3. Có người? Vậy đuổi ra đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía sau, ba thị nữ một trận run rẩy.

Hoá ra hiện tại ở trong mắt tiểu thư, mệnh của nha hoàn vừa mới kia còn không đáng giá bằng cây cột này đâu!!

"Tiểu thư, chúng ta ở chỗ nào? Sẽ không thật sự muốn ở lại cái địa phương rách nát này đi?"

Phượng Sở Ca nhẹ nhướng mày, "Cùng ta tới ———"

Một hồi quanh co lòng vòng, rốt cuộc tới một chỗ, mấy người ngừng lại.

Các lâu trước mắt được nước bao quanh tứ phía, phong cảnh đặc biệt thanh tao.

Phượng Sở Ca chỉ vào ba chữ to "Lâm Thủy Các", "Liền ở nơi này."

"Chính là bên trong còn có người......"

"Có người? Vậy đuổi ra đi! Đồ vật của Phượng Sở Ca ta, ai cũng đều đoạt không được!" Thời điểm nàng nói lời này, đáy mắt lộ ra một chút hàn ý.

Lâm Thủy Các này là lúc trước mẫu thân Phượng Sở Ca, Kiến Đức công chúa gả thấp vào Phượng phủ, hoàng đế đặc biệt sai người kiến tạo tặng cho mẫu thân nàng. Chỉ là, sau khi Kiến Đức công chúa chết, Lâm Thủy Các đã bị nhị phu nhân cướp đi.

Lúc ấy, Phượng Sở Ca bất quá mới bảy tuổi.

Sau khi Kiến Đức công chúa mất, cha nàng (PSC) Phượng Triều Dương đối với hành vi của nhị phu nhân cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Bởi vậy, bảy tuổi về sau, nàng vẫn luôn bị mấy mẹ con nhị phu nhân khi dễ.

Cho đến năm mười tuổi thì hoàn toàn bị đuổi ra Phượng phủ ———

Phượng Sở Ca đứng tại chỗ, những ký ức sâu trong đầu ùn ùn kéo đến.

Sớm tại lúc nàng xuyên đến thân thể này, Phượng Sở Ca liền thề, nhất định phải thay thân mình này đoạt lại hết thảy thuộc về nàng!!

Khóe môi hơi hơi bứt lên, "Chúng ta đi vào ———"

Trong Lâm Thủy Các, Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết đang đánh cờ.

"Tỷ đừng lo lắng, cha nói sẽ đem phế vật ở bên ngoài kia tiếp trở về gả cho tên ngốc tử Vân gia mau chết rớt kia, hôm nay không sai biệt lắm hẳn là có thể về đến nhà đi." Nữ tử áo vàng cười nói.

Bên cạnh, nữ tử một thân váy dài màu lam nhạt nghe tiếng cười khẽ lên, gương mặt tinh xảo kia càng thêm làm cho người ta không rời được mắt. Nàng nhấp môi, khẽ cười nói, "Phế vật kia đến thời điểm mấu chốt cũng có thể có điểm tác dụng như vậy......"

Hai người đang nói, bên ngoài, một tỳ nữ vội vàng đi vào ———

"Nhị tiểu thư tam tiểu thư, bên ngoài...... Bên ngoài phế vật kia tới rồi."

Được Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết hun đúc, tỳ nữ buột miệng thốt ra hai chữ "Phế vật".
Hai người đang chơi cờ nghe tiếng, nhìn mắt nhau cười rộ lên.

"Mới nhắc tới nàng đâu, liền đã trở lại rồi? Bất quá, nàng cũng thật là không biết xấu hổ, cũng dám đến nơi này của chúng ta? Ta đi ra ngoài nhìn một cái."

Đến thời điểm Phượng Sở Ca rời đi Phượng gia cũng đã bị mẹ con nhị phu nhân mấy người khi dễ suốt ba năm.

Trong ba năm kia, nàng bị tra tấn đến cơ hồ không ra hình người, hơn nữa tuổi còn nhỏ, lúc ấy căn bản thấy không rõ chân chính dung mạo của nàng.

Bên ngoài toàn nghe đồn Phượng Sở Ca xấu vô cùng, bởi vậy, lúc Phượng Thanh Uyển cùng Phượng Thiển Tuyết nhìn đến tuyệt sắc nữ tử đang đứng ở bên ngoài, lập tức kinh ngạc sửng sốt.

Người ngoài lan truyền, Phượng gia có hai tuyệt.

Một là tam tiểu thư Phượng Thanh Uyển mỹ mạo thiên tài, lại có nhất tuyệt là xấu nhan phế vật Phượng Sở Ca.

Luôn luôn tự cho mình là mỹ mạo, Phượng Thanh Uyển sau khi xem đến dung nhan của Phượng Sở Ca, đáy mắt cũng tràn đầy ghen ghét!

Thực hiển nhiên, dung mạo này của Phượng Sở Ca căn bản không ở dưới nàng!!

Phượng Thiển Tuyết đầu tiên là phục hồi tinh thần lại, nàng đánh giá Phượng Sở Ca, không nghĩ tới, 6 năm không gặp, Phượng Sở Ca sẽ lột xác thành như vậy!

Đáy mắt ghen ghét chợt lóe rồi biến mất, chợt, Phượng Thiển Tuyết lại cười.

Xinh đẹp lại như thế nào? Rốt cuộc cũng chỉ là cái phế vật!

Ở Vân Thiên Đại Lục này, người không có linh lực không thể tu luyện, vĩnh viễn chỉ có nước bị người ta phỉ nhổ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro