Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Pun.  

Khi lần thứ hai Trữ Kiều thảo luận với bạn học về cái đầu đề kia, trước tiên phải vào siêu thị Thiên Hỉ, bởi vì cậu làm mất quyển bút ký, cậu đoán chắc là ngày hôm qua đã bỏ quên ở siêu thị này.

Vào cửa, hôm nay đứng quầy là một cô gái, ngoài ra trong siêu thị còn có hai người mặc đồng phục, và những khách nhân khác. Thoạt nhìn siêu thị này buôn bán rất tốt, Trữ Kiều nhìn xung quanh vài lần, nhưng không thấy người trẻ tuổi ngày hôm qua đã thu tiền đâu, liền trực tiếp đi đến quầy.

Cậu lễ phép cười cười với cô gái kia, nói: "Xin chào, hôm qua ta có đến mua đồ có để quên một quyển bút ký ở cửa hàng của các ngươi, không biết các ngươi có nhặt được không?"

Cô gái kia gật đầu: "Có một quyển vở, ngươi đợi một lát. . . . . . "

Lúc này có một người lách qua bên cạnh Trữ Kiều muốn tính tiền, cô liền thuần thục nhận lấy hàng quét mã vạch, cất giọng rống về góc của siêu thị, thanh âm giống như chuông đồng: "Tiểu Hỉ! ! Người mà ngươi nói đến rồi! !"

Trữ Kiều xoay người đi về hướng cô gái vừa gọi, thò đầu nhìn vào bên trong đống hàng hóa, bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy ra, người bên trong nghiêng ngả lảo đảo như sắp té, trên người y mặt một cái tạp dề.

Xét thấy vị nhân kia lên sân khấu quá mới lạ, mặt, đầu và cổ dình đầy bột mì, trong phút chốc Trữ Kiều không hề nhận ra đối phương.

Cô gái ở đứng quầy thu ngân tay nhanh như điện đóng gói tính tiền xong cho ba vị khách nhân, nhóp nhép nhai kẹo cao su nghiêng ngả đi về phía viên bột mì trên mặt trên người đều trắng toát kia, nói: "Tiểu Hỉ, ngươi mau nói xong chuyện với bạn học này đi, đợi lát nữa lão bản đến cửa hàng, nếu hắn lại thấy ngươi chơi đùa với bột mì, coi chừng hắn thu thập ngươi."

Trữ Kiều nhìn viên bột mì kia dùng tay áo tùy tiện lau lau mặt mình, nhưng vô ích mặt y nháy mắt lại loang lổ một mảng, bên này là bột mì, bên kia là da.

Trong đống màu trắng loạn thất bát tao ấy, đôi mắt của người kia ngược lại rất đen rất sáng.

Nhìn cặp mắt kia, Trữ Kiều liền nghĩ rằng, viên bột mì này chính là tiểu tử đứng quầy ngày hôm qua.

Trữ Kiều trợn tròn mắt nhìn cánh tay dính đầy bột mì kia hung hăng hướng về phía mình, cậu có hơi bị khí thế này áp đảo nên không tự chủ được mà lui về phía sau một bước nhỏ.

Thấy động tác của Trữ Kiều, viên bột mì liền phát ra tiếng cười ngắn ngủn cổ quái, y vỗ vỗ tay, nhưng vô ích lòng bàn tay y vẫn dính đầy bột mì, sau đó y xoay người đi về phía quầy hàn sờ mó một lúc mới tìm ra quyển bút ký của Trữ Kiều, y dùng tay hai đầu ngón tay phải cầm lấy, đong đưa qua lại: "Quyển bút ký của ngươi?"

Trữ Kiều có cảm giác mình giống như thiếu phụ nhà lành ở cổ đại bị ác bá đùa giỡn, cái cảm giác kia có chút giống với cha mẹ phú hào nhận được một cái điện thoại từ bọn cướp (?). Cậu hồ nghi cẩn thận nhìn viên bột mì, gật gật đầu.

Viên bột mì ngẩng đầu chống nạnh nói: "Đi theo ta."

Tuy rằng cậu cảm thấy quyển bút ký phải được trả cho mình là chuyện kinh thiên địa nghĩa (vô cùng chính đáng), hơn nữa Trữ Kiều còn ỷ vào ưu thế mình cao hơn viên bột mì một cái đầu, nếu cậu dùng sức mạnh đoạt lại cơ bản là không thành vấn đề, nhưng bởi vì hôm nay cậu khá rỗi, lại bởi vì một chút hiếu kỳ, Trữ Kiều vẫn đi theo viên bột mì ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro