[EDIT] [SNH48] [Lỗ Xoa] [Đình Đóa] Tặng Em Một Cây Kẹo Que

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 不知道叫什么好的小谢
Nguồn: http://fengxinduodelajixiaoxie.lofter.com/post/1e67e117_cd17b6a
​​CP: Lỗ Cha (Tằng Diễm Phân x Trương Vũ Hâm), Đình Đóa (Hoàng Đình Đình x Phùng Tân Đóa)
Note: Fic edit chưa có sự cho phép của tác giả, mình chỉ dịch vì thấy fic đáng yêu, nếu có khiếu kiện hay vấn đề gì sẽ gỡ xuống ngay.
​_____________________________________

​​1
​Đối với Tằng Diễm Phân mà nói, mối duyên phận giữa cô và Trương Vũ Hâm, được xem như là nghiệt duyên.

​Tằng Diễm Phân là sinh viên lưu ban của trường đại học N, đã 3 năm rồi cô liên tục thay đổi bạn cùng phòng, đến năm nay mới cảm nhận được cái gọi là "bạn cùng phòng vi diệu".

​2
​Vừa mới gặp mặt Trương Vũ Hâm, Tằng Diễm Phân đã bận đi tám trời cao biển rộng cùng lớp trưởng Phùng Tân Đóa, không có thời gian quan tâm đến bạn cùng phòng mới học năm nhất về sau có già đến chết cũng chẳng qua lại với nhau.

​Cho tới khi có thời gian để ý quan sát bạn cùng phòng mới, Tằng Diễm Phân thật sự bị hù một phen.

​Wow, cô gái có vẻ đẹp gốc Nhật a! Mặc dù trông có vẻ hơi đầy đặn.

​3
​​Bởi vì Trương Vũ Hâm lớn lên xinh đẹp, nên đã làm cảm tình của Tằng Diễm Phân đối với em ấy tăng lên 31 phần trăm.

​Tằng Diễm Phân nhận ra đây là lần đầu tiên mình chủ động sáo lộ bạn cùng phòng.

​Bình thường đều là vì cô dáng dấp xinh đẹp, bạn cùng phòng sẽ chủ động chạy đến tặng quà. Tằng Diễm Phân đối với việc này đương nhiên chẳng phải rất vui sao, rốt cuộc, ai đã bảo Tằng Diễm Phân lớn lên xinh đẹp thế?

4
​Sau khi hỏi được tên, Tằng Diễm Phân đã chuẩn bị đi hối lộ chủ tịch sinh viên Hoàng Đình Đình, để em ấy đưa thông tin của Trương Vũ Hâm cho mình xem một chút.

​Tuy nhiên không cần đợi cô kịp hành động, Trương Vũ Hâm đã tự mình chủ động tiếp cận khai báo.

​"Ừm, hẳn là so với tư liệu chỗ Đình Đình còn đầy đủ hơn." Tằng Diễm Phân sau khi dằn lòng nghe xong, trong đầu chỉ hiện lên mấy lời này.

​Bởi vì Trương Vũ Hâm ngoài số lượng tóc, lông mi, lông mày ra thì cái gì cũng đều kể hết cho Tằng Diễm Phân.

​​5
​​Cũng tốt, vậy thì Tằng Diễm Phân đỡ phải trơ mặt ra đi tìm Hoàng Đình Đình. Bị muối không nói, mỗi ngày còn phải nhìn em ấy cùng lớp trưởng ở đó bày ra cảnh tình cảm.

​Nói đến lớp trưởng Phùng Tân Đóa, cũng không biết vì nguyên do gì, thành tích của em ấy tốt lắm, nhưng lại một mực lưu ban.

​Chủ tịch sinh viên Hoàng Đình Đình cũng rất kỳ lạ, đều đến năm cuối rồi, vẫn trì hoãn không tốt nghiệp, cũng là tiếp tục lưu ban.

​Còn có cả tá người trong lớp của mình, cũng đều lưu ban.

​Tằng Diễm Phân đôi khi thấy kỳ quái, bây giờ mọi người đều thịnh hành lưu ban sao?

​6
​Ngày ấy Tằng Diễm Phân vừa tỉnh dậy, khẽ mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt to đang dí trước mặt mình, khiến cô sợ hãi mà trực tiếp đưa tay tát thẳng một bốp.

​Sau khi nghe thấy tiếng thét thảm thiết, đột nhiên phát hiện ra đó chính là bạn cùng phòng mới Trương Vũ Hâm.

​"Tằng Diễm Phân chị bị gì vậy? Em chỉ muốn kêu chị dậy thôi! Vả lại hôm nay là khóa học bắt buộc, chị có thể không đi nếu muốn tiếp tục lưu ban!"

​"MDZZ (viết tắt của "mụ đích trí chướng", tạm hiểu là "đồ thần kinh")
​tôi chính là muốn lưu ban đấy, em không thấy hả?"

​Tằng Diễm Phân một mặt lạnh lùng ngồi trong lớp học nhìn lên bảng đen, suy nghĩ bâng quơ về cuộc sống.

7
​Nhìn thấy Trương Vũ Hâm ở bên cạnh múa bút thành văn, bộ dạng giống như đang nghiêm túc mà ghi chép, Tằng Diễm Phân không khỏi cúi đầu xấu hổ...mới lạ.

​"Xì" một tiếng, Tằng Diễm Phân giật lấy vở của Trương Vũ Hâm, nhân lúc Trương Vũ Hâm còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã quét hai mắt qua nội dung trên vở.

​"Chị đi đây! Chương (Trương) Vũ Hâm không ngờ em lại viết thể loại như vậy!"

​​8
​Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! Bị lớp trưởng ở đằng trước nghe thấy là toi em đó!"

​Trương Vũ Hâm nhảy qua bịt lấy miệng Tằng Diễm Phân, một mặt hoảng sợ thì thầm với cô ấy.

​Sợ Phùng Tân Đóa? Ồ, vừa rồi trên bài viết kia có tên của Phùng Tân Đóa và Hoàng Đình Đình.

​9
​Sau khi Tằng Diễm Phân ra hiệu cho Trương Vũ Hâm rằng mình sẽ không để Phùng Tân Đóa phát hiện, hai người bắt đầu nói về một vài chuyện cũ giữa lớp trưởng và chủ tịch sinh viên.

​Tằng Diễm Phân đã quen hai người họ từ ba năm trước, cho nên chuyện cũ của họ, Tằng Diễm Phân có lẽ biết rất rõ.

​Vì vậy, trong ánh mắt sùng bái của Trương Vũ Hâm, Tằng Diễm Phân đã kể lại một số chuyện cũ giữa Phùng Tân Đóa và Hoàng Đình Đình.

​​10
​Lần đầu tiên bước vào trường, ngoại trừ Tằng Diễm Phân ra, Phùng Tân Đóa và Hoàng Đình Đình là bắt gặp nhau trước nhất. Tằng Diễm Phân lúc đó cũng không biết tại sao mình lại đến trường sớm như vậy, về sau nghĩ lại, có thể là để chứng kiến hai người họ chăng.

​Phùng Tân Đóa lúc nhìn thấy Hoàng Đình Đình, vốn dĩ mắt cậu ấy đã to rồi, bây giờ bất ngờ lại càng mở mắt to hơn, như thể xuất hiện một phen dọa người. Còn Hoàng Đình Đình lúc quay đầu lại, trông thấy Phùng Tân Đóa, liền bí mật mỉm cười ngại ngùng.

​"Chính là cả hai bên đều có vấn đề."

​Tằng Diễm Phân yên lặng ngồi trong góc nhìn chằm chằm hai người họ.

​​11
​Giữa sự im lặng trầm mặc, Hoàng Đình Đình mở miệng nói câu đầu tiên.

"​Thật trùng hợp a Đóa Tử Tỷ, cậu cũng thi vào trường này."

​"Không phải cậu thi vào trường kia với Hà Hiểu Ngọc sao A Hoàng?"

​Tằng Diễm Phân nhìn vào cái người được gọi là Đóa Tử Tỷ kia, đột nhiên cảm thấy có vị chua.

12
​Sau một hồi giải thích mà cũng không biết có phải là giải thích hay không, Phùng Tân Đóa với Hoàng Đình Đình bắt đầu cười khúc khích.

​Tằng Diễm Phân vì để ngăn lại tiếng cười khúc khích của hai người họ, đã bước lên phía trước chào hỏi.

​"Chào hai cậu, mình là Tằng Diễm Phân, mình cũng học ở lớp này."

13
​Lúc sau, rất nhiều người lúc túc đi vào, Hoàng Đình Đình cùng Phùng Tân Đóa với cả Tằng Diễm Phân, ngẫu nhiên chọn một chỗ ngồi xuống.

​Cũng không thể gọi là ngẫu nhiên.

​Chung quy lại, Hoàng Đình Đình cùng Phùng Tân Đóa ngồi chung 1 chỗ, Tằng Diễm Phân ngồi phía sau lưng hai người họ, nhìn thế nào đi nữa, cũng không giống như là ngẫu nhiên chọn chỗ ngồi.

14
​Vài ngày sau, lúc cả lớp bầu chọn lớp trưởng, ứng cử viên chính là Phùng Tân Đóa và Hoàng Đình Đình. Mọi người trong lớp đều cảm thấy giữa hai người ngập tràn mùi khói thuốc súng, chỉ riêng Tằng Diễm Phân mới hiểu, đó là mùi giấm của tình yêu.

Đúng như dự đoán, sau khi Phùng Tân Đóa trở thành lớp trưởng, cậu ấy cầm chiếc huy chương mà giáo viên vừa trao cho và chạy đến trước mặt Hoàng Đình Đình đang tận hưởng không khí mát lành ở phía sau khu vườn nhỏ.

"Hoàng Đình Đình, làm bạn gái tớ nhé."

Mình mơ cũng không có.

15
​​Về sau, Tằng Diễm Phân thân là bạn của hai người họ, mỗi ngày ra khỏi cửa đều phải đeo kính râm.

​Hoàng Đình Đình từng hỏi qua Tằng Diễm Phân rằng tại sao mỗi khi thấy mình đi cùng Phùng Tân Đóa thì cô ấy lại đeo kính râm.

​Tằng Diễm Phân nói bởi vì đau mắt.

​Sau đó Phùng Tân Đóa sẽ nhìn vào mặt Hoàng Đình Đình và mỉm cười, bảo Hoàng Đình Đình cậu thật ngốc oh. Khiến cho Hoàng Đình Đình ngơ ngác không hiểu gì.

​​16
​Thật ra những năm đó lúc Phùng Tân Đóa và Hoàng Đình Đình học chung ở một trường cấp ba, Phùng Tân Đóa đã thích Hoàng Đình Đình rồi. Nhưng có thể khi đó giữa hai người có một số hiểu lầm, vậy cho nên cuối cùng mới học chung trường Đại Học.

​Lúc ấy bạn cùng bàn của Hoàng Đình Đình là Hà Hiểu Ngọc, cậu ta từ sáng đến tối đều bám dính lấy Hoàng Đình Đình, về phần Hoàng Đình Đình, cũng không hề cự tuyệt cậu ta, chỉ là lúc mắc bệnh ngạo kiều, Hoàng Đình Đình sẽ đỏ mặt lên muối Hà Hiểu Ngọc.

​Phùng Tân Đóa nhìn hai người này cứ cậu cậu tớ tớ, trong lòng nổi lên một chút đau khổ, vì vậy lúc điền nguyện vọng, đã viết vào đó một ngôi trường ở rất xa. Đỡ phải tình cờ bắt gặp Hoàng Đình Đình, như vậy sẽ rất ngại ngùng.

​Một ngày nọ, Hoàng Đình Đình từ phòng Vạn Lệ Na là bạn cùng bàn của Phùng Tân Đóa, nghe thấy tiếng Phùng Tân Đóa nói mớ trong khi ngủ. Cùng lúc chế nhạo cậu ta là đồ ngốc, Hoàng Đình Đình kiên quyết thay đổi nguyện vọng.

​​17
​Tằng Diễm Phân kể chuyện còn chưa xong, mọi người đã tan lớp hết. Vì vậy Trương Vũ Hâm giao hẹn với Tằng Diễm Phân, trở về ký túc xá sẽ kể tiếp. Tằng Diễm Phân gật gật đầu, sau đó nhìn thấy Trương Vũ Hâm một mặt thích thú chạy đi mất.

​"Kỳ quái, trường của chúng ta lẽ ra không nên có mấy thứ tin đồn này chứ."

18
​Lúc Trương Vũ Hâm quay lại, trên tay cầm một cây kẹo que.

​Oh không, không phải cầm, là vác.

​Sau đó cậu ta đặt lên bàn của Tằng Diễm Phân.

​Lúc Tằng Diễm Phân trở về rất hoang mang, hỏi Trương Vũ Hâm ai đã tặng nó, Trương Vũ Hâm trịnh trọng trả lời: "Là một cô gái đáng yêu ở lớp bên cạnh rất thích chị tặng chị đó."

​​19
​Thích tôi? Đứa trẻ này thật có mắt nhìn người.

​Tằng Diễm Phân mặc dù rất hài lòng với cái cảm giác được người khác thích mình, nhưng mà, kẹo que to như khuôn mặt Trương Vũ Hâm đây, cô phải ăn biết khi nào cho hết?

​"Trương Vũ Hâm, kẹo que này, chúng ta chia mỗi người một nửa!"

​"Được a được a!"

​​20
​Nhìn vào bộ dạng Trương Vũ Hâm một mặt phấn khích, Tằng Diễm Phân có chút hối hận. Chẳng qua cái vấn đề nói lời giữ lấy lời này, Tằng Diễm Phân vẫn là hiểu biết.

​Nhưng mà, cái thứ này làm sao mà xẻ nửa được đây? Hai người khi xử lí cây kẹo que gặp phải khó khăn.

​Cuối cùng, Tằng Diễm Phân quyết định, trực tiếp bẻ đôi.

​​21
​"Wow! Tằng Diễm Phân chị nhìn miếng kẹo bé xíu này xem, không ngờ sức mạnh của chị lớn như vậy!"

​"Đương diên dzồi!" (Đương nhiên rồi!)

​Tằng Diễm Phân vẻ mặt tự hào mà tiếp nhận ánh mắt ngưỡng mộ của Trương Vũ Hâm.

​​22
​Tằng Diễm Phân lần đầu tiên muốn cùng bạn cùng phòng tiếp tục ở chung.

​Nhưng mà mới qua một ngày, Tằng Diễm Phân đã hối hận.

​Hôm ấy, Tằng Diễm Phân tỉnh dậy, nhìn thấy ký túc xá bừa bừa bộn bộn của mình trở nên xáo trộn, nhưng thủ phạm gây ra vẫn đang ngồi trên giường vẻ mặt ung dung nghịch máy tính.

​​23
​"Chương Vũ Hân (Trương Vũ Hâm), em làm chị muốn từ ký túc xá của chị cút đi luôn cho rồi!"

​"Tại sao?"

​"Em nhìn xem trong ký túc xá đều loạn thành cái dạng gì đây! Em chẳng những không dọn dẹp, mà còn thản nhiên ngồi chơi được sao!"

​Trương Vũ Hâm cảm thấy thật ủy khuất, nhưng vẫn nghển cổ lên không có ý định rời khỏi giường.

24
​Tằng Diễm Phân hết sức bực bội, liền bỏ chạy ra ngoài, ở sân trường ngẫu hứng tản bộ.

​Đột nhiên lại nghĩ đến, mình còn chưa ăn sáng, thế là chạy đi mua bữa sáng. Đứng ở cửa tiệm, Tằng Diễm Phân do dự một hồi, kết quả mua luôn hai phần.

​Tằng Diễm Phân trên tay xách theo bữa sáng suất hai người, quay lại đường về ký túc xá.

​​25
​Trở lại ký túc xá, Tằng Diễm Phân nhìn thấy Trương Vũ Hâm đang dùng chăn che cả đầu, lặng lẽ mà thở dài.

​"Chị đối với em còn chưa đủ tốt sao? Em còn muốn như nào nữa?"

​Công bằng mà nói, trong tất cả các bạn cùng phòng của Tằng Diễm Phân, Trương Vũ Hâm là người hạnh phúc nhất. Bởi vì đây là lần đầu tiên Tằng Diễm Phân đi chiếu cố một ai đó.

​Nghe đến câu này, Trương Vũ Hâm sững sờ.

​"Mau đến ăn bữa sáng đi."

​Trương Vũ Hâm bật khóc.

​​26
​Trương Vũ Hâm vốn dĩ nhập học muộn hơn Tằng Diễm Phân một năm.

​Nhờ một buổi đại hội thể dục thể thao nào đó, phát hiện ra bộ dạng rất ưa nhìn kia là học tỷ. Trương Vũ Hâm liền tiếp cận một học tỷ khác thường ngày hay đi sáo lộ để hỏi chút chuyện của Tằng Diễm Phân, chợt nghe được chuyện chị ấy năm nay muốn lưu ban.

​Vì thế, vốn dĩ Trương Vũ Hâm thành tích không được tính là tốt cho lắm, cứ như vậy lưu ban.

​Về phần Tằng Diễm Phân cùng cái ký túc xá, vốn dĩ cũng chỉ là cùng các học muội "hảo hảo thương lượng", sau đó thì đổi sang người khác.

​Trương Vũ Hâm một mặt là muốn tiếp cận học tỷ này nhiều hơn, mặt khác cũng muốn biết nguyên nhân tại sao mấy người họ lại muốn lưu ban tập thể.

​​27
​Đầu tiên là vì tâm ý bản thân, sau là vì ngôi trường này thật sự có tin đồn.

​Trương Vũ Hâm nổi tiếng là một trong những tay paparazzi của trường, một người khác chính là học tỷ mà cô đã tiếp cận để hỏi thăm về Tằng Diễm Phân, Lý Nghệ Đồng.

​​28
​Lý Nghệ Đồng học chung ban với Tằng Diễm Phân, bất cứ khi nào có ai đó hỏi rằng tại sao bọn họ lại muốn lưu ban, Lý Nghệ Đồng luôn giương ánh mắt qua loa cười hề hề hề, rồi bỏ qua.

​Vì vậy mọi người xung quanh đều rất tò mò về ban của họ. Rõ ràng là thành tích rất tốt, nhưng ai cũng thích lưu ban, cũng chẳng biết tại sao lại kỳ cục như vậy.

29
​"Cái kia...Tằng Diễm Phân a, vừa nãy học muội lớp bên hỏi em một vấn đề. Em cũng muốn hỏi lại chị."

​"Vấn đề gì?"

​"Em có thể viết truyện về chị cùng với bạn của em không?"

​​30
​Trương Vũ Hâm bị Tằng Diễm Phân bạo đánh một trận, đánh đến một gối quỳ xuống đất.

​Tằng Diễm Phân nhìn Trương Vũ Hâm đáng thương, liền mua một cây kẹo que cỡ trung, tặng cho Trương Vũ Hâm.

​"Coi như đây là vật đính ước sao?"

​"Ừm, coi như vậy đi."






Phần kết
​​Trương Vũ Hâm bị Tằng Diễm Phân lôi kéo lưu ban.

Lại là một năm học mới, khi Tằng Diễm Phân bước vào tiết học đầu tiên của ban, nhìn thấy bên trong lớp không ít điều thú vị.

​Có một vài gương mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

​Lúc này, Tằng Diễm Phân đột nhiên nhớ đến cô cùng Phùng Tân Đóa và Hoàng Đình Đình đã từng ước định.

​"Đình Đình, cậu tiếp tục học lên đi, sau đó thay mặt ban của chúng ta giành lấy chức chủ tịch sinh viên, thậm chí nếu như mọi người không còn ở cạnh nhau, chúng ta vẫn đứng ở một nơi trong trường học được gọi là vị trí huyền thoại."

​"Vậy còn các cậu thì sao?"

​"Tớ cùng với Phân tỷ, và cả mọi người cùng nhau lưu ban, chờ những người khác trở về."

​"Ừm, Đóa Đóa nói đúng đó. Đợi đến khi mọi người hội tụ, sau đó sẽ cùng nhau tiến lên."

​Những người bạn cùng lớp đã từng xin nghỉ, cuối cùng đã trở lại. Tằng Diễm Phân nhìn vào họ, không khỏi rơi vài giọt nước mắt.

​​Tất cả mọi người đều ở cạnh nhau, như vậy mới là một ban chân chính.


​​END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro