói muốn chuẩn bị cho việc công diễn, nửa năm này cũng sẽ không tham gia chương trình tống nghệ nào."

Hạ Chấn 'oa' một tiếng: "Khinh Y, cô nhất định rất quen thuộc với Chung lão sư nha."

Tô Khinh Y cúi đầu có chút không được tự nhiên, muốn dùng ngón tay vuốt lại sợi tóc loà xoà trước vai, đại khái nhớ ra tay mình không sạch sẽ lắm lại để xuống: "Không có, anh ấy rất bận."

Hạ Chấn bên cạnh nhờ vả: "Khinh Y, cô có thể giúp tôi xin một album có chữ ký của Chung lão sư được không? Trước đó vì muốn được gặp anh ấy tôi mới vào Hạo Thiên, kết quả Chung lão sư lại rời đi mở phòng làm việc cá nhân."

"Lần sau nếu gặp anh ấy, tôi sẽ giúp anh nói chuyện." Tô Khinh Y mím môi đáp ứng.

Khương Diệp trầm mặc nhìn chằm chằm đàn kiến đang khuân vác dưới mặt đất, không tham dự vào cuộc nói chuyện của hai người, cô có chút không hiểu rõ Tô Khinh Y đang muốn làm gì.

Vừa rồi đoạn nói chuyện kia phối hợp cùng động tác, mang dấu vết biểu diễn quá nặng, Khương Diệp trong nháy mắt hoài nghi bọn họ có kịch bản trong tay, bản thân mình bên này lại không được phát.

Mang theo quá nhiều loại cảm xúc, cô căn bản không thể nhập diễn được.

Tại thời điểm Khương Diệp còn đang suy nghĩ Tô Khinh Y đến cùng có kịch bản hay không thì bên ngoài truyền đến một tràng âm thanh vali kéo trên đường đá, chỉ có vài tiếng ngắn ngủi, sau đó rất nhanh lại biến mất.

"Khách mời cuối cùng rốt cuộc đã tới rồi!" Hạ Chấn vui vẻ đứng dậy, nhanh chóng đi tới cửa, muốn thăm dò nhìn xem là ai.

Vừa nhô đầu ra nhìn trộm một chút, Hạ Chấn trừng lớn mắt quay đầu lại, mặt đầy kích động đến nói không ra lời, ngón tay chỉ vào cửa lớn bên ngoài run rẩy.

Tường rào sân viện không thấp, nhưng người tới vóc dáng rất cao, Khương Diệp và Tô Khinh Y căn bản không cần ra ngoài cũng có thể nhìn thấy góc nghiêng của đối phương.

"Trì Tân?" Tô Khinh Y thở nhẹ một tiếng, hai tay nâng che mặt mình, khó có thể tin người vừa mới nhắc tới một giây trước lại xuất hiện ở nơi này.

Chung Trì Tân xách một chiếc vali màu bạc trắng tiến vào, nhìn ba người gật đầu.

"Chung lão sư!" Hạ Chấn kích động hô lên: "Vừa rồi chúng tôi còn đang suy nghĩ anh có thể đến hay không, không nghĩ tới..."

Tô Khinh Y đã khôi phục bình tĩnh, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện: "Trước đó không phải anh đã nói muốn chuẩn bị tổ chức nhạc hội hay sao? Tại sao lại nhận lời tới đây?"

"Hiện tại có rảnh."

Với địa vị của Chung Trì Tân và Tô Khinh Y, đài Hoả Lê sẽ thông báo cho phía họ biết trước một số tin tức, bọn họ nắm được tiến triển ký hợp đồng của nhau cũng không có gì kỳ quái, Chung Trì Tân vẫn chưa hề nghĩ nhiều.

Tô Khinh Y lại một lần nữa đảm đương người tiến cử, giới thiệu Chung Trì Tân với hai người bên cạnh.

Hạ Chấn cầm được tay Chung Trì Tân liền thể hiện biểu tình kích động sắp ngất: "Chung lão sư, ngài có thể ký tên cho tôi không?"

Tô Khinh Y đứng bên cạnh lắc đầu cười: "Hạ Chấn, anh còn được ở cùng Chung lão sư một thời gian rất dài, bình tĩnh một chút nào."

"Đây là Khương Diệp, hoa khôi trong <Thanh Quả> gần đây chính là do cô ấy sắm vai." Tô Khinh Y nghiêng người chỉ vào Khương Diệp đối diện Chung Trì Tân.

"Thời gian kế tiếp... xin chăm sóc nhiều hơn." Chung Trì Tân trước ánh nhìn của Khương Diệp, ngang nhiên vươn ra bàn tay xương khớp rõ ràng, lòng bàn tay hướng lên trên, không giống như đang muốn bắt tay, lại giống như đưa tay ra muốn dắt lấy cô.

Khương Diệp giấu sự kinh ngạc dưới đáy mắt, đưa ngón tay hờ hững khoát lên lòng bàn tay của Chung Trì Tân, rất nhanh đầu ngón tay ấm áp của đối phương liền quấn lên, chạm nhẹ một chút rồi lập tức thả ra.

"Chung lão sư, tôi giúp anh cầm hành lý nha?" Hạ Chấn hoàn toàn là một bộ dáng mê trai.

Chung Trì Tân kéo vali ra sau, tránh khỏi tay Hạ Chấn: "Không cần, tôi tự mình làm."

"Bên kia là chỗ ở của khách mời nam hai người." Tô Khinh Y chỉ vào căn phòng bên phải. "Trước tiên anh qua đó cất hành lý đi."

Chờ đến khi cả bốn người trở lại sân viện, đạo diễn mới ra hiệu cho một người tiến lên phổ biến cho bọn họ quy tắc ghi hình.

Trở Về Điền Viên, không giống với tiết tấu nhanh của thành phố, hưởng thụ tự tay lao động. Sau lưng trạch viện có một ngọn núi, cả mảnh đất dọc theo cửa thôn trên đường đến cũng thuộc về bọn họ, không có tiền, không có phòng bếp, không có bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào, chỉ có hai phòng lớn và một gian công cụ.

"Tối hôm nay đã muốn chúng tôi bắt đầu rồi ư?" Hạ Chấn tỉnh táo lại: "Muốn chúng tôi tự mình tìm đồ ăn sao?"

"Phía trước cửa thôn cách 500m có một cửa hàng tiện lợi, lại đi hai dặm có một cái chợ." Đạo diễn đứng đằng sau tổ quay phim nói một câu.

"Nhưng bây giờ trời đã tối, chợ buổi chiều hẳn là đã thu dọn." Tô Khinh Y nhíu mày, cô ta quay đầu nhìn về phía Chung Trì Tân: "Bữa tối làm sao bây giờ?"

Chung Trì Tân tự động hình dung quy mô của cửa hàng tiện lợi ở cửa thôn tương tương với cửa hàng tiện lợi ở tiểu khu Khê Địa: "Tới cửa hàng tiện lợi mua."

"Không có tiền." Khương Diệp đứng phía sau bổ sung: "Tiền đi cửa hàng tiện lợi, tổ đạo diễn có thể cho chúng tôi mượn không?"

Một đám người tổ quay phim đối diện không nói lời nào, hồi lâu đạo diễn mới mở miệng: "Không cho."

Không có tiền thì qua cửa hàng tiện lợi kiểu gì, Khương Diệp trầm mặc xoay người đi tới phòng công cụ, gian phòng rất lớn, các loại công cụ lớn nhỏ cơ bản trên thị trường đều có, lại liên tưởng đến đống gạch ở cổng lớn kia, hiển nhiên ngay cả bếp nấu cũng muốn bọn họ tự mình dựng.

Tối hôm nay không có khả năng làm được, chỉ có thể chấp nhận tìm ít đồ tạm thời lấp bụng.

"Đi ra ruộng." Khương Diệp quay đầu nói với ba người khác: "Ở đó có đồ ăn được."

Giờ phút này trời đã hoàn toàn đen nghịt, toàn bộ trong sân viện thậm chí không có đèn, chỉ có màn hình máy quay đối diện phát ra một chút ánh sáng yếu ớt.

Tô Khinh Y do dự hỏi: "Buổi tối đi ra ruộng thì làm gì được?"

Bình thường không phải là ban ngày mới có thể đi ra đồng ruộng hay sao?

Khương Diệp gật đầu: "Mảnh ruộng kia có rất nhiều đồ ăn, có thể đào một ít trở về làm bữa tối."

"Ăn rau xanh à? Nhưng chúng ta ngay cả bếp lò nhóm lửa cũng không có?" Lúc đến đây Hạ Chấn cũng nhìn thấy mảnh ruộng kia, một mảng xanh mượt.

"Mảnh ruộng kia có khoai lang, củ cải, khai tây... Hẳn là còn có bắp ngô."

Tựa hồ trong nháy mắt, quyền chủ đạo giao đến tay Khương Diệp.

Ba người đi theo Khương Diệp rời khỏi sân viện, ánh trăng trên bầu trời chiếu xuống mặt đất, không tính là quá sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy bóng dáng cao dài.

Chung Trì Tân lấy di động từ trong túi, mở đèn pin lên bước nhanh vài bước, chiếu sáng vào Khương Diệp đi phía trước.

Khương Diệp quay đầu nhìn thoáng qua hắn, chương trình Trở Về Điền Viên này, nếu quả thật giống như ghi hình sinh hoạt nông thôn, cô tự nhận mình sẽ không trôi qua quá kém, ngược lại vị đại ngôi sao ca nhạc đến nồi lẩu cũng không thường tiếp xúc này, tới tham gia chương trình lần này chắc hẳn sẽ nhận lấy không ít mệt mỏi.

"Khoai tây khoai lang... Bọn chúng ở nơi nào?" Chung Trì Tân thấp giọng tò mò hỏi Khương Diệp: "Trên đường đến tôi không nhìn thấy."

Phía sau hai người truyền đến thanh âm của Tô Khinh Y: "Bọn chúng đều chôn dưới mặt đất, phía trên giống rau xanh chỉ bởi vì lá của chúng màu xanh."

"Khinh Y, cô cũng biết mấy thứ này sao?" Hạ Chấn cũng bắt chước cầm điện thoại trong tay mở đèn pin.

Tô Khinh Y có chút hổ thẹn: "Có biết, chẳng qua thời điểm đến đây không chú ý tới."

"Thật may còn cô nữa là trong nhóm có hai cô gái, nếu không thì tôi và Chung lão sư đoán chừng đã bị đói chết từ tập một." Hạ Chấn vỗ vỗ ngực tỏ ra may mắn.

Từ khi hai người phía sau lên tiếng, Chung Trì Tân lại an tĩnh đi về phía trước, bốn người tựa hồ trong vô hình chia thành hai đội.

Sau khi tới mảnh ruộng kia, Tô Khinh Y dẫn đầu bước vào một khu đất, cô ta xoay đầu nói với ba người : "Buổi tối chúng ta ăn khoai tây cùng với bắp ngô được không?"

"Tôi thế nào đều được, chỉ cần có đồ ăn." Hạ Chấn hoàn toàn tán thành.

Tô Khinh Y chỉ vào bắp ngô: "Chung lão sư, anh đi cùng tôi tới hái bắp ngô đi, người anh cao, thuận tiện hái."

Chung Trì Tân ngước mắt: "Người cao dễ hái, vậy để tôi cùng Khương Diệp qua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro