Chương 15: Dạy dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Hạo Hiên cũng không đoán được Bạch Duyên Đình lại đột nhiên xuất hiện, lúc này ngẩn người, theo bản năng đem cô buông ra, nhưng dù vậy, một cái tay khác của hắn nắm chặt cổ tay Trình Khanh Khanh như cũ.

Bạch Duyên Đình quét một vòng trên tay hắn, vẻ mặt lại hung ác nham hiểm hơn một chút.

Hắn bước đi thật nhanh đến trước hai người, không nói hai lời, giương cao quả đấm liền không chút khách khí đập xuống mặt Bạch Hạo Hiên, mà Bạch Hạo Hiên cũng không có ý định trốn, miễn cưỡng chịu một quyền này của hắn, tay kia nắm lấy tay Trình Khanh Khanh cũng nới lỏng ra.

Bạch Duyên Đình lại không dừng lại, không đợi Bạch Hạo Hiên đứng vững, hắn lại đi tới nhấc cổ áo hắn vung quyền nện trên mặt hắn.

"Ngươi còn hại cô ấy chưa đủ phải không? Tại sao còn muốn trêu chọc cô ấy?! Tại sao?!"

Khi hắn rống giận, lại đập hai quyền trên mặt Bạch Hạo Hiên.

Trình Khanh Khanh hoàn toàn không nghĩ tới người kia từ trước đến nay đối với cô ôn nhu đầy đủ cũng sẽ có thời điểm nổi giận như thế, hắn ra tay chính là động tác không chút lưu tình, thật giống như đem Bạch Hạo Hiên đập chết ở chỗ này cũng không là gì.

Cho đến khi đem Bạch Hạo Hiên đánh đến nằm trên mặt đất không bò dậy nổi Bạch Duyên Đình mới bỏ qua, vừa quay đầu chứng kiến chính là vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi của Trình Khanh Khanh, tựa như là một người đang nằm mơ đột nhiên bừng tỉnh từ cơn ác mộng, hắn liền mang thần sắc bối rối nhìn hai tay mình, lại mang vẻ mặt căng thẳng nhìn sang Trình Khanh Khanh, hắn muốn bước vài bước đến trước mặt cô lại đột nhiên dừng lại, tựa như là đi nhiều hơn một bước sẽ hù đến cô.

"Khanh Khanh tôi...đừng sợ tôi có được hay không? Không cần phải sợ..." Hắn cẩn thận ôn nhu trấn an cô.

Trình Khanh Khanh cũng không có sợ hắn, ánh mắt cô trong lúc vô tình rơi vào hổ khẩu (phần gốc của ngón tay cái có chỗ lồi lên trong lòng bàn tay ấy) bên tay trái hắn, nhìn thấy trên đó là máu đang rỉ ra, ánh mắt cô căng thẳng, vội vàng chạy qua kéo tay hắn nói: "Như thế nào chảy máu? Mau, chúng ta mau đi bệnh viện!"

Trình Khanh Khanh luống cuống tay chân từ trong túi móc ra khăn giấy giúp hắn đem miệng vết thương ấn lên, dắt lấy bàn tay hắn đi xuống lầu, một chút cũng không để ý đến Bạch Hạo Hiên nằm trên đất bò không dậy nỗi.

Người ở phòng chụp ảnh nghe được Bạch Duyên Đình đến cũng gấp gấp rút chạy tới, thấy tình huống này cũng sợ hết hồn, bất quá Trình Khanh Khanh lại không kịp để ý bọn họ, kéo Bạch Duyên Đình lên xe, nhưng là một khi cô lên xe mới phát hiện cô cũng không biết lái xe, lập tức cuống đến phát khóc.

"Làm sao bây giờ? Tôi không biết lái xe! Để tôi đi tìm người hỗ trợ!"

Nói xong liền xuống xe, Bạch Duyên Đình lại vội vàng kéo tay cô, ôn nhu nói với cô: "Bên này có thuốc dự phòng, em giúp tôi tiêu trừ độc, lại bao chút thuốc tiêu viêm là được, vết thương nhỏ như vậy không đáng đi bệnh viện."

Trình Khanh Khanh lúc này mới yên tâm một chút, theo hắn chỉ dẫn đem hòm thuốc lấy ra, trước dùng rượu cồn trừ độc cho hắn, lại lau chút thuốc, cẩn thận dùng vải xô băng bó kỹ.

Vốn là Bạch Duyên Đình hết sức lo lắng, cô gái nhỏ này sẽ bị hắn hù đến, bởi vì cô đã từng bị hắn hù dọa qua, những năm này, bởi vì có cô ở bên người, hắn rất khó được nỗi giận giống như hôm nay, chỉ là hắn nhịn không được.

Bất quá hắn không khỏi nghĩ tới, cô một chút cũng không có sợ hắn, không chỉ như thế ngược lại còn nóng lòng như lửa đốt lo lắng miệng vết thương của hắn, kỳ thật chút thương tích này tính là cái gì đâu, nhưng hắn lại không muốn ngăn cản cô, hắn hết sức hưởng thụ cô vì hắn mà mang dáng vẻ khẩn trương, hắn cố gắng nhiều năm như vậy, cô cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng cho hắn, căng thẳng vì hắn .

Hắn mỉm cười, nhìn cô xử lý miệng vết thương cho hắn, nghĩ đến một màn vừa rồi, ánh mắt của hắn lập tức tối tăm: "Hạo Hiên giống như bị thương quá nặng..."

Trình Khanh Khanh căng thẳng trong lòng, hiểu hắn là có ý gì, cô không ngẩng đầu, vẻ mặt đạm mạc nói: "Hắn bị thương có nặng hay không tôi không xen vào, công khai đùa giỡn chị dâu mình như vậy, hắn nên bị đánh."

Bạch tiên sinh nghe nói như thế lại cảm thấy thư thái .

Giúp hắn đem miệng vết thương lý xong rồi, Trình Khanh Khanh lúc này mới nghiêm mặt nói: "Đúng rồi, làm sao anh lại đến đây?"

"Tôi lo lắng em sẽ không thích ứng a, cho nên tới xem một chút."

"Có cái gì phải lo lắng?" Bất quá hắn quan tâm cô như vậy cũng làm cho cô rất vui mừng.

Bạch tiên sinh tâm tình rất tốt thưởng thức miệng vết thương cô băng bó cho hắn, lụa trắng kia bị buộc thành một đôi lỗ tai thỏ, nếu như đổi lại trước kia, hắn nhất định cảm thấy tạo hình như vậy có chút nữ tính, nhưng là bây giờ, hắn lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, đáng yêu giống như cô, đáng yêu giống như đôi tiểu bảo bối mà cô sinh cho hắn.

"Đúng rồi, hoàn cảnh bên này như thế nào? Có thích hay không?" Bạch Duyên Đình chuyển đề tài.

"Hoàn hảo."

"Nếu như thích như vậy, vậy tôi để tiểu Vương đến nói chuyện một chút, ngày mai em có thể đến học."

Hắn mọi chuyện vì quan tâm cô Trình Khanh Khanh ngược lại rất băn khoăn, liền cảm kích gật đầu với hắn: "Được."

Mặc dù Bạch Duyên Đình trên tay bị thương, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn đưa cô trở về, cho đến khi đưa mắt nhìn cô vào nhà hắn mới yên tâm đi công ty.

Trình Khanh Khanh về đến nhà chuẩn bị thiết bị quay chụp, chẳng được bao lâu bọn nhỏ sẽ trở lại, bọn nhỏ trở lại không lâu Bạch Duyên Đình cũng sẽ trở lại, Trình Khanh Khanh nghĩ đến hắn ở bên ngoài làm việc, tiếp xúc với phụ nữ khẳng định không ít, hắn lại là một người ưu tú như vậy, nhất định là có không ít phụ nữ để tâm hắn, cho nên cô nhất định cũng phải đối với hắn tốt một chút, làm cho mình còn có ưu thế cạnh tranh, lại nói những năm này hắn vì cô vất vả cô hết sức băn khoăn, cô hiện thời cũng khá, nên hồi báo hắn, như vậy hắn ở bên ngoài bận rộn một ngày trở lại, cũng có một chỗ ấm áp.

Cô giúp hắn đem dép chuẩn bị xong, lại ngâm trà hắn thích uống nhất, hắn trở lại lúc nào cũng có thói quen xem báo chí, cô liền đem báo hôm nay  sửa sang xong đặt lên bàn.

Làm xong hết thảy cô liền ôm Tiểu Cảnh cắt móng tay cho cậu bé.

Chẳng được bao lâu Bạch tiên sinh sẽ trở lại, vừa vào cửa chứng kiến dép chỗ trước cửa hắn ngẩn người, thứ gì của hắn hắn không muốn để cho người khác chạm vào, dì Trương hẳn là sẽ không chuẩn bị dép cho hắn, nghĩ đến một loại khả năng, Bạch tiên sinh khóe miệng từ từ tràn ra một đường cong duyên dáng, trong lòng cũng giống như là bị vật gì đó cào một cái, nóng hừng hực, hết sức thoải mái.

Đổi giầy vào, Tiểu Nhã đang tựa ở trên người mẹ mình thổi bong bóng, Tiểu Cảnh được mẹ ôm vào ngực nghiêm túc cắt móng tay, mẹ con ba người nghe được tiếng bước chân, rối rít ngẩng đầu nhìn bên này, hai tiểu gia hỏa vội vàng thân thiết kêu lên: "Ba ba."

Bạch Duyên Đình đáp một tiếng: "Hôm nay có ngoan có nghe lời hay không?"

"Có ạ." Tiểu Cảnh giòn giã trả lời.

Bạch Duyên Đình ở trên ghế sofa ngồi xuống, vừa nhìn về phía Tiểu Nhã: "Con thì sao?"

Tiểu Nhã mở to con mắt sáng long lanh, vẻ mặt chăm chú nhìn hắn: "Con cũng vậy."

Bạch Duyên Đình yêu thương nhìn bé một cái, hơi cúi đầu liền nhìn đến trên bàn đặt một ly trà mới pha cùng một tờ báo được gấp chỉnh tề, hắn quay đầu nhìn cô, cô ngược lại vẫn luôn cúi đầu cắt móng tay cho Tiểu Cảnh, cũng chỉ là vừa rồi hắn bước vào mới cười cười với hắn xem như chào hỏi.

Bạch Duyên Đình không biến sắc bưng trà uống một ngụm, cũng không biết có phải hay không nguyên nhân tâm tình rất tốt, trà này lại so với dĩ vãng uống còn thơm hơn.

Mấy người cũng đều không nói gì thêm, cô cắt móng tay cho các con, hắn liền một bên uống trà một bên xem cô, không biết rõ vì cái gì, hắn chỉ cảm thấy giờ phút này trong nội tâm hắn thật giống như đốt một chậu than, ấm áp dễ chịu làm hắn nóng toàn thân.

Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, hắn cùng cô có thể hòa hòa khí khí ngồi cùng một chỗ, cô yêu các con, còn hắn yêu cô.

Nàng vì hắn chuẩn bị dép hắn muốn mang, còn vì hắn mà ngâm trà hắn thích, chỉ là chuyện nhỏ quá mức bé nhỏ không đáng kể, nhỏ đến có thể ở trong cuộc đời dài dằng dặc lại rườm rà này không đáng là gì, nhưng là cho dù chỉ là việc nhỏ như vậy cũng đủ làm cho hắn động tâm, cho dù cô chỉ cần mềm mại đáng yêu liếc hắn một cái, cũng có thể khiến hắn cao hứng rất lâu.

Chỉ cần có cô ở bên người, tình yêu trai gái cũng là hạnh phúc, cũi gạo dầu muối cũng là hạnh phúc.

Trình Khanh Khanh giúp Tiểu Cảnh cắt xong móng tay, Tiểu Cảnh liền ngoan ngoãn vùi ở Tatami (cái chiếu lót sàn màu xanh lá hay dùng ở Nhật Bản ấy, trong phòng Nobita có đó) cạnh ghế sofa đọc sách, cuối cùng đến phiên Tiểu Nhã tiểu bằng hữu, bé vội vàng đem nước để xuống, như một con mèo nhỏ vùi ở trong lòng mẹ, đem hai bàn tay non nớt nhỏ bé đưa tới, ngây thơ lại mềm mại nhu nhu nói: "Mẹ đừng cắt đến thịt của con."

Trình Khanh Khanh hai tay vuốt vuốt trên tay bé, cười nói: "Sẽ không a!"

Bạch tiên sinh dựa lưng ở trên sofa, uống trà xem báo, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về hướng vợ nhỏ của hắn, hắn cảm giác nhìn cô thế nào đều đẹp như vậy, cô đẹp là đủ loại, xem bên trái cũng đẹp, xem bên phải cũng đẹp, từng góc độ đều đẹp để hắn than nhẹ.

Tiểu Nhã tiểu bằng hữu ngoan ngoãn vùi ở trong lòng mẹ mình được cắt móng tay cong rồi, nhưng là trong lúc nhất thời bé lại không muốn rời khỏi ôm ấp của mẹ, liền dựa vào trong ngực mẹ mình, ngước lên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn nhìn qua cằm cô, mềm mại nói: "Mẹ hôn con một cái được không?"

Con gái mềm mại giống như một cái áo bông mềm, thân thể ấm áp dễ chịu vùi vào trong ngực, trên người bé nhàn nhạt mùi sữa thơm thỉnh thoảng chui vào chóp mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia vừa trắng vừa mềm, mắt to ngập nước , tựa như hai viên bồ đào đen huyền trầm dưới đáy nước, cô bé bình thường không thể nào nói chuyện tình yêu, nhưng một khi dùng đến thanh âm mềm mại nhu nhu kia bi bô nói chuyện thì nếu cô bé có muốn ánh trăng sáng trên trời cũng sẽ có người nguyện ý hái xuống cho bé.

Cho nên, nghe được bé nói như vậy, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy một lòng đều muốn tan chảy, vội vàng hôn một cái trên mặt bé, Tiểu Nhã tiểu bằng hữu liền cười hì hì, lại hôn trả mẹ mình một ngụm.

Bạch tiên sinh ngồi ở một bên xem mẹ con hai người chơi trò hôn hôn này nọ, trong lúc nhất thời hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc cảm động lan tràn, ân, hai người con gái này này đều là của hắn.

Hắn cũng không chịu cô đơn, liền cũng cười nói với Tiểu Nhã: "Vậy con cũng hôn ba ba một cái được hay không?"

Tiểu Nhã tiểu bằng hữu lại chu chu miệng, dùng bàn tay nhỏ bé che mũi, thanh âm ong ong nói: "Không cần, ba ba một thân mùi thuốc lá."

"..." Bị con gái cự tuyệt Bạch tiên sinh trong lòng có chút thương cảm, hắn đem bả vai nâng lên ngửi một cái, quả nhiên một cỗ mùi thuốc phiện, đứa con gái này di truyền từ mẹ nó thối tính thình thích sạch sẽ, chỉ cần trên người hắn có cỗ mùi kỳ lạ gì nó đều không muốn cùng hắn thân cận, lập tức cũng không miễn cưỡng bé, tự uống nước trà.

Tiểu Nhã bị mẹ ôm trong chốc lát nhìn thấy ca ca đang chơi xếp gỗ, bé liền cũng đi theo qua chơi, trong phòng khách trong lúc nhất thời chỉ còn lại Bạch Duyên Đình cùng Trình Khanh Khanh hai người, Bạch tiên sinh thấy hai tiểu tổ tông bá đạo cuối cùng không còn chiếm cứ lão bà hắn, liền cố ý vươn tay ra đánh giá một cái, phảng phất lầu bầu nói: "Móng tay tôi giống như cũng có chút dài."

_________________________

Editor: Lạc Ninh Ninh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro