Chương 106 - 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 106: Sương độc tận thế 03

Edit: Trang Nguyễn

Ngày hôm sau hơn ba giờ chiều, Lục Nguy và Trần Quý Thư đi đến nhà người thân chúc tết đột nhiên trở về, thì ra cha chồng Lục Sầm đã qua đời.

Bà Lục sợ hãi kêu lên một tiếng: "Sao Tiểu Sầm không báo với mẹ một tiếng?"

"Mẹ, Tiểu Sầm cũng sợ mẹ lo lắng, lúc này mới thông báo trước với con." Lục Nguy nhanh nhẹn thay quần áo, bên cạnh bảo Trần Quý Thư thu dọn đồ đạc: "Con và Quý Thư qua đó xem có giúp được gì hay không, mẹ ở nhà trông mấy đứa nhỏ."

Mặc dù bà Lục lo lắng cho con gái, vẫn gắng gượng gật đầu: "Có chuyện gọi điện thoại cho mẹ."

Ngày hôm sau Lục Nguy và Trần Quý Thư trở về, nghỉ ngơi một ngày sau đó dẫn cả nhà đi đến nhà Lục Sầm, nay đến ngày đưa tang cha chồng Lục Sầm.

Trong điện thoại nói không rõ ràng, lúc trên xe Lục Nguye nói tình hình cụ thể chút ít: "Nghe nói đêm đó đến bệnh viện không được, ho ra máu, bác sĩ nói phổi đều nát hết rồi."

Bà Lục hít sâu một hơi: "Mẹ đã nói hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe, hút nhiều thuốc như vậy đúng là làm bậy mà!" Lại nói nữa: "Con cũng ít hút thuốc đi!"

"Cũng không nói chính xác có phải do hút thuốc lá tạo thành hay không."

Sương mù bên ngoài mờ mịt, Lục Nguy lái xe mở đèn, lái rất chậm. Ở ngã tư phía trước còn gặp phải tai nạn xe cộ, lại đợi hơn nửa tiếng, đợi đến lúc đó, trực tiếp ở khách sạn rồi.

Lục Nguy giải thích nói: "Trong nhà Tiểu Sầm đến không ít thân thích, rất loạn, chúng ta đến nữa lại thêm phiền."

Trong nhà Lục Sầm quả nhiên lộn xộn, Du Hành đi theo mọi người thắp hương, sau đó bị Trần Quý Thư phụ giúp dẫn em trai em gái sang ngồi bên cạnh.

Đám tang này làm có chút đơn giản, nghe Trần Quý Thư nói, thân thích rất nhiều nơi đều không đến được, điều này khiến em chồng Lục Sầm rất không vui.

Quả thật Lục Sầm không vui nổi, cha chồng trong sinh nhật mình ho ra máu, lại đang mùng ba tết đi rồi, thật đúng là nước đắng đầy mình không chỗ nào trút xuống.

Sau khi đưa linh cửu đi, một nhà họ Lục rất nhanh rời đi, nhà chồng Lục Sầm rất loạn, không có tinh lực tiếp đón bọn họ.

Hai ngày sau đó, Du Hành đều không đi ra ngoài, anh nắm chặt thời gian tu luyện, thậm chí đều không đi ngủ. Anh dùng toàn lực ứng phó là có tác dụng đấy, rốt cuộc cũng luyện ra cảm giác khí.

Anh đem tâm tư bài xuất tạp chất trên người mình, mỗi ngày trên người đều bài xuất ra dơ bẩn.

Trần Quý Thư thấy anh cứ luôn ở trong phòng, còn đặc biệt tìm anh nói chuyện: "Sao không cùng chơi với em trai em gái? Cùng chơi game với hai em con, ở trong phòng mãi không buồn bực sao?"

"Sẽ không, con đang đọc sách."

"Luôn đọc sách cũng không được nha, mọi người đều muốn gỉ sét."

"Sắp đi học, đến lúc đó sẽ có cuộc thi."

Du Hành không cảm giác mình có thể chơi cùng với song bào thai. Không nói mình không có tâm tư chơi đùa, hai anh em kia đối với anh trai khác cha này cũng không thân cận, trong trí nhớ Lục Hằng, ba anh em ở chung một khoản thời gian ngắn, đều xấu hổ đấy.

Trần Quý Thư động viên anh không được, không có cách nào đành đi ra ngoài.

Đến bên ngoài muốn tìm mẹ chồng bàn bạc chút chuyện, phát hiện mẹ chồng không ở đây, bà liền hỏi Lục Tân: "Bà nội con đâu?"

"Bà nội đau bụng, đi toilet rồi." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Làm sao gần đây bụng mẹ luôn không thoải mái vậy?" Đợi đến khi bà Lục đi ra ngoài, bà đỡ mẹ chồng: "Mẹ, muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?"

"Kiểm tra cái gì mà kiểm tra? Mẹ không sao! A Nguy kiếm được mấy đồng khó khăn thế nào, con phải biết cần kiệm chi tiêu quản cái nhà này!"

Tự dưng bị chụp mũ không biết cần kiệm chi tiêu quản lý gia đình, Trần Quý Thư tập mãi thành thói quen, ấm giọng dỗ dành: "Mẹ, A Nguy kiếm tiền không phải cho mẹ hưởng phúc hay sao? Mẹ không thoải mái, anh ấy cũng lo lắng lắm."

"Mẹ không sao, chỉ là cảm lạnh thôi." Chính là không chịu đi, Trần Quý Thư không có cách nào, quay đầu lén lút nói cho Lục Nguy biết.

Cuối tuần Lục Nguy dẫn bà Lục đi đến bệnh viện một chuyến.

Bệnh viện rất nhiều người! Vừa bước vào cửa bệnh viện, bên tai đều là tiếng ho khan không dứt, bên trong còn có âm thanh cục đàm kẹt giữa cổ họng, càng khiến người buồn nôn thêm.

Chịu đựng hoàn cảnh ác liệt như vậy, Lục Nguy và Trần Quý Thư mang bà Lục làm một loạt kiểm tra, vốn tưởng rằng bệnh gì, không nghĩ đến kết quả vừa ra, hai người đều thất kinh.

"Tình huống thân thể của bà rất tốt, thân thể người có tuổi mà tốt như vậy rất hiếm có đấy, xem ra hai người chăm sóc bà rất tốt. Đừng lo lắng, tiêu chảy có thể do bà bị cảm lạnh, ban đêm chú ý giữ ấm..."

Ba người vui sướng về nhà. Không nghĩ đến qua hai ngày sau, trong nhà ngoại trừ Du Hành, bốn người khác đều gia nhập vào hàng ngủ đi toilet, trong nhà một cái toilet thoáng chốc không đủ dùng.

Không có cách nào, người một nhà đành phải đến bệnh viện khám một lần.

Lúc trên đường, bà Lục nhỏ giọng nói thầm: "Làm sao chúng ta lại xảy ra vấn đề, có phải bị người khác bỏ thuốc hay không?"

Người khác này, chỉ ai vừa nghe đã hiểu. Sắc mặt Trần Quý Thư thoáng chốc khó nhìn, bà khó có được phản bác mẹ chồng mình: "Mẹ, dù sao mẹ cũng nhìn Tiểu Hằng lớn lên, nó là loại người thế sao?"

Đây chính là con ruột của bà!

"Có cha như vậy, làm sao không có khả năng??" Bà Lục thấy con dâu phản bác mình, thoáng chốc tức giận lên: "Bằng không con nói tại sao có thể như vậy? Cả nhà đều ăn cơm uống nước như nhau, làm sao nó lại không có việc gì?"

Trần Quý Thư nhìn về phía một trai một gái, có chút sốt ruột nói: "Mẹ, bọn nhỏ đều ở đây!" Cho đến bây giờ bà chưa từng nói chuyện chồng trước với song bào thai, đã nghĩ không muốn song bào thai có thành kiến gì với Lục Hằng, anh em hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau.

Kết quả nhìn sang như vậy, vẻ mặt song bào thai đều bình thường, hoàn toàn không có tò mò hay kinh ngạc gì cả... cứ như đã sớm biết từ trước.

Lòng bà bỗng nhiên nguội lạnh.

Từ nay về sau, Trần Quý Thu và bà Lục đối với đồ vật trong nhà càng thêm cẩn thận, uống nước đun sôi, quần áo hong khô... thế nhưng nên tiêu chảy vẫn tiêu chảy, quan trọng nhất vật bài tiết ra ngoài vô cùng hôi thối.

Thế nhưng thân thể không có vấn đề, thậm chí còn tốt hơn?

Trong tâm tình xoắn xuýt này, Du Hành đến lúc đi học ở trường cấp ba.

Anh tự mình kéo va ly hành lý ngồi xe bus đi đến trường đấy.

"Tự chăm sóc bản thân cho tốt, không đủ tiền thì gọi điện về nhà."

"Được."

Sáng sớm Du Hành réo va ly đi ra ngoài, ánh mắt Trần Quý Thư nhìn anh có chút áy náy, nhưng anh cũng không để trong lòng.

Mùng bảy năm mới là thời gian Lục Hằng khai giảng, cấp ba đấy, mùng bảy năm mới phải vào lớp, Du Hành nói muốn sớm đến trường học thu dọn đồ đạc, dùng lý do này rời khỏi nhà họ Lục.

Nhưng anh không có khả năng thật sự chạy đến trường cấp ba đi học, anh đã sớm làm giả bệnh án gửi đến trường học xin nghỉ bệnh.

Đợi đến lúc bị vạch trần, anh còn một tầng phương pháp khác khiến Trần Quý Thư sẽ không đi tìm anh, mặc dù đủ buồn nôn nhưng anh nghĩ chắc chắn có hiệu quả.

Theo trên mạng tìm kiếm tin tức, mặc dù những sương mù này xuất hiện không có quy luật, nhưng có thể xác định một điểm, chính là nơi càng cao, càng chậm che phủ.

Thuê xe đi hơn nửa tiếng, đến một ngọn núi cao nhất gần đây.

Anh bỏ ra hai mươi phút leo lên đỉnh núi. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, tất cả đều thu hết vào tầm mắt. Anh hít sâu một hơi, trên này không khí tốt hơn nhiều lắm.

Du Hành nhịn không được lấy ra lều vải lắp ráp xong, ngồi ở bên trong tu luyện.

Anh mang theo đầy đủ đồ ăn nước uống đến, trên núi ngoại trừ quá lạnh, anh tu luyện rất hài lòng. Buổi sáng ngày thứ ba, anh đang luyện công, sau khi thu chiêu phát hiện dưới núi sương mù mờ mịt. Giống như có một khối lụa mỏng bao phủ trên chợ, lại sau đó, khối lụa mỏng kia như có sự sống, lượn lờ thướt tha chập chờn vặn vẹo, khuếch tán.

Anh đứng trên cao, càng nhìn rõ ràng quỹ tích hoạt động của màn sương mù kia. Những sương mù kia vốn lẻ tẻ xuất hiện từ hư không, sau đó không ngừng khuếch tán... Rất nhanh, đã vượt qua cầu và những tòa cao ốc thành phố, toàn bộ đều không còn nhìn thấy. Tiếp sau đó... những sương mù kia bốc lên, từ từ đến dưới chân Du Hành.

Anh như bị phỏng nhảy ra sau, nhưng những sương mù này vẫn bò lên trên. Anh không lấy quần áo phòng hồ đã mua mặc vào, mà trực tiếp lấy ra "vòng phòng hộ tinh tế" đã sớm mua từ trước, mở chốt ra.

Trong nháy mắt, một hình bán cầu màn hào quang đường kính bốn mét, bắt đầu hình thành, móc ngược trên mặt đất, đặt anh ở bên trong.

Lòng anh tràn đầy cảm giác hồi hộp, lúc này mới thoáng yên tâm một chút. Du Hành đứng nguyên tại chỗ nhìn ra bên ngoài, sương mù từ từ bò lên, vào lúc chạm đến màn hào quang kia, bị chắn ở bên ngoài, sau đó tiếp tục bò lên trên, cưới cùng lướt qua đỉnh màn hào quang, tiếp tục nhồi vào bên trên.

Ở giữa trời đất, chỉ còn lại một chỗ nho nhỏ anh đang đứng này, là chỗ an toàn.

Xì xì xì ——

Xì xì ——

Du Hành nghe được âm thanh bên ngoài, những sương độc có tính ăn mòn đang không ngừng ăn mòn tất cả quanh mình: cây cối, bãi cỏ, bùn đất... Nghe âm thanh khiến người không rét mà run.

Cũng may sương độc không cách nào xuyên thấu vòng phòng hộ này, chỉ có không khí vô hại có thể tiếp tục lưu thông bên ngoài màn hào quang.

Vòng phòng hộ này chào giá 200 triệu 2.250 vạn, theo giới thiệu là kết quả đến từ tinh tế cao đẳng, có thể chống cự xạ tuyến bên ngoài thành phố, phóng xạ cùng không khí ô nhiễm...vv..vv... Đây là do lúc đó [kí chủ] đối mặt với hoàn cảnh tinh tế đột biến mới thiết kế ra đồ vật này, sau đó trải qua một loạt cải tiến, hiệu quả rất tốt, mở rộng ở tinh tế, tạo phúc cho dân.

{Kí Chủ} đem sản phẩm vòng phòng hộ mấy đời đầu bị đào thải bán cho hệ thống trao đổi điện tử... những sản phẩm bị đào thải này chỉ có thể chèo chống một tầng phòng hộ nhỏ bên ngoài, người sử dụng rồi sẽ từ từ giảm công dụng của nó.

Bởi vậy mới có giá 200 triệu 2.250 vạn.

Trong sản phẩm giới thiệu, có vòng phòng hộ phiên bản mới nhất, Du Hành cũng đã xem qua, chào giá một tỷ 2.500 vạn điểm lương hỏa, có thể phòng thủ cũng có thể tấn công, phạm vi bao trùm cả thành phố! Giới thiệu đủ loại sản phẩm khiến người đọc thèm chảy nước miếng.

Cuối cùng Du Hành vẫn mua bản đào thải này. Cũng may bản đào thải cũng có thể chống lại sương mù có tính ăn mòn kỳ quái bên ngoài.

Cũng bởi vì mua vật này anh mới dám ra ngoài, đóng quân dã ngoại trên núi thế này.

Anh ngây người vài ngày ở đỉnh núi, trong lúc miệng vết thương bị ăn mòn ở hai chân đã dưỡng tốt. Đợi đến lúc từ trong lồng kính trong suốt nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, sau đó anh mới đi tới.

Mặc dù mùa đông là mùa cỏ cây tàn lụi, nhưng dù thế nào cũng không có khả năng không có một ngọn cỏ. Bây giờ Du Hành nhìn thấy, chỉ là một mảnh hoang vu. Anh đi đến bên cạnh một cây đại thụ bị khô héo, chọc chọc thân cây thoạt nhìn vừa già vừa thô vừa to, kết quả đâm ra một cái hố.

Dùng dao găm gẩy một cái, bên trong đều khô chết cả rồi, như bọt biển bị phơi khô, khẽ đụng một cái liền tuôn ra mảnh vụn mụn nát.

Cỏ dại dưới chân không nhìn thấy một ngọn. Khắp nơi, đều là màu sắc mờ nhạt, không hề có sự sống.

Anh giẫm trên lá khô trên đất, Du Hành trở lại bên cạnh vòng phòng hộ, thu vòng phòng hộ lại, lại nhìn thấy chỗ máy kiểm soát hiểu hiện trình độ hao tổn 2%.

"Sương mù này thật lợi hại!"

Đây chính là kết quả vũ trụ tinh tế, nền văn minh cấp cao viễn siêu đấy, cho dù vòng phòng hộ này chỉ là bản đào thải, nhưng trình độ cứng rắn của nó cũng không thể khinh thường.

Nhưng nó thật sự bị ăn mòn, dù chỉ có dấu vết cực kỳ nhỏ, cũng đủ làm cho Du Hành tăng cường cảnh giác với màn sương mù này. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trước kia sương mù không có lực sát thương lớn như vậy! Người chụp che miệng và bao bọc toàn thân chỗ nào cũng có, có người đi làm, có người đi học...vv..vv... cũng không vì sương mù dày đặc mà dừng lại bước chân của mình, dù sao cuộc sống học tập cạnh tranh lớn như vậy, sương mù tính toán là gì đâu chứ?

Anh có vòng phòng hộ này mới may mắn thoát khỏi nguy nan này, những người khác dưới chân núi thì sao?

Chương 107: Sương độc tận thế 04

Edit: Trang Nguyễn

Quả thật dưới núi gặp tai họa nghiêm trọng.

Lúc sương mù xuất hiện, đúng thời điểm ban ngày, khó có được thời tiết tốt như vậy, lại là năm mới, tất cả mọi người đều ra ngoài đi chơi, đi thăm bạn bè, người thân... Thoáng chốc đã bị sương mù giết trở tay không kịp.

Nhưng kinh nghiệm nửa năm qua của mọi người vẫn dùng được đấy, đa phần trên người đều mặc dụng cụ phòng hộ, nếu lúc trước có thể ngăn cản sương mù, dù không mang dụng cụ phòng hộ trên người, cũng không khác gì hút nhiều thêm mốt luồng khí thải, nhiều lắm thì đến bệnh viện thôi.

Không có người nghĩ đến trận sương mù này vậy mà mang theo tính ăn mòn.

Những sương mù kia ăn mòn quần áo phòng hộ, đục khoét máy loại bỏ khí bên trong khẩu trang phòng hộ, gặm vào tầng tầng quần áo, cắn vào da thịt mọi người.

Kinh hãi, tiếng kêu thảm thiết... Dọa tất cả mọi người điên lên hết rồi!

Nhà họ Lục cũng là một mảnh tiêu điều. Ngày sương mù xuất hiện, bọn hắn đang ở nhà thân thích chúc tết, sau đó trốn ở nhà thân thích, hoàn toàn không dám ra cửa.

Lục Nguy rất lo lắng cho mẹ già của mình, trước tiên gọi điện thoại về, bà Lục đang xem tivi ở nhà, vẫn là Lục Nguy gọi điện thoại bà mới phát hiện sương mù bay đến, lập tức ngăn chặn khe hở cửa sổ.

Trần Quý Thư nói: "Mẹ ở trong nhà chắc chắn không có chuyện gì đâu, đồ ăn trong nhà cũng có, anh đừng lo lắng."

Đợi đến lúc liên hệ hết em gái chồng Lục Sầm, và mấy bạn bè, người thân khác xong, Trần Quý Thư mới nhớ đến con trai cả của mình còn ở trường học, vừa định gọi điện cho chủ nhiệm lớp lại phát hiện thông tin đã chặt đứt.

Bọn họ ở nhà người thân né tránh mười bảy ngày, đồ ăn đã ăn hết, ăn kẹo, mấy món điểm tâm, đồ uống, trái cây... Cũng may trong năm mới, không nhiều những món khác, nhưng có rất nhiều bánh kẹo, đồ ăn vặt, lúc này đến chúc tết, bọn hắn cũng mang theo rất nhiều.

Đây là may mắn duy nhất.

Sau đó thủy tinh trên cửa sổ thủy tinh bị ăn mòn, bọn hắn cầm quần áo, chăn mền dày đặc đi lấp, thậm chí còn vẩy nước lên, khiến cho những sương mù kia biến thành dịch ăn mòn kịch độc, để lại dấu vết cháy đen trên mặt tường.

Khó có thể tưởng tượng những chất độc này khi dính lên da con người sẽ thống khổ đến mức nào.

Khó khăn vượt qua quảng thời gian này, đợi đến lúc sương mù tiêu tán, mọi người như sống chết qua tai nạn.

Một nhà Lục Ngụy chạy về nhà trước.

Xe ngừng bên ngoài đều bị hư hết, bốn lốp xe đều bị phá hủy, không cách nào khởi động được động cơ. Bọn họ đi bộ trở về nhà, đi cả ngày.

Về đến nhà mở cửa, đi vào trong phát hiện thi thể bà Lục đã cứng ngắc.

"A!" Lục Nguy thê lương kêu lên. Song bào thai cũng bổ nhào qua khóc lớn: "Bà nội! Bà nội!"

Đồ ăn trong nhà không còn một chút gì, cửa sổ không có dấu vết bị phá hư, tất cả đều này đều chứng tỏ, là người quen đột nhập vào nhà cướp bóc giết người.

Bi kịch nhà họ Lục, trong mười bảy ngày này cũng không phải trường hợp đặc biệt. Sương độc như chìa khóa mở cánh cửa địa ngục ra, bức những kẻ khác trở thành Ác Ma.

Sau thời gian đó, sương độc không xuất hiện nữa. Dưới sự phân phối, điều tiết, khống chế mạnh mẽ của chính phủ, rất nhanh đã ổn định trật tự xã hội.

Đồng thời các nhà máy sản xuất thủy tinh đều tăng thời gian làm việc, hiện tại ngành công nghiệp thủy tinh, hai tầng thủy tinh thậm chí ba tầng thủy tinh...vv...vv... nhu cầu thủy tinh càng thêm chắc chắn rất lớn.

Các nguyên vật liệu bùn cát, vôi... cũng thế. Tất cả mọi người đều nghĩ gia cố nhà cửa mình ở càng thêm kiên cố, thậm chí có người còn trên sửa sổ thủy tinh hai tầng công nghiệp, còn bỏ thêm thứ khác.

Sau tai nạn, không có thời gian gạt bỏ bi kịch thống khổ, tất cả mọi người đều dấn thân dự phòng trận sương độc tiếp theo.

Du Hành cũng xuống núi.

Không có xe, anh đi bộ, sau khi đến thôn làng gần đây, anh mới nhìn thấy tình cảnh thực tế lực phá hoại của màn sương độc này.

Cây cối tàn lụi, đập vào mắt không có một chút màu xanh lá. Anh còn gặp hai người bị hủy dung nhan, đang được người nhà cõng trên lưng đưa đi bệnh viện, cách rất xa còn có thể nghe được hơi thở suy yếu đầy đau đớn của người nọ.

Anh không ở lâu, sau khi thăm dò được tin tức, từ ủy hội thôn bọn hắn nhận được tin tức bên trên tuyên bố xuống, báo trước ngày đến của màn sương độc tiếp theo, vào ngày hai mươi bảy tháng hai quốc lịch.

Sau đó anh mua một chiếc xe đạp, lại bắt đầu lên đường.

Du Hành cũng không có ý nghĩ trở về nhà họ Lục, anh định đi thủ đô.

Anh cần xác minh "Vé vào cổng thành" là cái gì, không có khả năng ở mãi ở nhà họ Lục, ở đó làm gì cũng không tiện. Mà anh có một loại tin cậy với thủ đô, bình thường mà nói, nơi đó tuyệt đó có đủ tin tức mới nhất các nơi chạy trốn.

Hiện tại lưới điện vẫn còn bảo hành sửa chữa, thông tin lại khôi phục. Du Hành cầm điện thoại bản thân đã mua trước đó gọi dãy số phục vụ khách hàng của nhà ga, số điện thoại hotline của sân bay... toàn bộ đều gọi được nhưng không có người nghe máy.

Chỉ là tin tức xấu chính là trong thời gian ngắn đều không có chuyến xuất hành mới, không phải đang bảo hành sửa chửa gia cố, thì con đường phía trước cần phải sửa lại gấp.

Đây cũng là chuyện không còn cách nào.

Du Hành nghĩ nghĩ, trước ngày sương độc tiến đến một ngày, anh đặt một phòng ở khách sạn rồi vào ở đó. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Ngày hôm sau sương độc chưa đến, đến trưa ngày thứ ba, giống như đất bằng theo gió lên, sương độc lập tức tràn ngập toàn bộ thế giới.

Lúc này mọi người sớm có phòng bị, Du Hành ở khách sạn, cũng là hai tầng thủy tinh, bài phong khẩu (nơi gió lùa thông khí) đều dùng vải vóc thấm ướt dày đặc ngăn chặn, thường xuyên thay thế.

"Như vậy không những ngăn cản được sương độc, cũng có thể thông khí. Nhưng hy vọng quý khách chú ý con mình, đừng để bọn nhỏ phá hư bài phong khẩu này, nói cách khác phạt tiền rất nghiêm trọng."

Người phụ trách khách sạn nói, mang theo nụ cười nghiệp vụ: "Mọi phục vụ ở khách sạn chúng tôi đều hạng nhất, mọi người không cần lo lắng tính mạng hay sức khỏe của bản thân, xin yên tâm đến nhà hàng ăn cơm đi."

Du Hành đi theo dòng người đến nhà hàng, dọc theo đường đi phát hiện bài phong khẩu có hai mươi mấy chỗ, mỗi một chỗ đều có một nhân viên đang bảo vệ.

Cơm nước xong xuôi, Du Hành trở về phòng tu luyện.

Lục Hằng không có điện thoại, sau khi anh đến đã mua một cái, nhưng chưa từng nói qua với nhà họ Lục. Cho nên bây giờ anh cũng không biết, Trần Quý Thư đang sốt ruột.

Bà gọi điện đến trường học, lại biết được Lục Hằng đã xin nghỉ dài hạn. Thời tiết bây giờ, không ít học sinh xin nghỉ, trong trường học nhận được điện thoại của chính Du Hành, nói người trong nhà sinh bệnh nên muốn ở nhà chăm sóc, trường học đồng ý.

Thật sự Lục Hằng là học sinh ngoan, chăm chỉ học tập, chủ nhiệm lớp hoàn toàn không nghĩ đến Lục Hằng sẽ nói dối.

Sau đó bà còn tìm được một lá thư trong phòng con trai cả, nói anh lo lắng cho cha đẻ của mình, đi tìm ông ấy rồi, bảo bà đừng lo lắng.

"Đứa nhỏ này, người kia đều không quan tâm nó, làm sao nó chết sống có lòng như vậy chứ!" Trần Quý Thư bị tổn thương sâu sắc.

Lục Nguy cũng rất tức giận: "Nó muốn đi cứ đi, cũng không phải trẻ con nữa, không cần báo cảnh sát nữa, nhà họ Lục không gánh nổi mặt này!"

Nuôi con riêng hai mươi năm, người ta vẫn còn muốn đi tìm cha ruột của nó, người bố dượng như ông có bao nhiêu không hợp tâm ý, mới khiến đứa nhỏ chưa giờ gặp cha đẻ lại nhớ thương cha đẻ như thế?

Truyền ra ngoài quả thật mất hết mặt mũi mà!

Trần Quý Thư lau nước mắt: "Nó đâu biết người kia ở đâu, làm sao tìm được chứ?"

Lục Lộ thấy cha mẹ cãi nhau, rất bối rối không biết làm sao, Lục Tân không kiên nhẫn nói: "Mẹ đừng lo lắng, hắn biết đấy, bà nội đã từng nói qua."

Thì ra đúng lúc này, Trần Quý Thư mới biết trong lúc bà hoàn toàn không biết gì, mẹ chồng đã làm những gì.

"Sao mẹ có thể nói những lời này với Tiểu Hằng chứ!!"

Cùng lúc đó, đủ loại sản phẩm kiểu mới như măng mọc sau mưa xuất hiện, sản phẩm thủy tinh, bộ đồ bảo hộ chất dính, dây điện phòng hộ chất dính... đủ loại sản phẩm, lần đầu tiên đối mặt sương độc, mọi người run như cầy sấy, đến bây giờ đã có thể đầy đủ lý trí chờ đợi sương độc tan đi. Trong nhà mỗi người đều tồn trữ một lượng lớn đồ ăn, làm đủ chuẩn bị bị nhốt thời gian dài.

Trên đường đi, Du Hành tra được một chuyến xe lửa lái về hướng thủ đô, trạm cuối cùng chính là nhà ga Lam Ngọc, ở tỉnh H, chỉ cách tỉnh T với thủ đô.

Trải qua tìm hiểu, xe lửa này sẽ đi qua nhà ga Dân Điền, cách chỗ Du Hành đang ở không xa cho lắm.

Lúc này dự tính về thời gian xuất hiện sương độc, lấy ngày hôm nay làm chuẩn mà tính thì chín ngày sau sẽ xuất hiện, nếu hành trình xe lửa một đường thuận lợi mà nói... đến điểm cuối chỉ cần bốn ngày.

Anh lập tức liền quyết định mua vé đứng xe lửa nhà ga Dân Điền.

Bỏ ra bốn tiếng mới đến nhà ga Dân Điền, ngoài ý liệu nơi này còn rất đông người.

Cũng may anh đã thông qua mạng internet mua vé, trực tiếp xếp hàng ở quầy cửa sổ là lấy được vé.

Sau khi lấy được vé, anh đi đến siêu thị bên cạnh mua đồ ăn, trên người anh còn hơn một vạn tiền gửi ngân hàng, anh rút hết tiền mặt ra rồi cất cẩn thận... dùng tiền mặt thanh toán rất thuận tiện.

Sau khi mua được đồ ăn, anh mang theo một túi lớn ngồi ở phòng đợi, từng chút một nhét đồ đạc vào trong ba lô, chỉ để lại một hộp mì tôm cùng một quả trứng mặn, đi đến máy đun sôi tự động xếp hàng lấy nước ăn mì gói.

Ăn mì xong, anh ngồi chờ xe.

Trận chạy nạn này, anh thật sự rất mệt mỏi, chỉ là thân thể đã quen tiết tấu tu luyện, một khi anh ngồi xuống, bên trong thân thể tự động vận chuyển tuần hoàn. Bên trong phòng chờ xe, trước khi không khí đục ngầu dũng mạnh tiến vào làn da đánh chuyển một cái, thân thể không ngừng sinh sôi chân khí.

Thật vất vả đợi đến lúc xếp hàng kiểm tra vé, trong đám người có người thét lên: "Sương mù sương mù sương độc!!!"

Tiếng động đám người gây nên ồn ào rất lớn, bảo vệ vội vàng cầm loa hô to: "Các vị hành khách không nên hoảng hốt!! Phòng đợi có thể ngăn cản sương độc bên ngoài, xin mọi người đừng nên chạy loạn!!"

Mà hành khách đã qua khâu kiểm tra vé, đang ở cầu thang vô cùng hoảng sợ, không biết nên chạy trở về phòng đợi hay chạy lên xe lửa.

Tiếng nói vang lên trong tiếng loa: "Xin hành khách đang ở bên ngoài lập tức tìm kiếm chỗ tránh nạn gần đây!! Xin hành khách đang ở bên ngoài lập tức tìm chỗ tránh nạn gần đây!!"

"Xe đang đợi ở đại sảnh và xe lửa sẽ tự động đóng toàn bộ cửa sau hai mươi giây!"

"Hai mươi! Mười chín! Mười tám! ... Ba! Hai! Một!"

Sương độc đến vội vàng không kịp chuẩn bị, ngay ở bên ngoài cửa soát vé trên mặt đất lộ ra khoảng không, đã có độc nguyên điểm (nguồn gốc của sương độc).

Độc nguyên điểm là chính là cách gọi trên tin tức, gọi những sương mù xuất hiện từ lăng không kia, hơn nữa đây coi như là trung tâm bạo phát ra sương độc.

Rất rõ ràng bên ngoài một điểm kia chính là một độc nguyên điểm.

Thật sự quá gần rồi!

Bắt đầu chỉ là một hĩnh nấm nồng đặc bỗng nhiên xuất hiện sau đó như tế bào phân liệt, từng đóa như đám mây hình nấm đột nhiên nổ tung, trong nháy mắt sẽ lấp đầy khu vực này.

Nếu đây không phải là thứ kịch độc, thì tràng cảnh này sẽ tràn đầy ý thơ lắm đây.

Những ngày ở bên ngoài này, đây là lần đầu tiên Du Hành nhìn thấy loại sương mù độc hại này bộc phát ở khoảng cách gần như vậy, cũng có thể hiểu những gì nghe nói, có vài ảnh chụp của những kẻ yêu thích không sợ chết đặc biệt cắm điểm quay chụp lại cảnh sắc độc nguyên điểm bộc phát vài giây kia.

Thật sự rất đẹp, đồng thời mang theo nguy hiểm cực hạn.

"A!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Dù cho có bảo vệ cùng loa quảng bá không ngừng duy trì trật, nhưng vẫn có hành khách quá mức kích động và bối rối, dùng sức mà chạy, dốc sức liều mạng rời xa cánh cửa soát vé kia điên cuồng tránh xa sương độc nổ tung.

"Nhanh đóng cửa đi! Sương độc sắp vào rồi!"

"Mười lăm —— mười bốn —— mười ba —— "

"Mau đóng cửa lại đi chứ!!"

"Tám —— bảy —— sáu —— "

"Đừng giẫm, đừng đẩy tôi!"

"Con mẹ nó, mắt mày mù à, dám đẩy bố mày xx!"

"Mẹ!"

Du Hành vào một giây cuối cùng cánh cổng khép lại, kéo một người phụ nữ vào đến.

Phanh!

Cửa khép lại.

Chương 108: Sương độc tận thế 05

Edit: Trang Nguyễn

Cánh tay cùng mặt bị cháy lan đến, vừa nóng rát lại đau. Lúc vào cửa sương độc vẫn bao phủ cửa soát vé bên này, vài người bảo vệ xông đến dùng thảm lớn dày trùm anh và người phụ nữ kia, sau đó bắt đầu phun thuốc.

Mùi thuốc rất gay mũi, nhưng rất thuận lợi dung hòa sương độc thành nước, nước ầm ầm rơi xuống, tính ăn mòn cũng không còn nhiều, nước từ chăn lông thẩm thấu nhỏ xuống mặt đất, chỉ còn một chút cảm giác phỏng.

"Nhanh vào bên trong đi!"

"Nhân viên y tế đâu rồi, nhanh bôi thuốc cho bọn họ đi!"

Có bảo vệ đỡ Du Hành đi vào bên trong, xốc tấm thảm dày lên, nhân viên y tế nhanh chóng kiểm tra cho anh: "Ngoại trừ mặt và tay, còn bị thương ở đâu không?"

"Chỉ có mặt và tay."

Vì vậy nhân viên y tế bảo anh kéo áo khoác xuống, cẩn thận sát trùng và bôi thuốc cho anh.

"Có thể sẽ để lại sẹo, đợi sương độc tan đi, tốt nhất cậu đến bệnh viện khám lại, làm giải phẫu có thể loại bỏ sẹo đấy."

Du Hành nói lời cảm ơn cô: "Cảm ơn chị."

"Không cần khách sáo." Nhân viên y tế có ấn tượng rất tốt với anh, dũng cảm cứu người, bôi thuốc đau đến như vậy, mặt gồ ghề như thế, cũng không than đau một lời. Tuổi còn nhỏ không nghĩ đến lại có can đảm như thế.

Mà đợi trong đại sảnh đã là một mảnh kêu la thảm thiết.

Người phụ nữ được cứu xử lý tốt miệng vết thương đến tìm anh nói lời cảm ơn, thương thế của cô càng nghiêm trọng hơn, khuôn mặt chỉ còn lại một con mắt là hoàn hảo đấy. Cô ấy cũng là người phụ nữ kiên cường, Du Hành không để ý đến cô kêu gọi.

"Không sao, cô không có việc gì là được rồi."

Quanh mình đều lộn xộn, nhân viên bảo vệ rất vất vả mới ổn định lại tình thế, mỗi vị hành khách đều được sắp xếp thỏa đáng, mọi người kinh hồn vừa định bắt đầu mắng to:

"Không phải nói còn chín ngày nữa sương mù mới đến sao? Con mẹ nó nói trước bao nhiêu ngày? Chín ngày đấy!!"

"Đều làm việc như thế nào vậy hả, xxx không phải lừa người sao?"

"Tôi muốn đi kiện cáo! Kiện!!"

Vẻ mặt đại đa số mọi người đều đầy lửa giận, cảm giác mình bị hố thảm rồi, cũng có hành khách thông tình đạt lý hơn:

"Đây cũng là chuyện không cách nào, từ khi sương độc xuất hiện đã là chuyện kỳ quái rồi, lúc này thay đổi quy luật, cũng quá đột ngột."

"Đúng vậy, dù sao muốn đi ra ngoài, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với tình huống xảy ra đột ngột." Đây là người thuộc trường phái yên vui đấy, vừa nói vừa kéo ba lô cực lớn, lấy ra bánh quy cọ sát lau chùi ăn.

Người không có chút tâm lý chuẩn bị gì cả mà muốn ra cửa, quả thật không đáng tin cậy.

Từ từ, dưới âm thanh trấn an, mọi người dần dần yên tĩnh, người quen biết hay không quen biết dựa vào nhau, bàn bạc tình hình sương độc lúc này: "Ông anh này, ông nói lúc này kéo dài bao lâu đây??"

"Khó nói, chắc cũng phải mười ngày."

Mấy lần trước đó, đều hơn mười ngày, ngắn nhất chính là mười một ngày.

"Haiz, chuyện đều không thể chậm trễ được!"

"Quả thực giận điên người!"

Đến chạng vạng tối, trong nhà ga cung cấp cơm tối, đều chỉ là một món miếng thịt, một cải trắng cay, một chén canh khoai cây hầm thịt, thịt rất ít, cắt rất mỏng đấy. Hương vị tiêu chuẩn như đồ ăn bát tô, không thể nói ăn ngon hay không ngon.

Du Hành đẩy cải trắng cay sang bên cạnh, bởi vì trên người có vết thương nên anh cũng không dám ăn cay.

Đồ ăn rất đầy mỡ, hương vị cũng giống như bình thường, ngoại trừ cải trắng cay, anh đều ăn hết tất cả, ăn xong nấc nhỏ một cái.

Anh đi cất bát cơm, đặt bát cơm trong thùng nhựa, thoáng nhìn thùng rác bên cạnh đều chồng chất đầy đấy, đều là cơm và đồ ăn.

Anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Du Hành không có việc gì làm, liền nhắm mắt lại vận chuyển tâm pháp. [Quy tắc chung kiện thể] không làm cho người ta biến thành tiên nhân hô mưa gọi gió, nhưng cường thân kiện thể, tu thân dưỡng khí, hiệu quả vô cùng tốt.

Đến buổi chiều, anh đã cảm thấy vết thương trên người bắt đầu ngứa. Chắc là miệng vết thương sắp tốt rồi, ngược lại anh không để ý vấn đề hủy dung hay không hủy dung, chỉ là nếu miệng vết thương cứ không tốt, bệnh khuẩn dễ dàng xâm nhập dẫn đến các chứng bệnh khác. Anh cũng không muốn sinh bệnh.

Lúc buổi chiều, có không ít hành khách bị thương bắt đầu sốt lên, nhân viên y tế vẫn luôn chạy tới chạy lui, cuối cùng đưa mười mấy người bệnh phát sốt kia vào trong phòng nội bộ nghỉ ngơi.

Nhân viên y tế từng bước từng bước kiểm tra đám người bị thương, lúc đi đến bên chỗ Du Hành, Du Hành không phát sốt, nói thẳng: "Em không phát sốt, chị đến hỏi thăm người khác đi."

Nhân viên y tế lắc đầu, kiên trì muốn đo thân nhiệt cho anh: "Kiểm tra một chút thôi? Cẩn thận một chút tốt hơn, tránh bị sốt cao, bây giờ điều kiện không tốt, sốt cao không ổn đâu."

Du Hành đành tiếp nhận nhiệt kế, cúi đầu xuống: "Chị, em chờ chút rồi đưa lại nhiệt kế cho chị, chị đi trước đi."

Nhân viên y tế cười rộ lên: "Không có việc gì, đây là nhiệt kế điện tử, sau khi đo xong sẽ có tiếng báo hiệu, rất nhanh là được."

Rất nhanh nhiệt kế liền vang lên, Du Hành lấy nhiệt kế ra, nhân viên y tế lất xem: "Cũng may không phát sốt, vậy chị đi trước, nếu đêm nay cậu cảm thấy không thoải mái, nhất định phải lập tức nói ra, đêm nay chúng tôi đều có người trực banm đang ở bên cạnh đó, thấy chưa?"

Thân thể này của nguyên chủ Lục Hằng mới mười chín tuổi, bởi vì quanh năm trầm mặc ít nói, trầm mê đọc sách, rèn luyện có hạn, thể trạng thoạt nhìn không khác người mười lăm mười sáu tuổi. Dù cho sau khi Du Hành tiếp nhận thân thể tích cực rèn luyện, nhưng [Quy tắc chung kiện thể] chung quy không phải loại công pháp bá khí huyễn khốc, mà chú trọng mưa dầm thấm đất, thông qua tu luyện giúp cho thân thể người bình thường gần như tốt nhất, các cơ năng thân thể đạt đến mức tối ưu nhất. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Bởi vậy, bây giờ thoạt nhìn thân thể này, vẫn vô cùng non nớt đấy.

Chị nhân viên y tế thấy anh tuổi còn nhỏ, lại một thân một mình, quan trọng là buổi chiều cứu người, bởi vậy đối với anh có vài phần kính trọng, rất chăm sóc anh đấy. Trước đó còn đặc biệt để lại bình giữ nhiệt cho anh: "Bên trong là nước sôi, uống xong rồi đi qua bên máy đun nước bên kia lấy nữa."

Đợi đến lúc nhân viên y tế rời đi, một người đàn ông ngồi bên cạnh tiến đến gần: "Các người quen biết nhau à? Tôi thấy cô ấy rất chiếu cố cậu đấy!"

Du Hành lắc đầu: "Không biết."

Hiển nhiên người đàn ông không tin: "Này, cậu em trai, tôi còn có công việc quan trọng hơn. Đến, nếu cậu có thể để chị cậu cung cấp cho tôi một cái giường, cho cậu 100 khối, được hay không?"

"Thật sự không biết." Du Hành nhìn về phía hắn: "Anh một người đàn ông mạnh khỏe, còn muốn giành giường với người bị thương?"

"Cậu ——" tròng mắt người đàn ông bỗng nhiên trừng lớn, miệng bởi vì sợ hãi mà há to. Nhưng rất nhanh phát hiện trước mắt chỉ là thiếu niên, vẫn gương mặt đó, bộ dáng gầy teo nho nhỏ.

Gặp quỷ rồi!

"Ngừng! Không biết thì thôi!" Người đàn ông vứt lại một câu cứu vãn mặt mũi rồi phủi mông đứng dậy đi đến nơi khác ngồi xuống.

"Mẹ nó!" Người đàn ông sờ sờ cánh tay, dường như xuyên qua lớp áo lông dày đặc còn có thể sờ được tầng da gà đang nổi lên. Thật sự gặp quỷ rồi! Hắn nhổ nước bọt một cái, đến cùng không dám quay đầu liếc nhìn lại một lần.

Loa thông báo đúng lúc vang lên: "Năm phút sau, đại sảnh đợi sẽ tắt đèn, xin mời hành khách còn chưa xử lý việc vặt xong tăng nhanh tốc độ. Vào đêm, nhà ga sẽ có nhân viên tiếp tục tuần tra, xin mọi người an tâm an giấc. Nếu có vấn đề đột ngột xảy ra, xin báo lại nhân viên tuần tra hoặc đến lối đi quẹo phải đến phòng chỉ huy báo cáo tình huống."

"... Coi chừng kỹ trẻ con, đừng cho trẻ con đụng vào cửa sổ..."

"Nếu có tình huống gì, chúng tôi sẽ lập tức phát loa thông báo, xin các vị hành khách tích cực phối hợp quản lý, không nên tạo ra khủng hoảng!"

Đèn tắt.

Du Hành ngồi ngay tại chỗ, híp mắt rơi vào giấc ngủ nông.

Không phải mỗi người đều chọn nhẫn nại, có người nóng tính trực tiếp trách mắng: "Coi chừng ông ném mày ra ngoài bây giờ!"

"Con mẹ nó mày nói cái gì? Muốn làm gì con tao hả?!"

Một lời không hợp, cha của đứa nhỏ đánh nhau với hành khách bên cạnh.

"Này đừng đánh nữa!"

"Bảo vệ, bảo vệ!"

Trận ẩu đả rất nhanh đã bị ngăn cản, Du Hành tiếp tục ngủ. Cũng may sau đó không có âm thanh ồn ào gì khác, anh nghe mấy tiếng xột xoạt, nói nhỏ chung quanh, ngủ rất thoải mái.

Đến nửa đêm không biết khi nào, anh muốn đi tiểu, liền thức tỉnh. Đứng lên, liền lấy mấy chén nhỏ mở ngọn đén chiếu sáng dịu dịu, đi về hướng toilet.

Lúc này đã muộn, ngoại trừ có vài người nói, vài lời nói tranh cãi vô ích, khu đại sảnh đều im ắng.

Anh gặp được bảo vệ tuần tra ở chỗ biên giới, gật gật đầu chào với đối phương, bảo vệ thoáng nở nụ cười với anh, đem vải bố che ngọn đèn mờ tối mở ra một chút chiếu sáng về hướng đi đến toilet.

Du Hành đi toilet xong, mở vòi nước rửa tay, bắt đầu có hơi đau đau rất nhỏ, anh tắt nước, chắc là bên ngoài ống nước có chỗ nào đó vỡ rồi, sương độc đã hòa vào nước.

Sau khi anh rời khỏi đây nói tình huống này với bảo vệ.

Bảo vệ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu nhắc nhở, tôi lập tức để người đi xử lý."

Đợi đến ngày hôm sau, buổi sáng lại đi toilet, anh liền nhìn thấy bảng cảnh báo, bên trên viết chất nước trong vòi nước dị thường, vòi nước bồn rửa tay đã bị phong bế.

"Vậy làm sao rửa tay đây!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Đi nhà nhỏ WC cẩn thận một chút là được, nếu không mượn khăn tay lau lau."

Sau khi phàn nàn, vẫn chỉ có thể tiếp nhận.

Cứ như vậy đã qua bốn ngày, tất cả mọi người đều có chút phập phòng không yên. Dù sao cũng là hoàn cảnh lạ lẫm, người lựa chọn đúng lúc này đi ra ngoài lên xe lửa, nhiều hoặc ít đều có chuyện trong người. Cứ chậm trễ ở chỗ này mãi, cơm không thể ăn, ngủ không có giường ngủ làm đau lưng, coi như thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, cũng không chịu nổi.

"Nếu không chúng ta quét dọn lau nhà, ngủ trên mặt đất?"

Ghế ngồi chờ trong khu đại sảnh đều có tay vịn đấy, trừ phi dỡ xuống hết, hoặc chỉ có thể ngồi ngủ, nhưng ngồi ngủ như thế cổ cùng eo đều không thoải mái.

"Dù sao trong lúc này trời cũng không lạnh lắm, lấy quần áo trải ra nền đất, trên mặt đất cũng ngủ ngon hơn đấy."

Nhiều người bị nhốt trong khu đại sảnh chờ xe như vậy, không khí lưu thông bất tiện, bên trong hơi thở đục ngầu, quả thật không lạnh.

Có người đề nghị như vậy, cũng có người xoa bả vai gật đầu: "Tìm nhân viên công tác hỏi một chút."

Cuối cùng nhân viên công tác ở nhà ga lấy ra một đống chổi quét nhà, đồ lau nhà, bắt đầu lau nhà. Sau đó mọi người bắt đầu tìm khu vực, phân chỗ ngủ.

"Vẫn là nằm ngủ thằng mới thoải mái nhất ha ha."

Đêm nay, xem như một đêm khá yên tĩnh.

Thẳng đến ngày bị nhốt thứ bảy, Du Hành nhìn thấy nhân viên công tác vội vã đi đi lại lại, tuy nhiên đã tận lực áp chế, nhưng vẫn hiện ra sự bối rối.

Quá rõ ràng rồi!

Những người khác cũng đã nhìn ra: "Xảy ra chuyện gì rồi hả?"

"Này, đừng gạt chúng tôi đấy?"

Không có cách nào, đội trưởng bảo an nói: "Phát hiện bảy phần cửa sổ thủy tinh đã hư hao rồi, sương độc đã ăn mòn đến tầng chính giữa rồi."

Cửa sổ ngay khu đại sảnh, đã thay đổi, thay đổi thủy tinh, là thủy tinh công nghiệp hai tầng, lúc lắp đặt bên trong còn bỏ thêm thứ có tính dán dính cố định. Ra tay lớn như vậy, đã mạnh hơn gia đình bình thường nhiều rồi.

Thế nhưng cho dù như vậy vẫn xảy ra hư hao?!

Mọi người kích động chạy tới xem, bảo vệ đứng phía sau lo lắng hô lên: "Mọi người không nên kích động! Đừng chạm vào thủy tinh!"

Chương 109: Sương độc tận thế 06

Edit: Trang Nguyễn

Du Hành cũng tìm một mặt thủy tinh nhìn, quả nhiên thấy tầng bên ngoài kia đã mỏng rồi, có thể nhìn thấy cặn thủy tinh bị ăn mòn cùng với thứ bỏ thêm vào kia, cứ như dung nham núi lửa nặng nề, từ từ rơi xuống.

"Làm sao bây giờ!!"

"Các người, con mẹ nó xx không phải nói ở đây rất an toàn sao? Loại công trình bã đầu này, mới vài ngày đã muốn hư, tham tiền cũng không thể tham đến tình trạng này chứ!"

Có người phẫn nộ lôi kéo cổ áo bảo vệ mắng to: "Các người đẩy tôi vào chỗ chết rồi!"

Không biết thì sao, rõ ràng liên quan đến vấn đề sống chết, rõ ràng trước đó có thể nghĩ ra biện pháp bổ cứu, lại bị người có cảm xúc kích động nhiều ngày bị vây nhốt, bắt đầu túm lấy bảo vệ, nhân viên công tác nhà ga chất vấn, gây hấn.

"Lại náo tôi liền ném các người ra bên ngoài!"

Sau đó anh hướng về đội trưởng đội bảo an đang ngây người: "Đội trưởng Hách, trên nhà ga đối với tình hình này, có biện pháp ứng phó nào không?"

Đội trưởng Hách phục hồi tinh thần lại, liên tục gật đầu: "Có có có! Chúng tôi có chuẩn bị dùng thủy tinh thay!"

"Vậy thì mau lấy ra thay đi!"

"Lề mà lề mề cái gì vậy!"

Quần chúng lại bắt đầu ồn ào... Du Hành thấy da mặt đội trưởng Hách run rẩy vài cái, rất rõ ràng có chuyện khó khăn khó nói. Vì vậy lặng lẽ hỏi hắn: "Đội trưởng Hách, có phải có vấn đề gì hay không?"

Đội trưởng Hách do dự trong chốc lát, vẫn nói ra tình hình thực tế: "Mặc dù có thủy tinh dự bị, nhưng không đủ để thay thế tất cả thủy tinh một lần. Nếu thay những cửa sổ thủy tinh bị hư lúc này, sợ rằng khi có cửa thủy tinh bị hư khác, sẽ không có gì để thay thế được nữa."

Chỉ cần có một lổ hổng, những sương độc kia sẽ như sói nhào vào, đến lúc đó thật không còn chốn dung thân nữa rồi.

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Mọi người trước không nên kích động! Chúng ta đang họp khẩn cấp, rất nhanh sẽ có kết quả đấy!"

Bảy phần thủy tinh bên tầng ngoài bị ăn mòn nghiêm trọng, trong đó có cái thậm chí đã ăn mòn mất thứ bỏ thêm vào chính giữa, đang cắn xé tầng bên trong.

Cuối cùng tìm ra được phương pháp xử lý là lợi dụng thủy tinh dự bị, xây dựng một nơi tị nạn mới, địa điểm cuối cùng xác định chính là bên trong căn tin nhà ga, phòng nghỉ công nhân viên và văn phòng lãnh đạo.

Khẩn cấp mà làm, dùng cửa sổ thủy tinh đổi thành thủy tinh công nghiệp hai tầng, trong khu đại sảnh chờ xe có một trăm năm mươi bảy hành khách bị phân tán sắp xếp trong đó.

"Nơi nhỏ, không khí mỏng hơn, tất cả mọi người trấn định một chút, cảm xúc đừng quá kích động, phòng ngừa tiêu hao quá nhiều dưỡng khí, máy lọc không khí không ứng phó nổi."

Du Hành được sắp xếp trong phòng nghỉ nhân viên, chen chúc với những người khác cùng chung một chỗ.

Cửa gỗ bị dỡ xuống, sắp đặt thủy tinh lên —— vật liệu bằng gỗ ăn mòn dễ dàng hơn. Nơi thông gió chính là sau lưng cửa sổ, để lại khe hở đã che chắn lại hết, đặc biệt còn dùng vài tầng vải thấm ước bao bọc, bên cạnh còn sắp xếp trang bị lọc khí.

Tí tách ——

Tiếng nước rơi xuống không ngừng vang lên, nhân viên công tác không ngừng bịt kín tầng vải vóc thấm ướt mới.

Ngày hôm sau, sương độc trầm trọng không biết từ nơi nào chui vào, nhanh chóng khuếch tán, chỗ phòng nghỉ bọn Du Hành cũng có thể nhìn thấy sương độc phiêu đãng bên ngoài tường thủy tinh, rất nhanh bò thêm đầy khu đại sảnh chờ xe.

"Hu hu hu..." Nhiều nữ thanh niên trẻ tuổi khóc lên: "Tôi không muốn bị hủy dung, không muốn bị hủy dung đâu hu hu hu..."

"Đừng khóc, lãng phí dưỡng khí." Có người nhỏ giọng an ủi cô ấy: "Đừng khóc nữa."

Thế nhưng cho dù là người có lý trí, trơ mắt nhìn sương độc ăn mòn thủy tinh trước mắt, cũng không cách nào thờ ơ —— một thanh đao đặt trên đỉnh đầu, không biết lúc nào nó sẽ rơi xuống.

Thậm chí bởi vì không gian nhỏ hẹp, không khí nặng nề, ngay cả gào khóc đều không được phép, một người chỉ có thể lén lút gặm nhắm nỗi sợ hãi trong lòng, từ từ, cũng gặm sạch lý trí, lạc quan, hi vọng....

Bọn hắn ở bên trong này ngây người mười hai ngày, trong lúc này đã tu bổ thay đổi một khối thủy tinh, vốn tầng trong đã biến thành tầng ngoài. Tuy vậy, vài ngày sau thủy tinh lại ăn mòn đến tầng trong. Chiếu theo tốc độ này, tối đa chỉ chống được mười ngày, sương độc sẽ công phá hoàn toàn.

Lúc nửa đêm, không biết ở đâu có người thét lên, sau đó một tiếng vang thật lớn.

Trong phòng nghỉ cách ly, một người đàn ông không khống chế được cảm xúc ném cái ghế, nện mạnh vào tầng thủy thinh bị ăn mòn đến tầng trong.

Bởi vì thiếu dưỡng, tất cả mọi người đều buồn ngủ, đến buổi tối, càng ngủ đến mê mang, hoàn toàn không chú ý người đàn ông đang làm chuyện đáng sợ gì.

Không có người phát hiện, không có người ngăn cản, mắt người đàn ông đỏ lên, cứ như vậy ném ghế, liên tục vài chục cái, khiến bức tường thủy tinh bị nện ra từng vết nứt mạng nhện.

"Hắn điên rồi!!!"

"Nhanh bắt lấy hắn, nhanh!"

Người đàn ông điên cuồng cười to, dùng sức nhét cái ghế thiếu chân vào trên tường thủy tinh: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Cùng chết đi, cùng chết đi!!"

Đợi đến lúc người đàn ông bị chế ngự, nhân viên công tác mở đèn pin nhìn rõ tường thủy tinh bên kia, tuyệt vọng nói: "Tường hủy rồi!"

"Nhanh sửa gấp d0o!"

Bọn hắn còn có một mảnh thủy tinh có thể bổ cứu, nhưng không có thời gian! Hoàn toàn không có thời gian!

Xì xì xì ——

"Sương độc vào rồi!!"

"A đau quá!"

"Cứu mạng a!"

Sương độc như giòi trong xương, cắn nuốt máu thịt của bọn hắn.

Xì xì xì ——

Âm thanh làn da bị ăn mòn không ngừng vang lên dày đặc, tuy phòng nghỉ Du Hành bọn hắn không nghe được âm thanh đáng sợ này, nhưng vẫn rơi vào khủng hoảng.

"Làm sao vậy? Bên kia làm sao vậy?"

"Có, có khả năng, đã bao nhiêu ngày rồi."

Một mảnh thở dồn dập.

Nhân viên công tác hô vào trong bộ đàm: "Lão Trần lão Trần, bên ông làm sao vậy?!" Nhân viên công tác khác cầm đèn pin soi bên ngoài, hai gian phòng nghỉ song song nhau, hắn không dám tiến đến gần cửa sổ thủy tinh, chỉ có thể hơi hơi dựa vào, nghiêng đầu nhìn sang bên trái.

Có người từ gian phòng nghỉ kia chạy ra, vừa chạy vừa gọi.

Phát hiện bên này có ánh đèn, mấy người kia đã chạy tới.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Mấy người kia trực tiếp úp sấp trên thủy tinh, lớn tiếng gào: "Mở cửa cho tôi vào!!"

"Mở cửa nhanh!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Mấy người vừa hô vừa đập cửa thủy tinh, dọa người bên trong đều muốn rớt tim ra ngoài, biến âm thanh thành tiếng thét lên: "Đừng đập nữa!"

"Các người không nên kích động, cửa thủy tinh này của chúng tôi là khảm vào đấy, không mở được!" Sau khi tháo gỡ cửa gỗ xuống, thủy tinh vẫn luôn kẹp chặt vào, ngoại trừ tháo dỡ, căn bản không mở ra được! Thế nhưng lắp ráp kín đáo như vậy, muốn tháo dỡ phải tốn nhiều công sức, mà sau khi tháo gỡ lại không còn kịp nữa rồi. Trong gian phòng này chắc chắn sớm bị sương độc dũng mãnh kéo vào, không còn chốn dung thân nữa.

Thế nhưng những người kia bởi vì đau đớn kinh hoảng, hoàn toàn không nghe, trực tiếp đập vào cửa.

Dưới ánh đèn pin, làn da lỏa lồ bên ngoài mặt và tay của bọn họ, vô cùng rõ ràng da thịt như bị lật ngược lại, thậm chí khi cất tiếng gào lớn, trong miệng đều là máu.

Đôi mắt trợn to lộ ra dục vọng muốn sống cùng sự sợ hãi mãnh liệt, nhân viên công tác hơi sợ ánh mắt những người này, lui về phía sau vào bước, đèn pin trong tay không tự chủ rớt xuống.

Nhân viên công tác khác vội vàng nói: "Đi căn tin!! Cửa bên kia đóng ra mở vào được đấy!!"

Nghe xong lời này, ngoại trừ một người người đàn ông vẫn luôn không đi, những người khác đã chạy về hướng căn tin, mà lúc này, những người khác trong phòng nghĩ bên cạnh sớm đã bị nhân viên công tác dẫn đến căn tin bên kia —— đều là nhân viên nội bộ, mạch suy nghĩ đều không khác nhau lắm.

"Vậy hắn làm sao bây giờ?"

"Cậu xem hắn không cử động nữa rồi."

Thân thể người đàn ông kia co rút đột nhiên bất động, nhân viên công tác ngồi xổm xuống: "Thưa ngài, ngài?"

Người đàn ông ngẩng đầu đụng mạnh vào thủy tinh, đôi mắt trừng to bạo nộ nồng đậm hận ý.

Nhân viên công tác đặt mông ngồi xuống.

"Rè rè —— Được! Chúng tôi bên này còn an toàn, nhưng ngoài cửa... rè rè —— còn có một hành khách, tình huống không tốt lắm."

Bộ đàm nhận được tin tức từ căn tin bên kia, đã thành công tiếp nhận một ít hành khách, trong đó có nhân viên y tế, đang xử lý vết thương cho bọn hắn.

Nghe được tin tức này, bên kia nói: "Anh xem vị hành khách kia có thể tự mình đi đến hay không? Nếu phái người đón hắn, phải mở cửa thêm một lần nữa... hành khách chúng tôi bên này.... Đều không đồng ý."

Không có cách nào, đành phải tiếp tục động viên vị nam hành khách kia mà thôi: "Nhưng hắn không động đậy rồi!"

"Nếu không chúng ta mở cửa ra?"

"Cửa này không mở ra được! Trừ phi phá hủy!"

Cãi nhau đến cuối cùng, cửa thủy tinh vẫn không mở ra, mọi người bên trong đều không muốn.

"Làm sao căn tin bên kia đón người đi vào trong? Cửa vừa mở ra, chắc chắn sương độc cũng đi vào?" Du Hành hỏi: "Chú hỏi tình hình bên kia xem như thế nào."

"Đúng, để tôi hỏi thử!"

Trải qua liên lạc mới biết được, bên kia vừa mở cửa vừa sử dụng mấy bình chữa cháy đồng thời phun, chế tạo ra vài giây, mới kéo từng người vào trong.

"Tuy làm vậy, sương mù vẫn tiến vào, không ít người bị thương." Vì vậy, hành khách bên kia không quá tán thành việc mở cửa lần thứ hai.

"Thế nhưng chúng ta bên này không có bình chữa cháy!"

Không có người nói thêm, Du Hành ngồi trở lại trong đám người.

Nhân viên công tác đi đến phòng vệ sinh, đóng cửa lại, không biết có phải nhận được chỉ thị gì hay không, lúc đi ra nói với lời động viên với mọi người đang tâm tình xuống thấp: "Đã qua nhiều ngày như vậy, hi vọng ở ngay trước mắt! Hi vọng tất cả mọi người có thể điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đừng làm ra chuyện gì quá kích động."

"Không dối gạt mọi người, phòng nghỉ bên cạnh xảy ra chuyện này như vậy là ngoài ý muốn, có một hành khách cảm xúc không khống chế đã dùng ghế phá hư cửa thủy tinh! Cho nên, hi vọng từng hành khách đều có thể quan tâm đến người bên cạnh mình, nếu phát hiện có người nào không đúng, xin báo cáo kịp thời với tôi!"

"Tiếp tục kiên trì, sương độc chắc chắn rất nhanh sẽ tản đi!"

"Thế nhưng đồ ăn không đủ rồi, ngày mai ăn cái gì đây?"

Tác dụng lời nói động viên lần này chỉ có hạn, bởi vì hôm nay bọn hắn chỉ ăn có một bữa.

"Mọi người đừng quá nản chí, hi vọng chắc chắn sẽ đến! Nếu mọi người từ bỏ hy vọng sinh tồn, vậy thật sự cách cái chết không xa!"

Trong đêm khôi phục yên tĩnh, người đàn ông ngoài cửa vẫn không nhúc nhích, người trong phòng xoay người, để tầm mắt của mình không rơi vào bóng đen kia nữa.

Từ từ có tiếng khóc nỉ non vang lên, sau đó lại có tiếng khóc khác gia nhập vào.

Trong phòng nghỉ không khí bưng bít, đa số mọi người hỗn loạn cả. Hơn nữa biến cố đêm nay khiến mọi người càng thêm mệt mỏi.

Coi như tiếng thút thít nỉ non, rất nhanh cũng đã ngừng lại.

Du Hành thở nhẹ nhàng, để cho chính mình giữ vững bình tĩnh.

Anh cũng không sợ hãi gì, anh có [Vòng phòng hộ Tinh Tế], sẽ không đến thời điểm cuối cùng của cuối cùng.

Đến sáng ngày hôm sau, có người kinh hô: "Không thấy người kia đâu!"

Mọi người bao quanh đi qua đó xem: "Thật sự không thấy rồi hả? Chẳng lẽ đi rồi?"

"Có thể đi nơi nào chứ?"

Nhân viên công tác cầm bộ đàm hỏi thăm đồng nghiệp ở nơi khác, không có kết quả.

"Sớm biết như vậy tối hôm qua để hắn vào rồi, thật thảm quá."

"Chỉ có một vài người ích kỷ, nhìn đi! Hại chết người đấy!"

"Mẹ nó, mày nói ai ích kỷ hả! Tối hôm qua không phải mày cũng im thin thít sao? Giống như chim cút một câu cũng không nói, bây giờ xung phong cái quỷ gì, nói mấy lời này có ích gì sao!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Đừng cãi nữa, vốn đã đủ khó chịu rồi, không có cách nào thở được đây này."

"..."

Lúc giữa trưa, trong gian phòng này của bọn hắn đã dùng hết mặt thủy tinh cuối cùng rồi.

"Nhất định có thể chống chọi được đấy."

Nhưng lại qua một ngày, bên này bọn hắn thật sự cạn kiệt lương thực rồi.

Chương 110: Sương độc tận thế 07

Edit: Trang Nguyễn

"Bên căn tin còn đồ ăn không?"

Sau khi hỏi thăm, bọn hắn vẫn còn.

"Vậy thì mau chóng đi lấy đi, đi chậm mọi người ăn hết sạch bây giờ."

Trong phòng hai nhân viên công tác thật khó khăn: "Thế nhưng bên ngoài còn sương độc —— "

Các hành khách hai mặt nhìn nhau, không có người đưa ra ý kiến để mình đi lấy.

"Hai người là nhân viên nhà ga, không phải nên phục vụ cho chúng tôi sao! Là nhà ga các người báo có chuyến xe lửa, chúng tôi mới đến đây để đi! Gặp phải chuyện này, chẳng phải các người không chịu trách nhiệm?"

Một người đàn ông trung niên vội vàng nói: "Đừng nói như vậy, đừng nói như vậy, cái này là do sương độc đến đột ngột, nhà ga cũng không muốn chuyện này xảy ra, hãy thông cảm cho nhau chứ!"

"Ông anh à, anh xem, chúng tôi cũng không rõ đường đi nước bước nhà ga của các người. Bên ngoài sương mù mịt mờ, đường đều không dễ đi, đi ra ngoài nhất định lạc đường, lãng phí thời gian."

Sắc mặt nhân viên công tác từ từ tối tăm, nghe người đàn ông trung niên nói xong câu sau cùng: "Cho nên vẫn là tôi cầu xin các người rồi, tin tưởng với tố chất phục vụ của hai người, nhất định có thể hoàn thành lần khiêu chiến khó khăn lần này đấy!"

Trong gian phòng nghỉ này có hai nam nhân viên công tác, một người lớn tuổi hơn, một người rất trẻ tuổi. Lúc này vị lớn tuổi kia, bờ môi run rẩy vài cái, nhìn về người thanh niên trẻ tuổi.

"Chú Hoàng..."

"Tiểu Thông, cháu, cháu ở đây chiếu cố hành khác, chú lập tức trở về."

Tiểu Thông chảy nước mắt: "Chú Hoàng, chú đừng đi."

"Ai, thằng nhóc này, ý thức phục vụ không đủ nha! Trách không được vẫn còn trẻ tuổi như vậy mà, sau này phải học tập người lớn nhiều một chút, tích lũy nhiều kinh nghiệm, đừng làm mất tên tuổi trạm Dân Điền à."

Người đàn ông trung niên lại một phen diễn thuyết, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng nghỉ, mọi người dường như sống lại, bảy mồm tám miệng bắt đầu gia nhập bàn luận: "Căn tin không xa, đi rất nhanh sẽ đến mà!"

"Căn tin có đồ ăn khác hay không, tôi ăn bánh quy đến mắc ói rồi này, có mì ăn liền vị nấm hương hầm gà không?" Có người còn dứt khoát đòi đổi món ăn.

Trong lòng chú Hoàng hơi khó chịu, không nói một lời đi lấy bộ đồ phòng hộ, bộ trang phục phòng hộ này đã cũ, còn không có tính ngăn chặn độc tính ăn mòn của sương mù, vô dụng từ rất lâu rồi, hắn trải bộ trang phục phòng hộ ra, cẩn thận kiểm tra một lần không có tổn hại gì, mới mặc bộ đồ lên trên người.

"Cháu làm gì thế? Không được đi!" Hắn nghiêng đầu nhìn thấy Tiểu Thông đi theo sau hắn lấy bộ quần áo, hắn chấn động ngăn cản Tiểu Thông: "Cháu làm gì thế? Không nghe lời chú hả?"

Tiểu Thông nói: "Chú Hoàng, cháu đi cùng chú, sức lực cháu lớn, khiêng đồ giúp chú."

"Không được, cháu ở chỗ này chờ chú." Chú Hoàng sờ sờ đầu hắn: "Cháu còn phải mở cửa cho chú đây này. Cửa thủy tinh này làm sao lắp đặt, cháu còn rõ ràng hơn bọn hắn, sau khi chú đi ra ngoài, cháu phải nhanh chóng đóng cửa lại, tránh để sương độc vào..."

Tiểu Thông lắc đầu: "Cháu không được." Tròng mắt chuyển trái phải vài vòng, nhỏ giọng nói: "Nếu không chúng ta đi rồi không trở về nữa..."

Hắn mới vào làm việc không bao lâu, thật sự không bồi dưỡng được bao nhiêu ý thức trách nhiệm phục vụ này kia.

Chú Hoàng bị hù nhảy dựng: "Chuyện này cũng không thể nói lung tung." Hắn nhìn chung quanh một chút, nói: "Ở ngay chỗ này chờ chú, nghe lời chú!" Tiểu Thông còn trẻ, mặt thoạt nhìn rất non nớt, bên trên không có chút dấu vết sương độc ăn mòn, không giống hắn đã già.

Còn trẻ như vậy, hủy dung thì làm sao bây giờ? Bởi vậy chú Hoàng tuyệt đối không chịu để Tiểu Thông cùng đi.

Sau khi chuẩn bị xong, mọi người trong phòng nghỉ hầu như đều đứng lên hết.

"Nhìn, cứ mở ra như vậy —— chờ sau khi tôi rời khỏi đi, các người gắn nó lên trên."

"Sương độc sẽ vào chứ?"

Xác định người đi ra ngoài xong rồi, thì vấn đề hiện thực này lại bị xách ra.

Chú Hoàng không nói chuyện.

Đợi trong chốc lát, hắn nói: "Tôi đi ra ngoài được rồi chứ?"

Những người khác nhìn nhau, vẫn là Tiểu Thông đi qua tháo cửa.

Du Hành nói: "Tôi đi cùng chú." Chú Hoàng kinh ngạc nhìn anh: "Tôi với chú cùng đi." Anh nói lại một lần, đứng ở bên cạnh hắn.

Anh định đi đến căn tin bên kia liền không về nữa.

Cửa thủy tinh được cẩn thận tháo ra, trong nháy mắt dời cửa đó, cũng chỉ có một mình Tiểu Thông ở phía sau chống đỡ, trên tay đều nổi lên gân xanh. Những người khác đều che đầu quay mặt chen đến nơi hẻo lánh nhất, có người còn trốn trong WC, còn vì không gian nhỏ hẹp của WC mà tranh chấp.

Tiểu Thông lấy đầu chống đỡ, giọng nói buồn bực ngột ngạt: "Chú Hoàng, chú mau chạy, cháu mở rồi!"

Lui về sau hai bước, cửa thủy tinh mở ra một khe hở nhỏ. Sương độc nồng nặc như sữa trâu bổ nhào vào phía trước.

Chú Hoàng và Du Hành cực kỳ nhanh chen vào đi ra, chạy vội mà đi. Trên người Du Hành mở ra vòng phòng hộ Tinh tế, rất nhanh đã chắn những sương độc kia bên ngoài.

Nhưng lúc đi ra đã bị sương độc chụp vào cả người, trên người đau đớn, sau đó dù không có sương độc nữa, chú Hoàng cũng không có phát hiện. Trên mặt hắn bao bọc hai tầng khăn mặt, chỉ lộ ra một chút mắt để nhận thức phương hướng, vậy mà không phát hiện sương độc bị chắn bên ngoài. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Quả thật căn tin không xa, chỉ chạy nhanh hai phút đã đến rồi. Trước đó bọn họ đã liên hệ cùng bên này, sương độc dày đặc, đến trước căn tin người ta mới nhìn thấy, vội vàng mở cửa. Du Hành tắt vòng bảo hộ đi, lách vào bên trong cửa.

Đón đầu chính là sương trắng của bình chữa cháy, sau đó cửa thủy tinh sau lưng nhanh chóng đóng lại, đủ loại khăn mặt, quần áo báo chí nhét vào khe hở.

Dưới cánh cửa nước đọng trôi đầy đất, Du Hành và chú Hoàng bị nhân viên y tế lôi kéo kiểm tra, nhân viên y tế sợ hãi thán phục: "Vậy mà các người không bị thương!"

Du Hành nói: "Có thể do chúng tôi chạy trốn nhanh."

Sau đó bắt đầu bàn bạc vấn đề đồ ăn.

Chú Hoàng: "Chúng ta bên kia có mười bảy vị hành khách, cộng thêm tôi và Tiểu Thông, có mười chín người."

Hiện tại trong căn tin, cộng thêm nhân viên chúng ta, có hơn một trăm sáu mươi người, các người lấy lượng đồ ăn hai ngày, đồ vật còn lại chúng tôi cũng chỉ ăn đủ hai ngày mà thôi."

Lão công nhân đang nói chuyện cùng lão lãnh đạo, chợt nghe bên ngoài một trận ầm ĩ. Lão lãnh đạo phủi đất đứng lên, vừa đi ra bên ngoài vừa hỏi: "Bên ngoài làm sao vậy? Ngọc Tuyền!"

Ngọc Tuyền chạy vào: "Hành khách bên phòng nghỉ Khu B đều đã đến!"

"Làm sao lại như vậy?!" Chú Hoàng cả kinh, vội vàng đi ra bên ngoài: "Tôi đã từng nói với Tiểu Thông, bảo nó ở đó đợi tôi."

Vừa đi ra, liền nhìn thấy cửa thủy tinh lớn mở ra, sương độc ùa vào, bóng dáng nhìn quen mắt từ bên ngoài xông tới.

"Nhanh, mau đóng cửa!"

"Bình chữa lửa đâu? Nhanh phun!"

Một trận gà bay chó chạy, rốt cuộc đã khống chế được tình thế, chú Hoàng hỏi Tiểu Thông: "Làm sao mang theo hành khách đến đây?"

Mặt, tóc, tay của Tiểu Thông đều là tổn thương, nhân viên y tế đang xử lý miệng vết thương cho hắn.

"Chú Hoàng, các người vừa đi, cháu đang lắp lại cửa, bên ngoài đột nhiên có một người tháo chạy đến, nhào đầu đè lên phía trước cửa..."

Hắn vừa nói vừa đau đến hít mạnh một hơi: "Những người khác giật mình chạy ra bên ngoài, không cách nào cháu liền dẫn người đến đây."

Trong lòng hắn cũng rất tức giận, nếu có người giúp mình lắp lại cửa thủy tinh, hoặc lúc có người tập kích vội vàng giúp đỡ giữ cửa, cũng không biến thành sương độc chiếm hết gian phòng, nên đành bất đắc dĩ chạy đến căn tin.

Chú Hoàng thở dài: "Không có việc gì rồi, cháu trước đừng nói chuyện." Lại hỏi nhân viên y tế vết thương của hắn.

"Phải cởi quần áo nhìn xem có tổn thương nào khác hay không, bây giờ thấy ngoại trừ tồn thương bên ngoài, tay trái còn bị gãy xương, cái này không có cách nào, chỉ đành chờ sau này đưa đến bệnh viện thôi." Nhân viên y tế nói: "Tiểu Thông, sao anh bị gãy xương?"

"Ahhh, bị cửa thủy tinh nện vào."

"Haiz."

Thoáng chốc nhân số nhiều hơn hai mươi người, căn tin vô cùng chen chúc. Thật vất vả dàn xếp lại, đã đến giờ ăn cơm tối.

Cơm tối là cháo loãng ăn với cải xào và dưa muối.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba cũng là như thế, một ngày ăn hai bữa, hai bữa đều là cháo loãng.

Sau đó đồ ăn cạn kiệt.

Cạn lương thực ngày hôm sau, nhân viên nhà ga phát hiện một đống đồ ăn bên kia! Ngay bên khung sắt bên trái chỗ bọn hắn ngủ, trước tiên bọn hắn báo cáo cho người phụ trách nhà ga.

Người phụ trách hai mắt tỏa sáng: "Các người xác định?"

Chú Hoàng nhỏ giọng nói: "Xác định, thật sự là đồ ăn! Chúng tôi đều không để lộ ra."

Người phụ trách xoa xoa hai tay tay: "Tốt tốt tốt, Bồ Tát phù hộ Bồ Tát phù hộ... Các người làm rất đúng! Hành khách không có ai phát hiện chứ?"

"Không có."

Vậy là tốt rồi! Nếu bị hành khách phát hiện, nhất định sẽ xảy ra tranh đấu, không có cách nào phân chia đồ ăn đến tay từng người.

"Ngài nói, những vật này làm sao tới vậy? Chúng tôi ngủ ở bên kia, vậy mà hoàn toàn không phát hiện đồ đạc đến đó từ lúc nào." Trong lòng chú Hoàng vừa mừng lại sợ.

Chuyện này thật sự vượt khỏi phạm vi nhận thức của hắn.

Người phụ trách nói: "Chú và tiểu Trang sửa sang lại, xem số lượng bao nhiêu! Báo lại tôi tôi cho phương án phân phối!" Lại nhỏ giọng nói: "Đừng suy nghĩ những vật này từ đâu đến, quan trọng là... Chúng ta có thể sống sót rồi."

Chú Hoàng lúng túng trong chốc lát, nhớ đến các đồng nghiệp mặt mũi gầy gò, cuối cùng vẫn gật đầu.

Rất nhanh đã sắp xếp lại phương án: "Một người một ngày một bữa, có thể dùng được năm ngày."

Nhân viên nhà ga tụ tập một chỗ hội họp, hành khách cũng tìm một chỗ hẻo lánh bàn bạc.

"Tôi cảm thấy có lẽ bọn hắn vẫn còn tồn lương thực."

"Tôi cũng hiểu được, chắc chắn chừa đường rút lui cho mình."

Cũng không tin có người vô tư như vậy, không chừa cho mình chút đồ ăn nào.

"Nếu không liền đi hỏi?"

Đẩy tới đẩy đi, không có người nào bằng lòng đi hỏi. Vẫn là người đàn ông trung niên kia ở cùng gian phòng nghỉ với Du Hành đứng ra, hắn đẩy đẩy kính mắt nói: "Tôi tin tưởng tinh thần phục vụ của bọn họ, nhưng vì tránh giữa chúng ta không xảy ra nghi ngờ không có căn cứ, tôi tự mình đi hỏi một câu."

Không đợi người đàn ông trung niên đến hỏi, người quản lý nhà ga đã đi ra nói chuyện, nói là tìm được một đống đồ ăn trong một góc hẻo lánh trong căn tin!

Ý của người phụ trách nhà ga chính là, vẫn phát đồ ăn mỗi ngày cho mọi người như trước, nhưng điều này khiến cho hành khách phản đối mãnh liệt, cuối cùng đồ ăn được chia duy nhất một lần phân xuống hết.

Du Hành đem đồ ăn cất vào trong ba lô, cũng không khác lắm trong dự liệu của mình, một người phân được một lượng đồ ăn, nếu ăn tiết kiệm có thể ăn bốn năm ngày.

Đây là đồ ăn tồn một nửa của anh. Nhìn không thấy coi như xong, trên đời này còn nhiều người gian nan muốn sống. Nhưng cùng chung trong căn tin, mắt nhìn thấy, anh lại có khả năng, cũng không thể trơ mắt nhìn những người này tươi sống chết đói?

Nếu sau khi ăn hết những vật này còn không được cứu, anh cũng không còn cách nào, dù sao cũng phải bảo đảm chính mình sống sót trước.

Rất nhanh, đã ăn hết đống đồ ăn này, có người trong lòng không tính toán gì, càng đã nhanh ăn hết. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Lại lần nữa cạn lương thực, hành khách lại không tuyệt vọng đến mức nào: trong đáy lòng bọn hắn đều nghĩ chắc chắn nhà ga còn dấu thức ăn!

"Bọn hắn quá ích kỷ, để chúng ta đói bụng vài ngày mới lấy đồ ăn cho chúng ta, chúng ta đói bụng, chắc chắn bọn hắn lén lút ăn gì đấy."

Chủ đề trước đó lại nhắc đến lần nữa, lúc này người đàn ông trung niên thật sự đi tìm người nhà ga rồi, đi theo hắn đi còn có mười mấy người.

Người đàn ông trung niên đi gõ cửa, sau đó được mời vào, nhưng rất nhanh đã đi ra, mọi người vây quanh hỏi đi qua hỏi hắn. Hắn nói: "Bọn hắn nói chúng ta cứ tùy tiện kiểm tra căn tin."

Thật ra người nhà ga rất tức giận, lúc nói ra kiểm tra, giọng điệu vô cùng châm chọc.

Người đàn ông trung niên cũng rất phẫn nộ, cảm thấy mình nói nhiều đạo lý lớn như vậy, nhìn đại cục, những người kia đều ngu ngốc không khéo léo, cứ ích kỷ như vậy.

Tìm tìm tìm, hắn cũng không tin thật sự tìm không ra.

Người đàn ông nam nhân lại nói một vài lời khích lệ lòng người, khiến đa phần mọi người đều hô hào la hét đi điều tra.

Du Hành không có động.

Sau khi điều tra, tự nhiên không còn đấy.

            Hành khách bên này cũng không tin, xảy ra xung đột kịch liệt với người nhà ga. Lần xung đột lần này khiến hai bên bắt đầu có khoảng cách, không biết làm sao, hai bên bắt đầu tách ra ở... trước đó nhân viên nhà ga ngủ ở giữa cùng hành khách, cũng chuyển đi toàn bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro