《Only One》- Final.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Việt chủ động đến tìm Khổng Tiếu Ngâm vài lần, nhưng đều bị Khổng Tiếu Ngâm từ chối gặp mặt, cuối cùng một lần Khổng Tiếu Ngâm trực tiếp nói chia tay qua điện thoại. Triệu Việt thật sự không hiểu, vì thế muốn tìm đến cửa hỏi nàng cho rõ ràng, nhưng mỗi lần đến đều Khổng Tiếu Ngâm chắn ngoài cửa, vấp phải trắc trở nhiều lần như thế, Triệu Việt cuối cùng nản lòng thoái chí, không đi quấy rầy nàng nữa.


Cuộc họp vừa mới kết thúc, Tôn Nhuế liền nhận được điện thoại của Khổng Tiếu Ngâm, cô liếc mắt nhìn Từ Thần Thần đang đứng ở bên cạnh sắp xếp lại văn kiện, làm như không có gì xảy ra quẹo vào toilet.

"Nhanh như vậy đã nhớ tôi à?" Tôn Nhuế dựa lưng vào tường, khóe miệng mỉm cười.

Nghe đầu dây bên kia không nói gì, Tôn Nhuế liền tưởng tượng được khuôn mặt đang xem thường mình của Khổng Tiếu Ngâm, "Có chuyện gì, sao lại gọi đến lúc này?"

"Đúng là có việc, nhưng bây giờ cô qua đây một chuyến đi." Khổng Tiếu Ngâm khoanh tay, rất có hứng thú nhìn vào cô gái đang ngồi trên sofa nhìn chằm chằm mình.

"Bạn gái nhỏ của cô hiện tại đang ở nhà tôi uống trà đây."


Khổng Tiếu Ngâm cúp điện thoại, ngồi vào sofa đối diện nói, "Công ty Tôn Nhuế việc, có lẽ cô phải đợi một lát."

"Tôn Nhuế, Tôn Nhuế, kêu rất thân ha, cô không biết chị ấy đã có bạn gái rồi sao, Tiểu Tam?" Tiền Bội Đình lửa giận công tâm, phẫn nộ hóa thành dao nhỏ từ trong miệng, nàng muốn thông qua lời nói công kích Khổng Tiếu Ngâm, để nàng ta biết khó mà lui.

Nhưng Khổng Tiếu Ngâm giống như hoàn toàn không thèm để ý lời nàng nói, đã vậy còn nở nụ cười.

"Tùy cô nói thế nào nghĩ thế nào, chờ Tôn Nhuế đến sẽ tự cô ta nói với cô." Khổng Tiếu Ngâm đứng lên duỗi cái lưng, để lộ đường cong dáng người duyên dáng, tỏ ra mệt mỏi mà nói, "Tôi đi ngủ, cô muốn chờ thì chờ đi, dù cô ta tới cũng đừng có gọi tôi. Đúng rồi còn nữa, lúc cãi nhau nhớ nhỏ tiếng một chút, đừng có đánh thức tôi."


Tuy rằng nói như thế, nhưng Khổng Tiếu Ngâm trong mơ màng vẫn loáng thoáng nghe được đối thoại của bọn họ, có vẻ rất kịch liệt, nhưng lại nghe không rõ nội dung.

Không sao cả.

Khổng Tiếu Ngâm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Chờ Tôn Nhuế đi vào phòng nàng đánh thức nàng thì trời cũng đã tối, nàng lười nhác dựa vào lồng ngực Tôn Nhuế, đầu ngón tay chơi đùa với tóc dài của cô, mơ màng hỏi, "Cô ấy đi rồi?"

"Ừm, tôi đưa em ấy về rồi, trên đường vẫn luôn khóc."

"Cô thật đúng là làm người tốt tới cùng ha." Khổng Tiếu Ngâm kéo kéo tóc co, khiến Tôn Nhuế đau đến bắt lấy cổ tay nàng để ngăn nàng làm loạn lại.

"Cô gái nhỏ đó cũng quá thảm, gặp được cái tra nam như vậy." Khổng Tiếu Ngâm bất động thanh sắc rút tay về, một lần nữa cuốn mình trong ổ chăn, không để ý cô nữa.

Tôn Nhuế bị nàng đối xử như thế, vừa cạn lời vừa buồn cười, bèn thò lại gần đem cả người lẫn chăn ôm vào trong lòng, cọ cọ đầu nàng nói, "Chị có phải ghen tị hay không?"

"Tôn Nhuế, tôi không ngốc." Khổng Tiếu Ngâm quay đầu đối mặt với cô, nhìn vào gương mặt vĩnh viễn luôn khiến cô động tâm, "Biết rõ chỉ là hoa ngôn xảo ngữ, biết rõ gặp dịp thì chơi, nhưng tôi cũng sẽ vui vẻ, cũng sẽ khổ sở. Tôn Nhuế, cô nói tôi biết có phải tôi xứng đáng bị cô đùa bỡn tình cảm hay không a."

Tôn Nhuế nghe Khổng Tiếu Ngâm nói xong, trái tim giống như bị đột nhiên siết chặt làm cô hít thở không thông, cô do dự hỏi, "Có phải chuyện hôm nay làm chị lo lắng không?"

Khổng Tiếu Ngâm lắc đầu, trả lời nói, "Tôi chỉ suy nghĩ thôi, tình yêu cô cho tôi từ lúc bắt đầu đã không phải là duy nhất, cho nên giữa chúng ta sớm hay muộn cũng phải tách ra, chi bằng..."

"Đinh linh linh linh ..."

Chết tiệt. Tôn Nhuế dưới đáy lòng thầm mắng một tiếng, phẫn hận mà cúp điện thoại, kết quả vừa mới cúp đi lại gọi tới, Tôn Nhuế đành phải ấn nghe, còn mở loa lớn.

"Nhuế, em hiện tại ở đâu?"

"Làm sao vậy?"

Từ Thần Thần nôn nóng mà nói, "Vấn đề lỗ hổng tài chính của công ty lần trước, mọi người trước vận dụng tiền của bản thân để lấp bớt nó, nhưng hôm sau ba chị đến kiểm tra, vẫn còn thiếu một nửa, mọi người không thể làm gì khác nữa, Nhuế, em có thể đến đây xem tình hình được không?"

"Mọi người làm ăn cái kiểu gì thế!!!? Chuyện này hiện tại vẫn còn chưa xử lý được sao?" Tính tình Tôn Nhuế giống như núi lửa bùng nổi, "Tốt nhất cứ cố gắng đem thời gian kéo dài, để em nghĩ lại cách."

"Tiểu Khổng..." Tôn Nhuế không biết nên nói như thế nào, vấn đề giữa hai người còn chưa giải quyết, công ty bên kia lại có tin xấu đến, cả người cô là núi cảm xúc chồng chất như muốn nổ tung.

Khổng Tiếu Ngâm ánh mắt ảm đạm dần, nàng vươn tay nắm lấy đầu ngón tay Tôn Nhuế, giống như muốn cổ vũ, nhẹ nhàng nói, "Đi đi."



Tôn Nhuế trước khi đi, Khổng Tiếu Ngâm đưa cho cô một thẻ ngân hàng.

"Có ý gì?"

Khổng Tiếu Ngâm chỉ là cúi đầu, giọng nói bình tĩnh, giống như đang nói về một chủ đề không liên quan gì đến mình, "Này vốn dĩ là tiền của cô, coi như vật về chủ cũ, yên tâm, tôi một phân tiền cũng không động đến, toàn bộ trả lại cho cô."

"Nhưng ở đây còn nhiều hơn 30 vạn." Tôn Nhuế lật tấm thẻ lại, phía trên ngoại trừ mật khẩu và số tiền cô biết trên đó, bên cạnh còn có người dùng bút chì ở phía sau vẽ thêm một chữ thập, phía sau viết thêm 30 vạn.

"Coi như làm từ thiện."

Khổng Tiếu Ngâm trở mình, nhắm mắt lại, "Tôi không tiễn."




Tôn Nhuế trở về công ty, đem lỗ hổng tạm thời lấp đầy, cô nhìn một đám người đến đây nói với cô vất vả rồi, một đám người cảm ơn, bọn họ đến đây bắt tay cùng cười biết ơn, khiến cô cảm thấy thật ghê tởm.

Từ Thần Thần nói mọi người mau trở về vị trí công tác, còn mình thì cùng Tôn Nhuế về văn phòng của cô. Tôn Nhuế vừa mới đóng cửa lại, Từ Thần Thần đã ôm lấy cô, bất ngờ khiến Tôn Nhuế căng thẳng cả người, trong đầu thậm chí còn có ý định đẩy nàng ra.

"Thật sự cảm ơn. Nhuế, cảm ơn em đã cứu công ty của ba chị." Từ Thần Thần đỏ mặt nghĩ nghĩ, nói tiếp, "Chờ đợt thị sát này kết thúc, chị nói với ba chị xin nghỉ, chúng ta đi đến thành phố khác xem được không, chỉ chị và em."

Tôn Nhuế thật sự chịu đựng không được thân mật như thế, vì thế nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nghi hoặc hỏi, "Vậy chị tính khi nào cùng ba chị thẳng thắn quan hệ giữa chúng ta?"

Tôn Nhuế nhìn chằm chằm Từ Thần Thần, không buông tha dù chỉ một chút biểu cảm trên gương mặt nàng, nhưng sau khi nghe cô nói xong, nàng lại im lặng.

"Không phải chị không nghĩ tới, chỉ là ba chị cần thời gian." Từ Thần Thần lui về phía sau nửa bước, đưa tay ôm ngực, cúi đầu không muốn nói thêm nữa, "Chờ thêm một chút nữa không tốt sao?"

Quả nhiên. Tôn Nhuế nhếch môi cười, chị vẫn là con gái ngoan của ba, nhân viên tốt trong mắt cấp trên, chẳng qua chỉ dò hỏi một chút, câu trả lời của chị vẫn là nơi nơi trốn tránh.

Tôn Nhuế kéo lỏng carvat xuống một ít, ánh mắt trở nên cao ngạo lạnh nhạt, bình tĩnh nói, "Ngày mai em sẽ đệ đơn từ chức, em cũng tại đây chính thức nói chia tay với chị, chúng ta dừng ở đây đi."

Tôn Nhuế thật vừa lòng thưởng thức gương mặt đang không thể tin nổi của Từ Thần Thần, cô lắc lắc cái cổ, toàn thân đột nhiên thoải mái lên không ít.

Từ Thần Thần bắt lấy cánh tay Tôn Nhuế, nhưng lại bị cô tránh đi.

"Vì cái gì vậy Nhuế, chúng ta bình tĩnh nói chuyện không được sao?"

"Em không muốn nói nữa." Tôn Nhuế lấy áo khoác lên cổ tay, đem thẻ giám đốc ném trên bàn, "Tiền đã bù đắp tổn thất lần này em cũng không cần nữa, coi như ném đá trên sông, chị cũng đừng tới dây dưa cùng em nữa, nếu không em sẽ để ba chị biết con gái ngoan của công ta thế nhưng lại yêu thích nữ nhân đó, em nghĩ hẳn bác trai cũng không cho phép con gái mình kết giao cùng nữ nhân đâu."

"Em!" Từ Thần Thần bị cô làm nghẹn họng, nàng như thế nào cũng không nghĩ đến người yêu trở mặt lại vô tình khắc nghiệt như thế, hay là nên nói Tôn Nhuế trước nay ở trước mặt nàng chưa từng để lộ bộ mặt thật.

.

.

Ngày hôm sau, sau khi từ chức thành công, Tôn Nhuế đi trên đường, cả người nhẹ nhõm đến không thể nhẹ hơn. Cô gọi điện thoại cho Khổng Tiếu Ngâm nhưng lại không ai nghe máy, cô nhìn điện thoại, trong lòng dâng lên một cảm giác bấn an.

Chờ Tôn Nhuế đến nhà Khổng Tiếu Ngâm, cũng chứng thực được cảm giác bất an trong lòng – Khổng Tiếu Ngâm dọn đi rồi.

Tôn Nhuế phát hiện chủ nhà từ bên trong đi ra, nên tiến lên hỏi, "Dì ơi, người lúc trước ở chỗ này đâu rồi?"

Chủ nhà vừa khóa cửa vừa trả lời, "Dọn đi rồi, cô gái đó lớn lên rất xinh đẹp, không biết đã có bạn trai chưa, tôi còn có cháu trai lớn..."

Tôn Nhuế không kiên nhẫn cắt ngang lời bà, "Dì có biết cô ấy dọn đến chỗ nào không?"

Chủ nhà lầm bầm nói, "Cái này làm sao tôi biết được chứ..."


"Được lắm Khổng Tiếu Ngâm." Không thu hoạch được gì, Tôn Nhuế giận đến ngứa răng, cô ngồi lại vào trong xe, vừa muốn đốt một điếu thuốc, lại nhớ đến mình bởi vì người nào đó mà cai thuốc, cô vỗ vỗ tay lái, đem chân ga dẫm xuống, "Trốn cho kỹ vào, xem tôi khi nào bắt được chị."

.

.

Ba tháng sau


"Đinh li đinh la ---"

"Xin chào quý khách." Khổng Tiếu Ngâm cúi đầu lật xem sổ sách, hoàn toàn không biết có một tầm mắt nhìn mình không chớp mắt.

"Tiểu thư, cô muốn mua loại hoa nào?" Nhân viên cửa hàng đi đến bên cạnh Tôn Nhuế, lịch sự mỉm cười hỏi.

Tôn Nhuế lắc đầu, chỉ chỉ Khổng Tiếu Ngâm đang ngồi ở quầy xem sổ sách, "Tôi muốn cô ấy lại đây."

"A....Được." Nhân viên cửa hàng lập tức phản ứng, vị này có thể là người quen của cô chủ, cho nên mới chỉ thẳng nàng. Nhân viên cửa hàng đem Tôn Nhuế đưa đến trước quầy, mỉm cười sau đó gật đầu đi tiếp đoán những vị khách khác.

"Tôi cho rằng cô sẽ nhanh hơn chút." Khổng Tiếu Ngâm cũng không ngẩng đầu lên, bất chợt nói.

"Đúng là chậm trễ rất nhiều thời gian." Tôn Nhuế nhìn quanh cửa hàng bán hoa, nghiến răng nghiến lợi nói với nàng, "Khổng lão bản thật khiến tôi mỏi mắt tìm nha."

"Vị tiểu thư này, cô rốt cuộc muốn mua hoa gì?" Khổng Tiếu Ngâm hiển nhiên không muốn trả lời câu của cô, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn Tôn Nhuế.

"Hoa hồng."

Khổng Tiếu Ngâm tay cầm bút tạm thời dừng lại, rốt cuộc ngẩng đầu, mỉm cười lịch sự, "Tặng bạn gái sao?", nàng đem hai chữ bạn gái nhấn thật sự mạnh.

Tôn Nhuế thật sự quá thích bộ dạng ghen vô ý thức đáng yêu của nàng rồi.

"Đúng vậy." Tôn Nhuế nói đến có chút tự hào.

"Mấy bó?"

Đáy lòng Tôn Nhuế âm thầm bật cười, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được đôi mắt biến hóa đầy cảm xúc của Khổng Tiếu Ngâm.

"Một."

Tôn Nhuế chờ nhân viên cửa hàng đưa tới một bó hoa hồng tươi đẹp cho mình, sau đó đưa ra trước mặt Khổng Tiếu Ngâm, "Tặng cho chị."

Khổng Tiếu Ngâm đặt bút xuống bàn, cười nhạo, "Cô rõ ràng biết tỷ tỷ đây không ăn hoa này của cô."

"Vậy cái này thì sao?" Tôn Nhuế từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn bạc tự làm, vẻ mặt này là vẻ mặt nghiêm túc Khổng Tiếu Ngâm chưa từng thấy qua, nàng thậm chí còn nhìn thấy tay Tôn Nhuế run run.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn nhẫn không nói một lời, nàng càng im lặng, Tôn Nhuế càng sợ hãi, từ trước đến nay luôn tự tin là một tay già đời ở tình trường, thế mà ở thời điểm cầu hôn lại sẽ cẩn thận sợ hãi đối phương cự tuyệt.

Đang lúc Tôn Nhuế khổ sở cho rằng mình thất bại, Khổng Tiếu Ngâm cuối cùng lên tiếng, "Tình yêu của em là duy nhất sao?"

"A?" Tôn Nhuế hiện tại giống như một đứa trẻ ngơ ngác mới biết yêu.

Khổng Tiếu Ngâm cho rằng cô không hiểu, "Ý tôi là, tình yêu em cho tôi là duy nhất sao?"

Tôn Nhuế đột nhiên mờ mịt, cô không rõ loại cảm giác này. Nhưng cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn là đem ý nghĩ chân thật trong lòng mình nói ra, "Dịu dàng của em, chiều chuộng và quan tâm có lẽ đã cho quá nhiều người, nhưng em nghĩ tình yêu của em độc nhất, hiện tại chỉ thuộc về chị, về cũng chỉ là của chị."

Khổng Tiếu Ngâm phụt cười ra tiếng, mắng một câu đồ ngốc.

"Vậy Khổng lão bản, về sau chỉ bảo nhiều hơn."

Đeo nhẫn lên tay Khổng Tiếu Ngâm, cảm giác chung quanh thật có nhiều tầm mắt đặt vào hai người, Tôn Nhuế hiển nhiên kích động muốn nói gì đó, nhưng lại bị Khổng Tiếu Ngâm giống như lần trước kéo cổ áo đặt lên miệng cô một nụ hôn, ngăn cái miệng muốn nói lại.

"Câm miệng lại đi, đồ ngốc."


- END -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro