Chương 021 - 025

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 021: Thiên tai tận thế 08

Edit: Trang Nguyễn

Ngũ Thường Hân lại rất tin tưởng Du Hành, cô nhìn ra sự vội vàng trong mắt Du Hành, vì vậy hỏi cũng không hỏi liền đi thu dọn đồ đạc.

Trương Thao nhìn thấy, vội hỏi lại một lần. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Anh Trương, anh cảm thấy tình hình tai nạn này sẽ qua đi sao?"

"Mưa đều đã rơi xuống nhiều ngày như vậy, xem ra vẫn còn mưa nữa, chú xem nhiệt độ cũng giảm xuống rồi, tình hình này tai nạn sẽ rất nhanh qua đi." Trương Thao nói, đây cũng là cách nghĩ của đa số người.

Du Hành lắc đầu: "Anh Trương, trong lòng em rất lo lắng. Vừa rồi lúc em trở về đi ngang cầu Vọng Kiều, nước sông chỉ còn cách gầm cầu nửa mét, nước đều muốn tràn lên trên đường rồi. Khu thành cũ bên này của chúng ta, địa thế vốn đã thấp, mỗi ngày mưa đều rơi không ngừng. Xem tình hình mưa rơi bây giờ, rất có khả năng xảy ra hồng thủy, bây giờ bụng Thường Hân lớn như vậy, không biết lúc nào sinh, trong nhà không an toàn."

Lý do này rất đầy đủ.

"Em tìm được một khách sạn bên nội thành, đã định với người ta dùng lương thực trả thay cho phí ăn ở, em có ý định đưa Thường Hân qua bên kia ở."

Trương Thao nghe đến đó đã đồng ý, nhưng cảm thấy bên kia quá xa: "Bên này chúng ta cũng có mấy tòa cao ốc, đầu thôn chẳng phải cũng có một nhà khách sao, cũng cao bốn tầng lầu, cho dù dột cũng không sợ."

Du Hành lo lắng những thứ khác lại không thể nói ra miệng. Đành phải nói: "Em tìm gian phòng kia khá lớn, ba người chúng ta đều ở được, đồ đạc cũng có nơi bỏ vào. Đã muốn đi ra ngoài ở, đồ đạc cũng nên dời qua đó? Anh Trương, anh theo cùng chúng em không?"

Bọn họ đều đi rồi, anh một mình ở đây có ý nghĩa gì? Vì vậy Trương Thao gật gật đầu: "Đương nhiên đi với hai người rồi, đi bên ngoài cũng không an toàn đâu, anh cùng đi."

Du Hành có ý định ở bên kia luôn đấy, bởi vậy thu dọn toàn bộ đồ đạc trong nhà. Thau, nồi chén.... Phòng bếp khách sạn nhất định có đấy, liền không mang theo.

Đồ ăn nước uống tuyệt đối phải mang theo, đệm chăn quần áo cũng khiến to đầu ra, xe tải của Trương Thao chỉ chứa nổi một phần, còn lại một đống. Du Hành ra đầu thôn mượn chiếc xe tải của nhà người ta, dùng nửa túi gạo làm thù lao.

"Trời mưa to quá, cậu mượn xe làm gì đấy?"

Cũng không phải có gì không thể nói, Du Hành liền nói: "Nhìn mưa lớn quá, sợ trong nhà dột, nên cháu định ra ngoài ở một thời gian ngắn, mượn xe của ông chở đồ."

"Cái này có cái gì đâu chứ! Tôi bây giờ á, chính là ưa thích trận mưa này nhất, ngay cả giọt nước cũng làm tôi vui vẻ." Cũng do bị hạn hán làm hoảng sợ đây.

"Chỉ sợ mưa rơi quá nhiều mà thôi, ông cũng phải cẩn thận."

Lời này không có người để ở trong lòng. Bên này nhiều sông nhiều suối, hàng năm mùa mưa đều có nước sông tràn ra, nhưng xây dựng kênh đào mương nước không tệ, nên dù nước có tràn cũng không quá nghiêm trọng. Hạn hán này kéo dài cũng gần hai năm, nghe nói xa xa biển đều khô cạn, nghe nói bốn biển đều lộ ra từng mảng lớn mảng lớn mặt phẳng.

Có thể thấy được tình hình hạn hán nghiêm trọng đến cỡ nào. Chỉ mưa mấy ngày nay, ngay cả những biển hồ kia đều không lấp đầy được, làm sao có nước đọng?

Ngũ Thường Hân ở nhà thu dọn quần áo. Trải qua mấy tháng chuẩn bị, cô nhàn rỗi liền may tả cho con, chăn nhỏ, đệm giường nhỏ. Cộng thêm quần áo Du Hành và Trương Thao mang về, mỗi tuổi đều có hai bộ, dày mỏng đều có cả.

Quần áo trẻ con nhỏ xíu, thấy nhiều, nhưng sửa sang lại rồi gấp chỉnh tề, cầm một ga giường khẽ quấn, lấy thêm dây thừng cột chặt, chỉ có một bao mà thôi.

Quần áo của cô rất đơn giản, chỉ có mấy chiếc đầm bầu bụng lớn thường hay mặc. Cô rất nhanh đã thu dọn xong, lại nhanh nhẹn thu dọn đầy đủ quần áo của Du Hành, lúc này Du Hành cũng lái xe vận tải trở về nhà.

Lúc này trong đêm đã hơn bảy giờ, nhà họ Ngũ vì thu dọn đồ đạc, đốt hai ngọn nến. Thức ăn trong nhà kho, Du Hành liên tục sửa sang lại, ý định dời một lần qua hết.

Trời đã mưa, dùng nước không còn căng thẳng nữa, Du Hành lại lau khô năm thùng nhựa trống không kia, đem túi gạo mở ra đổ vào trong đó, tràn đầy hai thùng gạo, đậy chặt cái nắp rắn chắc lên.

Đồ ăn thật ra rất đơn điệu, bây giờ trong nhà kho trừ gạo. Thùng đựng nước chỉ có bánh mì, mì sợi các loại, hai mươi mấy thùng mì ăn liền và các loại đồ ăn linh tinh vụn vặt khác. Rất nhiều thứ ăn xong đều không có chỗ nào bán nữa.

Đồ đạc thu thập cũng đã gần xong, Du Hành đem đồ đạc chuyển lên xe.

Vốn anh có ý định sáng sớm ngày mai mới ra cửa, thế nhưng ăn cơm tối xong, Du Hành phát hiện nước đọng trong sân nhỏ đã lên đến bậc thang thứ hai, Khi anh về nhà nước đọng chỉ mới đến bậc thang thứ nhất, cứ như vậy một tiếng đồng hồ, nước động đã tăng thêm mười cm.

Tổng cộng chỉ có bốn bậc thang, chiếu theo tốc độ này, đêm nay ngủ mới nửa đêm, nước mưa đã muốn tràn vào nhà rồi.

Vì vậy quyết định nhân lúc ban đêm đi luôn.

Trong đêm tiếng mưa rơi phía dưới, động tĩnh cũng không coi là nhỏ, dù sao một chiếc xe tải từ cửa ngỏ lái ra đấy. Hàng xóm nhà họ Lưu bên cạnh nhà họ Ngũ, hơi hơi có chút động tĩnh là hai nhà đều biết cả đấy.

Cúp điện không có tiết mục giải trí, con trai Lưu Kiến Tuệ nhao nhao muốn đi chơi nước, bị cha của nó đánh một phát, âm thanh khóc thét đánh thức Bàn Bàn luôn.

Trận này chị dâu Bình không thể nhịn được nữa, vốn đã có tâm tư muốn mang Bàn Bàn về nhà mẹ đẻ, không nghĩ đến trời lại mưa. Vấn đề thiếu nước đã được giải quyết, nhìn thấy nhiệt độ cũng dần dần hạ xuống, tất cả đều vui sướng vô cùng. Cả một nhà chị chồng cũng muốn về nhà, cô liền nhịn xuống.

Bây giờ ôm Bàn Bàn đến cửa hóng mát, gió thổi mát dỗ dành cậu bé ngủ. Lúc cô phát hiện động tĩnh bên cạnh, cô cũng không để trong lòng, sau đó nghe được tiếng khóa cửa và động cơ xe ô tô, cô mới giật mình đây là nhà họ Ngũ muốn ra ngoài sao.

Cô không biết nghĩ thế nào, nhanh chóng đưa Bàn Bàn vào phòng, vội vàng bung dù mở cửa sân đi ra ngoài. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Hằng Nhạc? Các người đây là muốn ra ngoài sao?"

Du Hành vừa muốn đóng cửa xe, nghe được tiếng nói liền nhô đầu ra đáp: "Đúng, chúng tôi muốn ra bên ngoài ở, chị Bình, nếu nước đọng sâu, phải đi nhanh lên, hướng đến chỗ cao."

Lời này rất khó hiểu, chị dâu Bình cũng không biết nên nói tiếp thế nào. Du Hành cũng không để ý, xem tình cảm kết giao lúc trước, anh nhắc nhở một tiếng, nếu quả thật đến lúc đó, có thể cứu mạng cũng là chuyện tốt.

Nhìn người lái xe đi mất, chị dâu Bình mơ hồ về nhà, Lưu Kiến Thông hỏi cô: "Em đi đâu vậy?" chị dâu Bình liền kể lại, Lưu Kiến Tuệ cười: "Ở đâu ra nước đọng, hắn đây là không muốn nói cho em biết bọn hắn đi đến chỗ nào, nói đại đối phó qua loa với em đấy."

Mẹ Lưu cũng gật đầu: "Bình nhi, vào chăm sóc Bàn Bàn đi, con vừa rời khỏi một chút nó đã khóc rồi." Chị dâu Bình vội vàng đi vào nhà, bỏ quên lời Du Hành nói sau ót.

Du Hành lái xe ở phía trước, trên đường có một tầng nước đọng, lúc xe tải đi qua bọt nước văng khắp nơi.

Một đường thuận lợi chạy thẳng đến khách sạn Tứ Quý, Du Hành dẫn đường lái xe tiến vào bãi đổ xe dưới mặt đất, không nghĩ đến bãi đỗ xe bên dưới đã bị nước đọng nửa bánh xe.

"Lái ngược trở lên!" Du Hành thăm dò hô, Trương Thao quay đầu xe để Du Hành dọn ra không gian.

Không có cách nào, chỉ có thể tiến vào từ cánh cổng khác. Du Hành xuống xe, hô to lên trên lầu, gọi hơn mười tiếng mới nhìn thấy đèn pin tầng năm chiếu sáng, xuyên thấu qua cửa thủy tinh bắn thẳng xuống đây.

Cửa sổ thủy tinh bị mở ra, Ngô Xuân Nghiên nhô đầu ra: "Là anh à? Sao bây giờ đã đến rồi?"

"Trong nhà nước vào rồi, nên phải đi sớm, các người đã ngủ chưa?"

"Mới vừa ngủ... Anh chờ đấy, tôi xuống dưới mở cửa cho anh."

"Chị Ngô. Bãi đổ xe bị ngập nước rồi, xe không tiện lái vào đó, chị có thể mở cánh cổng khác không?"

Ngô Xuân Nghiên liền nói: "Tôi mở cổng chính cho các người lái vào, anh lái xe ra phía sau, bãi đổ xe bên phải con đường kia, quẹo phải."

Du Hành cùng Trương Thao lái xe ra phía sau, đợi nửa giờ, cánh cửa trước mắt mới hơi nghiêng ra cửa nhỏ, hai người chui ra, một người là Ngô Xuân Nghiên, một người là Trang Tiểu Yến.

"Trước tiên đưa giấy CMND cho tôi xem."

Du Hành đã chuẩn bị CMND của ba người và hộ khẩu của hai nhà đưa cho bọn hắn xem.

Ngô Xuân Nghiên nhìn kỹ, lại kiểm tra một lần xác thực đủ nhân số buổi chiều Du Hành nói, liền nói: "Được rồi, tôi mở cổng, các người trực tiếp lái xe vào đi."

Sau khi lái xe vào trong, Du Hành mới phát hiện phía sau cửa còn có một người, chính là Liễu Quốc Huy. Trong lòng anh hiểu rõ ràng đây là người ta phòng bị bọn họ. Cũng có thể hiểu được, gõ cửa lúc đêm hôm khuya khoắc thế này, nên cảnh giác một chút.

"Anh đã có chìa khóa rồi, tự anh đi lên trên kia, chúng tôi đi về ngủ đây. Phí ăn ở đợi ngày mai lại đưa cho tôi." Ngô Xuân Nghiên bắt đầu khóa cổng cẩn thận, rồi trực tiếp rời đi.

Trang Tiểu Yến nhìn về xe bọn hắn vài lần, nói: "Đồ đạc của các người rất nhiều đấy."

Du Hành liền cười ngây ngô.

Trang Tiểu Yến trợn mắt trừng một cái: "Các người khiêng đồ nhẹ nhàng một chút, đừng ồn ào đến giấc ngủ của tôi."

Trương Thao cam đoan: "Yên tâm đi người đẹp, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận." Ngũ Thường Hân liền nhìn anh một cái, cúi đầu sờ bụng.

Mà Liễu Quốc Huy cái gì cũng chưa nói, sớm đã đi.

"Đi thôi, khiêng đồ, chuyển đồ xong liền đi ngủ."

Du Hành trước nâng hai bao đồ đạc lên, ra hiệu Ngũ Thường Hân đi cùng anh: "Hân Hân, em đi theo anh, đi ngủ trước." Cô mang thai thích ngủ, bình thường giờ này đã sớm ngủ mất, bây giờ che miệng ngáp không ngừng.

Trương Thao liền nói: "Vậy được, em dẫn Tiểu Hân lên trước đi, anh nghỉ ngơi ở đây một lát." Anh ở đây phòng bị người xa lạ sắp trở thành hàng xóm đấy.

Điều này đạt được nhất trí với Du Hành, anh liền gật gật đầu, dẫn Ngũ Thường Hân lên lầu.

Ngũ Thường Hân mở đèn pin ra, cẩn thận theo sát phía sau. Lầu mười một thật sự quá cao, trên đường đi một chút nghỉ ngơi một chút, đi hết nửa giờ.

"May mà bình thường em thường xuyên đi đi lại lại, bằng không thật sự bò không nổi." Ngũ Thường Hân thở phì phò, nhưng sắc mặt vẫn coi như tốt, đợi Du Hành mở cửa ra, cô phát ra tiếng kinh hô: "Woa, thật là đẹp mắt. Cho đến bây giờ em chưa từng ở qua khách sạn xa hoa như vậy."

"Anh cũng chưa từng ở, được rồi, anh xuống dưới tiếp, em nghỉ ngơi trước đi."

Đợi Du Hành đóng cửa đi ra ngoài, Ngũ Thường Hân dạo qua một vòng khắp căn phòng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ mới bắt đầu thu dọn. Cô sờ qua đồ dùng trong nhà, đều có một tầng bụi mỏng, lấy khăn mặt trên bàn trà bắt đầu lau dọn.

Du Hành vừa khiêng lên chính là quần áo và các loại chăn đệm, vừa rồi cô nhìn thấy ở đây có phòng để quần áo, liền cầm quần áo để vào trong phòng đó. Bên trong tủ âm tường có chăn, không gian tủ âm tường cũng lớn, cô cũng đem tấm đệm của nhà mình bỏ vào trong đó.

Trong lúc này, Trương Thao cùng Du Hành luân chuyển đi lên mấy lần, rất nhanh đã đem đồ đạc lên hết.

"Tốt rồi, ngày mai lại dọn dẹp lại. Hân Hân ngủ ở giường, anh và anh Trương ngủ ở ghế sô pha là được rồi."

Ghế sô pha rất lớn, hiện ra lõm hình, một người ngủ một bên cũng đầy đủ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngày thường bán manh...

Chương 022: Thiên tai tận thế 09

Edit: Trang Nguyễn

Dưới lầu trong phòng 612, Trần Xảo bĩu môi nói: "Anh Huy, anh cũng nhìn thấy, đồ đạc của bọn hắn nhiều như vậy, một túi gạo hai thùng mì ăn liền có phải quá ít rồi hay không?" Ngụ ý là muốn nâng giá lên.

Liễu Quốc Huy nói: "Đều đã nói xong rồi, mọi người đã vào ở. Hơn nữa chị Ngô sẽ không đồng ý đâu."

"Chị ấy quá cứng nhắc rồi."

Trong lòng Liễu Quốc Huy tự nhủ: lúc bàn bạc phí ăn ở cô cũng có mặt mà, không phải chị Ngô nói cái gì liền đồng ý cái đó sao, bây giờ lại muốn đổi ý à?

Nhưng hắn sẽ không nói, dù sao hắn và Trần Xảo mới vừa đến với nhau, Trần Xảo tuổi trẻ tướng mạo đẹp, trước kia nơi nào để ý đến hắn? Bây giờ cô chủ động đưa lên, hắn trước cứ dụ dỗ, nhận lấy là được rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Anh thấy, bọn hắn không giống kẻ có tiền, có thể lấy ra những thứ này cũng không dễ dàng rồi. Đây không phải còn có một phụ nữ có thai sao? Em rộng lượng một chút nha."

Trần Xảo thích nhất nghe những lời như vậy, cười nũng nịu không nói gì thêm, tay cũng đảo quanh ngực Liễu Quốc Huy. Bọn hắn vừa định thân mật, không nghĩ đến lại bị Ngô Xuân Nghiên gọi xuống dưới, Trần Xảo ở tầng năm đấy, lại lén lút vụng trộm chạy lên gặp riêng với Liễu Quốc Huy.

Vì vậy Liễu Quốc Huy xuống lầu, cô còn trốn ở chỗ này, hi vọng lúc Ngô Xuân Nghiên gõ cửa phòng mình, cho rằng cô ngủ say như chết. Cô không biết là, căn bản Ngô Xuân Nghiên cũng không gõ cửa phòng cô.

Ngày hôm sau Du Hành thức dậy sớm, trước tiên nhìn tình hình cơn mưa và nước ngập. Từ cửa sổ nhìn xuống, mưa rơi như ngày hôm qua, nhưng mực nước không quá dâng cao, cúi đầu nhìn xem đều là ánh nước dập dờn chấn động.

Anh liền đi xuống lầu, đứng ở đại sảnh tầng một tiến về cửa thủy tinh nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bên ngoài nước đã ngập đến một nửa bệ sư tử đá, ban ngày Du Hành đã liếc qua, bệ kia không thấp, cao hơn nửa thước.

Anh quyết định sớm chút lái xe vận tải trở về trả lại cho người ta, cũng may lúc anh xuống lầu nhìn thấy Ngô Xuân Nghiên cũng thức dậy, liền đi tìm cô mở cửa. Ngô Xuân Nghiên rất sảng khoái đi mở cửa cho anh, Du Hành dặn dò Trương Thao một câu rồi ra cửa.

Bên trong nội thành trước mắt nước ngập không nghiêm trọng lắm, thế nhưng lúc đi vào cầu Vọng Hải, mặt cầu đã bị chìm trong nước rồi, cũng may còn nhìn thấy rõ mặt cầu. Du Hành quẹo trái quẹo phải trở lại trong thôn, mới phát hiện bên này đã bị ngập rất nghiêm trọng rồi.

Anh mượn xe ở đầu thộn, địa thế cũng xem như khá cao, Du Hành phát hiện mực nước dâng lên trong nhà kia đã đến bắp chân của anh rồi.

"Ai! Thằng nhóc Hằng Nhạc! Không biết cảm ơn cậu thế nào, cũng may cậu đã lái xe trở về rồi, bằng không những đồ đạc trong nhà này không biết làm sao luôn đây này!" Ông Trần nghênh đón anh đi ra ngoài, vỗ mạnh lên bờ vai của anh.

Tối hôm qua ông có nói với Du Hành, đã rất lâu không chở hàng rồi, xe này nhàn rỗi cũng để trống đấy, cứ tùy tiện mượn, không cần phải trả gấp.

Buổi sáng hôm nay còn đang ngủ trên giường, nơi đặt chân đều là nước lạnh lẽo, đồ đạc điện gia dụng trong nhà đều bị chìm trong nước cả rồi. Người một nhà vội vàng chuyển chuyển chuyển, đồ đạc vừa chuyển lên lầu, ông anh già của ông đã đến rồi.

Ông anh lôi kéo ông nói: Cầu Vọng Hải bị chìm là điềm xấu đấy, sáu mươi năm trước đã chìm một lần, kết quả lần đó nạn úng cực kỳ nghiêm trọng, chết không ít người.

Khi đó ông Trần mới hai tuổi, không có ấn tượng, ông anh già của ông khi đó đã mười hai tuổi, lúc ấy cũng là ông anh già ôm ông ngồi trong chậu.

Ông không tin đấy, thế nhưng ông anh của ông gấp đến độ xoay vòng, đã già như vậy chưa từng nói nặng lời với ông lần nào, thế mà lúc này lại nói, nếu không nghe lời ông ấy sau này cũng đừng gọi ông ấy là anh nữa.

Này là chuyện gì chứ! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Ông anh cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, cũng không thể nhìn ông gấp đến đỏ mắt, không tốt cho thân thể. Không còn cách nào, đành phài trước chuyển lên nhà con trai trong thành phố ở, nhà con trai ở tầng sáu, cái này cho dù có chìm cũng không chìm đến nổi nha? Vừa lúc con trai từ thành phố về đây ở, ông mang theo vợ cùng đi. Lúc này ông anh mới thỏa mãn rời đi —— ở nhà ông ấy vẫn còn đang thu dọn đồ đạc, ông ấy còn phải trở về hỗ trợ đây này.

Cả nhà đều phải đi, chiếc xe kia của con trai liền không đủ dùng. Cũng may Du Hành kịp thời đưa xe về.

Du Hành cười: "Ông cả Trần nói rất đúng, quả nhiên người lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm, những người trẻ tuổi như chúng ta phải nghe nhiều."

Lời nói này, cũng đem ông Trần nói thành người trẻ tuổi, khiến ông cười không ngậm miệng được: "Trong nhà loạn quá, sau này lại mời cậu đến ngồi chơi."

"Được rồi ạ, trên đường ông hai chú ý an toàn nhé."

Anh tiện đường trở về nhà một chuyến, càng đi sâu vào trong, nước đã ngập đến đầu gối rồi. Cửa trong nhà cũng bị áp lực nước đè nặng khó mở ra, anh khiêng xe đạp ra, đem đến nơi cao hơn có thể chạy. Đường xa như vậy, đi đến giữa trưa mới có thể trở về bên kia được.

Nhà họ Lưu bên cạnh đang cãi nhau, anh cũng không để ý, khiêng xe đi qua biển nước đi đến cầu. Chỉ một khoảng thời gian ngắn như thế, mặt cầu đều không nhìn thấy nữa rồi, cũng may đầu cầu còn có cột đèn, nắm cột đèn đi qua coi như an toàn.

Lúc đi đến giữa cầu, đột nhiên nước bắt đầu gợn sóng, một cơn sóng đánh đến đập vào đùi Du Hành. Độ mạnh còn không nhỏ, một tay Du Hành khiêng xe đạp, một tay vịn cột đèn, thiếu chút nữa đứng không vững. Càng đi qua, anh buông xe đạp ra, nhìn sang hướng sóng nước đánh đến.

Xa xa mặt nước dâng lên đường gợn sóng, gợn nước dâng lên rồi đập xuống, một vòng lại một vòng, dường như đang gop góm lực lưỡng chuẩn bị cái gì đấy.

Trong lòng Du Hành lo lắng, trong ký ức Ngũ Hằng Nhạc, con sông ngang qua cầu Vọng Hải này gọi là sông Vọng Hải, sông không tính rộng, lại lâu dài, là một trong những nhánh sông Lộ Giang. Lộ Giang cũng rất rộng lớn, chảy xuôi về mấy tỉnh thành phố phía nam, có thể nói là con sông trụ cột ở phía nam. Những năm này liên tục xây dựng mấy trạm phát điện, chặn đường không ít nhánh sông.

Trước kia tình hình hạn hán nghiêm trọng, trên mạng đã có người mắng, nói là xây đập lớn cho lắm chặn đường nước, khiến hạ du đều không có nước uống.

Sông Vọng Hải là một nhánh sông Lộ Giang đi ra, địa phương bên cạnh là trấn Hoàng Sơn, chỗ đó có địa thế tự nhiên, năm năm trước vừa xây xong trạm phát điện, đập lớn cao cao ngăn cản nước sông trào lên, khiến cho mực nước sông Vọng Hải những năm này giảm bớt.

Hai năm hạn hán, đập chứa nước đã sớm làm. Thế nhưng liên tục mưa rơi không ngừng suốt mười ngày đêm, lượng mưa còn rất khả quan. Đập lớn hoang phế lâu như vậy, dưới nhiệt độ cao của mùa hè nóng bức, khó bảo toàn sẽ có hư hao, nhưng người phụ trách sẽ kiểm tra kịp thời tu sửa sao?

Sau lưng Du Hành nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, không dám nhìn nữa, cưỡi xe đuổi về hướng khách sạn. Mới đạp vài phút, bỗng nhiên ngay lúc đó anh nghe sau lưng truyền đến tiếng thét, theo phản xạ có điều kiện anh xoay lưng nhìn lại.

Một đợt sóng nước cao như tầng lầu từ xa xa gào thét lao đến, xoáy lên lại ngã xuống, súc tích sức mạnh sau đó lại xoáy lên, như sư tử vừa tỉnh ngủ, mang theo khí thế không ai sánh bằng hung hăng lao đến, cuốn theo tất cả kiến trúc cùng nhà quanh mình.

Tiếng gào thét càng không ngừng vang lên.

Du Hành rất nhanh trấn định lại, xe đạp đạp càng nhanh hơn. Tiếng nước sau lưng càng ngày càng lớn, xen lẫn âm thanh đồ đạc va chạm vào nhau.

Anh biết bơi lặn, không sợ bị dìm trong nước, sợ chính những đồ vật xoáy quanh trong nước. Anh vô cùng nhanh rẽ qua, vứt bỏ xe đạp, nhìn trúng một nhà mở cửa, nơi cửa ra vào còn có một đứa cầm món đồ chơi nghịch nước, lập tức ôm lấy đứa nhỏ.

Người phụ nữ đang dùng nước mưa giặt quần áo ngay cửa vội vàng hô to: "Anh làm gì thế! Trả con lại cho tôi!" Xem anh thành kẻ lửa bán trẻ con rồi.

Du Hành bắt lấy tay người phụ nữ đánh về phía mình, dắt cô chạy vào trong nhà: "Hồng thủy đến, nhanh vào nhà!"

Người phụ nữ tức giận đến mức phát run, toàn lực dành lấy đứa nhỏ đang khóc lớn, Du Hành liền nhân cơ hội kìm người phụ nữ kéo vào trong nhà, quay người khóa cửa lại đồng thời giữ chặt cửa.

Người phụ nữ nhanh chóng lùi ra sau, phòng bị nhìn về phía Du Hành, không ngừng gọi to: "Chồng ơi! Chồng ơi!" Lầu hai vừa có tiếng người đàn ông, bên trên cánh cửa không ngừng truyền đến tiếng ầm ầm, đồng thời nơi khe cửa có nước tràn vào. Ván cửa không ngừng lắc lư, nước tràn vào càng lúc càng nhiều, âm thanh bén nhọn đồ vật va chạm mạnh vào cửa sắt vô cùng vang dội, nghe đến càng khiến lòng người hoảng hốt.

Tiếng kêu giữa cổ người phụ nữ im bặt. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Nước càng không ngừng tiến vào khắp nhà, Du Hành giữ chặt cô chạy lên trên lầu, cô cũng quên vùng vẫy.

"Mày là ai!" Người đàn ông từ lầu hai xuống, trông thấy Du Hành lôi kéo vợ hắn, đứa nhỏ khóc lớnlập tức muốn xông lên.

"Anh trai trước đừng ra tay! Chị dâu, chị cũng nhìn thấy, bên ngoài là hồng thủy đấy, tôi chỉ mượn nhà các người tránh một chút. Vừa rồi không kịp giải thích, tôi không có ý xấu đâu ——" Du Hành buông tay ra, còn dùng ánh mắt ra hiệu với người phụ nữ đang ôm con trong ngực: "Tôi còn cứu con chị một mạng đấy."

"Cái gì hồng thủy, mày đến cùng là ai, lập tức cút khỏi nhà tao, bằng không tao không khách sáo đâu đấy."

Người phụ nữ kia quay đầu nhìn thoáng qua dưới lầu, nước đã tràn đến bao phủ chiếc tủ đựng ti vi, ti vi trị giá hơn bốn ngàn kia sắp ngập trong nước rồi. Nhà bọn hắn là nhà mới xây, bởi vậy bậc thang khá cao, cao hơn nhà người ta khoảng nửa mét, cái bàn kia có thấp cũng tầm bốn mươi cm!

"Chồng à, anh sang đây nhìn, nước thật sự tràn vào nhà rồi!" Người phụ nữ ngăn nắm đấm của chồng mình lại, để hắn nhìn thử, quả nhiên người đàn ông sợ ngây người.

"Đây là xảy ra chuyện gì?"

"Em cũng không biết, vừa rồi em còn ở bên ngoài giặt quần áo đây này!" Hai người nhìn về phía Du Hành, Du Hành lắc đầu: "Tôi cũng không biết, vừa rồi tôi đang đạp xe trên đường, phát hiện nhìn qua biển sông bên kia có sóng nước gào thét đến, liền vội vàng chạy, vừa vặn nhìn thấy nhà các người... Nhà các người có sân thượng a, chúng ta đi lên xem một chút."

Người đàn ông ra hiệu vợ hắn ôm con trai lên trước, hắn đi ở phía sau, trong lòng vẫn có chút phòng bị. Đây là nhân chi thường tình, Du Hành thành thành thật đi theo phía sau.

Nhà mới của bọn hắn cao bốn tầng lầu, đi lên sân thượng lầu hai xem xét, hai vợ chồng đều trợn tròn mắt, Du Hành cũng căng thẳng trong lòng.

Phóng mắt nhìn ra xa, phần đông tầng một nhà cửa đều bị chìm một nửa, sóng nước gợn mạnh, xe đạp tấm ván gỗ đủ loại vật lẫn lộn phập phồng phập phồng trong nước. Một vùng trời đất này như một chiếc phễu, bỗng nhiên bị mưa như trút nước đổ đầy rồi, không cần tốn nhiều công sức.

"Đây là chuyện gì?" Nhìn người bên trong sóng nước kêu to cứu mạng, người phụ nữ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vô ý thức ôm chặt con của mình. Con của cô, vừa rồi đang chơi đùa ở cửa ra vào! Nếu cô phản ứng không kịp, con cô nhất định sẽ bị cuốn đi, cái này bảo cô sống thế nào đây?

"Là anh đã cứu mạng chúng tôi, cám ơn! Cám ơn anh!"

Du Hành cười khổ: "Thuận tay thôi, tôi cũng muốn cảm ơn hai người đã cho tôi tị nạn ở nhà các người! Bây giờ tôi không dám đi ra, hy vọng các người có thể cho tôi ở lại đợi trong chốc lát. Chờ bên ngoài nước rút một chút tôi liền đi."

"Anh cứ an tâm đợi, cứ ở nhà chúng tôi ăn cơm trưa!" Người đàn ông cũng nói.

"Không cần, trong nhà có người chờ cơm tôi đây này."

Du Hành tiếp nhận cái ghế người phụ nữ đưa đến, ngồi trên sân thượng lầu hai chờ.

Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, dường như hồng thủy đem hết toàn lực vào một tầng sóng nước kia, sau đó không còn tầng sóng nước với quy mô lớn kia nữa. Du Hành rất hoài nghi đê đập phía trên thật sự sụp đổ rồi, lúc này mới mang đến tai nạn hồng thủy này.

Lực phá hoại một kích kia vô cùng mạnh mẽ, cuốn theo tất cả đồ vật, nếu như người bị cuốn đi cũng là cửu tử nhất sinh.

Từ từ, sóng nước gợn bằng phẳng lại, tốc độ nước chảy chậm dần, mực nước cũng bắt đầu hạ thấp.

Những nước này, chắc chắn trút xuống những nơi khác, cũng không biết thôn trấn nào gặp nạn.

Chương 023: Thiên tai tận thế 10

Edit: Trang Nguyễn

Đợi đến lúc nước cao từ nửa tầng lầu rút xuống bằng nửa cánh cửa, đã bốn giờ chiều. Du Hành ở lại đây ăn cơm trưa, cũng không có nhiều tâm tư ăn uống, chỉ ăn một chén cháo.

Đợi đến lúc chạng vạng tối, mực nước đã đến đầu gối anh, anh liền rời đi. Trước khi đi còn nói với người nhà này, tốt nhất bình thường nên ở trên lầu bốn, cho an toàn. Nếu như sau này mực nước rất cao, phải chạy đến những nơi có kiến trúc cao hơn.

Chuyện này khiến hai vợ chồng vẫn còn sợ hãi, màn đêm buông xuống liền lên lầu bốn ở, đứa nhỏ cũng quản kỹ đứa nhỏ, không bao giờ để nó chơi một mình bên ngoài nữa.

Lúc ra đến bên ngoài, chiếc xe đạp nhét vào cửa ra vào đã sớm không thấy tăm hơi, anh liền dùng chân đi, buồn cười chính là, ở giao lộ phía trước gặp phải xe đạp của mình, bị kẹt ngay trên đèn đường, giỏ xe đã văng mất, bàn đạp cũng bị bay mất một cái, cũng may còn có thể đạp.

Bắt đầu có người đi ra đi đi lại lại, trên đường tìm nhặt đồ đạc.

"A! Ở đây có người!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Một người phụ nữ trung niên phát ra tiếng thét, thì ra là một thi thể phù lên từ dưới nước, cùng đối mặt với người phụ nữ này.

"Đây không phải cháu trai lão Trương sao!"

Người bên cạnh tụ tập lại gần, lại có người chạy đến thông báo cho người nhà họ Trương.

Du Hành thở dài một hơi, tiếp tục đi lên phía trước. Kết quả nửa đường gặp được Trương Thao! Trương Thao lái xe tải từ từ tiến về phía trước, Du Hành nhìn thấy anh ấy thầy vẫy vẫy tay.

"Rốt cuộc cũng tìm được chú rồi! Mau lên đây, để xe đạp lên phía sau đi." Trương Thao cũng cười đầy mặt, trên dưới đánh giá anh: "Thấy chú không có chuyện gì anh cũng an tâm, buổi sáng nước dâng tràn kia thật kinh khủng! Nâng cao đến nỗi tầng một đều chìm hết rồi, Tiểu Hân lo lắng muốn chết, đợi đến lúc mực nước thấp chút đã thúc giục anh đi ra ngoài đón chú rồi."

"Này, em không sao, kịp thời gian tránh được." Sau khi ngồi xuống, Du Hành thoải mái thở ra một hơi dài.

"Cái này thật đúng là, nghĩ thế nào cũng không ra! Năm đó đập nước Trần Đô vỡ đê, cũng không kém hôm nay bao nhiêu?" Trương Thao nói.

Trần đô là một trạm phát điện ở tỉnh khác, thời điểm bọn họ học tiểu học đã xảy ra một lần vỡ đê, toàn bộ thôn xóm quanh mình đều gặp tai họa, hơn nữa còn xảy ra lúc nửa đêm, tử thương vô số.

Lúc ấy tin tức ùn ùn kéo đến, khi đó bọn họ đi học còn bị gián đoạn, cử hành mặc niệm trong một phút đồng hồ. Năm đó chuyện này là chuyện lớn, tin tức liên tục đưa tin cả năm trời, quan viên có liên quan đều bị ngã ngựa, bởi vậy đến bây giờ ký ức vẫn còn mới mẻ.

"Đúng vậy. Cũng may, chúng ta ở đây không phải đầu ngọn gió, khoảng cách cũng khá xa... Các hộ gia đình ở Hoàng Sơn..." Du Hành nói.

Chủ đề quá nặng nề, hai người đều thở dài một hơi, không có tâm tư nói tiếp.

Trương Thao rất nghiêm túc lái xe, trên đường quá loạn, cũng không dám lái xe quá nhanh, tốc độ bằng tốc độ chạy bộ thể dục cũng hiểu liều mạng thế nào.

Đợi đến lúc lên đường quốc lộ, quẹo vào con đường nội thành, đường rộng hơn, lái xe nhanh hơn nhiều. Trở lại khách sạn, phát hiện Ngũ Thường Hân chờ bọn họ ở cửa sau, rất nhanh mở cửa cho bọn họ.

"Anh! Anh không sao chứ!"

"Không có việc gì không có việc gì, đừng lo lắng. Em làm sao có chìa khóa?"

Ngũ Thường Hân thở dài một hơi, nói: "Em mượn của chị Ngô, đợi lát nữa trả lại chị ấy." Lại hỏi: "Anh, anh có đói bụng không, em có chừa cơm cho anh."

"Có một chút, đi lên lầu thôi." Nhìn bộ dáng Ngũ Thường Hân đi lại nặng nề, Du Hành lo lắng nói: "Em không cần xuống lầu, em xem bây giờ leo lên cầu thang mệt mỏi nhiều đến thế nào." Mà Trương Thao đã sớm bước qua đỡ, Ngũ Thường Hân hơi ngượng ngùng, muốn từ chối.

"Anh đỡ em đi, bằng không ngã làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, đỡ anh Trương dìu em đi, em cẩn thận đặt chân đấy."

Đi vào lầu bốn, Du Hành cầm chìa khóa đi trả, để bọn hắn đi lên lầu trước.

"Trở về là tốt rồi, em gái anh lo lắng vô cùng đấy." Ngô Xuân Nghiên trông thấy anh cũng rất vui mừng, cố tình tìm hiểu tình huống bên ngoài: "Bên ngoài thế nào rồi?"

"Rất không ổn, may mà nhóm bọn tôi đã sớm đến đây, bằng không sáng hôm nay đi ra ngoài, người một nhà rất có thể gặp phải hồng thủy rồi." Nghĩ đến điều này, Du Hành cũng cảm thấy may mắn.

"Đúng vậy." Ngô Xuân Nghiên cũng hiểu cảm thấy may mắn.

Du Hành trở lại tầng mười một, ăn hết cơm trưa cùng cơm tối.

"Có phải em mắc mưa nên bị cảm lạnh rồi hay không, làm sao cứ cảm thấy hơi lạnh vậy." Du Hành hồ nghi chà xát chà xát tay, cảm giác cánh tay nổi lên một đống da gà.

"Anh cũng thấy lạnh." Trương Thao nói.

Vậy thì không bình thường.

Du Hành để đũa xuống, lấy nhiệt kế từ trong hành lý ra.

"... Mười chín độ?" Trương Thao trợn mắt há hốc mồm: "Anh nhớ hôm qua còn 29 độ kia mà?"

Lần này giảm một lèo xuống mười độ, hơi chút khủng bố rồi đấy.

Du Hành lấy quần áo dày ra mặc, khoác lên một kiện áo lông. Trương Thao không có quần áo dày, mượn quần áo Du Hành mặc vào. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Đến buổi tối, thời tiết càng thêm lạnh, Du Hành nhìn một chút, vậy mà hạ xuống mười độ, xem tình huống này đến sau nửa đêm, rất có thể rớt xuống số âm quá.

"Cái này không khoa học." Trương Thao khoác chăn vòng quanh người, lạnh run cả người: "Cho dù anh đọc sách không tốt, anh đều hiểu xuân hạ thu đông kia mà! Lần này giảm nhiều độ như vậy, trực tiếp biến từ mùa hè sang mùa đông rồi hả?"

"Hai năm qua có mùa đông sao?" Du Hành hỏi lại.

"Đúng á!"

Trong phòng Ngũ Thường Hân cười rộ lên. Cô đang đắp chăn nằm giữa giường, nệm giường mềm mại thoải mái dễ chịu, thiếu chút nữa liền ngủ mất, nghe hai người nói chuyện cười tỉnh.

Trương Thao vùi đầu bên trong gối đầu.

"Nên đến sẽ đến, bây giờ chúng ta có chỗ ở, ăn cũng tạm thời đủ, cũng có quần áo chống lạnh, đã rất may mắn." Du Hành nói: "Đợi Thường Hân sinh con xong, lại chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, cho dù khó khăn thế nào, thời gian đều phải tiếp tục trôi qua."

Trương Thao gật đầu, liền nói ra ý định ngày mai muốn đi ra ngoài tìm chút củi lửa. Khí gas đã dùng hết bắt đầu dùng cách nguyên thủy nhất củi đốt đun sôi, nhưng khi đó trời nóng khô ráo, tìm cây gỗ cành này kia rất thuận lợi, bây giờ tìm về còn phải phơi nắng.

Du Hành liền nói: "Bây giờ tìm về cũng không dùng được, không biết trận mưa này kéo dài đến lúc nào ngừng, không phơi nắng được cũng không dùng được."

Đó là một vấn đề lớn.

Vừa rồi anh đã xem qua củi lửa ngoài cửa, không còn thừa bao nhiêu, trước kia trong nhà cũng để dành rất nhiều, thế nhưng trận mưa này rơi xuống hơn nửa tháng, không kịp bổ sung tiêu hao lại nhanh. Cũng may ngày hôm qua mượn được xe tải mới có thể chở được đống củi còn lại đến nơi này. Nhưng nhìn xem cũng không xài được mấy ngày.

Thời tiết lạnh như vậy, chắc chắn phải ăn đồ nóng, nếu không thân thể sụp đổ mất.

Anh nhớ đến bọn Ngô Xuân Nghiên dưới lầu. Xác thật anh ngủi được mùi thơm thức ăn nóng, lại không ngửi được mùi khói lửa, chắc hẳn bọn hắn có khí gas gì đấy.

"Ngày mai em xuống dưới hỏi một chút, nếu có thể đổi được thì càng tốt."

Ngày hôm sau rời giường, thở ra hơi thở đều là sương trắng, ngoài cửa sổ vậy mà còn kết sương.

Thời điểm đi đến lầu bốn, bốn người Ngô Xuân Nghiên đang ăn cháo.

"Có chuyện gì sao?" Ngô Xuân Nghiên thả chén xuống.

"Tôi muốn hỏi một chút, các người có bình gas hay không? Hoặc có thứ gì khác có thể đun nóng."

Ngô Xuân Nghiên chần chờ nói: "Ngược lại là có, anh cần?"

Du Hành gật đầu: "Có thể đổi chút ít cho chúng tôi không?"

"Chúng ta có rất nhiều cồn khô, nếu anh cần... tôi có thể đưa anh một lô cồn khô và nồi lẩu. Một thùng có 200 cục, một cục có 200 gam, anh muốn bao nhiêu?" Nhà kho khách sạn có rất nhiều cồn khô tồn kho, đều là nhà hàng lầu bốn dùng để nấu lẩu cho khách đấy.

Du Hành chưa bao giờ dùng qua cồn khô này, liền hỏi: "Một cục có thể nấu trong bao lâu?"

"Khoảng 40 phút, nấu cháo, nấu mì, nấu nước đều được... nấu cơm cũng hơi khó khăn."

"Được, đổi thế nào?"

Ngô Xuân Nghiên vừa định nói, đổi chút ít gạo và mì là được, một bao gạo hoặc một thùng mì cũng được. Những vật này lúc trước đều là mua sỉ nhập vào đấy, nhà kho có rất nhiều, hai ngày nay hạ nhiệt độ, bọn hắn còn lấy ra nấu nước tắm đây này. Số lượng nhiều, một chút cũng không đau lòng.

Trần Xảo cướp lời: "Một thùng đổi một hộp sữa bột!"

Du Hành chà xát chà xát tay, trong lòng lại cảnh giác. Làm sao cô ta biết bọn họ có sữa bột? Anh đặt ba mươi hộp sữa bột kia trong thùng mang vào đây, cô ta không có khả năng nhìn thấy. Trên mặt anh lại cười đến chất phác: "Chúng tôi chỉ có hai hộp sữa bột, là chuẩn bị cho đứa bé, không tiện để đổi đâu!"

"Làm sao chỉ có hai hộp, tôi rõ ràng —— "

"Trần Xảo!" Ngô Xuân Nghiên cắt ngang lời cô ta... ánh mắt sắc bén liếc nhìn qua, Trần Xảo ngừng lời bối rồi, làm bộ vén vén tóc.

Trong mắt Du Hành hiện ra lãnh ý. Anh hoài nghi cô gái này đã đến phòng bọn họ, nhớ lại, quả thật phòng kia có một thời gian ngắn không có người, chính là khoảng thời gian Thường Hân ở dưới lầu chờ bọn họ. Mà khách sạn, một phòng không có khả năng chỉ có một chìa khóa, thế nào cũng có chìa khóa dự phòng.

Trong lòng Ngô Xuân Nghiên cũng tức giận, cô không nghĩ đến Trần Xảo lại thật sự tự tiện tiến vào phòng của khách. Còn suýt chút nói ra miệng? Tại sao lại có người ngu xuẩn như vậy? Người ta quang minh chính đại thanh toán phí ăn ở để vào đây, bọn hắn bốn người này, nói cho cùng cũng chỉ là ở nhờ chỗ này, khách sạn này cũng không phải của bọn hắn!

Chuyện lấy phòng khách sạn để kiếm chút đồ ăn, vốn bọn hắn không làm chủ được.

Cũng may người nhà này đều nghe theo quản lý, lại thiết kế phòng bếp bên ngoài sân thượng, cũng bớt lo, không cần lo lắng bọn hắn nhóm lửa hun đen gian phòng hoặc làm cháy thảm lông.

Không có việc gì trêu chọc bọn hắn làm gì? Thế nhưng đối diện có hai người đàn ông trưởng thành, thoạt nhìn cường tráng mạnh mẽ, nếu muốn trở mặt, ba người phụ nữ cùng một người đàn ông có thể liều mạng chống đỡ được à?

"Cô Trần, làm sao cô biết không phải hai hộp?" Du Hành cười hỏi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ngô Xuân Nghiên. Vẫn là nụ cười chất phác như vậy, Ngô Xuân Nghiên lại giật mình nhìn người đàn ông này, trong lòng anh ta hiểu rõ ràng đấy. Nhìn mình chính là muốn chính mình cho một cái công đạo sao?

"Tôi, tôi đoán đấy, hai hộp làm sao đủ cho đứa nhỏ dùng, các người chắc chắn không chỉ có hai hộp." Ngô Xuân Nghiên xoa xoa thái dương, nói: "Ngài Ngũ, ngài xem như vậy đi, hai thùng cồn khô đổi với một bao gạo, thế nào? Đã nói rồi cồn khô sẽ đưa cùng nồi lẩu đấy."

"Một cái không đủ dùng?" Du Hành nhíu mày: "Ba cái, ba nồi lẩu lô. Đúng rồi, nhà của chúng tôi không mang đủ bát đũa, có thể đưa đến một chút không?"

Những điều này đều là mấy thứ vụn vặt, bát đũa ở nhà hàng vẫn còn nhiều, Chỉ là bình thường dù Du Hành có muốn, Ngô Xuân Nghiên cũng sẽ tặng không. Chỉ là từ nơi này đưa ra ngoài, trong lòng cô vô cùng căm tức.

Vẫn không thể nói không.

"Có thể, Quốc Huy cậu đi khuân đồ, Tiểu Yến dẫn ngài Ngũ ra phía sau lấy chén đũa."

Du Hành cười rộ lên: "Được, cám ơn."

Chương 024: Thiên tai tận thế 11

Edit: Trang Nguyễn

Anh đi theo Trang Tiểu Yến chọn bát đũa, những chén đũa tinh mỹ kia một cái anh đều không cầm, lấy đều là chén inox, đều là bát to lớn, cầm sáu cái, lại nhìn trúng một chiếc thau inox lớn đặt ở nơi hẻo lánh: "Tôi có thể lấy cái này không?"

Trang Tiểu Yến liếc một cái, đó là thau rửa rau. Trong lòng xem thường, nói: "Lấy đi."

Du Hành liền sui sướng đặt chén bát đãu vào trong thau lớn kia, trước cầm đồ đạc đem lên lầu, lại gọi Trương Thao xuống lầu hỗ trợ bưng đồ đạc.

Lúc xuống lầu, Liễu Quốc Huy đã đem hai thùng cồn khô và ba lô cồn nước và nồi lẩu phân chia chuyển lên đây, thoạt nhìn là vừa lấy ra từ nhà kho đấy, vẫn còn đóng gói đầy đủ.

Trương Thao thả gạo xuống, một phát nhấc lên hai thùng cồn khô.

"Cảm ơn chị Ngô, nếu không có chị chăm sóc, cuộc sống của chúng tôi cũng không biết trở nên thế nào nữa." Du Hành thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn, Ngô Xuân Nghiên trên cơ sở bảo hộ người của chính mình, đã tận lực công chính, điều này cũng rất không dễ dàng. Trần Xảo không xuất hiện, chắc là bị dạy dỗ rồi, không ra được.

Ngô Xuân Nghiên cũng cười cười: "Trao đổi công bằng, cùng có lợi cùng có lợi."

Du Hành nở nụ cười, chuyển những vật khác đi theo Trương Thao lên trên lầu.

Trở lại gian phòng của mình, Trương Thao cùng Ngũ Thường Hân đi nghiên cứu cách dùng thùng cồn lô kia, Du Hành đi vào nơi đặt đồ đạc, mở hai thùng nhựa để sửa bột, thiếu đi một hộp sữa bột. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Dù dù một bao gạo đổi được nhiều đồ cần thiết như vậy, nhưng Du Hành vẫn không vui. Lúc này Trần Xảo chịu dạy dỗ dừng tay cũng còn may, bằng không anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Du Hành nói chuyện này với Trương Thao cùng Ngũ Thường Hân, bảo bọn họ sau này cẩn thận người dưới lầu, phòng này nhất định phải lưu lại người, trừ người của mình ra không thể mở cửa đơn giản.

"Anh nói nhiều thứ như vậy làm sao dễ dàng đổi được, đó là đồ ăn của đứa nhỏ đấy, tại sao lại có người phụ nữ không tích đức như thế chứ!" Trương Thao rất phẫn hận: "Anh đi lấy sữa bột về!" Ngũ Thường Hân giữ chặt anh, nhìn về phía Du Hành: "Anh Trương, không nên kích động, có lẽ anh trai có sắp xếp khác rồi."

Du Hành nói: "Không có camera, không có chứng cứ, tìm cô ta cũng vô dụng. Cũng may cô ta chỉ lấy một hộp, bằng không em sẽ không bỏ qua như vậy. Sau này cẩn thẩn một chút." Lại nghĩ nghĩ: "Em sửa chìa khóa cửa một chút, để chìa khóa dự phòng của bọn hắn không mở cửa được phòng chúng ta."

Nói liền làm ngay. Du Hành lấy công cụ từ trong hộp công cụ, đinh đinh đang đang bắt đầu làm, lại đem chìa khóa sửa lại. Đút chìa khóa cũ vào ổ khóa mới, sau đó khiến chìa khóa cũ bị kẹt ở bên trong, ổ khóa này liền bị phá hư. Đến lúc đó để lại vật chứng, có thể tìm Ngô Xuân Nghiên phân xử. Lúc này Du Hành lại hy vọng Trần Xảo đến trộm một lần nữa.

Sau khi chuẩn bị tốt, ba người đều yên tâm hơn nhiều. Mà nguồn năng lượng mới cồn khô này quả thật rất dễ dùng, so với đốt củi còn thuận tiện hơn không chỉ nửa điểm. Nhưng tâm tình tốt đẹp đến ban đêm đã không còn sót lại một chút gì. Ngoài cửa sổ mưa đêm rả rích rất lớn, tiếng gió vù vù, nhiệt độ lại hạ xuống nữa, trực tiếp rơi thẳng xuống 0 độ. Ban đêm lạnh nhất có lẽ hạ thêm ba độ nữa.

Bọn họ sinh sống ở chỗ này, trưởng thành ở đây, mùa đông hằng năm lạnh nhất cũng chỉ bảy tám độ, hoàn toàn không thích ứng nhiệt độ thấp như vậy. Hơn nữa trải qua hai năm nhiệt độ cao, thân thể càng thêm không quen chịu được nhiệt độ thấp nữa.

Ba người đều lạnh đến không ngủ được, bàn chân đều lạnh như băng đấy. Trong đó, Ngũ Thường Hân không thoải mái nhất, cô có bầu không tệ, chân bị rút gân đều ít có, đêm nay lạnh đến mức quất thẳng đến chân cô, đứng lên cũng không nổi. Cô cường ngồi xuống, tự mát xa cho chính mình.

Trương Thao thật lo lắng, không ngừng hỏi cô: "Có đỡ hơn không? Còn đau hay không?"

Ngũ Thường Hân đau đến mức nước mắt đều chảy xuống. Nhưng không có cách nào khác, cô gắng gượng chịu đựng, xoa nhẹ hồi lâu, Du Hành nấu nước nóng cũng nhanh, lấy khăn mặt thấm ướt để cô chườm nóng. Như vậy qua một giờ mới từ từ bình phục lại.

Nhiệt độ thấp nương theo mưa to, càng rét lạnh thâm nhập tim phổi. Hoàn toàn ngủ không được. Nước ấm cũng rất nhanh biến lạnh, che tay đều không dùng được. Du Hành nghĩ nghĩ, nhớ đến trong hành lang khách sạn đều có bồn hoa, tuy hoa trong bồn đều cết hết, nhưng đá cuội chồng chất bên trong vẫn còn. Anh vội vàng vén chăn lên, vén chăn đi ra cửa, quả nhiên tìm được hai mươi viên đá cuội.

Ném đá vào trong nồi nấu, đợi đến sau khi nước sôi, đá cuội cũng vô cùng nóng hổi. Anh lấy thêm ba cái khăn mặt, phân chia mỗi khăn bảy tám viên đá cuội, mỗi người một khăn.

"Thật ấm áp, Hằng Nhạc thật thông minh, vậy mà nghĩ ra được cách này hắc hắc." Trương Thao đem khăn mặt che trong chăn, chăn mền rất nhanh đã ấm lên. Sắc mặt Ngũ Thường Hân cũng tốt hơn nhiều.

Đã có đá cuội tiếp tục phát nhiệt, rốt cuộc Du Hành cũng ngủ được. Vào lúc anh đi gặp chu công, không thấy sau khi yên tĩnh, Trương Thao xột xoạt đứng lên, đem khăn mặt của chính mình nhét vào bên trong chăn của Ngũ Thường Hân, lại cẩn thận từng li từng tí đi trở về ổ chăn của mình.

Dưới lầu phòng 612, Liễu Quốc Huy chịu đựng mệt mỏi bắt đầu nấu nước, pha sữa bột cho Trần Xảo uống. Hắn ngáp dài nói: "Đây là sữa của trẻ con, em lớn đầu rồi còn uống thứ này sao, sao lại đi trộm? Còn bị chị Ngô mắng cho một trận."

Trần Xảo cuộn mình trong chăn, nghe xong lại tức giận, một cước đạp qua, suýt chút nữa khiến mặt Liễu Quốc Huy tiến luôn vào trong nồi.

"Đéo biết nói chuyện à? Làm sao bảo là trộm? Bọn hắn ở trong khách sạn của chúng ta, cho chút chỗ tốt thì đã làm sao? Ngô Xuân Nghiên chính là ngu ngốc! Còn tốn không một thùng cồn khô, hai bếp lò, hai nồi lẩu, dựa vào cái gì chứ! Ngũ Hằng Nhạc kia không nói gì, em thấy hắn không có chứng cứ không dám nói em lấy sữa bột, chị ta còn ba ba trên mặt đất cho không tặng không đồ..."

Còn nói không phải trộm, phía sau lại thừa nhận.

Haiz tâm phụ nữ thật như kim đáy biển mà. Tóm lại là người phụ nữ của mình, bao dung là được rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Ừ, uống đi." Liễu Quốc Huy đưa chăn cho Trần Xảo, nhìn bộ dáng cô từ từ uống say mê, khó hiểu hỏi lại lần nữa: "Thứ này, ngon lắm à?" Sữa bột của trẻ sơ sinh, người hơn hai mươi còn yêu thích thế cơ à, hắn thật sự không cách nào hiểu nổi.

Trần Xảo liếc mắt: "Đương nhiên dễ uống rồi." Chỉ cần là sữa bột, cho dù là sữa bột của trẻ sơ sinh hay sữa bột của người trưởng thành, cô đều muốn. Mỗi ngày đều ăn cháo loãng với dưa muối không thì phải gặm cơm khô, một chút dinh dưỡng đều không có. Thời điểm cô soi gương đã phát hiện mặt mình không còn thủy nộn như trước nữa rồi.

Hiện tại mới uống một ngày, cô đã cảm thấy làn da đều thay đổi tốt hơn.

"Những sữa này uống hết sẽ không còn nữa, làm sao đây." Cô lại còn cảm thấy rất phiền não. Liễu Quốc Huy đều không muốn để ý đến cô, tiến vào trong chăn híp mắt muốn ngủ.

"Ai! Em nói thật với anh đấy! Em thật sự nhìn thấy, trên lầu nhà kia, sữa bột có hai thùng lớn đấy! Sớm biết sẽ bị Ngô Xuân Nghiên mắng như vậy, em lấy nhiều thêm một chút. Lấy nhiều cũng bị mắng, như vậy em không chịu thiệt rồi."

Liễu Quốc Huy mê mẩn trừng to mắt nghĩ, nếu cô lấy nhiều hơn, người nhà họ Ngũ có thể bỏ qua cho cô à? Phải thấy đủ chứ... nghĩ xong liền ngủ mất.

Trần Xảo uống xong, cuộn vào chăn, phát hiện Liễu Quốc Huy ngủ rồi, tức giận đẩy đẩy hắn vài cái, dưới sự tức giận cũng nằm xuống. Tròng mắt cô ta lại loạn chuyển vài vòng: hay là lấy thêm vài hộp để dành. Xem người phụ nữ kia lớn bụng như vậy, đợi đến lúc đứa nhỏ được sinh ra, sữa bột tiêu hao nhanh chóng rồi còn đâu? Thoáng cái đã dùng hết. Quyết định xong chủ ý, cô ta yên tâm đi ngủ.

Nhưng Trần Xảo vẫn luôn không đợi được cơ hội. Theo nhiệt độ không ngừng hạ thấp, mực nước lại không ngừng dâng lên. Nửa tháng sau, mực nước bên ngoài đã bao phủ mái nhà tầng một của nhà dân bình thường rồi, từ từ dâng lên lầu hai.

Sáng sớm đã không có ít người gần đó phá cửa, muốn vào khách sạn trốn lũ.

Trần Xảo rất tức giận mắng to: "Đây là trộm cướp hả! Đây không phải công viên miễn phí muốn đến là đến, chị Ngô! Bọn hắn muốn phá hỏng cửa cổng chúng ta rồi!"

Nhà cửa lầu một dân cư kế bên này đều bị chìm trong nước rồi, người lầu một lầu hai đành phải tranh thủ thời gian tìm nơi đặt chân, dù sao hôm nay lạnh như vậy, trốn trên cầu thang cũng không phải kế lâu dài. Khách sạn năm sao trước mặt này vừa nhìn chính là nơi để đi. Vì vậy rất nhiều người cuốn gói gia sản mang theo người thân đến đây.

Đóng cửa rồi hả? Không sao, trực tiếp phá cửa. Giờ đây pháp luật không thể quản được dân chúng mà!

Ngô Xuân Nghiên cũng nhanh chóng nâng cao tinh thần, ló đầu hô xuống dưới lầu: "Các vị! Các vị! Hiện khách sạn đã ngừng kinh doanh rồi! Xin đừng phá hư cửa của chúng tôi!"

"Đây không phải có người ở đây sao? Chị ơi, chị có thể mở cửa không? Chị xem nước lạnh thế này, con cái chúng tôi đều sắp không chịu nổi rồi!"

"Mở cửa mở cửa!"

Mọi người thấy có người ra mặt, ngược lại càng thêm kích động lên.

Ánh mắt Ngô Xuân Nghiên rơi vào những đứa trẻ được cõng trên bả vai cha mẹ, miệng mấp máy, còn có trẻ nhỏ đặt trong thau, người lớn bên cạnh vịn thau tha thiết nhìn cô.

Trên đường nước ngập, mực nước đã đến ngực người trưởng thành rồi, có thể thấy sâu đến cỡ nào.

"Quốc Huy, cậu đi mở cửa."

Trần Xảo nói: "Chị Ngô, nhiều người như vậy? Khách sạn sẽ rối loạn đấy!"

"Chẳng lẽ lại nhìn bọn hắn tiếp tục phá cửa bên ngoài kia? Cô không biết giá trị cánh cửa kia bao nhiêu hả? Cho dù không mở, bọn hắn sẽ không vào được sao?"

Đây không phải là cửa thủy tinh bình thường, tốn hơn mười vạn đấy. Bọn hắn trông giữ khách sạn, lại để cổng khách sạn bị nện hư mất, sau này giải thích thế nào với quản lý đây? Hơn nữa nhiều người như vậy, cửa bị đập phá cũng chỉ là chuyện sớm muộn, thay vì đợi mọi người tràn vào có oán khí với bọn hắn, còn không bằng mở cửa mời bọn hắn vào, ít nhất không huyên náo quá cứng nhắc.

Liễu Quốc Huy liền xuống mở cửa, rầm rầm một đám người liền vào được. Đám người xa xa cũng đang trông qua xem thế nào, nếu tầng trệt trong nhà không quá cao, người ta cũng suy nghĩ cách dời qua. Dù sao cả nhà người ta đều tị nạn, thời gian ngắn cũng may, một lúc sau, đối với người hai nhà đều bất tiện.

Ngày hôm nay mực nước lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trướng cao lên, từ từ cao đến gần lầu hai, trên đường không ngừng có người kêu to, lái xe không được, đa phần mọi người bơi nước mà qua, hướng về các kiến trúc cao cao, mà khách sạn này nổi tiếng chiếm diện tích rất lớn đã trở thành mục tiêu của nhiều người. Trước đó hạn hán, mọi người đều co đầu rút cổ ở nhà, bây giờ ào ào xuất động, nhân số rất nhiều.

Du Hành bọn họ từ tầng mười một nhìn thấy rất rõ ràng, anh nói: "Mấy ngày nay tốt nhất chúng ta đừng ra ngoài, cũng đừng xuống lầu, nhiều người tiến vào như vậy, chắc chắn phải loạn một thời gian ngắn."

Trương Thao liền đi ra ngoài chuyển củi gỗ nhà mình vào trong hết, bây giờ vật tư thiếu thốn, cái gì cũng không thể lãng phí.

Chương 025: Thiên tai tận thế 12

Edit: Trang Nguyễn

Trải qua một ngày ầm ĩ, ngay cả tầng mười một cũng có người tiến vào, vốn hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt, chỉ là động tĩnh chuyển đồ, âm thanh ma sát thật sự quá lớn, trong phòng Du Hành đều nghe thấy được.

Đến buổi chiều, mấy người Ngô Xuân Nghiên đang kiểm kê thu hoạch hôm nay trong kho hàng, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ vui mừng.

"Nếu còn có người đến nữa thì tốt rồi." Trang Tiểu Yến vui vẻ nói: "Một ít thức ăn này, đủ cho chúng ta ăn nửa năm đấy!"

Bọn hắn báo chi phí ăn ở không cao, thế nhưng có nhiều người không trả nổi! Tuy mới đầu có người không muốn trả tiền thuê phòng muốn ở không, thế nhưng người đằng trước đến trước, đã thanh toán tiền thuê nên họ không chấp nhận, nên cũng không cần bọn hắn ra tay, đã có người ra mặt giúp đỡ áp chế. Cuối cùng thuận lợi thu đủ đồ ăn, mỗi một nhà đều được phát một chiếc chìa khóa. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Mặc dù có mấy gia đình thật sự đáng ghét, thoáng chút lại muốn khăn mặt, muốn ra giường.... nhưng thu hoạch khả quan đấy, dù cho mệt mỏi chút ít cũng vui vẻ.

Quan trọng nhất là, bọn hắn thuê thời hạn một tháng.

"Nhà họ Ngũ cho gì mà ít đồ quá, đã vậy còn ở vô thời hạn, chúng ta quá thua lỗ." Trần Xảo nói. Có so sánh liền có bất mãn, những lời này vừa nói ra, ngay cả Liễu Quốc Huy bùn nhão cũng hiếm khi cảm thấy Trần Xảo nói đúng.

"Nếu không chúng ta nói cùng nhà họ Ngũ, chỉ cho bọn hắn thuê một tháng, tháng sau phải nộp phí ăn ở tiếp?"

Ngược lại Trang Tiểu Yến cảm thấy không sao cả, dù sao vẫn còn nhiều phòng như vậy, có cho thuê thu nhập cũng khả quan lắm.

Ngô Xuân Nghiên nói: "Chúng ta đều đã nói xong rồi, để cho bọn hắn ở đến khi quản lý khách sạn về, rồi khách sạn khai trương lần nữa mới thôi. Làm kinh doanh phải giữ chữ tín."

"Như vậy quá dễ dàng cho bọn hắn rồi?" Trần Xảo vẫn nhớ thương sữa bột đấy: "Lấy thêm một lon sữa bột nữa cũng được mà." Cô lầm bầm.

Ngô Xuân Nghiên trừng mắt nhìn cô ta, Trần Xảo thoáng chốc thành thật. Trang Tiểu Yến nhìn trái nhìn phải, không biết hai người này có bí mật gì nữa đây.

Bên ngoài có người đang gọi bọn họ, Ngô Xuân Nghiên nói: "Các người đi ra ngoài trước, nhìn xem có chuyện gì."

Đột nhiên tiến vào ở nhiều người như vậy, đều có đủ các yêu cầu, bốn người bận đến nửa đêm mới tạm ngưng.

Rốt cuộc động tĩnh bên cạnh cũng biến mất, Du Hành thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới đi ngủ.

"Bang bang!" Chỉ là vừa ngủ, anh đã bị tiếng đập cửa đánh thức, Du Hành cảnh giác đứng lên, nghe được có người chuyển động tay nắm cửa.

Trong đêm quá mức yên tĩnh, anh có thể nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.

"Tôi đã nói rồi, vẫn phải đi xuống lầu tìm những nhân viên phục vụ kia, những phòng này bình thường đều khóa mà, làm sao có thể mở được?"

"Này! Không phải tôi muốn tiết kiệm thời gian sao! Nếu có thể mở liền có thể lấy chăn mền rồi! Lạnh rét run cả người, anh không nhớ rõ nhân viên phục vụ nói bọn hắn ở một tầng kia à?"

"Hình như tầng năm và tầng sáu... Đã quên có phải cùng một phòng hay không."

"Đi một chút, cứ tìm từng phòng đi."

Du Hành dở khóc dở cười, dưới lầu những người khác cũng bị tai họa. Thở dài, chính mình lại ngủ không được nữa. Nhiệm vụ trước anh nhập ngũ, sau đó nhiều lần ra ngoài làm nhiệm vụ, ngủ cũng không dám ngủ say lúc nào cũng có khả năng Zombie xuất hiện, nên anh mang theo sự cảnh giác đến nơi này.

Anh nghe động tĩnh bên ngoài, xoay người liền không nghe gì nữa, Trương Thao cùng Ngũ Thường Hân ngủ rất say. Anh không khỏi có chút hâm mộ. Trương Thao nói muốn cùng anh thay phiên ngủ ghế sô pha, đêm nay anh ngủ giường. Đáng tiếc bây giờ không buồn ngủ chút nào.

Anh mặc xong quần áo, kéo bức màn mở ra cửa sổ, một luồng hàn khí cực lạnh đập vào mặt. Tiếng mưa bị ngăn cách vang lên bên tai, bên ngoài sấm sét vang dội, mây đen cuồn cuộn, thoạt nhìn rất nguy hiểm. Cũng không biết ngày mai lúc rời giường, mực nước dâng lên bao nhiêu.

Tuy ở tầng mười một, có ngập thế nào cũng không ngập đến đây -- nếu như ngập đến, thế thì thật sự không sống nổi nữa rồi. Nhưng trời mưa to cộng thêm nhiệt độ thấp, hoàn toàn không thể đi ra ngoài tìm đồ ăn. Đồ ăn ăn hết ba tháng cũng sẽ hết, đến lúc đó làm sao bây giờ? Lúc đó trật tự sản xuất có thể khôi phục sao?

Những điều này đều không thể nào biết được.

Không nghĩ thì tốt hơn, Du Hành cởi quần áo, nằm xuống trên giường lần nữa, nằm một chốc rốt cuộc đã buồn ngủ, lại truyền đến tiếng thét to đầy thê lương, tiếng khóc thảm thiết. Hơn nửa đêm rồi, ngay cả một người đàn ông như Du Hành đều cảm thấy thấm người vô cùng.

"Anh! Anh Trương!" Ngũ Thường Hân bị giật mình sực tỉnh, khinh hoảng gọi người.

Du Hành cùng Trương Thao vội vã chạy đến gian phòng Ngũ Thường Hân: "Sao vậy?"

"Anh, bên ngoài là tiếng gì, quá dọa người rồi." Ngũ Thường Hân nhìn thấy người thân, lúc này tâm tình mới bình tĩnh lại.

"Anh đi xem."

"Anh trông Tiểu Hân."

Du Hành mặc thêm quần áo dày, giơ đèn pin đi xuống. Tiếng khóc từ tầng năm truyền đến đấy, tiếng khóc người phụ nữ thật sự quá mức thê thảm, bên cạnh tiếng khóc còn có tiếng gọi tên.

"Làm sao vậy?" Du Hành nhìn thấy Ngô Xuân Nghiên đứng bên cạnh, đi qua hỏi.

Ngô Xuân Nghiên cũng khoác thêm áo khoác, nhìn ra dáng vẻ vội vàng chạy đến đây: "Đứa trẻ nhà này không còn nữa."

Du Hành cũng nghe bên cạnh có tiếng nói chuyện lớn tiếng của người đàn ông, nghe như đồ gà mờ gõ cửa trên phòng anh.

"Tôi chỉ là muốn tìm nhân viên phục vụ, gõ nhầm cửa thôi. Không nghĩ đến người nhà này ngủ say như chết, đứa nhỏ bị sốt cao cũng không biết... mở cửa cho tôi! Tôi vừa đi vào, bên trong đã có tiếng kêu to, dọa tôi hết hồn... Xui!"

"Con ơi! Con của mẹ!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Người bị đánh thức càng ngày càng nhiều, đều đến tầng năm vây xem.

"Ôi như thế nào lại thảm như vậy?"

"Có phải hôm nay ngâm nước quá lâu hay không?"

"Chắc là vậy, nước này lạnh lắm, đứa nhỏ làm sao chịu nổi!"

"Cha mẹ nhà này cũng quá vô tâm rồi, lại ngủ say quá ngay cả con mình phát sốt cũng không hay biết."

"Suỵt!" Có người ngăn lại, người ta khóc thảm thiết như vậy, cũng đừng nói những lời đâm tim như thế chứ, đây không phải làm cho cha mẹ nhà người ta thê thảm hơn sao?

Có người biết chuyện lại trách cứ: "Haiza, trời đang rất lạnh lại bơi trong nước một vòng, đứa nhỏ làm sao chịu được, anh cũng không thể nuông chiều để cho đứa trẻ xuống nước chứ!"

Người phụ nữ ngừng khóc, kinh nghi kêu to: "Bảo nhi của tôi bơi dưới nước?! Làm sao có thể, tôi đặt con trong thau, để cho cha nó đẩy nó sang khách sạn mà, cái thau kia sâu như vậy, thằng bé không có khả năng xuống nước!"

Cũng bởi vì đứa nhỏ biết bơi, cô lo lắng đứa nhỏ hiếu động thích chơi, nên mới đặc biệt tìm cái thau sâu nhất trong nhà để cho con mình ngồi trong đó.

"Thế... Tôi xác thật nhìn thấy mà, chồng cô còn ở bên cạnh nữa, tôi không có khả năng nhìn lầm, là con cô đấy, bơi bơi lội lội trong nước mà."

Người phụ nữ cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy chồng của mình, ôm đứa con do tiểu tam kia sinh dỗ dành, đứa nhỏ kia như bị chấn kinh, khóc đến thảm thiết, chồng cô đau lòng dụ dỗ, dường như đã quên mất con ruột của bọn họ đang nằm trên giường này thân thể đã cứng ngắc.

"Ah! Vương Tự Dũng tôi liều mạng với anh!" Người phụ nữ bổ nhao qua cắn xé.

"Ai ai! Lý Lệ, cô nổi điên gì vậy! Buông tay!"

"Mày hại con tao! Tao muốn mày đền mạng!!!"

Mẹ chồng nhà này cũng tiến đến tham dự vào, tình cảnh hỗn loạn một bầy.

Mỗi người thổn thức không thôi, có người tò mò hỏi người biết chuyện kia: "Đây là chuyện gì?"

Người biết chuyện kia cũng không biết mình nói ra chuyện lại dẫn đến kết quả như vậy, trong lòng quả thật có chút hối hận, sớm biết như vậy, cô nên đi qua ôm đứa nhỏ lên, có lẽ thời gian xuống nước ít hơn, người vẫn còn?

Cô cũng hiểu người chồng nhà kia đáng hận, nên nói ra hết tất cả những gì mình biết.

Thì ra người chồng nhà này có nhân tình, sinh đứa bé cho hắn, đứa nhỏ này lại cùng tháng cùng năm sinh với đứa con của người vợ chính, chuyện này đã tuôn ra vào mấy tháng trước, người phụ nữ kia đói bụng sắp chết ôm đứa nhỏ tiến vào, lúc này cái nhà đó bạo phát đại chiến.

"Tôi là hàng xóm nhà này, người vợ tâm địa tốt, đuổi người phụ nữ kia đi, để lại đứa nhỏ."

Nghe người hàng xóm này nói, người đàn ông kia nhu nhược, trước kia mọi việc trong nhà đều dựa vào người vợ kiếm tiền nuôi gia đình, sau khi nạn hạn hán xảy ra cũng dựa vào người vợ ra ngoài tìm đồ ăn về.

"Nào biết đâu hắn sẽ để đứa nhỏ xuống nước?"

"Bảo nhi muốn xuống, anh cũng ngăn không được!" Người đàn ông giải thích: "Nó vẫn luôn không nghe lời như Bối Bối, cô xem Bối Bối, bảo nó không được động, ngay cả trong chậu nó cũng không nhúc nhích đấy."

Những... lời giải thích này... tựa như khóe tim người phụ nữ. Lần đầu tiên cô hận đứa nhỏ vô tội này, là do nó khiến chồng cô sinh ra ý niệm không chính đáng.

Cũng hận chính mình! Vì sao lại vì những thứ đồ ăn kia... vì cái gọi khẩu phần lương thực của một nhà năm miệng, quá bận rộn không thể tự tay chăm sóc con mình.

Càng hận mẹ chồng của mình, chính mình quá mệt mỏi bà ta lấy cớ giúp cô trông giữ đứa nhỏ, kết quả trơ mắt nhìn đứa nhỏ tắt thở cũng không nói cho mình biết. Nếu không phải sau khi cô đóng cửa, liếc nhìn đứa nhỏ, có khả năng đến ngày mai mới phát hiện ra được!

Bên tai mẹ chồng còn đang nói cái gì vẫn còn một đứa nhỏ đây này, vì tốt cho đứa nhỏ cũng đừng ồn ào nữa. Dù chỉ chăm sóc hai tháng, cô đới với đứa nhỏ này cũng có chút ít cảm tình, thế nhưng không phải con ruột do mình sinh ra!

Người phụ nữ bùng nổ, cầm lấy cây chổi phía sau cánh cửa liền đánh người, ngay cả mẹ chồng cô cũng không buông tha. Đám người nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến khi người đàn ông và bà mẹ chồng đều bị đuổi ra khỏi cửa, cánh cửa bị lực mạnh đóng sập lại, mọi người đều chưa khôi phục lại tinh thần.

Du Hành xem hết trận khôi hài này, thổn thức đi trở về. Sau lưng lại vang lên tiếng khóc của người phụ nữ, còn có tiếng mắng ngoài mạnh trong yếu của người đàn ông, cũng có tiếng khóc của đứa nhỏ.

Nhìn hai vợ chồng này... Anh nhớ đến cha mẹ của mình, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thấy cha mẹ cãi nhau, hai người làm việc đều bàn bạc với nhau, hòa hòa mỹ mỹ. Từ nhỏ cho đến lớn, trong cuộc sống của anh vẫn luôn không biết cái gì là phiền não.

Anh dừng bước lại, trên mặt lộ ra sự hoảng sợ. Những ký ức kia, anh thậm chí cảm thấy có chút mơ hồ. Vào lúc này anh vẫn luôn khắc chế ý nghĩ muốn trở về như cỏ dại không ngừng lan tràn trong suy nghĩ của anh.

Anh vội vã đi, trốn vào một góc phòng gọi RT9009.

"Lúc nào tôi có thể trở về?"

"Thật ra bình thường [Kí Chủ] hoàn thành một nhiệm vụ, liền có cơ hội trở về một lần."

"Thế sao lúc trước mi không nói cho tôi biết?" Trái tim Du Hành đập bang bang trong lồng ngực, vô cùng hối hận đã bỏ qua cơ hội vừa rồi.

"Dù bây giờ [Kí Chủ] có trở về, có thể làm được gì sao?"

Đầu óc Du Hành nóng lên dần tỉnh táo lại. Đúng vậy, cho dù lúc đó có về, anh có thể làm được cái gì đâu? Anh cần đổi lấy dịch cải tiến gien cho Thôi Nam, cần có thực lực không tầm thường có thể bảo vệ được người nhà? Nhưng cái gì anh đều không có.

Đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ, anh cần hiểu rõ cụ thể với hoàn cảnh lạ lẫm kia, rừng rậm nguyên thủy cùng những kiến thức khác... càng cần phải có vũ lực, đồ ăn, thuốc men, như vậy mới có thể sống sót ở thế giới quái dị đó.

"Hơn nữa, một khi [Kí Chủ] tử vong ở thế giới thật sự, nếu như muốn bảo linh hồn và lý trí, sau này cũng chỉ có thể du đãng ở khu nhiệm vụ khác nhau, chắc chắn không thể đi được đến thế giới thật sự. Cho đến lúc đó, dù cho [Kí Chủ] đã vô cùng cường đại, cậu có thể bảo vệ được cho ai?"

Du Hành cười khổ: "Công ty của các người có phải tiến hành huấn luyện tương quan đối với mi phải không, năng lực tẩy não của mi rất tốt."

Ngược lại RT9009 rất tự hào, ngay cả âm thanh máy móc cũng đều nhộn nhạo: "Đương nhiên rồi! Vì để phần đông [Kí Chủ] có thể bảo trì khỏe mạnh, tích cực tiến lên phía trước, nghiêm túc vùi đầu vào trong nhiệm vụ, công ty Tấn Giang chúng tôi đều có đều tiến hành huấn luyện liên quan cho từng hệ thống, cố gắng đạt đến trình độ bậc thầy nhân sinh, phát huy tác dụng giáo sư cố vấn tâm lý, giúp đỡ các [Kí Chủ] thoát khỏi mê mang, tìm được phương hướng tiến lên! Đây chính là mục đích phục vụ của công ty chúng tôi."

Theo lời RT9009 nói... làm cho tâm tình Du Hành tươi sáng lên. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"[Kí Chủ], phải luôn cố gắng lên." 

Du Hành cười: "Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn mi, 99."

RT9009 không biết có phải ngượng ngùng hay không, không trả lời biệt danh Du Hành đặt cho nó đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro