Chương 4: Tỷ muội tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Xuân Nguyệt thì tất nhiên là dõng dạc, nhưng Sở Thu Nguyệt lại không ngừng kêu khổ.

Vốn tưởng rằng Sở Xuân Nguyệt có thể coi là bình thường, ai biết lại thành vậy chứ... Quân Triêu đã đủ khai sáng rồi, nàng ta còn muốn ồn ào cái gì mà tình yêu chí thượng nam nữ ngang hàng, nếu như mà bây giờ là triều Thanh, không chừng Sở Xuân Nguyệt đã bị bắt lại nhét vào lồng heo ngâm nước rồi... Hơn nữa nam nữ ngang hàng thì coi như xong đi, tình yêu chí thượng, cái này mới thật sự vô nghĩa ấy...

Sở Thu Nguyệt vội vàng làm ra vẻ kinh hãi: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại nói như vậy!"

"Thu Nguyệt, muội còn nhỏ, còn chưa bị tư tưởng phong kiến tẩy não hoàn toàn, ta tin rằng muội nhất định có thể hiểu ta, một ngày nào đó!" Sở Xuân Nguyệt tự cho là hiểu chuyện nói với Sở Thu Nguyệt, tràn đầy tự tin.

Sở Thu Nguyệt lắc đầu: "Tình yêu chí thượng và nam nữ ngang hàng, coi như là được rồi đi, chỉ có điều tỷ là con gái nhà lành, sao lại nói... nói cái gì vậy chứ. Thật quá không phù hợp với thân phận của tỷ! Tuy nói nhà chúng ta không phải là nhà quá giàu, nhưng mà cho dù là con gái nhà nghèo, cũng không nên nói những lời như vậy."

Sở Xuân Nguyệt há to miệng, tựa như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ thở dài một cái: "Muội không hiểu ta..."

Trong lòng Sở Thu Nguyệt cười lạnh, hay cho dáng vẻ mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh, chỉ là say rốt cuộc là ai, còn chưa biết.

"Tỷ tỷ, tỷ nói với muội là được rồi, ngàn vạn lần đừng nói những lời này trước mặt cha mẹ hay người ngoài. Muội không biết tỷ có chuyện gì, nhưng lấy ví dụ Tưởng Tiểu Cường nhà bên, hắn trước cũng ngã dập đầu, vài ngày sau tỉnh lại liền điên điên khùng khùng, ngày nào cũng nói muốn hùng bá thiên hạ, có được giang sơn, nói mấy lời nói đại nghịch bất đạo, cuối cùng còn muốn nhảy núi tìm bí tịch gì đó... Cũng may là phụ thân hắn lợi hại, không để những lời này truyền tới kinh thành, bằng không thì... Tuy Tưởng Tiểu Cường chỉ là một đứa trẻ chưa lớn nhưng cũng là tội mất đầu đấy!"

"Hả?" Tròng mắt Sở Xuân Nguyệt xoay tròn, hiển nhiên đoán được Tưởng Tiểu Cường là người nào, vì vậy liền vội hỏi, "Vậy bây giờ hắn ở đâu?"

"Bây giờ ư?" Sở Thu Nguyệt cười lạnh, "Bị nhốt vào tháp người điên tránh sóng gió chứ sao."

"A..." Sở Xuân Nguyệt ngẩn người, cười nói, "Yên tâm đi, Thu Nguyệt, ta sẽ không nói lung tung đâu."

Sở Thu Nguyệt gật đầu: "Vậy là tốt rồi, không để cha mẹ lo lắng, mẹ rất cưng chiều tỷ đấy."

"Mẹ rất cưng chiều ta sao?" Sở Xuân Nguyệt kích động hỏi.

"Vâng." Trong lòng Sở Thu Nguyệt không kiên nhẫn, Sở Xuân Nguyệt lại càng thêm đắc chí, nếu Sở Thu Nguyệt là người khác, nhìn dáng vẻ nàng ta như vậy đã sớm đem lòng sinh nghi rồi, nàng ta lại hoàn toàn không hay biết.

"Có mẹ nào không yêu con gái đâu chứ?" Sở Thu Nguyệt nói.

"Ha ha, đúng thế." Sở Xuân Nguyệt gật đầu, sau đó nói với Sở Thu Nguyệt, "Thu Nguyệt này, ta vừa tỉnh, còn hơi mệt, muội ra ngoài trước đi."

"Vâng." Sở Thu Nguyệt nghĩ một chút, vẫn nhắc nhở nàng, "Tỷ tỷ, tỷ phải nhớ rõ, có gì không hiểu cứ tới hỏi muội. Muội tuy là tuổi nhỏ, nhưng vẫn biết rõ một số việc, tỷ ngàn vạn lần đừng hỏi cha mẹ, cũng đừng hỏi hạ nhân."

"Đương nhiên," Sở Xuân Nguyệt nói, "Chỉ là Thu Nguyệt này, muội phải nhớ kỹ, trên thế gian này mọi người sinh ra đều ngang hàng! Nói ra thì hạ nhân cũng là người mà!"

Sở Thu Nguyệt: "Có ai nói hạ nhân không phải là người sao?"

Còn mỗi người sinh ra đều ngang hàng nữa, cái này cũng phải nhìn lại thời đại bối cảnh gì đã chứ. Tỷ bây giờ đi giảng dân chủ, giảng chủ nghĩa cộng sản xã hội cho bọn họ, nói không chừng còn bị người ta đánh cho ra bã!

Sở Xuân Nguyệt lần nào cũng đều chờ mong Sở Thu Nguyệt có biểu hiện của mấy người cổ hủ, sau đó tự mình cảm hóa nàng, có mấy lần bị nàng bốn lạng đẩy ngàn cân ngăn cản, trong lòng Sở Xuân Nguyệt khó chịu, chỉ khoát tay: "Ta tùy tiện nói xong rồi, muội đi trước đi."

Sở Thu Nguyệt không nói thêm lời nào, gật đầu rồi liền bỏ đi.

Ra cửa, nàng lại không lập tức đi mà là đứng trước cửa ra vào, nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Sau một lát, bên trong liền truyền tới giọng nói hoan hô của Sở Xuân Nguyệt: "Ta đã xuyên không! Ta đã xuyên không! Ha ha ha ha ha.... Thật tốt quá, lại là triều đại không có quyền lực... Không thể tưởng tượng được, khó trách trước đây chuyện gì ta cũng không được như ý, thì ra là ông trời muốn rèn luyện ta, để ta tới cổ đại này, cải tạo những người cổ đại cổ hủ này! Ta nhất định phải cố gắng, cố gắng sửa lại quan niệm của bọn họ... Ha ha!"

Sở Thu Nguyệt lắc đầu liên tục, cuối cùng cũng chỉ có thể hất tay áo, cất bước dài bỏ đi.

+++

Sở Thu Nguyệt đi đến đại sảnh, chỉ thấy Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến đang hỏi chuyện Tiểu Trúc, Tiểu Trúc quỳ trên mặt đất, trong mắt còn ngấn nước.

"Tính tình Xuân Nguyệt, ta đã biết trước, nó muốn đến bên hồ nước ngắt hoa, ngươi cũng không cản được. Thôi vậy, ngươi đứng lên đi." Lúc Sở Thu Nguyệt đi vào vừa hay nghe thấy Giang Thiến Thiến bất đắc dĩ kêu Tiểu Trúc đứng lên. Tiểu Trúc được xá lệnh, vội vàng tạ ơn, mang theo hai hàng nước mắt đứng lên.

"Cha, mẹ, con mới ở chỗ tỷ tỷ về, tỷ ấy không có chuyện gì, chỉ là hơi chóng mặt, lại có một số chuyện không nhớ rõ, con mới nói lại với tỷ ấy một lần, tỷ ấy cũng nhớ kha khá rồi." Sở Thu Nguyệt nói với Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình.

Giang Thiến Thiến đứng dậy, "Xuân Nguyệt tỉnh rồi ư?"

"Dạ, chỉ là còn hơi mệt mỏi, đoán chừng giờ lại ngủ rồi." Sở Thu Nguyệt sợ Giang Thiến Thiến muốn đi xem nàng ta, bèn vội vàng nói.

"Vậy sao." Giang Thiến Thiến ngồi xuống, nhưng lại thở dài một hơi. "Vậy để nó nghỉ ngơi đi."

"Mẹ, tỷ tỷ sao vậy, sao lại rơi vào hồ nước?" Sở Thu Nguyệt hỏi.

Giang Thiến Thiến lắc đầu: "Nó thấy trong hồ có đóa hoa đẹp, muốn thò tay hái, đu hơn nửa người ra ngoài, bên hồ nước lại trơn, nó liền rơi xuống nước. Chao ôi, đứa trẻ này."

"Không có chuyện gì rồi." Sở Thu Nguyệt chỉ nói.

Sau đó liền chạy tới bên cạnh Sở Liên Bình, ngọt ngào gọi: "Cha."

Sở Liên Bình rất yêu thích đứa con gái nhu thuận này, ông gật đầu, vuốt đầu nàng nói: "Sao vậy, có việc muốn nhờ cha sao?"

"Không phải, chỉ là gọi cha một chút, dạo này cha thường xuyên ở ngoài buôn bán, rất ít về nhà." Sở Thu Nguyệt điềm nhiên nói.

Kiếp trước vì tính tình nàng có phần lãnh đạm chất phác, cho nên rất ít làm nũng cha mình, chút ỷ lại bình thường của con gái với phụ thân nàng cũng không có. Còn bé ngược lại cũng may, trưởng thành rồi liền cảm thấy đáng tiếc, bởi vì chính mình không biểu đạt tình cảm, khiến cho tình cảm có hơi lãnh đạm.

Quả nhiên, Sở Liên Bình nghe lời này xong thì rất hưởng thụ, gật đầu nói: "Được, về sau cha sẽ không thế nữa."

"Từ tiệm về nhà cũng là một đoạn đường. Cha ngồi xe ngựa đi đi lại lại, cũng rất cực khổ, hay là không cần vậy." Sở Thu Nguyệt ra vẻ tiếc nuối, hiểu chuyện nói.

Sở Liên Bình càng thêm vui sướng, chỉ nói: "Chao, Sở Liên Bình ta cũng không có chuyện gì quá tốt đẹp, nhưng lại có hai đứa con gái, đều là hai đứa con nghe lời hiểu chuyện. Triều Sinh như thế, con cũng thế, Xuân Nguyệt cũng thế."

Giang Thiến Thiến ở một bên nghe xong, buồn cười lắc đầu: "Lão gia nói gì vậy? Hai đứa con gái này, sinh ra là vì chàng, lớn lên cũng dựa vào chàng, bọn chúng nếu có bản lĩnh, chàng lại càng có bản lĩnh hơn. Nào có cha mẹ nào nói mình thế chứ?"

Sở Thu Nguyệt hiểu được Sở Liên Bình, người này cái gì cũng tốt, là người chồng tốt người cha tốt, nhưng lại quá hiếu thắng, đối với chuyện mình không bằng ca ca vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Vì vậy, nàng cũng vội vàng nói: "Đúng rồi, con cảm thấy phụ thân là người có bản lĩnh nhất trên đời."

Tâm tình Sở Liên Bình sung sướng, hào sảng cười to vài tiếng, không nói thêm gì nữa.

Tiểu Trúc nơm nớp lo sợ đứng một bên, nghĩ nghĩ rồi cũng nói: "Nô tỳ sang bên tiểu thư trước, đợi tiểu thư tỉnh sẽ chăm sóc tốt người."

"Đợi lát nữa." Sở Thu Nguyệt tranh thủ thời gian ngăn lại, Sở Xuân Nguyệt bây giờ còn hưng phấn nhảy nhót trong phòng, nếu để Tiểu Trúc nhìn thấy chẳng phải là hù chết nàng ấy sao.

"Ta đi cùng em. Ta vừa mới nhớ, còn có việc vẫn chưa nói với tỷ tỷ." Sở Thu Nguyệt nói, sau đó quay đầu nhìn Giang Thiến Thiến, "Mẹ, mẹ ngồi với cha, con có việc bí mật nói với tỷ tỷ, nếu mẹ muốn tới thì đợi thêm lát nữa, được không mẹ?"

Giang Thiến Thiến bất đắc dĩ xoa cái đầu nhỏ của Sở Thu Nguyệt: "Lấm la lấm lét, đi đi."

Sở Thu Nguyệt lanh lảnh dạ một tiếng, nói với Tiểu Trúc: "Chúng ta đi thôi."

Sở Thu Nguyệt đi phía trước, Tiểu Trúc đi phía sau, đến lúc tới trước phòng Sở Xuân Nguyệt, Sở Thu Nguyệt vội vàng đi nhanh hơn một chút, giành nói: "Tỷ tỷ, muội dẫn Tiểu Trúc tới rồi.

Bên trong truyền tới ít tiếng động, chắc có lẽ là Sở Xuân Nguyệt vội chui về trong chăn.

Khóe miệng Sở Thu Nguyệt méo xệch, gõ cửa: "Tỷ tỷ, muội nghe có tiếng động trong phòng, có phải tỷ chưa ngủ không? Muội có thể vào không?"

"Vào đi." Sở Xuân Nguyệt cố hết sức nén giọng xuống, tạo cảm giác nhu nhược, "Ta đúng là chưa ngủ."

Khẽ gật đầu với Tiểu Trúc, Sở Thu Nguyệt đẩy cửa ra, nhìn thấy Sở Xuân Nguyệt đang ngồi trên mép giường, tư thế kia tựa như là học của Lâm Đại Ngọc... Trong lòng Sở Thu Nguyệt quýnh lên 囧, trên mặt lại không có chút biểu hiện nào, nói với Tiểu Trúc: "Mẹ không trách em, tỷ tỷ lại không biết có oán em hay không, em vẫn là nên bồi tội trước đi."

Tiểu Trúc liền bước về phía trước, quỳ xuống bên giường Sở Xuân Nguyệt: "Đại tiểu thư, là nô tỳ không tốt, nô tỳ..."

Lời còn chưa nói hết, Sở Xuân Nguyệt đã nhảy xuống giường, ngay cả giày cũng không xỏ vào, chỉ dìu Tiểu Trúc đứng lên.

Tiểu Trúc lại càng hoảng sợ, khó hiểu nhìn Sở Xuân Nguyệt.

"Tiểu Trúc, em là thị nữ thiếp thân của ta, khách khí như vậy làm gì?" Sở Xuân Nguyệt cười vô cùng ôn hoà, "Chúng ta về sau đừng nói chủ tử nô tỳ cái gì nữa, chúng ta nên là tỷ muội tốt!"

Phì, lại còn có một chiêu này nữa hả?

Sở Thu Nguyệt dở khóc dở cười.

Tiểu Trúc vốn cho là Sở Xuân Nguyệt tha thứ cho nàng ấy nên mới dìu nàng ấy đứng dậy, kết quả nghe nàng ta nói như vậy thì bị hù đến hoảng, lập tức quỳ lại trên mặt đất, dập đầu ba cái liên tiếp: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, nô tỳ thật sự biết sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi! Người ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ!"

Rõ ràng Tiểu Trúc cho là Sở Xuân Nguyệt dùng những lời này châm chọc nàng ấy, cho nên mới càng thêm hoảng sợ.

"Ôi chao, Tiểu Trúc, em nói gì vậy!" Sở Xuân Nguyệt cũng gấp, "Ta không phải trêu chọc em, ta nói thật mà! Chúng ta nên ngang hàng, không phân biệt thân phận!"

Tiểu Trúc mắt điếc tai ngơ, vẫn không ngừng đập đầu, Sở Xuân Nguyệt ooi chao một tiếng, dứt khoát bịch một tiếng quỳ xuống: "Như vậy em liền tin ta đi!"

Hai mắt Tiểu Trúc trắng dã, dường như sắp hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro