Chương 1: A Miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Thẩm Vũ còn buồn ngủ đánh ngáp một cái, đôi mắt đào hoa thoáng chốc bịt kín một tầng hơi mỏng sương mù, sóng mắt lưu chuyển, càng nhìn càng mông lung và mê hồn.

Thân là Định Quốc Công phủ cô nương, Thẩm Vũ hiếm khi có cơ hội ra cửa. Hôm nay là tết Thượng Nguyên, trước đó vài ngày nàng và biểu ca Dung Sâm đã ước hẹn cùng đi xem hoa đăng. Nàng thật là muốn đi, nhưng buộc phải qua chỗ mẫu thân Hàn thị xin một chuyến, không ngờ tới, mẫu thân xưa nay không vui nàng ra ngoài lại cư nhiên đồng ý, như thế làm Thẩm Vũ có chút kinh ngạc.

Bất quá, có thể ra cửa tự nhiên là tốt.

Chẳng qua ý của Dung biểu ca là thực sự gặp ai, nàng sao lại không biết? Dung Sâm đối với Thẩm Diệu có thể nói là một lòng say mê, ngày thường toàn là lấy Thẩm Vũ để ngụy trang,tuy nhiên có thứ gì tốt đều sẽ không quên nàng một phần. Nay tết Thượng Nguyên xem hoa đăng, hắn chắc cũng nghĩ có cơ hội cùng Thẩm Diệu đơn độc ở chung, sau đó vì tránh tai mắt mới thuận tiện mang theo nàng.

Ngũ tỷ tỷ Thẩm Diệu cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, lại xuất thân Quốc công phủ, tính tình ôn hòa, cử chỉ tự nhiên hào phóng, quả thực có thể nói là hoàn mỹ, được coi như là tiểu thư khuê các Yến Thành xuất chúng nhất. Nay hai người trai tài gái sắc môn đăng hộ đối. Dung Sâm lại đối xử với nàng không tệ, Thẩm Vũ tự nhiên cũng có tâm tư, muốn làm một ít chuyện giúp hai người thành toàn.

**********😍😍

Thẩm Vũ tùy ý để nha hoàn bên người trang điểm. Nàng nhìn dung mạo chính mình trong gương, vui vẻ cười nói: "Cốc Vũ tay nghề tăng cao a." Cốc Vũ chính là một trong những nha hoàn thân cận của nàng. Trong viện "Minh Lan Tiểu trúc", tổng cộng có bốn đại nha hoàn là Cốc Vũ, Tiểu Mãn, Lập Hạ và Bạch Lộ. Bốn nha hoàn này chẳng những dung mạo thanh tú, hơn nữa ai cũng có sở trường riêng —— Cốc Vũ ôn nhu cẩn thận, chuyên môn hầu hạ nàng trang điểm chải chúôt; Tiểu Mãn cơ linh đáng yêu, tin tức linh thông, thường xuyên nói chút sự việc mới trong Yến Thành khiến Thẩm Vũ vui vẻ; Lập Hạ nhìn bình bình thường thường, nhưng thực tế lại cực am hiểu võ nghệ, dù tám nam nhân cao lớn tráng kiện đều không làm gì được nàng; mà Bạch Lộ lại là am hiểu trù nghệ, tay nghề kia so với đầu bếp của Định Quốc Công phủ còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Cốc Vũ hơi hơi mỉm cười, nhìn tiểu thư ngồi trên ghế thượng. Thấy nàng một vẻ đẹp trời sinh đầy tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, da tuyết môi đỏ, thật sự là thiên kiều bá mị, ngây thơ nhưng đầy mị lực. Chỉ búi sơ tóc, tính trẻ con còn chưa hết, nhưng cũng tươi đẹp sáng ngời, người xem cơ hồ đều không dời mắt được, giống như là từ tranh đi ra

Thẩm Vũ xuất từ nhị phòng, mẫu thân là Hàn thị. Nàng có dáng vẻ như vậy, hơn phân nửa là nhờ Hàn thị. Định Quốc Công phủ tổng cộng có tam phòng, đại phòng nhị phòng là con vợ cả, tam phòng thứ xuất. Từ khi đại phòng thừa kế tước vị , ngũ cô nương Thẩm Diệu thân phận tự nhiên cũng nâng lên một ít. Nhưng tuy là như thế, trong phủ bọn hạ nhân lại biết —— lục cô nương mới là lão tổ tông trên đầu quả tim hai lão nhân gia phủ Định Quốc Công. Tuy rằng lục cô nương tài nghệ học thức kém đại phòng ngũ cô nương, nhưng lại có dung mạo xuất chúng, tính tình hiếu thảo, nhất là đối với hai lão nhân gia.

**********😍😍😍

Hôm nay Thẩm Vũ mặc một thân áo trắng tuyết từ da ngân hồ phòng lạnh, nhưng bên ngoài lại quá rét, chưa biết chơi đến khi nào mới trở về, liền khoác thêm ở bên ngoài một bộ áo lông choàng đỏ rực. Thiếu nữ mười ba đương tuổi thanh xuân, gương mặt hồng nhuận phấn nộn, giống như đào hoa làm cho nhan sắc càng thêm dị thường kiều mị

Thẩm Vũ lại đứng dậy dạo qua một vòng, nhìn không có gì bất ổn, lúc này mới đi ra ngoài thấy Dung Sâm.

Dung Sâm biểu ca nàng cũng chính là đích trưởng tử Tuyên Bình Hầu . Tuyên Bình Hầu phủ cùng Định Quốc Công phủ xưa nay luôn luôn lui tới chặt chẽ,vả lại ngày trước Dung Sâm còn ở Định Quốc Công phủ hơn một năm, cho nên tình cảm giữa Dung Sâm và Thẩm Vũ không khác gì huynh muôị ruột thịt.

Dung Sâm nay mặc một cái áo gấm vàng, thân hình hắn vốn cao lớn cao nên nhìn càng thêm là phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong. Thẩm Vũ trong lòng than một tiếng, liền nói: "Hôm nay chỉ sợ làm Dung biểu ca thất vọng rồi, ngũ tỷ tỷ hôm qua nói có công việc phải làm, hôm nay sẽ không có thời gian, liền nói không đi." Nàng nhìn Dung Sâm ánh mắt sửng sốt, liền cười chớp chớp, nói, "Dung biểu ca sẽ không bởi vì ngũ tỷ tỷ không đi nên không mang theo ta đi chứ?"

Dung Sâm mặt lộ vẻ xấu hổ, vội giải thích nói: "A Miên, ta không phải......"

"Hảo, lần này tính ta thiếu biểu ca. Lần sau ta nhất định sẽ đem ngũ tỷ tỷ đúng ước tới, trả lại ân tình hôm nay cho Dung biểu ca." Thẩm Vũ cười khanh khách nói. Khó được có cơ hội ra cửa, nàng tự nhiên không thể bởi vì Thẩm Diệu không đi liền từ bỏ. Bất quá một cô nương gia bình thường, không nên nói ra những lời này. Nhưng nàng coi Dung Sâm như người một nhà, lúc này lời nói mới trực tiếp một chút, cũng hảo biểu hiện ra thành ý bản thân

Mà mới vừa rồi Dung Sâm gọi "A Miên" cũng là nhũ danh của Thẩm Vũ. Chỉ có người thân cận mới có thể như vậy gọi nàng. Hàn thị chỉ mong sinh có một nhi nữ, từ khi nàng sinh ra, Hàn thị liền cảm thấy nhân sinh viên mãn, bởi vậy ngày ngày ngủ ngon, nhũ danh "A Miên" liền có ngọn nguồn từ đó.

Dung Sâm trong lòng không biết nên như thế nào nói rõ ràng, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết. Hắn nhìn biểu muội lanh lợi xinh xắn trước mặt, chỉ có thể âm thầm tức giận chính mình. Vì sao khiến nàng nghĩ lệch theo hướng khác? Hắn biết nàng có nhiều tỷ muội, nhưng cùng Thẩm Diệu tuổi tác thân cận nhất , vì thế mọi chuyện đều chuẩn bị hai phần, miễn chỉ đối Thẩm Vũ một người tốt thì quá mức đường đột. Nhưng chính là bởi vì cái này, tiểu biểu muội lại cho rằng người hắn tâm niệm trong lòng là Thẩm Diệu.Hơn nữa, trong nhà cha mẹ cũng vừa lòng nhất với Thẩm Diệu. Hiện giờ lại càng bắt đầu vội vàng việc hôn nhân, tính toán để Thẩm Diệu cập kê mới đến Định Quốc Công phủ cầu hôn, nhưng mà trong lòng hắn lại không muốn.

Trước mặt tiểu cô nương tươi cười tươi đẹp, tóc đen môi đỏ, một đôi mắt trời sinh so với ngôi sao còn xinh đẹp hơn. Nàng sinh đến quá hoàn mỹ, nếu là lại lớn lên một ít, không biết là cỡ nào tuyệt sắc. Hiện nay Yến Thành người người đều nói vệ Quốc công phủ có ngũ cô nương là tuyệt sắc, lại không biết rằnh lục cô nương mới là mỹ nhân hiếm thấy

Bất quá ——

Dung Sâm cong cong môi, trong lòng có chút vui mừng.

Không biết cũng tốt. Như thế hắn liền có thể một mình thưởng thức người đẹp.

*************😍😍😍

Yến Thành nổi danh nhất đó là sông Minh Hà

Ngàh Tết Thượng Nguyên, trên sông Minh Hà đều là thuyền hoa tinh xảo. Tới buổi tối, trên mặt sông trải đầy ánh đèn điểm xuyết như vô vàn ngôi sao sáng. Trong trời đêm lại nở rộ pháo hoa sáng lạn cùng với những ánh đèn trôi lững lờ trên mặt hồ hoà lẫn, chiếu đến toàn bộ sông Minh Hà chung quanh, rực rỡ giống như ánh sao ban ngày, đẹp không sao tả xiết.

Thẩm Vũ ra cửa luôn thích mang theo Lập Hạ. Lập Hạ giỏi võ nghệ, như vậy liền không cần sợ gặp được những tên lãng tử trêu hoa ghẹo nguyệt .

Mà Dung Sâm cũng chỉ mang theo gã sai vặt tùy thân Dung Thanh, hai người đi theo phía sau nhìn nàng cùng Lập Hạ mua đồ vật. Một đường duyên phố, nàng mua một ít đồ ăn vặt, thấy Dung Sâm thay nàng trả tiền, nàng cũng không nói nhiều gì. Dù sao Dung gia không thiếu nhất chính là tiền, bọn họ là biểu huynh muội, như vậy một chút bạc nàng tự nhiên cũng không khách khí.

Hiện nay sắc trời tối sầm lại, Thẩm Vũ nhìn trên đường nam nữ trẻ tuổi đều mang theo những mặt nạ hình thù kỳ quái. Nàng tự nhiên cũng tâm tính tiểu hài tử , liền lôi kéo Lập Hạ đi mua mặt nạ. Nàng đứng ở sạp trước, thấy mặt nạ đầu heo buồn cười đáng yêu, mà nàng lại mạng trư, liền đối với chủ quán nói: "Ta muốn cái này."

Chủ quán vốn là một nam tử cao gầy hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc vải thô áo bông. Hắn thấy tiểu cô nương quần áo tinh xảo , liền biết nàng là tiểu thư nhà quyền quý, dung mạo lại đẹp giống tiên tử trên trời, liền thay Thẩm Vũ gỡ xuống mặt nạ đầu heo, đưa cho nàng.

Thẩm Vũ tiếp nhận, đeo lên trên mặt cảm thấy thập phần mới mẻ, quay đầu nhìn hướng về phía Dung Sâm cười, hỏi: "Dung biểu ca, đẹp sao?"

Dung Sâm biết nàng tính ham chơi, chỉ nhắc nhở nàng thời điểm không còn sớm.

Thẩm Vũ cảm thấy mất hứng, dứt khoát lẩm bẩm thay Dung Sâm chọn một cái mặt nạ dữ tợn Chung Quỳ , sau đó nhón chân thay hắn mang lên. Hơi thở thơm ngọt của thiếu nữ như thể gần gũi tiếp xúc, làm Dung Sâm tức khắc không dám lộn xộn, nhất thời đôi mắt đều đã quên chớp.

Chờ thời điểm lấy lại tinh thần , đã thấy Thẩm Vũ hướng về phía hắn khanh khách cười không ngừng, thanh âm ngọt mềm nói: "Dung biểu ca, này mặt nạ thực hợp với huynh."

Cũng chỉ Thẩm Vũ dám như vậy hồ nháo, Dung Sâm nói như thế nào cũng là Tuyên Bình Hầu phủ đích trưởng tử, ngày thường đối với người là khiêm nhiên xa cách. Nhưng duy nhất đối với Thẩm Vũ dung túng yêu thương, nghiễm nhiên yêu thương thành muội muội và hảo ca ca. Nhưng Dung Thanh lại biết, thế tử đối với muội muội ruột của mình đều không có tốt được như vậy , lại đối với Thẩm lục cô nương có sự ôn nhu đặc biệt

Nghe tiếng cười của nàng, Dung Sâm nhất thời có chút hoảng hốt, phản ứng lại, đã thấy tiểu cô nương một bộ đỏ rực sớm đã hòa vào đám người bên trong.

Dung Sâm nhất thời trong lòng lo lắng, vội đi vào đám đông bên trong tìm kiếm.

Mà bên này, Thẩm Vũ mang mặt nạ xuyên qua ở trong đám người, nhìn mỗi người trên mặt đều mang theo mặt nạ, trong tay còn cầm một trản hoa đăng. Nay là tiết hoa đăng , nơi nào có thể không đề cập tới hoa đăng a? Thẩm Vũ sai Lập Hạ mua một đèn lồng hình thỏ trắng . Cái này thật kì diệu, chỉ cần chuyển động lên, bên trong kia mấy con thỏ lập tức chạy vội lên, rất sống động.

Thẩm Vũ dẫn theo đèn lồng, nghe Lập Hạ nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới Dung Sâm. Nàng quay đầu lại, gặp một biển người, lại từng người mang mặt nạ, nàng như thế nào mới có thể nhận ra Dung Sâm?

"Tiểu thư, chúng ta vẫn là tìm Dung Thế tử đi." Lập Hạ nói.

Thẩm Vũ tuy rằng mê chơi, nhưng cũng biết chừng mực. Nếu là lúc này cùng Dung Sâm tách ra, chờ thời điểm trở về, mẫu thân không biết sẽ trách nàng như thế nào. Mà trách mắng cũng liền thôi, nếu là về sau không bao giờ cho nàng ra cửa, thì mới là không xong.

Thẩm Vũ nghĩ mới vừa rồi đưa Dung Sâm mang mặt nạ Chung Quỳ , thầm nghĩ: Cũng may mặt nạ này hiếm khi có người mang, nàng tìm kiếm cũng tiện hơn nhiều.

Nàng dọc theo đám người lần lượt từng cái tìm, đột nhiên nhìn thấy bờ sông bên kia có một thân ảnh cao lớn . Gió đêm phơ phất, vạt áo nhanh nhẹn, nam tử trên mặt là mặt nạ Chung Quỳ , một bộ bạch y bên trong, bên ngoài khoác áo choàng đen tinh xảo . Thẩm Vũ nhất thời ánh mắt sáng ngời, vội vàng chạy qua .

Thấy nam tử có vẻ xuất thần, Thẩm Vũ nảy ý tưởng trêu cợt hắn, liền linh hoạt chạy đến phía sau, duỗi tay thật mạnh chụp một chút bờ vai của hắn.

Nam nhân thân hình không đổi, chậm rãi xoay người. Sâu kín ánh mắt nhìn nàng, nhấp môi không nói một chữ

Làm như nghĩ tới cái gì, Thẩm Vũ đem mặt nạ của chính mình đặt xuống dưới, sau đó duỗi tay vươn tới mặt nạ, hướng về phía hắn tươi sáng cười: "Dung biểu ca, ta......"

Sau đó, tay nhỏ bất ngờ đặt ở không trung, Thẩm Vũ sắc mặt ngẩn ra,.

Đúng lúc này, phía sau đê thượng bắt đầu nổi lên pháo hoa. Cùng với tiếng chiêng trống náo nhiệt, pháo hoa rực rỡ ở phía sau bầu trời đêm nở rộ như đèn đuốc chiếu đến toàn bộ sông Minh Hà , cũng làm Thẩm Vũ thấy rõ diện mạo nam nhân trước mặt

——








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro