Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Kinh ban đêm xe cộ dày đặc, tài xế tiểu Lâm lái xe không dám thở mạnh, vợ của ông chủ thật hung dữ, vừa mới ra khỏi cửa liền thẳng chân đá lên người Tống Văn Ngang, nếu không phải hắn nhanh trí trốn phía sau, công việc này của hắn cũng đừng mong làm nữa. 

Tống Văn Ngang cười ha hả ôm Đào Khanh, trên quần tây ngay chỗ đầu gối còn dính dấu giày, hắn cũng không tức giận, nói rõ ra là muốn cậu nhìn xem.

Đào Khanh căn bản không thèm để ý.

"Tổ tông, chỉ mới như vậy em liền không cao hứng? Về nhà lại cho em đá được chưa?"

Vì chuyện vừa rồi ở WC, Tống Văn Ngang giống như một con chó Nhật dán vào người Đào Khanh cầu hòa, không hề bận tâm còn có người khác ở đây. Trong mắt người nhà Đào Khanh hắn là người chồng mẫu mực ôn nhu săn sóc, trước mặt người ngoài hắn luôn hèn mọn cầu hòa, chỉ có Đào Khanh biết hắn là một tên cầm thú không phải người.

"Em chỉ cần sinh cho ta một đứa con, những chuyện khác sẽ không ép em, được không?"

Đào Khanh nhàn nhạt mở miệng: "Tôi sinh không được, ông tìm người khác đi."

Ánh mắt Tống Văn Ngang bỗng tối sầm đi, ý cười trên mặt biến mất, lại đột nhiên vui vẻ, "Ta không tìm, có vợ đẹp như vậy mà lại không cần chẳng khác nào thằng ngốc."

Cậu không nói nữa, thân thể đều đông cứng, sắc mặt lại càng khó coi. Tống Văn Ngang giống một con chó Nhật lỗ tai ngắn, nghe không hiểu tiếng người.

Buổi tối Tống Văn Ngang không ngừng đòi hỏi, hai cái lỗ thịt trước sau của Đào Khanh bị chơi đến sưng đỏ phun nước dâm khắp nơi. Cậu đã sớm thích nghi với việc này, khoái cảm giống như thủy triều không ngừng ập tới, Tống Văn Ngang như dã thú dục cầu bất mãn, ghé vào giữa hai chân Đào Khanh liếm đến dâm âm vang không ngừng, đầu lưỡi liếm vào giữa lỗ lồn. Đào Khanh bị làm đến cong cả eo, môi cắn chặt không cho phép tiếng rên lọt ra ngoài.

Tống Văn Ngang lại cứ thích nhìn dáng vẻ cậu thà chết không chịu khuất phục, đôi mắt lạnh nhạt không xem ai ra gì, sớm đã bị địt đến mi mắt ngập nước nhưng lại không mang theo một tia tình cảm nào, dáng vẻ kiều khí lại lạnh nhạt. Hắn đem con cặc cắm ở lỗ lồn phía trước lại còn dùng tay kia thâm nhập phía sau Đào Khanh, muốn xem cậu nhăn mày khóc lên một chút.

Đây là loại ham muốn chinh phục mà Tống Văn Ngang cho rằng mọi nam nhân đều có.

Đào Khanh đến cuối cùng vẫn không khóc, chỉ là đáy mắt mờ mịt sương mù, đầu nghiêng qua không muốn nhìn Tống Văn Ngang. Tống Văn Ngang cũng vừa lòng, nếu vợ nhỏ khóc thật hắn sẽ rất đau lòng, cứ như vậy dáng vẻ mông lung lại đáng thương đã đủ câu nhân.

Lúc Tống Văn Ngang vừa đi tắm rửa, Đào Khanh tìm thấy hộp thuốc trong ngăn tủ, đem thuốc nuốt xuống, trên tay không còn bao nhiêu sức lực, thuốc dư lại lăn lóc trên mặt đất. "Rầm" một tiếng, Tống Văn Ngang vừa vặn từ phòng tắm bước ra.

Cậu duỗi tay muốn nhặt thuốc, Tống Văn Ngang đã bước nhanh tới, đem thuốc nhặt lên, vừa nhìn thoáng qua liền trực tiếp ném vào thùng rác.

Đào Khanh kinh ngạc nhìn Tống Văn Ngang, một chút phản ứng cũng không có, Tống Văn Ngang liền quay đầu, nóng nảy đem đèn trên đầu giường đập xuống đất, dọa cậu giật mình.

"Loại thuốc này có hại với thân thể như thế nào em có biết không? Thân thể em vốn dĩ cùng người khác không giống nhau, người đàn ông của em làm ra mấy thứ này, em lại dám trốn hắn uống thuốc tránh thai?!"

"Em chán ghét ta đến vậy sao?!"

Đào Khanh dựa vào đầu giường, giọng nghèn nghẹn nói: "Tôi không chán ghét ông." Là thật sự không chán ghét, nhưng cũng không thích.

"Ông có ân với tôi."

Tống Văn Ngang nghe câu nói đó liền trở nên phiền muộn, ngực nghẹn muốn chết, hắn uy hiếp Đào Khanh, "Lại là những lời này, mẹ nó thuốc, ta có thể khiến em dù có tiền cũng không mua được một viên."

Đào Khanh hít sâu một hơi, Tống Văn Ngang làm được, hắn chính là làm giàu từ y dược, người có năng lực làm ra thuốc chữa cho người mẹ bị ung thư của cậu chính là Tống Văn Ngang, chỉ một mình Tống Văn Ngang. Đào Khanh đôi khi cũng suy nghĩ, gặp được Tống Văn là tốt cũng là xấu, nếu không gặp được hắn, mẹ cậu sẽ không uống được loại thuốc này. Nhưng ơn này quá lớn, phải ở cùng hắn cả đời, vĩnh viễn không có hồi kết, chỉ dựa vào một câu nói của Tống Văn Ngang, toàn bộ kiêu ngạo cùng tự tôn của cậu liền sụp đỏ không sót lại chút gì.

Cậu bước từ trên ường xuống, đem chính mình đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ói thuốc tránh thai vừa uống ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro