Chương 9: Tóc bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trình Khanh Khanh phát hiện, cô bỗng chốc nhàn rỗi.

Người lớn đi làm, hai đứa nhỏ đi học, cô lại ở nhà một mình trong không biết rõ nên làm những gì, cô là người quen bận rộn, đột nhiên bỗng chốc trở nên rảnh rỗi, cô cũng là có chút không được tự nhiên, cô ở trong phòng mở ra giá sách, phát hiện Trình Khanh Khanh không chỉ học chụp ảnh hơn nữa còn học qua đàn dương cầm cùng vẽ tranh, lúc là Hạ Tình cô học tiêu thụ, bởi vì phải cùng công ty nước ngoài hợp tác, cho nên còn học tiếng Anh với tiếng Pháp cùng một chút ngôn ngữ của nước nhỏ khác, tỷ như tiếng Thái, tiếng Nhật, tiếng Hàn những thứ này, nhưng là, cô cùng Trình Khanh Khanh cũng không có cái gì trọng hợp, nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy hay là cố gắng học chụp ảnh, dù sao cô hiện tại mất trí nhớ, quên mất kỹ xảo chụp ảnh, nếu đã muốn ra ngoài làm việc, sao không chọn cái cô thích đâu? Đời trước cô sống mệt gần chết cũng chỉ vì sống tạm, một đời này, nếu đã không lo ăn mặc, vậy thì làm tốt một chút những chuyện mình thích đi.

Sau khi đem những thứ này nghĩ thông suốt Trình Khanh Khanh cũng xem như hết một tâm sự, bởi vì không có việc gì có thể làm, cô lại ở trong phòng đi dạo một chút, đem phòng ở xem tất cả đều quen thuộc một lần, lại kiểm tra một chút có cái gì muốn mua hay không, về sau lúc ra ngoài thuận tiện mua về. Kỳ thật nếu như điều kiện có thể, cô cũng là người rất biết chú trọng chất lượng cuộc sống.

Ngay khi cô ở trong phòng xem một chút đột nhiên nghe đến dưới lầu truyền tới thanh âm mở cửa đóng cửa, giờ này dì Trương phải cắt cỏ ở sau vườn, chồng cùng con đều đi ra ngoài, sẽ là ai?

Trình Khanh Khanh ra cửa phòng hướng lầu dưới nhìn, vừa vặn người ở lầu dưới cũng nhìn cô, vừa thấy được nàng, hắn liền cười hướng nàng vẫy vẫy tay.

Trình Khanh Khanh lấy làm kinh hãi: "Anh không phải là đi làm sao? Sao lại trở về?"

"Trong công ty không có việc gì, tôi sẽ trở lại ."

"Nga..."

"Đúng rồi, buổi trưa hôm nay em muốn ăn cái gì, tôi làm cho em đi."

Trình Khanh Khanh ngẩn người: "Anh còn biết làm cơm?"

Hắn cười với cô, đuôi mắt dài nhỏ chau lên, nhìn qua phá lệ đẹp mắt: "Đúng vậy."

Trình Khanh Khanh ngược lại không nghĩ tới hắn ngay cả cơm cũng sẽ làm, thật đúng là hình tượng của người đàn ông tốt a, cô cũng lập tức hào hứng nói: "Anh sẽ cái gì?"

"Em thích ăn cái gì, tôi sẽ làm cái đó."

"Lợi hại như vậy?"

Hắn lại không trả lời, đối với cô thì ôn nhu cười cười rồi khoác tay bày tư thế 'đi theo tôi', Trình Khanh Khanh liền đi theo hắn ra cửa lên xe.

Bạch Duyên Đình lái xe đến một siêu thị cách khu dân cư của bọn họ không xa, hắn ở bãi đỗ xe đem xe ngừng lại, hai người cùng đi vào siêu thị mua đồ.

Bạch Duyên Đình chọn lấy gần nửa quả bí đỏ, bảo là muốn cháo bí đỏ cho cô, lại mua một chút xương sườn bảo là muốn làm cho cô sườn chua ngọt, Trình Khanh Khanh thấy hắn trên kệ hàng chọn chọn lựa lựa thật giống, liền lại không nhịn được nói: "Anh thực biết làm cơm sao?"

Bạch Duyên Đình một bên chọn một bên nói với cô: "Trước kia là không biết làm , bất quá về sau từ từ học được , chỉ biết làm mấy thứ, đều là thứ mà em thích ăn."

"..." Trình Khanh Khanh nghe được ý tứ trong lời nói của hắn: "Anh sẽ không phải là vì tôi mới học nấu cơm a?"

Bạch Duyên Đình cho cô một nụ cười mang theo tán thưởng: "Thật thông minh nha!"

"..."

Hắn đem xương sườn chọn tốt đặt ở bên trong xe mua sắm, giống như là trong lúc lơ đãng hỏi một câu: "Khanh Khanh, nếu tôi làm xong, em sẽ ăn chúng sao?"

Cô nhìn hắn đi qua, nhưng thấy hắn khom lưng chọn lựa gừng, vừa mới hỏi câu kia thật giống như chỉ là hắn thuận miệng nói, nhưng cô lại thấy rõ trên mặt hắn mang theo mấy phần phiền muộn, phảng phất nghĩ tới điều gì, hắn giống như hết sức mất mát, lại có chút ít khổ sở, lúc chọn gừng lại thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, là đang mong đợi đáp án của cô sao?

Trình Khanh Khanh đại khái cũng hiểu được, cẩn thận hỏi: "Tôi trước kia không ăn món ăn anh làm sao?"

Hắn lại không trả lời, vừa cười nhìn cô hỏi một câu: "Sẽ ăn sao? Có lẽ... Cũng không khó ăn, tôi cố ý tìm đầu bếp học qua ."

Hắn cách giá hàng nhìn đến cô, hắn cố ý cường điệu câu nói 'tìm đầu bếp học qua', cho dù nói được mây trôi nước chảy như vậy, nhưng lúc nói những lời này cũng lộ ra lời thề son sắt, là đang nói cho cô biết, hắn sẽ không để cho cô thất vọng có phải hay không? Hay là hắn lại càng hi vọng cô có thể ăn món ăn hắn làm?

"Tôi đương nhiên... Muốn ăn a."

Hắn thật giống như thở phào nhẹ nhõm, gật nhẹ đầu, sau khi chọn xong gừng sau liền xoay người đi đến quầy hàng tính tiền .

Nhưng lúc hắn xoay người một khắc kia, cái loại giống như là kim châm não thống khổ lại lần nữa truyền đến, trong đầu cô từ từ chắp vá ra một đoạn ký ức ngắn.

Cô nhìn thấy cô ngồi ở góc tường run lẩy bẩy, thật giống như sợ hãi tất cả mọi thứ xung quanh, có người đẩy cửa vào, là Bạch Duyên Đình, trên tay hắn bưng một cái chén sứ, hắn từ từ đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, lại không dám dựa vào quá gần, cách cô một khoảng cách nhất định, hắn đem chén trên tay cẩn thận đưa tới cho cô một chút, trên mặt mang theo nụ cười cực ôn nhu lại sủng ái, phảng phất nhìn không thấy người phụ nữ đối diện tóc tai bù xù như một con quỷ dữ.

"Khanh Khanh, em thích ăn nhất củ từ hầm cách thủy xương sườn, tôi đặc biệt tìm sư phụ học qua, em nếm thử một ngụm, ăn thật ngon."

Cô không nói gì, như cũ duy trì tư thế hai tay ôm thật chặt chính mình, hắn dùng cái muỗng múc một ngụm nhẹ nhàng thổi vài cái đưa đến bên miệng cô, cô lại giống như đột nhiên chứng kiến vật gì đáng sợ, ôm đầu bệnh tâm thần thét chói tai, cô đem cái muỗng trên tay hắn đánh rớt, lung tung đá mấy cái đem chén sứ trên tay hắn cũng đá lăn trên đất, hắn không có dự liệu được cô sẽ kích động như thế, chén sứ chứa củ từ xương sườn nóng hổi kia liền giội cho hắn một thân, mu bàn tay hắn bị phỏng đến, trong nháy mắt liền nổi lên một mảnh đỏ ửng, hắn lại giống như không có tri giác, vội vàng bổ nhào đi qua đem tay cô cầm lên tra xét, trên mặt hắn che kín lo lắng với yêu thương, từng chút từng chút ôn nhu hỏi cô: "Khanh Khanh, có bị nóng hay không?"

Nhưng Trình Khanh Khanh bị hắn chạm vào lại trở nên càng luống cuống, cô tựa như điên đẩy hắn ra, kêu to từng tiếng: "Cút ngay! Mau cút ngay cho tôi! Mau cút ngay!"

Ở chính giữa gian phòng bày hai cái giường trẻ con, hai đứa bé nằm trên giường bị trận động tĩnh này kinh hãi đến bắt đầu oa oa khóc lớn, Trình Khanh Khanh ôm đầu lại bệnh tâm thần kêu to: "Cút đi! Đem hai tiểu quái vật kia cũng cút đi! Cút mau!"

Bạch Duyên Đình tay chân luống cuống lui về phía sau mấy bước, không ngừng ôn nhu an ủi: "Được được được, tôi đi, tôi đi!"

Hắn từ từ đi đến bên giường hai đứa trẻ đem chúng đang khóc lóc không ngừng một tay một cái ôm dậy, trước khi xoay người lại vẫn còn có chút không cam lòng, mặt mũi hắn tràn đầy bất đắc dĩ, tràn đầy đau đớn, nhưng lời nói ra lại mang theo mong đợi: "Khanh Khanh, bọn chúng không phải là quái vật, là con của chúng ta, em xem một chút, chúng thật đáng yêu ."

Nhưng cô chỉ là một lần lại một lần lớn tiếng kêu to: "Đi! Đi mau!"

Mong đợi của hắn lại trở thành vô ích, sâu trong ánh mắt thâm thúy chỉ còn lại có thất lạc cùng khổ sở vô hạn, hắn thật sâu nhìn cô một cái, cuối cùng mới ôm con rời đi.

Bạch Duyên Đình đi ở phía trước rất nhanh phát hiện cô khác thường, hắn xoay người thấy cô ôm đầu mặt mũi tràn đầy thống khổ, vội vàng tiến lên đỡ lấy cô: "Làm sao vậy?"

Trình Khanh Khanh lắc lắc đầu, nhắm mắt lại đem tâm tình phức tạp che dấu đi: "Không có gì, đi thôi!"

"Thực không có chuyện gì sao?" Hắn lại vẫn là không yên lòng.

Cô nhìn hắn cười lắc lắc đầu: "Không có việc gì, đi thôi."

Trình Khanh Khanh theo hắn thanh toán đi ra cửa, nhìn qua thân ảnh cao lớn đi ở phía trước nhưng cô lại có chút hoảng hốt, trong đầu lại lóe lên đoạn trí nhớ kia, hắn cố gắng nhiều như vậy chỉ vì muốn tới gần cô một chút, hắn hy vọng biết bao nhiêu cô có thể giống một người bình thường chỉ cần liếc nhìn hắn một cái...

Tình huống như vậy có lẽ còn có rất nhiều đi, hắn nói cô chưa bao giờ ăn món ăn mà hắn làm, cô đại khái có thể nghĩ đến, hắn tân tân khổ khổ làm những món ăn cô thích, lại bị cô điên cuồng quét xuống đất.

Từ từ đi ra cửa chính siêu thị, dưới ánh mặt trời, ánh mắt cô trong lúc vô tình quét đến sau ót của hắn, nàng đột ngột phát hiện, trên ót của hắn thế nhưng rất thưa thớt mọc lên rất nhiều tóc trắng, vẫn luôn không có chú ý tới, lần đầu gặp gỡ hắn là quang vinh chói lọi, về sau tiếp xúc là hắn ôn nhu đầy đủ, nhưng cô vẫn không hề phát hiện, nguyên lai ở đắng sau chói lọi vinh quang ấy thế nhưng cất giấu nhiều tang thương như vậy.

Không biết rõ vì cái gì trong lòng đột nhiên đau đến lợi hại, nhìn qua hắn cao lớn như vậy, vĩ đại như thế, hắn nhìn qua là không thể phá vỡ, nhưng những năm nay có lẽ hắn cũng trôi qua cực kỳ vất vả đi, hai đứa bé, một người vợ không bớt lo, còn phải vội vàng sự nghiệp của mình, hắn phải chịu những thứ gì đại khái cũng chỉ có chính hắn mới có thể hiểu .

Một mảng lớn tóc trắng giấu không được chính là bằng chứng sống chứng kiến hắn thống khổ dày vò.

Trình Khanh Khanh đột nhiên không thể khống chế, cô rốt cuộc cũng sải bước chạy về phía hắn, đưa ra hai tay ôm chặt lấy hắn.

Cô nhịn không được nước mắt trong mắt rơi xuống, ôm hai tay hắn không ngừng buộc chặt, tựa như là người chết đuối ôm lấy khúc gỗ nổi bên cạnh, hắn cùng với cô cùng sinh cùng tử, cô nếu nới lỏng tay, có lẽ từ lúc ấy muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.

Bạch Duyên Đình thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, trong tay nhấc theo vài túi đồ lộp độp rơi trên mặt đất, rất nhanh liền lăn đầy đất, nhưng hắn lại không có tâm tư đi lấy, hoặc nên nói, giây phút cô từ phía sau lưng ôm lấy hắn, trong đầu hắn cũng chỉ còn dư lại trống rỗng .

Trên mặt hắn lộ ra không dám tin, ngay cả thanh âm cũng thay đổi âm điệu: "Khanh Khanh?"

______________________

Editor: Lạc Ninh Ninh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro