Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.00 pm.

Yerin và SinB đang ngồi ngoài ghế xem tivi. Yerin xem khá chăm chú, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách. Cô ngắt 1 quả nho, bỏ vào miệng, quay sang hỏi SinB đang ngồi ngả ra sau ghế, mắt lim dim:

_Người hôm nay gặp bạn ở phòng Giáo vụ là ai thế?

_Một người bác của mình.

_Bác ư? Họ đến tìm bạn làm gì?

_Hỏi thăm thôi.

Yerin bĩu môi châm biếm:

_Hỏi thăm? Sống đến bây giờ mới biết họ còn 1 người cháu gái sao?

SinB thở hắt 1 cái, có vẻ rất mệt mỏi, cô đứng dậy, vươn vai, bước vào trong phòng. Yerin nhìn theo, khẽ mím môi. Chưa bao giờ cô thấy SinB như thế này, có phải người bác kia đã nói điều gì ko hay ko?

SinB thả người xuống giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

SinB bước vào phòng Giáo vụ, bên trong đã có 1 người chờ sẵn. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nhưng khuôn mặt lại khắc khổ. Có lẽ thời gian dã để lại trên mặt người phụ nữ này những vết tích nặng nề, khó xóa bỏ, và cho biết quá khứ của bà ấy, thực sự ko mấy tốt đẹp như vẻ bề ngoài.

Cháu là Hwang SinB?_Người phụ nữ hỏi khi SinB ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

_Vâng._SinB lễ phép đáp.

_Ta.....ừm...._Người phụ nữ ngập ngừng trong giây lát rối nói tiếp._Ta là Alie. Cháu còn nhớ ta chứ?

SinB sững người. Alie-Alice, người này, ko phải chị gái của mẹ cô đó chứ? Bao nhiêu năm rồi, kể từ cái ngày ấy, cô ko gặp lại người này, kẻ đã cướp đi Hwang thị, kẻ đã đuổi cô ra khỏi nhà. Cô ko tìm gặp để hỏi tội bà ta, sao bây giờ lại tự tìm đến đây? Bao nhiêu năm qua, cuộc sống sung sướng với bà ta như vậy còn chưa đủ hay sao? Muốn cướp đoạt thêm thứ gì của cô nữa?

_Ko nhớ._SinB trả lời cụt lủn, khuôn mặt đanh lại, ko giấu nổi vẻ căm thù.

Đôi mắt bà Alie khẽ cụp xuống, vẻ bị thương hiện lên thấy rõ.

_Ta là chị gái của mẹ cháu, thời gian qua cháu sống tốt chứ?

Nghe xong câu nói của bà Alie, SinB ko khỏi mỉm cười chua chát:

_Phải, rất tốt, bà còn tư cách để hỏi tôi câu đó? Bà thì dĩ nhiên là sống tốt rồi.

_Ta xin lỗi_Giọng bà trầm xuống_Năm đó...., ta thực sự....ko biết vì sao lại làm những chuyện táng tận lương tâm như thế.......ta thực sự....bị đồng tiền làm lóa mắt....ta.....ta....xin lỗi._Bà gục mặt vào 2 bàn tay mà khóc, nước mắt rỉ qua kẽ tay, rơi xuống.

SinB nghiêng đầu ngồi xem bà bác diễn nốt vở kịch này. Cái gì mà đồng tiền làm lóa mắt? Chẳng lẽ tình cảm gia đình bao nhiêu năm ko bằng vài đồng tiền? Bây giờ còn ngồi đổ lỗi cho nó. 10 năm ko gặp, khả năng diễn xuất của bà bác này nâng cao đến mức chóng mặt, khác hẳn ngày trước, khi bà chạy theo ba mẹ cô nịnh nọt.

_Ta đã rất áy náy, cho người đi tìm cháu khắp nơi mà ko thấy. Nghe nói cháu sống nhờ nhà ông Jung (ba Yerin) và học ở học viện SOPA, ta lập tức tìm đến đây._Bà Alie tiếp tục thổn thức.

_Tìm tôi hay tìm xác tôi? Đuổi tôi đi rồi cho người tìm tôi về, bà định diễn hài cho mọi người xem đấy à?_SinB nhếch môi khinh bỉ.

_Ta......ta thực sự cảm thấy có lỗi với cháu. Ta muốn tìm cháu về để bù đắp.....

_Thôi đi_SinB cắt ngang lời bà Alie_Ghê tởm! Tôi ko muốn 1 ngày nào đó sẽ phải chết vì thuốc độc. Nếu hôm nay bà đến đây để nói những lời này thì bà nên về đi, coi như Hwang SinB đã chết rồi. Tôi ko cần bà bố thí cho những lời nói ngọt ngào như vậy. Ba mẹ tôi cũng vì nó mà chết đấy!

SinB đứng dậy, toan bước đi thì bị bà Alie nắm tay lại:

_Ta có thứ này muốn đưa cho cháu, đưa xong ta đi ngay.

SinB đứng im những ko quay đầu lại, người phụ nữ nham hiểm này rốt cuộc định làm gì?

Bà Alie lấy ra 1 chiếc hộp to, đưa cho SinB.

_Trước kia, có lần Alice (mẹ SinB) nói với ta khi nào cháu lớn sẽ tặng thứ này cho cháu, nhưng chưa kịp đợi đến lúc ấy thì đã.....Mấy hôm nay ta nằm mơ thấy nó, nó nhờ ta trao lại thứ này cho cháu, đó cũng là lí do ta tới đây. Cháu hãy giữ lại, đó là kỉ vật cuối cùng của Alice.

Alice đón lấy chiếc hộp, đôi mắt bi thương ko tả nổi.

_Ta về đây, có chuyện gì cứ gọi ta, ta sẽ giúp cháu.

Rồi chưa kịp để SinB nói gì, Alie khoác lấy cái túi, vội vàng chạy ra cửa, vì nếu ở thêm 1 giây phút nào nữa, việc bà bị SinB đuổi ra là ko phải bàn cãi.

Còn lại SinB ở bên trong, đơn độc.....

SinB nhẹ nhàng bước xuống giường, tiến đến gần bàn học, nơi để chiếc hộp gỗ lúc sáng bà Alie đưa cho. Từ từ mở ra, bên trong là 1 cây đàn Vĩ Cầm rất đẹp và sang trọng, mặt trước làm bằng gỗ vân sam, hai bên và cổ làm bằng gỗ thông. Bên cạnh là 1 cây vĩ đc làm từ pernambuco. Cây đàn thuộc loại đắt tiền, tuy hơi cũ nhưng có vẻ đc chủ nhân của nó thường xuyên lau chùi.

SinB đưa tay miết trên cây đàn, kí ức năm xưa chợt ùa về.

_Mẹ! Mẹ chơi đàn hay quá!_SinB vỗ tay bôm bốp khi vừa nghe mẹ mình chơi xong 1 bản nhạc.

Mẹ của SinB-nghệ sĩ vĩ cầm Alice, đưa tay vuốt má SinB, cười hiền:

_TinnB, con có muốn sau này giống mẹ ko?

_Có! Con rất thích! Mẹ dạy nhạc cho TinnB nha!

_Đc đc, nhưng phải đợi TinnB lớn thêm đã.

_Vâng._SinB gật đầu ngoan ngoãn.

Một giọt nước mắt

Rơi xuống cây đàn

Vỡ tan

Mọi thứ như nhạt nhòa trước mắt cô

Mới đây thôi mà? Sao bây giờ đã xa vời vợi?

Bên tai cô vẫn còn nghe tiếng đàn của mẹ

"Tuyết mùa hè rơi đầy trắng xóa

Tuyết mùa hè rơi tràn đắng mi

Tuyết mùa hè quạnh lòng hiu vắng

Tuyết mùa hè......

Tuyết rơi.....hòa vào trong đất.......

Tan........."

SinB lấy cây đàn ra khỏi chiếc hộp, vuốt ve nó. Rồi cô mang đàn ra ngoài ban công, đặt lên vai và bắt đầu bản nhạc.

_Con tặng mẹ bản nhạc này._Cô ngước lên trời, mỉm cười. Mong rằng mẹ cô sẽ nghe thấy.

Tiếng đàn Violin vang lên tràn ngập cả học viện SOPA. Tiếng đàn lặng lẽ, cô đơn, buồn bã. SinB đứng trên ban công, nhìn xuống bên dưới ko 1 bóng người, trong đôi mắt là tình cảm mờ mịt. Tiếng đàn của cô rõ đến từng âm vực, lúc trầm, lúc bổng, rõ như hơi thở nhẹ trong màn đêm tĩnh mịch, hơi thở dường như ko có, giấu đi tất cả nước mắt để ko ai hay.

Từng nốt nhạc như đong đầy nước mắt.

Bi thương, ai oán.

Dưới ánh trăng tĩnh mịch, 1 bóng người đứng trên ban công chơi đàn, từng nốt nhạc thê lương như cào xé lòng người.

Cổ họng SinB như nghẹn lại.

.......

_

– TinnB, con yêu ai?

_TinnB yêu ba Joyce, yêu mẹ Alice.

_Yêu bằng bao nhiêu?

_Bằng tất cả, TinnB ko cần bất cứ thứ gì, chỉ cần có ba mẹ thôi.

_Giỏi lắm, từ nay gia đình chúng ta sẽ ko bao giờ xa nhau nhé!

_Vâng!

..........

Hàng mi SinB rung rung, khuôn mặt trắng bệch. Đêm lạnh quá.

Con nhớ mẹ.

Tiếng đàn vẫn réo rắt

Ảo giác! Thực sự là ảo giác rồi!

Cô có nhìn nhầm ko?

Trước mặt SinB bây giờ là mẹ cô, bà đang nhìn cô, trìu mến, đầy yêu thương. Bà vòng tay ôm lấy cô, ấm áp.

Mẹ......?

Cô mỉm cười, nhắm mắt lại, 1 giọt nước mắt len qua hàng mi, rơi xuống.

Tiếng đàn vẫn vang lên, thấm vào lòng người.

_Con sẽ đứng vững._Qua tiếng đàn, SinB khẽ nói. Giọng nói như gió thoảng. Là nói với mẹ cô hay cô đang nói với chính mình?

Tiếng đàn ngừng lại.

SinB đứng đó, mỉm cười, nhìn vào khoảng ko vô định trước mặt, đôi tay buông thõng.

Chiếc bóng mẹ cô cũng biến mất, trở lại 1 màn đêm đen kịt.

"Tuyết mùa hè..........

.......Rơi xuống.......tan.....

.........Vỡ òa................"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro