Chương 32: Biến cố (tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Trình trượt ngã từ giàn giáo, sau khi xem xét điều tra cũng không phát hiện dấu vết khả nghi nhưng bây giờ lại có người nói sự cố của ba Trình không phải việc ngoài ý muốn, chẳng lẽ nói chuyện này còn có ẩn tình khác?

Mặc dù hành vi gửi tin nhắn của người này rất đáng nghi thế nhưng chỉ cần có một chút manh mối cô cũng không muốn bỏ qua, nếu như Ba Trình thật là bị người khác hại, cô nhất định bỏ qua cho hung thủ.

     Bởi vì cô mang thai, Bạch Duyên Đình không yên lòng cô chạy tới chạy lui, liền thu xếp một trợ lý cho cô, người này muốn cô đi tìm hắn, hiển nhiên là muốn cùng với cô đơn độc gặp mặt, Trình Khanh Khanh liền lấy cớ đi vệ sinh, kêu trợ lý chờ bên ngoài, hắn ngược lại là cũng không có hoài nghi gì.

     Cầu thang đối diện nhà vệ sinh, ngược lại càng thuận tiện nép vào, thừa dịp trợ lý không chú ý, cô liền chạy vào trong thang máy, bên trong xác thực có người đang đứng.

     Thế nhưng là Trình Khanh Khanh vừa nhìn thấy người này, lông mày lại nhíu chặt.

Đã gần một năm cô chưa gặp lại Bạch Hạo Hiên, hắn vẫn như trước, anh tuấn bất phàm, chỉ là khí chất trên người thêm thâm trầm nội liễm.

     Một năm này, cô đối với hắn chính là trốn tránh không gặp, cô cũng không phải là người dũng cảm, đem mình gả cho Bạch Duyên đinh chính là dũng cảm nhất đời này của cô, cô biết cô căn bản không có dũng khí đối mặt với Bạch Hạo Hiên, cho nên cô không gặp hắn, cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào tới hắn.

Tuy là thế, cô từ trong miệng người khác cũng biết một chút tin tức liên quan đến hắn, tỉ như cô cung Bạch Duyên Đình kết hôn không lâu thì hắn liền cùng Lương Sang hết hôn, hay như Bạch lão tiên sinh đã bắt đầu thu xếp chuyển cơ nghiệp cho hắn, bước tới tiếp nhận Bạch thị.

Khi mới nghe tin tức hắn cùng Lương San kết hôn, lòng cô đâu như cắt, nhưng về sau chỉ còn lạnh nhạt.

Vừa không thấy cô liền vội vàng chuẩn bị kết hôn, chuyện cũ vốn chôn chặt trong lòng lại như dòng nước đê vở, cạn kiệt, từng màn cuồn cuộn dâng lên, trước kia, mỗi lần nhớ đến chuyện cũ đầu đều đau như búa bổ, không thể nào chịu nổi, thê nhưng kỳ lạ thay, giờ phút này từng mảng chuyện cũ hiện ra lại đối với cô liên hệ, đau khổ đời trước đều không liên quan đến cô.

Mà đối diện với gương mặt quen thuộc, lại là người thân thiết hơn 20 năm, trái tim lại cảm giác bình tĩnh lạ thường, ngay cả cô cũng cảm thấy kỳ quái.

Cô nhíu lông mày nhìn hắn, giọng nói không chút cảm xúc: ""Tại sao là ngươi?"

     Bạch Hạo Hiên nhất thời cũng không nói chuyện, chỉ là ngắm nhìn cô thật sâu, hồi lâu sau hắn mới khẽ thở dài, lấy điện thoại trong túi đưa cho cô.

     Trình Khanh Khanh nghi ngờ nhìn hắn cũng không tiếp nhận, lạnh giọng hỏi: "Đây là cái gì?"

   Giọng nói Bạch Hạo Hiên lộ ra mấy phần phiền muộn: "Không phải muốn biết sự thật về tai nạn của cha em sao? Xem một chút đi!"

     Trình Khanh Khanh lạnh lùng nhìn điện thoại hắn môt lát, do dự trong chốc lát mới nhận lấy, màn hình đang hiển thị một đoạn phim, Trình Khanh Khanh ấn mở.

     Video quay chụp đối tượng là hai người, địa điểm hẳn là tại hành lang bên trên, người quay video cách khá xa, thế nhưng là điện thoại di động này độ phân giải tương đối cao, ngược lại là có thể thấy rõ tướng mạo hai người trong video.

     Một cái là phụ thân cô, một cái là Bạch Duyên Đình.

     Hai người bọn họ giống như tại cãi nhau, ba của cô tính tình luôn luôn ôn hòa, hiếm khi thấy ông tức giân. Bạch Duyên Đình bình thường cũng là ôn tồn lễ độ người, cũng không thường lộ vẻ khó chịu với ai.

Nhưng cảnh tượng trong video lại khác, dường như hai người cãi nhau rất kịch liệt, hay đúng hơn ba Trình hướng đến Bạch Duyên ĐÌnh mắng, dường như bị mắng đen phát hỏa, Bạch Duyên Đình lên tiếng phản bác hai câu, hai người cũng không biết nhao nhao bao lâu, ba Trình cầm văn kiện trong tay ném vào mặt Bạch Duyên Đình , sau đó thở phì phì rời đi.

     Bạch Duyên Đình nghĩ cũng không nghĩ sẽ nhẫn nhịn, sau khi bị nên một phát liền thất thần đứng yên tại chỗ, mãi đến khi ba Trình rời đi hồi lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần lại, hắn sắc mặt trầm xuống, một quyền nện vào cửa sổ thủy tin, lúc này thủy tinh vỡ tan nát.

     Trình Khanh Khanh nghi ngờ, cô cảm thấy ba Trình đối Bạch Duyên Đình tựa như thật hài lòng, Bạch Duyên Đình đối ba Trình cũng rất tôn kính, giữa hai người đến tột cùng xảy ra chuyện gì , tai sao lại cãi nhau to như thế?

     Trình Khanh Khanh đưa điện thoại di động đưa cho Bạch Hạo Hiên: "Ngươi cho tôi xem cái này là có ý gì?"

     "Ngày ba em xảy ra chuyện, tôi vô tình cũng cóp mặt ở đó, thời điểm ba em rời công trường chưa lâu liền té ngã ở đó."

     Trước cho cô xem đoạn phim, sau lại nói lời sâu xa, ý tứ hắn rõ ràng, ba cô cũng Bạch Duyên Đình lớn ầm ĩ một trận, hai người huyên náo rồi tan rã trong không vui, Bạch Duyên Đình chịu trách mắng dữ dội như vậy, chẳng được bao lâu ba của cô liền xảy ra chuyện, nghĩ như vậy Bạch Duyên Đình liền mang hiềm nghi thật lớn.

     Chẳng qua Trình Khanh Khanh cũng không có lập tức tin tưởng hắn, ngược lại một mặt đùa cợt nhìn qua hắn: "Chỉ với một cái video như này cũng không nói lên đường gì, huống chi, ngươi lại trùng hợp như vậy có mặt đúng lúc cha tôi cùng Duyên Đình cãi nhau?"

     Ánh mắt Bạch Hạo Hiên đau xót, trên mặt thoáng qua tia thất vọng:

 "Em không tin tôi sao Khanh Khanh?"

     Trình Khanh Khanh lại không muốn dây dưa không rõ với hắn: "Nếu như không có chuyện gì tôi liền đi."

     Vừa mới xoay bước lại nghe ngữ khi hắn dồn dập hỏi: "Mấy tháng rồi?"

     Trình Khanh Khanh dừng bước chân, cũng không quay đầu lại: "Mười lăm tuần."

     Hắn không trả lời, Trình Khanh Khanh cũng không có chờ mong hắn nói gì, trực tiếp đóng cửa thang máy, thế nhưng là vừa muốn ra ngoài, nhưng lại nghe thanh âm khàn khàn của hắn truyền đến: "Khanh Khanh, mặc kệ em tin hay là không tin, trong lòng tôi một mực yêu em."

     Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy trái tim như bị đâm mạnh một nhát, kỳ thật cô muốn nhân cơ hội này trào châm chọc hắn nhưng nghĩ lại không muốn lãng phí thời gian, cũng không quay đầu lại, trực tiếp ra ngoài.

     Có điều, mặc dù trước mặt Bạch Hạo Hiên cô tỏ ra xem thường, thế nhưng đoạn phim kia vẫn lưu lại trong lòng, cô thầm nghĩ tai nạn của ba rốt cuộc có liên quan đến Bạch Duyên Đình không?

     Ba cô và Bạch Duyên Đình vì cái gì mà cãi nhau? Còn cãi nhau kịch liệt như vậy?

Thế nhưng nhớ tới Bạch Duyên ĐÌnh vì ba mà bận rộn suốt mấy ngày qua, nói ba cô bị hắn hại, cô thật đúng là là không tin.

Nhưng vấn đề này vẫn quanh quẫn trong đầu không vứt ra được, một ngày trôi qua nhưng Trình Khanh Khanh vẫn không thể tập trung.

Ban đêm lúc ăn cơm cùng cô, Bạch Duyên Đình đều thấy cô ngẩng người, không tập trung, đồ ăn trước mặt cũng không động tới, hắn nhíu mày, lo lắng hỏi: "Khanh Khanh, đang suy nghĩ gì? Làm sao không ăn cơm?"

     Trình Khanh Khanh lấy lại tinh thần, cười với hắn cười: "Không có gì."

     Hắn gặp cho cô một khoanh giò heo hầm mềm, ôn nhu dặn dò: "Ăn nhiều một chút."

     Nụ cười của hắn ôn hòa, ngữ khí nhu hòa tựa như là một hơi gió mát, nghĩ đến hắn trong video nổi giận đùng đùng đem cửa sổ đánh nát, Trình Khanh Khanh vẫn là không cách nào tìm ra nửa điểm liên hệ với hiện tượng ôn nhuận nhu hòa lúc này.

Cô gặm chân giò heo hắn gặp cho, tựa như lơ đãng mà hỏi: "Anh cảm thấy việc cha tôi ngã từ giàn giáo có phải hại hay không?"

     Bạch Duyên Đình ngẩn người, ngược lại là nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Không giống như là cố ý, cảnh sát cũng đã kiểm tra, cũng không có dấu vết người khác để lại."

     Trình Khanh Khanh suy nghĩ rồi gật đầu, tựa như nghĩ đến cái gì lại hỏi: "Đúng, quan hệ của cha tôi trong công ty thế nào? Trước đây ông có phát sinh tranh chấp với ai không?"

     Sắc mặt hắn vẫn không đổi: " Trước đó chưa từng nghe ông có tranh chấp với người khác".

     "Ngô. . . Ra vậy sao ." Trình Khanh Khanh gật gật đầu, không nói chuyện.

     Đêm nay, cô như thế nào cũng ngủ không được, vì sao Bạch Duyên Đình phải giấu diếm việc hắn cùng với ba cô cãi nhau? Nhưng khi nhắc đến, hắn cũng không biến sắc, có thể thấy người này trấn tĩnh, gặp nguy không loạn.

     Lại nhớ hắn trong video, thời điểm hắn đập vỡ của sổ vô cùng ngoan lệ cùng quyết tuyệt, cô luôn cảm thấy hắn hẳn là không hề giống ngoài mặt, nhìn qua ôn hòa vô hại như vậy, nghĩ đến hắn còn một mặt không muốn người khác biết.

Thế nhưng chỉ dựa vào đây không đủ chứng mình hắn là người hãm hại ba cô, ngoài ra cảnh sát cũng đã nói không có dấu vết người khác để lại, nghĩ đến cố thể ba cô thật sự chỉ là gặp tại nạn ngoài ý muốn, có thể do cô đang mang thai nên nhay cảm sinh đa nghi, suy nghĩ lung tung nhiều a?

     Nhưng cho dù là nghĩ như vậy, nhưng Trình Khanh Khanh luôn cảm thấy trong lòng tựa như có cái gai, đối với thái độ Bạch Duyên Đình cũng trở nên dè chừng, hắn cũng cảm nhận được, nhưng cũng không có hỏi nhiều, mỗi ngày như thường lệ quan tâm cô ăn ngon không, ngủ có ngon hay không.

     Mấy ngày này, Trình Khanh Khanh cùng Mẹ Trình nói chuyện điện thoại, cô luôn cảm thấy mẹ ở đầu bên kia điện thoại như khổ sở, nghĩ đến cô ở nhà một mình cũng là khổ sở, liền dự định sang ở cũng ba một thời gian ngắn.

     Vừa vặn hôm này Bạch Duyên Đình trong nhà, Trình Khanh Khanh liền dự định đề cập với hắn chuyện này, Trình Khanh Khanh ở cửa thư phòng gõ mấy lần không ai đáp, dứt khoát đẩy cửa đi vào.

     Bạch Duyên Đình cũng không có ở bên trong. Vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy hắn tiến thư phòng, làm sao bên trong không người?

     Trình Khanh Khanh đang muốn đóng lại cửa đi ra ngoài, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua túi văn kiện bàn, bên trong túi giấy chứa ảnh chụp, giờ phút này có một tấm hình vừa vặn lộ ra một góc, Trình Khanh Khanh vừa nhìn thấy bóng hình xinh đẹp như ẩn như hiện trong bức hình rả giống cô, trong lập tức sinh nghi ngờ.

Cô lấy ảnh chụp ra, người trong tấm hình quả nhiên là cô, ảnh chụp cô trên đường tản bộ, con đường này ngay canh trường học của cô, ảnh chỉ chụp được bóng lưng, từ gốc độ này có thể thấy, hẳn là chụp lén.

     Trình Khanh Khanh đổ ảnh chụp trong túi văn kiện ra, ảnh chụp nhiều góc khác nhau, địa điểm cũng không giống nhau, giờ phúc này ngây người kinh ngạc.

Cô ở phong luyện đàn, khi thì cô chụp ảnh công viên, cô ở trong cửa hàng mua quần áo, cô cùng một chàng trai hỏi đường trò chuyện, khi cô uống cà phê ở quan gần trường học. . .

     Thời điểm Trình Khanh Khanh một mặt kinh ngạc nhìn qua, tay nắm cửa vặn mở, Bạch Duyên Đình từ bên ngoài tiến vào.

Cô đột nhiên ngẩng đầu hướng nhìn hắn, hắn thấy được cô xuất hiện ở đây cũng vô cùng nghi hoặc, đợi khi ánh mắt chạm vào đống ảnh đang tán loạn trên bàn, lông mày hắn nhéo nhéo, trên mặt hiện lên một vẻ bối rối.

     Chẳng qua hắn ngược lại là rất nhanh lấy lại tinh thần, nhếch miệng lên một vòng nụ cười hiền hòa, hắn đi đến bên cô chỉ chỉ những tấm hình này: "Cái này. . . tôi chỉ là muốn biết em ở trường học bên kia sống thế nào."

     Nhìn thấy những tấm hình này Trình Khanh Khanh không phải không phẫn nộ, tay nắm chặt hai bên thân, hít sâu một hơi, tận lực để ngữ khí bình tĩnh: "Anh đây chính là muốn giám sát tôi?"

     Bạch Duyên Đình nhìn cô là thật sự tức giận, lập tức cũng hoảng, ngữ khí lộ ra gấp rút: "Không phải như vậy Khanh Khanh, tôi chỉ là muốn biết em sông là thế nào, tôi muốn hiểu em thêm một chút, những người chụp ảnh này đa được tôi dặn dò không quấy nhiễu đến cuộc sống của em."

Nói cách khác thời điểm cô ở thành phố khác luôn có một đôi mất luôn chằm chằm theo dõi cô, mắc kệ cô cực lục trốn tránh hắn, hắn vẫn biết rõ.

Cô đột nhiên nghĩ đến trợ lý hắn thu xếp tại bên người cô, hắn nói không yên lòng để cô một mình chạy tới chạy lui, có người ở bên cũng tiện chăm sóc cô, nghĩ đến trợ lý này được hắn sắp xếp đẻ giám sat từn hành động của cô? Vậy thời điểm Bạch Hạo Hiên mang video đến cho cô xem hắn cũng đã biết?

     Cho nên lần trước hỏi lúc cô hói ba cô có phải bị người khác hại, hắn mới biểu hiện bình tĩnh như vậy, là bởi vì sớm đã có chuẩn bị tâm lý rồi sao?

     Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy mình ở trước mặt hắn tựa như biến thành đồ đần, hoàn toàn không có bí mật riêng tư, bị hắn nhìn trộm triệt để lại không tự biết bản thân là đồ đần.

     Cô trước nay chưa từng cảm thấy mệt mỏi, vậy mà lại không chút khi lúc để phát tiết phẫn nộ, cô thở sâu mấy hơi điều chỉnh chính mình, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái, mặt không biểu tình mà nói: "Tôi muốn trở về nhà mẹ ở vài ngày."

     Cũng không đợi hắn trả lời liền trực tiếp hướng phía cửa đi tới.

     Bạch Duyên Đình vội níu lấy cổ tay của cô trước khi cô ra ngoài, hắn lộ ra phi thường bối rối, tay chân giống như không biết để đâu, trên mặt cũng lộ ra hoảng hốt sợ hãi, giống như người gặp chuyện vẫn tỉnh táo ung dung không phải hắn.

     "Khanh Khanh, em không nên tức giận, tôi thật chỉ là muốn tìm hiểu em một chút, thật chỉ là muốn biết sinh hoạt có tốt hay không."

     Trình Khanh Khanh trùng điệp đem hắn tay hất ra, cô quay đầu nộ trừng lấy hắn, lạnh lùng hỏi: "Cha tôi gặp chuyện có liên quan đến an không?"

    Trái tim Bạch Duyên Đình tựa như là bị đâm một kiếm, trong mắt lóe lên một tia đau khổ, hắn một mặt không dám tin nhìn cô, giọng nói cũng thay đổi âm điệu: 

"Em không tin tôi sao Khanh Khanh?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro