Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau bác sĩ chạy tới, Tô Khinh Y nói sân viện tối tăm không thấy rõ, dẫn bọn họ vào trong phòng kiểm tra lại lần nữa, đạo diễn phía sau cũng sốt sắng để bác sĩ nhìn lại một chút mới yên tâm được.

Người trong sân lập tức vơi đi gần hết, bốn khách mời vào nhà mất ba người, chỉ còn lại Khương Diệp ngồi trong sân trông lửa.

Khoai tây trong nồi đã mềm rục, Khương Diệp lấy xuống, cố định lại giá treo một lần nữa. Lúc trước cô nhìn thấy Tô Khinh Y tay chân thành thạo mới đi rửa nồi bát, nhưng hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện, cái giá chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, dùng một lần sẽ dễ dàng sụp đổ.

Tô Khinh Y phạm vào sai lầm dễ phạm phải nhất của tân thủ, nếu quả thật đã tham gia cắm trại dã ngoại bên ngoài, không phụ trách nhóm lửa, tính ra điều này cũng hợp lý. Nhưng Khương Diệp thấy động tác của cô ta cũng không bị trúc trắc, giống như đã lấy gậy gộc thực nghiệm qua, chỉ là phía trên không nấu đồ ăn, cho nên phương pháp gia cố giống hệt như trong video phổ cập khoa học, lại không biết linh hoạt biến tấu.

Bên cạnh còn có bắp ngô nằm im, Khương Diệp treo nồi lên giá lần nữa, làm một cái lồng hấp cách thuỷ, thả ngô lên trên.

Người ở bên trong còn chưa đi ra, cô bèn ngồi bên cạnh thỉnh thoảng châm lửa, nhìn bắp ngô.

Bên trong phòng, bác sĩ vén tay áo Chung Trì Tân lên nhìn kỹ, sau đó nói: "Không có gì nguy hiểm, đụng tới mấy cọng râu ngô, làn da nhạy cảm, cho nên dễ dàng bị kích ứng."

"Thuốc bôi không có vấn đề gì sao?" Trong lúc Tô Khinh Y cùng bác sĩ đi ra, lo lắng nói: "Làn da của anh ấy mẫn cảm, tôi sợ thuốc này..."

"Không có việc gì, thuốc này không tồi, danh tiếng đã lâu đời, không có phản ứng gì không tốt."

Một trận rối loạn, chờ mọi người trở về trong sân thì Tô Khinh Y mới kinh ngạc: "Vừa rồi chúng tôi đều vội vã nhìn Chung lão sư, quên mất thức ăn đang nấu trong sân, may mắn còn Khương Diệp cô trông ở nơi này."

"Khoai tây chín rồi sao?" Hạ Chấn cảm giác lúc này bụng đã réo liên hồi, tinh mắt phát hiện nồi khoai tây đã được lấy xuống đặt bên cạnh.

Khương Diệp gật đầu, chỉ vào bát đũa phía trước: "Có thể ăn rồi, bắp ngô cũng sắp chín."

Tô Khinh Y tiến lên múc một bát, bưng cho Chung Trì Tân: "Chung lão sư hôm nay vất vả, nhường anh ăn bát thứ nhất."

Chung Trì Tân không nhận lấy, hắn nhìn về phía nồi bắp ngô đang đặt trên lửa: "Tôi muốn ăn bắp ngô."

Tươi cười trên mặt Tô Khinh Y không thay đổi, quay đầu hỏi Khương Diệp có muốn ăn hay không.

Lúc này lại cự tuyệt theo, hiệu ứng ghi hình có vẻ không tốt lắm, Khương Diệp nói một tiếng cảm ơn mới nhận lấy.

"Oa, khoai tây này hầm thật nhừ, quả thật là khoai tây thơm nhất đời này tôi được nếm qua." Hạ Chấn ngồi xổm bên cạnh ăn một miếng, ngửa đầu khoa trương cảm thán.

Trong tay Tô Khinh Y  nâng một bát khoai tây chia cho Hạ Chấn một phần, ăn thử một ngụm sau đó gật đầu: "Đồ ăn tự mình làm đúng là rất thơm."

"Đúng là như vậy, khoai tây này chúng ta tự mình đào, lửa cũng là chúng ta tự mình nhóm." Hạ Chấn húp sùm sụp vài hớp đã cạn hết một bát.

Khương Diệp nhận lấy bát vẫn chưa ăn, để qua một bên, trước tiên gắp bốn cái bắp ngô trong nồi ra, chia cho mỗi người một cái, lại tiếp tục lấy bắp ngô bên ngoài thả vào, sau đó mới ngồi xuống bưng bát ăn.

Khoai tây nấu nước trắng kỳ thật không có hương vị gì, thuần tuý là cảm giác tinh bột, ngay cả bắp ngô cũng nhàn nhạt, Khương Diệp kỳ thật không quá thích hương vị này, bởi vậy cô không tham gia vào cuộc nói chuyện.

Về phần Chung Trì Tân bên cạnh, hắn không nói lời nào, có điều người đứng bên ngoài xem ra lại thấy bình thường.

Sau khi ăn xong bữa tối, dưới ánh trăng vài người vây quanh ngọn lửa, tự nhiên còn muốn tán gẫu một phen.

Hạ Chấn ngẩng đầu lên trước, hắn lộ ra chút biểu tình cảm động: "Hôm nay vừa đến nhìn thấy Khinh Y, kỳ thật tôi rất khẩn trương."

Tô Khinh Y cười oán trách: "Nhìn tôi lớn lên hung thần ác sát hay sao?"

"Đương nhiên không phải, Khinh Y là hoa đán hàng đầu trong giới, khen xinh đẹp còn không kịp." Hạ Chấn liên tục phủ nhận: "Nhưng cô là tiền bối, lúc mới tiến vào tôi đã nghĩ, xong, phải ở chung với tiền bối như thế nào đây. Kết quả... còn phải nhờ tiền bối nấu ăn cho chúng ta."

"Chỉ là tiến vào trong giới sớm vài năm, chưa nói tới tiền bối. Tôi còn vẫn tính là người mới ở trong giới điện ảnh" Tô Khinh Y khiêm tốn nói.

Hạ Chấn đầy mặt 'cô khiêm nhường rồi': "Khinh Y coi như người mới, vậy chúng tôi đây người mới cũng không có tư cách, năm nay cô là diễn viên chính của bộ <Hạc>, sang năm nhất định có thể lấy giải thưởng, nói không chừng lại mang về thêm một cái cúp ảnh hậu."

Giống như khoảng thời gian trước, lễ trao giải điện ảnh Kim Tiêu bình thưởng các bộ phim từ năm trước đến tháng ba năm nay, căn cứ thời gian các lễ trao giải trong nước, <Hạc> hẳn là quy nạp vào bình thưởng của đầu năm sau.

"Cúp làm sao lại dễ lấy, còn có nhiều tiền bối như vậy." Nhắc tới sự nghiệp, trong mắt Tô Khinh Y nổi lên sự tự tin cứng cỏi: "Có điều, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa."

"Lại nói tiếp, trí nhớ của Khinh Y thật tốt, còn nhớ rõ tôi là quán quân P nam đoàn." Hạ Chấn tỏ ra bội phục: "Thời điểm gặp mặt buổi chiều, tôi quả thực đã thụ sủng nhược kinh."

"Theo dõi qua vài tập trên TV, tôi còn bỏ phiếu cho anh đó."

"Thật sao?" Hạ Chấn che ngực: "Tôi đây được làm quán quân một phần là do cô đấy, lúc ấy tôi cùng á quân chỉ hơn kém một phiếu, nói không chừng một phiếu của cô đã giúp tôi giành chiến thắng."

Hai người đem không khí càng ngày càng xào nóng, cố tình hai người khác lại lặng yên, không có một chút dấu hiệu nào muốn nói chuyện, đạo diễn bên cạnh cũng thấy gấp: "Chung Trì Tân coi như thôi, còn Khương Diệp kia chuyện gì xảy ra, cũng không nói gì, ngồi trong này điểm danh hay sao?"

Chương trình sinh hoạt chậm không chỉ là ăn cơm tán gẫu, qua vài ngày nữa còn phải tiếp đón khách quý, đám người này một bên núi nửa, một bên núi tuyết là có ý gì?

May mà Hạ Chấn bắt đầu có ý đồ ném đề tài qua Khương Diệp.

"Khinh Y, cô cũng biết Khương Diệp, là xem qua phim điện ảnh của cô ấy sao?"

"<Thanh quả> ư? Trong khoảng thời gian này tôi tương đối bận rộn, còn chưa kịp xem, bởi vì cảm thấy hứng thú đối với lịch sử, gần đây tôi xem phim lịch sử tương đối nhiều, lần sau tôi nhất định sẽ xem phim của cô."

Hạ Chấn 'a' một tiếng: "Vậy tại sao cô lại biết Khương Diệp?"

Tô Khinh Y nhìn chéo về phía Khương Diệp, cười nhẹ nói: "Trước kia chúng tôi đã từng hợp tác, lúc ấy Khương Diệp rất lạnh lùng, không quá thích nói chuyện với người khác. Không nghĩ tới lần này chúng tôi còn có duyên phận cùng một chỗ ghi hình."

Hạ Chấn tò mò hỏi: "Khương Diệp, cô hợp tác với Khinh Y qua hạng mục nào? Đột nhiên phát hiện vòng tròn này thực ra rất nhỏ."

Đột nhiên bị cue, Khương Diệp giương mắt nói: "Tôi diễn công công* của cô ấy."

*Công công: cha

Tô Khinh Y: "..."

"... Cung Cung?" Hạ Chấn do dự. "Là bạn tốt của Khinh Y sao?"

Tô Khinh Y mỉm cười: "Không tính là công công, tôi còn chưa có kết hôn với Triệu Dương."

Triệu Dương? Vừa rồi Khương Diệp nói là... công công?​

Hạ Chấn đã xem bộ điện ảnh <Hạc> này, lúc này mới nhớ ra gì đó, hắn chỉ vào Khương Diệp: "Cha của Triệu Dương không phải là... đàn ông trung niên sao?"

"Đúng, tôi trong phim diễn vai đàn ông trung niên cha của Triệu Dương." Khương Diệp gật đầu.

Trong thời gian ngắn Hạ Chấn cũng không nhớ ra bộ dạng cha Triệu Dương trong phim thế nào, có điều hắn còn nhớ rõ thời điểm xem phim, nhân vật kia không có gì đặc biệt, một người đàn ông trung niên có tiền, nhiều lắm là không có bụng bia, nhưng hoàn toàn không thể có liên hệ gì với dạng người như Khương Diệp.

"Vậy a? Phải không? Lần sau tôi lại đi nhìn xem." Hạ Chấn ha ha ha cười vài tiếng, che giấu thất thố của chính mình.

Ở trong giới này, người ba bốn mươi tuổi diễn cô gái trẻ hơn mười tuổi rất thường thấy, trái lại cũng có người trẻ đóng vai già, nhưng khuôn mặt như Khương Diệp lại diễn đàn ông trung niên, còn không hề có dấu vết, thực sự rất hiếm lạ. Bình thường người nào đó diễn giới tính đối lập, trên cơ bản đều có thể nhìn ra.

Chung Trì Tân im lặng nghe bọn họ nói chuyện, sinh ra hoài nghi đối với con mắt của mọi người, vì sao rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra được là Khương Diệp?

...

Chờ lửa cháy gần hết, mấy người mới vào phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trong phòng cũng có camera, cố định trên cái bệ, nhưng có thể xoay tròn đi theo cử động của mọi người.

"Ngày mai còn rất nhiều việc phải làm, tổ tiết mục lại không cho chúng ta tiền." Tô Khinh Y quay lưng lại màn hình mở vali. "Khương Diệp, ngày mai có muốn đi ra ruộng đào ít đồ hay không? Lấy đến chợ bán, lại mua chút gạo trở về."

"Có thể." Khương Diệp cũng ngồi xổm trên mặt đất mở hành lý, cầm quần áo ra tắm rửa. "Ngày mai tôi muốn ra sau núi nhìn xem, mấy thứ trong ruộng không đổi được nhiều gạo."

Vài thứ trong ruộng kia không phải mặt hàng hiếm lạ gì, phải gom một lượng lớn mới bán được tiền.

Màn hình ghi lại vali của cô, chỉ có một túi quần áo, một đôi giày, một túi sản phẩm dưỡng da và một túi dược phẩm, còn có một cái máy tính bảng. Vali 24 inch vẫn còn trống một nửa.

"Được, vậy để Hạ Chấn đi cùng cô, Chung lão sư tốt nhất là đừng tới sau núi, lỡ như lại dị ứng." Tô Khinh Y đã mang đồ ra xong, cô ta xoay người nhìn thấy vali của Khương Diệp, kinh ngạc nói: "Cô như thế nào chỉ đem theo mấy thứ này?"

Khương Diệp cầm quần áo khép vali đứng dậy: "Còn phải đem theo cái gì?"

Tô Khinh Y lấy ra một gói mặt nạ giấy từ vali của mình: "Ngọn núi này khô ráo, cô đắp mặt nạ tôi mang đến đi, cấp nước cho da."

Khương Diệp nhìn chằm chằm một mảnh đồ vật bao bì tinh xảo trong tay Tô Khinh Y: "Thoa kem dưỡng da không đủ sao?"

Cô chưa bao giờ dùng qua thứ này, lại thêm trước kia có người bạn ở hệ hoá học có nói mặt nạ có chỉ số dinh dưỡng thấp, chỉ cần mua loại kem dưỡng da thành phần an toàn thoa lên là đủ, Khương Diệp kể từ đó không hề sờ đến.

"Các cô gái trẻ đều muốn chăm sóc làn da, làm diễn viên giống như chúng ta, trang điểm trong thời gian dài, cần thường xuyên mang theo mặt nạ bổ cứu." Tô Khinh Y mang theo vẻ mặt nhu hoà nhẹ nhàng cười. "Cô đi tắm rửa trước đi, tôi chờ cô."

Trong khi Khương Diệp đi vào phòng tắm thì Tô Khinh Y đặt sản phẩm dưỡng da của chính mình lên bàn trang điểm, đúng như lời cô ta nói, nữ minh tinh chăm sóc da là một kiện công trình lớn.

Cô ta nâng lên đặt xuống đối diện màn hình giải thích, rất có phong cách của mấy blogger làm đẹp đang lưu hành hiện nay.

Hiện tại các cô gái trẻ đều sẵn sàng tiêu tiền dưỡng da, nữ minh tinh nếu nguyện ý chia sẻ kinh nghiệm, chẳng những kéo gần khoảng cách với các fan, lại còn có thể có được hảo cảm của người qua đường. Trước kia Tô Khinh Y đã dựa vào một video sau khi tẩy trang khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, hấp dẫn một lượng fan qua đường rất lớn.

"Vừa rồi tấm mặt nạ tôi đưa cho Khương Diệp rất thích hợp dùng để cấp nước khẩn cấp, giống như chúng ta cả ngày dài đi làm không có thời gian, về nhà có thể dùng." Tô Khinh Y sửa sang xong một bình sản phẩm dưỡng da cuối cùng, Khương Diệp mang theo một thân hơi nước từ trong phòng tắm đi ra.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Khương Diệp, ánh mắt Tô Khinh Y không tự chủ lấp láy, cô ta tự nhận mặt mộc của mình có thể áp đảo so với đại bộ phận ngôi sao nữ trong giới, đến bây giờ nhìn thấy khuôn mặt Khương Diệp còn mang theo giọt nước, đáy lòng không thể ép được ghen tị cùng hâm mộ.

"Tôi xong rồi." Khương Diệp cầm khăn mặt khô lau tóc, cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Khinh Y, vẫn chưa chú ý tới ánh mắt của cô ta.

Đã từng có người nói Tô Khinh Y làn da trắng mà không có khuyết điểm nhỏ, trời sinh cơ địa tốt. Nhưng vừa nhìn lại người trước mặt, cô ta thậm chí thấy khuôn mặt của Khương Diệp còn không có cả lỗ chân lông.

"Tôi đi tắm, có chuyện gì nhớ kêu tôi." Tô Khinh Y áp chế tâm tình của mình, cười nói.

"Được." Khương Diệp đã dùng máy sấy tóc nhỏ sấy khô tóc một nửa trong phòng tắm, lại lấy khăn mặt khô lau một hồi, sau đó cầm dây thun trên tay cột túm tóc lên.

Cô theo quán tính muốn thoa kem dưỡng da, lại nhớ tới vừa rồi Tô Khinh Y có đưa cho mình một tấm mặt nạ, cho dù đối phương có chút diễn, có điều rốt cuộc vẫn là ý tốt, Khương Diệp buông kem dưỡng da trong tay xuống, xé bao bì của mặt nạ ra.

Khương Diệp nhìn chằm chằm vào bảng hướng dẫn, kéo ra đồ vật bên trong, cảm xúc dinh dính nhớt nhớt khiến cô theo bản năng nhíu mày, đem một tầng nilon bên ngoài ném vào thùng rác, sau đó triển khai dán lên mặt mình.

Cô dùng một tay chà xát, đột nhiên phát hiện còn một màng trắng bên ngoài, lại lột ra ném luôn.

Cuối cùng Khương Diệp tiêu phí một phen hơi sức, thành công đem một tầng trong suốt xanh biếc dán lên trên mặt.

... Chính là không quá thoải mái.

Cảm giác ban đầu dính dính lạnh băng trên mặt, qua mấy phút cũng không cảm nhận thấy có cái gì được hấp thu.

Quả nhiên là chỉ số dinh dưỡng thấp, Khương Diệp nghĩ thầm.

Dựa theo hướng dẫn trên bao bì, Khương Diệp chuyên nghiệp đợi đủ mười lăm phút, mới vén lớp xanh biếc trên mặt lên, một chút cũng không thể nghiệm đến cái gì là hiệu quả cấp nước, ngược lại có cảm giác kỳ quái không nói rõ.

Khương Diệp khom lưng muốn đem màng xanh này bỏ đi, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ trên bao bì bên trong thùng rác.

Cô thò tay ra nhấc bao bì lên một lần nữa, đặt ở trước mắt quan sát, lại nhìn sang lớp mặt nạ xanh biếc còn chưa ném xuống trong tay mình.

Dường như có chút khó thể tin, Khương Diệp lại đưa tay vào trong thùng rác, mò lấy tấm màng màu trắng trước đó ném đi mang ra ngắm nghía.

Khương Diệp: "..." Dán sai rồi, cô đem mặt nạ chân chính ném vào thùng rác, dán trên mặt một lớp bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro