Chương 22: Vào phòng ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, Hà Tương Tư lôi kéo Giang Thiến Thiến đi đánh bài cửu, Giang Thiến Thiến không hiểu mấy cái đó lắm, dù sao đây cũng toàn là sở thích của phụ nhân giàu sang trong kinh thành, Hà Tương Tư chỉ nói nhân lúc không có việc gì, cùng gọi Tôn Sắt Tiêm cùng Bạch Du Du đến, bốn người cùng nhau ngồi đánh ở trong sườn phòng.

Ngày thường Hà Tương Tư đều đi chơi cùng với bằng hữu khác của mình, nhưng bây giờ Giang Thiến Thiến đến đây, cũng không thể không tiếp đón Giang Thiến Thiến, cho nên đành phải gọi hai thiếp thất khác đến cùng.

Hôm nay không cần đi dạo phố, cũng không có thi đấu đá cầu, Sở Lưu Uyển cùng Sở Xuân Nguyệt ra ngoài xem tình hình, Sở Thu Nguyệt không có việc gì đi dạo lung tung trong viện, không bao lâu, quả nhiên như lời Vệ ma ma nói, bỗng nhiên rơi xuống trận tuyết không nhỏ, Sở Thu Nguyệt cực vui vẻ, một mình ở trong Tây Sương viện nghịch tuyết, đắp loạn một lát lại có thể đắp ra một người tuyết.

Vừa nhặt nhánh cây cắm ở hai bên làm tay người tuyết, nhặt than đá làm mắt người tuyết, cầm cái thùng đặt trên đầu người tuyết, tạm thời làm mũ cho người tuyết, làm như vậy không khác gì với hồi nhỏ nghịch người tuyết ở hiện đại.

Nhìn người tuyết, trong lòng Sở Thu Nguyệt cảm giác như trong nháy mắt, ngăn cách giữa thời gian và không gian như biến mất, nhớ lại mình trước đây ở hiện đại, phía sau là bố mẹ, chẳng qua là yên hơi lặng tiếng nhìn mình với ánh mắt yêu chiều, mà mũ len của mình đều cởi hết, hồn nhiên không sợ lạnh đùa giỡn trong tuyết.

Bỗng nhiên phía sau có tiếng vang, Sở Thu Nguyệt đá loạn lên người tuyết kia, sợ là bị Sở Lưu Uyển hoặc Sở Xuân Nguyệt thấy người tuyết này sẽ biết thân thế của nàng.

"Hả, sao cô ở chỗ này?" Giọng nói kia lại hơi quen tai, là một giọng nam.

Sở Thu Nguyệt quay đầu lại, liền thấy Lâm Khang Dạ, trời rất lạnh, trong tay hắn cũng không mang gì cả, mặc trên người cũng không nhiều, trên mặt lại đỏ bừng, hiển nhiên là đã vận động nhiều một phen mới có thể ra mồ hôi trong trời lạnh.

"Sao huynh lại ở trong này?" Sở Thu Nguyệt không trả lời vấn đề hắn, ngược lại giận dữ hỏi hắn.

Thật buồn cười, nơi này là Sở phủ, nàng đương nhiên ở trong này, ngược lại Lâm Khang Dạ, sao đang êm đẹp người này lại đến đây? Sẽ không phải là vì Sở Lưu Uyển chứ? Ừ, chỉ có thể là vì Sở Lưu Uyển thôi.

"Ta đến tìm Sở đại tiểu thư."Qủa nhiên Lâm Khang Dạ đáp: "Ta vừa vừa học một loại công phu, muốn thử sử dụng Thuật trèo tường, liền......"

"Liền trèo tường của Sở gia?" Sở Thu Nguyệt buồn cười nói.

Nào biết Lâm Khang Dạ không nghe ra châm chọc của Sở Thu Nguyệt, gật gật đầu không hề để ý nói: "Đúng vậy. Ai dè leo nhầm, vừa đến liền nhìn thấy người."

Nghe ngữ khí hắn lại là chê bản thân bị xui xẻo.

Thù mới hận cũ nảy lên trong lòng, Sở Thu Nguyệt chau mày, nói: "Uổng công huynh là Lâm gia công tử, ca ca huynh học công phu, tuổi còn trẻ phải đi biên cương đánh giặc, bảo vệ quốc gia, kinh thành bây giờ tuyết cũng đã rơi, cũng biết ở biên quan lạnh thế nào! Huynh có lò sưởi trên có áo bông, bọn họ còn phải mặc áo giáp lạnh như băng đó! Huynh học công phu lại đi trèo tường nhà nữ tử, huynh thật đúng là không biết xấu hổ!"

Tuyết rơi ngày càng lớn, nhẹ nhàng bay lả tả trên cao, tựa như lông ngỗng, rơi nhiều trên đầu, trên mi Lâm Khang Dạ, hắn lại cũng không biết lạnh, chỉ cảm thấy quanh thân nóng bừng_________đó là tức giận.

Lâm Khang Dạ oán hận nói: "Chuyện của ta, cô quản cái gì? Dù sao ai cũng nói đại ca ta tốt, còn ta mọi người đều nói kém, cũng không cần một mình cô nói ta, chỉ là không biết, ngày hôm trước là ai mong ngóng muốn đụng vào quả cầu của ta."

Hắn lại còn dám nói ra!

Sở Thu Nguyệt không giận, trái lại cười tùy tay xách cái thùng vốn ở trên đầu người tuyết, đi đến bên người Lâm Khang Dạ.

Hắn ngồi xổm đầu tường, thấy Sở Thu Nguyệt đột nhiên đi tới thì cũng nghi hoặc khó hiểu nhìn. Sở Thu Nguyệt vẫy tay với hắn, nói: "Không huynh phải tới tìm đại đường tỷ sao, đại đường tỷ của ta đi đến một nơi, ta lén nói cho huynh, huynh cao như vậy, lại đây chút ta mới có thể nói cho huynh."

Lâm Khang Dạ không tin Sở Thu Nguyệt tốt như vậy, cho nên không chịu xuống đầu tường, chỉ cúi thấp thân mình: "Nói mau!"

Sở Thu Nguyệt cười cười, kiễng mũi chân, đập thùng nước lên đầu hắn một cái, Lâm Khang Dạ lập tức không giữ được thăng bằng, ngã ra ngoài tường.

Lâm Khang Dạ rơi "Bình bịch" bên ngoài, trong lòng Sở Thu Nguyệt cũng vui vẻ hơn chút, cười hai tiếng rồi đi về phía phòng mình.

Nàng lại không ngờ, Lâm Khang Dạ lại là tên nóng tình, hắn là nhị công tử Lâm gia, có bao giờ bị đùa bỡn lớn như vậy? Nhất là nhiều lần đều là vì Sở Thu Nguyệt...... Lâm Khang Dạ tức giận xoay người vào Tây Sương viện, đã không nhìn thấy người, nhìn dấu chân thì dường như là vào phòng.

Lâm Khang Dạ không dám tiến vào khuê phòng nữ tử, hắn sợ mình đi vào bị Sở Thu Nguyệt ầm ĩ muốn đính hôn cùng hắn, cho nên đứng ở của do dự một lát.

Sở Thu Nguyệt ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, cầm sách đọc lại cảm thấy nhàm chán, mở cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ vừa mở cửa liền thấy một người tuyết đứng ở cửa, dọa nàng nhảy dựng lên. Lâm Khang Dạ đứng do dự ở cửa, không chịu đi, bèn cứ đứng ở cửa luyện công như vậy. Tuyết lớn này rơi trên người, toàn bộ coi như là rèn luyện_________- Không phải Sở Thu Nguyệt vừa mới nói ca ca Lâm An Dạ của hắn ở bên ngoài chịu khổ sao, vậy hắn cũng chịu lạnh, để cho cô nhóc kia biết sự lợi hại của chính mình!

Sở Thu Nguyệt bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng muốn đóng cửa, Lâm Khang Dạ cũng đã mở to mắt, đi đến hai bước, tuyết trên người ung rẩy rơi xuống, vừa định mở miệng thì chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân và giọng nói.

Không thể để người khác phát hiện ta ở đây!

Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Khang Dạ, hắn liền chui vào trong phòng Sở Thu Nguyệt theo bản năng, Sở Thu Nguyệt còn đang định đóng cửa, kết quả bị Lâm Khang Dạ chui vào được, Sở Thu Nguyệt cũng xem như nghe thấy giọng nói bên ngoài, nếu bây giờ đuổi Lâm Khang Dạ ra, có muốn giải thích cũng giải thích không rõ, vì thế đành phải thở dài một hơi đóng cửa lại.

Lâm Khang Dạ đứng ở trong phòng Sở Thu Nguyệt, tuy rằng lúc đầu tính không nhìn gì cả nhưng vẫn là nhịn không được đánh giá bài trí trong phòng một chút. Đây là phòng khách, cũng không phải chỗ đặc biệt, nhưng bên cạnh có rất nhiều sách, khiến cho người ta thấy hứng thú. Hai mắt Lâm Khang Dạ nhìn thêm, phát hiện một số thoại bản dã sử linh tinh gì đó, thầm nghĩ Sở Thu Nguyệt quả nhiên không phải nữ tử đứng đắn gì, không bằng Sở Lưu Uyển, xem toàn là sách đứng đắn, tỷ như loại nữ tứ thư.

Sở Thu Nguyệt đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Khang Dạ, thấy mặt hắn mang khinh thường nhìn sách của mình, trong lòng căm tức nói: "Sao huynh lại đứng ở cửa lâu như vậy?"

"Ta chờ cô đi ra." Lâm Khang Dạ cũng tức giận: "Cô hại ta té ngã, trên tay cũng rách da, chẳng lẽ ta cứ cho qua như vậy ư?"

"Huynh cũng quá tính toán chi li." Sở Thu Nguyệt nói: "Cho dù huynh không vui cũng nên gõ cửa của ta, đứng ở cửa làm gì, bây giờ thì tốt rồi, có người đến rồi đó."

Dứt lời bèn lén mở cửa sổ nhìn nhìn ra ngoài, chỉ thấy lại Sở Lưu Sương và Sở Yên Ba cùng nhau đến chơi, Sở Lưu Sương chắc là nhàm chán không ai chơi cho nên kéo Sở Yên Ba đến. Sở Yên Ba không dám ngỗ nghịch tiểu muội luôn kiêu căng bốc đồng này, đành phải cùng lại đây.

"Thu Nguyệt đường tỷ, Thu Nguyệt đường tỷ!" Sở Lưu Sương người còn chưa đến cửa, giọng đã vang đến đây:"Tỷ có đó không? Muội và Yên Ba đến chơi với tỷ đây."

Sở Thu Nguyệt vội đáp lại: "Ta ở đây, chỉ là không thoải mái lắm, mọi người cứ đi chơi đi."

"Không thoải mái à? Có cần gọi đại phu không?" Sở Lưu Sương nói: "Bệnh nhẹ cũng phải khám đấy."

Trên trán Sở Thu Nguyệt chảy mồ hôi, Sở Lưu Sương này luôn vô tâm vô phế, ngày hôm trước mình bị đập bất tỉnh nàng ta chẳng phải cũng không lo lắng gì ư, sao hôm nay đang yên lành lại quan tâm đến mình vậy? Chỉ sợ là do không có việc gì làm, đành phải xằng bậy tìm Sở Thu Nguyệt chơi rồi.

Sở Thu Nguyệt nhìn đầu sỏ gây nên Lâm Khang Dạ, Lâm Khang Dạ cũng hơi lo lắng, dường như vẫn ngó nghiêng tìm chỗ trốn.

"Không cần, ta nghỉ ngơi chút là được rồi, muội đi đi." Sở Thu Nguyệt nói.

Sở Lưu Sương còn nói: "Được rồi, muội đi trước, nếu nhị đường tỷ khỏe hơn chút rhid cứ tới đây tìm bọn muội chơi!"

"Ừ." Sở Thu Nguyệt gật đầu, cuối cùng nhìn thấy Sở Lưu Sương đi rồi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Lâm nhị công tử, huynh hại ta bị đá trúng cầu ngất, ta hại huynh ngã sấp xuống, chúng ta thanh toán xong, ta phiền huynh mau đi nhanh đi! Nếu huynh chưa hài lòng, vậy đánh ta một chút để huynh hết giận." Sở Thu Nguyệt chau mày nói.

Nàng thật sự cũng không muốn tiếp tục có quan hệ gì với Lâm Khang Dạ, trong lòng chỉ thấy phiền.

Lâm Khang Dạ trừng mắt: "Ta sao lại đánh con gái được!"

Sau đó còn nói: "Được rồi, ta đi là được. Nhưng cô ngàn vạn lần không được nói cho người khác chuyện ta tới đây."

"Biết rồi." Sở Thu Nguyệt đẩy cửa ra, để hắn đi ra ngoài, "Ta không nói gì hết."

Lâm Khang Dạ vừa lòng gật đầu, lắc mình ra cửa, sau đó lưu loát trèo tường ra ngoài.

Khi không thấy Lâm Khang Dạ, Sở Thu Nguyệt cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thật ra Lâm Khang Dạ cũng ngốc, hắn cũng không ngẫm lại xem, tuổi nhỏ, có thể trèo tường đi vào trước phần đông thủ vệ Sở phủ, vậy chỗ này tất nhiên là không có người trông coi, không ai trông coi thì có nghĩa là không có chủ ở đây, cơ bản giống như phòng cho khách______ Sở Lưu Uyển sao lại ở chỗ này được chứ?

Nhìn hắn vừa mới như vậy cũng không phải là hoàn toàn không có đầu óc, cũng không vô phép giống như hồi đó, chỉ là sợ có quan hệ với việc gặp gỡ với Sở Lưu Uyển nên đầu óc mơ hồ không tỉnh táo.

Sở Thu Nguyệt đóng cửa lại một lần nữa, cản gió tuyết bên ngoài. Lần này tạm thời coi như giấc mộng, coi như chưa có việc gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro