Chương 17: Xem xúc cúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không bình thường!

Trong lòng Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển lúc này đều có suy nghĩ như vậy.

"Ôi, tóm lại là tiền bạc ta thật không có cách nào để giúp!" Sở Lưu Uyển nhíu mày, "Ta vốn tưởng muội đã nói qua với thúc thúc thẩm thẩm mới đồng ý giúp muội, đến cả việc cơ bản muội cũng chưa xử lí tốt thì làm thế nào để người khác tin phục?"

Sở Xuân Nguyệt thấy Sở Lưu Uyển mất hứng cũng không nói gì nữa, liền quay sang nói với Thu nguyệt: "Thu Nguyệt, muội cảm thấy cha mẹ có đồng ý không?"

Sở Thu Nguyệt nói: "Trước kia thì có thể nhưng bây giờ...... đã xảy ra nhiều việc như vậy, chính tỷ cũng tự hiểu đi."

Dứt lời liền không để ý tới nàng ta và Sở Lưu Uyển, chạy đến bên người Giang Thiến Thiến.

Sở Lưu Uyển cũng muốn tiến lên, lại bị Sở Xuân Nguyệt quấn quít lấy không thể đi tới, Sở Xuân Nguyệt vẫn ồn ào đòi Sở Lưu Uyển giúp nàng ta, nói cái gì Sở Lưu Uyển cho dù không có tiền, trang sức trên người cũng có thể cầm đồ, có thể đổi tiền......

Sở Lưu Uyển quả thật cũng bị nàng ta chọc tức chết.

... Nhìn qua hai người kia tuy không nói chuyện nhưng lại hòa thuận vui vẻ, Sở Lưu Sương vẫn tự tiêu khiển đi xem này xem kia, không nói chuyện cùng người khác, Giang Thiến Thiến và Hà Tương Tư vừa nói xong, Sở Thu Nguyệt đã tiến đến gần Sở Yên Ba: "Nhị Đường tỷ."

"Ừ. Thu Nguyệt." Sở Yên Ba cười cười với nàng.

Bởi vì đều cùng vai vế, Sở Thu Nguyệt lại có vẻ mặt hòa khí, Sở Yên Ba liền không câu nệ cười rộ lên nhìn rất đẹp.

"Nhị Đường tỷ, tỷ có đi xem xúc cúc không?" Sở Thu Nguyệt không biết nói gì đành hỏi đại "Muội nghe mẹ nói, chúng ta thăm hết phố, về nhà ăn cơm, giờ Thân là có thể đi xem đại hội xúc cúc."

"Không biết, chuyện này tính sau." Sở Yên Ba dường như hơi cố kỵ với hai vị Đại tiểu thư Sở gia, chỉ lắc đầu.

"Vậy sao......" Sở Thu Nguyệt cũng đoán được nên không nhắc lại.

Nàng suy nghĩ nửa ngày, cũng hiểu được mình và Sở Yên Ba không có đề tài chung, cũng may Sở Yên Ba tự nhiên mở miệng: "Thu Nguyệt, Thủy Lễ thành có nhiều chỗ chơi không?"

"À?" Sở Thu Nguyệt ngẩn người, gật đầu, "Rất nhiều."

Dứt lời nhìn bốn phía rộn ràng nhốn nháo người, nói: "Không phồn hoa như kinh thành, không nhiều người như kinh thành, không lớn như kinh thành, nhưng mà vẫn rất tốt."

"Ừ, mỗi nơi đều có một đặc điểm riêng." Sở Yên Ba gật đầu, " Hơn nữa nhiều nơi tuy lớn nhưng cũng không có gì tốt."

Sở Thu Nguyệt đồng ý, nói: "Đúng vậy, Thủy Lễ thành thật ra rất tốt, bốn phía đều có núi nhỏ, còn có một con sông, coi như là non xanh nước biếc. Về sau có cơ hội, nhị Đường tỷ cũng nên tới thăm quan."

"Ừ." Sở Yên Ba gật đầu, khẽ mỉm cười, thoạt nhìn thật muốn đi.

Ôi chao, nếu nói là Sở Lưu Uyển, Sở Lưu Sương cuộc sống không như ý, vậy cũng chả là gì so với Sở Yên Ba.

Sở Thu Nguyệt nói: "Đúng rồi, từ lúc muội tới đây vẫn chưa nhìn thấy Nguyên Sơ, lúc về nhất định phải đi thăm. Nó chắc là đáng yêu lắm?"

Nhắc tới đệ đệ của mình, Sở Yên Ba lại không hề vui vẻ, nàng ấy lắc đầu nói: "Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng mẹ quá lo lắng cho nó, chỉ cần không có việc gì, liền một tấc cũng không rời, ăn cơm cũng ăn cùng nó ở trong phòng, chăm sóc nó từng giờ từng phút, cũng không để cho người khác nhìn thấy Nguyên Sơ...... Chăm sóc quá mức, ta cảm thấy đối với Nguyên Sơ như vậy cũng không tốt."

"Đúng vậy." Sở Thu Nguyệt gật đầu.

Nhìn dáng vẻ Tôn Sắt Tiêm cũng đoán được một phần.

Chỉ là, Tôn Sắt Tiêm quan tâm Sở Nguyên Sơ như vậy, chắc chắn là không quan tâm Sở Yên Ba, Sở Yên Ba vốn là con vợ lẽ, nếu như ngay cả mẹ ruột cũng không quan tâm thì đúng thật là càng thêm bi thảm.

Vào năm mới, từng nhà đều đi mua quần áo, thật ra với gia đình Sở Gia, mọi chuyện đều do hạ nhân làm, cho nên dù ra ngoài dạo phố có mua cũng không dùng làm gì, chủ yếu là đi xem một ít trang sức của nữ tử.

Mấy nữ tử cập kê muốn đi xem mỹ phẩm, vì vậy cũng dạo qua mấy cửa tiệm.

Sở Xuân Nguyệt vào cửa tiệm bán son thì rất vui vẻ, liền hỏi người phụ bán, khiến cho tất cả mọi người hơi xấu hổ, Sở Lưu Uyển liền không muốn hợp tác với Sở Xuân Nguyệt.

Lúc sau lại đi vào một cửa hàng, gặp mấy đại tiểu thư cũng là nhà cao cửa rộng.

Sở Lưu Uyển cơ bản đều quen biết, mấy người nói chuyện với nhau, mỗi người có một đề tài, quả thật rất lợi hại. Tiện thể giới thiệu Sở Xuân Nguyệt và Sở Thu Nguyệt, Sở Xuân Nguyệt liền rất tích cực, nghĩ rằng đối phương về sau có thể là khách của mình liền nhiệt tình vạn phần, ngược lại khiến người khác không quan tâm. Sở Thu Nguyệt nghĩ sau này hết năm rồi sẽ đi cho nên không để bụng, chỉ cười có lệ.

Mà bình thường ai cũng đều giống nhau, cười khen nàng, tất cả đều nói những lời dễ nghe, người nói hay người nghe đều giống nhau, nói xong liền quên, nghe xong quên.

Vừa mới nói chuyện đã tới buổi trưa phải về nhà, tất cả mọi người hơi mệt chút, vì thế Hà Tương Tư liền kêu hạ nhân đi Sở phủ phái xe ngựa lại đây đón. Chuyện này làm cho Sở Thu Nguyệt nghĩ đến tiểu thư nhà giàu trong phim ảnh cũng thế, đi dạo phố mua nhiều túi quần áo, người hầu đi theo phía sau cầm đồ, mua xong còn có siêu xe đứng ở bên cạnh đón quay về biệt thự......

Bây giờ này xe ngựa, cũng được cho là "Bảo mã (BMW)".

Sở Thu Nguyệt bị chính tưởng tượng của mình làm cho bật cười, bình yên ngồi trên xe trở về.

+++

Tới giờ Mùi chính là lúc ba người Sở Lưu Uyển, Sở Lưu Sương và Sở Thu Nguyệt đi xem đại hội nhảy cúc, Sở Yên Ba cuối cùng vẫn là quyết định không đi, mà Sở Xuân Nguyệt vốn là rất muốn đi -- dù sao nhiều công tử, hoàng thân quốc thích vui đùa chơi xúc cúc như vậy, nhất định là thời cơ tốt để tìm nam tử xứng đôi, đáng tiếc nàng ta phải đi ra ngoài xem mặt tiền cửa hàng và vân vân, thuận tiện ngẫm lại cách kiếm tiền.

Sở Xuân Nguyệt tin tưởng vững chắc, chỉ có mình phải mạnh mới có thể tình cờ gặp nam chính mạnh mẽ, sau đó được hắn chinh phục...... Mà mình trừ bỏ bị chinh phục, còn phải phản chinh phục, như vậy mới có thể có mâu thuẫn kịch liệt...... Cho nên nâng cao tình trạng của mình trước mắt mới là chuyện khẩn yếu nhất.

Sở Xuân Nguyệt không đi, Sở Thu Nguyệt và Sở Lưu Uyển đương nhiên thấy vui, mà Sở Lưu Sương vốn không thèm để ý nàng ta có đi hay không.

Ba người mang theo tỳ nữ đi tới sân chơi xúc cúc, tới cửa liền phát hiện chỗ này là một nửa khép kín, bốn phía đều vây quanh, duy nhất cửa ra vào có không ít thị vệ, đá cầu mà biến thành đại hội, có thể thấy được đến chơi xúc cúc, đến xem xúc cúc đều là những loại người gì. Thủ vệ ở cửa dường như đã rất quen Thuộc với Sở Lưu Uyển, thấy nàng ta bèn gọi một tiếng Sở đại tiểu thư, để ba người đi vào.

Sở Lưu Sương bất mãn nhỏ giọng nói với Thu Nguyệt: "Chào mỗi đại tỷ, hắn không thấy chúng ta sao?"

Nàng ta hiển nhiên là muốn tìm đồng minh cùng nhau nói xấu Sở Lưu Uyển, đáng tiếc tìm lầm đối tượng, Sở Thu Nguyệt làm sao có thể vướng mắc vì một thị vị, chỉ cười cười không nói tiếp.

Vào bên trong, chỉ thấy có một sân mặt cỏ hình chữ nhật, bốn phía có vài chỗ ngồi để cho người xem đến ngồi, bên trên có lều trại gì đó, có thể lấy để che nắng, che mưa.

Trên sân không có ai, nhưng có thể thấy hai bên đều có người ngồi, có người đang đứng ở mặt cỏ bên cạnh chơi xúc cúc, có một đội mặc áo màu vàng, một đôi áo lam, bây giờ trận đấu còn chưa bắt đầu, nhưng hai phe đã âm thầm phân cao thấp, không ngừng dùng chân, đầu, bả vai, đầu gối tâng cầu, dường như đang so xem ai kiên trì lâu hơn, mà không khí chung quanh người xem bùng nổ ủng hộ rất náo nhiệt.

Nhìn đến xúc cúc, Sở Thu Nguyệt khó tránh khỏi trong lòng nghĩ đến bóng đá, còn nghĩ đến đội bóng nam Trung Quốc...... Ôi, không ngờ cũng giống thế......

Sở Lưu Uyển quay đầu lại nhìn nhìn hai người, nói: "Chúng ta ngồi bên kia à?"

Sở Lưu Sương chỉ vào đội áo vàng: "Kia còn phải nói ư? Đương nhiên là Ngũ hoàng tử đội này, còn có Lâm Khang Dạ, có Thượng Thanh Phong...... Mà đội khác cũng chỉ có Bát hoàng tử và Chu Tử Giai đáng xem một chút."

"Muội ấy, xem xúc cúc cũng không phải xem mặt." Sở Lưu Uyển lắc đầu.

"Hừ......" Sở Lưu Sương không đồng tình, trở mình xem thường nói, "Chúng ta đi xem đội Bát hoàng tử? Không sao cả."

Sở Lưu Uyển nói: "Xúc cúc cũng có thể nhìn ra trận doanh, phụ thân ủng hộ Ngũ hoàng tử, chúng ta nên xem Ngũ hoàng tử bên kia đi."

Sở Lưu Sương "Xì" một tiếng: "Tỷ xem tỷ kìa, còn không phải muốn đi xem Ngũ hoàng tử ư."

Sở Lưu Uyển không muốn nói với nàng ta nữa, dù sao Sở Lưu Sương chỉ phản đối nàng ta, nàng ta lại nói với Sở Thu Nguyệt: "Thu Nguyệt, muội có muốn qua đó không?"

Sở Thu Nguyệt buồn cười, nàng không biết gì cả, có cái gì mà không muốn chứ? Vì thế gật đầu nói: "Ừ."

Ba người nói xong liền đi sang phía đội của Ngũ Hoàng Tử, vốn Sở Thu Nguyệt nghĩ các nàng tới trễ như thế, hẳn là không có vị trí ngồi, có thể phải ngồi phía sau, ai biết một thị vệ đứng dậy mời Sở Lưu Uyển: "Sở đại tiểu thư, Ngũ hoàng tử giữ cho ngài chỗ tốt."

Sở Lưu Uyển ra vẻ kinh ngạc ngẩn người, nói: "Vậy à, rất cảm tạ."

Mà bên kia sân cỏ, một nam tử đang tâng cầu vừa lúc nhìn về bên này, dáng vẻ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mi thanh mục tú, trên đầu ngọc quan cho thấy thân phận địa vị bất phàm, phỏng chừng chính là Ngũ hoàng tử.

Nam tử kia cười với Sở Lưu Uyển, Sở Lưu Uyển cũng cười lại với hắn, hai người ánh mắt giao nhau, hình như có hàng vạn hàng nghìn tình cảm.

Sở Thu Nguyệt lười xem hai người bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, nghiêng đầu sang bên cạnh, đã thấy một chàng trai diện mạo "Đáng yêu" đứng xem Sở Lưu Uyển và Ngũ hoàng tử, nhưng hắn thoạt nhìn tức giận, trên mặt trắng nõn bởi vì tâng cầu mà đỏ ửng, khiến cho hắn thoạt nhìn tựa như một bánh bao nhỏ vừa lấy ra từ lồng hấp.

Nhìn dáng vẻ hắn, chắc hẳn là bởi vì Sở Lưu Uyển và Ngũ hoàng tử tình chàng ý thiếp nên tức giận.

Sở Thu Nguyệt cảm thấy buồn cười, bèn nhìn hai mắt hắn, ai biết đối phương dường như cảm giác được ánh mắt của mình, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Thu Nguyệt, sau đó dựng thẳng lông mi, trừng mắt nhìn nàng.

...... Quên đi.

Sở Thu Nguyệt bất đắc dĩ nghiêng đầu, ngồi xuống cùng Sở Lưu Uyển Sở Lưu Sương. Vị trí quả thật không tồi, là hàng thứ hai, không giống hàng thứ nhất hơi nguy hiểm, lại không giống vị trí phía sau thấy không rõ lắm.

"Ôi chao, có đặc quyền thật là tốt." Bỗng nhiên, phía sau truyền đến giọng nói ôn hoà, trong giọng nói tràn đầy vị chua, "Có người sớm đã tới rồi, còn không phải chỉ có thể ngồi phía sau ư? Khoan thai đến chậm, vừa hấp dẫn ánh mắt người khác, lại có thể biểu hiện chính mình đặc biệt."

Ba người quay đầu lại, chỉ thấy Đại tiểu thư Tư Mã gia Tư Mã Liên, Sở Thu Nguyệt nhớ rõ sáng nay ở tiệm cũng gặp qua nàng ta, ngay cả lúc ấy nàng ta cũng có thái độ kì quặc, thì ra là hâm mộ ghen tị......

Thật ra Tư Mã Liên khó chịu với Sở Lưu Uyển là tất yếu, dù sao tam đại gia tộc, Lâm Hà Tư Mã, nhà nàng chính là một trong số đó, cho dù mẹ của Sở Lưu Uyển là Hà Tương Tư nhưng là rốt cuộc gia thế vẫn không bằng Tư Mã Liên.

Duy nhất chính là Tư Mã Liên ghen tị Sở Lưu Uyển phong quang vô hạn, lại được Ngũ hoàng tử thích.

Sở Lưu Uyển cười cười, rất có phong độ nói: "Đây cũng không phải là ta có thể quyết định...... Nếu Tư Mã tiểu thư muốn tới nơi này ngồi, ta không ngại đổi vị trí với cô."

"Thôi khỏi." Tư Mã Liên cười lạnh, "Ta còn không có ngu như vậy, hy sinh mình để biểu hiện cô quang vinh vĩ đại."

Sở Lưu Uyển lắc lắc đầu: "Ta không biết cô đang nói cái gì...... Thôi, xúc cúc sắp bắt đầu rồi, chuẩn bị xem thôi."

Chính xác là không bao lâu liền nổi lên tiếng trống mãnh liệt, đây là dấu hiệu bắt đầu xúc cúc, sau đó hai đội vàng lam lần lượt lên sân khấu đứng vững, hành lễ với nhau, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đứng ở chính giữa, tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Sở Thu Nguyệt không mấy hứng thú với bóng đá, hứng thú với xúc cúc cũng không nhiều, còn nâng cằm không thú vị nhìn, Sở Lưu Sương hơi kích động, ở bên kia hô to "Cố lên".

"Ôi, ta thấy muội vừa mới nói Ngũ hoàng tử, Lâm Khang Dạ, Thượng Thanh Phong, là ai vậy?" Sở Thu Nguyệt hỏi Sở Lưu Sương.

Sở Lưu Sương bớt thời giờ chỉ cho nàng xem: "Nhìn xem, người bây giờ đang nâng xúc cúc chính là Thượng Thanh Phong, hắn là tài tử nổi danh, thư hương thế gia, tuy rằng không hiển hách, nhưng lại là danh sĩ, cái gọi là danh sĩ tự phong Lưu, nói ra thì hắn là người như vậy."

Sau đó lại chỉ chỉ người khác: "Kia chính là Ngũ hoàng tử."

Quả nhiên chính là người kia ban nãy tình chàng ý thiếp với Sở Lưu Uyển.

Sở Lưu Sương suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Kia, kia chính là Lâm Khang Dạ, hắn là Lâm gia nhị công tử, ca ca là Lâm An Dạ, cũng chính là Phiêu an giáo úy."

Phiêu an giáo úy?

Sở Thu Nguyệt nhớ tới 《 Tuyết Biên Tắc 》, cũng muốn trêu chọc Sở Lưu Sương, nói: "Thì ra Phiêu an giáo úy đúng là Lâm gia Đại công tử."

Lâm gia xem như đại gia tộc thứ nhất, từ khai triều đến nay liền ở trong triều giữ lấy vị trí trọng yếu, chưa từng xuống dốc, căn cơ trăm năm không người lay động, hơn nữa Lâm gia ai cũng là cáo già, làm việc rất có đúng mực, vô cùng chú ý, không làm ra việc gì công cao hơn chủkhiếnđế vương nghi kỵ.

Bây giờ Lâm An Dạ tuổi trẻ tài cao, mười bảy mười tám tuổi liền lập nhiều quân công, dũng mãnh vô cùng, khó trách Sở Lưu Uyển nói Sở Lưu Sương như vậy, mà Hà Tương Tư cũng rất là vừa lòng với hắn.

Chỉ là Sở Lưu Uyển bình thường mập mờ, một bên là Lâm Khang Dạ, một bên là Ngũ hoàng tử......

Trong lòng Sở Thu Nguyệt hiểu được ý nghĩ của Sở Lưu Uyển, bèn lắc đầu không thèm nhắc lại.

Ngay lúc Sở Thu Nguyệt nói chuyện với Sở Lưu Sương bỗng nhiên nghe thấy bốn phía mọi người kinh hô một tiếng, Sở Thu Nguyệt cảm thấy mình bị người bên cạnh là Sở Lưu Uyển dùng sức kéo, cả người chắn ngang trước người Sở Lưu Uyển, tiếp theo, một quả cầu nhanh chóng bay qua, trực tiếp đánh vào trán Sở Thu Nguyệt.

Sở Thu Nguyệt còn không có kịp phản ứng, hai mắt liền tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro