Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến trấn Song Hòe, Tuyên Cảnh mang theo An Tuyệt trực tiếp tiến vào một tòa trạch viện, cũng không tính là rộng rãi, cửa vào cũng có kiểu cách, trông còn thoáng hơi cổ xưa, mà bên trong đã có người hầu, đầy đủ mọi thứ.

"Hiện tại ngươi có thể nói rồi." An Tuyệt ngồi trong đại sảnh, mặt không chút thay đổi nói.

"Kỳ thực cũng không có nguyên nhân khác." Tuyên Cảnh vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn mang trà nước và điểm tâm lui ra, ngồi ở phía đối diện hắn, thở dài: "Chỉ là cảm thấy cùng tướng quân có chút đồng bệnh tương liên thôi."

An Tuyệt không rõ nhìn hắn: "Đồng bệnh tương liên?"

"An tướng quân tuổi trẻ tài cao, đã quen chinh chiến, có thể nói Kỳ Quan Mục có ngày hôm nay, hơn phân nửa là dựa vào công lao của tướng quân. Song cây cao vượt rừng tất sẽ gặp gió, chắc chắn tướng quân ở Kỳ Diệu cũng gặp chuyện không như ý muốn, nếu không cũng sẽ không huyên náo đến quân thần ly tâm, cuối cùng phải lấy cái chết chứng minh."

Tuyên Cảnh đứng dậy tự rót một chén trà đưa cho An Tuyệt, rồi quay lại chỗ tiện tay cũng rót cho mình một chén, hờ hững nói tiếp:

"Mà ta ở Cung Uyển, được phụ hoàng sủng ái, phong vương từ sớm, những năm gần đây bị vô số con mắt gắt gao nhìn chòng chọc, có vô số người ngóng trông ta chết sớm, để không cản đường người khác. Nhưng lần này xuất chinh... Tướng quân chắc hẳn đã nghe rất nhiều lời đồn liên quan đến ta phải không?"

Nhìn về phía An Tuyệt, nở nụ cười, đem nước trà trong chén uống một hơi cạn sạch, hờ hững nói: "Lời đồn cũng không phải tất cả không thể tin, ta vốn là một công tử bột ngu ngốc, cả ngày chỉ có thể tầm hoan mua vui, nào có tài năng tướng soái gì, có thể những người kia tiến cử ta đến sa trường là muốn ta chịu chết."

An Tuyệt cũng cầm chén khẽ nhấp một ngụm, nhìn trong thấy trong chén lá trà nhẹ nhàng chìm nổi không chút để ý nói: "Ta thấy lời đồn này cũng không phải có thể tin hết, ta tỉnh lại đến nay, ngôn hành của Vương gia, không giống một công tử bột ngu ngốc chút nào."

Tuyên Cảnh nở nụ cười, thản nhiên nói: "Tất nhiên không phải thật sự ngu ngốc, bằng không những năm này ở bên trong nơi ngói đỏ tường cao kia bị người ta hại chết trăm nghìn lần sao? Chỉ là ta trước giờ không ôm chí lớn, lười tranh đoạt, cho nên định bụng làm một người ngu ngốc bình an sống qua ngày thôi... Cố tình có người vẫn không tha cho ta, bố trí cái bẫy này đưa ta vào chỗ chết."

Sau khi nói, trong mắt đều là lãnh ý.

"Nhà đế vương vốn tuyệt tình nhất, Vương gia vẫn nên nghĩ thông chút thì tốt." An Tuyệt cũng hơi xúc động, nhận được đáp án, không muốn cùng hắn nói nhiều nữa, cầm kiếm đứng dậy đi ra ngoài cửa.

"Đợi đã." Tuyên Cảnh đặt chén trà xuống, từ phía sau gọi hắn.

"Vương gia còn có chuyện gì?" An Tuyệt để ngón cái đẩy chuôi kiếm ra khoảng nửa tấc, không quay đầu lại hỏi, nghĩ nếu như Tuyên Cảnh cố chấp cản đường thì sẽ cố gắng đánh một trận.

"Tuyên mỗ muốn hỏi tướng quân một vấn đề." Tuyên Cảnh đứng yên, giọng điệu bình thường như nước: "Nếu hôm nay ta thả ngươi đi, tướng quân tính đi đâu?"

An Tuyệt không nghĩ nhiều, tùy ý đáp: "Thiên hạ rộng lớn, tất sẽ có chỗ để đi."

"Lại quay về Kỳ Diệu sao?" Tuyên Cảnh lại hỏi.

An Tuyệt cả người cứng đờ, cụp mắt nhìn "Tuyệt Hưởng" trong tay chăm chú, nhớ tới những lời trước khi xuất chinh Kỳ Quan Mục nói, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Không biết."

"Xem ra An tướng quân cũng không phải là kẻ ngu trung bảo thủ." Tuyên Cảnh gật đầu, dường như đối với câu trả lời này rất vừa lòng, dứt khoát nói: "Bản vương cũng không định trở về Cung Uyển, vậy chúng ta không thể coi là kẻ thù, dựa vào ân cứu mạng, bây giờ tại hạ muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn mời tướng quân ở lại Tuyên phủ, không biết ý của ngươi như thế nào?"

An Tuyệt thu kiếm vào vỏ, quay người lại nhìn hắn, sắc mặt hết sức phức tạp: "Vì sao Vương gia nhất định muốn dây dưa không dứt với ta?"

Tuyên Cảnh theo bản năng bấm vào cổ tay trái của mình, do dự một lát, từ trong tay áo lấy ra một cây chiếc quạt giấy phẩy nhẹ, mặt giãn ra nói: "Chắc là vì lòng dạ sắt son và phong thái vô song của tướng quân khiến ta ngưỡng mộ."

Lúc hắn nói lời này ý cười đặc biệt rực rỡ, trong mắt phượng đầy ánh sáng nhàn nhạt, con ngươi màu nâu phản chiếu dáng người thẳng tắp của An Tuyệt, khóe mắt chân mày đều hết sức phong lưu.

An Tuyệt: "..."

Im lặng chốc lát, An Tuyệt kiềm chế kích động muốn rút kiếm, tránh khỏi tầm mắt nóng rực của hắn, không được tự nhiên chuyển hướng đề tài: "Vương gia vì sao không về Cung Uyển?"

Tuyên Cảnh thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Hôm trước ta dò la được, mấy ngày nay, Cung Uyển và Kỳ Diệu cùng thả ra tin tức, Lâm An Vương và Định Viễn tướng quân đều đã táng thân dưới đáy vực, đồng quy vu tận. Ta đã là một người chết, trở về làm gì?"

Buông mắt xuống sửa lại vạt áo một chút, rồi nói tiếp: "Bên trong tường thành đấu tranh gay gắt, ngươi lừa ta gạt, thật sự khiến người khác phiền chán, không bằng ở nơi hương trấn này làm người bình thường, có lẽ còn sống thoải mái chút."

An Tuyệt thu ánh mắt lại suy nghĩa, giống như hắn bị lời nói này thuyết phục, nhấc chân đi tới chỗ phía trước ngồi xuống, nói: "Người bình thường cũng có phiền não người bình thường, ăn, mặc, ở, đi lại, củi gạo dầu muối, đều là vấn đề."

Nhìn quanh bốn phía một vòng, giọng điệu không rõ nói: "Không phải người nào cũng có thể như Vương gia, ở trấn nhỏ xa xôi có ruộng đất."

"Nói tới việc này." Tuyên Cảnh hơi trầm ngâm một chút: "Ta mời tướng quân ở lại còn có nguyên nhân khác."

An Tuyệt ngước mắt nhìn hắn.

"Trạch viện này..." Tuyên Cảnh như có chút khó mở miệng, đợi hơn nửa ngày mới không được tốt lắm nói tiếp: "Tiền bạc mua trạch viện này, một nửa là của tướng quân."

"?" An Tuyệt trong mắt lọ vẻ khó hiểu.

"Không biết tướng quân có phát hiện..." Tuyên Cảnh vẻ mặt quái lạ liếc nhìn hắn, rồi có chút không được tự nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Ngoại trừ bội kiếm, đồ vật có giá trị trên người ngươi đều không còn."

"..."

An Tuyệt theo bản năng sờ người mình một cái.

Sau khi hắn tỉnh lại suy nghĩ vẫn luôn hỗn loạn, chỉ lo nghĩ Tuyên Cảnh cứu hắn có ý đồ, hoàn toàn không để ý đến vật ngoài thân. Lúc này mới phát hiện trên người ngoại trừ thanh chủy thủ trước và bội kiếm trước kia Tuyên Cảnh trả lại, gần như là không còn thứ gì.

Hắn lục lọi trong ngực một lát, không thấy vật nên có, sắc mặt khẽ đổi, tiến lên kéo cổ áo của Tuyên Cảnh, xách hắn từ trên ghế lên: "Ngọc bội của ta đâu?"

Tuyên Cảnh trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia cảm xúc không rõ, thần sắc không thay đổi, bình tĩnh nói: "Cầm."

Như chưa thấy An Tuyệt sắc mặt càng ngày càng trầm, không sợ chết nói thêm một câu: "Cầm chết."

"Ngươi!" An Tuyệt tóm chặt cổ áo hắn tay trực tiếp đưa về phía cần cổ trắng như tuyết, hung ác như muốn bóp chết hắn ngay lập tức, trong mắt đầy lãnh ý đáng sợ: "Ai cho ngươi tự tiện đụng vào đồ vật trên người ta?"

Tuyên Cảnh đột nhiên không kịp chuẩn bị bị hắn bóp chặt cổ, sắc mặt theo phản ứng tự nhiên đỏ bừng lên, thậm chí dần dần có dấu hiệu tím bầm, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Song trên mặt hắn vẫn là vẻ nhàn nhạt, ánh mắt trầm tĩnh ôn hòa, hoàn toàn không có thái độ sợ hãi của người sắp chết, ngược lại trông có chút khí định thần nhàn, phảng phất như chắc chắn An Tuyệt sẽ không giết mình.

Sự thật chứng minh, hắn đoán đúng.

Lúc sắc mặt của hắn bởi vì thiếu không khí mà sắp chuyển sang màu trắng, An Tuyệt buông lỏng tay ra.

Tuyên Cảnh che miệng khom lưng ho khan một trận, chậm rãi thở ra, sau đó nhẹ giọng nói: "Nếu không cầm cố vật ngoài thân đổi chút tiền bạc, tướng quân chỉ sợ cũng không có thể như bây giờ khỏe mạnh cùng ta đứng ở chỗ này nói chuyện."

Nghĩa bóng, ta là vì cứu tính mạng ngươi, mới bất đắc dĩ mà thôi.

An Tuyệt trầm mặc.

Sau đó, mới thu lại tức giận, chậm rãi hỏi: "Cầm ở chỗ nào?"

"Ta cũng không biết." Tuyên Cảnh giơ tay vuốt vạt áo bị nhăn, một lần nữa ngồi lại trên ghế, âm thanh vẫn nhẹ nhàng bình thản: "Ngày đó là nhờ Thúy Nhi cô nương giúp một tay, cũng không hỏi nhiều..."

Thấy An Tuyệt nâng kiếm xoay người rời đi, không khỏi lớn tiếng kêu hắn lại.

An Tuyệt không dừng chân, đi nhanh ra khỏi đại sảnh.

"Tạm thời không nói đến việc cầm chết, chủ tiệm chịu để ngươi chuộc đồ hay không, trên người tướng quân còn đồng nào để chuộc sao?" Tuyên Cảnh rót nước trà vào chén, giọng điệu đạm bạc, nhưng tốc độ nói chuyện tăng rõ hơn chút ít.

Quả nhiên bước chân An Tuyệt vì lời này của hắn dừng lại.

Tuyên Cảnh đặt bình trà xuống, rồi nói: "Nhìn ngươi quý trọng nó như vậy, khối ngọc bội đấy, chắc là Kỳ Quan Mục tặng cho ngươi nhỉ."

Giọng nói bình tĩnh, không chút nghi ngờ.

Không chờ An Tuyệt đáp, tiếp tục nói: "Ta nghe nói từ khi Kỳ Quan Mục leo lên đế vị, sau đó ổn định triều cục, có rất nhiều đại thần trong bóng tối dâng thư kết tội ngươi, từ đó về sau, hắn đối với tướng quân dần dần xa cách, cố gắng thu hết binh phù và quân quyền về, lấy danh tốt đẹp là bởi vì năm xưa ngươi đánh trận khổ cực, muốn giữ ngươi ở kinh thành nghỉ ngơi dưỡng sức."

"Nếu không phải lần này Cung Uyển đoạt liền bảy thành của Kỳ Diệu, sợ là sẽ không nhớ đến một tướng quân trung thành như vậy còn tồn tại... Nhưng mà dù thế, hắn đối với ngươi vẫn kiêng kỵ, nhiều phòng bị, một bên phái ngươi xuất chiến, một bên sắp xếp một tên giám quân phế vật cản tay ngươi."

Nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm: "Hắn trăm nghe trăm tin, nghi kỵ ngươi, có thể ngươi vẫn đối với hắn thật lòng, nhưng ngay cả khối ngọc bội ngươi trân trọng có lẽ hắn cũng không nhớ từng tặng cho ngươi, vì sao phải thế?"

Lời ấy vừa vặn chọt trúng chỗ đau của An Tuyệt.

Hắn đứng tại chỗ, hai tay buông bên người một tay nắm chặt thành quyền, một tay khác nắm vỏ kiếm, cả người căng thẳng, trong mắt đầy đau xót và bi ai.

Tuyên Cảnh đôi mắt tối sầm lại, khóe miệng nhẹ câu lên, đăm chiêu nói tiếp: "Tại hạ bất tài, lúc ở Dục Kinh làm một tên vô dụng tầm hoa vấn liễu nghe người ta nói trên đời này có một tình yêu, gọi là đoạn tụ chi phích, nghĩa là tình cảm giữa hai nam nhân."

Ý nghĩ sâu xa liếc mắt nhìn An Tuyệt lưng dài thẳng tắp, rồi nói: "Nhưng vậy thì thật sự trái với luân thường đạo lý, tình cảm cấm kỵ, cho nên từ trước đến giờ kẻ phàm tục vô liêm sĩ, ngay cả dân chúng ở Xích Minh quốc vốn thịnh nam phong những quý nhân quan lại cũng chỉ dám lén lút làm... Không biết tướng quân đối với quân chủ Kỳ Diệu, thật sự sinh ra ý nghĩ xằng bậy?"

An Tuyệt căng thẳng thân thể cứng ngắc khẽ run lên.

Một lúc sau, hắn mới nhắm chặt hai mắt, ổn định tâm trạng, cũng không quay đầu lại thấp giọng phun ra bốn chữ: "Liên quan gì ngươi?"

Lại là những lời này.

Tuyên Cảnh ánh mắt tối tăm, chỉ cảm thấy lòng bị thứ gì đó đạp đổ, biểu dạt có chút khó khăn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyên Cảnh: "Ngươi có phải là yêu thích Kỳ Quan Mục? !"

An Giác: "Mắc mớ gì tới ngươi!"

Tuyên Cảnh nội tâm: Tức giận nha, nhưng vẫn phải giữ nguyên nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro