Chương 7: Rừng Cây Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Trần Vị Mãn

Editor: Kyoong

Mộc Thành rời đi, Lý Mộ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Lão An Trại đối với hắn mà nói có lẽ cũng chẳng còn gì để lưu luyến.

Hai ngày sau, vết sưng trên chân Ngụy Diễn cũng dần khỏi hẳn, đã có thế xuống giường đi lại. Lý Mộ ngày nào cũng đến thay thuốc cho Ngụy Diễn, anh ta đã không thể chịu nổi, la hét muốn ra ngoài chơi. Nhưng Ngụy Tuần kiên quyết không để cho Ngụy Diễn chạy loạn, nói rõ ràng rồi sắp xếp xe chuẩn bị khởi hành trở về.

Nghe phải về nhà, Ngụy Diễn không ngừng buông lời than thở.

Lý Mộ tự tay thay thuốc cho Ngụy Diễn, nghe anh ta không ngừng oán giận: "Aiiz, tôi đây mệnh cũng thực khổ, thật vất vả mới khiến anh ấy đồng ý ở lại hai ngày, kết quả đều phải nằm ở trên giường."

Trừ bỏ lần lên núi tìm ong mật đều không có thu hoạch gì khác. Anh nghĩ muốn lên núi cắm trại một lần cho biết, hiện giờ xem ra là không thực hiện được .

"Về nhà sớm một chút cũng tốt, mẹ của anh đỡ phải lo lắng." Lý Mộ nhẹ giọng nói, thả chậm động tác trên tay. Xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy Ngụy Tuần đang cầm di động gọi điện. Chắc là chuyện gì đó quan trọng, anh nhìn có vẻ rất chuyên tâm, mày hơi nhướng lên.

"Tôi còn chưa có chơi đủ đâu, thật là nhà tư bản không có lương tâm."

Lý Mộ thấy nghe lời Ngụy Diễn nói như đứa con nít mang theo nét không cam lòng khi không có món đồ chơi yêu thích. Cô mỉm cười không nói thêm gì nữa, thu lại tầm mắt ngoài cửa sổ, động tác thay thuốc cũng nhanh hơn.

"Thuốc này anh nhớ sau khi về nhà đắp liên tục một tuần, không được lười biếng." Cô để lại bình thuốc, cùng Ngụy Diễn nói tạm biệt.

Từ trong phòng đi ra, mẹ Trương Trí Viễn bước đến kêu cô: "Tiểu Mộ, trước đừng về nhà, cơm chiều ở lại nhà chị ăn đi."

Bữa cơm chiều này có lẽ là bữa tiệc chia tay, bà đang định chuẩn bị cho thật phong phú. Lý Mộ lắc đầu, cười cự tuyệt: "Không được, em vẫn nên về nhà ăn thì hơn."

Mẹ Trương Trí Viễn cũng không phải đang nói lời khách sáo, "Em ăn cũng chỉ có một mình, đừng bày vẽ ra nữa, cùng chị dâu em còn khách sáo cái gì."

Lý Mộ vẫn là lắc đầu, đang muốn chạy đi, Trương Trí Viễn dẫn theo mười mấy người trẻ tuổi từ bên ngoài trở về. Bọn họ người thì cầm bình rượu, người xách đồ ăn vô cùng náo nhiệt trong nháy mắt đã đứng chật ních sân nhiệt tình cùng mẹ Trương Trí Viễn chào hỏi. Bà vội vàng bước đi chiêu đãi khách khứa.

"Tiểu Mộ". A Tranh cũng lẫn ở trong đám người, nhìn thấy Lý Mộ liền vui mừng chạy tới.

Trương Trí Viễn theo ở phía sau, cười với Lý Mộ: "Đang muốn đi tìm em đây, mọi người đã lâu không tụ hợp lại một chỗ, cùng nhau ăn bữa cơm chiều đi."

Người tới là bạn bè Trương Trí Viễn, phần lớn đều là học trò của mẹ Lý Mộ. Bọn họ có người thôn bên đặc biệt đến thăm Trương Trí Viễn, thấm thoát đã nhiều năm như vậy không gặp nhau.

Lý Mộ nhìn qua thấy Ngụy Tuần đã buông di động, lễ phép cùng với mọi người chào hỏi, cô cũng không có lý do để từ chối, bị mấy cô gái quen mặt kéo đi rửa đồ ăn.

Một hồi bữa tiệc chia tay nhỏ cứ như vậy diễn ra

Hồi sau nữa lục tục tới không ít người, Đại La cũng bị người khác kéo đến. Trong sân nhỏ giờ đã vây quanh đầy người, dựng lên năm sáu cái bàn. Nhóm cô gái rửa đồ ăn nhặt rau, các chàng trai thì chặt một ít thịt hay làm mấy việc tốn sức, mẹ Trương Trí Viễn cùng bác cả làm đầu bếp chính, mọi người đều góp chút sức làm ra bữa cơm chiều này.

Ngụy Diễn nghĩ muốn giúp đỡ này kia lại bị mẹ Trương Trí Viễn ngăn lại, "Ôi chao, tiểu Ngụy tiên sinh không cần động vào, cậu cứ đi vào phòng nghỉ ngơi đi, chân bị thương vừa mới khỏi đấy."

Trương Trí Viễn cùng Ngụy Tuần tạm thời có việc cần xử lí không rảnh quản anh ta, chỉ có Lý Mộ xem như quen thuộc, lại kém không quá nhiều tuổi. Anh cầm băng ghế nhỏ ngồi bên cạnh Lý Mộ, xem cô dùng dao nhỏ cạo vỏ cây: "Cô gọt vỏ cây này làm gì ?"

Lý Mộ trả lời: "Dùng để nấu ăn."

Ngụy Diễn kinh ngạc nói: "Cái này cũng có thể làm đồ ăn?"

"Đúng vậy, đem cái này cắt vụn băm cùng với thịt heo, nhàu lại thành viên rồi đem đi luộc, ăn vào thật sự rất ngon."

Ngụy Diễn lại như có thêm kiến thức mới, "Còn có thể ăn như vậy à?"

Đại La che miệng cười, "Đương nhiên rồi, làm như thế tiểu Ngụy tiên sinh có thể ăn nhiều một chút."

A Tranh ngoan ngoãn ngồi ở một bên, đột nhiên chen ngang vào một câu: "Thật ngu ngốc."

Vừa nói xong đã bị Đại La nhéo nhéo cánh tay, ý bảo cô không cần nói lung tung. A Tranh bĩu môi, quay đầu chạy theo con chó nhỏ chơi đùa. Đại La nhỏ giọng nói với Ngụy Diễn: "Ngài đừng để ý, chỗ này của A Tranh cùng chúng ta không giống chúng ta."

Cô chỉ chỉ cái đầu, Ngụy Diễn liền sáng tỏ.

"Thật đáng thương." Anh ra vẻ thương hại nói, bộ dạng xinh đẹp như vậy, vậy mà chỉ là một đứa ngốc.

Lý Mộ lại cảm thấy A Tranh cũng không đáng thương, cô bé theo con chó nhỏ chạy tới chạy lui, cười đến mặt mày xán lạn. Phản ứng của Ngụy Diễn cùng đại đa số mọi người đều không khác mấy, đây cũng chính là nghi hoặc nhiều năm qua của cô, bọn họ vì cái gì luôn cứ dùng ánh mắt thương hại này nhìn A Tranh. Cô bé chỉ là so với người bình thường càng dễ dàng vui vẻ hơn thôi.

Khi đó Lý Mộ không hề biết, ở một mặt nào đó, rất nhiều người xem cô cũng như một người ngoại tộc khác với bọn họ.

Trong ánh trời chiều đang dần rơi xuống đỉnh núi, bữa cơm nóng hầm hập cuối cùng được dọn lên bàn.

Mọi người chia bàn ngồi xuống, Lý Mộ vừa đúng lúc ngồi ngay bên cạnh Ngụy Tuần. Cũng không phải dịp lễ gì quan trọng, tất cả mọi người đều có vẻ tự nhiên tùy ý, Lý Mộ yên lặng ăn cơm, ít khi cùng người khác nói chuyện. Ngược lại Ngụy Diễn nghe không hiểu ngôn ngữ ở đây, luôn hỏi Lý Mộ bọn họ đang nói cái gì, cô liền lấy ý chính phiên dịch lại cho anh ta nghe.

Trường hợp này tự nhiên không thể thiếu rượu bia, cơm ăn đến một nửa, trong đám người mấy chàng trai trẻ bắt đầu hát xướng với mấy cô gái, các cô cũng hào phóng đáp lại, anh tới tôi đi không khí đặc biệt náo nhiệt.

"Họ là đang làm cái gì vậy nha?"

Ngụy Diễn mắt thấy một người trẻ tuổi diện mạo giản dị có phần ngăm đen với ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Đại La, cô nàng ngồi ở trung tâm các cô gái, quay đầu e lệ tránh né ánh mắt nóng hầm hập của chàng trai kia.

Lý Mộ khuôn mặt mang theo ý cười, "Bọn họ đang hát tình ca."

Chàng trai kia vừa nhìn thấy Đại La đã nhất kiến chung tình, đành mượn tiếng ca này biểu đạt tâm ý của mình. Mọi người ồn ào hẳn lên, lấy bọn họ làm chủ đề bắt đầu xướng ca.

Tiếng ca ẩn chứa tràn ngập tình ý, Ngụy Diễn dù nghe không hiểu cũng cảm thấy rất thú vị, "Người ở đây so với chúng ta còn thẳng thắn hơn."

Thích liền trực tiếp bày tỏ, chuyện này đối với Ngụy Diễn bọn họ đều không phải là một việc dễ dàng. 

Ở thành thị người trẻ tuổi bây giờ đều thích thăm dò đối phương trong sự ái muội, mối suy tư xem liệu nó nên phá lớp giấy mỏng manh kia hay không so với thật sự yêu đương còn khiến người khác mệt mỏi hơn.

Màn đêm buông xuống, bài tình ca vẫn còn tiếp tục. Ngụy Tuần đứng lên, Lý Mộ nhìn anh không nói một lời đi về hướng sau nhà, bóng dáng cao lớn kia ở trong bóng đêm càng lộ ra vẻ cô đơn.

Lý Mộ do dự trong chốc lát rồi cũng đứng dậy theo.

Sau nhà Trương Trí Viễn là một rừng cây nhỏ.

Ngọn đèn ở trong này dần biến mất, chỉ có mỗi ánh trăng lạnh lẽo soi xuống, Lý Mộ thấy anh tựa vào vách tường, không biết đang suy điều gì.

Bước chân Lý Mộ rất nhẹ, anh giống như không hề phát hiện ra cô, cô nhẹ nhàng khẽ gọi một tiếng: "Ngụy tiên sinh."

Anh quay đầu thấy cô liền nở nụ cười, nói: "Sao cô lại tới đây?"

Anh không vui, nhưng lại cũng như bình thường nở nụ cười đó.

"Tôi thấy ngài vừa rồi uống vào không ít rượu, có phải là cảm thấy không thoải mái?" Có người  kính rượu anh, anh cũng không từ chối ai, qua lại mấy lượt lại uống vào không ít.

"Không có việc gì, tửu lượng tôi tốt lắm, chỉ là đầu có chút choáng váng ra đây hít thở chút không khí."

Giọng điệu anh cũng không có gì khác thường, nhưng Lý Mộ nhạy cảm phát hiện được anh không vui, dù biết có chút đường đột, cô vẫn mở miệng hỏi : "Ngài có việc không vui à?"

Cô biết rằng anh ngày mai sẽ rời đi, từ nay về sau sẽ chẳng có cơ hội gặp mặt nữa.

Ngụy Tuần có lẽ quả thật có chút say, nụ cười của anh có chút cô đơn, trả lời: "Có một chút đi."

Lý Mộ nói: "Chỗ này có con đường nhỏ, tôi dẫn ngài đi dạo giải sầu một lát."

Cô cũng không biết nên an ủi anh như thế nào.

Ngụy Tuần bước đi theo cô, đi vào con đường nhỏ ở trong rừng, hai người đều không nói một lời. Đi đến một cái bục trên cao, hai người dừng chân nhìn xuống, Lão An trại ban đêm thật quá mức yên tĩnh, chỉ có vài ngọn đèn le lói cùng những ngọn núi xa xa.

"Lý Mộ cô nương, nếu cô thích một người nhưng lại sợ hãi mất đi người kia, cô sẽ lựa chọn đứng ở phía xa nhìn mà không nói cho người đó biết sao?"

Lý Mộ ngẩng đầu nhìn sườn mặt có chút ưu thương của anh.

"Nếu bày tỏ thì người đó có vì vậy mà bị thương tổn không?" Cô cất tiếng hỏi.

"Hẳn là sẽ không, chỉ là đến cuối cùng có lẽ hai người ngay cả bạn bè cũng không thể làm được."

"Như vậy nếu là tôi, hẳn là sẽ chọn đem chính mình tấm chân tình của mình nói cho anh ấy biết. Nếu anh ấy không thích tôi, tôi sẽ mạnh mẽ mà từ bỏ, quên anh ấy đi, hẳn là đến lúc đó sẽ không muốn cùng anh ấy làm bạn nữa."

"Nếu như có thể đơn giản giống như cô nói thì quá tốt rồi." Anh nở nụ cười, cũng không đem lời của cô đặt trong lòng, cảm thấy cô chẳng qua cũng chỉ là cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu.

Lý Mộ nghe ra ý tứ của anh, hỏi: "Suy nghĩ đơn giản một chút không tốt sao?"

Ngụy Tuần trong lòng run lên, "Đơn giản một chút rất tốt."

Có thể nói trong thế giới của người trưởng thành, ngay cả một thứ tưởng chừng như đơn giản cũng có thể bị làm cho phức tạp hẳn lên.

Lý Mộ cũng không có năng lực an ủi vỗ về nỗi ưu sầu của anh.

Từ chỗ bục cao bước xuống dưới, hai người lại trầm mặc quay trở về. Bước chân của cô nặng trĩu, không biết vì cái gì lại không thể tỏ ra ung dung thoải mái nổi.

Anh vì cái gì mà không vui? Cái này so với chuyện anh rời đi còn khiến cô khổ sở hơn.

"Ngụy tiên sinh." Cô đột nhiên từ phía sau gọi lại anh.

Ngụy Tuần quay đầu lại, thấy cô bĩu môi, bộ dạng có chút khẩn trương.

"Ba tôi từng nói rằng, khi con người còn sống phải cố gắng không khiến cho chính mình hối hận. Trách nhiệm bên ngoài, tình pháp bên trong, chỉ cần không phải chuyện thương thiên hại lí, gây hại đến người khác, muốn làm thì nhất định phải dũng cảm đi làm."

Nói lời này cũng không phải để an ủi anh. Thực tế trong cuộc sống này phần lớn những lời an ủi đều giống như gãi không đúng chỗ ngứa, nêu như con người có thể nghe vào thì làm sao có thể tồn tại những khổ sở.

Trên đời này nỗi phiền não phần lớn đều đến từ việc, rõ ràng biết phải nên buông tay nhưng lại cố chấp, rõ ràng biết con đường phía trước là sai nhưng cố tình không muốn quay đầu lại, rõ ràng phải nên hướng đến ánh mặt trời kia, nhưng lại như cũ cố tình chọn bóng đêm tăm tối. Đây là chấp niệm cắm rễ trong tận đáy lòng của con người.

Ngụy Tuần chính là bởi vì sự nghiêm túc bất ngờ của Lý Mộ mà tạm buông xuống ưu phiền, bởi vì anh cảm thấy nếu không vui vẻ lên một chút, cô gái kia sẽ so với anh càng buồn bã hơn.

"Tôi biết rồi, cám ơn cô."

Lần này nụ cười của anh xán lạn hơn trước, lòng Lý Mộ cũng không cảm thấy ưu tư như vậy nữa, lộ ra một nụ cười.

Nhà Trương Trí Viễn ngay tại phía trước, hai người không nói thêm lời nào, nhưng bước chân đều đã thoải mái không ít. Đi thêm vài bước, Ngụy Tuần đột nhiên dừng lại bước chân, Lý Mộ cũng dừng lại theo anh.

Sau nhà, tại góc sáng có vẻ hẻo lánh, một chàng trai cùng một cô gái say sưa ôm ấp nồng nhiệt. Ngụy Tuần cùng Lý Mộ đứng ở chỗ cao hơn, thấy không rõ mặt bọn họ, con đường phía trước bỗng bị ngăn trở, tình huống này quả thực có chút xấu hổ.

Cũng may hai người kia nhanh chóng phát hiện có người khác, vội vàng chạy đi.

Gặp phải chuyện như vậy, hai người đều có chút lúng túng. Ngụy Tuần tiếp tục đi về phía trước. Đi đến một cái dốc thấp, tâm tư Lý Mộ đang bay bổng bỗng dưới chân trượt một cái, thân thể nghiêng về phía trước va vào lưng Ngụy Tuần.

Ngụy Tuần kêu lên một tiếng đau đớn, cô sốt ruột lui bước chân lại, mông ngã ngồi xuống đất.

Kyoong: Long time no see 

24/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro