9. Phấn ngứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phượng Triều Dương bày vẻ mặt căm giận rời đi ——

Phượng Triều Dương tuy rằng là Phượng gia gia chủ, nhưng thực lực của hắn, cũng không xem như là tối cao trong Phượng gia.

Sở dĩ Phượng gia có thể trở thành Thiên Khải tứ đại gia tộc chi nhất, là bởi vì sau lưng Phượng gia có thế lực thần bí chống đỡ.

Không chỉ Phượng gia mới như thế, mặt khác, tam đại gia tộc Vân gia, Thủy gia, Dung gia cũng đều là như vậy.
Gia tộc ganh đua cao thấp, đó là thế lực đằng sau bọn họ.

Nhưng cái này là việc xấu trong nhà, Phượng Triều Dương trăm triệu cũng không có mặt mũi đi tìm thế lực sau lưng đó.

Huống chi, hắn không thể làm Phượng Sở Ca chết được, trước mắt lưu trữ Phượng Sở Ca, kém cỏi nhất còn có cái giá trị sử dụng chính là thay thế hai cái nữ nhi khác của hắn gả cho tên ngốc tử bệnh tật của Vân gia.
......

Sau khi đám người kia rời đi, bên cạnh không còn nha hoàn nô tài nào dám tiếp tục lưu lại chỗ này.

Tứ tiểu thư này mới vừa trở về đã đem toàn bộ Phượng phủ nháo đến gà chó không yên, ai biết nàng sẽ còn làm ra sự tình gì tới.

Cho nên...... Muốn quý trọng sinh mệnh thì tránh xa Lâm Thủy Các.

Khắp nơi một mảnh im ắng, Tử Lan các nàng nghĩ đến từng màn mới vừa rồi kia, không nhịn được "Ha ha ha" mà cười rộ lên từng tiếng.

"Ha ha...... Tiểu thư, Phượng Triều Dương vừa mới bày ra sắc mặt đẹp cực kỳ."

"Còn có khuôn mặt Phượng Thanh Uyển cũng xem như phế đi. Hừ, ai làm nàng tưởng đánh lén tiểu thư chúng ta!" Bích La cũng nói theo.

Lúc này, người luôn luôn trầm mặc Lục Trúc đột nhiên trầm ngâm, nàng giật giật khoé môi, làm như muốn nói gì đó......

"Lục Trúc, ngươi muốn nói gì?" Tử Lan phát hiện Lục Trúc dị thường, hỏi rõ.

Lục Trúc lúc này mới nhàn nhạt mở miệng, "Mới vừa rồi ta đánh Phượng Thiển Tuyết mấy bàn tay, thuận tiện hướng trên mặt nàng thả chút phấn ngứa......"

Phấn ngứa......

Phấn ngứa......

Một bên, Tử Lan, Bích La, thậm chí là Phượng Sở Ca đều hơi hơi run rẩy khóe môi.

Không nghĩ tới, Lục Trúc thường ngày nhìn qua không hiện sơn không lộ thủy, hiện tại thế nhưng sẽ có một mặt như vậy!

Phấn ngứa này vừa rắc lên, cái khác không nói, trong khoảng thời gian ngắn trên mặt Phượng Thiển Tuyết khẳng định là muốn lưu lại sẹo.

"Ha ha!! Lục Trúc, ngươi cũng thật đủ a, không nghĩ tới ngày thường ngươi xem như thành thật nhất, nguyên lai cũng thật âm hiểm a, một chiêu này làm tốt lắm." Tử Lan vỗ vỗ bả vai Lục Trúc, nói.

Lục Trúc hơi rũ mí mắt, "Ai làm nàng dám can đảm thương tổn tiểu thư chúng ta? Thương tổn tiểu thư ta, ta tất nhiên sẽ không để nàng sống tốt!!"

Phượng Sở Ca nhìn ba người trước mặt, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên độ cung, mang theo chút ấm áp.

6 năm trước, sau khi nàng xuyên qua, nàng được một người thần bí thu lưu.

Nguyên bản nàng quả thật là không thể tu luyện linh lực, nhưng người nọ vẫn là một luyện dược sư, không chỉ có chẩn đoán ra nàng là bởi vì trong cơ thể mang theo độc từ trong bụng mẹ mới khiến cho kinh mặc bị bế tắc, sau khi người thần bí kia thay nàng trừ bỏ độc liền thu nhận nàng làm con gái nuôi.

Đến tận bây giờ, Phượng Sở Ca cũng không biết, kẻ thần bí kia rốt cuộc là ai.
Mà trong lúc này, chính ba người này vẫn luôn hầu hạ nàng, bồi nàng cùng nhau tu luyện, cùng nhau trưởng thành.
Ba người này với nàng mà nói, không phải thân nhân, càng hơn thân nhân.

"Nha, tiểu thư, tiểu hài tử lúc trước kia đâu?" Lục Trúc đột nhiên nghĩ tới tiểu hài tử kỳ quái kia.

"Ta đem hắn ôm vào bên trong. Tiểu hài tử kia khí tức mỏng manh, cũng không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại."

"Tiểu thư, dược của người cũng vô dụng sao?"

Phượng Sở Ca lắc đầu. Những cái đan dược đó thật không có tác dụng quá lớn.

Thấy Phượng Sở Ca lắc đầu, bên cạnh mấy người tất cả đều trầm mặc.

Ngay cả trung cấp luyện dược sư cũng không có biện pháp, nghĩ đến, bệnh của tiểu hài tử kia thật sự đã nguy kịch......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro