Chương 11: Đến bắt mạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa ăn xong, mấy người Giang Phàm đều hơi mệt mỏi, vì thế liền được đám gia nhân dẫn đến phòng tắm rửa, nghỉ ngơi.

Sở Xuân Nguyệt kéo Sở Thu Nguyệt cùng tản bộ với mình, Sở Thu Nguyệt nhận thấy nói chuyện với Giang Thành Văn có phần miễn cưỡng nên liền đồng ý rồi đi theo Xuân Nguyệt tản bộ trong sân. Sở Thu Nguyệt cầm túi thơm trong tay. Loại túi thơm này ngoài phát ra hương thơm, còn có cả hơi ấm. Lúc trước, khi Sở Thu Nguyệt thấy loại túi thơm này rất lấy làm ngạc nhiên, sau đó mới dần dần hiểu ra nguyên lý - ở bên trong nó có một cái lò sưởi tay rất nhỏ, chính là một cái vòng phẳng, cho dù có xóc nảy thế nào cũng không bị đảo lộn, cho nên có thể tỏa ra hơi ấm, cũng có thể giữ được mùi hương.

Bây giờ là tháng một, ngày ngắn, trời tối nhanh hơn, ánh trăng cũng không quá sáng, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt rọi vào khuôn mặt thanh tú của Sở Xuân Nguyệt, làm cho người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp.

Hai người bước từng bước lặng lẽ đi, Sở Thu Nguyệt vẫn im lặng, cuối cùng vẫn là Sở Xuân Nguyệt chịu thua, nói: "Thu Nguyệt, muội cảm thấy Giang Thành Văn là người như thế nào?"

"A?" Sở Thu Nguyệt nhìn nàng ta, lắc đầu nói "Tỷ muốn nói về mặt nào?"

Sở Xuân Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: "Tất cả, ví dụ như diện mạo, tính cách...."

Sở Thu Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Muội cũng không biết rõ, dù sao muội với huynh ấy cũng không thân. Có điều là 5 năm không gặp, huynh ấy đẹp hơn trước kia nhiều, càng giống nam tử hán."

"Ừ đúng vậy, tỷ cũng thấy đệ ấy rất đẹp." Sở Xuân Nguyệt vội vàng gật đầu "Phải nói đệ ấy bây giờ đã vô cùng đẹp trai, đợi đệ ấy trưởng thành hơn nữa, chắc chắn sẽ làm cho người ta thêm choáng váng."

"Có chuyện gì sao?" Sở Thu Nguyệt hỏi vào chuyện chính, "Rốt cuộc là tỷ đang muốn nói chuyện gì?"

Sở Xuân Nguyệt ho khan một tiếng, nói: "Thu Nguyệt muội có biết "Gần quan được ban lộc" không?"

"Muội biết." Sở Thu Nguyệt gật gật đầu "Ối, chẳng lẽ tỷ với biểu huynh......."

Ngoài dự đoán của Thu Nguyệt, Sở Xuân Nguyệt lắc đầu: "Đương nhiên là không phải. Nhưng cho dù có như thế, một thiếu nữ như tỷ làm sao có thể chủ động được?"

Sở Thu Nguyệt oán thầm trong lòng, là ai trước đó vài ngày đã la to nam nữ bình đẳng và vân vân? Tại sao bây giờ lại có thể ngượng ngùng như thế.......

Nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Vậy tỷ nói những thứ này là có ý gì....."

"Gần quan được ban lộc." Sở Xuân Nguyệt vẫn không trả lời nàng, chỉ lặp lại những lời này một lần nữa, sau đó cười vui vẻ một cách kỳ lạ.

Sở Thu Nguyệt không hiểu rõ ràng nên càng nghi hoặc, Sở Xuân Nguyệt dường như chia sẻ được suy nghĩ với Thu Nguyệt nên rất vui vẻ vỗ vai Thu Nguyệt: "Khuya rồi, chúng ta về đi, cũng đến giờ nghỉ rồi."

Nói xong đúng lại ra chiều vui vẻ.

Sở Thu Nguyệt vẫn không hiểu được, mãi đến khi nàng nhớ lại câu "Gần quan được ban lộc" mới giật mình nghĩ đến ----- không phải ý Sở Xuân Nguyệt là Giang Thành Văn sẽ thích nàng ta rồi sau đó sẽ yêu nàng ta chứ?

Việc này, việc này...

Không lý nào Sở Xuân Nguyệt có ý định người cùng nhà mà sinh con với Giang Thành Văn chứ?

Cuối cùng chỉ có thể an ủi mình rằng: dù sao thì Sở Xuân Nguyệt cũng không phải là người theo đuổi, bằng không sẽ rất khó coi....

Sự thật thì Thu Nguyệt nghĩ Sở Xuân Nguyệt như vậy cũng là quá tốt rồi.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đang ăn sáng ở đại sảnh, Thu Nguyệt vừa khéo léo đối đáp với Giang Phàm, vừa tò mò vì sao hôm nay Sở Xuân Nguyệt lại dậy muộn như thế.

Kết quả chỉ thấy Tiểu Trúc đi tới, lo lắng nói với Giang Thiến Thiến: "Lão phu nhân, đại tiểu thư sáng nay thức dậy lại cảm thấy thân thể mệt mỏi, rất khó chịu, sợ rằng đã nhiễm phong hàn."

"Hử?" Giang Thiến Thiến hơi kinh ngạc "Tại sao đang khỏe mạnh lại nhiễm phong hàn....."

Tiểu Trúc lắc đầu nói: "Nô tì cũng không hiểu được. Đại tiểu thư nói có lẽ tại tối hôm qua đi ra ngoài cùng nhị tiểu thư một chút nhưng quên cầm theo túi hương cho nên cảm lạnh."

"Ra là như vậy" Giang Thiến Thiến nhíu mày, chợt nhìn về phía Sở Thu Nguyệt "Thu Nguyệt, con không sao chứ?"

"Con không sao." Sở Thu Nguyệt lắc lắc đầu "Hôm qua con có mang theo túi hương."

"Vậy thì tốt." Giang Thiến Thiến gật đầu, nói với Tiểu Trúc "Đã vậy thì đi gọi thầy thuốc đi....."

Đang nói bà bỗng dừng lại, quay về phía Giang Phàm che miệng cười mỉm nói: "Xem ta này, còn mời thầy thuốc đến đây làm gì? Nơi này không phải đã có sẵn hai người rồi sao?"

Giang Phàm lắc đầu vuốt râu nói: "Không phải hai mà là ba người!"

Nói xong ông chỉ Giang Thành Văn đang im lặng ăn cơm, nói: "Thành Văn từ nhỏ đi theo ta học, hiện nay đối phó với những căn bệnh nhẹ này không phải là vấn đề."

Giang Thiến Thiến gật đầu: "Thật đúng là không tồi."

Giang Thành Văn ngẩng đầu, ngượng ngùng cười, không nói gì.

Cơm cũng vừa ăn xong, cuối năm trong nhà nhiều việc, ai ai cũng bận rộn, vì vậy Xuân Nguyệt có chuyện gì mà khó nói thì nên cho người gọi bọn họ.

Giang Thiến Thiến và Sở Thu Nguyệt hiểu được ý của Giang Phàm, lần trước Sở Xuân Nguyệt ngã gần hồ nước, lúc sau tỉnh lại lại bắt đầu nổi điên, mới chỉ trở lại bình thường gần đây, nếu như lần này vì căn bệnh này mà xảy ra chuyện gì thì thật khiến cho người ta không chịu nổi.

Tuy nói trong lòng ba người đều có suy nghĩ nhưng đều e ngại Giang Phàm nên cũng không biểu hiện ra ngoài.

Tuy rằng Giang Phàm mới cười nói rằng Giang Thành Văn cũng được coi như thầy thuốc, nhưng phép tắc là phép tắc, Giang Thành Văn vẫn không thể vào phòng của Sở Xuân Nguyệt. Vì vậy tất cả mọi người đều vào phòng nàng ta, chỉ ngoại trừ huynh ấy.

Nhìn Giang Thành Văn thành thật đứng ở cửa, Sở Thu Nguyệt suýt nữa đã cười to.

Nàng còn không biết tâm tư của Sở Xuân Nguyệt sao? Đáng tiếc là Sở Xuân Nguyệt không hiểu rằng với tuổi bây giờ của nàng thì không thể để phái nam vào khuê phòng, cho dù là anh em họ cũng không được. Hơn nữa Sở Xuân Nguyệt đã đến tuổi cập kê nên lại càng không được.

Quả nhiên, thấy có người bước vào phòng, Sở Xuân Nguyệt nằm ở trên giường bệnh lóe mắt lên, nàng ta đưa măt nhìn quanh mọi người một vòng, sau đó lại suy sụp rồi ngã xuống.

Sở Thu Nguyệt ngồi ở bàn trà có hơi không đành lòng.

"Xuân Nguyệt, không thoải mái sao? Ta mời người tới khám cho con." Giang Thiến Thiến tiến lại gần giường, đưa tay sờ trán Xuân Nguyệt, sau đó lắc đầu "Rất tốt, không bị sốt."

Giang Phàm kì lạ hỏi, "Muội chỉ cần dùng tay sờ liền biết ư? Chưa hẳn đã đúng."

Giang Thiến Thiến cười cười "Có người mẹ nào lại không biết về thân thể của con gái? Bản thân sốt hay không cũng không biết là Xuân Nguyệt, Thu Nguyệt và cả Triều Sinh, còn muội tất nhiên đều hiểu rõ"

Giang Phàm vuốt râu cười, sau đó đưa tay ra bắt mạch, khi tay chuẩn bị chạm tới cổ tay Xuân Nguyệt, nàng ta bỗng nhiên nói: "À, biểu đệ đâu rồi ạ?"

Giang Phàm ngẩn người, nói: "Nó là nam sao có thể vào phòng con, tất nhiên là phải đứng chờ ở bên ngoài."

Sở Xuân Nguyệt vừa nghe bèn vội vàng nói: "Ôi, không có việc gì đâu ạ, cho đệ ấy vào đi. Cậu xem, Thành Văn biểu đệ chắc là chưa hề có kinh nghiệm về bắt mạch? Vừa khéo con đang mắc bệnh nhẹ, hay để đệ ấy chẩn thử xem."

Giang Thiến Thiến nhíu mày: "Xuân Nguyệt, đừng phá, để cho cữu cữu chẩn bệnh giúp con."

Sở Xuân Nguyệt cố chấp nói: "Không sao mà, dù sao sau này biểu đệ học xong cũng phải vào khuê phòng nữ nhân để xem bệnh? Huống chi chúng con còn là tỷ đệ!"

Giang Phàm cười cười: "Xuân Nguyệt thật là biết suy nghĩ cho Thành Văn."

Lấy lòng bây giờ thì tương lai mới được lòng cha mẹ chồng, Sở Xuân Nguyệt ngọt ngào cười: "Tất nhiên rồi."

Sắc mặt hồng hào, hơi thở khỏe mạnh, làm sao có thể là một bệnh nhân được?

Giang Phàm đảo mắt nhưng cũng không vạch trần. Ông quay sang hỏi ý kiến Giang Thiến Thiến. Bà nhìn Sở Xuân Nguyệt, thấy nàng ta nhất quyết như vậy nên bất đắc dĩ gật đầu. Vì thế Giang Thành Văn lại được gọi vào trong.

Nghe nói muốn hắn xem bệnh cho Sở Xuân Nguyệt, hắn cũng không kháng cự gì, gật đầu, lại lấy ra một sợi tơ không to không nhỏ cột vào tay Sở Xuân Nguyệt. Nàng ta sửng sốt: "Đây là..... đệ đang làm cái gì vậy?"

"Thành Văn chạm vào tay con không được tự nhiên nên dùng sợi tơ này cột vào." Giang Phàm giải thích

"À, việc này sẽ khó mà chính xác được phải không?" Mặt Sở Xuân Nguyệt đang cười cứng lại.

Tối qua nàng ta cố ý bắt Tiểu Trúc trộm ở phòng bếp vài quả dưa chuột cùng với nước nóng, đặc biệt thoa ở tay, mục đích để sáng nay Giang Thành Văn cầm tay nàng sẽ vừa có cảm giác ấm nóng và thơm mát. Kết quả một sợi tơ lại làm cho cố gắng của nàng ta đều uổng phí, đúng, đúng thật là....... Nàng ta cũng không tin Giang Thành Văn vuốt sợi tơ kia vừa lạnh vừa cứng có thể có được cảm giác gì.

Giang Thành Văn cảm thấy khó mở miệng, có thể là sợ người khác nghi ngờ y thuật của hắn, thế nên phải cố nén cái cảm giác ngượng ngùng, ngược lại phải tỏ ra hơi nghiêm túc: "Biểu tỷ nói đây chỉ là bệnh nhẹ quả thật không sai."

Sở Xuân Nguyệt nhìn hắn, không chút bực mình, còn làm dáng vẻ giật mình "Thì ra là thế". Vừa thẹn vừa cười "Ta hồ đồ, khiến biểu đệ chê cười."

Giang Thành Văn lắc đầu, nói "Không có việc gì."

Vừa dứt lời liền nhấc chân định quay đi.

Sở Thu Nguyệt hơi ngạc nhiên, Sở Xuân Nguyệt hơn phân nửa là không bị bệnh, không biết Giang Thành Văn có thể chẩn ra cái gì? Chỉ sợ đến lúc đó không có gì cả, Sở Xuân Nguyệt lại tìm ra cơ hội để bảo không nên có sợi tơ kia. Lúc đó thì Giang Thành Văn phải nắm tay Sở Xuân Nguyệt...

Ai ngờ rằng Giang Thành Văn bắt mạch trong chốc lát, bèn thu hồi tay rồi nói "Cũng không phải là bị nhiễm phong hàn. Mạch của biểu muội đập nhanh. Nhưng không phải là quá nghiêm trọng cho nên mới chưa bị sốt, bởi vậy cô mới không nhận ra. Biểu tỷ âm hư hỏa vượng, thiếu máu, nên cần nghỉ ngơi thật tốt, tỷ nên đi ngủ sớm, thức ăn cũng phải loãng, dễ tiêu, có thể là cháo."

Giang Thành Văn ngày thường nói rất ít, bỗng nhiên bây giờ lại nói nhiều như vậy, Giang Phàm cười tủm tỉm nghe, vừa lòng gật đầu, "Nói rất đúng, không biết bắt mạch sẽ không thể biết rõ như vậy."

Dứt lời ông cũng cầm lấy sợi tơ, chốc lại nở nụ cười "Đúng vậy, đúng vậy!"

Sở Xuân Nguyệt hơi mơ màng, đang không bệnh lại chẩn ra bệnh, đúng là không thể lường trước được. Sở Xuân Nguyệt vốn có ý nghĩ nếu bọn họ không thể tìm ra bệnh thì mình sẽ nói là do bản thân nghĩ nhiều. Ai mà ngờ được....

Hơn nữa âm hư hỏa vượng, thiếu máu là ý gì?

Sở Xuân Nguyệt nghĩ không thông liền hỏi "Âm hư hỏa vượng là có ý gì? Thiếu máu thì con có thể hiểu được sơ....."

Sở Thu Nguyệt đang ngồi xuống bên cạnh, nàng đang muốn xem cuộc vui nên mới đến, lập tức hiểu được Sở Xuân Nguyệt, chỉ cần cẩn thận quan sát nét mặt của Xuân Nguyệt thì có thể hiểu rõ được thế nào là biến đổi bất ngờ, cái gì gọi là thế sự vô thường....

Nàng gọi Tiểu Lục lấy hộ mình một chén trà rồi ngồi bên cạnh nghe.

Vốn dĩ đang định hỏi nhưng Sở Xuân Nguyệt lại vừa vặn nói ra, nàng liền vừa uống trà, vừa nghe vậy.

Giang Thành Văn từ tốn giải thích: âm hư hỏa vượng có ý là âm khống chế dương, dương không nên sinh bệnh, biểu hiện là hay cáu gắt, hai má ửng hồng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro