Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[6666, đều tránh ra một chút, lão đại đến.]

[Vô tình đã đến, để tôi xem ảnh Vô tình photoshop nào, cmn.]

Phiến tin tức giới giải trí: [Chuyển! Nhắn tin ngay bây giờ! Ảnh tôi muốn, tiền ngài hãy nhận lấy.]

[Tuyệt! Hai người quá xứng! Tôi thu hồi câu nói hai người không hợp, nhìn ảnh chụp chung thật cmn tuyệt!]

[Em gái bình tĩnh một chút, xem video của hai người, đều biết là ca ca và Khương Diệp không hợp, có đều ảnh chụp quả thật quá xứng đôi.]

[Đây chính là một đôi trong tưởng tượng của tôi nha! Trời ạ, hai người đều cao thật quá hợp.]

[Mặc dù không có bác chủ nào cắt nối ra được video, nhưng từ giờ trở đi, tôi quyết định chính thức gia nhập hiệp hội photoshop của đại học C.]

[Ây gu, hai người đã có tên cp chưa? Xin hỏi tổ chức ở nơi nào? Tôi tự nguyện gia nhập tổ chức, vì tổ chức cống hiến một phần tâm ý.]

Bức ảnh mà Vô tình cắt nối toàn giới giải trí thả ra, là ghép từ ảnh chụp vài năm trước Giản Lạp Lạp chụp cùng Chung Trì Tân, vừa rồi Giản Lạp Lạp lại đăng lên ảnh chụp chung cùng Khương Diệp, hai tấm ảnh photoshop cùng một chỗ, nhìn giống như Khương Diệp và Chung Trì Tân đứng trong cửa hàng tiện lợi cùng nhau chụp ảnh.

Hai người dáng cao chân dài, nhan sắc đều là đỉnh xứng, đứng chung một chỗ, ảnh chụp quả thật phát sáng lấp lánh.

Tấm ảnh chụp chung cùng Chung Trì Tân kia, là Giản Lạp Lạp mặt dày giả vờ vô tình gặp gỡ ở trong tiểu khu, cùng hắn chụp một tấm. Vì để tránh cho mọi người nhìn ra tiểu khu Khê Địa, Giản Lạp Lạp đem bọn họ photoshop trước kệ hàng đồ uống.

Có điều bởi vì kỹ thuật photoshop quá kém, cô lập tức bị người khác phát hiện, cho rằng tấm ảnh chụp chung kia là giả, chỉ là fan tự ghép tự vui, về sau chính là Vô tình đi ra xác nhận ảnh chụp quả thật có photoshop, nhưng chỉ photoshop kệ hàng, còn hai người chụp chung là thật.

Thuận tay còn giúp cô ấy đem ảnh chụp photoshop vô cùng hoàn mỹ, cực giống như fan chụp ảnh với thần tượng tại cửa hàng tiện lợi .

Lượng fan của Vô tình cắt nối toàn giới giải trí vô cùng đông, Giản Lạp Lạp dựa vào một tấm ảnh mà lượng fan cũng thẳng tắp bay lên, hấp dẫn một đám fan của Chung Trì Tân, cũng bởi vậy, hai bác chủ cùng đóng dấu lẫn nhau.

Nhìn thấu nhưng không nói: [Ai, đều tỉnh táo một chút đi, bọn họ không có khả năng.]

[Người lầu trên thật đáng ghét, chúng tôi còn không biết bọn họ không có khả năng sao, chẳng qua là tự tìm niềm vui thôi. Mỉm cười.jpg ]

Giản Lạp Lạp nhìn những bình luận này, trong lòng một trận mừng thầm kích động, trên đời này đại khái chỉ có một mình cô ấy biết rõ chân tướng, cô nhất định phải bảo vệ bí mật này thật tốt, không tiếc hết thảy, chờ cho đến khi ca ca và Khương Tiểu Diệp công khai.

Phiến tin tức giới giải trí: [Được rồi, đừng ồn, trong hiện thực ca ca và Khương Diệp hoàn toàn không quen, hai người còn chưa có cơ hội hợp tác, fan chúng ta tự mình gán ghép một chút tự vui là đủ rồi.]

Giản Lạp Lạp: Bản thân cũng thật biết mở mắt nói dối.

[Phiến Phiến nói rất đúng, tự chúng ta đóng cửa lén thảo luận, đừng nói ra bên ngoài.]

Nhìn thấu nhưng không nói: [Không có ý tứ gì khác, tôi chỉ muốn nói cho các người, trong <Bốn Mùa> không có vật liệu để biên tập, còn mười ngày nữa là công chiếu, thời điểm đó mấy người tự mình đi xem sẽ biết.]

Vô tình cắt nối toàn giới giải trí: [Ngồi chờ <Bốn Mùa> công chiếu, vì mười vạn tệ, cắt không ra cũng phải mạnh mẽ cắt bằng được.]

Tại nơi mà Khương Diệp và Chung Trì Tân đều không biết, một nắm fan cp của hai người bọn họ dần dần hình thành trong một tổ chức Siêu thoại dưới lòng đất, tấm ảnh photoshop của Vô tình kia là avatar của Siêu thoại.

...

Đoàn phim <Tượng Y> gần đây có không ít người đều dùng ánh mắt khác thường đánh giá nhìn lén Khương Diệp, bọn họ không quá hiểu che giấu, ngay đến Nhạc Kiều cũng phát giác ra được.

"Quay phim NG không phải là sự tình quá bình thường hay sao?" Nhạc Kiều ngồi trong xe nhìn Khương Diệp cúi đầu đọc sách nói. "Người trong đoàn phim thực sự quá đáng."

Nhạc Kiều là phật hệ, nhưng dính đến nghệ sĩ mình đi theo, cô ấy vẫn có nguyên tắc.

Khương Diệp mỗi ngày còn muốn quay phim, không có tâm xử lý loại chuyện này, Nhạc Kiều thân là trợ lý cố ý điều tra những người đó đến cùng đang ngầm thảo luận chuyện gì, nếu có chứng cớ, tốt nhất mang ra cho đạo diễn bên kia, để cho ông ấy cảnh cáo nhóm người đó.

"Lời đồn đại không ép được." Khương Diệp không thèm để ý chút chuyện này, càng phản bác chỉ khiến cho người khác càng tin tưởng, điều duy nhất có thể làm chính là dùng kỹ xảo biểu diễn để chứng minh.

Nhạc Kiều không tình nguyện cứ thế bỏ qua như vậy, cô ấy ngầm tìm hiểu, cuối cùng cũng làm rõ ràng người trong đoàn phim đang lan truyền điều gì.

Đợi đến sau khi Khương Diệp trở về trên xe nghỉ ngơi, Nhạc Kiều ghé vào bên người cô: "Chị, em đã biết bọn họ đang nói chuyện gì ở trong bóng tối."

"Ừm."

Nhạc Kiều như là không còn gì để nói: "Nhóm người kia không biết từ nơi nào nghe được, nói chị là xuất thân thế gia trung y, đạo diễn cùng biên kịch trù bị nhiều năm, chỉ vì chờ chị xuất đạo."

Khương Diệp: "..."

"Còn nói chị vốn là xuất thân trung y chuyên nghiệp, câu chuyện <Tượng Y> này chính là căn cứ vào sự kiện của gia tộc chị cải biên..."

"Bọn họ nghe ai nói?" Khương Diệp đánh gãy lời Nhạc Kiều.

"Hạ Lỵ."

"..."

Nhạc Kiều vụng trộm nhìn thoáng qua Khương Diệp: "Chị, chị thật sự xuất thân thế gia trung y à?"

Thời điểm Khương Diệp cắt đứt cùng cha mẹ, Nhạc Kiều không biết, chỉ có Hùng Úc có chút hiểu rõ.

"Không phải." Khương Diệp khép lại tiểu thuyết, xuống xe: "Đi quay phim."

Đối mặt với căn nguyên của lời đồn đại, Khương Diệp nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải, cô nhìn chằm chằm vào Hạ Lỵ đang nói chuyện nhiệt liệt cùng diễn viên bên cạnh, một lúc sau, cuối cùng đối phương tự động quay đầu nghi hoặc nhìn qua.

"Khương Diệp, có chuyện gì sao?"

Khương Diệp không trả lời, mãi cho đến thời gian nghỉ ngơi giữa các cảnh quay, cô mới hỏi Hạ Lỵ: "Tại sao cô lại nói tôi là xuất thân thế gia trung y?"

Hạ Lỵ 'a' một tiếng: "Cô cũng biết là tôi nói sao?"

Ngầm buôn dưa bị phát hiện, đúng là rất xấu hổ.

"Tư thế cô bắt mạch ghim kim điêu luyện như vậy, không cần dùng động tác được chỉ đạo, cho nên tôi liền đoán mò thôi." Hạ Lỵ 'hi' một tiếng: "Cô đừng bực mình, về sau tôi sẽ không nói lung tung nữa."

Hôm đó cô ta nhận được một danh sách dài viết tên các cuốn sách, lúc ấy đã cho rằng Khương Diệp không đơn giản, là một người có văn hoá, về sau đóng phim tuy rằng thường xuyên NG, có điều Khương Diệp không phải là hệ chính quy nha, rất bình thường.

Hơn nữa tư thế bắt mạch ghim kim trung y của Khương Diệp, càng là bằng chứng cho suy đoán của Hạ Lỵ.

Hạ Lỵ không có việc gì khác, bình sinh thích nhất là buôn chuyện, đương nhiên cũng bởi vậy mà đắc tội không ít người, bằng không cũng sẽ không lấy tên tuổi tốt nghiệp ưu tú của mình đi ra lăn lộn bốn năm năm, hiện tại vẫn còn vất vả đảo quanh tuyến ba.

"... Tôi không phải xuất thân trung y, tôi học tài chính, về sau đừng nói lung tung." Khương Diệp đối với loại người không có ý xấu nhưng ý tốt cũng không đủ này, thật sự là hết cách.

"Được được." Hạ Lỵ ngồi tại chỗ xác nhận một hồi, thì ra Khương Diệp là xuất thân thế gia tài chính? Trong nhà khẳng định có rất nhiều tiền nha.

<Tượng Y> tiến triển thông thường, Khương Diệp mỗi lần đều sẽ NG, nhưng số lần càng ngày càng giảm dần, cơ bản duy trì trong phạm vi NG một lần, điều này thuộc về tiêu hao của một người bình thường đóng phim, đoàn phim cũng không có ai oán giận, ngoại trừ có đôi khi bị Bao Điển Hiền mắng tương đối hung ác.

Người trong đoàn phim cảm thấy bình thường, nhưng bản thân Khương Diệp lại không bình thường, cô còn đang sờ soạng tìm điểm thăng bằng kia, hi vọng tìm được một loại phương thức biểu đạt, có thể làm cho Đỗ Nhược thể hiện ra không giống như... bạch liên hoa*.

*Bạch liên hoa: hoa sen trắng, những cô nàng thích tỏ ra ngây thơ vô tội nhưng bên trong lại không tử tế.

Trong kịch bản, Đỗ Nhược thật sự còn bạch liên hơn so với tiểu thuyết, nhất là khi có nhiều diễn viên phụ bên cạnh càng trợ lực thể hiện ra điều đó.

Khương Diệp vẫn luôn cố tìm kiếm sự cân bằng trong giá trị quan sâu xa để người xem có thể tán đồng Đỗ Nhược.

"Mỗi ngày quay phim cô đều nghĩ ngợi cái gì?" Bao Điển Hiền mang Khương Diệp vào phòng làm việc thét lên, trong phòng không có người nào khác.

"Trước cô quay cái gì <Thanh Quả>, còn có <Tìm Cảnh>, tôi chưa xem qua." Bao Điển Hiền gõ gõ mặt bàn, ra hiệu cho Khương Diệp ngồi xuống. "Có điều tôi nghe Hồ Lỗi nhiều lần khen cô không tệ, còn có Tào Khôn và vài người nữa cũng từng nhắc tới cô. Như thế nào đến chỗ này của tôi thì không được, hay là cô đối với tôi có ý kiến gì?"

"Không có." Khương Diệp phủ nhận.

Bao Điển Hiền hôm nay tìm Khương Diệp là muốn móc tim ra nói, không mang theo một tia che giấu: "Lúc trước Khấu Tu Đường cùng Tần Tư đi tham gia cái chương trình gì của đài Hoả Lê, chính là hướng về phía Tô Khinh Y, chúng tôi bên này đều biết, hợp đồng đều đã chuẩn bị xong, kết quả trở về lại nói muốn ký với cô."

"Cô sẽ không thật sự nghĩ rằng cái gì mà chương trình muốn lấy <Tượng Y> ra làm lễ vật kinh hỉ thật đấy chứ?

Khương Diệp lắc đầu: "Tôi biết."

Khi ấy nhìn thần sắc của Tần Tư và Khấu Tu Đường trong lúc đối mặt, Khương Diệp đã nhìn ra manh mối, chẳng qua đây là sự tình của hai vợ chồng bọn họ, nhất là về sau Tần Tư lại lựa chọn thoả hiệp, cô chỉ cần tiếp nhận phần 'lễ vật' này.

Bao Điển Hiền gõ gõ bàn: "Tôi tôn trọng Khấu Tu Đường, anh ta là tác giả của <Tượng Y>, anh ta cho rằng cô có thể đảm nhiệm, cho nên tôi mới đồng ý."

"Từ đầu tôi đã cho rằng Tô Khinh Y thích hợp nhân vật này hơn, cô... kỹ xảo biểu diễn cũng chỉ là nghe qua người khác mà thôi." Trên thực tế Bao Điển Hiền không quá tin lời nói của mấy vị đạo diễn kia, nhất là các đạo diễn mà Khương Diệp hợp tác có phong cách khác biệt, phạm vi thật lớn, từng đạo diễn đều cảm thấy cô rất tốt, bên trong tất nhiên sẽ có điều mờ ám.

Bao Điển Hiền lo lắng Khương Diệp là vị nhị đại* nào đó, khiến cho những đạo diễn này đều thống nhất nâng đỡ. Nhưng đã có nhiều vết xe đổ, cho dù cô có là con của vua, kỹ xảo biểu diễn không tốt, đời này cũng không thành công được, chính là không có duyên người xem.

*Nhị đại: con ông cháu cha, người thừa kế.

"Cho đến bây giờ, tôi vẫn không nhìn thấy trên người cô cái gọi là kỹ xảo biểu diễn, hoặc là tiềm lực gì như cũ."

Khương Diệp trầm mặc, bản thân cô cũng không hài lòng với chính mình, càng miễn yêu cầu những người khác phải hài lòng.

"Cô có điều gì muốn nói không?" Bao Điển Hiền muốn nghe Khương Diệp giải thích.

"Tôi... muốn xin nghỉ hai ngày để điều chỉnh."

Bao Điển Hiền: "..." Tình cảm vừa rồi nói ra đều vô ích?

"Nếu trở về diễn không tốt, tôi có thể chủ động rời khỏi."

Bao Điển Hiền: "?"

Lập tức ông ta nổi giận lên mặt: "Cô lấy toàn bộ đoàn phim làm trò đùa hay sao? Nói rời khỏi là rời khỏi, bồi thường huỷ hợp đồng cô có biết là bao nhiêu tiền hay không?"

"Tôi biết." Khương Diệp hỏi: "Đạo diễn, vậy tôi có thể xin phép không?"

"... Hai ngày, tôi nhìn xem cô hai ngày sau có thể diễn ra được cái gì." Bao Điển Hiền để Khương Diệp ra ngoài, đợi người đi xong, lúc này mới gọi điện thoại.

"Lão Tào, một người như vậy, ông lại nói với tôi lợi hại lợi hại thế nào ư?" Bao Điển Hiền tức giận muốn tắt thở: "Tôi chỉ nói cô ta vài câu, cô ta còn muốn huỷ hợp đồng. Cô ta không phải là con gái của ai ai ai đấy chứ?"

Tào Khôn gần đây rốt cuộc đã quay bổ sung xong <Thiếu Hoa Ca>, nằm ở nhà nghỉ ngơi, lại nhận được điện thoại: "Ai, Khương Diệp phát huy không tốt sao? Vậy vấn đề khẳng định xuất hiện trên người ông, cô ấy ở đoàn phim chúng tôi bên này tương đối khá. Cô ấy không phải đã công chiếu ba bộ điện ảnh rồi sao? Ông xem thử đi đã, xem xong rồi lại kết luận."

"Ba bộ? A, còn có <Bốn Mùa> đúng không?" Bao Điển Hiền bây giờ vẫn còn tức ngực, ông ta còn chưa từng gặp diễn viên yếu ớt nói hai câu đã muốn huỷ hợp đồng, hôm nay mới là lần đầu.

"Tôi quên mất <Bốn Mùa>." Tào Khôn vỗ đùi. "Còn có bộ <Hạc> của lão Lưu, ông đi nhìn xem."

"<Hạc> của lão Lưu tôi đã xem rồi, trong đó có Khương Diệp?" Bao Điển Hiền chính là vì xem <Hạc> nên mới cho rằng Tô Khinh Y tới diễn là tốt nhất.

"Khương Diệp diễn cha của Tô Khinh Y nha, ông không nhìn ra sao?"

"..." Bao Điển Hiền không biết nói gì. "Nói hươu nói vượn cũng vừa phải, Tô Khinh Y bên trong <Hạc> làm gì có cha?"

Tào Khôn 'a' một tiếng: "Tôi nói nhầm, là cha cái gì Triệu nam chính."

"Triệu Dương."

"Đúng, Triệu Dương."

Bao Điển Hiền cố gắng nhớ lại khuôn mặt của cha Triệu Dương, không quá nhớ được, chỉ nhớ rõ lúc ấy sau khi xem phim, lưu lại một ấn tượng là diễn viên vai cha Triệu Dương này khai triển khí thế không tệ.

"Ông trở về nhìn lại lần nữa thử xem, đứa nhỏ Khương Diệp này không tệ, bây giờ cô ấy còn chưa hoàn toàn nổi tiếng, ông có thể gặp được cô ấy chính là vận khí tốt, về sau khả năng ông còn không mời nổi cô ấy diễn nhân vật chính đâu." Tào Khôn chân thành khuyên nhủ: "Suy nghĩ kỹ càng ở phía bên này của ông xảy ra vấn đề gì, vấn đề của ông hay là vấn đề ở kịch bản, vẫn là các người không có cọ xát tốt."

"Được được được, tôi cúp đây." Bao Điển Hiền quyết định nhìn lại đoạn phim trong <Hạc> một lần, thuận tiện xem cả <Thanh Quả> và <Tìm Cảnh>.

Hai bộ phim đằng sau đều không phải thể loại Bao Điển Hiền thích xem, ông ta cảm thấy không có nội hàm, dẫn đến bây giờ còn không thèm nhìn tới.

Có điều nghe Tào Khôn nói được có đầu có cuối, Bao Điển Hiền hơi một chút giảm xuống hoài nghi Khương Diệp là nhị đại nhà nào.

Đêm đó, Bao Điển Hiền xem xong hết mấy bộ điện ảnh, tuy rằng nội dung phim không có giá trị gì, nhưng ông ta đã nhìn thấy được sự co giãn trong diễn xuất của Khương Diệp.

Thật sự là vấn đề ở chính mình?

Bao Điển Hiền vẫn chưa ngủ đủ, hơn nữa mười phần còn muốn đi xem <Bốn Mùa>.

Nghe nói Hồ Lỗi mang theo diễn viên tới Hải Thành họp báo, nếu ông ta bay qua, chắc hẳn có thể xem được phim.

Ngày hôm sau, Khương Diệp không đến, Bao Điển Hiền liền quay những phân cảnh của người khác, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh một chút, ông ta hiện tại cả ruột gan đều nghĩ tới phải đi xem <Bốn Mùa>.

Khương Diệp đi tới một bệnh viện, nơi có phòng khám trung y, cô tìm đến quan hệ, liên hệ với học tỷ tốt nghiệp hệ y dược trung y đại học A, muốn ngồi ngốc hai ngày tại phòng khám.

"Em ngồi ở đây, bọn chị bình thường công việc không bận lắm." Cách ăn mặc của đối phương không có gì khác so với bác sĩ tây y phổ thông. "Có bệnh nhân ở đây, em có thể gọi chị là đồng nghiệp."

"Vâng." Khương Diệp mặc áo blouse trắng, lại đeo cả khẩu trang.

"Khương Diệp em đang diễn cái gì? Phim truyền hình hay vẫn là phim điện ảnh? Sau khi phim chiếu bọn chị nhất định tới cổ vũ cho em." Học tỷ cùng trường tò mò hỏi một câu.

"Em diễn <Tượng Y>." Khương Diệp nói chi tiết.

"Đỗ Nhược sao?" Đồng nghiệp của học tỷ nháy mắt quay đầu lại: "Bộ tiểu thuyết này đặc biệt hay, rốt cuộc cũng muốn quay thành phim."

Khương Diệp bị ánh mắt cuồng nhiệt của vị bác sĩ này khiến cho kinh ngạc, cô do dự hỏi một câu: "Chị cho rằng Đỗ Nhược là người như thế nào?"

"Đỗ Nhược? Cô ấy rất lợi hại nha." Bác sĩ ngồi bên cạnh nhiệt tình phát biểu ý kiến của mình: "Hiện tại ở thời đại này, trung y chúng tôi đều nhận đến sự kỳ thị, đừng nói là bệnh nhân, ngay cả bác sĩ nào đó trong bệnh viện cũng có chút kỳ thị chúng tôi, Đỗ Nhược cô ấy là một người, phải đối mặt với nhiều âm thanh cải cách cũ nát như vậy, đi đến một bước kia thật sự quá khó khăn."

Trong lòng Khương Diệp khẽ động, bối cảnh hoàn cảnh của Đỗ Nhược, khiến cho cô ấy không thể có bất kỳ sai lầm nào, lúc ấy những người đại biểu cho giới trung y đều dồn dập ngã xuống, chỉ còn lại một người là cô ấy.

Thân phận địa vị như vậy khiến cho Đỗ Nhược đột nhiên không còn đường cân nhắc.

Cô ấy đại biểu cho trung y, không thể nói là cùng tây y đối kháng, chỉ là hai loại lý niệm khác biệt, cô ấy hi vọng trung y có thể sống sót trong áp lực.

"Khương Diệp?" Học tỷ hô Khương Diệp vài tiếng.

"Học tỷ."

"Chị đi gấp một chút, em cứ ngồi lại đây."

"Được."

Khương Diệp im lặng ngồi trong một góc, nhìn bệnh nhân cùng bác sĩ đi lại tới lui.

Tây y cứu người, đông y cũng là để cứu người, tôn chỉ của thầy thuốc sẽ không bởi vì phương pháp khác biệt mà có sự thay đổi.

Đây chính là sự cứng nhắc của Đỗ Nhược sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro