Làm thế nào để dỗ dành bạn gái nhỏ trong kỳ kinh nguyệt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 一只宙斯
Link: https://shilaiya.lofter.com/post/31bc4072_1cb77df92
Editor: 129Poetry
__________________________________

1.

331 vốn thường thường xuyên cãi nhau, lúc này lại trầm mặc không nói nên lời, lần đầu tiên Vương Dịch có ý nghĩ nhớ Hách Tịch Di.
 
Vương Dịch ngồi ở mép ghế sô pha có vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay của em lại vô tình chạm vào đầu gối của Châu Thi Vũ người đang không muốn nói chuyện với mình.
 
Em dùng một tay nghịch điện thoại, mở game rồi tắt, mở Weibo lên rồi tắt, sau khi vuốt qua lại mấy lần trên màn hình, em lại khóa máy với vẻ tiếc nuối.
 
Vương Dịch nghĩ, nếu thời gian được điều chỉnh trở lại một giờ trước, em sẽ không bao giờ nói những lời ngu ngốc đó nữa.
 
2.

"Chị chưa nói cho em biết sao, chị đang chụp một vài bức ảnh và ánh sáng luôn như vậy."
 
Vương Dịch không biết hôm nay khí thế của Châu Thi Vũ so với trước kia như thế nào, thật sự khiến em có chút choáng ngợp.
 
Em thừa nhận mình không phải là người tính tình tốt, nhưng em đã kiên nhẫn giải thích từ lâu rồi, người trước mặt vẫn không có dấu hiệu dừng lại, em kéo cổ áo, âm thầm tỏ ý không chịu được.
 
"Vậy chị nghĩ em cố tình chỉnh ánh sáng sao?"
 
Cho dù đau bụng nhưng Châu Thi Vũ vẫn cố chấp, đứng thẳng người trừng mắt nhìn Vương Dịch.
 
Châu Thi Vũ đang trong thời kỳ nhạy cảm nhìn toàn bộ nhất cử nhất động của Vương Dịch, chị không nghe được em nói gì, cơn tức giận càng dâng lên cao.
 
"Chị kể chuyện của chúng ta ra bên ngoài, em có nói gì không?"
 
"Tại sao chị không chịu tha thứ cho em?"
 
Vương Dịch nhíu mày, sự nóng nảy của thiếu niên không thể che giấu được nữa, hỏi Châu Thi Vũ.
 
Người bên kia bị chất vấn một lúc, mím môi không nói.
 
"Này, chị đi đâu?"
 
Vương Dịch nhìn chị xoay người rời đi, lập tức nắm tay Châu Thi Vũ, giọng điệu cũng đầy khó hiểu.
 
"Không liên quan!"
 
Châu Thi Vũ dùng sức lực cạn kiệt còn lại hất tay Vương Dịch ra, hét vào mặt em.
 
"Hừ, mặc kệ chị, chị không cần đi, em đi!"
 
Vương Dịch không đợi câu trả lời của chị, liền thay giày ở ngoài cửa, trước khi đi còn liếc nhìn Châu Thi Vũ rồi thở dài.
 
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, sự tỉnh táo của Châu Thi Vũ cũng bị đánh gục, chị mới chợt nhận ra mình lại mất bình tĩnh.
 
Châu Thi Vũ run rẩy, hai tay bịt chặt miệng, cố gắng ngăn những tiếng nức nở trầm thấp xuyên qua căn phòng ngủ cách âm kém.
 
3.

"... Hai người đều quá bốc đồng?"
 
Tưởng Thư Đình còn chưa nghe lời Vương Dịch nói hết đã có thể tưởng tượng ra cảnh hai người cãi nhau, cô biết lần này không phải là cãi nhau thường ngày.
 
Vương Dịch đưa tay ôm đầu, tự hỏi, em cũng đang hối hận vì tức giận, bình tĩnh lại mới nhớ ra hôm nay là kinh nguyệt của chị, trong lòng run lên, gần đây em bận rộn quá, không nhớ đến thời điểm này.
 
"Không, nguyên nhân là do chị. Chị đã làm sai điều gì đó và khiến cho chị ấy khó chịu."
 
"Vậy chị không về sao? Chị đã ở đây gần một giờ."
 
Tưởng Thư Đình hoàn hồn đẩy đẩy Vương Dịch trên ghế.
 
"Chị nghĩ chị ấy cần bình tĩnh."
 
"Chị sai rồi Vương Dịch, chị ấy bình tĩnh sao? Cho dù chị ấy có bình tĩnh đến đâu, trái tim chị ấy cũng sẽ lạnh! Chị có thể dùng cách dỗ dành chị ấy, ai đang tức giận cũng mong muốn được dỗ dành a~~? Về đi!"
 
Như bị lời nói của Tưởng Thư Đình nói trúng, đầu nổi da gà, không thể ngồi yên được nữa, liền đứng dậy đi về.
 
Vương Dịch nán lại cửa một hồi, bị người đi qua nhìn chằm chằm khó chịu, hạ quyết tâm mở cửa.
 
"... Châu Thi Vũ?"
 
Sau khi nhìn lướt qua đơn giản không thấy bóng dáng của chị, nhìn kỹ hơn, em phát hiện chị nằm co quắp dưới chăn, không biết đã ngủ hay chưa…
 
4.
 
Vương Dịch trong lòng giãy dụa trên sô pha một hồi, rốt cuộc chịu không nổi để Châu Thi Vũ một mình cảm thấy không thoải mái nên chủ động ngồi bên giường.
 
"Châu Thi Vũ ... Châu Châu ... bảo bối?"
 
Kỳ thực Châu Thi Vũ cả ngày không thoải mái, sau khi gắng sức đã rất mệt, nhưng khi nghe thấy em bước vào cửa, thần kinh đau thắt lại, không ngừng lắng nghe từng cử động của em.
 
"Ah..."
 
Vương Dịch nhìn thấy Châu Thi Vũ hai mắt đỏ bừng.
 
Chắc chắn rồi, chị ấy vẫn khóc.
 
"Đừng khóc nữa, em xin lỗi, em đã không để ý đến cảm xúc của chị, nên chị đừng tức giận nữa được không?"
 
Vương Dịch nhanh chóng nhấc Châu Thi Vũ khỏi giường, nhẹ nhàng ôm chị vào lòng, bên tai chị thì thầm.
 
Châu Thi Vũ khóe mắt đỏ lên, không kìm được nước mắt nữa, tay kéo chặt góc quần áo của Vương Dịch, sợ rằng nếu buông ra, người này sẽ lại rời đi.
 
"Còn đau không?"
 
Vương Dịch bảo Châu Thi Vũ dựa vào vai mình, xoa xoa tay, đợi chút hơi ấm rồi mới vén quần áo lên xoa lên bụng dưới.
 
"Uhm..."
 
Châu Thi Vũ khịt mũi, vùi mặt vào cổ Vương Dịch, khẽ gật đầu.
 
5.
 
"Chị xin lỗi…Gần đây em rất mệt mỏi vì chị mất bình tĩnh, đúng không ... hả?"
 
Châu Thi Vũ chưa kịp nói xong, khuôn mặt Vương Dịch đã kề sát vào chị, trên môi chị nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
 
"Không cần xin lỗi, em đều biết."
 
Vương Dịch đưa tay vuốt tóc Châu Thi Vũ, sau đó cúi đầu hôn lên trán, cố hết sức an ủi chị.
 
"Vừa rồi em nói quá nặng lời, chị có tha thứ cho em không? Lần sau tuyệt đối không như vậy. Mình sẽ không cãi nhau nữa, được không?"
 
Vương Dịch ngồi xổm ở bên giường nắm tay Châu Thi Vũ.
 
Theo quan điểm của Châu Thi Vũ, Vương Dịch giống như một đại kim mao đang cố gắng lấy lòng chủ nhân của mình, nếu em ấy có đuôi, nhất định sẽ lắc mạnh vào lúc này.
 
"Em vừa đến phòng của ai?"
 
Vương Dịch nghe được ẩn ý trong câu thẩm vấn không nhịn được cười, nam nhân tức giận mà uống cạn bình dấm chua.
 
Sao chị lại kiêu ngạo và dễ thương như vậy?
 
"Ở chỗ của Tưởng Thư Đình, em ấy mang cho em một cái bánh gạo Haidilao. Cho chị ăn cái này để lót dạ, buổi tối đưa chị đi ăn những món ngon."
 
Túi bánh gạo còn nguyên đóng gỏi xuất hiện nhỏ trong lòng bàn tay Vương Dịch, em ấy nháy mắt với Châu Thi Vũ một cách tinh nghịch.
 
Châu Thi Vũ không khỏi nhếch khóe miệng gật đầu với em.
 
"Hả? Chị còn chưa nói tha thứ cho em sao?"
 
Đáp lại duy nhất của Châu Thi Vũ là hai tay ôm lấy cổ Vương Dịch.

__________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro