Chương 2: Hẹn hò (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến 10 giờ Phương Ứng Du mới từ trên giường thức dậy.

Đêm qua vì làm tình nhiều lần nên đùi của y có chút tê mỏi, lúc khép chân lại cảm giác được lồn nhỏ có chút sưng lên chân không khép lại được vào hết.

Y Trúc còn có tình người mà tắm rửa cho y, Phương ứng Du đứng dậy đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Y Trúc đang ở trong bếp nấu cơm, Y Trúc giống như cảm nhận có đôi mắt đang nhìn mình nên xoay người lại, đối phương sau khi quay lại phát ra tiếng cười nhẹ.

Tiểu Quỳ từ trên sô pha chạy xuống, thân mật quấn bên chân của Phương Ứng Du dùng lỗ tai cùng cơ thể lông xù đó cọ ống quần của Phương Ứng Du. Phương Ứng Du ngồi xổm xuống sờ sờ cơ thể Tiểu Quỳ, Tiểu Quỳ nhìn thấy liền chủ động dùng mặt cọ tay Phương Ứng Du.

Sáng sớm nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Ứng Du cảm thấy giống như là mơ, đây chính là cảnh tượng mà y từng tưởng tượng ở trong mơ về ngôi nhà của mình.

Y Trúc bưng cơm từ nhà bếp đi ra đặt lên bàn ăn: "Có thể ăn cơm rồi."

Phương Ứng Du đứng lên sau đó đi tới bàn ăn ngồi xuống.

Trên bàn ăn bày một đĩa sủi cảo nhìn có vẻ rất ngon mắt, trước mặt hai người đều có một bát mì, sợi mì dài, nước mì dùng xương hầm, trên mì là miếng thịt bò được thái mỏng cùng miếng trứng chiên được bày bên cạnh, điểm xuyết một chút màu xanh của hành lá khiến người khác nhìn mà muốn ăn.

Y đưa sợi mì vào trong miệng, sợi mì thấm nước dùng đi vào dạ dày khiến y cảm giác cả cơ thể đều được ấm lên. Y Trúc nhìn y ăn một tay chống lên mặt: "Anh một lát nữa có phải đi công tác không?"

Phương Ứng Du nuốt sợi mì xuống, nâng tầm mắt lên: "Hẳn là không cần đi." Y nghĩ nghĩ: " Mấy ngày nay là ngày nghỉ em muốn đi đâu chơi không?"

Nhiệm vụ của y lần này là bắt con quái vật cấp S+ là một con quái vật nguy hiểm có cấp bậc cao vừa chạy trốn bắt xong phải bắt và giải về căn cứ.

"Anh muốn đi công viên giải trí không?" Y Trúc hỏi y.

"Ừ.. Có thể." Phương Ứng Du ngẩn ra một lúc cuối cùng vẫn trả lời như vậy.

Y Trúc nở một nụ cười tươi, hắn thoạt nhìn rất vui vẻ: "Vậy chúng ta cùng nhau đi công viên giải trí chơi đi."

Quá khứ trước kia của y đối với công viên giải trí không có gì tốt đẹp.

Khi y còn nhỏ điều y hy vọng nhất chính là cha mẹ có thể dẫn y đi công viên giải trí một lần, y nghe qua các bạn cùng lớp viết văn kể về cha mẹ của các bạn dẫn các bạn ấy đi công viên giải trí chơi.

Nhưng cha mẹ Phương đều quá bận, họ bận về việc làm ăn buôn bán, thường xuyên nửa tháng không trở về nhà một lần.

Ngày đó sinh nhật 8 tuổi của y, cha mẹ trước ngày sinh nhật nói sẽ dẫn y đi công viên giải trí chơi, hôm đó y hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ, ba lô của y chứa đầy đồ ăn vặt,  trong lòng y tràn đầy chờ mong ngồi ở ghế đằng sau xe chờ cha mẹ lai y đi công viên giải trí chơi.

Nhưng xe chạy được một nửa quãng đường cha mẹ lại cãi nhau, âm thanh cãi nhau càng lúc càng trở nên bén nhọn đâm thẳng vào lỗ tai. Cha một tay lái xe quành lại vừa nói: "Không đi!" Nói xong liền trở về.

"Không đi thì không đi!" Không khí giương cung bạt kiếm, bọn họ dường như quên mất đứa trẻ nhỏ vẫn còn đang ngồi ghế sau, đến hiện tại y hãn còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo ở trong lòng.

Lần sinh nhật này của y cuối cùng vẫn không được đi công viên giải trí, cha mẹ dưới sự tức giận nên đã ly hôn làm sụp đổ không khí căng thẳng của gia đình lúc đó.

Tuy rằng đây cũng coi như là chuyện tốt, bọn học không cần phải trừng mắt chịu đựng không khí căng thẳng lạnh lùng của gia đình nữa.

Sau đó bọn họ liền phân chia tài sản, một thời gian sau đó mỗi người đều có một gia đình mới, Phương Ứng Du ở trong đó giống như trở thành người ngoài cuộc.

Hai người bọn họ sự nghiệp ngày càng phát triển, tiền gửi cho Phương Ứng Du cũng không keo kiệt nhưng Phương Ứng Du cuối cùng cũng không được đi công viên giải trí.

Hai người ăn sáng xong xuống lầu lái xe, đi công viên giải trí cũng không xa Y Trúc ngồi trên xe liền đặt vé trước, lái xe tầm 10 phút thì đến nơi.

Thời điểm soát vé Phương Ứng Du còn có chút trố mắt, mong muốn từ nhỏ được thực hiện khiến trong lòng y hiện lên tầng bão nhỏ nhưng rất nhanh y liền bình tĩnh lại.

Âm nhạc du dương bên trong công viên truyền ra, Y Trúc nắm lấy tay Phương Ứng Du ngó trái ngó phải, ríu rít mà kể chuyện mà hắn đã trải qua hai tháng nay: "Anh biết không? Em hai tháng qua luôn ở văn phòng luật mà thực tập..." Hắn vui vẻ và phấn chấn cùng Phương Ứng Du kể  chuyện hai tháng qua hắn trải qua, nói xong tràn ngập chờ mong mà nhìn mặt Phương Ứng Du: " Còn anh thì sao? Hai tháng anh đi công tác anh đã làm gì?"

Phương Ứng Du nhìn mặt Y Trúc, trong lòng tràn lên một cỗ áy náy, y bảo hợp đồng có quy định không thể tiết lộ việc mình làm ra ngoài.

Y Trúc nhẹ nhàng "A" một tiếng, biểu tình mang theo ý xin lỗi: "Là em không nên hỏi, đúng không?"

Y Trúc dường như không để ý đoạn nhạc dạo đầu này, lực chú ý thực mau liên bị phân tán.

"A! Cái kia là..." Y Trúc hưng phấn mà mở to hai mắt, "Em muốn cùng anh chơi!" Ven đường có một máy gắp thú to, bên trong có đủ loại gấu bông có màu sắc khác nhau được đặt trong tủ kính.

Hắn hứng thú bừng bừng mua hai mươi đồng xu để chơi, sau đó liền bắt đầu gắp. Nhưng hắn gắp quá lúng túng, rõ ràng nhìn thấy mình gắp được nhưng khi nhấc lên thì trong chớp mắt gấu bông liền rơi xuống.

Phương Ứng Du nhìn hắn gắp nhiều lần không được, cuối cùng đáng thương hề hề chẹp miệng, quay mặt làm nũng với Phương Ứng Du: "Em không gắp được..."

Phương Ứng Du chưa ý thức được rằng chính mình đang mỉm cười: "Anh đến đây." Y không đứng ôm tay nữa mà bước tới, Y Trúc lại cúi đầu cong lưng bắt đầu nghiêm túc gắp lại lần nữa. Tuy rằng mỗi lần gắp đều không được nhưng đến Phương Ứng Du gắp thì đầu tiên y gắp lấy tay của gấu bông, nhấc gấu bông lên kéo về trị trí ban đầu rồi thả gấu xuống ở miệng của máy gắp thú, Y Trúc cúi người lấy gấu bông hoan hô ôm chặt Phương Ứng Du: "Ai gia! Yêu anh muốn chết!"

Phương Ứng Du bị cái ôm này khiến y hơi lùi về sau một bước, y cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn lại chỗ này, y cảm giác được trong lòng mình giống như có một quả đào ngọt ngào lan tỏa trong đó, hương đào ngọt ngào lan đến tận tim: Đây là tình yêu sao? Y quả thực bị nó khiến cho cảm giác lâng lâng.

Y Trúc thoạt nhìn có vẻ thực sự thích chú gấu này, hắn vẫn luôn ôm nó nói năng hùng hổ đầy lý lẽ: " Đây là anh gắp cho em!"

Lúc hai người ngồi vòng tròn ngựa gỗ thì Y Trúc vẫn ôm nó, ngồi ngựa gỗ đều là những bạn nhỏ, Phương Ứng Du ngồi trên ngựa gỗ cười với Y Trúc một cái.

Xuống ngựa gỗ, Y Trúc đem gấu bông nhét vào trong lòng ngực Phương Ứng Du chạy đi mua hai cây kem. Đem cây kem được trang trí đẹp mắt hơn đưa cho Phương Ứng Du.

Cây kem được trang trí rất đẹp, trên mặt kem được cắm bánh quy Oreo làm thành hình dáng gấu trúc rất ngây thơ chất phác. Mặt trời chiếu xuống chỉ chốc lát sau kem liền chảy.

Y Trúc để cây kem trà xanh của hắn đến bên miệng y nói: "Anh nhanh ăn đi."

Phương Ứng Du chớp mắt, chớp mắt xua tan cảm giác chua xót, y nhẹ nhàng mà thở gấp liếm cây kem của Y Trúc một miếng, sau đó cắn chiếc tai của gấu trúc được làm bằng Oreo trên cây kem của mình.

Hai người trong một buổi chiều chơi rất trò chơi, gió thổi làm tóc của Phương Ứng Du bay bay, y cảm thấy rất vui vẻ những điều không vui trước kia giống như cuốn theo cơn gió rồi biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro