Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thu Nhi cuối cùng quyết tâm, hiện tại hắn chỉ cần đưa đứa nhỏ lên xe ngựa của tướng quân là được, vấn đề là đứa nhỏ đã lớn như thế, hắn phải làm cách nào người không biết quỷ không hay đưa đứa nhỏ lên xe ngựa? Thu Nhi cùng Thái y thương lượng đặt đứa nhỏ trong rương, giả làm dược liệu vận chuyển ra bên ngoài, nhưng nhốt một đứa nhỏ ở nơi tối tăm như vậy, nó sao có thể không khóc không kêu?

Ở thời điểm mọi người hết đường xoay sở, tướng quân xuất hiện. Hoàng Thượng muốn gả công chúa cho hắn, vừa rồi hắn cùng Hoàng Thượng đã gặp mặt qua, lúc chuẩn bị xuất cung hắn nhớ đến Thu Nhi hẹn hắn cùng nhau đi. Thu Nhi vốn định tiền trảm hậu tấu, gặp tình huống này cũng không còn biện pháp khác, đành phải ăn ngay nói thật.

Nghe xong chân tướng, tướng quân thực sự sợ hãi, tuy rằng Hoàng Thượng chẳng hề quan tâm đứa nhỏ, thế nhưng nó vẫn là hoàng tử, trộm hoàng tử ra cung chính là tội chết.

Tướng quân có cảm giác bản thân đang bị lợi dụng, hắn hỏi Thu Nhi: "Ngươi không phải ngay từ đầu đã tính toán lợi dụng ta đem đứa nhỏ này ra ngoài?".

Đối phó với truy vấn của tướng quân, Thu Nhi đã suy nghĩ vẹn toàn, thế là bình tĩnh nói dối:

"Sao có thể? Ta thật sự chỉ muốn nhìn đứa nhỏ một chút. Lúc trước, Phúc tổng quản từng đáp ứng, chờ đứa nhỏ trưởng thành liền giúp hắn đi làm thị vệ. Có thể ở trong cung làm thị vệ, so ra đi theo ta vẫn tốt hơn, ngài nói có phải không?".

"Vậy vì sao hiện tại ngươi lại muốn dẫn đứa nhỏ đi!".

"Nghe Tiểu Đông Tử nói, nhóm nương nương gần đây đã chú ý tới sự tồn tại của đứa nhỏ, sự tình có lẽ không thể thuận lợi tiến hành, các nàng muốn Hoan Nhi của ta trở thành thái giám!"

Nói đến đây thanh âm Thu Nhi bắt đầu nghẹn ngào, quỳ xuống van cầu:

"Tướng quân, Di Thu cầu ngài, ngài có thể giúp đỡ ta! Sau này Di Thu cho dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức ngài!".

Lúc ban đầu tướng quân không muốn mạo hiểm giúp Thu Nhi đem đứa nhỏ ra ngoài, bất quá rất nhanh hắn liền thay đổi chủ ý. Chuyện lừa Thu Nhi lên giường tướng quân vẫn luôn thẹn trong lòng, hiện tại hắn sắp cưới công chúa, phải đoạn tuyệt không còn một mảnh quan hệ với Thu Nhi mới được. Sau khi giúp hắn chuyện này, không những có thể làm cho Thu Nhi cả đời nhớ kĩ chính mình tốt thế nào, mà còn có thể thuận lợi kết thúc với Thu Nhi. Tướng quân quyết định chủ ý, đối Thu Nhi nói: "Vậy được rồi, ta đã nói sẽ thưởng cho ngươi, lời nói ra khỏi miệng như bát nước hắt đi, lần này ta liền giúp ngươi một phen vậy!" Từ nay về sau, chúng ta nợ nần thanh toán hết, câu cuối cùng này tướng quân nói ở trong lòng.

Đã quyết định, chuyện mang đứa nhỏ đi tướng quân đương nhiên sẽ có biện pháp. Hắn ra khỏi Thanh Tú cư, giả bộ uống quá chén liền giữ chặt một tiểu thái giám nói hắn lạc đường, bảo tên kia lấy tín vật của hắn đưa cho người gác cổng, nhờ gã gọi Tống Lâm tới cửa hậu cung đón hắn. Tiểu thái giám vừa thấy là tín vật của Tả tướng quân liền kinh sợ mang đi.

Chỉ chốc lát sau, Tống Lâm liền cho xe ngựa tới đón, thừa dịp bốn bề vắng lặng, tướng quân đem cả Thu Nhi và đứa nhỏ cùng nhau nhét vào xe ngựa. Dọc đường đi Thu Nhi đều bịp miệng đứa nhỏ, đứa nhỏ không biết xảy ra chuyện gì sợ tới mức khóc nấc không ngừng. Chờ xe ngựa thuận lợi ra khỏi cung Thu Nhi mới bỏ tay ra, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã nghẹn khóc tới mức đỏ bừng.

Thu Nhi đau lòng vuốt vuốt ngực nhỏ của cục cưng, lại đút một khối đường cho nó. Lần này cho đường cũng vô dụng, Hoan Nhi không ngừng khóc lóc đòi Tiểu Đông Tử. Dọc đường đi Tống Lâm cũng chưa dám tỏ vẻ gì, hắn đề phòng lo lắng nên ra khỏi cung mới dám hỏi chuyện đứa nhỏ.

Thu Nhi bận dỗ con, không rảnh giải thích cho Tống Lâm ngọn ngành, chỉ đơn giản nói một câu: "Là con của ta." Câu trả lời này làm cho Tống Lâm càng mê hoặc. Tống Lâm suy nghĩ nửa ngày, cẩn thận hỏi: "Thật là của ngươi? Cùng cung nữ?" Thu Nhi ngây người, hắn không hiểu được lời này của Tống Lâm là ý tứ gì.

Tướng quân hiểu ý Tống Lâm, này cũng khó trách, với tư duy của Tống Lâm thì đây quả thực là lời giải thích hợp lí duy nhất. Việc nam nam sinh tử, quả thực là nói không thành lời, bởi vậy tướng quân liền hỗ trợ hòa giải nói: "Đúng, cho nên hắn phải mang ra ngoài!".

Tống Lâm vỡ lẽ gật gật đầu, Thu Nhi không biết họ đang nói cái gì, bất quá đây cũng không phải trọng yếu, hiện tại làm cho Hoan Nhi ngừng khóc vẫn quan trọng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro