Chương 011 - 015

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 011: Nhiệm vụ tân thủ 8

Edit: Trang Nguyễn

Thời điểm Từ Thiên tỉnh lại, nhìn thấy chỉ còn lại một chiếc túi cùng một lá bùa hộ mệnh. Cậu đeo lá bùa hộ mệnh lên người, lại nhìn chiếc túi kia, nước mắt lại rơi xuống.

"Chúng ta trở về trường học một chuyến, trước đưa tiễn cậu ấy đến trường học, ít nhất ở nơi này đã ba năm, cậu ấy cũng sẽ không sợ hãi."

Bạn bè thân thiết chết mang đến ám ảnh dày đặc cho bọn họ, bọn họ trì hoãn vài ngày. Mà lúc này, bọn họ gặp phải nguy cơ hết sạch đồ ăn. truyện chỉ đăng tại wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp

"Trước về trường học một chuyến, sắp xếp tốt cho lão Tam." Du Hành đề nghị, còn có một nguyên nhân khác, anh muốn đi nhìn xem đồ ăn anh cất dấu có còn ở đó hay không. Nếu vẫn còn chính là thu hoạch ngoài ý muốn, có thể giảm bớt áp lực của bọn hắn.

Từ Thiên tịnh dưỡng không sai biệt lắm, tuổi trẻ miệng vết thương cũng bình phục nhanh hơn, chỉ là sắc mặt còn chút kém, còn lại vài khối socola đều để cho cậu, để cậu bổ sung thể lực.

Vì vậy, trong lòng của cậu hổ thẹn, càng kịch liệt muốn khỏe lại tìm đồ ăn cho các anh em, Du Hành đề nghị rất tốt, cậu cũng không muốn mang theo lão Tam chảy nhảy lắc lư cùng bọn họ, nếu làm rớt mất tro cốt, cậu sẽ hận chết bản thân mình.

Bọn họ thuận lợi trở về trường học, bọn Từ Thiên trước trở về ký túc xá của chính mình. Trong ký túc xá ngay cả ván giường cũng bị lấy mất, chỉ còn lại mấy bộ quần áo rơi lả tả trên mặt đất. Dùng những quần áo này bao bọc tốt chiếc túi, đào sâu một chiếc hố phía sau ký túc xá nam sinh, lại cẩn thận chôn cất.

"Chúng ta đi một chuyến đến toàn nhà cấp ba, tớ cần tìm một thứ."

Đến tòa nhà cấp ba, phát hiện ở đây còn rất nhiều người. Bọn họ vừa mới lên lầu đã bị gọi tên.

"Là các cậu à, các cậu còn sống?"

Lý Thiến Ni kinh ngạc nhìn bọn họ. Lúc trước bọn họ vừa đi không trở lại, rất nhiều người cho rằng bọn họ đã chết rồi.

Du Hành thoáng nở nụ cười: "Đã lâu không gặp, cậu cũng còn sống."

Cách nói chuyện này thốn lắm đấy. Lý Thiến Ni nở nụ cười, cô có ấn tượng rất tốt với Du Hành và bọn Từ Thiên: "Tiến đến đây ngồi đi."

Lên tầng năm, ở đây có khoảng ba mươi người, nữ sinh chiếm đa số. Có một bếp nấu trong phòng học, đang dùng gas nấu đồ ăn.

"Tại sao các cậu lại ở chỗ này, hội trường không mở à?" Từ Thiên hỏi.

Lý Thiến Ni thở dài một hơi: "Nếu không phải xem mặt mũi các cậu, chúng tôi cũng không để các cậu lên lầu đâu đấy. Sau khi các cậu không về, thầy Ứng bị thương không còn... đồ ăn hết, lại qua không lâu, bọn Lâm Viễn Hàng cãi nhau với thầy Hà, còn mang theo không ít người đi." Thật ra cô cũng muốn đi, nhưng không nỡ bỏ lại Ngô Như Tâm.

Cô cũng là cô gái, chính mình đều đã tự đi ra ngoài tìm đồ ăn, những năm sinh kia thật sự không phải người, không dám ra khỏi cửa còn chít chít méo mó, cô cũng không phải mẹ bọn hắn, còn phải nuôi bọn hắn?

Vì vậy cô bắt đầu âm thầm dấu diếm đồ đạc, đem đồ đạc dầu sang bên này của Ngô Như Tâm, Cứ như vậy gian nan mà sống sót, không nghĩ đến còn gặp phải chuyện tình khó khăn hơn.

"... Bọn hắn không biết trêu chọc người ở chỗ nào, làm hại mấy bạn học nữ chúng tôi. Cô Hà còn khuyên nhủ các bạn nữ kia nhịn một chút, chỉ vì một ít thức ăn kia, bảo các bạn ấy nhẫn..." Lý Thiến Ni đỏ hồng mắt phẫn nộ nói: "Cái này tính toán cái gì? Bán đi nữ sinh nuôi những kẻ khác sao?"

Lúc này một nữ sinh khác cũng nói chuyện: "Cô Hà, luôn lấy đại cuộc làm trọng... Trước kia tôi cảm kích cô ấy, bởi vì có cô ấy tôi mới không cần đi ra ngoài tìm thức ăn, nhưng lúc đó tôi mới biết được, không thể nào có chuyện nhận mà không trả giá. Đã đến lúc chúng tôi phải trả giá rồi."

Thế nhưng làm sao có thể cam tâm? Vì vậy nữ sinh bọn họ dưới sự cổ động của Lý Thiến Ni, rời khỏi hội trường đến bên này, một vài nam sinh cũng nhìn không quen, liền cùng đi đến đây.

"Bây giờ mỗi ngày chúng tôi đều đi ra ngoài tìm đồ ăn, một khi bước ra khỏi cửa, cũng không còn sợ hãi nữa, tối đa chỉ có chết, tôi tình nguyện bị Zombie cắn cũng không muốn bị chó cắn."

Từ Thiên hỏi: "Trần Thuần còn ở trong hội trường phải không?"

Nhắc đến Trần Thuần, sắc mặt mấy nữ sinh đều không đúng.

"Cậu sẽ không... yêu thích cô ta đấy chứ?"

"Làm sao có thể!" Từ Thiên hận cô ta muốn chết. Sau khi cậu nghĩ thông suốt, Trần Thuần nói, các cô hợp tác cùng những người khác, trong lòng cũng không chắc, đã có bốn người bọn họ là bạn học cũ, cũng đều là nam sinh cao lớn cường tráng, sức lực đều đủ. Thế nhưng sau khi bọn họ cãi nhau trở mặt, lại nhìn thấy Trần Thuần và một người đàn ông đối diện ôm ấp, lạnh lùng nhìn bốn người bọn họ như chuột chạy qua đường bỏ chạy trối chết.

"Cô ta nha, chủ động đi theo những người đàn ông kia, còn thuyết phục rất nhiều nữ sinh đi theo cô ta. Đã sớm ra bên ngoài rồi, các cậu gặp cô ta à?" truyện chỉ đăng tại wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp

"Cô ta bao gồm cả những người đàn ông kia lừa gạt chúng ta." Vậy thì nói thông rồi, trách không được lúc ấy bên người Trần Thuần chỉ có mấy nữ sinh, cậu cũng không chú ý.

"Haiz, cô ta cũng đáng thương, học sinh cấp ba giỏi đây này —— "

Lý Thiến Ni các cô xem thường cô ta, cũng thương hại cô ta.

Từ Thiên bốn người bọn họ qua đêm ở lầu bốn. Thừa dịp ban đêm, Du Hành trở về nhà vệ sinh nam ở tầng năm, lật tìm bên trong đống đồ vật hỗn loạn tìm đến túi gạo kia, hoàn hảo không tổn hao gì. Anh không tự giác lộ ra nụ cười.

Anh lấy đồ đạc về, Từ Thiên rất giật mình: "Trần Hằng, cậu lấy từ chỗ nào vậy?" Trong nháy mắt cậu còn tưởng rằng Trần Hằng trộm từ trên lầu đấy, thế nhưng nghĩ cũng không có khả năng, người trên lầu đã khóa cửa cùng ngủ chung với đồ ăn, Du Hành không có khả năng trộm được. Một nguyên nhân khác chính là cậu không cho rằng Du Hành trở về trộm đồ đạc của các bạn học trên lầu.

Bởi vậy cậu rất giật mình.

Du Hành cười cười: "Là trước kia tớ dấu đi đấy. Trong đêm tận thế đó, tớ đã chạy ra khỏi ký túc xá rồi, bởi vì bạn cùng phòng của tớ đều... Lúc ấy tớ rất sợ hãi, chạy đến trốn ở tòa nhà cấp ba này, buổi sáng đói bụng, liền dùng phiếu cơm mua hàng ở máy bán hàng tự động bên ngoài căn tin đấy." Mở túi ra, quả nhiên bọn Từ Thiên nhìn thấy những vật này đều là đồ vật bán bên trong máy bán hàng tự đồng.

Lão Tứ lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Trần Hàng cậu được lắm, khỉ gió cậu quá may mắn rồi đây này! Lúc đầu làm sao tớ không nghĩ ra chứ!" Bốn người trong ký túc xá bọn họ đều không xảy ra chuyện gì, an ổn ngây người hai ngày trong phòng, hết đồ ăn mới chạy ra ngoài tìm đồ ăn, đã qua là qua thẳng căn tin bên cạnh tòa nhà hành chính, lúc đầu gặp được thầy cô sinh hoạt và các bạn học khác tìm thầy cô cầu cứu, sau đó cùng nhau chạy đến hội trường.

"Ăn đi ăn đi. Lúc ấy bọn Lâm Viễn Hàng chạy đến tòa nhà cấp ba, tớ sợ những vật này dấu không được, liền đem dấu đi hết, vừa vặn lúc này cần dùng đến."

Một tay cầm lấy trứng mặn hút chân không bắt đầu ăn.

"WOA, ăn ngon thật!" Lão Tứ khoa trương kêu lên.

Từ Thiên đụng mạnh vào bả vai Du Hành một phát, trong mắt cảm kích rõ ràng, cậu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."

Du Hành cười đụng trở lại.

Nhưng những thứ này chỉ có thể chống cự hai ba ngày, Tư Thiên và bọn Du Hành bàn bạc sau đó quyết định rời khỏi. Lúc này bọn hắn quyết định dời đến chỗ xa hơn, khu vực này đã rất khó tìm được đồ ăn rồi.

Lý Thiến Ni rất không đành: "Ở lại chỗ này không tốt sao?"

"Chính cậu cũng hiểu rõ ràng, kế bên này đã rất khó tìm được đồ ăn rồi, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi, các cậu cũng sớm đưa ra quyết định đi." Từ Thiên nói.

Đây đúng là vấn đề.

"Được hay không chờ chúng tớ một chút, chúng tớ cùng bàn bạc với nhau. Nếu như mọi người đồng ý, muốn đi cùng với các cậu, các cậu tiếp nhận không?"

Trên đường nhiều người nhiều sức mạnh. Từ Thiên gật đầu.

Vì vậy mấy người Lý Thiến Ni trở về phòng học, tụ tập người thảo luận.

"Mỗi lần chúng ta đi đến nơi xa đều vội vàng trở về, lộ trình quá xa quá nguy hiểm, chẳng bằng rời khỏi đây, tìm một chỗ ở mới."

"Đúng vậy, hơn nữa ở lại càng lâu cũng không an toàn, hội trường bên kia —— "

Nữ sinh đã trầm mặc. Vẫn có người ăn no rỗi việc ba đến năm ngày lại đến đùa giỡn trêu chọc. Thực xem mình làm đại gia rồi!

"Quan trọng nhất là..." Lý Thiến Ni mở miệng: "Bốn người bọn họ, đều là nam sinh, vũ lực tốt, mà chúng ta có ba mươi hai người, chỉ có năm nam sinh." Cô nhìn về phía những nam sinh kia, nở nụ cười: "Dân Hạo, chúng tớ rất cảm kích các cậu đã trợ giúp những nữ sinh chúng tớ. Nhưng áp lực của các cậu quá lớn, nếu thêm bốn nam sinh, thực lực của tất cả chúng ta có thể tăng thêm một bậc. Cậu cảm thấy thế nào?"

Cho dù nữ sinh có cố gắng thế nào, sức mạnh cũng kém hơn nam sinh! Đây là trời cao sắp xếp đấy, trước kia cô không tin con gái không bằng con trai, bởi vậy luôn cố gắng học tập, đứng đầu trong danh sách. Nhưng những ngày này câu đã khắc sâu nhận thức, trên giá trị vũ lực, con gái thật sự không đánh lại. Nhớ đến hội trường bên kia, cô càng không cam lòng.

Nhưng, cho dù không cam tâm, cũng phải sống sót trước đã.

Mấy nam sinh Dân Hạo trò chuyện trong chốc lát, cũng đồng ý: "Tớ tin tưởng cách làm người của Từ Thiên, nếu cậu ý bằng lòng cho chúng ta gia nhập thì rất tốt, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau." truyện chỉ đăng tại wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp

Lý Thiến Ni cười: "Tớ đã hỏi qua rồi, cậu ấy đồng ý! Vậy thì tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi!"

Có người nhẹ nói: "Tớ thấy trên người bọn họ... hình như không có đồ ăn. Chúng ta phải chia đồ ăn cho bọn họ sao?"

Có mấy người lộ ra vẻ mặt không đồng ý. Lý Thiến Ni suy nghĩ một chút: "Tớ theo chân bọn họ nói rõ ràng, nếu chúng ta cùng đi với nhau, vấn đề phân chia đồ ăn trên đường thế nào. Nếu bọn họ thu hoạch cùng với chúng ta thì phân chia đồng đều, như vậy trước tiên có thể chia đồ ăn cho bọn họ, nếu như tính toán tất cả, thế thì cũng không cần phân chia cho bọn họ." Cuối cùng giải quyết dứt khoát: "Cứ làm như thế, tớ đến hỏi!"

Du Hành cũng đưa ra vấn đề này, Từ Thiên nghĩ nghĩ: "Chúng ta bốn người người phối hợp đã rất ăn ý rồi, không cần phải dung nhập với quần thể mới, cũng cần thời gian cọ sát mới biết được." Hơn nữa bây giờ lòng cảnh giác của bọn họ rất mạnh, không dễ dàng tiếp nhận quần thể mới: "Cách nói gia nhập này... quyền nói chuyện phân chia thức ăn phức tạp, chỉ có bốn người chúng ta, muốn làm gì cứ bàn bạc. Nhưng bọn hắn bên kia có nhiều người như thế ——" nhiều người, nhiều ý dẫn đến cãi cọ là chuyện bình thường, dù sao phải cân đối khắp nơi.

"Chúng ta cùng đường là được rồi, cái khác không cần cùng một chỗ."

Vừa bàn bạc xong, Lý Thiến Ni cũng đến, đã đạt thành nhận thức chung. Trước khi Lý Thiến Ni muốn đi, Du Hành nói với cô: "Trước đó chúng tớ dừng chân ở chỗ bưu kiện, nhìn thấy hộp quà của cậu, là một quả cầu thủy tinh, nhìn rất đẹp."

Lý Thiến Ni hơi sửng sốt, lộ ra nụ cười tươi: "Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết tin này, coi như tớ đã nhận được quà sinh nhật của Ngô Như Tâm, trở về nói với cô ấy, chắc chắn cô ấy cũng rất vui mừng."

Chương 012: Nhiệm vụ tân thủ 09

Edit: Trang Nguyễn

Kế hoạch không theo kịp biến hóa. Buổi tối lúc bọn họ ngủ, bọn họ nghe được tiếng súng.

Đây chính là mở đầu! Không ít người trong lòng dâng lên hy vọng —— có thể cứu viện đến rồi!

Tất cả mọi người bò dậy, chạy đến hành lang muốn nhìn ra xa xa. Quá tối, xa xa ánh sáng lập lòe rất rõ ràng. Du Hành phát hiện, tuy những ánh sáng kia rải rác, nhưng lại nối dài thành một đường thẳng. Có thể có rất nhiều người đi qua kéo thành một đường thẳng thật dài. Lòng anh nhảy dựng lên, trong lòng có một âm thanh nói cho anh biết: Đây là quân đội đến rồi! Đè nén thật lâu cảm xúc bắn ra từ trong nội tâm, tim anh đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Chúng ta, chúng ta cần làm chút gì đó ——" Lý Thiến Ni nói: "Lấy đèn pin ra, phải nói cho bọn hắn biết chúng ta đang ở đây!"

"Quá xa rồi, bọn hắn không nhất định nhìn thấy được, còn lãng phí pin. Chờ bọn hắn đến gần một chút rồi mở đèn pin." Dân Hạo nói.

Trên lầu truyền tiếng bọn Lý Thiến Ni nói chuyện.

Tiếp đó, tất cả mọi người đều không ngủ.

Tiếng súng kia nghe như không xa, thật ra đại đội còn ở phía xa, chỉ là trong đêm đen yên tĩnh, tiếng súng truyền đi rất xa.

"Chúng ta trước trở về phòng học đi." Từ Thiên kéo bọn Du Hành trở về: "Nếu đó thật sự là cứu viện, chúng ta trước thu thập đồ đạc mang trên người, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể đi theo đội ngũ." Vì vậy sờ soạng đồ đạc chia làm bốn phần, mỗi người một túi đều chứa một phần, như vậy giảm bớt gánh nặng, đi cũng nhanh hơn.

Vì vậy ôm túi sách ngồi ngây ngốc chờ đợi.

Trong bóng tối, không có người nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Du Hành. Anh đã từ kích động dần tỉnh táo lại. Nhiệm vụ này thành công rồi, sau này còn vô số nhiệm vụ nữa. Đây chỉ là nhiệm vụ tân thủ mà thôi... Anh hít sâu một hơi, từ từ tỉnh táo lại.

Bên kia hội trường đã sớm phái người đi ra ngoài thăm dò. Trong trường học Zombie du đãng trải qua những ngày tẩy trừ này đã không còn thừa mấy con, chỉ còn lại một đám vây quanh ký túc xá. Bởi vì cửa trường học đóng, vì ngăn chặn Zombie đi ra ngoài trường học.

Bọn hắn cũng sẽ không mở cổng trường, trực tiếp bò thẳng lên cổng, bò lên trên nóc nhà phòng trực ban bên cạnh cổng trường.

"Thấy rõ ràng không?"

"Vẫn có chút xa, nhưng những âm thanh này đều dẫn dụ Zombie ra ngoài, chúng ta không thể đi ra!"

Trong bóng tối Zombie từ từ lắc lư đi trên đường, hướng về phía âm thanh phát ra mà đi. Có một út phát hiện ra bọn hắn đang ở trên nóc nhà, gầm rú đập cửa bên ngoài. Bọn hắn vội vàng tắt đèn pin, đợi một hồi, đám Zombie kia mới rồi đi.

"Lại chờ một chút đi!"

Đến buổi sáng hơn sáu giờ, đội ngũ mới đi đến giao lộ phía trước trường học. Không ít cửa sổ nhà cửa gần đó mở ra, mọi người kêu gào cứu mạng.

Một người đàn ông mặc quân trang nhìn lướt qua bốn phía, nhìn trúng cổng trường học cấp ba đang đóng kín.

"Toàn thể! Tiến lên trường học phía trước 300 mét, sau khi thanh lý Zombie xong sẽ đóng quân tại đó!"

Đội ngũ quy mô lớn mở cổng trường học, chỉ dùng một giờ, tất cả Zombie đều bị thanh lý sạch sẽ. Đống lửa bên dưới ký túc xá đốt đến bất diệt, vẫn luôn đốt cả ngày cả đêm, tro cốt bị chôn trong hố sâu.

Trong trường học người sống sót tụ tập cùng nhau, trải qua kiểm tra sau đó được phân chia sắp xếp ở ký túc xá.

Du Hành nghe trong phòng ký túc xá nồng nặc mùi thuốc khử độc, lên tiếng chào hỏi Từ Thiên sau đó nằm lên trên giường chợp mắt.

"RT9009, nhiệm vụ này còn gì không hoàn thành?"

"{Kí Chủ}, hiện tại tiến độ nhiệm vụ 98%, xin an tâm chờ một chút đừng nóng vội, tự tiến hành phân tích nhắc nhở nhiệm vụ."

"Cho tôi xem lại thanh nhắc nhở nhiệm vụ kia một lần nữa."

"Được {Kí Chủ}.

Độ khó: Cấp bậc tân thủ.

Mục tiêu công lược: chạy ra khỏi trường học Zombie, gia nhập quân đội rút lui.

Khen thưởng hoàn thành: 15 điểm lương hỏa

Trừng phạt thất bại: giải trừ với hệ thống (nhiệm vụ tân thủ chuyên hưởng)

Mặt khác: ***(tự mình thăm dò)"

Du Hành nhìn kỹ, suy xét hai chữ "gia nhập". Anh nghĩ, đợi đến lúc quân đội rút muốn rời đi, anh đuổi kịp, có lẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ. Về phần "Mặt khác" ? Anh vừa muốn mở miệng hỏi, lại chú ý phía sau có bốn chữ tự mình thăm dò. Vì vậy liền thuận theo tự nhiên thôi.

Chờ anh không tự giác ngủ, sau khi thức dậy, Từ Thiên nghe ngóng tin tức từ bên ngoài cũng đã trở về.

"Cậu thức rồi à, vừa lúc, đều đến nghe tớ nói đây."

Đóng cửa lại, bốn người ngồi dưới đất vòng thành một hình tròn. truyện chỉ đăng tại wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp

"Trong đại đội có không ít người bình thường như chúng ta, tớ dùng đồ ăn trao đổi tin tức với bọn họ... Bọn họ là từ thành phố Tín Hợp đến tỉnh chúng ta, chỗ Tín Hợp không phải không có quân đội đóng quân sao? Sau khi Zombie bộc phát bọn hắn liền thu nạp cư dân gần đó, kéo lưới phòng hộ, vẫn luôn rất an toàn. Sau đó không phải có một trận mưa to, mưa rơi nghiêm trọng, sau cơn mưa chỗ đó bạo phát dịch bệch."

Mấy người phát ra tiếng kinh hô. Từ Thiên cũng là vẻ mặt may mắn, nói với Du Hành nói: "Đều là công lao của Trần Hằng, nếu không phải mỗi ngày cậu ấy nấu nước, nấu nước thuốc cho chúng ta uống, chúng ta có khả năng cũng nhiễm bệnh rồi."

Du Hành dở khóc dở cười: "Ở đâu ra, là đâu nhi cùng chỗ nào, uống thuốc pha nước làm gì có tác dụng lớn như vậy?"

Từ Thiên phất phất tay ra hiệu anh đừng khiêm nhường.

"Dịch bệnh chết không ít người, những người này lại biến thành Zombie... Dù sao nơi đóng quân liền bị hủy đi rồi, hoàn cảnh không thể ở, bọn hắn liền suy nghĩ di chuyển đến thành phố Tân Đăng, nghe nói trong quân đội có phương thức liên lạc đặc thù, nghe nói nơi đóng quân thành phố Tân Đăng xây dựng rất tốt, bọn hắn muốn đi qua đó tìm nơi nương tựa."

Đôi mắt Lão Tứ sáng ngời: "Chúng ta cũng cùng đi đi!"

"Thành phố Tân Đăng bên cạnh tỉnh Dương An, đây không phải hướng nhà lão Nhị sao!"

Lúc này lão Nhị đã cười rộ lên, nhà cậu ở tỉnh Dương An, tuy không phải thành phố Tân Đăng, nhưng cũng là nơi nằm bên cạnh thành phố Tân Đăng. Nhà cậu cách thành phố Tân Đăng gần như vậy, có lẽ cha mẹ cậu an toàn nha?

"Tớ hy vọng trên đường, có thể đi ngang qua nhà tớ." Từ Thiên nói: "Có thể tớ đón được ông bà nội và ba mẹ tớ cùng nhau đi đến Tân Đăng.

Đây cũng là nguyện vọng của lão Tứ: "Không biết lúc nào mới khôi phục được thông tin đây..."

Không hổ là quân đội, hiệu suất cực cao. Sau khu sắp xếp tốt dân chúng, chỉnh đốn xong nơi đóng quân, ngày hôm sau đẩy mạnh về hướng nhiều nhà máy bên cạnh, chở về được một xe vật tư.

Mỗi người Du Hành được chia một chai nước trái cây và hai gói mì ăn liền. Căn tin cung cấp nước ấm, bọn họ đi đã lấy bốn phần nước – nước ấm là mỗi người đều nhận có hạn định đấy. Mì tôm ngon lành ăn nóng hổi, Từ Thiên lau miệng: "Hôm nay chúng ta làm gì? Còn muốn đi ra ngoài tìm vật tư không?"

Du Hành nghĩ nghĩ: "Gần đây chỉ sợ càng khó tìm đồ đạc hơn rồi, nếu muốn đi ra ngoài, nhất định phải đi đến nơi xa hơn. Nơi xa hơn, không nói chúng ta ít người, không có xe không an toàn."

Cho nên bọn họ an nhàn khó có được, đi dạo trong sân trường, đương nhiên có vài nơi bọn hắn không thể đến gần.

Du Hành phát hiện có không ít cư dân chung quanh đi đến trường học, trải qua kiểm tra mới được vào ở. Chỉ ngắn ngủi hai ngày, trường học đã lấp đầy rồi. Phòng trống bên ngoài trường học cũng dần dần bị lấp đầy. Rất nhanh ở đây đã trở thành một căn cứ. Đồng thời Zombie cũng từ từ tiến sát về bên này.

Một tuần lễ sau, dường như quân đội đã chuẩn bị sung túc vật tư, sau khi chỉnh đốn đổi mới hoàn toàn mới bắt đầu xuất phát lần nữa.

Du Hành nhìn thấy quân đội dán thông báo: quần chúng nhân dân có thể đi theo đến thành phố Tân Đăng, nếu đem đồ ăn gia nhập vào chính phủ, sẽ được chính phủ bảo về an toàn và cung cấp thực phẩm, đồng thời cũng cần phụ tùng nhiệm vụ chính phủ điều động. Nếu như không muốn, như vậy chỉ có thể đi bộ theo quân đội, chính phủ sẽ cung cấp che chở nhất định, nhưng không cung cấp thức ăn, đương nhiên cũng sẽ không làm nhiệm vụ điều động.

Loại sau, có thể nói rất thích hợp với những đoàn thể có thế lực nhất định đấy. mà đối với những học sinh như Du Hành, loại đầu tiên càng thích hợp với bọn họ hơn. Bọn họ rất nhanh đã báo tên lên, đồ ăn đem sung công cũng không nhiều, chỉ có bốn túi sách, binh sĩ đăng ký nhìn mấy lần rồi phất phất tay: "Được rồi, cứ như vậy đi, đồ đạc tự mình cất kỹ." Chỉ có một chút đồ vật, coi như để cho bọn học sinh tự mình làm đồ ăn vặt đi.

Việc vặt vãnh rất nhiều, nhân thủ có chút không đủ, Du Hành bọn họ rất nhanh đã bị sai khiến đi làm việc, Từ Thiên và lão Nhị đi chuyển vật tư, lão Tứ đi hỗ trợ đăng ký, Du Hành bị sắp xếp tuần tra đội ngũ.

Công việc này cũng đơn giản, chính là tuần tra ở khu vực trong trường học và ngoài trường, xem xem có người nào thân thể không thoải mái hay không, đúng lúc này cần phải xem là bị thương hay bị bệnh gì đó, trọng điểm đề phòng chứng bệnh hóa Zombie. Có xảy ra xung đột mâu thuẫn gì đó hay không. Nói cho cùng chính là giữ gìn tốt trật tự.

Đội tuần tra có vài đội, mỗi một đội đều từ một lão binh mang theo, đội viên khác đều là quần chúng sắp xếp, ít kinh nghiệm tương quan, bởi vậy trên đường tuần tra lão binh vẫn luôn theo chân bọn họ giảng giải các hạng mục công việc cần chú ý: "... Có bệnh trạng hóa Zombie, đừng tạo thành bạo động, trước tiên cần phải động viên quần chúng tản ra, vì để đạt được mục đích an toàn, trước trói người lại ngay tại chỗ đợi bác sĩ đến, nếu quả thật Zombie hóa, thế thì chính là chuyện của tổ công tác vệ sinh, các người chỉ cần hiệp trợ, quan trọng nhất là ổn định cảm xúc của quần chúng chung quanh.... Nhiều người ở đây, tuyệt đối không thể xảy ra rối loạn?" "Tuyệt đối không thể ức hiếp quần chúng..."

Buổi tối lúc trở về ký túc xá, liền nhìn thấy Từ Thiên cùng lão Nhị co quắp trên giường NGAO NGAO kêu gào, Du Hành hỏi: "Làm sao vậy? Mệt mỏi như vậy?"

"Đúng vậy đó, quá mệt mỏi rồi..." Từ Thiên hữu khí vô lực rên hừ hừ, sau đó kích động nhảy dựng lên: "Nhưng hôm nay tớ mò được đến xe tăng đấy! Xe tăng đó xe tăng sống sờ sờ!"

Tâm tình Du Hành khó có được thoải mái mà đậu đen rau má: "Tim xe tăng đập rất nhanh hả?"

"Tim tớ đập rất nhanh! Là xe tăng đấy! Tuy chỉ sờ một chút đã bị đuổi đi, nhưng tớ đã sờ sờ được!" Từ Thiên kích động đến đầu óc đều không dùng được nữa.

"Làm sao Lão Nhị lại yên tĩnh như vậy?"

Lão Nhị hừ hừ: "Cả một ngày tớ đều chuyển thùng hàng, xoay người hơn một ngàn lượt, hiện tại cho dù có một người đẹp trước mặt tớ, tớ cũng không thẳng eo nổi để nhìn nữa."

"Ai nha cái này không được, lão Nhị cậu không được rồi hả?" Lão Tứ ha ha cười, bị lão Nhị ném cho cái gối.

Thời gian phong phú trôi qua hai ngày, quân đội nhổ trại chuẩn bị xuất phát. Bốn người Du Hành bị phân phối lên một chiếc xe quân tải, Du Hành vừa nắm vào song sắt, trong đầu đã vang lên âm thanh điện tử: "Mục tiêu nhiệm vụ tân thủ: [chạy ra khỏi trường học Zombie, gia nhập quân đội rút lui] đã hoàn thành, nhận được 15 điểm lương hỏa. Hệ thống truyền bá tri thức thế giới thành công khóa lại."

Anh thở phào một hơi, 15 điểm, khởi điểm tốt.

"Bây giờ xuất hiện nhiệm vụ chi nhánh: trở về quê hương tìm cha mẹ, phần thưởng 10 điểm lương hỏa. Tình hình nhiệm vụ cụ thể mời tiếp thu cẩn thận. Tiếp thu tình hình nhiệm vụ xin lựa chọn trong vòng hai mươi giây, từ chối lập tức trở về không gian nghỉ ngơi chờ hồi phục liền tiếp nhận nhiệm vụ mới."

Du Hành ngoài ý muốn về sau liền vui vẻ, 10 điểm lương hỏa! Nhiệm vụ này có lẽ nằm bên trong hạng mục "Mặt khác" rồi. Anh thoáng tỉnh táo không vội tiếp nhận tình hình nhiệm vụ chi nhánh, hỏi: "RT9009, nếu nhiệm vụ chi nhánh thất bại, sẽ có trừng phạt gì không?"

"Trừ hai điểm lương hỏa."

Du Hành quyết định tiếp nhận.

Tình hình cụ thể quả nhiên là tình huống gia đình của "Trần Hằng". Trần Hằng là người thành phố Lâm An, cha mẹ đều là công nhân viên chức nhỏ, cha là Trần Khánh, mẹ là Lưu Tương. Còn có một vài tin tức đặc thù của cha mẹ thân thể này. truyện chỉ đăng tại wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp

Không có tin tức khác, nhưng những tin tức này đã đủ.

Chương 013: Nhiệm vụ tân thủ 10

Edit: Trang Nguyễn

Du Hành bắt đầu nghe ngóng lộ tuyến lúc này có đi ngang hoặc gần thành phố Lâm An hay không.

"Điều này nói không chừng cũng có thể." Anh binh sĩ đi cùng nói: "Cũng phải xem tình hình gia thông và hệ số an toàn trên đường, có đôi khi vì tránh bầy Zombie, đi con đường xa hơn cũng là bình thường. Nói thí dụ trước đó chung tôi cũng không có kế hoạch đi về hướng bên này của các cậu, nhưng lúc tối đóng quân bị bầy Zombie bao vây, chạy trốn trong đêm đen đi sau phương hướng mới đến trường học của các cậu."

Từ Thiên rất hiểu tâm tình của Du Hành, cậu cũng hy vọng có thể đi ngang qua khu vực gần nhà cậu. Đây là nguyện vọng tốt đẹp. Vì vậy cậu vỗ vỗ bả vai Du Hành thay cho lời an ủi.

Đoạn đường này đi không thuận lợi cho lắm. Người rất nhiều, Zombie giống như con ruồi nghe được mùi thịt thối, liên tục không ngừng đến gần. Du Hành bọn họ bị phái đi làm công tác tuần tra, điều này Du Hành có kinh nghiệm, nên dạy lại bọn Từ Thiên. Nhưng bây giờ công việc này tăng cao độ khó cùng độ nguy hiểm —— không ít người bị Zombie cắn phải. Mọi người tuyệt vọng khóc la được ăn cả ngã về không bạo động dẫn đến áp chế khó khăn.

Công việc này không chỉ khiến thân thể mệt mỏi, tâm lý cũng mệt mỏi. Đi bộ trên đường, không ngừng có người gia nhập, không ngừng có người trong lúc hỗn loạn chết đi. Đến đến đi đi, vậy mà nhân số rõ ràng tăng lên.

"Đến đây! Nói với mấy người các cậu đấy! Xuống đây!"

Du Hành bốn người bọn họ cộng thêm mười một nam thanh niên trẻ trung cường tráng bị gọi xuống: "Xếp thành hàng!"

Du Hành nhìn thấy trên những chiếc xe khác cũng lục tục xuống không ít người, bước đến gần. Rất nhanh tụ tập lại vài trăm người. Anh nghĩ: có nhiệm vụ cần bọn họ làm sao?

Quả nhiên anh binh sĩ cầm đầu nói: "Từ hôm nay trở đi các người phải tiếp nhận huấn luyện tăng cường thể năng và chiến đấu, gia nhập vào đội binh tuần tra dự bị, đồng thời các đãi ngộ liên quan đến ăn uống cũng sẽ tăng lên tương ứng."

"Đội binh bọn hắn không?" Anh binh sĩ chỉ chỉ binh ca ca đi đi lại lại bên cạnh: "Bọn họ chính là đội binh tuần tra. Dựa theo sắp xếp lớp học đội ngũ tuần tra an toàn cho chung quanh, phát hiện vấn đề kịp thời báo cao cũng giải quyết ngay tại chỗ. Bởi vì lúc trước xảy ra xung đột với Zombie, đội binh tuần tra tổn thất quá lơn, nhân thủ không đủ, cho nên mới chọn lựa từ trong các người để huấn luyện làm quân dự bị."

Du Hành biết rõ binh tuần tra, lúc đó theo chân bọn hắn ngây ngốc trong đội tuần tra chỉ chênh lệch nhau có một chữ, trình độ khó khăn lại khác biệt như ngày và đêm. Có thể nói đội tuần tra là nội bộ, đối tượng phục vụ yếu là quần chúng, mà đối tượng binh tuần tra chính là tất cả các nhân tố không ổn định bên ngoài, chủ yếu là Zombie cùng tình hình giao thông và con người nguy hiểm khác —— ngoại trừ Zombie, thật sự có người đến cướp đoạt lương thực với quân đội, mấy ngày hôm trước anh đã chứng kiến chuyện này. Trong đó Zombie là nguy hiểm nhất đấy. Đội binh tuần tra cần phân tán đội ngũ chung quanh, loại bỏ nguy hiểm, đặc biệt thời điểm phát hiện Zombie tụ tập phản kích, cần phải kịp thời giải quyết và báo cáo.

Cho nên nói, đội binh tuần tra là nhóm người đầu tiên đối đầu trực tiếp với Zombie, rất có thể chết ngay trên miệng Zombie, bởi vậy người hao tổn tăng cao một đường thẳng tắp.

Du Hành nghĩ: dù nguy hiểm, đã bị kêu ra, chắc hẳn không dễ dàng từ chối được đâu.

Quả nhiên, có người nói: "Tôi có thể không đi sao?"

"Đúng vậy! Không thể để tôi tiếp tục phân phối qua bên kia khuân vác vật tư sao? Sức lực tôi lớn, có thể di chuyển rất nhiều!"

Anh binh sĩ cũng nói: "Có thể không đi."

Không ít người lộ ra nụ cười, lại nghe anh binh sĩ nói tiếp: "Nhưng lương thực của các người đều bị hạ xuống, trước kia một ngày ba bữa hai bánh bao một chai nước, bây giờ chỉ còn một ngày hai bữa một bánh bao một chai nước."

"Vì sao chứ! Không công bằng!" Mọi người la ó um sùm ba mồm tám miệng chen vào.

"Yên lặng!" Anh binh sĩ quét mắt nhìn bọn hắn: "Bây giờ là thời kỳ bất thường, vật tư có hạn, tăng cường cống hiến lớn cho người ra sức nhiều. Các người là thanh niên trẻ trung cường tráng, ưu thế đó lại không muốn cống hiến vì đoàn thể, vì để tránh lãng phí đồ ăn, đành phải khấu trừ đồ ăn của các người. Đương nhiên các người cũng biết nói, lúc trước các người giao nộp lương thực, nên phải có quyền lợi hưởng thụ đãi ngộ..." hắn nhìn về phía mấy người bị nói trúng tim đen: "Vậy các người còn nhớ rõ nghĩa vụ của các người kia? Thế thì chính là không phục tùng mệnh lệnh!"

"Cũng không phải tôi bằng lòng trưởng thành cao lớn mạnh khỏe như vậy, bây giờ tôi tình nguyện mình là một lão già đây này." Có một người đàn ông nói nhỏ.

Anh binh sĩ lại nghe thấy: "Phụ nữ, trẻ em, người già đều có công việc của mình, giặt rửa may vá, cho nên mặc kệ thân ở vị trí nào đều có bổn phận của chính mình. Được rồi không cần nói nhảm nữa, không đồng ý đứng qua bên trái, đồng ý đứng qua bên phải."

Du Hành và bọn Từ Thiên đứng ở bên phải.

Đứng ở bên trái xác thực có, nhưng chỉ chừng một trăm người, anh binh sĩ đưa người dẫn bọn hắn trở về, lộ ra vẻ tươi người với đám người bên phải: "Bắt đầu từ hôm nay chúng ta tập huấn luyện thể lực."

Huấn luyện diễn ra lúc sáng sớm, cả người đều đau nhức, bọn Du Hành chỉ được nghỉ ngơi buổi trưa, đợi đến buổi chiều đã bị thông báo đi theo binh tuần tra đi ra ngoài.

"Các người nhìn nhiều xem nhiều, học thêm một chút, đều là kinh nghiệm xương máu." Đây là lời nói huấn luyện viên hướng dẫn cho bọn hắn. Du Hành xác thực được lợi rất nhiều, đối với điều tra đã có sự hiểu rõ sơ bộ.

Anh nghĩ: về quê tìm cha mẹ không phải một lần là xong, anh và cha mẹ Trần Hằng chính là một trong hàng tỷ người bình thường rơi vào hoàn cảnh ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai, anh không biết cha mẹ Trần Hằng còn sống hay không, nếu còn sống thì đang ở nơi nào? Chỉ bằng hiện trạng bây giờ của anh, anh không có năng lực một mình đi tìm người nhà của mình, dù cho đi được, nếu trong nhà không có người thì làm sao tìm được người trong biển người mênh mông này đây?

Anh có hai lựa chọn: một là tự mình nắm giữ lực lượng nhân thủ nhất định, như vậy có thể chủ động đi tìm. Hai là điều tiêu cực nhất, chính là đợi đến lúc người sống sót tự thành lập trật tự căn cứ, anh tin tưởng nhất định sẽ có đăng ký tương quan hộ tịch, đến lúc đó lại đi tìm. Cho dù cách nào cũng đều khó khăn.

Không có cách nào, loại hoàn cảnh này, tìm người không khác gì mò kim đáy biển.

Cho nên bây giờ cần gấp nhất chính là phải sống sót. Du Hành nghĩ: binh tuần tra là đường tắt ngắn nhất, chỉ cần anh cố gắng làm, cuối cùng sẽ có ngày gặp mặt.

Kế tiếp là quãng đường dài dằng dặc mà đầy trở ngại trùng trùng điệp điệp.

Điều khiến người ta vui vẻ nhất chính là, bốn người bọn họ làm việc mới rất thuận lợi – dựa trên ý nguyện ban đầu của bọn họ ở tận thế tự mình sống sót, không thiếu cảnh giác và dũng khí, bởi vậy hoàn thành công việc, không có người thương vong.

Cái khác chính là, đại đội đi trên đường đều có không ít quần chúng gia nhập, Từ Thiên vào lúc trực ban nghênh đón một đám người, lúc đưa bọn hắn vào chỗ cách ly kiểm tra, vậy mà gặp được cha mẹ và ông nội của cậu ấy!

Ở trong tận thế có thể gặp được người thân của mình là chuyện vui mừng vô cùng to lớn. Nhưng cậu ấy nghe bà nội mình đã qua đời, tuy bà chết già, ngoại trừ không gặp được cậu, nhưng cũng đi được an tường mạnh khỏe, cậu vẫn khóc rống như một đứa trẻ.

Đoạn đường này đi một chút lại ngừng một chút, đi suốt hai tháng, mùa hè đã đến. Nhiệt độ lên cao dẫn đến bộc phát bệnh tật. Vì vậy công việc của đội binh tuần tra lại gia tăng thêm một lượng lớn. Nhân thủ tăng tăng giảm giảm, vậy mà Du Hành lại có chân rết, được đề bạt trở thành tiểu đội trưởng, cấp dưới có mười người.

Anh tin tưởng đây là một khởi đầu tốt.

Cứ điểm quân đội ở thành phố Tân Đăng, vẫn luôn có liên hệ rất mật thiết với bên này. Hai tháng này bên kia cũng đang không ngừng xây dựng thêm, tiếp nhận một lượng lớn quần chúng nhân dân, lúc biết được báo cáo mới nhất nhân số bên này có gần sáu vạn người, trong thời gian ngắn quân đội bên kia không tiếp nhận được nhiều người như vậy. Bọn hắn có thể cung cấp vũ khí cùng vật tư, trợ giúp bên này xây dựng khu vực an toàn mới.

Vì vậy lúc bọn hắn tiến vào thành phố Tân Đăng, lúc cách cứ điểm quân đội chỉ ba ngày ngắn ngủi, toàn thể dừng bước, đóng quân ngay tại chỗ.

Bên trên lựa chọn trường đại học Tân Đăng làm căn cứ, ý định từ đại học Tân Đăng mở rộng xây dựng ra ngoài, sau này có thể cùng quân đội Tân Đăng chiếu cứng lẫn nhau.

Đại học Tân Đăng bỏ ra ba ngày thời gian để thanh lý sạch sẽ triệt để, binh tuần tra cả ngày lẫn đêm đều tuần tra bên ngoài trường học, người chung quanh đại học Tân Đăng không ngừng gia nhập, khoảng chừng hai vạn người. Mỗi người đều đang hết sức cố gắng sống sót, cuối cùng hội tụ thành một dòng suối lớn.

Lúc kết thúc mùa thu, căn cứ Tân Đăng đã được xây dựng trọn vẹn. Trong thời gian này, Du Hành và bọn Từ Thiên đều gia nhập quân ngũ rồi, đã có biên chế chính thức. Du Hành trở thành đội trưởng đội binh tuần tra thứ mười tám, chưởng quản cấp dưới có hai mươi tiểu đội, tổng cộng hai trăm người.

Trước kia cha Từ Thiên làm nhân viên nhà nước trong cục dân chính, sau khi dàn xếp xong xuôi nhận lời mời làm công nhân quả lý hộ tịch trong căn cứ, Du Hành liền nhờ ông hỗ trợ chú ý tên tuổi cha mẹ Trần Hằng khi đăng ký vào căn cứ Tân Đăng. truyện chỉ đăng tại wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp

Sau này lúc căn cứ và quân đội vật tư qua lại lẫn nhau, xin đi theo, thành công điều tra được đến chỗ hộ tịch của quân đội, nhưng cũng không tìm ra được. Anh đưa đại lễ cho phó trưởng phòng hộ tịch, xin hắn giúp đỡ lưu ý.

Một lưu ý này, kéo dài đến mùa hè năm thứ bảy.

RT9009 khó có được nói chuyện với {Kí Chủ} của mình: "{Kí Chủ}, đã nhiều năm như vậy rồi, vì sao anh còn không từ bỏ nhiệm vụ này đây chứ?" Trong quá khứ nó những {Kí Chủ} nó khóa lại này, loại nhiệm vụ nhánh tiếp theo này, còn là nhiệm vụ nhánh trong nhiệm vụ tân thủ, phần thưởng rất ít đấy. Nếu thời gian dài không làm được, đa phần {Kí Chủ} đều sẽ từ bỏ trực tiếp tiến vào nhiệm vụ tiếp theo. Dù có kiên trì, cũng chưa từng thấy ai có thể kiên trì suốt bảy năm đấy.

Du Hành nói: "Nếu tôi là Trần Hằng, cho dù bao nhiêu năm, tôi đều không từ bỏ. Hơn nữa thế giới này đang xây dựng lại trật tự xã hội, tôi nhìn thấy hy vọng, tôi muốn hưởng thụ loại hy vọng này."

Anh ở chỗ này đã ngây người sắp bảy năm rồi. Từ lúc bắt đầu là người ngoài cuộc quan sát, anh đã hoàn toàn hòa nhập vào hoàn cảnh nhân vật: "Tôi có thể ở chỗ này trở nên cường đại hơn, đây là thêm vào thời gian."

Du Hành cũng đã từng nôn nóng, nhưng anh hối hận rồi suy nghĩ cẩn thận. Cùng với việc anh vội vã vùi đầu vào một cái nhiệm vụ, không bằng hảo hảo qua hết thời gian nhiệm vụ này. Trong đoạn thời gian này anh học tập, lấy ra tinh thần thi nghiên cứu sinh năm đó —— tuy không thi đậu. Nhưng anh đã học xong cách lái xe tăng, hoặc xong cách gửi điện báo, sửa xe. Những điều này đều là kỹ năng thực dụng cả đấy.

Sau khi anh ý thức được những thu hoạch của mình, anh liền không sốt ruột nữa.

RT9009 trầm mặc, không nói gì thêm. Nó nghĩ: đây là một người thông minh. Thật ra nhiệm vụ tân thủ rất đơn giản, rất nhiều người đều vội vàng qua đi, giống như chơi game vậy, luôn không quá để ý đến sự hướng dẫn ban đầu. Thật ra, nhiệm vụ tân thủ mới là trạm đầu tiên để {Kí Chủ} đề cao thực lực, mặc dù hệ thống trao đổi có vô số vật phẩm có thể đề cao thực lực, thế nhưng yêu cầu nhiều điểm lương hỏa, trong thời gian ngắn không thể gom góp được đủ điểm. Dù có thể gom đủ, nhưng {điểm kỹ năng} nếu có thể thông qua nhiệm vụ thế giới học tập được, đây không phải càng lợi ích thực tế hơn sao?truyện chỉ đăng tại wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp

Đây là hệ thống truyền bá tri thức thế giới, không phải hệ thống trao đổi thế giới.

RT9009 rất chờ mong sự biểu hiện sau này của vị {Kí Chủ} này.

Chương 014: Tai nạn tận thế 01

Edit: Trang Nguyễn

Du Hành vẫn luôn không có tin tức của cha mẹ Trần Hằng.

Tận thế bảy năm, người sống sót cả nước đều đã tạo dựng nên căn cứ cả rồi, trật tự đều từ từ khôi phục. Anh bắt được liên lạc cùng căn cứ người sống sót ở khắp các nơi, thế nhưng đều không tìm được. Thật ra đã nhiều năm như vậy, nếu như không sống sót ở các căn cứ, thì không thể nào sinh tồn một mình ở bên ngoài lâu như vậy được.

Thời gian từ từ đẩy mạnh lên phía trước, mấy căn cứ lớn liên hợp vây quét Zombie đã đạt được hiệu quả rõ rệt, ở giữa các căn cứ đã thành lập con đường an toàn. Khôi phục điện nước, khôi phục thông tin, khôi phục một phần giao thông... cuộc sống của mọi người dần dần đi đến quỹ đạo.

Công việc gần đây của Du Hành là dẫn theo người đi thanh lý trừ độc các con đường kiến trúc. Đa phần đội binh tuần tra đều chuyển hướng sang phục vụ xây dựng nội bộ. Tin tưởng không lâu về sau, những kiến trúc này có thể tái nhập sử dụng một lần nữa.

Anh ngoài ý muốn gặp lại người đã từng là hàng xóm, ngay trong đội ngũ nhân công. Thật ra anh không nhận ra, chỉ là người phụ nữ kia nhận ra anh.

"Trần Hằng! Là Trần Hằng sao?! Thím là thím Ngô bên cạnh nhà cháu đây này!" Người phụ nữ lớn tuổi, vẻ mặt gian nan khắc khổ, nhìn thấy anh thật vui mừng.

Du Hành chần chờ gọi: "Thím Ngô?"

"Ai! Cháu đều đã lớn như vậy rồi à! Cha mẹ cháu đâu rồi, trôi qua thế nào? Này nha, cháu đã có tiền đồ như vậy, chắc chắn trôi qua rất tốt!"

"Cha mẹ cháu... không ở bên cạnh cháu. Thím Ngô, mấy năm này thím có từng gặp bọn họ không?"

Ngô Thẩm kinh dị: "Không đúng nha, trong ngày quái vật xuất hiện, hôm đó cha mẹ cháu đã lái xe đến trường học của cháu, các người không gặp nhau sao? Mẹ cháu hối hận muốn chết, không sớm mua điện thoại cho cháu, liên lạc không được cháu, gấp muốn chết, trời vừa sáng đã xuất phát rồi."

Không còn manh mối gì khác nữa.

Trước đó Du Hành từng nghĩ đến có khả năng cha mẹ Trần Hằng đi đến trường học tìm Trần Hằng, bởi vậy đặc biệt còn đi lại đường cũ một lần, tìm nhiều lần ở các nhà gần đó, hoàn toàn không phát hiện ra. Hiện tại xác nhận, cũng bất lực.

Thẳng đến khi Du Hành sống thọ chết tại nhà cũng không tìm được cha mẹ Trần Hằng. Con cháu Từ Thiên và lão Tử cả sảnh đường vây quanh bên cạnh giường của anh, khóc nói: "Ông không chịu nghe lời tôi, lấy vợ sinh con, cũng tốt hơn lúc này bên giường chỉ có tôi và lão Tứ! Ông xem lúc lão Nhị ra đi, con trai cháu trai ông ấy khóc một nhà, thật tốt biết bao!"

Đây là nói cái gì?

Du Hành lại không còn sức lực phản bác, chỉ có thể vô lực trừng mắt nhìn ông ấy, sau đó từ từ nhắm mắt lại. truyện chỉ đăng tại wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp

Anh đi đến một đầu bờ sông, chung quanh đều là sương mù trắng xóa, chỉ có nước sông đang chảy sóng nước màu xanh lá gợn lăn tăn.

"RT9009 mi ở đâu?"

"{Kí Chủ} tôi ở đây, anh có thể đi đến bờ sông."

Du Hành nghe vậy đi qua, lúc này nước sông tuôn chảy bỗng nhúc nhích như đang đáp lại anh.

"Bây giờ đánh giá trước tình huống hoàn thành nhiệm vụ nhánh trong nhiệm vụ tân thủ của {Kí Chủ}. Nhiệm vụ nhánh: [trở về quê hương tìm cha mẹ] thất bại, trừ hai điểm lương hỏa. Đồng thời {Kí Chủ} hoàn thành thành tựu che dấu [sống thọ, chết tại nhà], phần thưởng 10 điểm lương hỏa, hoàn thành thành tựu che dấu [sống đến già học đến già], phần thưởng 10 điểm lương hỏa. Tổng cộng hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh trong nhiệm vụ tân thủ được 18 điểm lương hỏa.

Nhiệm vụ tân thủ tổng kết 33 điểm lương hỏa, nếu có yêu cầu tự mình kiểm tra lại. Tôi đại biểu Tấn Giang chân thành chúc mừng {Kí Chủ}, hy vọng {Kí Chủ} không ngừng cố gắng."

Du Hành vốn thất vọng ai ngờ lại là kinh hỉ. Anh hỏi thăm: "Thành tựu che dấu là gì vậy?" Tên của hai thành tựu này rất được nghênh đón, anh nghĩ nghĩ rồi hiểu ra. Anh coi trọng chính là thành tựu che dấu, phần thưởng phong phú, thật khiến người khác động tâm.

"Hệ thống không có định nghĩa cụ thể về thành tựu che dấu, căn cứ quá trình {Kí Chủ} hoàn thành nhiệm vụ sẽ mở rộng giá trị phần thưởng cho {Kí Chủ}. Hy vọng {Kí Chủ} đừng lẫn lộn đầu đuôi, lấy việc hoàn thành nhiệm vụ làm trọng."

Đây là động viên đúng trọng tâm, Du Hành gật gật đầu biểu thị lắng nghe.

"Được rồi, tiếp theo bắt đầu nhiệm vụ chính thức, chính anh tự tìm một cái trong sông đi."

Du Hành sớm đã phát hiện nước sông có màu xanh là do tinh phiến màu xanh lá tạo thành, lúc này ngồi xuống tùy tiện nhặt lấy một mảnh. Tinh phiến vừa chảy hết nước đã phóng đến trán của anh, nhiều năm anh sinh hoạt trong quân đội nên phản ứng không chậm, nhưng vẫn để tinh phiến kia chạm vào trán của mình. Trán mát lạnh, anh lập tức tiếp thu được tin tức nhiệm vụ.

"Độ khó: Cấp bậc đơn giản

Mục tiêu công lược: nhiệm vụ bảo vệ em gái bình an sinh sản.

Phần thưởng hoàn thành: 30 điểm lương hỏa.

Trừng phạt thất bại: trừ 10 điểm lương (hường từ nhiệm vụ đơn giản)

Mặt khác: ***(sẽ biết sau) "

"{Kí Chủ} có ba mươi phút chuẩn bị, sau ba mươi phút không có thời gian đếm ngược, trực tiếp truyền tống đến thế giới nhiệm vụ, xin {Kí Chủ} nắm chắc thời gian."

Du Hành mở to mắt, bắt đầu nghĩ: đây là một nhiệm vụ bảo vệ, cái này đơn giản, phức tạp chính là đối tượng bảo vệ là một phụ nữ có thai. Mang thai đã bao lâu? Thời kỳ đầu khác hẳn thời kỳ cuối đấy. Tình huống mang thai của cô em gái này có thuận lợi không?

Anh nhớ rõ thời điểm có được hệ thống này, RT9009 đã từng nói qua, căn cứ vào tình hình thế giới thực tế của anh, sẽ để anh nhận nhiệm vụ tương xứng với hình thức tận thế. Trong hoàn cảnh tận thế phải bảo vệ một phụ nữ có thai rất khó khăn đấy. Thế giới bên ngoài đầy nguy hiểm, không đủ đồ ăn và thuốc men... Trong nhiệm vụ trước, căn cứ thành lập xong công tác thống kê nhân khẩu, năm đầu tận thể trẻ nhỏ được sinh ra cực kỳ ít.

Anh mở hệ thống trao đổi, tra tìm vật phẩm phụ nữ có thai có thể dùng, tuy tìm được không ít, nhìn tên cũng rất lợi hại, nhưng ít nhất phải có 50 điểm lương hỏa, anh mua không nổi. Anh liền xem xét các loại vật phẩm cường thân kiện thể, ngược lại những vật phẩm này đều có, có một loại thuốc kiện thể đan, giá bán 15 điểm lương hỏa, ghi rõ phù hợp với tất cả thể chất. Anh để loại thuốc này vào sẵn trong giỏ hàng.

Lại nghĩ đến chính mình hoàn toàn không có kiến thức liên quan đến phụ nữ có thai —— cái này không trách được anh, trong hiện thực anh chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ngay cả bạn gái đều chưa có. Ngược lại trong thế giới nhiệm vụ trước sống thọ, nhưng cũng không lấy vợ sinh con. Ngược lại bọn Từ Thiên thì có, nhưng anh không có việc gì đi quan sát tình huống vợ của người ta mang thai làm cái quái gì?

Anh thử thăm dò tìm tòi mấy quyển sách liên quan đến phụ nữ có thai, không nghĩ vậy mà bắn ra một đống lớn —— giao diện hệ thống trao đổi rất đơn giản, có một cái đưa vào khung, đằng sau mang theo ba hạng mục tìm kiếm: tìm kiếm theo tên, tìm kiếm theo từ khóa, tìm kiếm liên quan. Anh muốn tìm cái gì, toàn bộ đều tự mình lục lọi. Cũng mai có giỏ hàng, bằng không càng bất tiện.

Nói ngược lại, những sách này thật sự rất rộng, bên dưới tổng số lượng kia vượt qua một tỷ. Đây chỉ là sách vở liên quan đến phụ nữ có thai, số lượng cũng đã kinh người như thế. Nhưng khiến Du Hành kinh ngạc nhất chính là, giá cả những quyển sách này đều không cao, phóng mắt nhìn đi, vậy mà toàn bộ đều chỉ 1 điểm lương hỏa.

Nhưng những điều này không cần phải vội, sau này có thể từ từ suy nghĩ, hiện tại quan trọng là... nhiệm vụ kế tiếp. Anh tưởng tượng đến nhiều loại tình huống, chỉ là không nghĩ đến vừa mới tiến vào nhiệm vụ đã có đối lập, những sách này không thể nghi ngờ có lợi ích vô cùng thực tế. Du Hành nhịn không được bắt đầu lấy một quyển《Bách khoa toàn thư về thực phẩm bảo dưỡng cho phụ nữ mang thai》, bỏ ra 1 điểm lương hỏa. Trên tay lóe lên, một quyển sách rơi xuống, còn rất nặng, dày một cm đấy.

Mở ra xem xét, mục lục rõ ràng, phụ nữ có thai có thể ăn gì và cấm kị những gì, đồ ăn nào có công dụng gì, toàn bộ đều rõ ràng rành mạch. In ấn sắp xếp câu chữ cũng không tệ.

Du Hành tiếp tục dùng sách tìm kiếm từ khóa, phát hiện đa phần những quyển sách này rất rẻ. Đối lập những thứ thuốc khác đồ ăn thậm chí tuyệt thế võ công, đặc dị công năng gì đó đều có tỷ giá trên trời, thật sự vô cùng có lợi ích thực tế.

Anh lần đầu tiên suy xét hệ thống truyền bá tri thức thế giới này, có lẽ những sách vở này đều là vật phẩm truyền bá tri thức, mới là thứ hệ thống đề xướng cho {Kí Chủ} của mình đi trao đổi đấy.

Thời gian chuẩn bị đã đến, Du Hành tiến vào thế giới nhiệm vụ, cũng cảm giác được sự đau đớn kịch liệt cả người, nhất là ở đầu.

Bên tai có tiếng người chửi rủa, cũng có người ôm anh khóc gọi: "Anh! Anh làm sao rồi? Mau gọi xe cứu thương!"

"Yên tâm đi, anh của cô chính là con chuột trong cống thoát nước, mạng rất cứng đấy! Mau cút mau cút! Ngũ Thường Hân, có phải cô muốn cút cùng anh cô luôn hay không?"

"Đi thì đi, Cao Minh chúng ta ly hôn đi!"

"Ly thì ly, ngay cả gà mái đẻ trứng cũng không bằng, bây giờ giá hàng cao như vậy, cách xa nhà chúng tao ra, mày hãy cũng anh mày đi ăn không khí đi!" Đây là một giọng nói của phụ nữ: "A Minh! Bây giờ mau dẫn Ngũ Thường Hân đi đăng ký ly hôn!"

Bảy mồm tám mỏ chõ vào đấy, Du Hành không cách nào hấp thu ký ức của thân thể này, RT9009 nói, sau khi nhiệm vụ chính thức mở ra sẽ đem ký ức thân thể này cho anh, không hề đợi sau khi anh mới đến tiếp nhận nhiệm vụ bắt đầu truyền tống rồi lại tạm dừng. Như vậy vừa có lợi lại vừa có lỗ hỏng, chỗ hỏng chính là ký ức thân thể dài, từ đó rất khó chắt lọc tin tức hữu hiệu. Nhưng điều này không có vấn đề gì với Du Hành. Anh nhìn trúng chính là sau khi tiếp thu được tất cả ký ức, anh có thể trong thời gian ngắn nhất nắm giữ tin tức chung quanh. truyện chỉ đăng tại wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp

Cỗ thân thể này bị thương quá nặng, đặc biệt là đầu bị tổn thương, Du Hành đến bệnh viện sau đó mới có tinh thần tiếp thu ký ức.

Thân thể lúc này tên là Ngũ Hằng Nhạc, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, đến năm mười lăm tuổi cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, khoản tiền bồi thường bị người thân cướp đi, năm đó Ngũ Thường Hân mới mười tuổi. Hai người trông coi căn nhà cũ còn sót lại, trong hoàn cảnh như thế phải nuôi sống em gái và chính mình, Ngũ Hằng Nhạc tuổi còn nhỏ không cẩn thận đi sai đường. Trộm cắp lừa gạt đều học được mấy phần.

Đợi đến lúc em gái hai mươi mốt tuổi muốn kết hôn, vì không để em gái bị xem thường, anh ta có ý định kiếm cho em gái một phần đồ cưới thật dày, nhưng bởi vì một lần đó trộm cắp bị bắt tại trận, bỏ tù ba năm. Anh ta vừa ra tù liền đến thăm em gái, không nghĩ đến vừa đến liền nhìn thấy em gái bị bạo hành.

Bình thường mà nói, anh ta đã ngồi tù ba năm, những thứ khác không nói, đánh nhau đã là một tay cừ khôi, không nghĩ đến mẹ chồng em gái đánh lén dùng gạt tàn đập trúng đầu anh ta, lúc này mới bị thua.

Những ký ức này Du Hành lướt qua rất nhanh, trọng điểm đặt vào ký ức gần đây. Trong ký ức của Ngũ Hằng Nhạc, chính là một năm này vô cùng vô cùng nóng, suốt một năm không có một giọt mưa.

Hạn hán? Du Hành lần mò nhớ kỹ trọng điểm này. Anh không biết thế giới này tận thế có hình thái gì, bây giờ quan trọng nhất là tranh thủ dưỡng thương cho tốt rồi ra viện.

Đồ ăn! Thuốc men! Đồ dùng cho phụ nữ có thai! Anh cần phải chuẩn bị trước cho tốt.

Về phần căn cứ —— cái nhà tan hoang và sân nhỏ của Ngũ Hằng Nhạc, nếu có Zombie căn bản không ngăn cản nổi.

Anh mở mắt ra, Ngũ Thường Hân đang lau mặt cho anh, trông thấy anh tỉnh lại liền kinh hỉ gọi: "Anh! Anh tỉnh rồi!" Vừa khóc: "Anh, em rất nhớ anh..."

Chương 015: Tai nạn tận thế 02

Edit: Trang Nguyễn

Ngũ Hằng Nhạc bảo vệ cô ấy rất tốt, sau khi kết hôn cô ấy mới đi từ trong tháp ngà voi anh cô ấy bện bước ra ngoài. Anh ruột bị bỏ tù khiến mẹ chồng cảm thấy mất mặt, vừa kết hôn đã không cho cô sắc mặt tốt. Kết hôn ba năm không có con chính là tội lớn. Tự nhiên từ năm trước nhiệt độ toàn cầu không ngừng tăng cao dẫn đến khô hạn, giá hàng hóa tăng nhanh, địa vị của cô trong nhà càng thêm tràn đầy nguy cơ, đến nửa năm gần đây, Cao Minh chồng cô vậy mà bắt đầu bạo hành với cô.

Cô hận chính mình vô sỉ. Thật ra sau khi cô lớn khôn hiểu chuyện, đã biết rõ anh trai mình không làm ăn đàng hoàng, thế nhưng cô sợ, cô đã từng chịu đói, cô không dám nói anh trai thu tay đổi sang nghề khác. Cô biết, anh cô đọc sách ít, tìm đâu công việc đàng hoàng tiền lương cao? Vì vậy cô làm bộ như không nhìn thấy.

Đợi sau khi kết hôn rồi, anh ruột bị bỏ tù khiến cô mang theo vết nhơ, cô đã từng oán. Thế nhưng cuộc sống củi dầu mắm muối nói cho cô biết sinh hoạt khó khăn thế nào, rồi cô bắt đầu tỉnh lại. Cô nghĩ, nếu cô sớm động viên anh trai của mình, có phải anh cô sẽ không đi tù hay không, anh em bọn họ trôi qua nghèo khổ một chút cũng không sao, đường đường chính chính làm người, sẽ không phải cúi thấp đầu trước mặt người khác. Vào lúc gia đình không hạnh phúc, cũng có nhà mẹ đẻ để trở về.

Đợi đến lúc cô bị chồng đánh đập nhìn thấy anh trai mình râu ria xồm xàm xông đến bảo vệ mình, nước mắt cô chảy xuống, cô nghĩ: ly hôn đi. Đi theo anh cô cùng nhau ăn không khí cũng tốt, có đói chết cũng không sợ.

Du Hành điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, cười cười với Ngũ Thường Hân: "Hân Hân, anh cũng nhớ em lắm. Người nhà em... em có ý gì? Trong lúc hỗn loạn anh nghe nói em muốn ly hôn, em nghiêm túc sao?"

Ngũ Thường Hân rớt nước mắt, lại kiên quyết gật đầu nói: "Anh, em thật sự không chịu đựng nổi nữa. Anh không có ở đây nên không biết, gần một năm nay, vật giá leo thang tăng lên gấp hai lần, mỗi ngày em đều ở nhà hầu hạ lớn lớn nhỏ nhỏ người nhà họ Cao, không cách nào đi ra ngoài làm việc, không có thu nhập, bọn hắn đều mắng em ăn cơm chùa, gà mái không biết đẻ trứng."

Nói đến đây nước mắt của cô rơi càng nhiều, lại cúi đầu sờ lên bụng mình: "Nửa năm trước, Cao Minh đánh em, khiến em sảy thai mất con rồi. Chỉ mới được hai tháng, em cũng không phát hiện, cứ như vậy không còn... Anh, em đã nghĩ kỹ rồi, ly hôn, em và anh đi tìm việc làm, hai người lớn chúng ta còn sợ không tự nuôi sống chính mình được sao?"

"Được, em đừng lo lắng, có anh ở đây." Những lời này Ngũ Hằng Nhạc thường nói với Ngũ Thường Hân khi còn bé. Ngũ Thường Hân cười khóc: "Anh, anh cũng có em ở đây."

Du Hành rất nhanh liền xuất viện. Anh và Ngũ Thường Hân đi về căn nhà trước kia.

"Em rãnh rỗi liền đi qua dọn dẹp, nhưng gần đây không có đi." Tay chân Ngũ Thường Hân nhanh nhẹn múc nước lau người, vừa nói: "Nhà chúng ta vẫn còn miệng giếng còn chưa bị lấp mất, bằng không bây giờ muốn dọn dẹp cũng khó khăn." truyện chỉ đăng tại wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp

Du Hành liền đi đến bên cạnh giếng nước xem xét, mực nước không cao, nhìn khá nông đấy. Đó có thể thấy được miệng giếng này có tuổi tác rất lâu, trong trí nhớ của Ngũ Hằng Nhạc, miệng giếng này là ông nội anh và những người đồng trang lứa của ông truyền thừa lại đấy. Chỗ này của bọn họ là phía nam một thị trấn bình thường, vài chục năm này theo nền kinh tế phát triển, nước máy dần dần thay thế nước giếng, từng nhà đều lắp đặt đường ống nước máy. Không chỉ thuận tiện uống nước, còn có thể nước uống đường ống. Không chỉ là nước uống thuận tiện, không như nước giếng mùi vị càng ngày càng không tốt, không thể uống ngay được.

Nhà họ Ngũ là nhà duy nhất còn giếng nước trên con đường này, bởi vậy cũng là hộ nghèo trong những năm này, không có nước máy, hai anh em đều dùng nước giếng.

"Anh tìm người đào giếng sâu thêm một chút, bằng không thì cũng phải tự làm." Thấy mặt Ngũ Thường Hân lộ vẻ khó xử, Du Hành nói: "Em yên tâm, anh vẫn còn chút tiền tiết kiệm." Vật giá tăng cao, trước lúc anh đi tù đã cất dấu số tiền kia, sau lạm phát cũng không mất hết, đào một cái giếng chỉ mấy trăm khối là đủ rồi.

Nhưng lần này Du Hành thất sách, đào giếng nước mấy trăm khối là chuyện lúc trước, ở nơi nhỏ bé này cũng không đắt. Nhưng mấy tháng này thiếu nước trầm trọng, giới hạn cung cấp nước, tuy tiền nước không tăng, nhưng dùng nước không tiện, không ít người đều lựa chọn đào giếng, giá cả bay lên đến một ngàn năm.

Du Hành mặc cả với công nhân: "Giếng nước này nhà chúng tôi vốn đã có sẵn rồi, chỉ cần đào sâu thêm một chút, sao anh nói giá bằng với người ta đào giếng mới vậy, bớt chút cho chúng tôi đi!"

Công nhân tiếp nhận điếu thuốc Du Hành đưa: "Một ngàn hai! Không thể bớt nữa. Hiện tại giá thị trường là như vậy, không bớt được nữa rồi, cậu muốn đào thì đào, không được thì tôi đi nhà khác."

"Được rồi, đào đi."

Du Hành lại để Ngũ Thường Hân ở nhà trông coi, nhắn nhủ cô: "Anh đi mua chút đồ đạc rồi trở về, cần mua thêm đồ đạc trong nhà, em cần mua thêm gì không?"

Ngũ Thường Hân có chút xấu hổ: "Anh, anh có thể đưa tiền cho em, tự em đi mua đồ không?"

"Được, chờ anh trở lại." Du Hành cũng phục hồi tinh thần, có chút bất tiện.

Anh từ từ đi trên đường, đã tháng mười hai rồi, trên đường đa số mọi người vẫn mặc áo ngắn tay quần đùi. Anh đi thẳng đến chợ bán sỉ, tự mua cho mình hai bộ áo tròng đầu và quần. Thứ này chất lượng bình thường, giá cả rất rẻ. Anh nhìn quần áo mùa đông cũng mua hai bộ —— thân thể Ngũ Hằng Nhạc thật sự khỏe mạnh, mùa đông cho đến bây giờ chỉ mặc áo chui đầu tay dài, lạnh hơn thì sẽ thấy khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng. Chăn màn ga giường cũng nhìn xem rồi mua thêm một ít. Anh trước mang những vật này về nhà, lại đi một chuyến chợ nông nghiệp.

Chợ nông nghiệp thật sự tiêu điều, rau quả ít, giá cả vô cùng cao. Du Hành nhìn xem mua không ít khoai tây, khoai lang, ngô và đậu nành, lại mua bốn túi gạo cùng dầu muối tương dấm các loại. Anh cũng mua thêm một ít mì ăn liền và các loại thực phẩm phụ khác. Đồ đạc quá nhiều, anh thuê một chiếc xe xích lô ở chợ chở đồ về.

Sau khi về nhà nhìn thấy Ngũ Thường Hân nấu cháo khoai lang, nói: "Anh, em cũng không biết anh đi chợ, lần sau để em đi, em biết ở đâu bán đồ giá rẻ hơn một chút."

"Ừ. Thân thể em thế nào rồi? Sắc mặt tái nhợt lắm đấy."

"Không có chuyện gì." Ngũ Thường Hân sờ sờ mặt: "Có thể do buổi chiều phơi nắng nhiều quá."

"Đã bảo em chuyển cái ghế ra cửa ngồi nhìn là được rồi, có phải em đứng dưới ánh mặt trời rồi đau đầu hay không?" Du Hành không đồng ý nhìn cô. Ngũ Thường Hân hẳn là mang thai mới đúng, anh vẫn phải tranh thủ đưa cô đi kiểm tra một lần. Nếu không mang thai, Cao Minh không đáng tin cậy, chẳng lẽ anh phải vì cô tìm đối tượng mới, rồi đợi đến lúc cô có thai hay sao?Anh thoáng ngây người luôn.

"Ngày mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra tổng quát một chút, sớm biết vậy lúc sáng xuất viện, nên cho em đi kiểm tra luôn. Em đừng lắc đầu, số tiền kia không thể tiết kiệm, nhà họ Cao đối xử với em không tốt, ai biết thân thể em có nội thương gì hay không? Xem em gầy gò thế kia, vẫn phải kiểm tra một chút mới yên tâm được."

Ngũ Thường Hân bật cười: "Anh, đầu năm nay, tất cả mọi người đều tiết kiệm đấy, gầy mới bình thường mà!"

"Nghe lời anh, đừng làm anh lo lắng. Đừng lo lắng đến tiền, anh còn tiền tiết kiệm, em khỏe mạnh mới quan trọng nhất."

Ngũ Thường Hân đỏ hồng mắt gật đầu. Trong lòng mặc niệm hi vọng thân thể của mình khoẻ mạnh, đừng gây thêm phiền toái cho anh trai.

Ngày hôm sau anh dẫn Ngũ Thường Hân đi kiểm tra sức khoẻ, đợi qua hai ngày đi lấy kết quả kiểm tra sức khỏe, quả nhiên là mang thai, sáu tuần rồi.

Du Hành thở dài một hơi, đặc biệt nói chuyện cùng Ngũ Thường Hân: "Nhà họ Cao ghét bỏ em không mang thai, bây giờ em mang thai rồi, em suy nghĩ thế nào? Có muốn ly hôn nữa hay không? Anh khẳng định với em, nếu em vẫn quyết định ly hôn, đừng lo lắng vấn đề con cái, đây là cháu trai của anh, đời này anh không có ý định kết hôn, con của em chính là huyết mạnh nhà họ Ngũ chúng ta, anh sẽ nuôi nấng nó đàng hoàng tử tế."

Ngũ Thường Hân nghe xong lời nói này, cảm động đến nước mắt rơi xuống: "Anh, em thật sự muốn ly hôn, nhưng cũng thật muốn giữ lại đứa bé này, em đã trông mong có đứa bé nhiều năm như vậy... nhưng em không thể liên lụy đến anh, bây giờ nuôi đứa bé quá khó khăn, làm sao mà nuôi đây?"

Đã có đứa nhỏ cùng máu thịt với cô, người cũng giống như lục bình trôi trôi nổi nổi, thoáng chốc đã có gốc rễ. Đứa bé là chấp niệm của cô, cũng là nguyện vọng của cô.

Du Hành an ủi cô: "Có những lời này của em là được rồi, đây không phải liên lụy, anh vui mừng còn không kịp đây này. Loại người như anh, ở đâu có người con gái đàng hoàng chịu gả cho anh, con của em chính là con của anh, anh cũng mong ngóng nó đây này." truyện chỉ đăng tại wattpad: hongtrang301 và wordpress: hongtrang301wp

Vì vậy cuối cùng quyết định giữ lại đứa nhỏ. Du Hành nhờ bác sĩ tư vấn, mua cho Ngũ Thường Hân một đống lớn thuốc bổ. Bác sĩ cũng nói, Ngũ Thường Hân thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ, cũng may thân thể tốt, đứa bé mạnh khỏe, nhưng vẫn cần bồi bổ thân thể, bắt đầu điều dưỡng lại thân thể của cô.

Sau khi về nhà, Du Hành bắt tay vào giải quyết vấn đề ly hôn của Ngũ Thường Hân và Cao Minh, người một nhà kia, nếu không phải không nói lý lẽ như vậy, anh sẽ không kiên quyết như vậy, giấu diếm chuyện mang thai tranh thủ thời gian giải quyết chuyện ly hôn. Hình thái tận thế của thế giới này không rõ, tương lai khó khăn trùng trùng điệp điệp, anh không muốn bị cả nhà kia liên lụy. Ngay cả phí phụng dưỡng cũng lấy không được lại bị chọc một thân hôi hám.

Sau khi hẹn thời gian với Cao Minh, đối phương rất dứt khoát đồng ý thời gian đến cục dân chính. Cúp điện thoại, Du Hành nhíu mày, anh nghe rất rõ ràng bên kia đầu dây âm thanh ầm ỉ, tiếng khóc trẻ con vô cùng rõ ràng.

Hai ngày sau, anh dẫn theo Ngũ Thường Hân đi cục dân chính, không nghĩ đến đã trễ thời gian hẹn, thẳng đến khi cục dân chính tan tầm giữa trưa cũng không thấy người đến. Du Hành gọi điện thoại qua, Cao Minh nói: "Buổi sáng không rảnh! Đợi buổi trưa đi!"

Thật sự tức giận.

Du Hành mang Ngũ Thường Hân đến tiệm cơm gần đó ăn cơm trưa, gọi cho cô một chén cháo gà, chỉ một chén đã mất 30 khối. Ngũ Thường Hân nhỏ giọng nói: "Trước kia chỉ cần mười một khối. Bây giờ đã mắc hơn rất nhiều, hương vị cũng kém hơn rồi."

Anh cười cười: "Ngẫu nhiên ăn một chút. Trở về anh mua một con gà, tay nghề của em tốt, chúng ta tự nấu ăn."

Đợi đến hơn bốn giờ chiều, cục dân chính suýt nữa cũng phải đóng cửa, Cao Minh mới vội vã chạy đến. Du Hành không để lại dấu vết dò xét hắn: quần áo lộn xộn, trước ngực có dính sữa bột, ống tay áo cũng ẩm ướt, sắc mặt lo nghĩ mỏi mệt lại mang theo sung sướng —— kết hợp mấy lần điện thoại đã nghe được tiếng khóc trẻ con, Du Hành cảm thấy rất có thể nhà họ Cao đang nuôi dưỡng một đứa bé, mà đứa bé này, chính là của Cao Minh đấy.

Trong chớp mắt anh tức giận đến hô hấp dồn dập, cố gắng đè ép xuống. Không lãng phí thời gian tranh cãi, trực tiếp vào cửa, sau khi cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn mỗi người đi một ngả. Anh nhìn vẻ mặt Ngũ Thường Hân, gương mặt cô nhẹ nhỏ, ngay cả liếc mắt nhìn Cao Minh cũng không có, lúc này mới thả lỏng trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro