Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư tôn bị cha hạ dược / tự an ủi trong hồ bằng kiếm bản thân/ liếm vú

Ngón tay duỗi đến một nửa, Quý Thuấn Kình bỗng nhiên đứng dậy, véo véo đầu ngón tay tính toán, sắc mặt bỗng nhiên có sự biến đổi lớn, "Đã bao lâu rồi ta chưa tưới nước cho cỏ linh xà?" Dứt lời, hắn tạm thời đặt quả cầu lưu ảnh xuống cầm lấy ấm nước vội vàng đi lại chậu cỏ ở gần cửa sổ, lòng như lửa đốt tưới một lần rất nhiều nước vào trong, ngó trái ngó phải một hồi rồi do dự đặt ấm nước xuống.

Có lẽ là đủ rồi, chậy cỏ linh xà này từ trước khi hắn đi đến bí cảnh mới xuất hiện, chắc là đã biến dị rồi, không cần tưới nhiều nước nhưng vẫn có một khoảng thời gian không tưới nước cũng sẽ khô héo nhanh chóng. Hắn đi vội vàng quá nên đã quên giao nó cho sư huynh đồng môn chăm sóc hộ, cũng may cái cây này không chịu khuất phúc trước cuộc đời, kiên trì sống sót đến tận bây giờ để chờ hắn trở về.

Nhưng mà, thanh niên như đang nhớ tới điều gì đó hơi mỉm cười. "Nếu tưới nhiều nước quá cũng rất phiền toái, chỉ sợ cái phòng này của ta sẽ thành cái sào huyệt của nó mất." Quý Thuấn Kình không chú ý tới đằng sau hắn một đám thực vật đang vặn vẹo, bành trước ra không ngừng to lên, dây đằng bốn phía lập tức bó chặt lấy sinh vật gần nhất—- Quý Thuấn Kình không khỏi cảm thán bản thân đúng là miệng quạ đen mà.

Quý Thuấn Kình: "......" Hắn rõ ràng đã tính toán tỷ mỉ lượng nước, bảo đảm không tưới nhiều hơn một giọt, nhưng sao cỏ linh xà sao vẫn mất khống chế?

Cỏ linh xà vẫn tiếp tục lớn lên, dây đằng uốn lượn bò trên bàn ném quả cầu đi, một làn sương khói dần xuất hiện ngưng tụ thành dáng vẻ của một trích tiên, đây là Vân Hoài- sư tôn của Quý Thuấn Kình.

Vân Hoài mặc một bộ y phục màu trắng, lông quạ được chế tạo thành một cái dây buộc tóc đơn giản, từ trong lồng ngực lấy ra mấy bông sen còn mang theo hạt sương, trong đó còn có cả đài sen xanh mướt, đi tới bàn trong phòng Quý Thuấn Kình. Lúc này đúng là thú vị, lúc màn sương tan đi, có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ hồ nước có bông sen đang nở đỏ rực, cố gắng đuổi theo lá sen hình tròn.

Ngay sau đó, Vân Hoài cẩn thận kiểm tra từng bồn cây trong phòng Quý Thuấn Kình, đôi tay quen cầm kiếm nhấc ấm nước lên do dự tưới thêm cho mỗi chậu cây một ít nước

Quý Thuấn Kình đang bị cỏ linh xà trói gô bỗng chốc hiểu ra vấn đề, hóa ra trong khoảng thời gian hắn đi bí cảnh, sư tôn đã thay hắn chăm sóc linh thảo bảo bối của mình. Cỏ linh xà chắc chắn đã được bón no nước rồi mà hắn vẫn còn tưới thêm rất nhiều nước nên mới thế chứ không phải đột nhiên nổi điên lên.

Đáng tiếc chỉ trong chốc lát cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể chờ dây đằng tự thi trở về, ước chừng cũng mất khoảng mấy canh giờ. Trong thời gian này, Quý THuấn kình cũng lười giãy dụa, cứ thế nhìn ngắm quả cầu nhỏ.

Sư tôn tưới nước xong liền ngồi xuống cái bàn, đầu ngón tay vuốt ve mặt bàn, nơi này giống như bị vuốt ve quá nhiều nên đã biến dạng trở nên mơ hồ nhìn không rõ.

Quý Thuấn Kình từ xa nhìn về phía cái bàn, phát hiện bây giờ cũng chẳng có dấu vết gì, tim như bị cào nhẹ một cái. Thể chất hắn đặc thù, phải chịu sự ôm ấp của động vật nhỏ, mỗi ngày đều có những vị khách không mời mà đến xuất hiện trước cửa nhà viện cớ muốn tặng chút đồ cho hắn mà đến, ví dụ như hôm có người tặng bùn trồng hoa mai, ngăn tủ gỗ đã gọi là đồ cổ, hay cả dấu răng mờ mờ xuất hiện trên người. (*)

(*) Này Cá không chắc vì bộ này không có lục được raw để check kỹ hơn, ai biết ý đúng thì báo Cá nhé.

Thanh niên cho rằng sư tôn hỗ trợ mình sửa nhà, trong lòng có chút hổ thẹn, rốt cuộc trong lòng Vân Hoài hắn là người như thế nào vậy, là một đứa trẻ chăm sóc cho bản thân cũng không xong?

Nhưng ngay sau đó, hắn ngơ ngẩn mà nhìn hai tay Vân Hoài khép lại, lấy linh lực làm đao, ở chỗ bị mài mòn kia viết lên, trước mắt hắn liền xuất hiện ba chữ.

Quý Thuấn Kình.

Không kịp hiểu vì sao sư tôn lại viết tên mình vào lúc này, làn khói thổi vào từ bên ngoài làm cửa phòng lần nữa bật ra, Vân Hoài nhanh chóng xóa đi dấu vết trên bàn nhưng vẫn bị Quý Nhất Xuyên đột nhiên xông tới nhìn thấy.

Gã đàn ông kia trong nháy mắt nghĩ đến thứ gì đó, trên mặt tràn ngập sự không dám tin cùng nỗi phẫn nộ, nhăn mày quát "Ngươi là sư trưởng của hắn, sao lại dám có tâm tư như này!"

Vân Hoài rũ mắt, cũng không đáp lời, khuôn mặt trắng nõn không gợn lên chút cảm xúc nào, như là cam chịu điều gì.

Sương khói bên ngoài bàng quan nhìn- Quý Thuấn Kình: "......"

Sư tôn ở trong phòng hắn lén lút khắc tên hắn, luyện tập nghề mộc một chút lại khongo cho Quý Thuần Kình hắn chiếm cái bàn làm của riêng, vì cái gì mà hai người nhìn qua giống như đang giương cung bạt kiếm chuẩn bị đánh nhau đến nơi, cha hắn tức giận đến độ mặt đỏ tai hồng luôn rồi.

Ai mà lại không có một chút niềm đam mê nhỏ? Đã thế, sư tôn ở trong mắt người ngoài luôn là duy trì một bộ dáng lạnh lùng như băng, nhưng sau lưng lại có hành động đáng yêu như vậy, Quý Thuấn Kình không có một chút gì là không vui liền có phần giận chó đánh mèo với cha của chính mình.

Đối người mình thích mà thô lỗ như vậy, sau này cưới về không chừng còn bắt nạt sư tôn thảm thương hơn.

Nghĩ đến chỗ này, thanh niên bỗng có chút do dự, sư tôn gả cho cha hắn, thật sự là lựa chọn đúng đắn sao?

Sương khói trong phòng lần nữa xảy ra biến hóa, Quý Nhất Xuyên cầm lấy trường kiếm đâm về phía Vân Hoài, Vân Hoài không nhúc nhích, cứ vậy ương ngạnh chịu đựng một kiếm này, cánh tay bị đâm trúng khiến vết máu xuất hiện. Quý Thuấn Kình gấp đến độ sắp nhảy dựng lên, thiếu chút nữa liền buột miệng hô lên "Đừng đánh", nhưng hắn biết hình ảnh do cầu lưu ảnh chiếu ra là sự việc đã xảy ra trước đó rồi chỉ có thể chịu đựng cơn tức giận tiếp tục xem.

Cũng may Quý Nhất Xuyên không tiếp tục động thủ, mà lại nhìn vết thương trên cánh tay Vân Hoài, đột nhiên lộ ra một nụ cười kỳ cục. Gã đàn ông cao lớn chậm rãi lại gần Vân Hoài, nhẹ nhàng nói bên tai hắn. "Vân trưởng lão, ngươi đoán xem ta bôi gì lên thân kiếm?"

Vân Hoài hơi nhíu mi, cảm thụ trong sự biến hóa trong cơ thể, "Khóa linh?"

Làn khói Quý Thuấn Kình giật mình, khóa linh không phải là là loại đồ vật hắn đang nghĩ đến đấy chứ?

Chỉ nghe Quý Nhất Xuyên cười ha ha, vòng tay ôm lấy eo mỹ nhân áo trắng, kéo vào trong ngực đi về phía giường trong căn phòng. Trong lúc Vân Hoài đang muốn giãy giụa, nhưng sức lực trên cơ thể lúc này không còn như trước, chỉ có thể để gã đàn ông tùy ý xâm phạm thân thể mình.

"Quý Nhất Xuyên, ngươi muốn làm cái gì?" Vân Hoài bị đẩy ngã lên giường, miễn cưỡng thốt ra được mấy chữ, cảm giác toàn bộ thân thể giống như đang bị thiêu đốt, đây không còn chỉ đơn giản là công hiệu của khóa linh.

Quý Nhất Xuyên chậm rì rì bày cấm chế bên ngoài phòng, không có bất kỳ kẻ nào có thể xông vào nơi này, cúi xuống nắm lấy cằm Vân Hoài ép buộc mỹ nhân ngẩng đầu: "Ngươi đoán được mà, khóa linh chỉ có thể làm ngươi không thể sử dụng linh lực, tạm thời khiến ngươi trở thành người phàm, ta còn bôi trên kiếm hai loại thuốc nữa, một loại khiến ngươi không thể nhúc nhích, loại còn lại có thể khiến ngươi rơi vào cực khoái."

Hắn cười hô hô, bàn tay thô ráp vuốt ve môi Vân Hoài, ánh mắt không giấu nổi sự si mê. "Một thân thể dâm đãng như này chắc không cần đi lên hồ trên đỉnh núi tắm đâu, bất kể thằng đàn ông nào nhìn thấy thân thể ngươi đều sẽ muốn hung hăng chịch chết ngươi đấy nhỉ?"

Biểu cảm trên mặt Vân Hoài mang theo chút hoảng loạn, hắn nhắm hai mắt hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi, "Ngươi đều thấy được?"

Quý Nhất Xuyên cong khóe môi, vỗ vỗ hắn mặt, "Nhìn thấy cái gì? Là nhìn thấy vú ngươi hay là cái miệng nhỏ đói khát ở giữa hai chân ngươi?" Gã đàn ông thô bạo xé toang vạt áo của Vân Hoài, chậm rãi cởi bọc ngực ra, hai bên vú ngọt ngào như đào mật ngượng ngùng nhảy ra, thân hình trắng nõn của mỹ nhân run lên từng hồi.

"Ngươi nói xem, nếu con trai ta nhìn thấy sư tôn mà nó sùng bái thế mà lại đang ở trong hồ bị kiếm chính mình chịch đến cao trào phun nước mất kiểm soát...." Quý Nhất Xuyên cảm nhận được người dưới thân hít thở dồn dập, Vân Hoài nghiêng đầu cắn môi, bên tai trắng nõn như ngọc đã đỏ lên một mang. "Đây, Đây là chuyện ngoài ý muốn, ngươi không cần nói cho A Thuấn nghe... Ứm a!"

Nam nhân cúi đầu cắn lên cái vú bự của Vân Hoài giống như đang phát tiết dục vọng, cái lưỡi thô ráp liếm láp khắp nơi, phác họa hai viên thịt quả hồng hào mượt mà ngon miệng. Vân Hoài bị khoái cảm xa lạ kích thích đến độ vòng eo cứng lại, hai chân mất sức cố gắng khép chặt lại muốn lấp kín chỗ bí ẩn đang chậm rãi chảy ra chất nhầy ấm áp, nhưng mà loại thuốc này thật sự mạnh đến đáng sợ khiến hắn không thể nào nhúc nhích được mà chỉ có thể cam chịu tách hai chân thon dài mềm dẻo ra chờ đợi đàn ông tới chăm sóc tận tình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro