Chương 23 + Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Bệnh Lạ Của Vương Văn Tĩnh

Kỳ thực sự tình vô cùng đơn giản.

Đơn giản chính là Hạ Nhất Phàm chẳng biết tại sao lại biến mất mấy ngày, vừa vặn tôi lại giúp Vương Văn Tĩnh gánh tội, thời điểm khi mà tôi đang nằm viện, hai người bọn họ oanh oanh liệt liệt ở cùng một chỗ.

Nó ngoạn mục đến mức nào a?

Hạ Nhất Phàm tại cửa ký túc xá dùng một ngàn đóa hoa hồng trắng xếp thành một hình trái tim, bên trong hình trái tim kia, dùng ngọn nến màu đỏ xếp thành tên của Vương Văn Tĩnh.

Nữ chính ngượng ngùng không biết làm sao giữa những tiếng gọi bất tận, trong khi nam chính lại thể hiện vô cùng tình thâm ý trọng giữa đám đông, cuối cùng họ ôm nhau cùng một chỗ lay động cả trời đất.

Là con trai hiệu trưởng, cộng với vẻ ngoài như tiểu thịt tươi, tính cách sáng sủa, mọi hành động của Hạ Nhất Phàm luôn là tâm điểm của toàn trường. Và tôi là giáo viên trẻ nhất trường nên cũng có không ít ánh mắt quan sát.

Vốn được xem như một cặp đôi trai tài gái sắc, nhưng sau khi cốt truyện đột nhiên trở nên tồi tệ hơn, ở trường danh tiếng của tôi đã nổi đến mức có thể tham gia một bộ phim truyền hình.

Đây là lý do tại sao ngày đầu tiên tôi nhập viện không có ai đến thăm, đương nhiên, tôi biết về chuyện này là vì thông qua vòng bạn bè trên WeChat và Weibo của Vương Văn Tĩnh, thậm chí còn sôi động hơn cả buổi phát sóng trực tiếp.

Cô ta giả mù sa mưa viết những lời buồn bã để bày tỏ lời xin lỗi với tôi, ý tứ đại khái nói là Hạ Nhất Phàm đối tốt với tôi thật ra chỉ vì muốn gây sự chú ý của cô ta, anh ta đã dùng cái gọi là chiến lược thu hút bạn thân nhất của nữ thần trước nếu hắn ta muốn theo đuổi cô ta.

Mặc dù trong trí nhớ của tôi, mỗi lần tôi muốn đi chơi với Hạ Nhất Phàm, Vương Văn Tĩnh sau khi biết chuyện sẽ sống chết dây dưa nhất định đều phải đi theo tôi.

Hạ Nhất Phàm chưa bao giờ giải thích cho tôi bất cứ điều gì về vấn đề này, và hắn đột nhiên biến mất không dấu vết trong cuộc đời tôi.

Tôi được biết mình bị nhà trường đưa vào diện "quản chế", cũng cùng có quan hệ gián tiếp với hai người họ.

Dù sao thì việc gánh tội thay cho Vương Văn Tĩnh là do tôi tự mình lựa chọn. Không ai ép tôi làm điều đó, tôi chỉ nghĩ là do tôi nhất thời ấm đầu và bị lừa đá vào đầu.

Hơn nữa, tôi và Hạ Nhất Phàm cũng không có quan hệ gì, nên hắn căn bản cũng không cần phải giải thích gì với tôi cả.

Tôi chỉ không hiểu tại sao bây giờ hắn lại muốn tiếp cận tôi.

Tôi đứng dậy và chuẩn bị rời đi, chuyện cấp bách bây giờ là tôi nên tìm một nơi để ở.

Nhưng Hạ Nhất Phàm đã nắm lấy cổ tay tôi, ngón tay của hắn có chút thô ráp, trước đây hai chúng tôi chưa bao giờ "gần gũi" như vậy, thời điểm khi theo đuổi tôi, hắn biểu hiện rất lịch sự.

Tôi nhìn xuống cổ tay mình, bị hắn nắm lấy lúc trắng lúc đỏ, hành vi của hắn khiến tôi rất nghi hoặc. 

Hai má Hạ Nhất Phàm hơi ửng đỏ, vội vàng buông cổ tay tôi ra, nói: "Văn Tĩnh... Văn Tĩnh gần đây có chút kỳ lạ."

Tôi khinh thường lắc đầu, Vương Văn Tĩnh khi nào mà không kỳ quái chứ!

Hạ Nhất Phàm nhìn thấy vẻ mặt của tôi, đôi lông mày rậm nhíu lại, chậm rãi nói: "Tôi đang nói về thân thể của cô ấy, cô ấy..."

"Tôi xin lỗi, tôi không biết những chuyện này có liên quan gì đến tôi." Tôi ngắt lời hắn.

Hạ Nhất Phàm chưa bao giờ thấy tôi có thái độ cứng rắn như vậy, hắn mím chặt môi không nói nữa.

Tôi không cần thiết phải đợi hắn, nên cứ đi về phía trước.

Hắn dường như đã hạ quyết tâm thật lớn, khi tôi chuẩn bị rời đi, hắn bước tới trước mặt tôi và nói: "Văn Tĩnh thật sự rất kỳ lạ, làn da của cô ấy không ngừng lão hóa, ý thức cũng ngày càng kém đi. càng lúc càng tệ. Có vẻ như cô ấy đã thay đổi thành một con người khác..."

"Tôi không hiểu tại sao anh lại nói với tôi điều này." Cho dù Vương Văn Tĩnh có biến thành một mụ phù thủy già, cô ta cũng không liên quan gì đến tôi.

Hạ Nhất Phàm lại ngừng nói.

Mặc dù bây giờ tôi rất rảnh rỗi nhưng cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian với hai người họ. Hơn nữa vẻ mặt hắn ta bây giờ tràn đầy dáng vẻ ủy khuất, như thể tôi đã làm gì đó với Vương Văn Tĩnh, cái này khiến tôi rất khó chịu.

Đứng phơi dưới ánh nắng nóng rực, lửa trong tôi cũng nóng dần lên.

Tôi bây giờ có thể nhìn thấy bóng dáng của Vương Văn Tĩnh trên người Hạ Nhất Phàm, chỉ là mới mấy ngày mà bọn họ đã trở nên rất giống nhau. Lúc nào cũng bày ra bộ dáng như một kẻ yếu đuối, như thể tất cả mọi người trên thế giới đều mắc nợ họ.

Vì hai chúng tôi đứng trước cửa quán cà phê với vẻ mặt căng thẳng nên thu hút nhiều ánh nhìn của người qua đường.

Suy cho cùng, khuôn mặt của Hạ Nhất Phàm được coi là khuôn mặt của một giáo thảo, có người qua đường đã chuẩn bị chụp ảnh. Sau khi nhận thức được tình hình xung quanh, hắn bất ngờ nhặt chiếc túi trên ghế lên, nắm lấy tay tôi và dùng lực kéo tôi đi về phía trước.

Tôi hất tay hắn ra mấy lần, thế nhưng tay hắn quá khỏe nên tôi đành phải bỏ cuộc.

Bị hắn kéo vào một quán bar nhẹ, hầu như không có ai ở đây vào lúc này. Ngay khi tôi tìm được một chỗ trong góc và ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa đến thực đơn rượu. Hắn ta thậm chí còn không nhìn vào nó, thản nhiên dùng ngón tay bấm vào danh sách rượu hai lần.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hắn ta trong tư thế như vậy trước đây và vẻ ngoài của hắn ta bắt đầu khiến tôi tò mò. Tôi bình tĩnh lại và ngồi đối diện với hắn, muốn xem mục đích của hắn là gì.

Sau khi nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, tôi mới nhận ra hắn rõ ràng đã gầy và không còn chú ý đến việc chải chuốt như trước nữa, trên cằm mọc lấm tấm một chút râu xanh.

Hạ Nhất Phàm tùy ý chỉ tay, liền gọi một ly whisky nguyên chất có đá. Sau khi nhân viên đặt ly rượu lên bàn, hắn cầm lên uống một hơi dài.

Hắn không phải là người nghiện rượu, kìm nén bực bội nâng ly nuốt vào trong bụng, nước mắt lập tức trào ra.

Tôi khoanh tay bất đắc dĩ nhìn hắn, hắn đặt ly rượu lên bàn, những viên đá trong ly rượu va vào mép ly tạo ra tiếng vang thanh thúy.

Hắn ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi rồi nói: "Văn Tĩnh từ khi gặp em ở bệnh viện về, đã cư xử rất kỳ lạ. Đêm đó cô ấy bắt đầu rụng tóc, hai ngày sau, da cô ấy lỏng lẻo đến mức trông như giống như một lớp da treo trên đó. Khi khẩu vị tốt, cô ấy có thể ăn mười con gà nướng cùng một lúc. Tôi đưa cô ấy đến tất cả các bệnh viện, thậm chí cả những phòng khám nhỏ, nhưng không bác sĩ nào có thể kiểm tra ra chuyện gì đang xảy ra với cô ấy. "

Trái tim tôi lập tức lộp bộp.

Vừa rồi tôi đang bực bội nên hoàn toàn phớt lờ chuyện này, bây giờ khi nghe những lời hắn nói, hình ảnh một đứa bé lại hiện lên trong đầu tôi.

Đầu to, ba hàng răng sắc nhọn...

"Cạch, cạch..."

Tôi không khỏi rùng mình một cái, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Hạ Nhất Phàm.

Bây giờ tôi cảm thấy có chút chột dạ, quỷ nhỏ đầu to trong bệnh viện đi theo Vương Văn Tĩnh, đích xác là tôi không nói cho cô ta biết, nhưng sau chuyện xảy ra với Lê Cẩn và Phương Viên Viên, tôi biết oan có đầu nợ có chủ, chuyện của quỷ nhỏ đầu to cũng không phải là lỗi của tôi.

"Thật xin lỗi, Vương Văn Tĩnh mắc phải bệnh lạ, nhưng anh chặn tôi là có ý gì?" Tôi dò hỏi.

Hạ Nhất Phàm hít một hơi thật sâu, tôi có thể ngửi thấy mùi rượu trong miệng anh khi ngồi đối diện hắn. Hắn bất lực nói: "Văn Tĩnh phần lớn thời gian đều hôn mê, ngày nào cũng nói mớ, la hét tên của em."

**************************************************************

Chương 24: Cô Ấy Sắp Chết

Nhân viên phục vụ vừa vặn mang trà nhài tới, Hạ Nhất Phàm tùy ý gọi một cốc rượu mạnh và một bình trà nhài, thủ pháp này cũng thực sự kỳ lạ.

Trà nhài được rót vào trong ly thủy tinh, tôi cầm quai ly thủy tinh nhỏ nhấp một ngụm trà nóng, liền bị lời hắn nói ra hù dọa, tôi bị trà nóng bỏng đầu lưỡi, tay tôi cũng run lên, trà nóng tràn ra lại hất vào tay tôi.

Tôi vội lấy khăn giấy trên bàn ra lau tay, nhân viên còn thân thiết mang cho tôi khăn ướt lạnh.

Hành vi của tôi khiến tôi trông vô cùng chột dạ.

Hạ Nhất Phàm trợn mắt đỏ ngầu nhìn tôi, tôi lúng túng hỏi: "Tôi không hiểu ý anh..."

"Không hiểu có ý gì thì chính là tôi mới phải." Hắn nhìn ly rượu trước mặt, nghĩ nghĩ vẫn là không uống: "Văn Tĩnh mỗi ngày đều gọi tên em, tôi có đi tìm em, nhưng điện thoại của em đã khóa máy."

Tôi hôn mê ở nhà Kỳ Văn ba ngày ba đêm, điện thoại của tôi hết pin sẽ tự động tắt nguồn, có lẽ Hạ Nhất Phàm không thể liên lạc với tôi, không chỉ vì điều này.

Để rời khỏi vòng sinh hoạt trường học, bắt đầu một cuộc sống mới và không còn nghĩ đến những điều phiền toái đó, sau khi xuất viện, tôi kéo tất cả những liên hệ trước đây của mình vào danh sách đen trên điện thoại di động và không còn muốn liên lạc với ai nữa.

Toàn bộ da đầu tôi lúc này tê dại và ngứa ngáy, tôi gãi gãi một cách cáu kỉnh. Đối mặt với Hạ Nhất Phàm, tôi chỉ có thể bất lực nói: "Tôi không biết tại sao Vương Văn Tĩnh lại gọi tên tôi, cho dù anh có tìm đến tôi thì tôi cũng xin lỗi vì cũng không giúp đỡ được cái gì."

"Nhưng cô ấy là..." Sau khi nghe tôi nói, hắn càng lo lắng hơn.

Tôi biết hắn muốn nói gì, sau khi Vương Văn Tĩnh đến bệnh viện khoe khoang với tôi, đêm đó khi trở về, cô ta đã xuất hiện đủ loại triệu chứng, cô ta thậm chí còn gọi tên tôi trong mơ. Không ai nghĩ rằng chuyện này không liên quan gì đến tôi.

Hạ Nhất Phàm chộp lấy ly rượu, uống hết nửa ly whisky còn lại, hắn mượn rượu lấy can đảm nói với tôi: "Tôi biết tôi có lỗi với em, tôi cũng không còn mặt mũi nào để nhìn thấy em, nhưng tình hình của Văn Tĩnh bây giờ rất nghiêm trọng, cô ấy bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra ...Tôi không thể để cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."

Xem ra hắn là thật lòng rất thích cô ta, và hắn đang thể hiện tình cảm ở chỗ tôi. Thành thật mà nói, đây quả thực là tình huống tôi không ngờ tới, bây giờ trong mắt hắn, tôi đã trở thành một nhân vật hoàng hậu độc ác, không muốn công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau, ước gì để bọn họ ăn một tấn táo độc.

Nhưng chuyện xảy ra với Phương Viên Viên đã khiến tôi trở thành một cái đầu to, hai cái đầu lớn, tôi cũng không biết bây giờ tình hình thế nào nếu lại vướng vào quỷ nhỏ đầu to đó nữa, tôi có thể trực tiếp mở nhà trẻ quỷ.

Vấn đề là tôi hoàn toàn không có cách nào để tiêu diệt quỷ a, nên tôi không thể đến gặp con quỷ nhỏ đầu to đó và cố gắng hết sức để thuyết phục nó, phải không? Sức chịu đựng của trái tim tôi dường như vẫn chưa mạnh mẽ đến thế.

Thấy tôi im lặng, mặt Hạ Nhất Phàm đỏ bừng, không biết là do tác dụng của rượu hay đang nghĩ gì. Những đường gân trên mặt hắn nổi lên, cuối cùng hắn cũng nghiến răng nghiến lợi nói với tôi: "Văn Tĩnh... cô ấy đang mang thai..."

Đúng lúc tôi vừa định với tay lấy ấm trà nóng thì hắn lại nói nội dung thú vị như vậy.

Tôi chợt nhận ra tại sao Hạ Nhất Phàm lại tránh mặt tôi, và tại sao hắn lại do dự khi nói chuyện sau khi nhìn thấy tôi.

Hắn biến mất khỏi tôi vì Vương Văn Tĩnh đã cùng hắn thẳng thắn muốn hắn đổ vỏ, Hạ Nhất Phàm là một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm tuyệt đối, tôi nghĩ điểm ấy là đúng, hắn sẽ chịu trách nhiệm ngay sau khi biết chuyện.

Bất kể đứa trẻ là của hắn, hay là của giáo sư Lục hoặc là người qua đường nào đó, phàm là Vương Văn Tĩnh dám đổ trách nhiệm cho Hạ Nhất Phàm, điều đó chứng tỏ giữa hai người đã phát sinh ra chuyện gì.

Sau khi Hạ Nhất Phàm có dũng khí nói ra lời này, không khí xung quanh chúng tôi lập tức bị hút chân không, chỉ còn lại áp suất thấp.

"Em không bao giờ đi dự tiệc với nhiều người, lễ giáng sinh năm ngoái anh rủ em đi, nhưng em thà ở trong ký túc xá xem phim. Sau khi ăn tối với em xong, anh đi dự tiệc một mình, vì đến quá muộn nên bị bọn họ phạt uống nhiều rượu, là Văn Tĩnh đưa anh về."

Thời tiết bây giờ đang là mùa hè và giáng sinh dường như trôi qua nửa năm, Vương Văn Tĩnh bây giờ mới mang thai, chẳng lẽ cô ta đang mang thai Liên Hoa Vương Na Tra sao?

Nói xong không thấy tôi phản ứng, Hạ Nhất Phàm chỉ có thể co quắp khóe miệng nhắm mắt tiếp tục nói: “Về sau lại phát sinh qua mấy lần......”

Nói cách khác, trong lúc hắn theo đuổi tôi, hắn ta và Vương Văn Tĩnh đã có mối quan hệ bạn bè dị dạng gì đó?

Tôi cảm thấy buồn cười đến mức không nhịn được "phốc" một tiếng, không ngờ hắn, người đối xử "tương kính như tân" với tôi, lại có một mặt cuồng dã như vậy, chẳng thể trách Vương Văn Tĩnh ở trước mặt tôi một cách cố ý hay vô ý luôn nhắc đến những chuyện của hắn. Hóa ra cô ta đã thị uy với tôi từ rất lâu rồi, nhưng sau này tôi mới nhận ra.

Tôi xua tay nói: "Chuyện của hai người không cần giải thích rõ ràng với tôi, dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì với nhau. Về phần Vương Văn Tĩnh tại sao liên tục gọi tên tôi trong trạng thái hôn mê, có lẽ cô ta cảm thấy tội lỗi với tôi ! Anh nghĩ tôi có năng lực gì, có thể khiến cô ta trở thành như bây giờ?"

Ánh mắt Hạ Nhất Phàm tối sầm, hắn cụp mắt xuống, lúng túng nói: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn hỏi em có manh mối gì không..."

"Không có." Trước khi hắn nói xong, tôi đã nói hai chữ này một cách bình tĩnh.

Chúng ta đều có số phận của riêng mình, tôi đã đối xử tốt với Vương Văn Tĩnh, tôi đã thay cô ta gánh trách nhiệm và mất đi công việc cũng như tương lai, chỉ có cô ta nợ tôi chứ không phải tôi nợ cô ta.

Cho dù không có tôi thì con quỷ đầu to đó sớm hay muộn cũng sẽ tìm tới cô ta.

"Có lẽ em có thể đi cùng tôi đến gặp cô ấy." Giọng điệu của Hạ Nhất Phàm gần như cầu xin.

Tôi thực sự không ngờ, khi gặp lại chúng tôi lại có mối quan hệ như vậy, tôi cười khổ nói với hắn: "Vương Văn Tĩnh và tôi từng là bạn bè, nhưng khi cô ta đến thăm tôi trong bệnh viện, cô ta đã cắt đứt quan hệ tình bạn với tôi, tôi không có hứng thú gì để đến thăm cô ta. Nếu anh muốn biết tại sao cô ta gọi tên tôi, anh có thể nhận được câu trả lời bằng cách hỏi cô ta đã làm gì với tôi. Nguyên nhân tôi nằm viện, nguyên nhân khiến mối quan hệ của tôi và cô ta bế tắc không chỉ bởi vì anh."

Hạ Nhất Phàm không phải kẻ ngốc, có một số việc hắn không muốn đối mặt mà thôi.

Thừa dịp hắn còn chưa có lấy lại tinh thần, tôi đã đứng dậy và bước ra khỏi quán bar nhẹ, lần này hắn không đuổi theo tôi ra ngoài nữa.

Trong lòng tôi cũng không cảm thấy thoải mái gì, dù tôi có nói những lời gay gắt thì họ vẫn là những người bạn mà tôi đã từng quen biết. Nhìn thấy Vương Văn Tĩnh chết, như vậy là chuyện rất tàn nhẫn.

Nhưng cho dù có đi tìm cô ta thì tôi cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi không hiểu gì cả, chứ đừng nói đến khả năng trừ ma, tôi chỉ có thể nhìn thấy những thứ đó, nói cách khác là tôi chỉ có thể nhìn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro