Chương 236 - 240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 236: Tận thế chi hải 05

Edit: Trang Nguyễn

Bà Trương học bơi lội khó hơn trong tưởng tượng của Du Hành, trước kia mẹ Trương làm bảo mẫu dẫn trẻ đến trung tâm bơi lội, cũng chỉ chơi ở khu trẻ em, mực nước kia cạn lắm, bà ngồi đều cao hơn mực nước. Bây giờ chính thức học bơi, bà luôn không tìm thấy được nội dung chính, Du Hành liền dạy bà kiến thức của mình.

Người quen là người phụ nữ trung niên A Quý là một trong những nhân viên quản lý ở đây, quen thuộc chào hỏi mẹ Trương: "Tôi còn tưởng chị dẫn trẻ đến, gần đây có không ít phụ huynh dẫn con đến đây học bơi lội!"

"Tăng ca đây này! Không có việc gì con cúp đây." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Mẹ Trương nói: "Trước khi nghỉ việc rồi... không làm bảo mẫu nữa."

A Quý cười nói: "Chị hưởng phúc của con trai rồi... cần gì làm bảo mẫu nữa! Cố gắng học đi chị, bây giờ bên ngoài đều là nước, các chuyên gia giáo sư đều nói có khả năng sau này sẽ xây dựng thành phố trên nước đấy! Đến lúc đó không biết bơi làm sao đi ra ngoài đây? Nếu không cẩn thận rớt xuống thuyền, ít nhất mình cũng quạt quạt vài cái cứu mạng đây này!"

Mẹ Trương nghe cũng hiểu đạo lý, ngẫm lại lúc chạy xe đạp cũng có lúc lỏng dây xích, nếu thuyền bị lật, chính mình không biết bơi lại gặp phải phiền toái. Vì vậy bà còn nhắc nhở con trai: "Chúng ta đều cố gắng học, con vừa nói đến nội dung chính gì đó, nói lại một lần nữa cho mẹ nghe, mẹ suy nghĩ kỹ một chút."

Du Hành thấy bà có tâm tư học, chắc chắn tận hết sức lực dạy, anh ở trước mặt mẹ Trương miêu tả hình tượng thiên phú bơi lội, bây giờ dạy bà cũng thuận tiện.

Trên đường về nhà, mẹ Trương còn hào hứng bừng bừng: "Con thật giống cha con! Cha con học cái gì cũng nhanh hết, con xem con giống cha con như đúc, đến trưa đã biết bơi rồi... thật thông minh quá."

Anh cười hì hì đón nhận lời ca ngợi của mẹ Trương: "Cho nên mẹ với tư cách là vợ của cha, phải càng thêm cố gắng học mới được đấy."

"Con chờ xem, mẹ nhất định học tốt cho xem, mẹ nhớ khi còn bé, cha con chở mẹ ra hồ nước chơi, hái lá sen cho mẹ che nắng, sau đó còn xuống nướng bắt cá nướng cho mẹ ăn, cha con bơi rất nhanh đấy..."

Trong quá trình học bơi, trạng thái tinh thần mẹ Trương càng ngày càng tốt, thân thể cũng cường kiện hơn rất nhiều, cộng thêm có thuốc bổ, càng lộ ra tuổi trẻ.

Ngoại trừ ngày nào trời mưa gió quá lớn, bọn họ không đi ra ngoài, hầu như mỗi ngày Du Hành đều chèo thuyền chở bà đi đến trung tâm bơi lội, mẹ Trương còn học được cách chèo thuyền, có đôi khi còn có tiện đường chở người khác, mối quan hệ hàng xóm cũng dần dần hòa hợp lên.

Khắp nơi cũng đã bắt đầu áp dụng kế hoạch kiểm tra đo lường nhà ở, nhà không an toàn, nhà nào không chịu nổi sự ăn mòn của nước đều bị xếp vào phạm trù không thể ở, cư dân trong đó đều thống nhất bị chuyển đi. Chung cư Du Hành bọn họ ở cũng bị kiểm tra tu sửa một lần, trước mắt chất lượng còn cân bằng, còn có thể ở tiếp.

Rất nhanh, các phòng còn trống đều bán đi ra ngoài, mặc dù bên ngoài không ngừng mưa, người dọn nhà nối liền không dứt, thuyền nhỏ xuyên thẳng qua đường phố, thật đúng là có hương vị thành phố trên mặt nước.

Nhà máy sản xuất công cụ đi trên nước cùng với nơi tiêu thụ, bây giờ nền kinh tế trì trệ, khó tìm được chỗ đột phá, phải tốn nhiều sức lực mới quật khởi lại thị trường. Bây giờ Du Hành chở mẹ Trương ra ngoài không còn bất ngờ nữa, bởi vì hầu như mọi người đi ra ngoài đều bằng thuyền, về phần ô tô —— được rồi, đừng nghĩ nữa, nghĩ đến xe bị chìm trong nước, tâm đều đau đấy!

"Tăng ca đây này! Không có việc gì con cúp đây." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Mọi người cũng đã quen ngày mưa, quần áo phơi không khô thì sấy khô, đi ra ngoài đều mặc áo mưa che dù, người bán hàng rong chèo trên thuyền ở bên đường rao hàng bán rau quả, thịt... tính thích nghi của con người vô cùng mạnh. Trên đường còn một vài chỗ vẫn còn khô ráo nên dựng mái hiên che mưa che nắng, để người đi đường tốt hơn một chút.

Nhưng thời gian suôn sẻ vẫn ngắn ngủi, thời điểm cuối tháng sáu, cơn bão số sáu lại kéo đến nữa, lúc này đây tâm bão cách khá xa quê hương Du Hành, nên bọn họ không chịu nhiều ảnh hưởng, thế nhưng nơi khác bị thiên tai thảm trọng. Sau cơn bão, càng nhiều dòng người nhập bản địa, thế nhưng người ngừng lại lưu trú chỉ là con số nhỏ, hơn nữa bọn hắn tiếp tục đi về phương Bắc.

Mà ngay cả dân cư bản địa, cũng rời khỏi quê hương đi về phương Bắc, đồng nghiệp lâu năm trong công ty Trương Hằng Phúc, cũng là bạn bè nhiều năm của hắn – một nhà Tăng Bình Niên cũng muốn đi đến phương bắc, trước khi đi còn đến nhà mới nhà họ Trương nói lời tạm biệt.

"Ông im lặng mua được nhà tốt như vậy!" Người đến tên là Tăng Bình Niên, một đấm đấm lên bả vai Du Hành, vừa cười chào hỏi mẹ Trương: "Con chào dì, con thấy dì trẻ ra rất nhiều đấy nha."

Mẹ Trương cười ha hả: "Sao con đến đây? Tiểu Triệu và bọn nhỏ đâu rồi?" Tiểu Triệu là vợ của Tăng Bình Niên, tên Triệu Vân, hai người bọn họ còn có một trai một gái, mẹ Trương rất yêu thích bọn họ.

"Tiểu Vân ở nhà thu dọn đồ đạc! Tiểu Vũ vẫn còn đi học ở thủ đô, Tiểu Văn đã đến trường, nói muốn tốt nghiệp cho xong, còn đang làm luận văn, đợi thi xong sẽ đi đến Tây Nhạc tìm bọn con."

"Tây Nhạc?"

Tăng Bình Niên nói: "Đi tìm nơi nương tựa cha vợ của tôi, cha vợ tôi ở Tây Nhạc lo lắng muốn chết, sợ buổi tối cả nhà chúng ta ngủ mê bị chìm không để ý rồi chết đuối cả đám, mỗi ngày đều thúc giục nhà tôi đi qua đó, nói đã chuẩn bị xong nhà cửa hết rồi."

"Rất tốt, định như thế nào?" Du Hành hỏi.

"Chuyện còn không đơn giản như thế, bây giờ mỗi ngày bến tàu đều có thuyền chạy, tôi mua vé thuyền xong rồi, ngày mai sẽ đi, nếu cứ tiếp tục kéo dài nữa, sợ rằng mưa to lại bất tiện." Thời gian gấp gáp như vậy còn đến nhà chào tạm biệt, Du Hành nhận phần nhân tình này, cười nện lại cho hắn một phát: "Vậy được, trên đường chú ý an toàn, đến cho điện thoại cho tôi." Anh giữ Tăng Bình Niên lại ăn cơm, Tăng Bình Niên thoáng do dự liền gật đầu, đi gọi điện báo trong nhà một tiếng.

Tăng Bình Niên ở lại ăn cơm, mẹ Trương rất vui vẻ: "Dì đi nấu cơm! Trong nhà cái gì cũng có, dì đều nấu cho con ăn đi làm cơm!" Tăng Bình Niên là bạn học cấp hai với Trương Hằng Phúc, quen biết nhiều năm, quan hệ vẫn luôn rất tốt, sau này cha Trương qua đời, hai mẹ con Trương Hằng Phúc và mẹ Trương chịu đả kích rất lớn, tang lễ của nhờ Tăng Bình Niên chạy trước chạy sau hỗ trợ lo liệu, từ đó về sau, mẹ Trương càng yêu thích Tăng Bình Niên, vô cùng cảm kích hắn.

Du Hành lắc đầu: "Sao có thể chứ, từ mùng tám tháng giêng trở lại trường học đến nay, nó không liên lạc gì cả, tôi đi đâu nhao nhao với nó."

Tăng Bình Niên nghe xong liền cau mày, lại hỏi: "Chẳng lẽ dì—— "

"Không có, thân thể mẹ tôi tốt lắm, một chút tật xấu cũng không có."

Trương Hằng Phúc là người không nói dối, Tăng Bình Niên nghe xong liền an tâm: "Tôi gọi điện cho ông, ông cứ bảo không có việc gì tôi còn không tin, nhưng tôi thấy sắc mặt dì quả thật không tệ, nhìn thật sự trẻ ra vài tuổi đấy."

Du Hành nở nụ cười: "Tôi thường đưa mẹ tôi đến trung tâm bơi lội để bơi lội, nhưng bây giờ tầng hai trung tâm bơi lội cũng sắp chìm rồi, có lẽ sắp không kinh doanh được rồi."

"Người có tuổi vận động nhiều tốt cho thân thể, bơi lội cũng không tệ. Đến nói cho tôi nghe một chút, sao đột nhiên ông lại mua nhà rồi? Không phải nói muốn mua nhà trong thủ đô sao?" Tiền còn đủ không?

"Tôi trúng số, trước hết tôi mua cho hai mẹ con tôi một căn nhà, nhà kia quá cũ rồi, trận bão trước đã sụp, chuyện này cũng đừng nói với mẹ tôi đấy."

Tăng Bình Niên kinh ngạc nhìn anh: "Ông được đấy! Còn học người ta mua vé số!" Chúc mừng xong, hắn hơi xoắn xuýt: "Ông xem tôi đều dọn nhà đi rồi, ông có cách nghĩ gì không? Căn nhà này của ông —— "

Hắn nhìn chung quanh một vòng, cảm thấy đáng tiếc: "Cha vợ tôi nói với tôi, Hà Hương bên đầu phía tây Tây Nhạc đã đưa ra kế hoạch, bắt đầu thăm dò thực địa chuẩn bị khởi công xây dựng thành phố trên mặt nước, chúng ta ở đây mặc dù không phải ven biển, thế nhưng lại nằm ở phía nam, không chừng một ngày nào đó thật sự bị chìm hết. Tôi còn muốn động viên ông đi theo nhà tôi nữa đây, nhưng nhìn căn nhà này, tôi lại nói không nên lời rồi. Ông suy nghĩ thế nào?" Ôi nhà này vừa mới mua, còn suy nghĩ gì nữa đây chứ?

Du Hành nhỏ giọng nói: "Tôi làm lễ bái tế ba năm của cha tôi xong rồi tính tiếp." Tăng Bình Niên một giây đã hiểu rõ, thở dài một tiếng: "Vậy tôi đi trước, đến lúc đó hai mẹ con ông đến Tây Nhạc, tôi tìm nhà cho hai người."

"Vậy thì tốt, Tăng ca, nếu có thể anh nhờ cha chị dâu tìm nhà giúp tôi được không? Tôi có thể trả tiền toàn bộ." Tây Nhạc là thành phố tuyến hai ở phương Bắc, có chênh lệch với một vài Tây khác, nhiều núi, nếu Tăng Bình Niên cũng ở bên kia, người hai nhà có chỗ dựa dẫm, thật sự rất không tồi.

Tăng Bình Niên nói: "Để tôi hỏi cha vợ trước, xem ông ấy có thời gian hay không, nếu không rảnh, chờ tôi qua đó tìm nhà giúp ông?"

"Được."

"Ơ, ông trúng vé số nhiều tiền lắm à, nhà bên Tây Nhạc đắt muốn chết." Tăng Bình Niên rất vui mừng thay anh: "Tài vận của ông vậy mà dùng hết trên xổ số, thật sự không thể tưởng tượng được, nhưng đây cũng không phải con đường kiếm tiền chính đáng, sau này cũng đừng mua nữa... nếu muốn mua cũng đừng trầm mê."

Cơm nước xong xuôi, Tăng Bình Niên nói lời tạm biệt: "Khi nào ông và di đi qua Tây Nhạc nhớ báo tôi một tiếng, tôi đi đón hai người."

Từ khi Tăng Bình Niên rời đi, mẹ Trương như luôn có điều ssuy nghĩ, Du Hành biết bà đang dao động. Cả đời bà lão đều sinh sốt ở đây, ngọt bùi cay đắng đều ở nơi này, đơn giản không muốn rời đi. Hơn nữa, bà cảm thấy chỉ là trời mưa thôi, lúc nào không mưa? Mưa rơi nhiều hơn một chút thôi mà, cần gì phải chạy sang phương Bắc tránh tai?

Nghe dọn nhà, bà đã cảm thấy không cần thiết phải làm như thế. Bây giờ căn nhà mới này thật tốt, vừa lớn vừa rộng, còn cao nữa! Nếu thực sự có hồng thủy, cũng không thể xông đến mười ba tầng? Nhưng bây giờ bà thấy cả nhà Tăng Bình Niên dọn đi, bà liền do dự.

Tâm tình này rất phù hợp với bình thường: con nhà người ta đã làm như vậy, vậy con mình có phải cũng nên học theo không? Chỉ là phiền não nên hay không nên đi học thêm, biền thành phiền não có nên dọn nhà hay không?

"A Phúc à, con nhìn xem, chúng ta có nên dọn nhà không? Cha vợ Tiểu Tăng luôn bảo nó đi, chuyện này cũng không phải tùy tùy tiện tiện bảo đi là đi đâu?" Dọn nhà là chuyện lớn đấy!

Du Hành nắm lấy cơ hội lần này: "Mẹ cũng thấy đấy, mực nước càng ngày càng cao, nhất định phương Bắc an toàn hơn một chút."

Mẹ Trương liên tục gật đầu: "Có lý đấy, trên TV đều nói, phương Bắc khá cao."

"Qua hai mươi ngày nữa là đến ngày giỗ của cha, nếu không chúng ta xử lý sớm một chút, rồi đem cha cùng đi, miễn cho sau này cha lại bị ngâm chìm trong nước, vậy rất khó chịu."

Mẹ Trương há miệng trầm mặc thật lâu, cuối cùng dứt khoát: "Sớm xử lý đi! Xong rồi mang theo tro cốt của cha con, chúng ta cùng nhau đi."

Du Hành thở dài một hơi: "Thế buổi sáng ngày mai liền đi, con đều đã sớm mua tiền giấy, nến thơm cả rồi, bây giờ con đi ra ngoài mua một cái đầu heo cùng hai con vịt."

"Bây giờ khó mua đây?" Khắp nơi đều chìm trong nước, ở đâu còn có thể mua được đầu heo?

"Không có việc gì, con đi tìm thử xem."

Mẹ Trương lại hỏi: "Vậy ngày mai cũng quá gấp, Tiểu Trí có về kịp không?"

"Để con hỏi nó." Du Hành tự mình gọi điện thoại cho Trương Trí, không có người bắt máy, anh lại đợi nửa tiếng gọi một lần, lúc này Trương Trí mới nhận điện thoại.

"Cha làm gì thế, không phải đã nói đừng gọi điện thoại cho con rồi sao? Cha có biết con bận rộn lắm không?"

"Còn chưa tan tầm ăn cơm trưa à?" Bây giờ đã hơn mười hai giờ gần một giờ rồi.

"Tăng ca đây này! Không có việc gì con cúp đây." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành cười ha ah, xem nhẹ đầu kia có cô gái dịu dàng nói: "Bóc tôm cho em", nói: "Con có rảnh về nhà một chuyến, cần làm lễ bái tế ba năm cho ông nội con."

"Không phải còn chưa đến thời gian sao? Con nhớ đến tháng bảy kia mà?"

Du Hành cúp điện thoại, đối mặt với ánh mắt mong chờ của mẹ Trương, anh lắc đầu: "Nó không về được."

Mẹ Trương vô cùng thất vọng: "Tiểu Trí nó... haiz được rồi, vậy thì ngày mai xử lý, hai người chúng ta đi làm."

Cuối cùng quả thật không mua được đầu heo, chỉ mua được hai con vịt, giá cả mắc muốn chết, hai con cũng không lớn bao nhiêu, vậy mà tiêu mất 500 khối.

Sáng sớm hôm sau, anh liền mang theo mẹ Trương đi Nam Sơn bái tế chồng, hôm nay mưa nhỏ, sau khi bái tế xong, Du Hành lại tìm nhân viên công tác, mang hủ tro cốt của cha Trương đi, mẹ Trương vẫn luôn ôm chặt, ngẫu nhiên còn nhắc nhở: "A Phúc, chèo chậm một chút, đừng để lật."

"Yên tâm đi mẹ." anh cười cười, vững vàng chèo thuyền, nước gợn từng tầng vết cắt, ánh mặt trời hơi nhạt vỡ vụn trong tầng nước gợn.

Chương 237: Tận thế chi hải 06

Edit: Trang Nguyễn

Sau khi bái tế xong liền thu dọn đồ đạc, Du Hành để mẹ Trương thu dọn đồ đạc, anh đi liên hệ với người mua nhà. Anh tìm ngay quản lý của tòa chung cư, gần đây chung cư có không ít hộ gia đình mới vào ở, tìm nương tựa nhà người thân không ít, ở chỗ quản lý đều có đăng ký.

Hai ngày sau anh xác định người mua, dùng 60 vạn thành giao, còn làm xong giấy tờ sang tên. Sau khi mua xong vé thuyền ngày 6 tháng 7, mẹ Trương nói: "Có nên nói với Tiểu Trí một tiếng hay không? Nếu không bảo nó đi cùng với chúng ta."

Du Hành không quan tâm cho lắm gật đầu: "Vẫn là đừng cãi nó nữa, lần trước gọi điện cho nó nó đã rất không vui, chờ chúng ta đến Tây Nhạc rồi thông báo cho nó, Trung Kinh ở trung bộ, tạm thời vẫn rất an toàn, từ Trung Kinh đến Tây Nhạc cũng thuận tiện hơn."

Mẹ Trương nghe xong cảm thấy có lý, thấy con trai có vẻ không để ý, trong lòng bà cũng nặng trịch, nhưng rất nhanh bà đã nghĩ thoáng hơn. Cha Trương nói đúng, cháu trai được con dâu nuôi lớn, lúc cháu trai mười sáu tuổi con dâu mới đưa nó về, khi đó tính cách đã định hình, không thân thiết với người trong nhà cũng bình thường.

"Chúng ta không thẹn với lương tâm, là được!"

Thấy con trai chịu quá nhiều tổn thương. Mẹ Trương vô cùng đau lòng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, như vậy có lẽ đã là trạng thái tốt nhất rồi, con trai rút toàn bộ tinh lực trên người cháu trai, người cũng sáng sủa hơn một chút, thoạt nhìn gương mặt cũng trẻ đi một chút.

Mà cháu trai... Thuận theo tự nhiên đi.

Ngày thuyền chạy, sáng sớm Du Hành đã dẫn mẹ Trương đi ra ngoài, trước đó Du Hành trợ giúp đỡ đẻ cho nhà họ Vương, nhà họ cũng cùng đi chung, vé thuyền nhà họ Trương cũng là bọn họ cùng mua đấy. Người hai nhà mang theo đồ cũng không nhiều, một người cõng theo một chiếc túi lớn, Du Hành thấy nhà bọn họ nhiều người đồ đạc cũng nhiều, liền kêu bà Vương qua thuyền bên này, hỗ trợ chia sẻ chút ít.

Thuyền hai nhà từ từ ra hành lang, chèo ra bên ngoài. Từ nửa đêm trời đã bắt đầu mưa, đến sáng nay mưa rơi không ngừng, cháu gái nhà họ Vương bị tiếng mưa rơi làm bừng tỉnh, vẫn luôn khóc không ngừng, nương theo đó là tiếng dỗ dành của cha mẹ trẻ nhà họ Vương, người hai nhà sau bốn tiếng đã đến bến tàu, ở đây đã có rất nhiều người.

Dựa theo kế hoạch, bọn họ lên thuyền ở đây, sau đó cách hơn bốn dặm ở phía trước quẹo vào sông Trần Giang, rồi từ đó xuôi ra hướng bắc tốc hành tiến đến Tây Nhạc.

Bến tàu có ba chiếc thuyền đánh cá ngừng, Du Hành trông thấy ba chiếc thuyền đều trang bị vải che mưa, thoạt nhìn ra hình ra dạng. Sau khi xếp hàng lên thuyền, người hai nhà nhanh chóng chọn nơi tránh mưa tốt nhất. Trên boong thuyền đều ướt sũng người ngồi không được, Du Hành lấy ra một tấm vải bạt lớn trải ra, cho mọi người ngồi xuống.

"Ai, không nghĩ tới lại giống như chạy nạn thế này." Ông Vương lắc đầu: "Tôi nhìn có chút loạn."

"Suỵt đừng nói bậy!" Bà Vương nhanh chóng vỗ ông một cái.

Du Hành chuyển đề tài: "Đầu con sông này nối thẳng đến Tây Nhạc, đến được Tây Nhạc là tốt rồi."

"Đúng nha đúng nha."

Đến lúc mười một giờ, thuyền mới bắt đầu chạy, nghe thuyền viên nói còn có người chưa đến: "Không đợi! Chuẩn bị lái thuyền!"

"Chú Trương chú thật lợi hại." con trai nhà họ Vương vui mừng nói, Du Hành trả lại đứa nhỏ cho hắn.

Đến chiều lúc ba giờ, mưa rơi lớn dần, lúc này bọn họ đã theo đường sông chuyển vào sông Trần Trang. Thuyền vẫn luôn vững vàng lướt về phía trước làm người an tâm, bỗng nhiên giữa lúc đó tất cả mọi người cảm thấy dưới thân chấn động!

Du Hành vội vàng đỡ mẹ Trương, sau đó dưới chân lại chấn động! Phản ứng đầu tiên của anh chính là có thứ gì tập kích sao?!

"Mọi người đừng chạy lung tung!" Thuyền viên thổi còi duy trì trật tự, cách vải mưa Du Hành cũng nhìn không thấy động tĩnh bên ngoài, chỉ có thể cảm giác chấn động cứ tiếp tục từng đợt, anh vẫn luôn ôm mẹ Trương, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Bọn họ đi theo hướng Nam Bắc tiền về sông Trần Giang, Trần Trang là tên Tây Nhạc trước đây, Du Hành đã có suy xét về mặt mua nhà ở Tây Nhạc, sau đó dẫn mẹ Trương tốc hành đi đến phương Bắc bằng đường thủy, lại quá thuận tiện.

Sông Trần Trang là sông lục địa (không chảy ra biển), nhiều năm qua không ngừng khai phát, chưa từng nghe nói có thứ gì đó tập kích thuyền đánh cá.

Bên ngoài có thuyền viên hô to: "Đừng để ý tới nó đi mau!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Nó vẫn còn đụng đấy! Làm sao bây giờ?"

"Ném "con vịt" đi! Ném thêm nhiều con vào! Ngàn vạn lần đừng đánh nó!"

Ầm ĩ một mảnh, hành khách bên trong cũng nghe thấy tiếng ồn ào, nhao nhao lên hỏi: "Bên ngoài đang làm gì? Đến cùng là thứ gì vậy?"

Du Hành vốn muốn đi xem một chút, nhưng mẹ Trương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, anh căn bản không an tâm đi chút nào, vội vàng bấm huyệt cho bà, mới giúp bà bình phục hơi thở: "Mẹ! Không có chuyện gì nữa đừng sợ! Mẹ đừng sợ!"

Đôi mắt mẹ Trương trợn trừng, nhưng vẫn nắm chặt anh không chịu buông: "Thuyền, thuyền lật rồi!"

"Thuyền không có lật! Không lật! Mẹ đừng sợ!" Dỗ một hồi lâu mẹ Trương mới dựa vào anh nhắm mắt lại. Thấy bà như vậy, Du Hành rất không dễ chịu, thậm chí có chút hối hận lúc trước lo trước lo sau không đưa bà đi trước, bây giờ lại khiến mẹ Trương bị dọa thành thế này.

May mắn va chạm đã ngừng lại, thuyền đánh cá tiếp tục chạy về phía trước, đối mặt với sự hỏi thăm của hành khách, thuyền viên chỉ nói: "Là một cá lớn! Đại khái lớn thế này ——" hắn tự tay so đo: "Nhìn không giống cá mập, hơn nữa sông Trần Giang từ đâu có cá mập được? Không có khả năng! Chủ thuyền nói có thể là cá thánh tinh, bảo chúng tôi chuẩn bị gà vịt, ném xuống mấy con nó sẽ để chúng ta đi, mọi người đừng sợ."

Có người tức giận chất vấn: "Vậy các người cũng phải báo trước với chúng tôi một tiếng chứ! Hại chúng tôi đột nhiên lo lắng hãi hùng, thiếu chút nữa sợ muốn chết!"

"Đúng vậy, đúng vậy, thái độ phục vụ của các người quá kém rồi!"

Thuyền viên cười hì hì: "Nó cũng không phải nhất định sẽ xuất hiện, sớm nói với các người không phải càng khiến các người luôn lo lắng sợ hãi sao, thế thì không tốt cho lắm." Lời này nói, tiện hề hề, không ít hành khách tức giận đến mắng to lên.

Thuyền viên tiếp tục cười hì hì: "Nếu không, tôi cho người trả lại vé cho các người? Bây giờ sắp đi một nửa lộ trình rồi, trả nửa tiền vé cho các người được không? Bây giờ có thể rời thuyền nha."

Du Hành nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ Trương, khẽ lắc đầu với người nhà họ Vương, nhỏ giọng nói: "Rắn rít địa phương, nhịn một chút."

Con trai nhà họ Vương thở phì phò, ôm con gái nguôi giận xuống.

Cũng may bọn hắn thật sự may mắn, hành trình kế tiếp vẫn luôn lo lắng, nhưng thật sự không gặp lại loại công kích này nữa, lúc đến bến tàu Tây Nhạc, hầu như các hành khách đều mềm nhũn hai chân chạy xuống.

"Cuối cùng đã tới!"

Đứng ở trên mặt đất, mẹ Trương cũng có tinh thần, kéo túi hành lý hỏi Du Hành: "Con hẹn với Tiểu Tăng lúc nào?"

"Vừa gọi điện thoại, cậu ấy nói ở phía trước." Du Hành kéo túi hành lý khác, lại mang một chiếc ba lô lớn lên lưng, tay kia dắt mẹ Trương: "Mẹ đi thôi."

Ở đây vô cùng náo nhiệt!

Tiếng kèn vẫn luôn không ngừng, đội thuyền tới tới lui lui xuyên thẳng qua, nghiễm nhiên đây là tràng diện bến tàu náo nhiệt đến cực điểm, hành khách đến như mây.

"Muốn đi nhờ xe không? Ở đâu?"

"Ông anh đi xem không? Đến xx chỉ cần 50 khối thôi!"

Còn có rất nhiều người kéo xe, xe tải... chèo kéo mời khách, Du Hành đều từ chối tất cả, đi mười phút mới đến chỗ hẹn với Tăng Bình Niên, Tăng Bình Niên một tay tiếp nhận túi hành lý trên tay mẹ Trương, lại muốn đến bắt tay Du Hành, bị anh từ chối mới nói: "Đi nhanh đi! Người ở đây đông quá rồi! Cẩn thận túi tiền, điện thoại!"

Du Hành gật gật đầu, đồ vật quý trọng đều cất trong nhẫn trữ vật cả rồi, nếu ăn cắp mò được phải nói hắn quá lợi hại rồi.

Tăng Bình Niên huyên thuyên một trận, sau đó lại nói: "Tôi thuê phòng cho ông rồi, hai mẹ con ông nghỉ ngơi trước hai ngày đi, rồi tôi dẫn ông đi qua xem nhà mới, phù hợp rồi hẳn mua."

Du Hành cảm kích nói lời cảm ơn: "Rất cảm ơn ông, Lão Tăng, tiền thuê bao nhiêu?"

Tăng Bình Niên trừng mắt liếc anh qua kính chiếu hậu: "Tiền thuê cái gì, không cần trả tôi, coi chừng tôi đánh ông đấy." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Quả thật Tây Nhạc phồn hoa hơn nhiều, trong màn mưa vẫn có thể nhìn thấy đám người đi đi lại lại, xe cộ đông như nước chảy.

Tăng Bình Niên tìm phòng ở cho mẹ con bọn họ gần nhà cha vợ của hắn: "Nơi này là con trai hàng xóm lâu năm của cha vợ tôi mở đấy, hai mẹ con cứ an tâm ở. Tôi đã nhờ cha vợ tìm nhà giúp hai người rồi, nơi ở cũng đã tìm được, hai mẹ con cứ nghỉ ngơi trước một chút, hai ngày nữa lại dẫn hai người đi xem nhà. Ngày mai mời hai mẹ con ông ăn cơm trưa."

"Cám ơn ông anh."

Bây giờ đã chạng vạng tối sáu giờ, đúng vào lúc ăn cơm tối, Tăng Bình Niên biết bọn họ mệt mỏi, cũng không bày tiệc mời khách gì cả, hẹn ngày mai cùng nhau ăn trưa xong, sau đó hắn đi về nhà.

Mẹ Trương càng không ngừng cảm thán: "Tiểu Tăng thật là một đứa trẻ ngoan, tốt bụng, A Phúc con phải cảm ơn người ta đàng hoàng tử tế đấy."

"Dạ mẹ."

Phòng ở là một gian phòng hai người, có một gian nhỏ rửa mặt đơn giản, thu dọn rất sạch sẽ, còn có một thiết bị lọc không khí, hoàn cảnh coi như không tệ.

Nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Tăng Bình Niên mời ăn cơm, sau đó hỗ trợ dẫn bọn họ đi xem nhà mới, nói là nhà mới, thật ra cũng là nhà đã sử dụng qua. Tục ngữ nói, không đứng cùng góc độ người nhìn thì không giống nhau.

Nói ví dụ bên trong những người phía Nam chạy nạn đến đây, cũng có người giống Trương Hằng Phúc sau khi đi vào Tây Nhạc, đã cảm thấy đủ xa đủ an toàn rồi. Mà một ít người địa phương Tây Nhạc lại cảm thấy, vẫn đi sang bên cạnh mới tốt hơn, mặc dù địa thế không khác biệt nhiều, nhưng càng gần đến đất liền hơn nha, chắc chắn an toàn hơn.

Cho nên, vẫn có dân cư bản địa Tây Nhạc bán nhà cửa, cha vợ Tăng Bình Niên – ông Triệu rất nhiệt tình, rất nhanh đã tìm được một căn. Ông cũng là người thông minh... đầu năm nay chắc chắn phải mua nhà cao tầng mới có lợi ích thực tế, cho nên giúp Du Hành tìm một nhà ở tầng chín, mặc dù đã ở năm sáu năm, nhưng vẫn còn rất mới, đồ dùng trong nhà cái gì cũng là nửa bán nửa tặng. Cũng có thang máy đi lên đi xuống, sau khi xem qua một vòng, Du Hành và mẹ Trương đều cảm thấy được, vì vậy cùng quyết định mua lại.

Thật ra Tăng Bình Niên đã âm thầm nói qua với Du Hành: "Tôi cảm thấy thuê nhà rất tốt rồi, một lần thuê có thể thuê ba đến năm năm, tôi không tin lúc đó bên phía nam nước còn không rút."

Du Hành lại không muốn bản thân rơi vào thế bị động, nếu người nhà muốn thu lại nhà để ở thì làm sao, lúc đó bất thình lình anh và mẹ Trương phải đi chỗ nào? Ngược lại chính mình cũng không thiếu tiền, mua cho yên tâm.

Rất nhanh đã mua nhà xong, các thủ tục cũng làm xong, người nhà kia ở lại bán nhà xong, sau đó cũng lập tức rời đi đi tìm người nhà rồi, Du Hành và mẹ Trương chuyển vào ở, thu dọn một ngày mời cả nhà Tăng Bình Niên và một nhà cha vợ hắn đến nhà dùng cơm, cứ như vậy định cư ở Tây Nhạc.

Chương 238: Tận thế chi hải 07

Edit: Trang Nguyễn

Cha vợ Tăng Bình Niên tên là Triệu Hoành Phúc, là một ông lão vô cùng sáng sủa, bà Triệu cũng là một người dịu dàng, trò chuyện với mẹ Trương vô cùng hợp. Nhà ba gia đình cũng không cách xa nhau lắm, giao thông Tây Nhạc còn kiên cố sừng sững, rất thuận lợi đi lại, vì vậy có đến có đi vô cùng vui vẻ.

Mẹ Trương đã có bạn cùng lứa trò chuyện, loại tâm tình rời xa cố hương thấp thỏm không yên từ từ tiêu tán, người cũng khôi phục lại thần thái lúc trước, còn nói muốn cùng bà Triệu đi học bơi đây này.

"Tôi dạy cho bà ~ "

Người nhà họ Vương cùng đường đến Tây Nhạc, đã đến nhà người thân, chỉ là bên đó rất xa, vì vậy người hai nhà chỉ hỏi thăm nhau qua điện thoại mà thôi.

Đi vào Tây Nhạc, Du Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy mẹ Trương trôi qua ổn định, người cũng có tinh thần nên anh càng yên tâm.

Bây giờ anh có một cách nghĩ, cảm thấy trước đó chỉ mua thuyền cứu hộ có chút chưa đủ, anh còn nhớ rõ năm đó bên trong một nhiệm vụ, cùng em gái nguyên thân, bạn và cháu ngoại trai chèo thuyền trong lạnh buốt, quanh mũi là mùi hư thối, tanh tưởi ngâm lâu trong nước, thậm chí dưới nước còn có kẻ cướp xông lên... bây giờ có điều kiện cũng có tiền, anh định mua một chiếc du thuyền. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Dù cho sau này không cần dùng, nhưng cũng có tài sản cố định.

Sau đó anh lên mạng mua một chiếc du thuyền giá 120 vạn, Du Hành lập tức thuê một kho hàng lớn trong khu cư xá gần đó, sau đó tiếp tục chờ đợi. Một tuần sau, du thuyền được giao đến bến tàu, Du Hành thuê xe tải đi đón.

Chuyện này anh không nói với mẹ Trương, nếu bả biết rõ anh bỏ ra rất nhiều tiền mua một chiếc du thuyền còn đắt hơn căn nhà hiện tại... vẫn đừng nên nói ra.

Lúc anh đến Tây Nhạc, anh đã gọi điện thoại cho Trương Trí – con trai nguyên chủ, kết quả anh phát hiện mình đã bị kéo đen.

Lúc ấy anh nhíu mày gọi lại lần nữa: "Thằng nhóc thối, lá gan to lắm." Từ từ anh cũng kéo đen dãy số của Trương Trí. Người trẻ tuổi, điện thoại của cha anh, không phải anh muốn kéo đen thì kéo đen, muốn gọi thì gọi được đâu đấy.

"Nhân khẩu ở đây bão hòa, sức cạnh tranh chắc chắn lớn, đừng nản chí."

Tăng Bình Niên mặt ủ mày chau: "Tuổi này của tôi, quả thật rất khó tìm việc... người ta toàn tuyển người trẻ tuổi không thôi."

"Bây giờ các ngành nghề đều không quá khởi sắc, nếu không ông theo tôi học trồng trọt? Mình có thể ăn, có nhiều cũng có thể đem bán, ông cũng biết bây giờ giá cả rau quả đắt thế nào." Tăng Bình Niên không nói vay tiền, Du Hành cũng không dám nhắc đến, đây là căn cứ theo nhận thức của Trương Hằng Phúc với hắn, vì vậy đành phải đưa ra chút đề nghị.

"Nghe cái này ngược lại rất không tệ, nhưng tôi không có kinh nghiệm." Tăng Bình Niên vò vò đầu tóc, có chút dao động.

"Ở chỗ tôi có hạt giống rau quả, ông muốn thì tôi chia cho ông một í, về phần không có kinh nghiệm... Ông tới nhà tôi học một ít cũng được, dù sao hai nhà gần nhau, mỗi ngày ông đến tôi cũng không thấy phiền, mẹ tôi còn rất thương ông nữa."

Tăng Bình Niên cười rộ lên: "Thế thì đồng ý thôi!"

Thật ra đề nghị của Du Hành rất không tồi, tsau khi về nhà Tăng Bình Niên càng nghĩ càng cảm thấy tốt, bây giờ giá cả rau quả mắc muốn chết, nhưng người không thể không ăn. Hắn đã thấy qua giỏ rau dưa của nhà bạn tốt, lớn lên không chỉ tươi tốt, tặng một ít đến nhà cha vợ, cậu em vợ bọn hắn cũng đều nói ăn rất ngon, đều không tin đó là đồ trong nhà trồng ra.

"Tôi thấy được đó ông." Vợ hắn cũng nói thế, khuyên hắn: "Ông coi như nghỉ phép đi, đừng vì tìm việc mà sốt ruột phát hỏa, gấp đến độ đổ bệnh thì làm sao đây?"

"Được!"

Vì vậy Tăng Bình Niên theo Du Hành học trồng rau.

Thời gian ở Tây Nhạc trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã đến kỳ nghỉ hè, con gái nhỏ của Tăng Bình Niên cũng được nghỉ hè ở trường đại học Trung Kinh đi về nhà. Theo kì nghỉ hè, trường trung học tiểu học cũng nghỉ, cả nước lại nghênh đón cuộc di chuyển đại quy mô nhân khẩu từ nam hướng ra bắc.

Trong lúc này, thời tiết vẫn lấy ngày âm u mưa nhiều làm chủ, trong tin tức đã nói, một chỗ lương thực gieo trồng một quý này đều bị hủy. Toàn cầu mưa kéo dài không dứt, cũng có ý nghĩa khá khó khăn cho việc nhập khẩu lương thực.

Bây giờ Du Hành đã bồi dưỡng được rau quả ít hấp thu nước loại tốt, hiệu quả cũng không tệ lắm, gửi cho Viện khoa học nông nghiệp quốc gia một chút.

Mua nhà ba phòng một sảnh, đặc biệt rộng rãi, sân thượng nằm ở hướng ánh sáng, thời điểm trời nắng có thể giúp rau quả hấp thụ ánh sáng. Đương nhiêu thời gian trời nắng quá ngắn, đại da số vẫn phải dựa vào đèn ấm trong nhà đặc biệt lắp đặt.

Bây giờ mẹ Trương làm việc vô cùng hăng say, từ khi ra ngoài bán một đống đồ ăn, chuyện này giống như đả thông hai mạch nhâm đốc, mỗi ngày đều muốn đi ra ngoài, mặc kệ mưa nhiều hay ít.

"Chuyện này làm mẹ nhớ đến năm đó mẹ cùng cha gánh đồ ăn bán trên đường năm đó..."

Bà lão đã yêu thích, mỗi sáng sớm Du Hành đều đưa bà ra ngoài. Gần đây mỗi ngày bọn họ chỉ bán hai mươi cái bắp cải, còn giới hạn người mua, một người chỉ có thể mua một cái. Giống bắp cải này Du Hành đã cải tiến qua, lớn lên vô cùng tốt, một cái nặng khoảng hai ba cân, anh còn đưa mẹ Trương một chiếc cân điện tử, một cân bán chín khối tiền.

Bán xong liền dọn quán, cũng chưa đến một giờ, còn có thể đi ra quán ăn điểm tâm sáng đây này.

Tây Nhạc thật sự rất không tồi, sau khi dọn nhà trải qua mấy lần bão, đều không chịu ảnh hưởng gì, mà từ trong tin tức anh nhìn thấy hai ba tỉnh vùng Duyên hải Đông Nam đã có gần mười thành phố bị chìm trong nước, từ hình vẽ vệ tinh, mực nước đã dâng cao ba tầng lầu, hơn mười mét, tất cả hộ gia đình đã sớm chuyển đi.

Bây giờ theo tin tức đưa tin, đang tiến hành kế hoạch rút lui của nhóm thứ hai, định trước thu nhập toàn bộ cư dân từ vùng phía Nam và phía Đông, trước mắt quốc thổ Trung Bộ và phía Tây bắc đều đang gia tăng xây nhà.

Đội mưa xây nhà quả thật rất khó khăn, quốc gia đã bỏ rất nhiều tinh lực và tài lực để xây dựng, trên tin tức xác thật, nhóm nhà mới này đều dựa theo tiêu chuẩn cao để xây dựng kiến trúc trên nước —— đây là vì đề phòng sau này mực nước có khả năng lan tràn đến đây.

Sau khi Du Hành nhìn thấy tin tức, cũng đem một ít kiến thức xây dựng của mình gửi đến ban ngành, dùng thân phận dân chúng nhiệt tình để gửi. Trước kia quả thật Trương Hằng Phúc có học kiến trúc, sau này vì chút ít chuyện xưa với vợ trước, bị đuổi khỏi công tác chuyên ngành, trời xui đất khiến thế nào mà đi bán bảo hiểm, một lần làm là làm hai mươi mấy năm.

Kỳ nghỉ hè đến cũng có ý nghĩa con trai Trương Trí của nguyên chủ tốt nghiệp đại học rồi, trước kia nó nói muốn học nghiên cứu, về sau lại nói không muốn học, nói nhà gái bên kia có thể sắp xếp chức vụ không tồi cho nó. Du Hành đã kéo đen số của nó, nên anh cũng không biết tình hình gần đây của nó thế nào, ngược lại con gái út của Tăng Bình Niên trở về, nhắn nhủ vài lời với cha mình, Tăng Bình Niên còn cùng anh nói vài câu.

Con gái Tăng Bình Niên tên Tăng Văn, là bạn học cùng trường học với Trương Trí, lúc tốt nghiệp có tham gia tiệc chia tay với hội đồng hương, nên có chút hiểu rõ tình huống của Từng năm thường con gái gọi là từng văn, cùng trương trí là cùng trường học đồng Trương Trí.

"Nói là đi làm một tháng có thể chuyển lên chính thức, đãi ngộ phúc lợi đều rất tốt..." Tăng Bình Niên dò xét sắc mặt của Du Hành: "Hai người không liên hệ bao lâu rồi?" Nghe con gái nói trong lời nói của Trương Trí còn nói mấy lời không dễ nghe... nói cha mặc kệ sống chết của con trai, còn nhắn con bé nhờ mình qua tìm lão Trương nói chuyện, bảo lập tức phải gọi điện thoại cho nó, nếu không đoạn tuyệt quan hệ cha con.

"Trước đó khi cha tôi làm lễ tế ba năm, đã liên hệ với nó, nó nói không có thời gian về, đến bây giờ cũng không liên lạc. Sau khi đến Tây Nhạc tôi đã liên hệ nó mấy lần, phát hiện nó đã kéo đen tôi, tôi cũng kéo đen nó rồi." Du Hành nhìn hắn, "Muốn nói cái gì cứ nói thẳng đi, tôi biết nó cũng không nói lời tốt đẹp gì."

Tăng Bình Niên cảm thán thở ra nói với anh: "Cũng không biết rốt cuộc em dâu nuôi dạy đứa nhỏ thế nào, dấu đứa nhỏ không cho ông gặp, mỗi ngày chỉ biết đòi tiền, sau này không muốn cho đứa nhỏ đi học lại đưa trả đứa nhỏ về, kết quả đứa nhỏ này vừa gặp ông như thấy kẻ thù... Tính tình này thật sự quá kỳ cục!" Hắn nói xong lại thở dài một hơi, quở trách Du Hành vài câu: "Ông cũng kỳ! Yêu thương đứa nhỏ cũng không chịu nói ra, cứ để buồn bực ấm ức trong lòng!"

Du Hành cúi đầu không nói lời nào. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Ông thật sự làm tôi tức chết rồi! Tôi thấy gần đây tính tình của ông thay đổi rất nhiều, người cũng sáng sủa hơn không ít, chuyện này rất tốt! Nên nói chuyện rõ ràng với nó đi, đây chính là con ruột của ông đó." Tăng Bình Niên nhỏ giọng nói: "Trước đây ông vì nó chết sống không chịu tái hôn, ông chỉ còn đứa bé này không nắm lấy, sau này ai dưỡng lão cho ông đây?" Quả thật Tăng Bình Niên buồn bực muốn chết.

"Ông anh à, thật ra tôi nghĩ thông suốt rồi, đời này tôi đều sống vì nó, thế nhưng mẹ tôi đã già rồi, tôi suy nghĩ cho bà nhiều lắm, để bà sống tốt một chút những năm tháng còn lại này. Mấy tháng trước, tôi ngủ trong nhà dột, nằm trên giường nghĩ đến phòng của mẹ tôi cũng ẩm ướt một mảnh, tôi rất hận chính mình."

Du Hành nhỏ giọng nói: "Lúc ăn tết Tiểu Trí nói muốn mua nhà ở Trung Kinh, lúc ấy tôi có nói, cha sợ bà nội con sống ở Trung Kinh không quen, lúc ấy trong lòng tôi vẫn suy nghĩ phải kiếm nhiều tiền nhiều tiền hơn nữa, thế nhưng ông không biết lúc ấy ánh mắt nó nhìn tôi —— "

"Nó căn bản không muốn sống chung với tôi và mẹ tôi. Sau này mẹ tôi còn an ủi tôi, nói vợ chồng trẻ tuổi, không thích sống chung với người lớn là rất bình thường." Anh nhớ lại tâm tình lúc đó của Trương Hằng Phúc, mắt đỏ hồng thất lạc nói tiếp: "Tôi để dành được ba mươi bốn vạn, căn bản nện không được một chút bọt nước ở Trung Kinh... chỉ nghĩ thôi đã thấy quá tuyệt vọng." Sau khi đưa tất cả tiền bạc trong nhà cho Trương Trí, sau đó hai người già ở trong căn nhà tồi tàn, ngay cả tiền sửa nhà cũng không có, chỉ nghĩ thôi đã không còn thấy hy vọng gì nữa.

Hơn nữa Trương Hằng Phúc không thể không thừa nhận: tư thế kia của con hắn chính là một đi không quay lại, tiền tài mất trắng!

"Tôi đã nghĩ thông suốt, sau khi nó tốt nghiệp sẽ gửi ba mươi bốn vạn kia cho nó, những thứ khác tôi thật sự không có sức nữa rồi, mẹ tôi ở tuổi này vẫn còn phụ giúp gia đình, tôi nên hiếu thuận thật tốt với bà. Ông trời có mắt, tôi tiện tay mua vé số vậy mà trúng, mua được nhà mới."

Du Hành thở dài một hơi: "Ông cũng nhìn thấy trận mưa năm nay thế nào, nhà cũ ở quê đã sụp từ lâu, nếu không trúng số, thật không biết phải làm sao nữa. Nó không gọi một cú điện thoại hỏi thăm, trái tim tôi thật sự băng giá rồi."

Tăng Bình Niên nghe xong con mắt cũng cảm thấy xót, cuối cùng vỗ vỗ bờ vai anh: "Ông còn có tôi ở đây, ha ha ha cũng may ông trúng số, Trương Trí không nuôi ông, sau này chúng ta mời mấy người bảo mẫu, một người chăm sóc ông, một người chăm sóc dì, cũng rất tốt." Hắn cảm thấy biện pháp này tốt nhất, con trai không được việc, ít nhất có tiền không làm gì không được, có tiền cũng tốt!

Sau đó, Du Hành gom tiền, thêm chút cho chủ ba mươi lăm vạn, gửi cho Trương Trí một tin nhắn, trong nhà chỉ có thể giúp đỡ nhiêu đây, bây giờ người một nhà đang ở Tây Nhạc (kèm theo địa chỉ), có để một phòng cho hắn, nói hắn có thời gian thì gọi điện thoại cho mẹ Trương, còn kèm theo số điện thoại bàn của nhà mới.

Du Hành thay thế Trương Hằng Phúc làm đến thế, anh không có tâm tư làm những chuyện khác nữa. Mẹ Trương nghe xong cách làm của anh, cũng thở dài gật đầu: "Tóm lại chúng ta đã gửi địa chỉ cho nó, nó muốn trở về hay không thì tùy đi!"

Chuyện này cứ như vậy trôi qua một thời gian, cuộc sống nhà họ Trương vẫn tiếp tục, thời gian nhanh chóng, rất nhanh bắt đầu ngày mùa đông. Lúc này quốc gia đã tiến vào tình trạng báo động cấp một, toàn dân chống lũ!

Chương 239: Tận thế chi hải 08

Edit: Trang Nguyễn

Thật ra cho đến tình trạng bây giờ, đã không còn ai ôm hy vọng may mắn nữa, cảm thấy mưa sẽ có một ngày ngừng lại. Mọi người có thể tiếp nhận ba tháng mưa liên tục, nhưng nửa năm thì sao? Cả một năm thì sao? Người có thể chịu được, còn động thực vật, kiến trúc không thể chịu nổi!

Thời kỳ trước, dường như mọi người có thể quen, dọn nhà cũng được, đổi nhà cũng thế, năng lực thích ứng hoàn cảnh của con người không kém, thế nào cũng đều có thể tìm được cơ hội sống sót, thậm chí chỉ cần người có tài phú, còn có thể hưởng thụ trình độ cuộc sống không hạ thấp chút nào.

Sau khi công tác chuyển dời toàn bộ dân cư thành phố vùng duyên hải kết thúc, bão cũng không coi vào đâu nữa... còn sợ gì nữa đây ~ cho nên sau đó, bão có hung mãnh thế nào, cấp bão "Mấy trăm năm mới có" gì đấy, chỉ tạo thành tổn hại có hạn với dân cư, dù sao nơi không có người ở, bão muốn đến cứ đến đi.

Mi có bản lĩnh thì lên bờ đến đất liền nha ~

Quốc gia xuất rất nhiều lực, không ngừng trợ giúp cứu trợ, không ngừng phụ cấp, quần chúng xa xứ rất nhanh đã an định lại, an tâm chờ đợi thời tiết cực đoan chết tiệt này mau mau chấm dứt. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Tóm lại, lúc đầu tình hình trong nước vẫn vững vàng, lòng người cũng lạc quan.

Thẳng đến khi mùa mưa chết tiệt này kéo dài một hơi không nghỉ, nhanh chóng tiến vào mùa đông! Phần lớn khu vực vùng duyên hải chiếm 15% diện tích quốc thổ đã biến thành hải dương, đường ven biển đang không ngừng đẩy mạnh vào bên trong, thành phố bị chìm ngập đã vững bước gia tăng. Nghe nói vùng địa cực nào đó tốc độ sông đóng băng cũng rất nhanh, tình hình thật sự không lạc quan.

Bây giờ mọi người còn có ăn có ở, nhưng vẫn thấy sợ hãi! Nếu chiếu theo tốc độ này, qua vài năm nữa cả nước đều bị chìm mất rồi!

Khủng hoảng cứ như vậy dần dần gia tăng, bắt đầu mùa đông, chào đó giá cả hàng hóa tăng lên N lần, chính sách có điều tiết khống chế cũng không có tác dụng quá lớn.

Trong tin tức mỗi ngày đều có nhà ở nơi nào đó bị nước ăn mòn sụp đổ, nước rỉ nhỏ giọt ở đâu hay ở đó có không ít người, hộ gia đình ở nhà cao tầng cũng không ít, nhưng đều đã dời đi, không đi không được, mọi người nhanh chóng đi, muốn mua thức ăn cũng mua không được.

Bây giờ giá cả nhà ở Tây Nhạc lên cao ngất ngưởng, hầu như không có ai nguyện ý bán nhà nữa, người ngày càng nhiều, mâu thuẫn tuy chưa bộc phát hoàn toàn nhưng kẻ cướp bóc phạm tội nhiều vô cùng. Du Hành cũng không chịu để mẹ Trương ra ngoài một mình nữa, luôn kết bạn ra ngoài, ghép nhà cũng không ngoại lệ. Ngày nào đó Du Hành còn nhận được điện thoại của chủ nhà trước, nói muốn anh bổ sung giá nhà chênh lệch trên thị trường, khiến anh buồn cười muốn chết, trực tiếp kéo đen hắn không để ý đến nữa.

Trong nhà trồng rau quả càng ngày càng thuận lợi, Du Hành còn đến thị trường cơ khí mua nguyên liệu, về xây dựng khung, bố trí đèn ấm lại lần nữa, sản lượng tăng cao hơn.

Mẹ Trương còn bảo anh mua mười cái bình, nói muốn muối dưa muối và củ cải trắng, trong nhà không thiếu rau quả ăn, đồ ăn còn lại đem bán mua thịt, bây giờ giá thịt vô cùng đắt, thịt nạc bình thường một cân 29 khối, xương ngon một cân 60, 70 cũng có.

Tiền bán đồ ăn phụ cấp mua thịt, mẹ Trương cũng vô cùng đau lòng: "Thời gian này làm sao qua được đây."

Du Hành đặc biệt xử lý một quyển sổ tiết kiệm đưa cho bà xem, bên trong có 50 vạn tiền gửi ngân hàng, lúc này mới khiến bà thở phào một hơi, nhưng lúc chăm sóc rau quả vô cùng để bụng, chỉ là không sốt ruột lo lắng nữa.

Vừa lúc đó, Du Hành còn nhận được bưu kiện, thì ra lúc trước anh gửi bưu kiện cho Bộ xây dựng quốc gia về thành phố trên nước đã được nhận rồi, cách đây ba tháng, bên kia muốn số điện thoại của anh. Sau khi anh gửi số điện thoại qua, hai mươi phút sau đã có điện thoại đến.

Nghe xong, thì ra là nhân viên công tác Bộ xây dựng, gọi đến cố vấn mấy vấn đề còn nghi vấn trong đó, Du Hành giải đáp từng cái.

Lại qua hai ngày, anh nhận được tin nhắn của ngân hàng, nhận được hai mươi vạn. sau đó lại nhận được điện thoại lần nữa, nói muốn mời anh đến Hà Hương hỗ trợ khảo sát thực địa một lần: "Hai mươi vạn trước đó là tiền thưởng bản kế hoạch của ngài, lần khảo sát này cũng sẽ có thù lao."

Đương nhiên Du Hành đồng ý, sau khi cúp điện thoại liền gọi điện cho Tăng Bình Niên, nhờ hắn hỗ trợ chăm sóc mẹ Trương. Tăng Bình Niên biết được duyên cớ, vô cùng vui mừng! Biết được duyên cớ, từng năm thường cao hứng cực kỳ! Biết được rau quả nhà họ Trương không thể không có người chăm, hắn dứt khoát nói: "Tôi và vợ tôi qua ở vài ngày, ông an tâm đi đi! Cố gắng lên làm rất tốt, đây là cơ hội tốt!"

Sáng ngày hôm sau, ban ngành địa phương Tây Nhạc có chuyên gia đến đón, Du Hành mang theo hành lý mẹ Trương thu thập cho anh lên xe, trong màn mưa rời xa Tây Nhạc, nhắm thẳng Hà Hương mà đi.

Hà Hương, mọi người đều biết đây là nơi bây giờ lãnh đạo đang thí nghiệm xây dựng đô thị mới, nếu thành công, sẽ là khu đô thị mới đầu tiên trên mặt đất, vạn dân chú mục.

Du Hành có lòng tin với việc việc mình ném cục gạch ra ngoài, chỉ cần xem bưu kiện, hơn nữa người chứng kiến thuộc lĩnh vực kiến trúc, sẽ không làm như không nhìn thấy nó. Trong đó che dấu kiến thức siêu thời đại, trong thời gian ngắn chỉ có anh có thể đảm nhiệm.

Bây giờ thiếu nhất chính là thời gian! Đại đa số quần chúng nhân dân còn mông lung lờ mờ, thân là chính phủ một quốc gia, chắc hẳn nhất định đã sớm hành động, cho nên rốt cuộc anh đã chờ được ngày hôm nay.

Trải qua kinh nghiệm làm lãnh đạo ở thế giới nhiệm vụ trước, anh bắt đầu chuyển đổi mạch suy nghĩ: có đôi khi người đứng càng cao, việc phải làm cũng càng nhiều. Mặc dù gánh trách nhiệm càng nhiều, nhưng mình cũng càng thêm chủ động! Vì ý định lâu dài, trả giá tinh lực nhận gánh trách nhiệm cũng là chuyện nên làm, dù sao có được tất có mất.

Thủy tai rơi xuống toàn cầu, lực lượng quốc gia không cách nào báo trước, tình huống tương lai có khả năng bết bát hơn, trong mắt anh đi cần thiết phải đi một bước này.

Trên đường đi Du Hành nhắm mắt nghỉ ngơi, đem kế hoạch trong đầu đảo qua một lần, thẳng đến chạng vạng tối mới đến Hà Hương.

Xe chạy thẳng vào ga ra, tiếng mưa rơi gõ loạn trên cửa xe lúc này mới biến mất: "Mời đi theo tôi."

Một đoàn người di chuyển lên bậc thang rời khỏi ga ra, đi thẳng lên lầu bốn: "Nơi này là bộ phận thiết kế."

Bộ phận thiết kế mở cửa ra, Du Hành đứng ở cửa ra vào, đối diện với tầm mắt mấy chục người dừng lại công việc nhìn sang bên này, anh mỉm cười: "Chào mọi người, tôi là Trương Hằng Phúc."

Làm việc ở Hà Hương rất thuận lợi, tính bảo mật công tác rất cường, trước khi tiến vào làm việc anh ký kết một loạt điều khoản giữ bí mật, đương nhiên cũng có hợp đồng thù lao. Sau khi bắt đầu công tác, bị hạn chế ra ngoài, ngược lại có thể thông tin với bên ngoài, nhưng nội dung thông tin bị giám sát đấy.

"X nước X đã bị bao phủ, trước mắt nạn thủy tai xảy ra ở toàn cầu không có dấu hiệu hòa hoãn, có thể đoán sau này xây dựng thành phố là xu hướng chính, chủ yếu là thành phố trên nước." Người phụ trách bộ phận thiết kế Bà Liễu nghiêm túc nói: "Đây là trách nhiệm của chúng ta! Mọi người phải khắc sâu quốc huấn vào trong tâm khảm."

Có người hỏi: "Rốt cuộc muốn xây cao bao nhiêu? Mực nước ở vùng duyên hải đã vượt qua 10m, nếu mực nước tiếp tục dâng lên thì làm sao?" Cũng không thể xây dựng nhà chọc thủng trời được a?

"Đây là vấn đề những ban ngành khác lo, được rồi, nghỉ ngơi một chút rồi họp tiếp."

Du Hành nâng mắt, đóng văn kiện lại. Những nghành khác... Anh đã lén lút xâm nhập vào hệ thống quốc gia, biết bây giờ quốc gia đang bí mật, gấp rút xây dựng mô hình du thuyền khổng lồ.

Tóm lại hai tay cùng làm, nếu quả thật nước ngập khắp đại lục, ít nhất quốc dân cũng có thể sống trên du thuyền. Thiên nhiên mang bão tố đến, con người chuẩn bị mọi thứ vì sinh tồn.

Quốc thổ, cơ sở sinh tồn... Giữa các quốc gia đều có sự phòng bị đối phương cao độ, đây là một trận chiến cạnh tranh, chỉ có nắm giữ kỹ thuật trí mạng trên tay mình mới có thể đảm bảo thời khắc sinh tồn! Cho nên mặc dù các quốc gia có hợp tác với nhau, nhưng ai cũng không dám thật sự tín nhiệm ai, tất cả đều cần giữ bí mật cực độ.

Buổi tối lúc anh trở lại ký túc xá, anh ngồi trên bàn sửa lại bản ghi chép nghiên cứu, linh cảm hiển hiện bắt đầu vẽ liền tay, thẳng đến rạng sáng hai giờ anh mới đóng laptop nhét lại dưới gối đầu, tắt đèn đi ngủ.

Anh cần từng bước một, có lý có cứ tung ra cách nghĩ thành lập thành phố trên không, hơn nữa chính mình phải nắm giữ quyền nói chuyện.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh năm mới đã đến, Du Hành có được kì nghỉ ba ngày ngắn ngủi, mang theo hai gã lính cần vụ (ngoài mặt là bảo vệ anh, nhưng thật chất là giám sát), bước lên xe về nhà ăn tết.

Năm mới năm nay nhất định quạnh quẽ lắm đây, mưa không ngừng rơi, không có điều kiện đốt pháo hoa, mưa tròn một năm, khắp nơi đều ẩm ướt, đi thăm bạn bè người thân đều rất bất tiện. Được rồi, dứt khoát tự mình mừng năm mới là được, nếu có gần gũi, người thân bạn bè gần nhau tụ hội thì cũng rất tốt á.

Lúc về đến nhà đã là chiều 30 tết, mẹ Trương đã sớm nhận được điện thoại của anh, trong nhà chuẩn bị một đống lớn nguyên liệu nấu ăn. Bà lão đứng trong hành lang chờ anh, thấy anh mở cửa xe liền vội vàng bung dù đi qua: "Nhanh vào nhà nào!"

Đợi trở về nhà bà mới chợt nhận ra, ôi chai hai người này là ai vậy? Trông thật nam tính anh tuấn quá! Hai mắt bà lão sáng rực lên.

"Đây là đồng nghiệp chăm sóc con theo con về nhà." Du Hành giới thiệu với bà: "Tiểu Triệu và Tiểu Ngô."

"Chào ngài!"

"Chào ngài!"

Mẹ Trương sững sờ nhấc tay cũng chào một cái, hiển nhiên không kịp phản ứng, Du Hành kéo tay bà rồi kéo bà ngồi xuống ghế: "Mẹ, gần đây sống thế nào?"

"Rất tốt rất tốt, sáng nay Tiểu Tăng và Tiểu Triệu vừa về nhà, vẫn luôn chăm sóc mẹ đấy! Mẹ chia đồ ăn và thịt cho bọn nó mang đi, còn không chịu đâu đấy, mẹ phải cứng rắn nhét qua..." mẹ Trương càng nói, lại càng thoải mái, hai chàng trai lạ lẫm kia cũng không để trong lòng nữa. Ngẫm lại con mình có nhiều năng lực, về nhà còn có người theo cùng, đây là biểu hiện lãnh đạo nhìn trúng đấy!

Trong lòng bà vui thích, càng thêm tự hào hơn nữa.

"Bọn họ ở phòng trọ à? Có phòng của Tiểu Tăng và Tiểu Triệu, mẹ vừa dọn dẹp xong."

Du Hành gật đầu: "Được."

Hai người ngồi trò chuyện việc nhà một lát, mẹ Trương cảm thấy mỹ mãn đứng lên: "Mẹ đi nấu cơm đây!"

Du Hành cùng đi, nói với hai lính cần vụ: "Các người cứ tự nhiên."

"Vâng, ngài Trương." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Vì vậy một người đứng sau cửa chính, một người đứng ở cửa phòng bếp, đứng không thể thẳng hơn. Mẹ Trương nhìn thấy hiếm lạ nhìn nhiều thêm vài lần, hỏi con trai: "Bọn họ đứng như vậy có mệt không? Nếu không mẹ lấy ghế cho bọn họ nhé?"

"Không cần đâu mẹ, công việc chính của bọn họ là như vậy đấy."

Mẹ Trương bưng đồ ăn lên lau lau tay: "Mẹ đi lấy ghế." Du Hành đi theo bà, quả nhiên đem hai cái ghế đến, hai tiểu gia hỏa trẻ tuổi nghiêm túc cúi chào nói lời cảm ơn, nhưng lại không chịu ngồi đấy.

Mẹ Trương nhỏ giọng nói với Du Hành: "Đứa trẻ ngoan à, có đối tượng chưa con?"

Du Hành dở khóc dở cười: "Mẹ còn muốn làm mai nữa à?" Mẹ Trương: "Này" một tiếng, trong lòng nghĩ không hổ là con trai ruột biết rõ tâm tư của bà: "Đúng vậy, đúng vậy." Nói có mấy người, đều là cô gái trẻ chung quanh đây, ở lâu nên quen biết. Thiên tai phiền lòng thế nào cũng phải trôi qua đúng không? Lớn tuổi nghĩ đến chuyện kết hơn cũng là chuyện bình thường, bà Trương và mấy bà bạn già mới quen nói chuyện phiếm, cảm thấy cô gái này không tệ, trong lòng cũng nhớ kỹ đây này.

"Vậy con hỏi thử xem, nhưng chỉ hỏi thôi đấy, có được hay không tự người ta lựa chọn." Ngược lại Du Hành cảm thấy không sao cả, làm mai không phải chuyện xấu, mẹ Trương thấy vui vẻ là được.

"Ai!" mẹ Trương cười đồng ý.

Chương 240: Tận thế chi hải 09

Edit: Trang Nguyễn

Hai mẹ con nói vài câu về chuyện làm mai, tạm thời cũng chưa làm, sù sao phải ăn mừng năm mới trước nha. Đêm đó Du Hành và mẹ Trương chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn, vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên.

Ngày hôm sau cũng ở nhà với mẹ Trương, cùng mẹ Trương đi đến nhà hàng xóm thân quen chúc tết. Trời không tốt, mùng một đầu năm vẫn là mưa to thật to, thăm người thân rất bất tiện, hàng xóm gần nhà đi đi lại lại ngược lại vô cùng náo nhiệt, trong hành lang đều là tiếng cười của trẻ con.

Nghĩ nghĩ, anh hỏi mẹ Trương: "Mẹ, mẹ đau lòng sao?"

Mẹ Trương hỏi lại anh: "Vậy con có đau lòng không?"

"Quen rồi, không khó chịu."

"Thế mẹ cũng không khó chịu." mẹ Trương vỗ vỗ bờ vai anh: "Con tìm một người đi, đến lúc mẹ đi con còn có bạn. Nếu có con thì rất tốt, chúng ta đối xử tốt với người ta và đứa nhỏ, sau này đều có chỗ cho con dựa vào."

"Mẹ..." Du Hành lập tức đánh gãy ý nghĩ của bà, biểu thị bây giờ mình chỉ chuyên tâm sự nghiệp, không có tâm tình tái hôn.

"Ai tùy con, chính con hiểu rõ là được."

Mùng ba năm mới, Du Hành còn gặp một nhà Tăng Bình Niên, Tăng Bình Niên dẫn vợ và hai con đến dùng cơm, sau đó anh gửi gắm mẹ Trương cho bọn họ một lần nữa.

"Ông cứ yên tâm đi, làm việc cho giỏi."

Du Hành mời rượu hai vợ chồng Tăng Bình Niên, cảm ơn bọn họ đã trông nom, trên bàn cơm khách và chủ đều vui vẻ tận hứng.

Cơm nước xong xuôi, người hai nhà ngồi lại cùng nhau trò chuyện, chủ yếu nói đến vấn đề việc làm của con trai Tăng Bình Niên – Tăng Vũ. Trước kia Trương Hằng Phúc cũng rất yêu thích Tăng Vũ, Tăng Văn, hằng năm đều cho tiền lì xì, năm nay Du Hành cũng không ngoại lệ, mỗi người một bao.

"Chú, con đi làm rồi, không thể nhận tiền lì xì nữa."

"Chú, con cũng tốt nghiệp, không thể nhận."

Du Hành liền cười nói: "Hai đứa còn chưa kết hôn, trong mắt chú vẫn là trẻ con, nhận đi, chú có trước rồi, không tin hỏi cha con."

"Cứ nhận đi." Tăng Bình Niên cười ha hả.

"Cảm ơn chú."

Du Hành đánh giá Tăng Vũ và Tăng Văn, Tăng Văn vừa tốt nghiệp tìm được việc làm, bởi vì năm trước thủy tai không ngừng, cha mẹ lại chuyển đến quê bà ngoại ở, trước tốt nghiệp cô đã nghĩ đến Tây Nhạc tìm việc. Cũng rất thuận lợi, đã dạy học ở trường tiểu học một học kỳ rồi.

Tăng Vũ đáng tiếc hơn, vốn đã tốt nghiệp hai năm, sau khi tốt nghiệp cũng làm việc ở Trung Kinh, tiền cảnh vốn rất tốt, kết quả nửa năm trước bị chuyển công tác đến chi nhánh công ty ở Đông Nam. Được rồi, đến chi nhánh công ty cũng không tệ, nhưng bây giờ tòa cao ốc chi nhánh công ty đã chìm ngập trong biển nước rồi... xem như bị động thất nghiệp. Mặc dù công ty có quy mô lớn, chi nhánh công ty cũng nhiều, thế nhưng cậu ấy không có quan hệ hậu trường gì cả, nhiều người chờ sắp xếp như vậy, bây giờ cấp trên cũng chỉ bảo cậu chờ một chút, xem có vị trí ở đâu sẽ nhét cậu vào.

"Tôi cũng thấy không ổn." Tăng Bình Niên nói: "Nó cũng chỉ là nhân viên nhỏ tầng dưới, đầu gỗ thật thà làm từng bước, làm sao sắp xếp đến nó?" Nhớ tới vẫn thấy đáng tiếc, nếu lúc trước không bị điều khỏi Tổng công ty thì tốt rồi.

Tăng Vũ cười hì hì.

Tình huống bây giờ chính là, nhân khẩu phương Bắc bành trướng cấp tốc, nhu cầu tìm việc cạnh tranh rất lớn, Trương Hằng Phúc nhìn chàng trai Tăng Vũ này từ nhỏ cho đến lớn, trung thực muốn chết. Trước kia Trương Trí còn chưa bị đưa trở về, hắn từng xem Tăng Vũ như con đấy, rất yêu thương Tăng Vũ.

Tăng Bình Niên đã từng nói qua, tính tình Tăng Vũ giống Trương Hằng Phúc như đúc, ba cây gậy gỗ đánh không ra cái rắm, còn giống cha ruột của Tăng Vũ hơn hắn nữa.

"Chị có nói nó ở trong nhà trồng rau cùng chúng ta là được rồi." Vợ Tăng Bình Niên – Triệu Vân nói: "Đây cũng là một nghề nha, qua năm cũng đừng đi tìm việc nữa, tìm đã hai tháng, người mệt mỏi lại gầy đi."

"Nếu không đi thi một chứng chỉ đi, đi dạy học giống em gái con."

Trò chuyện chuyện về đứa nhỏ, trong lòng Du Hành có một cách nghĩ, nhưng tạm thời không nói ra. Sau khi tụ hội, một lần nữa anh trở về Hà Hương bên kia. Lần này anh xin với người phụ trách, cho một người cháu của mình đến, hỗ trợ chiếu cố và làm trợ thủ cho mình.

Người phụ trách bà Liễu nhận được yêu cầu nhíu mày: "Ông cảm thấy ban ngành cung cấp phục vụ và đãi ngộ cho ông không đủ sao?"

"Không đúng không đúng." Du Hành lắc đầu: "Tôi xem nó như con ruột, bây giờ nó thất nghiệp, muốn mang theo bên người dạy dỗ nó, coi như có đường ra. Có phải không phù hợp với quy định không?"

"Đúng là không phù hợp quy định, thật xin lỗi tôi không thể phê chuẩn."

"Thật ngại quá, quên đi."

Nửa tháng sau, Du Hành đưa ra ý tưởng xây dựng thành phố trên không, bảng báo cáo khiến toàn bộ ban ngành đều khiếp sợ. Đây không phải ngựa thần lướt gió tung mây như trong tưởng tượng, mà nó là phương án hàng thật giá thật! Mặc dù chỉ có ý tưởng sơ bộ, thế nhưng linh tinh vụn vặt cũng đủ làm lòng người bành trướng.

Tin tức truyền lên tầng tầng lãnh đạo, chỉ qua một ngày, Du Hành đã bị đưa đến sở nghiên cứu, tiếp nhận gặp gỡ một đống đại lão. Trải qua một phen môi thương sống động nói chuyện với nhau, xác định xây dựng thành phố trên không trung có thể thực hiện được.

"Tôi còn chưa nghĩ đến những thứ khác, nhưng ngài nói tôi cảm thấy không có vấn đề, bây giờ tôi còn một mạch suy nghĩ, thông qua nguyên lý xxx, có thể chế tạo ra một loại vòng phòng hộ, đến lúc đó ngăn cách mưa gió, là được rồi."

Du Hành lại ném đi ra một phương án trong đó, khiếp sợ bốn phía.

"Có thể viết ra nội dung chi tiết không?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Có thể, nhưng tôi cần suy nghĩ vài ngày."

Cứ như vậy, Du Hành ở lại thủ đô, lúc ở cùng người phụ trách Hà Hương – bà Liễu, anh lại hỏi: "Thật sự không thể để tôi mang theo cháu tôi bên cạnh sao? Một mình tôi ở lại thủ đô có chút sợ hãi."

Bà Liễu: ...

Ngài Trương này, có thật như trong điều tra đã viết, là người vô cùng chất phác thật thà không. Nói gì cũng nói được, tình thương đâu? Bà cũng vô cùng bất đắc dĩ.

"Tôi giúp ông báo cáo lên trên, ông chờ tin tức."

Du Hành lên đường cảm ơn, sau đó mang theo nụ cười thật thà theo sự chỉ dẫn của nhân viên cần vụ rời khỏi. Ở đây anh được phân một phòng ký túc xá mới, hoàn cảnh ưu mỹ, nói tạo điều kiện tốt nhất để anh hảo hảo sửa sang lại mạch suy nghĩ trong đầu.

Không cần đi làm, anh tự mình thiết lập thời gian biểu, học tập, ăn cơm, rèn luyện thân thể...Như thế phong phú trôi qua một ngày, có tin tức đưa xuống, phê chuẩn ý kiến anh xin lúc trước. Anh thở phào một hơi, lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói với nhân viên cần vụ: "Tôi muốn gọi điện thoại."

Anh gọi trước cho Tăng Bình Niên nói chuyện này: "... Đúng, lãnh đạo vô cùng tốt, duyệt cho tôi mang con cháu theo bên cạnh. Này, ông anh đừng la to thế, điếc tai tôi rồi, đừng đừng đừng, ông anh hỏi Tiểu Vũ đi, xem nó có đồng ý ra đây không, nó cũng lớn rồi, để cho nó tự mình làm chủ. Tôi gửi mail một vài yêu cầu cho ông, ông và chị dâu đều xem đi, phải giữ bí mật, bình thường hoạt động không tiện... Đúng đúng, xem trước một chút, nếu nó đồng ý ông gọi điện lại cho tôi."

Không đến nửa giờ, Tăng Bình Niên gọi điện thoại cho anh luôn: "Đi, Tăng Vũ nói muốn đi, tôi để nó nói chuyện với ông." Giữ bí mật thì giữ bí mật, không ra khỏi cửa thì không ra khỏi cửa, cũng không phải trẻ con mỗi ngày đều chạy nhảy ra ngoài. Công việc này rất tốt! Không phải anh em tốt nhớ đến, làm sao có cơ hội này cơ chứ! Cũng may Tăng Vũ cũng rất muốn đi, cậu mà dám nói khác Tăng Bình Niên nhất định đánh chết cậu.

Sau đó đổi thành Tăng Vũ nghe máy: "Chú, con rất muốn đi." Thanh niên nha, luôn luôn có nhiệt huyết cùng báo phục, đây chính là công việc xa xôi đến tận chân trời đấy, vì quốc gia làm việc, nghe đã thấy sướng muốn chết: "Nhưng con không biết." Cậu học thẩm tra, không biết xây nhà.

Du Hành động viên cậu: "Chú xem con như con mình, con đến bên cạnh chú, chú sẽ dạy con, xem có có dũng khí hay không." Anh lại vẽ cho cậu đường lui: "Cho dù không học được, cũng có kinh nghiệm, đối với tương lai sau này của con cũng có lợi."

"Hì hì, vậy con đi á... chú gửi địa chỉ cho con đi, con đi mua vé xe."

"Không cần, bọn họ nói sẽ có người đón con, con thu dọn đồ trước đi."

Tốc độ thật sự rất nhanh, dù sao còn phải kiểm tra bối cảnh và tình huống khác của Tăng Vũ, thật sự trong sạch mới đồng ý cho anh đưa người đến. Ngày hôm sau đã đưa Tăng Vũ đến rồi, Tăng Vũ có chút kích động, mặt đều đỏ bừng, nhìn thấy anh liền hô to: "Chú, con đến rồi, đây là bà nội Trương gửi cho chú ăn."

"Đến đây."

Cứ như vậy Tăng Vũ ở lại đây, cậu thanh niên này thật sự là một đứa trẻ đặc biệt tri kỷ, trung thục. Du Hành dạy cậu cái gì cậu đều chăm chú lắng nghe, không hiểu thì hỏi liền, giặt quần áo, mua cơm, gấp chăn... làm ra nhanh nhẹn, gọn gàng.

Lúc trước anh báo cáo nói muốn con cháu trong nhà đến chăm sóc anh chỉ là lấy cớ, không thật sự muốn Tăng Vũ làm "Bảo mẫu", ước nguyện ban đầu muốn giúp cậu một phen, nếu như học được sau này có tương lai, cũng coi như anh báo đáp ân tình của người anh em Tăng Bình Niên. Cho dù không học được, cũng tốt hơn cậu ở nhà tìm việc khắp nơi như con ruồi không đầu.

Nhưng Tăng Vũ thật sự xem anh như trưởng bối trong nhà, sau khi anh từ chối liền nói: "Con ở nhà cũng làm như vậy, chú cứ tranh thủ thời gian đi công tác, con lập tức đi qua."

Ai mà không thích đứa nhỏ hiểu chuyện? Du Hành rất yêu thích, tóm lại, hai người ở chung rất vui vẻ, Du Hành lấy rất nhiều sách kiến thức căn bản cho cậu từ từ xem: "Đừng gấp, không hiểu cứ hỏi chú."

Thời gian trôi qua rất phong phú, Du Hành nắm giữ tốc độ, bỏ ra nửa tháng làm ra bản sơ thảo thiết kế lắp đặt vòng phòng hộ, đưa ra trước sau đó dẫn Tăng Vũ đi họp, trên hội nghị anh trình bày quan điểm của mình. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d : h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s : h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới nhiệm vụ này còn kém hơn một chút so với thế giới sương độc kia, cho nên anh phải lấy ra sự vật, lúc đưa ra còn phải nắm bắt tiết tấu đúng chuẩn mực, muốn cho bọn hắn tin phục, lại không thể vượt quá quy định —— nói cách khác, anh thật sự sẽ bị giải phẫu đấy.

Lần hội nghị không ngừng giúp lãnh đạo xác định phương hướng xây dựng tương lai, cũng làm Du Hành tái chiến thành danh.

Bên trong hội nghị còn có nhị bả thủ quốc gia, Du Hành còn bắt tay với đối phương, nhị bả thủ tên là Lâm Trình, là người đàn ông trung niên thoạt nhìn rất có uy nghiêm, nhưng thái độ đối với Du Hành rất tốt, mang theo sự tôn trọng đối với phần tử tri thức: "Ngài mới là người khiến mọi người kinh thán, người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, tôi cùng chỉ có thể mày dạn mặt dày nhờ ngài vất vả thêm chút ít, sớm hoàn thiện phương án này, đây sẽ là chuyện may mắn cho toàn dân trong nước, tôi ở chỗ này cũng chỉ đưa ra hứa hẹn, đảm bảo ngài luôn được đãi ngộ vào phúc lợi xứng đáng."

"Ngài khách sáo rồi." Du Hành cũng chất phác cam đoan: "Tôi sẽ cố gắng."

Ngày hôm nay đối với Tăng Vũ mà nói, thật sự như đang nằm mơ.

Đó là nhị bả thủ đấy, còn bắt tay với cậu nữa! Bắt —— tay —— rồi! Cậu kích động muốn chết luôn. Cậu kích động nói với Du Hành: "Chú, bây giờ con tràn đầy động lực! Con giặt xong quần áo sẽ đi đọc sách ngay!" Chọc Du Hành cười bò.

Sau lần hội nghị đó, Du Hành còn chiếm được một chức vị, giáo sư danh dự viện khoa học quốc gia, hưởng thụ trợ cấp của quốc gia. Tăng Vũ cũng dính ánh sáng, được chức danh hậu cần treo đằng trước, đãi ngộ cũng không tệ.

Lúc đến mượn sách, Du Hành còn động viên cậu: "Cố gắng chăm chỉ vào, sau này cũng có chức vụ trong viện khoa học, cha con chắc chắn rất vui mừng."

Tăng Vũ cười hì hì: "Bây giờ cha con cũng rất vui mừng rồi... con nhất định sẽ cố gắng." Theo lời Tăng Bình Niên: "Coi như chỉ là công nhân vệ sinh, đó cũng là công nhân viên chức đường đường chính chính của ban ngành quốc gia, ăn côm quốc gia đấy ~ "

Sau khi nhận được công văn, sinh hoạt của Du Hành một lần nữa đề cao cấp độ, vốn được đổi một tòa nhà độc lập, nay còn có thêm một đầu bếp phụ trách nấu cơm cho bọn hắn.

Ở thủ đô công việc đã tiến vào quỹ đạo, Du Hành loay hoay quên trời quên đất, Tăng Vũ chăm chỉ học tập mỗi ngày hướng lên. Cũng bởi vậy, anh ít chú ý đến sự tình bên ngoài, mà lúc này người phụ trách nhân khẩu quốc gia nhìn máy tính vẻ mặt rất trầm trọng.

Bắt đầu set pass: 

Pass chương 241 - 245: Họ tên mẹ nhân vật nam chính?

Quy tắc đặt pass: Pass có 2 phần

Phần 1: Mặc định 3 ký tự đầu trong pass: Hai chữ cái đầu của tất cả các pass là 2 chữ cái đầu tên nam chính viết hoa – gạch giữa

Phần 2: Sẽ thay đổi. T đặt câu hỏi về tên nhân vật, địa danh hay gì gì đó... nói chung trong phạm vi truyện thôi nha.

Pass đều viết không dấu, không khoảng trắng.

Ví dụ: Tên người anh hàng xóm bị rắn độc cắn là gì?

Pass: DH-thoinam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro