Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cải muối đầu tư quảng cáo, nhất là quảng cáo trên đài truyền hình quả thực tương đối hiếm thấy. Vì vậy công ty quảng cáo cẩn thận bàn luận qua nhiều kế hoạch phương án, cuối cùng mới định ra hai phiên bản.

Quảng cáo phát trên TV thời gian có hạn, chỉ có đúng mười giây, nội dung càng tinh giản hơn so với bản trên mạng, chỉ là Chung Trì Tân cùng Khương Diệp cầm đại ngôn cải muối, sau đó để cho hậu kỳ phối âm vài câu.

Về phần phiên bản trên mạng thì nội dung phong phú hơn, công ty quảng cáo dựng bối cảnh bên trong một căn phòng, Chung Trì Tân và Khương Diệp giả làm vợ chồng, tái hiện sinh hoạt gia đình vào buổi sáng.

Nói thật là, thời điểm phương án này được đưa ra, thiếu chút nữa bị người phụ trách bóp chết từ trong trứng, ai mà không biết địa vị của Chung Trì Tân, thật vất vả mới mời được hắn đến quay quảng cáo, còn gắn cho hắn một thân phận như vậy, chưa cần nói đã có thể khẳng định là Chung Trì Tân không đồng ý.

Nhưng xem đi xem lại vẫn thấy phiên bản này thông tục dễ hiểu, người phụ trách thử vận may gọi điện cho Chung Trì Tân thăm dò, kết quả đối phương vậy mà lại chấp thuận.

Toàn bộ nội dung là người vợ sáng sớm thức dậy làm đồ ăn sáng cho chồng, sau đó người chồng khẩu vị không tốt, không muốn ăn lắm, người vợ đem ra 'cải muối Tiễn Quý', người chồng lúc này mới vui vẻ dùng cơm.

Cảnh quay đầu là Chung Trì Tân nằm trên giường, Khương Diệp phải đi qua gọi hắn thức dậy, người phụ trách 'tri kỷ' chia cảnh này làm hai phần quay đơn.

Chung Trì Tân nằm ngủ sau đó tỉnh dậy nhìn vợ, cảnh quay này chỉ có một mình hắn. Khương Diệp ngồi trên giường đánh thức Chung Trì Tân, thực tế là nhìn vào màn hình, trên giường hoàn toàn không có người nào cả.

Sau khi người phụ trách nói xong, Khương Diệp tỏ vẻ hiểu được, mà Chung Trì Tân thì lại không yên lòng.

Khương Diệp quay trước, rất thuận lợi qua.

Đến phiên Chung Trì Tân thì lại xảy ra vấn đề, ánh mắt hắn đối diện màn hình không hề có bất kỳ cảm giác liên kết nào, cũng không giống như đang nhìn vợ mình.

Đạo diễn hô cut vài lần, cuối cùng nhìn sang người phụ trách bên cạnh: "Nếu không thì để hai người cùng quay chung đi."

Một người đóng phim một người ca hát, là ca sĩ khó nhập diễn cũng là chuyện bình thường.

Người phụ trách do dự đi tới trước mặt Chung Trì Tân đang từ giường ngồi dậy: "Chuyện là, Chung thần... anh có muốn để cho Khương Diệp hỗ trợ quay cùng hay không? Đạo diễn nói tình cảm của anh phải thể hiện mạnh mẽ hơn nữa."

Mặc dù chỉ là một video quảng cáo, nhưng vẫn cần có chút kỹ xảo biểu diễn, không thì đến khi phát sóng, người xem sẽ nhận thấy rõ sự không thích hợp, cũng không tạo ra cảm tình với sản phẩm.

Chung Trì Tân ngửa đầu nhìn Khương Diệp đứng bên cạnh: "Cô có thể giúp tôi cùng quay không?"

Khương Diệp tự nhiên đáp ứng.

Chung Trì Tân lại một lần nữa nằm lên giường, Khương Diệp đẩy cửa đi vào từ bên ngoài, chậm rãi khom lưng ghé sát vào tai hắn, thể hiện dáng vẻ muốn gọi hắn thức dậy.

Dựa theo kịch bản quảng cáo, người chồng lúc này phải mở mắt ra, sau đó nắm tay vợ mình cùng tiến ra phòng khách.

Nhưng Chung Trì Tân chỉ cảm thấy gò má của mình bị bao vây bởi hơi thở nhẹ nhàng của Khương Diệp, trong lúc nhất thời quên mở mắt ra.

Khoảnh khắc đạo diễn quảng cáo đang muốn hô cut thì Khương Diệp bỗng cử động, cô ngồi thẳng người, nâng tay nhẹ nhàng đặt lên má Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân giật mình, mở to mắt kinh ngạc nhìn về phía Khương Diệp.

"Dậy thôi." Khương Diệp mang theo ý cười.

Hai người thuận lợi rời giường tay trong tay đi ra ngoài.

Trên bàn có hai bát cháo hoa cùng một bát cải muối thông thường, sau khi Chung Trì Tân ngồi xuống nếm thử dường như không thích lắm, Khương Diệp đứng dậy mở tủ lạnh lấy ra 'cải muối Tiễn Quý', cầm một cái bát khác đổ vào, đẩy về trước mặt Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân lúc này mới tình nguyện ăn.

Trạng thái của hai người đều rất tốt, một lần là qua.

Nhưng đạo diễn cùng với biên kịch ở bên kia dường như đang xảy ra tranh chấp, đôi co với nhau một hồi lâu, người phụ trách nghi hoặc tiến về phía hai người, cuối cùng cả ba người cầm di động chụm đầu vào nhau cùng xem cái gì đó.

Hai người ngồi một bên nghỉ ngơi, Khương Diệp xoay mặt sang hỏi Chung Trì Tân: "Vừa rồi anh nằm ở trên giường đang suy nghĩ cái gì?"

Chung Trì Tân theo bản năng thẳng lưng: "Không nghĩ gì cả, chỉ là không nghỉ ngơi tốt, thiếu chút nữa ngủ mất."

Khương Diệp từ chối cho ý kiến, nhìn ba người đang đứng ở góc tường: "Bọn họ đang xem cái gì vậy?"

Vốn dĩ nên nhìn lại phân cảnh họ vừa quay mới đúng, thế nào lại đều đứng vây quanh nhìn điện thoại, điện thoại còn đặt ngang như đang phát video.

"Xem đi, tôi đã nói rồi, hai người bọn họ ở trong trạng thái này sẽ tốt hơn, vừa vặn còn có thể cọ nhiệt độ của Trở Về Điền Viên." Biên kịch chỉ vào video trên điện thoại nói: "Thời điểm làm phương án này tôi còn chưa xem qua chương trình, đêm qua mới đuổi theo, mấy người cũng nhìn thấy hình thức ở chung của hai người họ, Chung Trì Tân đi gọi Khương Diệp dậy vẫn là thích hợp nhất."

"Hiện tại quay như vậy cũng không có vấn đề gì." Người phụ trách nhìn thoáng qua máy quan sát, cảm giác vừa rồi đã quay rất tốt.

"Cũng không phải không thể đổi chỗ." Đạo diễn quảng cáo bỗng nhiên nói: "Hiện tại các cô gái đều đang theo đuổi phong cách độc lập, không thích bị cưỡng chế ở nhà làm nội trợ gia đình, vì sao nhất định là vợ phải nấu đồ ăn sáng xong xuôi mới gọi chồng dậy?"

Người phụ trách đen mặt, một lát nữa hắn mới chính là người phải trao đổi với hai người kia, hắn không muốn đắc tội Chung Trì Tân một chút nào.

"Ông chủ, cậu đi hỏi bọn họ một chút đi, nếu họ không đồng ý thì coi như xong."

Người phụ trách chỉ có thể di chuyển về phía Khương Diệp và Chung Trì Tân thương thảo chuyện này.

"Chúng tôi muốn thay đổi nội dung một chút, đổi thành chồng làm bữa sáng sau đó gọi vợ dậy, người vợ không thích món cải muối cũ, tiếp theo đều là ngược lại so với lần quay trước.

"Có thể." Dường như một câu cuối cùng của hắn vừa dứt, Chung Trì Tân liền đồng ý.

Người phụ trách: "..."

Quá kinh ngạc, Chung thần đại danh đỉnh đỉnh lại dễ nói chuyện như vậy?

Hắn có chút cảm động.

Khương Diệp còn chưa trả lời, hai người đều nhìn về phía cô.

Khương Diệp không chú ý tới bọn họ, một giây sau đứng lên phất tay về phía cửa: "Chỗ này."

Chung Trì Tân theo ánh mắt của cô nhìn lại, thấy được Tiễn Quý đứng bên ngoài.

"Còn chưa quay xong ư? Tôi phải gắng sức đuổi theo mới chạy tới." Tiễn Quý vừa tới đã lôi kéo Khương Diệp, nhìn cử chỉ hoàn toàn thân mật.

So với Đồ Liêu, Khương Diệp và Tiễn Quý có cảm giác đồng lứa, hai người họ đứng chung một chỗ...

Mười phần chướng mắt.

Chung Trì Tân rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà, trong lòng có vô số suy nghĩ đang chạy loạn.

"Sắp xong rồi, có điều còn phải quay một lần nữa, cần thay đổi nội dung." Khương Diệp đối mặt với Tiễn Quý hiển nhiên thoải mái, trên mặt tuy không cười, nhưng thần sắc lại thả lỏng.

Tiễn Quý đặc biệt tò mò đối với quay quảng cáo, đương nhiên bởi vì người quay quảng cáo là Khương Diệp, hắn hỏi lại một lần nội dung cần phải quay.

"Để cho Chung Trì Tân làm bữa sáng rồi đi đánh thức cậu? Hình như là có thể, hai người bên trong chương trình không phải đều là anh ấy nấu cơm sao?" Tiễn Quý nhìn về phía Chung Trì Tân: "Đúng không?"

Chung Trì Tân vẫn còn cúi đầu, không trả lời câu hỏi của Tiễn Quý.

Khương Diệp đụng nhẹ hắn: "Sao vậy? Muốn ngủ sao?"

Chung Trì Tân lui về phía sau một chút: "Không có gì."

Hai người một lần nữa tiến vào vị trí, chuẩn bị đổi kịch bản quay.

Chung Trì Tân ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào Khương Diệp đang nhắm mắt, có chút xuất thần.

Giả thiết nếu có một ngày bọn họ ở cùng nhau, có thể giống như hôm nay hay không? Hắn đẩy cửa tiến vào gọi cô, hai người còn có thể lười biếng nằm trên giường đùa giỡn... ừm, dựa theo cá tính của Khương Diệp cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này.

Khương Diệp nhắm mắt lại, đợi một hồi cũng không cảm nhận được Chung Trì Tân cúi người, cô tránh đi vị trí màn hình,  đưa tay ra từ trong chăn chạm vào Chung Trì Tân, nhắc nhở hắn làm động tác kế tiếp.

Vốn tính nhắc nhở hắn xong sẽ thu tay, lại bị bàn tay nóng bỏng của Chung Trì Tân đè xuống, sau đó Khương Diệp cảm nhận được Chung Trì Tân cúi người nhẹ giọng nói: "Nên rời giường rồi."

Lúc trước Khương Diệp quay màn này, cô không nói chuyện, chỉ cúi người dừng lại ba giây.

Tiễn Quý đứng bên cạnh người phụ trách quan sát, đột nhiên nói một câu: "Bọn họ quay như vậy sau này phát ra, fan của Chung Trì Tân có thể đuổi theo mắng Khương Diệp hay không?"

Nấu cơm trong chương trình cũng coi như thôi, dù sao cũng là một show tống nghệ sinh hoạt chậm, vấn đề là... Tiễn Quý nhìn chằm chằm Chung Trì Tân ngồi bên giường đang cúi người đánh thức Khương Diệp.

Một màn này nhìn đặc biệt mập mờ, fan của Chung Trì Tân có thể hay không sẽ chán ghét Khương Diệp?

Tiễn Quý không ở trong giới cũng không truy tinh, lo lắng nhìn hai người tay trong tay đi tới phòng khách.

"Cảnh tay trong tay kia có thể không cần, một trước một sau đi ra ngoài là tốt rồi." Tiễn Quý phảng phất như không phải ông chủ nhãn hàng này nọ, vô tình nói với người phụ trách.

"Có thể, lát nữa sẽ quay lại."

...

Quay xong quảng cáo, Tiễn Quý mời Chung Trì Tân cùng bọn họ ra ngoài ăn cơm, Chung Trì Tân đồng ý.

Dọc theo đường đi Tiễn Quý tiện tay mở một bài hát, Khương Diệp ngồi ở phía sau đột nhiên lên tiếng: "Đổi bài khác đi."

"A?" Tiễn Quý bối rối, quay đầu dùng ánh mắt khó tin nhìn về Khương Diệp, đến cả đèn xanh đã bật cũng không kịp phản ứng, mãi cho đến khi xe đằng sau bấm còi mới tỉnh táo lại.

Đi qua ngã tư, Tiễn Quý tắt nhạc hỏi Khương Diệp: "Vậy cậu muốn nghe bài gì?"

"Có <Sương Mù> hay không?"

Chung Trì Tân theo bản năng quay sang nhìn Khương Diệp, cô lại giống như chỉ thuận miệng nói ra câu này.

"Được rồi, vui vẻ vì ngài cống hiến sức lực." Tiễn Quý đã nghe bài hát của Chung Trì Tân, cũng đã xem qua tình huống Khương Diệp hát <Sương Mù> trong chương trình của đài Hoả Lê.

Có điều quen biết Khương Diệp nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thấy Khương Diệp quan tâm đến âm nhạc, mỗi lần đều tuỳ tiện để bọn họ chọn bài, thế nào mà hôm nay đột nhiên lại muốn chỉ điểm, xem ra cô thực sự rất thích ca khúc này.

Tiễn Quý quyết định lát nữa sẽ nhắn tin cho Đồ Liêu, nói cho anh ấy biết về sau trong xe nhớ download bài này.

"Đáng tiếc lão Đồ không ở đây." Tiễn Quý cười cười: "Khương Diệp, hôm nay ăn cơm không chỉ có ba người chúng ta, còn có một người nữa."

Khương Diệp tựa lưng vào băng ghế sau: "Chuẩn bị khi nào kết hôn?"

Tiễn Quý ngạc nhiên nghiêng tay, tay lái trật một chút về phía vỉa hè, hắn hít vào một hơi: "Làm sao cậu biết được? Lão Đồ nói cho cậu sao?"

"Lúc trước đã gặp Lý Ái ở thành phố W, cô ấy đeo cùng một loại vòng tay với cậu."

Tiễn Quý là một loại 'tinh xảo boy' điển hình, so với những người đàn ông bình thường rất thích chăm chút cho chính mình, nhưng hắn hoàn toàn không thích những đồ vật lấp lánh hoa mỹ, dây xích trên cổ tay hắn lại tinh xảo nữ khí, hiển nhiên là coi trọng người mua tặng.

Mãi cho tới lần đó ăn cơm cùng Lý Ái ở thành phố W, Khương Diệp mới nhìn thấy dây đeo cùng loại trên cổ tay cô ấy.

"Ai, vốn còn muốn nhìn thấy bộ dáng giật mình của cậu." Tiễn Quý thất vọng lắc đầu.

Thời điểm Chung Trì Tân ngồi ở phía sau nghe được hai người bọn họ nó mấy lời này, cả người khó hiểu buông lỏng xuống, cảm xúc bế tắc trống rỗng vừa rồi cũng tự nhiên biến mất.

Khương Diệp đại khái nhận thấy được sự chuyển biến của hắn, trên đường nhìn nhiều thêm vài lần.

Ba người đi tới phòng đặt, Lý Ái nhìn thấy Khương Diệp tỏ ra rất cao hứng, gặp được Chung Trì Tân lại lập tức ngẩn người.

"Đây là Chung Trì Tân, hôm nay hai người bọn họ cùng nhau quay quảng cáo đại ngôn, chính là công ty kia của anh." Tiễn Quý kéo Lý Ái ngồi xuống, giới thiệu Chung Trì Tân với cô ấy.

"Em biết." Lý Ái liếc mắt nở một nụ cười: "Bọn em đã gặp qua ở thành phố W."

Tiễn Quý kinh ngạc: "Mọi người đã gặp nhau rồi sao?"

"Lúc trước quay chương trình ở thành phố W, chúng tôi đã gặp Chú Lý và Tiểu Ái, cùng nhau ăn cơm." Khương Diệp ngồi xuống giải thích.

"Hai người lại hợp tác nữa sao?" Lý Ái nhìn Chung Trì Tân và Khương Diệp, trong hai mắt bốc lên ngôi sao.

"Ừm." Khương Diệp gật đầu.

"Chúng tôi quyết định tháng ba năm sau kết hôn, lúc đó cả hai người cùng tới có được không?" Lý Ái nói với bọn họ: "Tôi rất muốn hai người làm phù dâu và phù rể cho tôi."

Tiễn Quý vội vàng nói: "Tiểu Ái, Chung thần không nhất định có thời gian."

"Không có việc gì, tôi có rảnh." Chung Trì Tân đáp ứng.

Lý Ái nhìn thoáng qua Khương Diệp, sau đó mới quay sang phía Chung Trì Tân: "Cảm ơn anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro