Chương 1: Sở Thu Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó mặt trời ló dạng, nắng sớm màu vàng mờ mờ chiếu lên người sinh ra một cám giác ấm áp, sau ngày đông chí, thời tiết tốt lên như vậy thật hiếm thấy.

Sở Thu Nguyệt nhìn ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài, bèn kéo ghế làm ổ trong sân phơi nắng, nửa tỉnh nửa mơ nằm thì nghe thấy bên cạnh vang lên vài tiếng khan đặc, nàng đảo mắt, ngồi thẳng người. Nghe được thứ người bên ngoài đang gào thét là cái gì thì mặt liền vô cảm nằm lại xuống ghế.

Thật ra rất đơn giản, chỉ là cái gì mà "Ta muốn thống nhất thiên hạ", "Ta muốn mỹ nữ như mây" mà thôi.

Khẩu hiệu này Tưởng Tiểu Cường nhà bên ngày đêm gào thét, mọi người sớm đã thành thói quen rồi.

Bên tai nghe thấy tiếng hạ nhân thảo luận cái gì đấy, Tưởng thiếu gia nhà bên làm sao lại trở thành như vậy, Sở Thu Nguyệt lười biếng tựa trên mặt ghế, trong lòng có hơi buồn cười.

Còn có thể là chuyện gì nữa, không phải là xuyên không thì là gì.

Nàng, cùng với Tưởng Tiểu Cường, đều là những người xuyên không tới.

Chỉ là lúc nàng xuyên không tới, nàng mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, lúc vừa tới đây, nàng khổ sở bàng hoàng, lại có phần kích động, khổ sở bàng hoàng đương nhiên không cần phải nói, chẳng có ai lại hi vọng phải rời khỏi cuộc sống mình đã quen để trở về thời cổ đại.

Mà kích động, chính là triều đại này không có trong sử thi, việc này có nghĩa là gì? Chính là thi từ của người xưa có thể thỏa thích copy, ca múa người đời sau phát minh cũng có thể tùy ý sử dụng. Chính là giống như trong tiểu thuyết xuyên không có ghi, quét ngang thiên hạ, mỹ nam xoay xung quanh.

Thế nhưng mà, Sở Thu Nguyệt lại chẳng làm gì cả.

Thứ nhất, trung thực mà nói, thành tích của nàng ở trường còn có thể chấp nhận, nhưng những thứ... cầm kì thi họa, thi từ cổ ngữ kia, hiện giờ nàng làm sao mà nhớ rõ, cho dù nhớ rõ thì cũng chỉ là một vài danh ngôn rải rác, những quyển sách có thể đọc thuộc thật sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Về phần những ca khúc cùng với vũ đạo, lĩnh vực này đúng là chỉ càng thêm bi kịch. Nàng cũng không tin những bài hát và vũ đạo của cổ nhân lại thua bởi mấy bài hát hiện đại với vài động tác động kinh.

Mà sáng tạo phát minh để mở cửa hàng cũng rất rất không thực tế.

Khéo vô cùng, ở đại học nàng học khoa tiếng Đức, về sau sẽ thành một phiên dịch viên nho nhỏ, thỉnh thoảng nhận được một vài công việc phiên dịch cho nhà xuất bản, tiền lương không cao, chỉ là hoạt động tự do, thời gian rất tự do.

Nhưng mà tiếng Đức ở đây thì có thể làm cái gì chứ~~...

Thứ hai, Sở Thu Nguyệt cũng đã suy nghĩ cẩn thận, ở hiện đại, mỗi khi sáng sớm chỉ cần đồng hồ báo thức kéo nàng dậy từ trong giấc ngủ mơ màng, nàng sẽ liền mặc niệm "Ta muốn làm mễ trùng (ăn rồi chờ chết), ta muốn làm mễ trùng" mà đi làm, bây giờ nàng ở nơi này, coi như là "gia đình thường thường bậc trung", nói cách khác, nàng hoàn toàn có điều kiện để làm mễ trùng.

Điều kiện tốt như vậy, vì sao nàng lại phải ôm những thứ tên tuổi không đâu kia vào người?

Chính vì thế, Sở Thu Nguyệt liền thong thả rảnh rỗi sống bảy năm, học một chút nữ công, thỉnh thoảng đi theo nữ tiên sinh "giỏi" học hành, giỏi ở đây là chữ Hán, chỉ là phồn thể mà thôi, hơn nữa cũng không có dấu chấm câu, dù sao Sở Thu Nguyệt liền xem như không biết. Giả vờ ngơ ngác sinh hoạt, lúc nào cảm thấy nhàm chán liền vào thư phòng phụ thân, trộm hai quyển tiểu thuyết giải lao.

Vốn dĩ tưởng rằng thời gian sẽ thanh tĩnh trôi qua như vậy, ai ngờ Tưởng Tiểu Cường nhà bên bỗng nhiên nổi điên, những cách dùng từ vừa lạ vừa quen kia, cộng thêm tự tin như gió cuốn của Tưởng Tiểu Cường khiến cho Sở Thu Nguyệt lập tức hiểu rõ, đối phương cũng là người xuyên không, hơn nữa rất không may, còn là một tên bệnh trúng độc YY tiểu thuyết vô cùng nặng.

Hai người đang thảo luận chuyện Tưởng Tiểu Cường này chính là hai hạ nhân, một là Vương bà, một là Tiểu Đào.

Hai người vừa nói huyên thuyên, vừa chậm rãi đi về phía phòng bếp, kết quả là trên đường nhìn thấy Sở Thu Nguyệt đang uốn trong ghế.

"AAAA..., Nhị tiểu thư, sao người lại ở đây." Vương bà kinh ngạc nói.

Sở Thu Nguyệt mở to mắt, giả vờ không biết gì nói: "Ồ, ta vẫn ngủ ở đây mà, sao vậy?"

Tuy nàng không thích người khác nói huyên thuyên, nhưng ở nơi này, ti vi không có, máy tính cũng không, hơn nữa chuyện của Tưởng Tiểu Cường đúng là vô cùng hiếm lạ, người khác không nói gì mới là kỳ quái. Cho nên Sở Thu Nguyệt dứt khoát giả vờ hồ đồ - huống chi nàng là một đứa trẻ mười hai tuổi, cho dù là chủ tử thì giáo huấn một bà lão ba bốn mươi tuổi như vậy cũng quá là khó nhìn.

Vương bà thở dài một hơi, cười nói: "Nhị tiểu thư, người đừng ngủ ở đây. Bây giờ thời tiết đang lạnh, ngủ ở bên ngoài rất dễ nhiễm phong hàn!"

"A... ta biết rồi." Sở Thu Nguyệt gật đầu, "Cũng bởi vì trời lạnh, thật vất vả mới có chút nắng nên ta muốn phơi nắng một chút, ai ngờ không để ý đã ngủ quên."

Nàng chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, duỗi lưng một cái.

"Ồ, Tiểu Lục đâu rồi?" Vương bà nghi hoặc nhìn nhìn chung quanh.

Tiểu Lục chính là nha hoàn thiếp thân của Sở Thu Nguyệt.

"Ta muốn phơi nắng, nên để cho nàng ấy đi chơi một lúc." Sở Thu Nguyệt cười cười.

Vương bà không đồng ý chau mày: "Tiểu Lục cũng thật là, mặc dù là người cho nàng ấy đi chơi, nhưng nàng ấy cũng không thể cứ thế mà đi, còn để người ngủ ở đây."

Vương bà ở Sở gia đã lâu, lại rất được phu nhân tin tưởng cho nên nghiễm nhiên làm quản sự, có thể nói Tiểu Lục như thế cũng là chuyện hợp lý.

"Không sao." Sở Thu Nguyệt lắc đầu, nhìn giỏ đồ ăn trên tay Vương bà và Tiểu Đào, nói, "Hai người đi mua thức ăn về à? Nhanh đưa vào phòng bếp đi, ta hơi đói bụng."

Nói xong lại vuốt bụng nhỏ.

Thân thể của nàng nhỏ nhắn, trắng nõn nà, đôi mắt vừa lớn vừa sáng, rất đáng yêu, dáng vẻ vân vê bụng lại càng nói không hết độ ngây thơ đáng yêu. Trong lòng Vương bà yêu thích vô cùng, vội vàng cười nói: "Ài!"

Sau đó vội kéo Tiểu Đào vào phòng bếp.

Nhìn Vương bà và Tiểu Đào đi xa, Sở Thu Nguyệt nghĩ ngợi, chớp đôi mắt vụng trộm đi ra ngoài cửa.

Tuy nói những hành vi kia của Tiểu Cường không hoàn toàn chính xác là não tàn nhưng tốt xấu cũng là tới đây bảy năm mới được gặp một người duy nhất là "người hiện đại", bây giờ phỏng chừng cũng sắp bị đưa đến tháp người điên, vẫn là nên đi ngó hắn một chút vậy.

Sở Thu Nguyệt đi tới ngoài cửa, chỉ thấy người Tưởng gia đang muốn đè hắn đưa lên xe.

Tưởng lão gia đang nhỏ nhẹ nói khích lệ Tưởng Tiểu Cường: "Bây giờ chuyện của nghiệt tử con thành chuyện gièm pha náo loạn của cả thành rồi, ta chỉ có thể đưa con tới tháp người điên tránh xì xào đã, đợi khi mọi việc qua đi sẽ đưa con về, nhưng nếu con vẫn không biết tốt xấu, ta đây đúng là...!"

Tiểu Cường híp mắt, bỗng nhiên nở nụ cười: "Con hiểu rồi! Cứ theo lời cha vậy. Trước tiên..." hắn có vẻ như không nhớ ra, dừng một chút, nói tiếp. "Con đi bệnh viện tâm thần nhất định là ý chỉ của Thượng Thiên, nhất định con có thể phát hiện ra bí tịch tiền nhân lưu lại trong đó... Đúng vậy! Núi non không nơi nào là cụt đường, đây mới là chân lý!"

Nói xong nắm chặt tay, lại không cần đẩy, tự mình đi vào xe.

Tưởng lão gia và nguyên một đám thị vệ xung quanh trợn mắt há mồm, Sở Thu Nguyệt đứng trong sân nhìn, dở khóc dở cười.

Chờ bọn họ đều đi rồi, Sở Thu Nguyệt mới lắc lắc đầu.

Tưởng Tiểu Cường kia... Đúng thật là...

Ngay cả chuyện trong bệnh viện tâm thần cũng nghĩ đến, coi như cũng là một loại cảnh giới.

Chỉ là Tưởng Tiểu Cường dù sao bây giờ cũng bị đưa vào tháp người điên, vốn là đang bị giày vò, bây giờ cũng yên tĩnh lại chút, như vậy nói cách khác thì không cần phải xen vào việc của hắn nữa rồi.

Sở Thu Nguyệt để ý so sánh, lại nhớ tới "Đại tiểu thư Sở Gia ở kinh thành 8 tuổi cho ra bộ "Thủy Điều Ca Đầu" kia.

Sở gia ở kinh thành kia đương nhiên chính là có liên hệ với Sở Thu Nguyệt. Đó là bổn gia của bọn họ. Sở lão gia của Sở Gia ở kinh thành, Sở Liên Đinh, chính là đại bá của nàng, là ca ca ruột của cha nàng, Sở Liên Bình.

Mà Sở đại tiểu thư 8 tuổi cho ra bộ "Thủy Điều Ca Đầu" Sở Lưu Uyển chính là đường tỷ của nàng.

Sở Liên Đinh năm đó được giải nhất trong một cuộc thi, bẻ được cành quế, về sau làm quan ở kinh thành, một bước lên mây, bây giờ đã là Chưởng viện học sĩ của Hàn Lâm Viện, là quan nhị phẩm, có chút uy phong, nhà có ba phòng thê thiếp. Đáng tiếc mãi không có con, chỉ có ba đứa con gái, cách đây ít năm vợ lẽ sinh ra được một tiểu tử mập mạp, tính ra bây giờ chắc cũng chỉ vừa biết đi mà thôi.

Chỉ là, ai nói nữ không bằng nam gặp Sở Lưu Uyển liền sẽ phải câm miệng.

Vào đầu năm thứ hai Sở Thu Nguyệt tới đây, Sở đại tiểu thư Sở gia ở kinh thành Sở Lưu Uyển bỗng nhiên nổi tiếng, viết ra bộ "Thủy Điều Ca Đầu", tuyệt diễm kinh thành, quan lại kinh hoa.

Mà lúc Sở Thu Nguyệt sờ tới bộ này, mặt liền nghệt ra.

Nàng nhớ rõ ràng, đây chính là thủ từ của Tô Thức, là tác phẩm trên sách trung học trước đây, sao lại trở thành tác phẩm của Sở Lưu Uyển rồi?

Nguyên nhân không cần phải nói, đương nhiên chính là Sở Lưu Uyển cũng là xuyên không.

Về sau Sở Lưu Uyển không ngừng cố gắng, không ngừng ra tác phẩm mới, chỉ là tốc độ đã chậm hơn, hơn nữa ngẫu nhiên là từ, ngẫu nhiên là thơ, ngẫu nhiên là phú hoặc từ, phong cách cũng thay đổ cực kì nhanh khiến người ta nghi hoặc. Trong đó mặc dù không thiếu những câu kinh người nhưng luôn luôn có vẻ là lạ, không đủ trôi chảy. Chỉ là khuyết điểm không che được ưu điểm, tóm lại cái thanh danh "Đệ nhất nữ tài tử từ lúc Quân Triêu khai triều đến nay" của Sở Lưu Uyển cứ như vậy mà truyền ra.

Sở Thu Nguyệt vẫn luôn không có động tác gì bởi vì nhìn mấy biểu hiện của Sở Lưu Uyển liền có thể đoán được, người này cực kỳ thích nổi danh, nếu mình đi nhận thân chỉ sợ còn chưa kịp ôn chuyện, Sở Lưu Uyển đã nhận định là phải lo lắng rồi~~~ Đối phương nhất định sợ hãi nàng đoạt danh tiếng của nàng ta.

Phụ thân của nàng Sở Liên Bình là thương nhân. Làm ăn không lớn không nhỏ, cũng may ở chỗ bọn họ hiện giờ triều đại toàn bộ đang mất quyền, cũng không bị tư tưởng nhà nông đè ép buôn bán, cho nên tuy là thương nhân nhỏ nhưng Sở Gia cũng vẫn sống không tồi lắm.

Chỉ là, nói cho cùng thì cũng như học bài, thi đậu, làm quan vậy. Đường đi thoạt nhìn như chính đồ, năm đó Sở Liên Bình và Sở Liên Đinh cùng nhau gian khổ học tập, kết quả ca ca thì đỗ cao trung, mình lại thi rớt, còn vì thường thường bị cha mẹ trách móc nặng nề cho nên đến hôm nay, trong tâm Sở Liên Bình vẫn luôn có sạn. Sở Liên Đinh thường gọi Sở Liên Bình qua ở mấy hôm, ông đều không chịu. Chỉ muốn ở lại Thủy Lễ thành không lớn không nhỏ này, làm việc buôn bán của mình.

Việc Sở Liên Bình nhất định không chịu tới Sở Gia ở kinh thành kia, Sở Thu Nguyệt thật cũng không lo lắng gì cho lắm.

Chỉ là hội thi Hương năm nay, vị ca ca tốt Sở Triều Sinh kia của nàng đoạt giải cao trung khiến cho Sở Liên Bình hãnh diện, Sở Liên Bình vui mừng vô cùng, vì thế dứt khoát để cho Sở Triều Sinh tới ở trong Sở gia ở kinh thành, nắm quan hệ của Sở Liên Đinh, thuận tiện làm quen, sau đó có thể đề bạt người của ông. Chỉ nói đến cuối năm sẽ mang theo mấy người Sở Thu Nguyệt tới đó mừng năm mới.

Thật ra Sở Triều Sinh bây giờ mới 17 tuổi, có thể làm như thế đã là cực kỳ lợi hại. Nhưng lại nói, ngọc không mài không sáng, Sở Liên Bình cũng hiểu đạo lý này, thế nên cho dù người khác thưởng thức hắn, cũng sẽ không thật sự cho hắn lấy được thành tích gì tốt trong thi Hương, ngược lại sẽ chỉ để hắn dừng ở thi Hội.

Thế nhưng Sở Liên Bình muốn, ít nhất cũng nên để cho hắn có chút kiến thức đã, đợi ba năm nữa, có lẽ Sở Triều Sinh có thể đỗ tiến sĩ rồi, thậm chí còn có khả năng thành Trạng nguyên!

Ở phương diện kia, Sở Liên Bình cũng muốn khoe khoang một phen.

Dù sao thì tuy rằng trong nhà Sở Liên Đinh có ba vị thê thiếp nhưng lại kém may mắn, chỉ sinh con gái, gần đây mới sinh được một đứa con trai, mới vừa biết đi.

Sở Thu Nguyệt vừa nghĩ tới những chuyện thượng vàng hạ cám này là lại chỉ biết văn vê tóc thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro