Mất trí nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 十点差三分
Link: https://pipi890974.lofter.com/post/4c036433_1cbff1705
Editor: 129Poetry
__________________________________

Một tháng trước, Vương Dịch bị tai nạn ô tô và bị chấn thương ở đầu, khiến cô mất đi một phần trí nhớ.
 
Mọi người đều giữ bí mật với Châu Thi Vũ, sau khi Vương Dịch bị thương, họ nhanh chóng đưa Châu Thi Vũ sang nước ngoài để công tác.
 
Một tháng sau, Vương Dịch gần như bình phục chấn thương và trở lại làm việc tại công ty.
 
Châu Thi Vũ cũng đã hoàn thành công việc và trở về.
 
 
Việc đầu tiên Châu Thi Vũ làm khi trở lại công ty là đi tìm Vương Dịch.
 
 
Châu Thi Vũ bước vào văn phòng mà không gõ cửa.
 
 
“Nhất Nhất, chị đã trở lại!” Vương Dịch ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng nói, lạnh lùng nhìn Châu Thi Vũ.
 
 
“Ai cho phép cô vào mà không gõ cửa?” Vương Dịch cau mày nhìn Châu Thi Vũ.
 
"Đi ra ngoài" Vương Dịch lạnh lùng nói rồi ra lệnh cho Châu Thi Vũ.
 
“Nhất Nhất, đừng đùa nữa, sẽ rất nhàm chán.” Châu Thi Vũ hoảng sợ, Vương Dịch đã xảy ra chuyện gì.
 
"Tôi nói đi ra ngoài đi! Cũng đừng gọi tôi là Nhất Nhất" Vương Dịch có chút tức giận, giống như nữ nhân không hiểu chuyện.
 
“Quách Sảng, Vương Dịch trong tháng này xảy ra chuyện gì vậy?” Châu Thi Vũ gọi Quách Sảng sau khi rời văn phòng.
 
"Mặc dù mọi người đều muốn giấu chị, nhưng sớm muộn gì sau khi nhìn thấy Vương Dịch, chị sẽ biết, em ấy bị tai nạn xe cộ. Lúc em ấy vẫn còn tỉnh táo, nói rằng nhất định không được để cho chị biết cho đến khi chị quay lại, nhưng hiện giờ em ấy đã mất một phần trí nhớ"
 
"Được rồi chị hiểu rồi"
 
Châu Thi Vũ vừa tức giận vừa đau khổ, Vương Dịch cố ý không để cho mình biết em bị thương.
 
Châu Thi Vũ điều chỉnh tâm trạng của mình, không thành vấn đề, chẳng qua là mất trí nhớ, chị có thể bắt được em một lần thì có thể bắt được em lần thứ hai.
 
“Sao cô lại ở nhà tôi?” Vương Dịch trở về nhà, nhìn Châu Thi Vũ đang nằm liệt xem TV trên sô pha, ánh mắt kinh ngạc.
 
"Đây cũng là nhà của chị" Châu Thi Vũ trông giống như là bà chủ.
 
Vương Dịch nhíu mày, Châu Thi Vũ đến gần Vương Dịch.
 
"Nhất Nhất, chị đã từng nói rồi, em đừng nhíu mày, chị không thích."
 
Châu Thi Vũ vuốt lông mày Vương Dịch, Vương Dịch đột nhiên quên tránh đi.
 
Vương Dịch gạt tay Châu Thi Vũ.
 
"Đừng chạm vào tôi" Mặc dù Vương Dịch không ghét sự đụng chạm của Châu Thi Vũ, nhưng em cảm thấy mình không nên để người lạ chạm vào mình.
 
Châu Thi Vũ không quan tâm, rút ​​tay về.
 
“Sống ở đây cũng được nhưng có vài nguyên tắc” Vương Dịch lạnh giọng nói.
 
“Em nói trước, có đồng ý hay không thì là chuyện khác.” Châu Thi Vũ hai tay ôm ngực, tuy rằng thấp hơn Vương Dịch, nhưng khí lực không bị Vương Dịch đánh bại.
 
“Trước tiên đừng chạm vào tôi.”
 
Châu Thi Vũ nhéo nhéo ngón trỏ của Vương Dịch.
 
"Chị từ chối!"
 
“Vậy cô dọn ra ngoài đi, nếu cô không rời đi, tôi liền đi.” Vương Dịch dứt khoát rút ngón tay.
 
"Được rồi, tiếp tục đi" Châu Thi Vũ lập tức mất đà.
 
"Thứ hai, không được vào phòng ngủ của tôi"
 
"Thứ ba, khi tôi làm việc, cô cần giữ im lặng tuyệt đối"
 
"Tôi chưa nghĩ đến những thứ khác, vì vậy tôi có thể thêm một vài quy tắc bất cứ lúc nào"
 
Nói xong Vương Dịch liền trở về phòng ngủ, không đợi Châu Thi Vũ phản ứng.
 
Đó là phòng ngủ của Vương Dịch và Châu Thi Vũ, chỉ có một phòng ngủ trong ngôi nhà này.
 
Một trong những phòng ngủ khác được đổi thành phòng làm việc, và một phòng được đổi thành phòng chơi game, có nghĩa là Châu Thi Vũ không có chỗ để ngủ.
 
Châu Thi Vũ vẻ mặt đau khổ nhìn Vương Dịch đang đóng cửa phòng ngủ.
 
Trong phòng ngủ, trên bức tường treo đầy ảnh là ảnh đôi của Vương Dịch và Châu Thi Vũ.
 
Vương Dịch nhìn chằm chằm những bức ảnh thân mật trên tường mà ngây người.
 
Người con gái bên ngoài có thực sự là bạn gái của mình? Tại sao không có ấn tượng gì cả.
 
Đầu đau không nghĩ ra cái gì, Vương Dịch lắc đầu cố không nghĩ tới.
 
Bên ngoài có mùi thơm, Vương Dịch vừa mở cửa liền nhìn thấy hộp đồ ăn của Châu Thi Vũ đặt trên bàn cà phê.
 
Vương Dịch bất giác cau mài, thoải mái nhìn Châu Thi Vũ.
 
"Tôi nghĩ cần phải thêm điều thứ tư, không có thức ăn ngoài ở nhà!"
 
Vương Dịch chỉ vào đồ ăn vặt trên bàn nói
 
"Tại sao, chị không biết nấu ăn, và em không cho chị gọi đồ ăn mang đi, em định bỏ đói chị sao?"
 
"Cô có thể ra ngoài ăn. Cô cũng có thể chờ tôi không ở nhà rồi gọi món. Đừng để tôi nhìn thấy. Bây giờ, hãy mang theo món của cô và đi ra ngoài."
 
Vương Dịch chỉ ra cửa, Châu Thi Vũ không thể tin được.
 
Nhưng nhìn ánh mắt Vương Dịch như sẽ ném cô ra ngoài cùng với đồ ăn mang đi trong giây tiếp theo, Châu Thi Vũ lập tức mang đồ ăn ra cửa.
 
Châu Thi Vũ đau khổ vừa ăn nước mắt rơi xuống.
 
"Ouuuuuu, Vương Dịch, em không nhớ được chị nữa, em đã từng hứa với chị có thể nấu cơm cho chị cả đời. Chỉ mới một tháng thôi, mà em đã không nhớ nữa."
 
Vương Dịch, người vẫn đang đứng trong phòng khách, nghe thấy lời này, trái tim em bỗng như bị bóp chặt.
 
"Vào nhà" Vương Dịch bước tới cửa nói với Châu Thi Vũ đang ngồi xổm, vừa khóc vừa ăn.
 
Châu Thi Vũ không để ý đến Vương Dịch.
 
Vương Dịch hít một hơi dài, bước qua với đôi chân dài của mình đi đến bên cạnh Châu Thi Vũ, cúi xuống, ném tất cả đồ ăn ngoài vào thùng rác.
 
"Vào nhà"
 
Châu Thi Vũ không nói mà khóc, càng khóc càng lớn, Vương Dịch vẻ mặt khó chịu.
 
Vương Dịch bước tới, nhấc người đang ngồi xổm dưới đất lên, Châu Thi Vũ rất nhẹ, Vương Dịch bế một cách dễ dàng vào nhà.
 
Châu Thi Vũ buồn bực ngồi ở trên sô pha, Vương Dịch quay đầu đi vào phòng bếp.
 
Châu Thi Vũ từng nói rằng muốn tìm một cô bạn gái có thể nấu ăn, cho nên Vương Dịch đã đi học nấu ăn tuy hơi muộn.
 
Vương Dịch khéo léo chuẩn bị một bát mì, bưng tới phòng khách, đặt ở trên bàn cà phê.
 
"Đừng khóc, đồ ăn ngoài không sạch sẽ, tôi về sau sẽ làm thức ăn cho chị."
 
Vương Dịch buột miệng, nói xong thì sững sờ.
 
Châu Thi Vũ nãy giờ không khóc, chỉ có ủy khuất, có lẽ lúc này trong đầu chị chỉ có nỗi buồn, Vương Dịch nói gì cũng vô ích.
 
Vương Dịch rút một tờ giấy, nhét vào tay Châu Thi Vũ.
 
"Ăn mì xong rồi khóc thì khóc, ngược lại tôi cũng không quan tâm nữa."
 
Nói xong quay người đi vào phòng ngủ.
 
Châu Thi Vũ mệt mỏi khóc thiếp đi.
 
Khi Vương Dịch từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy cảnh tượng vẫn như vậy, vẫn cúi gằm mặt trên bàn, Châu Thi Vũ gục xuống như một quả bóng, ngủ thiếp đi.
 
Trông giống như một con mèo. Những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt chị, không biết đang mơ cái gì, trên khóe miệng vẫn còn một nụ cười.
 
Vương Dịch bị mê hoặc, khi phản ứng lại, khóe miệng đã nhếch lên.
 
Vương Dịch kéo chăn và đắp cẩn thận cho Châu Thi Vũ.
 
“Nhất Nhất, ôm ~ "
 
Vương Dịch không mong đợi Châu Thi Vũ sẽ thức dậy, nhưng Châu Thi Vũ có vẻ vẫn chưa tỉnh hẳn.
 
Tiếng nói của Châu Thi Vũ rất khẽ, trong lòng Vương Dịch cũng mềm nhũn, em tiến lên ôm lấy con mèo đang vươn tay muốn ôm vào lòng.
 
"Hôn ~"
 
Bây giờ Vương Dịch không động đậy nữa, Châu Thi Vũ thấy Vương Dịch không động đậy nên chủ động hôn Vương Dịch.
 
"Woo, em không hôn chị, em không còn yêu chị nữa"
 
Thiên a, Châu Thi Vũ nói với giọng như đang khóc, Vương Dịch làm sao có thể chịu được, lập tức hôn Châu Thi Vũ một cái.
 
Châu Thi Vũ mỉm cười hài lòng và lại ngủ thiếp đi trong vòng tay của Vương Dịch.
 
Nếu lúc này có gương, Vương Dịch chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy khóe miệng và đôi mắt lim dim của mình.
 
Khi Châu Thi Vũ tỉnh dậy, Vương Dịch đã ra ngoài. Châu Thi Vũ sắp xếp một chút và đi đến công ty.
 
Vương Dịch ở trong phòng làm việc đều không ra ngoài, trợ lý thông báo với em tối nay có buổi tiệc cần phải tham dự.
 
"Buổi tối có tiệc, chị cùng tôi."
 
Vương Dịch đã gọi cho Châu Thi Vũ khi chuẩn bị tan sở.
 
Trong bữa tiệc, nhiều người muốn xếp hàng uống rượu với Vương Dịch, tất cả cùng nâng ly chúc mừng.
 
"Thôi, đừng uống, nếu không sẽ không về được."
 
Vương Dịch cầm lấy ly rượu trong tay Châu Thi Vũ.
 
"Em biết không, trước đây em đưa chị đi đến những nơi như thế này và không bao giờ cho chị uống rượu"
 
Châu Thi Vũ nhẹ giọng cười khổ.
 
"Chị biết không, tôi không nhớ, hiện tại, chị chỉ như thư ký của tôi, đây là những gì tôi nên làm"
 
Vương Dịch đáp lại sau khi nghe những lời nghẹn ngào của Châu Thi Vũ.
 
Châu Thi Vũ không nói nữa, nước mắt đã giàn giụa.
 
"Đại tiệc sắp kết thúc, chúng ta trở về đi"
 
Nhìn bộ dạng của Châu Thi Vũ, Vương Dịch lạnh giọng nói, cảm thấy cáu kỉnh vô cớ.
 
"Chị bắt taxi về đi, tôi muốn đi bộ một lát"
 
Vương Dịch nói, Châu Thi Vũ không nhúc nhích, Vương Dịch cũng không màng tới Châu Thi Vũ, chân dài đi về phía trước.
 
Châu Thi Vũ lặng lẽ đi theo Vương Dịch.
 
Vừa đi, Châu Thi Vũ vừa vươn tay muốn nắm lấy tay Vương Dịch.
 
Vương Dịch bước nhanh, Châu Thi Vũ chỉ có thể sải bước lớn hơn đi theo, Châu Thi Vũ cũng cứng đầu không chịu rời bóng dáng Vương Dịch.
 
Vương Dịch nhìn thấy hành động của Châu Thi Vũ qua bóng lưng, không khỏi muốn cười, em đi chậm lại.
 
Châu Thi Vũ mê mẩn đến mức không để ý Vương Dịch giảm tốc độ, đâm vào sau lưng em.
 
"Hiss, a, xin lỗi, chị không cố ý."
 
Châu Thi Vũ bị thương vì va chạm, nhưng phản ứng đầu tiên là xin lỗi Vương Dịch trước, trái tim em cảm thấy hơi đau nhói.
 
"Quan sát đường và tập trung đi"
 
Vương Dịch nhìn vầng trán đỏ bừng của Châu Thi Vũ, nói ra những điều muốn nói.
 
"Chị biết rồi"
 
Châu Thi Vũ cong môi đi đến trước mặt Vương Dịch, xoa xoa cái trán vẫn còn đau nhức.
 
Về nhà, Vương Dịch lấy đá chườm cho Châu Thi Vũ.
 
Châu Thi Vũ trong chốc lát vui vẻ, Vương Dịch vô lực, thật sự người này rất dễ dàng vừa lòng.
 
"Châu Thi Vũ, giúp tôi khôi phục trí nhớ, được không?"
 
Vương Dịch ngồi bên cạnh Châu Thi Vũ nghiêm túc nói.
 
Châu Thi Vũ ngây người nhìn Vương Dịch.
 
“Tôi nghĩ hai chúng ta yêu nhau nhiều lắm, nếu không, tôi mất trí nhớ như thế này mà chị vẫn nguyện ý ở bên cạnh tôi"
 
"Em không sợ chị tiếp tục ở bên cạnh em chỉ vì tiền sao?"
 
Châu Thi Vũ cũng nghiêm túc nói.
 
"Tôi tin rằng chị không phải là người như vậy"
 
"Được"
 
Châu Thi Vũ vui vẻ cười nói.
 
Sau đó, cả hai thường đến những nơi đã từng đến, Châu Thi Vũ kiên nhẫn nói với Vương Dịch những gì họ đã làm ở những nơi này và những gì họ đã nói.
 
Châu Thi Vũ mỗi ngày đều mệt mỏi, nhưng cô luôn có hy vọng, cô mong Vương Dịch nhớ lại và ghi nhớ những điều nhỏ nhặt giữa họ.



 
"Châu Châu ~"
 
Khi thức dậy vào một buổi sáng, Vương Dịch đã hét đến khản cả cổ. Em vỗ nhẹ vào vị trí xung quanh và thấy rằng Châu Thi Vũ không có ở đó.
 
Suy nghĩ một hồi, em mới nhớ ra Châu Thi Vũ đang ngủ ở bên ngoài.
 
Vương Dịch đi chân trần ra khỏi giường, phát hiện Châu Thi Vũ không có ở trên ghế sô pha, khi đến gần, Châu Thi Vũ đang nằm trên mặt đất với tư thế kỳ quái, đang ngủ rất say.
 
Vương Dịch bước tới muốn giúp Châu Thi Vũ điều chỉnh tư thế, nhưng Châu Thi Vũ hoảng sợ tỉnh lại.
 
"Em tỉnh lại rồi, ừm, hôm nay đi đến..."
 
Châu Thi Vũ đứng dậy dụi mắt, quầng thâm lớn gần như kéo xuống đất.
 
"Châu Châu"
 
Vương Dịch ngắt lời Châu Thi Vũ và gọi tên Châu Thi Vũ.
 
"Em......"
 
Châu Thi Vũ không thể tin được, nước mắt trào ra ngay lập tức.
 
"Châu Thi Vũ, chị vất vả rồi"
 
Vương Dịch đau khổ lau nước mắt cho Châu Thi Vũ, nhấc Châu Thi Vũ khỏi mặt đất, để Châu Thi Vũ ngồi trên đùi mình.
 
"Vương Dịch, suýt nữa không kịp, may mà em nhớ lại."
 
Châu Thi Vũ mắt sưng lên vì khóc. Trong khoảng thời gian này, Châu Thi Vũ thực sự kiệt sức.
 
Vương Dịch giúp chị lau nước mắt.
 
"Xin lỗi, đều là lỗi của em, em sẽ không bao giờ làm bảo bối của em chịu ủy khuất nữa, em hứa”
 
"Em bị thương cũng không nói cho chị biết, em đưa chị đi công tác."
 
Châu Thi Vũ bắt đầu trách móc.
 
"Em sợ chị lo lắng, tưởng rằng mình sẽ không sao."
 
"Em tưởng! Vương Dịch, em biết chị trở về vui vẻ tìm em, nhưng em không nhớ ra chị là ai, em có biết chị cảm thấy thế nào không?"
 
"Em nghĩ xem! Nếu em thấy người mình quan tâm nhất đột nhiên thay đổi thái độ với mình, cảm giác như cả thế giới sập xuống vậy!"
 
"Em nghĩ xem! Nếu thật sự xảy ra chuyện với em, chị còn không có gặp em lần cuối cùng, chị phải làm sao đây!"
 
"Vương Dịch, chị thật sự rất sợ, em có biết không, em có biết chị yêu em nhiều như thế nào không? Em có biết, nếu chị mất em chị sợ hãi đến mức nào không?"
 
"Em cho rằng một câu điều đi công tác của em có thể giải quyết được sao?"
 
Châu Thi Vũ có chút suy sụp, cảm xúc mà chị đã chịu đựng bấy lâu nay bùng phát vào lúc này.
 
"Xin lỗi, em hứa sẽ không có chuyện như vậy nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ nói cho chị biết trước tiên.”
 
Vương Dịch nhìn Châu Thi Vũ, hai mắt đỏ hoe, trong lòng cũng xót xa.
 
Bảo bối của em cũng chỉ là một cô gái tuổi đôi mươi.
 
Châu Thi Vũ vùi mặt vào cổ Vương Dịch, cả người đang khóc nức nở.
 
"Em, nếu còn có chuyện gì, đừng trách chị, chị, đánh, uhm, em."
 
Châu Thi Vũ nức nở nói xen lẫn.
 
Vương Dịch nhẹ nhàng vỗ lưng Châu Thi Vũ.
 
"Em hứa, sẽ không giấu chị nữa"
 
"Lần này, chị, chỉ, tha thứ, em, em, một, lần."
 
"Được, em hứa, em hứa ha, hôn hôn 1 cái nào!"

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro