Chương 1+ Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Tiểu Nữ Hài Váy Đỏ

Tôi nằm viện đã hai ngày, chán nản nằm trên giường bệnh, lật qua lật lại nhìn vào lòng bàn tay trái. Miếng băng dày tới mức tôi không thể nhìn thấy vết thương bên trong, thậm chí còn không cảm nhận được nó.

Vâng, chính là cảm giác đó.

Tôi phát hiện ra vì lòng bàn tay này bị thương nên nó đã mất hết cảm giác nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh của mình.

Từ sau khi nằm viện đến nay, lỗ tai tôi vẫn chưa được điều chỉnh tốt, luôn nghe được những âm thanh giống như dòng điện, mới đêm qua, còn nghe được những âm thanh giống như tiếng thở dài ai oán của một người phụ nữ.

Chắc chắn đó chỉ là ảo giác.

Tôi vội vàng đứng dậy ra khỏi giường bệnh, định xuống khu vườn dưới lầu để hít thở không khí trong lành.

Đi ra ngoài, rẽ phải vào thang máy, trong thang máy chỉ có tôi và một ông già, không có ai khác.

Nhìn thoáng qua, ông già kia đang nghiêng đầu về phía tôi, cười âm trầm, nhe hàm răng to vàng khè.

Nụ cười này quá quen thuộc, vì hôm qua ngủ quá nhiều, nên ban đêm không ngủ được, vô tình cũng nhìn thấy bà Vương ở giường bên cạnh đang cười với tôi như thế này.

Họ có nụ cười toét rộng miệng, chưa kể đến tám cái răng, nếu trong miệng có tám mươi cái răng nhất định cũng sẽ lộ ra ngoài.

Thang máy vừa tới tầng 1, cửa mới mở được nửa chừng, tôi đã nhảy ra ngoài, nụ cười đó khiến tôi cảm thấy khó chịu khắp người.

Từ máy bán hàng tự động bên cạnh thang máy, tôi mua một chai nước có ga để xoa dịu cơn sốc, rồi bước những bước nhỏ tao nhã về phía khu vườn.

Tên tôi là Tô Ly, năm nay 22 tuổi, đã là giảng viên của một trường đại học nghệ thuật nổi tiếng, không phải tôi khoe khoang, nhưng chắc chắn có thể miêu tả tôi là người trẻ tuổi đầy triển vọng.

Hai ngày trước, để ngăn người phụ nữ mập mập kia dùng dao đâm vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, tay trái của tôi đã bị thương nặng, da thịt lộ ra ngoài, lộ rõ cả xương, phải khâu bảy mũi.

Tuy bị thương ở tay nhưng cũng không thể ngăn cản tôi theo đuổi nghệ thuật_thực ra hoàn toàn là vì buồn chán. Tôi cầm một bản tập phác họa, lấy một hộp bút chì màu, một lon đồ uống rồi nhìn xung quanh tìm một nơi yên tĩnh mát mẻ.

Đi một vòng, liếc thấy một chiếc ghế dài trống, dưới bóng liễu, trên đó không có người ngồi. Thấy không có vấn đề gì, liền mấy bước vọt tới.

Chiếc ghế dài có chút lạnh, tuy đang là đầu mùa xuân nhưng hôm nay nắng chói chang đến nỗi không thể mở nổi mắt, có ba bốn người chen chúc trên hai chiếc ghế dài xung quanh, thỉnh thoảng họ lại đặt hai tay ngang trên trán để che nắng.

Hắc, chỗ tốt như vậy lại không có người ngồi, tôi thật là may mắn, đắc ý đổi một tư thế thoải mái, nửa ngồi dựa vào ghế, duỗi thẳng chân, ném đồ uống sang một bên, ôm tập phác họa, cô bắt đầu dùng "con mắt nghệ thuật" quan sát bối cảnh xung quanh.

Trong khu vườn có nhiều bệnh nhân mặc áo sọc xanh cùng blouse trắng của bác sĩ. Nếu muốn truyền cảm hứng nghệ thuật đúng là..... bạn phải tiêu tốn một số bút chì màu nào đó.

Khóe mắt hiện lên một màn màu đỏ, lập tức thu hút sự chú ý của tôi. Tôi quay đầu lại nhìn chéo sang bên phải, thì thấy một cô bé mặc váy đỏ, buộc tóc hai bính, đứng cạnh một người phụ nữ ngồi trên xe lăn.

Người phụ nữ quay lưng lại với tôi, còn cô bé lại quay mặt về phía tôi, khuôn mặt bánh bao nhỏ rất đáng yêu.

Cạnh vị trí họ đang ở, tình cờ có một khóm tường vi màu hồng và màu đỏ rực. Cô bé lại đứng dưới gốc liễu, cùng vị trí không sai biệt lắm với cô, ngược lại bố cục khá ổn. Cô lập tức lấy ra bút chì màu và bắt đầu vẽ phác thảo.

Tôi biết những đứa trẻ nhìn chung hồn nhiên, hoạt bát hiếu động thì không thể phối hợp làm người mẫu được, trong kỳ nghỉ đông hè, tôi đã làm giáo viên studio bán thời gian nên biết rất rõ điều này.

Đại khái vẽ một bản phác thảo thô nhanh nhất, thời gian trôi qua ít nhất là 10 phút.

Khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, cô bé vẫn đứng đó, nhìn về phía bên này với vẻ mặt vô cảm.

Mắt tôi và cô bé không giao nhau, nên chắc chắn cô bé không phải đang nhìn mình, chẳng lẽ xung quanh có tiểu soái ca ? Tôi quay đầu nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì cả. [edit: ConKienCang, tại:Wattpad.com]

Được rồi, quên đi, trước tiên hãy vẽ cô bé khi cô bé không cử động, sau khi đưa ra quyết định này, tôi kẹp vài cây bút chì màu vào bàn tay trái đang không có tri giác và bắt đầu hành động.

Cô bé khá hợp tác, khi tôi vẽ, cô bé thậm chí còn không động chứ đừng nói đến cử động đầu, đơn giản là không phù hợp với quy tắc ứng xử của những đứa trẻ nghịch ngợm bình thường.

Người phụ nữ bên cạnh cô bé đang ngồi đó một mình, không có hộ lý chăm sóc, gần giống như tôi. Tóc cô ấy dài như thác nước chảy đến tận bánh xe lăn. Thật sự là sợ cô ấy sẽ xảy ra tai nạn khi đẩy các bánh xe lăn đi.

Khi tôi vẽ xong nguyên mẫu thì đã khoảng nửa giờ trôi qua.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, tình cờ nhìn thấy một người đàn ông tuổi hơi lớn, đang đẩy người phụ nữ ngồi trên xe lăn đi, cô bé dường như đã bị họ bỏ quên vẫn đứng đó nhìn về hướng này, vẫn không có biểu cảm gì .

Tôi đặt bản phác thảo bên cạnh và vẫy tay với cô bé, mong rằng cô bé sẽ theo bố mẹ về nhưng cô bé phớt lờ tôi.

Tôi nghiêng người về phía trước, nhìn rõ ràng, sắc mặt cô bé rất tái nhợt. Ngược lại người đến bệnh viện cũng không có nhiều người tái nhợt như vậy.

Được rồi, cô bé vẫn phớt lờ mình, nhưng cử chỉ vẫy tay ngớ ngẩn của mình, đã thu hút vô số ánh mắt. Ngồi trên ghế dài đằng kia, một người đàn ông mập mạp, ít nhất 100kg, tưởng mình đang vẫy tay với anh ta, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Tên mập trông giống như một con cóc to lớn, tôi không muốn chọc phiền toái, nên mím môi có chút bất lực nhặt lại bản phác thảo, giả vờ chìm đắm trong vẽ, không nhìn sang bên kia nữa.

Một cơn gió mạnh thổi qua, một cây bút chì màu rơi xuống đất, tôi cúi người nhặt lên thì một bàn tay mập mập đã cầm lấy bút chì của tôi.

Lúc này tôi thật sự không muốn ngẩng đầu lên, nhưng không còn cách nào khác, ngoài việc xây dựng tâm lý rất nhiều, tôi hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu lên nhếch mép cười, cố nở một nụ cười với hàm răng to và có cảm giác da căng lên.

Đi theo bên cạnh người đàn ông mập là mama với mái tóc xoăn, hắn đỏ mặt đem bút chì trả lại cho tôi.

Tôi cười ngượng ngùng và táo bạo lớn tiếng nói "cảm ơn", muốn dùng cách này để bôi xấu hình tượng của mình.

Vừa dứt lời, tôi liếc nhìn cô bé mặc váy đỏ đứng cách đó không xa, vậy mà cô bé đang mỉm cười với tôi!

Không sai, chắc chắn hướng về tôi. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, ánh mắt của chúng tôi đang giao tiếp với nhau.

Tôi thề với thị lực 5.2 của mình !

Đôi mắt của cô bé to đến mức, lòng trắng là như không nhìn thấy được, vốn là cái miệng nhỏ nhắn màu hồng, nhưng khi mở ra, hắc, thì gần như đến tận mang tai, để lộ hàm răng nhọn hoắt, không phải như răng của con người, có một chút màu đỏ ở giữa răng.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy tai mình ù đi, đến mức không nhịn được lùi lại một bước.

*********************************************

Chương 2: Xin Chào Ông Lão

Vừa vặn người đàn ông mập đưa trả cây bút chì màu, tôi nắm lấy tay anh ta, run rẩy hỏi: " Anh...anh có thấy cô bé mặc váy đỏ đằng kia không? "

" Cô bé ? " Mama tóc xoăn nhìn về phía đó, xua tay, kiên quyết nói: " Cô bé nào ở đó? Cô cũng ở tầng 16 à ?"

Tầng 16 là khoa Điều Trị Đặc Biệt, thường tiếp nhận một số bệnh nhân tâm thần nhẹ và bệnh nhân chậm phát triển trí tuệ. Nếu tình hình không cải thiện sẽ chuyển đến bệnh viện tâm thần chuyên khoa để điều trị.

Bây giờ tôi hoàn toàn không xoắn xuýt có phải ở tầng 16 hay không. Tôi lôi kéo cánh tay của mama tóc xoăn muốn xác nhận một lần nữa rằng họ thật sự không nhìn thấy một cô bé to lớn như vậy sao ?

"Ai nha cô gái, xuất hiện ảo giác sẽ không tốt đâu. Hôm nay cô không uống thuốc à ?" Mama tóc xoăn cảnh giác nhìn tôi, háo hức tóm lấy cánh tay nhỏ bé của tô đòi đi gặp bác sĩ.

Tôi nắm lấy cánh tay của bà ta, nhưng bị bà ấy giật lại, tay của bà ta khỏe đến mức tôi cảm thấy như xương mình sắp gãy.

" Là ở cây liễu đó ......hả ?" Tôi hoảng hốt im lặng, dưới gốc cây liễu, bóng dáng cô bé mặc váy đỏ đâu rồi ? Chỉ còn lại cành liễu đung đưa trong gió.

Tôi cố gắng hết sức để hất tay mama tóc xoăn ra và bất lực giải thích rằng mình thật sự ở tầng 13. Tay trái của tôi đã thành như vậy, nếu tay phải của tôi bị bà ta nắm giữ như thế thì cũng phế đi.

Nếu không phải bác sĩ trưởng điều trị của hai mẹ con bọn họ tình cờ đi ngang qua và ông ấy biết tất cả bệnh nhân ở mỗi tầng. Bằng không thì bà mẹ thích tọc mạch này chắc chắn sẽ không để tôi đi.

Có lẽ nào tôi thật sự bị hoa mắt ?

Dù sao thì ngoài việc chuẩn bị cho kiểm tra,tôi cũng không nghĩ làm điều gì khác, dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế dài dưới gốc cây liễu, cầm tập phát họa lên và nhìn cô bé mặc váy đỏ trên tập phác họa.

Tôi vẫn rất tự tin vào khả năng vẽ tranh của mình nhưng dù vậy tôi vẫn nhớ rõ ràng bức tranh này, vừa rồi mình vẫn chưa hoàn thành.

Sao bây giờ cô bé trong bức ảnh trông sống động đến thế, chiếc váy nhỏ màu đỏ cơ hồ đỏ gần như chảy ra huyết.

"Lạch cạch"

Một giọt màu đỏ tươi xuất hiện trên trang giấy.

Tiếp theo là giọt thứ hai, giọt thứ ba....

Tôi vô thức chạm vào mũi mình, trông nó ổn và không có gì lạ cả. Bút chì màu cũng sẽ không vô duyên vô cớ biến thành màu nước, tôi run rẩy đưa tay phải ra, vừa định chạm vào mấy giọt màu đỏ trông như máu thì trên trang giấy nhìn thấy cô bé lộ đầu răng nhọn hướng về phía tôi cười.

" A !"

Đem tập phác họa ném xuống đất, tim đập nhanh đến mức khiến tôi muốn phát bệnh.

Tập phác họa rơi xuống đất bị gió thổi bay lật vài trang, cũng không nhìn thấy cô bé trong tranh nữa.

Tôi cả gan ngẩng đầu, đối diện không thấy bóng dáng cô bé mặc váy đỏ dưới gối liễu nữa, như thế tất cả những điều này thực sự chỉ là tưởng tượng của tôi.

Có lẽ tôi thực sự cần phải lên tầng 16 để kiểm tra sao ?

Hành động ném đi tập phác họa đã thu hút sự chú ý của nhiều người, sắc trời càng lúc, càng tối, theo dự báo thời tiết thì buổi chiều sẽ có mưa, những bệnh nhân đi phơi nắng đều đang chuẩn bị về. Lúc này, người đi qua bên cạnh tôi vẫn còn rất nhiều.

Tôi chỉ có thể nhếch đôi môi khô khốc, cười lúng túng, đi đến bên tập phác họa, nói: " Có côn trùng, có côn trùng."

Khi tôi nhặt tập phác thảo lên, bức vẽ đã trở lại hình dáng ban đầu và những giọt máu đã không thấy.

Tôi ngơ ngác nhìn bức tranh trong tay, dụi dụi mắt thật mạnh.

Bức tranh rõ ràng đã được khôi phục lại trạng thái ban đầu, không có giọt máu, không có bộ váy đỏ quyến rũ, không có hàm răng sắc nhọn và cũng cũng không có nụ cười quái dị.

Vì bức tranh được vẽ bằng bút chì màu nên màu sắc cũng không tươi sáng, chiếc váy đỏ của cô bé cũng không bắt mắt, trên bức tranh chỉ có khuôn mặt bánh bao nho nhỏ và nét vẽ khuôn mặt thô sơ--- dù còn chưa vẽ xong.

Tôi cuộn mảnh giấy lại, giơ tập phác thảo lên trên đầu, nhìn qua ánh nắng, nếu trước đó thật sự có giọt máu đỏ, sau khi khô đi cũng sẽ để lại dấu vết.

Không có gì cả.

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi gãi mạnh da đầu, ném tập phác họa sang một bên rồi ngồi phịch xuống ghế. Thân là sinh ra ở dưới cờ đỏ, sinh trưởng ở thời đại mới, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với những điều kỳ lạ như vậy, điều tôi học được từ khi còn nhỏ là, tin tưởng vào khoa học và phản đối mê tín.

Tuy nhiên những giọt máu đọng lại và nụ cười để lại trong tâm trí khiến tôi phải đối mặt với một tác động lớn đến quan niệm sống của mình và không thể thoát ra được .

Nhưng bây giờ là ban ngày a ! TV, phim ảnh và phim hoạt hình đã cho tôi những kiến thức phổ biến và họ đều nói ma chỉ có nửa đêm mới xuất hiện a.

Trong lúc nhất thời đã suy nghĩ quá nhiều, những suy nghĩ lộn xộn như sợi tơ rối tung, không tìm ra được manh mối nào, hít một hơi thật sâu rồi phun ra, cảm thấy lồng ngực như thắt lại, cực kỳ khó chịu.

Tôi bây giờ cần phải bình tĩnh lại, cổ họng khô ráp gần như bốc khói, giơ tay mò mẫn tìm chai nước uống bên cạnh.

Đầu tiên là chạm vào nắp chai, sau đó khi chạm vào thì có cảm giác không ổn.

Có cái gì đó nhăn nheo, hơi thô ráp, không co dãn chút nào, thậm chí còn hơi lạnh.

Vừa cúi đầu xuống, liền nhìn thấy một bàn tay khô héo, có nhiều gân tay màu nâu, đang nắm chặt chai nước uống của mình. Nơi lẽ ra phải nhìn thấy là những mạch máu và xương nhô ra, nhưng chúng phẳng lì như thể một lớp da treo lơ lửng ở đó, nhưng mà hình dạng là tay không sai .

Bàn tay đó giữ chặt chai nước uống của tôi đến nỗi cái chai bị bóp méo. Trong chai vẫn còn hơn phân nữa nước có ga, hiện tại nó đang trong bình tới lui, cố gắng trào ra ngoài.

Tôi vô thức né sang một bên, giữ một khoảng cách, sau đó mới dám ngước nhìn chủ nhân của bàn tay khô héo này.

Nhìn có chút quen mắt.

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nhận ra đây không phải là ông già đã gặp trong thang máy kia sao! Vậy mà thậm chí, tôi còn không nhận ra ông ấy ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.

Ông già ngồi đó, ưỡn thẳng sống lưng, mắt nhìn về phía trước, cũng không nhìn cô nhưng mà lại cầm chặt chai nước của tôi trong tay.

Dù sao ấn tượng của ông ấy để lại cho tôi cũng không tốt nên tôi đã định bỏ chai nước và cầm tập phác thảo bỏ chạy.

Vừa mới nhắc mông lên, ông lão đột nhiên quay lại, vẻ mặt trừng trừng nhìn tôi, ánh mắt ông ta rất là vẩn đục, mặc dù không nhìn thấy rõ tầm nhìn của ông ta tập trung vào đâu nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng là nhìn chăm chú vào mình.

Ánh mắt ông không mấy thân thiện, nên tôi không có tiền đồ lần nữa ngồi trở về. Ngượng ngùng cười nói với ông ta: " Chào ông, chúng ta chỉ.......ừm..... ở trong thang máy đã gặp nhau."

Có lẽ cử chỉ tử tế của tôi đã có hiệu quả, ông lão kia đột nhiên đưa tay và đặt chai nước ở trước mặt của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro