Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Pun.

Buổi sáng khi thức dậy, Trữ Kiều phát hiện tập ảnh tối qua vẫn còn nguyên trên giường.

Cầm chải đánh răng, Trữ Kiều cười cười, đem tập ảnh cất vào trong tủ.

Mục đích ra ngoài sáng nay của hắn vẫn là cái tiểu khu kia, trên đường vẫn phải đi ngang qua siêu thị Thiên Hỉ, Trữ Kiều vừa định đi ngang qua siêu thị, thì khóe mắt hắn nhìn thấy người nào đó đang ngồi xổm trước cửa sửa sang lại đống hàng, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đổi hướng đi về phía siêu thị.

Tùy tiện cầm một túi bánh bích quy, Trữ Kiều ung dung đi đến quầy tính tiền, sau đó quay ngược lại đi đến bên cạnh cửa, khom người nhìn.

Hôm nay trên mặt Lộ Thiên Hỉ không có bột mì, da mặt trắng nõn, tóc đen nhánh.

“Tiểu Hỉ, buổi sáng tốt lành nha.” Trữ kiều nói.

Lộ Thiên Hỉ ngẩng đầu định chào hỏi lại nhưng khi thấy đó là Trữ Kiều thì sắc mặt liền trở nên đề phòng, y trầm mặc nửa ngày mới theo thói quen trả lời lại một câu: “. . . . . . Buổi sáng tốt lành.”

Sau khi nói xong thì dứt khoát cố thủ vị trí của mình tiếp tục sắp xếp hàng hóa.

“Mới sáng sớm mà sao vội vậy?” Trữ kiều nói, thăm dò nhìn nhìn đỉnh đầu Lộ Thiên Hỉ.

Lộ Thiên Hỉ quay đầu nhăn mày nhìn hắn. “Cậu đứng bên cạnh nói chuyện sẽ quấy rầy đến tôi.”

Trữ Kiều buông tay: “Xin lỗi nha.” Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn không có ý định rời đi, vẫn đứng yên tại chỗ nhìn y.

Thoạt nhìn Lộ Thiên Hỉ đang rất quyết tâm muốn làm việc, nhưng dường như Trữ kiều đứng bên cạnh nhìn khiến y không thể nào tập trung nổi, qua một lúc y quay đầu nhìn về phía Trữ Kiều: “Cậu có chuyện gì không?” Vẻ mặt y rất nghiêm túc.

“Có chút chuyện. . . . . .” Trữ Kiều cười tủm tỉm nói.

Lộ Thiên Hỉ đứng lên, lau hai tay lên tạp dề: “Chuyện gì? Mau nói, tôi còn rất nhiều việc phải làm.”

Trữ Kiều cũng không tranh cãi với y, nói thẳng: “Tôi muốn mời cậu ăn một bữa.”

Lộ Thiên Hỉ nhếch mày, mặt chứa nghi hoặc: “Vì sao muốn mời tôi ăn.”

“Đều là bạn học cũ đã lâu không gặp . . . . . .” Trữ Kiều nói, mắt thấy Lộ Thiên Hỉ định cự tuyệt, hắn liền nhanh chóng bổ sung phần sau: “Vả lại tôi cũng muốn nói một câu xin lỗi với cậu.”

Không phải nói tung tung, đây là Trữ Kiều thật lòng, hắn thật sự cảm thấy mình trước đây đã tạo thành bóng ma tâm lý trong thời thơ ấu của Lộ Thiên Hỉ, ảnh hưởng lớn đến người khác như vậy cũng không tốt, Trữ Kiều tự cảm thấy xấu hổ.

Cô gái đang đứng trong quầy thò đầu ra xen mồm: “Cậu là cái người khi dễ Tiểu Hỉ hồi tiểu học phải không?”

Ôi! Không ngờ Lộ Thiên Hỉ lại oán hận hắn mãnh liệt như vậy, đến cả nhân viên trong cửa hàng, một người qua đường giáp qua đường ất cũng biết?

Mặt dù da mặt hắn không tệ, nhưng bị người ta hồn nhiên hỏi như vậy, Trữ Kiều cũng có hơi ngượng ngùng nói: “Việc này. . . . . .Trước kia còn nhỏ, không hiểu chuyện. . . . . .”

Lộ Thiên Hỉ ôm thùng giấy đứng lên đến một cái giá hàng khác tiếp tục sắp xếp, Trữ Kiều cười gượng liếc mắt kín đáo nhìn kỹ cô gái đứng quầy kia, sau đó chậm rãi dời tầm mắt nhìn về phía Lộ Thiên Hỉ.

Lộ Thiên Hỉ đang đi qua đi lại, khom người.

Trữ Kiều thấy quần bò của Lộ Thiên Hỉ lòi một cái viền quần lót màu trắng, hắn liền nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Bất quá Trữ Kiều biết, Lộ Thiên Hỉ chỉ ăn mềm không ăn cứng, tuy ấn tượng với người này rất mơ hồ, nhưng cảm giác cơ bản chắc là đối địch (?).

Trữ Kiều đi qua: “Tiểu Hỉ, trước đây tôi không hiểu chuyện, thực xin lỗi. . . . . .” Thái độ tương đối thành khẩn tốt đẹp.

Lộ Thiên Hỉ đứng thẳng dậy, sắc mặt vẫn không quá vui vẻ.

Trữ Kiều nhìn y: “Vẫn tức giận à?”

Lộ Thiên Hỉ lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn mũi chân mình, nửa ngày, mới rầu rĩ nói: “Quên đi, chuyện quá khứ thì cứ cho qua đi. . . . . .”

Cảm giác y có chút không tình nguyện.

“Vậy ăn cơm chứ?” Trữ Kiều lại hỏi, rèn sắt khi còn nóng.

“Tôi không rảnh.” Lộ Thiên Hỉ vui vẻ nói.

“Tôi có thời gian rảnh, tôi sẽ chờ cậu.” Trữ Kiều nói.

Đại khái cảm thấy Trữ Kiều hơi nhiệt tình, Lộ Thiên Hỉ nghi hoặc liếc mắt nhìn Trữ Kiều một cái.

Cuối cùng y vẫn không tìm ra chút sơ hở gì trên người Trữ Kiều, nên chỉ có thể rầu rĩ nói một tiếng: “Ờ, vậy tùy cậu.”

Muốn đợi người ta, thì phải có thành ý, Trữ Kiều cảm mình rất có thành ý.

Một tuần trôi qua, đề mục của Trữ Kiều chuyển mục tiêu về hướng thư viện, từ lâu hắn đã không cần phải đến tiểu khu này, nhưng hắn vẫn thường xuyên chạy qua đây, có hơi thành kính, thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh thôi. (“Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh”: có nghĩa là nếu cứ chờ đợi cho đến khi mây tan hết, ta sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng ở phía sau. Câu thành ngữ đề cập đến sự kiên trì, vĩnh viễn không buông bỏ, nếu luôn lạc quan và cố gắng thì chắc chắn ta sẽ được đền đáp. Nguồn: Nguyệt Ảnh Hồ )

Chỉ có điều mỗi lần qua đây, Trữ Kiều vẫn không tránh khỏi bị Lộ Thiên Hỉ xem thường.

Buổi chiều siêu thị thường không có khách, mặt khác nhân viên thường sẽ nhàn nhã đi ngủ trưa, giao tất cả công việc của mình cho Lộ Thiên Hỉ.

Nhìn Lộ Tiểu Hỉ thật vất vả trưởng thành thành Lộ Thiên Hỉ, không bị tổn hại gì cả, vẫn ngốc ngốc như vậy.

Siêu thị không có ai, nên Trữ Kiều có thể không kiêng nể gì mà nói chuyện: “Hôm nay vẫn không rảnh à?” Hắn cầm một tờ báo cũ quạt phần phật không ngừng, tựa vào trước quầy thu ngân nhìn Lộ Thiên Hỉ.

“Siêu thị phải có người trông, không rảnh, chạng vạng phải kiểm hàng, cũng không rảnh” Lộ Thiên Hỉ nói, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của y vẫn luôn đúng giờ như vậy.

Khi nói chuyện Lộ Thiên Hỉ đang nhắm mắt, Trữ Kiều phát hiện Lộ Thiên Hỉ dường như có tuyệt kỷ nhắm mắt là ngủ (?).

Trữ Kiều thò tay qua nhéo nhéo lỗ tai y. Lộ Thiên Hỉ kêu “A a” mở to hai mắt, Trữ Kiều buông tay ra: “ Sao lại nhắm mắt nói chuyện.”

“Tôi còn tưởng ba tôi, hù chết người. . . . . .” Lộ Thiên Hỉ nhu nhu lỗ tai mình, lại vuốt vuốt ngực, sao đó tiếp tục nhắm mắt ngủ, dáng vẻ ngủ mà như không ngủ. “Buổi chiều tôi thường hay buồn ngủ, phải chợp mắt một lúc, không thì buổi tối không có sức.”

Chỉ có điều sau một phút đồng hồ, Lộ Thiên Hỉ liền không có động tĩnh gì cả.

Trữ Kiều đứng lên, cũng không làm ồn Lộ Thiên Hỉ, hắn đi vào bên trong quầy, cúi đầu nhìn mặt Lộ Thiên Hỉ.

Lộ Thiên Hỉ và Trữ Kiều bằng tuổi nhau, đều là hai mươi lăm tuổi.

Đàn ông hai mươi lăm tuổi, không biết bởi vì y vẫn duy trì tính trẻ con hay lý do gì khác nhưng làn da y vẫn láng bóng trơn nhẵn, tuy so với trẻ em thì không bằng, nhưng hoàn toàn có thể so sánh với các bạn nữ luôn bảo dưỡng da của mình.

“Tiểu. . . . . . . Hỉ. . . . . . .?” Trữ Kiều nhẹ giọng gọi Lộ Thiên Hỉ, Lộ Thiên Hỉ không hề phản ứng, chắc đã đi vào cõi thần tiên nào đó rồi.

Trữ Kiều nhìn chằm chằm hàng lông mi đen dài của Lộ Thiên Hỉ, tầm mắt hơi dời xuống một chút là sóng mũi cao thẳng, một chút mụn cũng không có, cái mũi gọn gàng sạch sẽ nhẹ nhàng xinh đẹp.

Nhìn nhìn y, Trữ Kiều dường như nhớ tới chuyện tình trước đây, khi còn bé hắn rất hay chặn đường Lộ Thiên Hỉ, phần lớn bởi vì trong lớp, bạn nam nào trông cũng bình thường, nhưng chỉ riêng Lộ Thiên Hỉ lại xinh đẹp như một bé gái, nên ngày nào hắn cũng dẫn theo các nam sinh đuổi theo ăn hiếp Lộ Thiên Hỉ. Cho nên tuy là lớp trưởng, nhưng Trữ Kiều vẫn ở sau lưng thầy giáo đùa giỡn thiếu nam nhà lành, có thể nói là hắc bạch lưỡng đạo đều thông.

“Này. . . . . .” Trữ Kiều lại cúi đầu gọi.

Lộ Thiên Hỉ vẫn đứng thẳng tắp như cũ, đầu buông xuống, trông dáng ngủ kia của y giống như giây tiếp theo sẽ lập tức có nước miếng tràn ra từ khóe miệng y.

Trữ Kiều giơ tay, nhẹ nhàng chạm chạm hai má Lộ Thiên Hỉ, cảm xúc rất tốt.

Không ngừng cố gắng, Trữ Kiều lại di chuyển tay mình xuống, chạm vào môi Lộ Thiên Hỉ, đầu ngón tay truyền đến cảm xúc mềm mại.

Trong đầu Trữ Kiều không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man, đủ loại phán đoán từ trong óc hắn bắt đầu chạy ra như đèn kéo quân, trong khi Trữ Kiều phiền não không biết nên vói ngón tay mình vào miệng Lộ Thiên Hỉ hay là hôn một ngụm vào miệng y, thì có người đi vào siêu thi.

Trữ Kiều lập tức thu tay về, động tác rất nhanh nhưng không thoát khỏi ánh mắt của người khác.

Người đi vào là cô gái thu ngân của siêu thị Thiên Hỉ, cô nàng vừa nhai kẹo cao su, vừa dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trữ Kiều.

Trữ Kiều rất thân sĩ cười với nàng, xoay người rời khỏi quầy.

Ánh mắt cô gái dường như dính trên người Trữ Kiều, nàng vẫn hơi đề phòng lại hơi xem thường nhìn Trữ Kiều, không rên một tiếng đi đến quầy, đánh thức Lộ Thiên Hỉ.

“Tôi quay về lấy vài thứ, cậu đừng ngủ.” Nha đầu kia còn chẳng che dấu nói với Lộ Thiên Hỉ.

Trước khi nha đầu kia đi còn liếc mắt cảnh cáo Trữ Kiều một cái.

Trữ Kiều lộ với nàng một nụ cười rất hiền lành vô hại.

Mặc dù bị người khác bắt tại trận, nhưng da mặt Trữ Kiều là làn da làm bằng hợp kim, nên hắn vẫn tiếp tục không sợ chạy đến bên cạnh Lộ Thiên Hỉ.

Khi hắn và Lộ Thiên Hỉ nhận thức nhau được tròn một tháng, Lộ Thiên Hỉ rốt cuộc cũng mở kim khẩu.

“Hôm nay tôi rảnh, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro