Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Tránh ra! Tránh ra! – người thanh niên hối hả chạy trên con đường tấp nập người qua lại, trên tay cầm 2 cái hộp giao thức ăn lớn. Cậu là phục vụ của một quán ăn nhỏ không tên tuổi ở khu phố lao động nghèo – Byun Baekhyun.

22 tuổi, một người vô cùng xinh trai nhưng lại rất thực dụng, à không, là thực tế. Cậu không bao giờ ngồi thẩn thơ, mơ mộng những thứ hão huyền nếu như những ước mơ đó không đạt tầm cỡ ví dụ như Byun Baekhyun là một tỉ phú hay Byun Baekhyun đã đắt cử tổng thống nhiệm kì này….

Cậu thích tiền và đó là động lực để cậu luôn sống đúng phương châm của mình “Đồng tiền gắn liền khúc ruột”. Vì vậy đừng hòng hi vọng cậu ấy sẽ mở hồ bao ra cho không bất kì ai thứ gì dù nó chỉ đáng giá một won. Đó là lý do vì sao mà mọi người vẫn hay gọi cậu bằng cái tên nghe rất trìu mến – Byun Kibo.

Byun Baekhyun hay Byun Kibo, ngoài những cái tên rất đỗi bình thường ấy ra, cậu còn được biết đến với một danh hiệu nghe cực kì kêu – Con trai của thần xui xẻo.

Với thành tích 5 lần thi rớt đại học và 22 tuổi mà vẫn chưa có một mảnh tình nhét túi thì vẫn chưa là gì đối với cuộc đời vốn đã rất đen thui thùi lùi của cậu cả. Mà điều đáng nói ở đây là pama cậu, người mà cậu vẫn thường hay kêu ca là sợ tội bỏ trốn. Đang yên đang lành khi không lại đi ra đường cho bị tai nạn, qua đời cùng lúc để lại cho cậu một khoản tài sản khổng lồ là số nợ đã vươn tới con số 100 triệu won do cờ bạc mà ra. Bằng công việc phục vụ quán ăn này thì có làm cả đời cũng chưa thể trả hết.

Chạy nhanh vào một con hẻm nhỏ, Baekhyun mỉm cười đắc ý – “Haha, với trí thông minh của Byun Baekhyun ta đây thì việc giao hàng đúng giờ thì có gì khó chứ? Đường tắt thẳng tiến!”

Nhưng…như đã đề cập ở trên, cha đỡ đầu luôn luôn chiếu cố cậu:

– Đứng lại! –bước ra đứng chặn giữa con hẻm, 2 người đàn ông to cao vận 2 chiếc áo cộc tay đen in hình đầu lâu, xương chéo và chiếc quần jeans ống rộng dài lưng lửng qua đầu gối, đôi giày thể thao trắng và chiếc kính đen che gần nửa khuôn mặt, là đồ đôi. Nhìn thì biết ngay là xã hội đen nghiệp dư rồi, mà tên cúng cơm vẫn gọi là giang hồ ấy, chẳng qua lớp đào tạo kỹ lưỡng nào cả.

Thắng gấp trước khi số thức ăn kia về với đất, Baekhyun nở 1 nụ cười giả tạo hết sức:

– Ahaha ~ Minjong-ssi,Jaechun-ssi! Hai anh chờ em hả?

– Haizzz ~! – 2 người đồng loạt thở dài rồi tiến lại khoác vai Baekhyun, làm cậu lọt thỏm vào giữa nhìn giống hệt như bánh mì kẹp thịt.

– Có biết là anh mày chờ ở đây cả buổi sáng rồi không? – người tròn tròn mang tên Jaechun mệt mỏi lên tiếng.

-Hihi, hai anh có việc gì sao? – Baekhyun cười mà cứ như mếu.- “Nếu biết thì tôi đâu dại gì mà chui vào đây!”

– Thôi đi, bọn anh hiểu em quá mà! – người còn lại, đẹp trai hơn tên Shim Minjong, mỉm cười nhìn Baekhyun nói.

 Và rồi:

-AAAAA!!! – 2 người, 2 bàn tay nhéo lấy 2 bên má Baekhyun làm cậu hét lên thất thanh.

– Cả tuần nay rồi không đóng lãi cho bọn anh đấy nhóc! – mặt họ đanh lại đáng sợ.

-A ~! Hai anh thong thả cho em mấy ngày nữa đi! – Baekhyun khổ sở ghì tay họ lại để đôi má bầu bĩnh không phải nói lời tạm biệt chủ nhân của nó quá sớm.

– Haizzz ~! – họ buông tay ra, lại thở dài nhìn Baekhyun.

– Thong thả cho cậu rồi ai thong thả cho bọn anh, bọn anh còn phải nộp lại cho đại ca nữa mà. Vì thấy cậu lanh lợi, dễ thương nên mới cho cậu day dưa đến tận bây giờ đó thôi. Đã 5 năm rồi còn gì, như mấy thằng khác thì bọn anh đã …pặc pặc… cho lên bàn thờ ngồi rồi nhá! – Jaechun chống hông, hất mặt nói với cậu.

– Hihi, đã lỡ thương rồi thì 2 anh thương cho trót đi! – chớp chớp mắt năn nỉ – Cho em thêm 1 tuần nữa nhé!

– Không được! Tự lấy tiền ra trả hay là để bọn anh lục soát, chọn đi! – Minjong lắc đầu kiên quyết, cái thằng nhóc này chỉ ưa bạo lực thôi, nói ngọt nó không chịu nghe đâu.

-Aish ~!!! Được rồi được rồi! Để 2 người lục soát có mà sàm sỡ em à? – Baekhyun nhăn nhó bỏ 2 hộp thức ăn xuống, rồi lục lọi 2 bên túi quần, lôi ra vài tờ tiền, xếp lại đưa cho họ – Em chỉ có nhiêu đây thôi!

 
Minjong cầm lấy, đếm đếm rồi ngẩng lên, nhíu mày:

– Cái này chỉ mới đủ cho 2 ngày thôi, còn 5 ngày nữa! Hay để bọn anh ra tay nhé!

– Yah, Yah , Yah, 2 người muốn ép em vào đường cùng chứ gì! – Baekhyun vùng vằng ngồi bẹp xuống đất.

– Chà chà, hôm nay giở thói ăn vạ nữa đấy à? – Jaechun bật cười nhìn cậu. Thằng nhóc này vốn lắm chiêu nhiều kế lắm, không nên mềm lòng.

– Ai bảo thế, Byun Baekhyun em đây mà lại làm mấy cái trò đó à? – cậu hất mặt, chu mỏ lên cãi lại.

-Vậy ngồi xuống đó làm gì? –Minjong vễnh môi lên hỏi.

– Thì lấy tiền chứ làm gì? – Cậu khó chịu nói rồi đưa tay cởi đôi giày thể thao đã cũ mèm ra, lôi thêm được vài tờ tiền nữa. Phải bố trí nó khắp người thì mới không sợ mất cùng lúc một khoản đối với cậu là quá nhiều, dù là bị chấn lột, rơi rớt hay cướp giật.

– Cái thằng nhóc này thật là! – Jaechun mỉm cười cầm lấy tiền từ tay cậu.

– Đó là tiền nhà tháng này của em đấy! – Baekhyun đứng lên phủi mông, mặt phụng phịu nhìn họ.

Minjong đưa mắt nhìn Baekhyun một lúc rồi lại khoác tay lên vai cậu lần nữa

– Anh đã nói rồi, một mình em không thể bươn trải nổi trên cuộc đời này đâu. Suy nghĩ kĩ lời anh nói đi, em xinh đẹp thế này, tận dụng lúc còn trẻ mà kiếm tiền. Chỗ quen biết anh sẽ giới thiệu cho một số mối ngon ngon!

– Haha ~ Cám ơn anh! Nhưng miễn sao em vẫn đóng đủ lãi cho anh là được chứ gì! – Baekhyun mỉm cười lách khỏi vòng tay anh, cúi xuống xách 2 hộp thức ăn rồi nhanh chân chạy đi – Thôi em đi trước đây ạ!

-Tội nghiệp nó quá mày nhỉ? – nhìn theo bóng Baekhyun, Jaechun lên tiếng động lòng.

– Từ lúc quen biết nó đến giờ bỗng dưng tao lại có lòng nhân từ đấy mày à! – Minjong bật cười lắc đầu rồi xoay người vươn vai – Haizzz, đi đòi tiếp chỗ khác thôi!

  

“Không được, Byun Baekhyun có chết cũng không làm những chuyện dơ bẩn đó!” – Baekhyun mím môi quyết tâm rồi lại nở 1 nụ cười tươi rói như thường ngày ngay khi cánh cửa trước mặt được mở ra – Thức ăn đây ạ!

– Trễ 3 phút 13 giây! – người khách vừa xem đồng hồ vừa nói rồi bất chợt ngẩng lên –MANG VỀ NHÀ ĂN LUÔN ĐI! – Bà ta hét lên rồi đóng sầm cửa lại.

-Huh? – Baekhyun ngơ ngác nhìn tấm gỗ bất động trước mặt. Sau 1 hồi lâu cậu mới có thể định hình được sự việc, máu bắt đầu dồn lên đến não và – YAH ~ CÁI BÀ GIÀ KIA, CÓ CẦN KHÓ KHĂN VẬY KHÔNG, CÓ 3 PHÚT THÔI MÀ LÀM THẤY GHÊ VẬY, TƯỞNG CÓ TIỀN LÀ NGON LẮM SAO? KHÔNG MUỐN ĂN THÌ ĐỪNG CÓ LÀM BỘ GỌI, ĐÀY ẢI NGƯỜI TA NHƯ VẬY THÍCH LẮM À?

Baekhyun đứng đó banh hết họng ra mà chửi vào và ‘CHÍU’ – 1 chiếc giày từ trong nhà bay ra nhưng cậu đã may mắn né kịp. Đứng ngay ngắn lại cậu bật cười thách thức:

-HAHA ~ HỤT NHÁ, CÓ NGON THÌ QUĂNG CÁI THỨ GÌ MÀ TA ĐÂY KHÔNG NÉ ĐƯỢC ĐÓ!

‘ÀO’ – cái này gọi là xúi dại, nguyên một thau nước đen ngồm từ trong nhà bay thẳng vào người Baekhyun.

– ĐÓ, NÉ ĐI! – bà già đứng chống hông cười ha hả rồi lại quay vào trong đóng cửa cái rầm.

‘Phụt’ – Baekhyun phun cái họng nước trong miệng ra – Nước gì mà kinh thế? – cậu đưa mắt xuống nhìn cái cơ thể đã chèm bẹp của mình, rồi ngẩng lên mỉm cười nhưng sau đó khuôn mặt chợt biến dạng, nó méo đến nổi không có bút mực nào tả nổi. – Hức, số mình đúng là số con rệp mà! – Baekhyun vừa mếu máo vừa lê chân bước đi, nhìn hệt như 1 đứa ăn mày.





– Lại trễ nữa à? – ông chủ quán ăn đứng khoanh tay, mỉm cười nhìn Baekhyun 1 cách trìu mến.

– Nae! 3 phút! – gật đầu, cậu gượng cười nhìn ông cầu mong sự tha thứ. Nhìn cậu bây giờ không khác gì một con chuột cống vừa mới ở dưới chui lên, quần áo, đầu tóc rũ rượi, 2 tay xách 2 cái hộp cũng ướt sũng, người lại còn bốc lên một mùi hương thoang thoảng khó hiểu nữa chứ.

– Là lần thứ mấy rồi? – ông vẫn giữ 1 vẻ mặt điềm tĩnh hiếm thấy.

– Dạ lần thứ nhất! – cậu cúi mặt, giọng nói lí nhí như chẳng muốn người khác nghe thấy.

-Mo? Lần thứ nhất á? – ông nhíu mày rồi ghé sát tai về phía cậu.

– Dạ lần thứ nhất trong tuần! – Baekhyun hơi ngẩng lên nhìn ông, tiếp tục câu nói dang dở vừa rồi.

– Lần thứ nhất trong tuần! – ông gật gù lặp lại, nét mặt phúc hậu lại hiện lên một nụ cười khoan dung và rồi bất chợt – HÔM NAY MỚI LÀ THỨ HAI THÔI! – gào.

– Xin lỗi ông chủ! –Baekhyun mếu máo, đâu phải là lỗi của cậu, chỉ tại số trời đã định như vậy thôi mà.

– Tôi nghe câu này quen lắm rồi đó, một tuần 7 ngày đi trễ hết 5 ngày, giao hàng 10 suất thì hết 9 suất trễ, rửa bát một chồng thì chỉ còn 1 cái. TÔI MƯỚN CẬU LÀM VIỆC HAY LÀ MƯỚN CẬU PHÁ HOẠI HẢ? – ông chủ bắt đầu kể lể những tội ác mà Byun Baekhyun đã phạm phải, lần này cậu nhận án tử hình là cái chắc.

– Hi hi  ~ ông chủ đáng kính, tôi sẽ rút kinh nghiệm mà, tôi sẽ không như vậy nữa đâu, từ hôm nay tôi sẽ….! – Baekhyun vội vàng nắm lấy cánh tay của ông lắc lắc, đây là công việc rất quan trọng đối với cậu, không phải vì yêu thích mà là vì nó là nguồn cấp kinh phí cuối cùng mà cậu còn giữ lại được. Những công việc như phát tờ rơi, phục vụ quán café hay vân vân và vân vân…cũng đều đã bị đuổi hết rồi. Tất cả cũng vì cái tính hậu đậu mà ra.

Nhưng:

– TỪ HÔM NAY CẬU SẼ BỊ ĐUỔI VIỆC!!! – ông ta hét lên cắt ngang lời nói của Baekhyun.

‘ẦM’ – tiếng sét đánh ngang qua tai Baekhyun làm cậu đứng như chết trồng, hai mắt ngơ ngác nhìn ông chủ già đáng kính mà giờ là đáng ghét của mình, đôi môi mấp mấy không nói nên lời.

-Mờ…Mo????

– Mo miết gì, tháng này cậu mới làm được có 1 tuần thôi, lương đây, cầm lấy rồi đi đi! – ông dúi vào tay Baekhyun 1 bao thư trắng với vỏn vẹn 100.000 won rồi thẳng tay đẩy cậu ra khỏi cửa.

‘RẦM’ – tiếng đóng cửa khô khốc lại vang lên.

Baekhyun thở dài mở bao thư ra xem rồi như thường lệ chia nó ra thành nhiều xấp bỏ vào 2 bên túi quần và mấy cái túi áo. Xong xuôi, cậu lại mỉm cười tung tăng đi về nhà, việc này đối với cậu đã quá quen thuộc rồi nên chẳng có gì phải bức xúc quá lâu cả, cứ lạc quan rồi mọi chuyện tốt đẹp sẽ lại tới thôi.

Nhưng….thực sự đời không như là mơ mà nó là 1 cơn ác mộng khủng khiếp đối với Byun Baekhyun. Vừa bước vào tới cổng khu nhà trọ èo ộp hiện tại của mình thì Baekhyun đã phải trợn ngược mắt lên vì đống hành lý bao gồm 2 bộ quần áo, mấy quyển sách ôn thi đại học và vài gói mì tôm được đặt gọn trong cái ba lô xanh cùng với con Rilakuma bằng bông đang ngồi chờ cậu ở trước của nhà.

Nhanh chân chạy tới ôm nó lên, cậu chạy sang gõ cửa nhà bà chủ đối với cậu cũng rất ư là đáng kính.

– Bà chủ à! Cháu là Baekhyun đây!!!

Cánh cửa dần hé mở, 1 cái đầu 2 thứ tóc từ từ lú ra:

– Chuyện gì? – giọng bà khàn khàn vang lên.

– Sao đồ đạc của cháu bị quăng ra ngoài hết vậy ạ? – đưa chứng cứ ra trước mặt bà ta.

– Cậu thiếu tôi mấy tháng tiền nhà rồi? – bà nheo mắt nhìn cậu.

– B…ba tháng ạ! – gãi đầu ấp úng.

– Vậy thì hiểu rồi hen! – bà mỉm cười và rồi ‘RẦM’ – lần thứ tư trong ngày Baekhyun được nghe cái âm thanh chát chúa này. Bà không cho cậu kịp nói lấy 1 lời nài nỉ.

– Vậy là hết thật rồi! Việc mất nhà cũng mất! – Baekhyun ủ rủ rảo bước trên con đường khá vắng vẻ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc, lưng đeo ba lô, 2 tay cậu vòng quanh ôm lấy con gấu bông, mặt cúi gầm xuống đất. Cậu đã đi lại trên con đường này được 5 năm rồi không ít, vậy mà nói đuổi là đuổi ngay vậy sao? – YAHHHH ~ CÓ CẦN PHẢI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ VẬY KHÔNG HẢ ÔNG TRỜI? – ngửa mặt lên trời hét.

‘ẦM’ – lần này là sét thật.

-Ui mẹ ơi, giật cả mình! – Baekhyun giật bắn người, đưa tay lên ôm ngực, cậu ngước nhìn bầu trời đang chuyển mưa âm u – Hihi, con đùa thôi ông ạ, ông muốn làm gì thì cứ làm đi! – cười.

Câu nói của Baekhyun vừa dứt thì ‘VÙ VÙ’ gió bắt đầu thổi mạnh làm cát đất cộng với rác rưới bay tứ tung đáp thẳng lên mặt cậu.

– YAH ~ NÓI VẬY THÔI MÀ ÔNG LÀM THẬT ĐẤY À? – cậu gào lên, 2 tay thô bạo nắm lấy mấy mảnh rác trên mặt quăng đi cho nó cuốn theo chiều gió tiếp tục đáp lên mặt người khác.

‘Phập’ – lại 1 tờ giấy nữa đáp lên mặt cậu.

– THẬT LÀ HẾT CHỊU NỔI RỒI!  Baekhyun cầm tờ giấy toan xé đi nhưng khoan đã….một số không….hai số không….là sáu số không, cậu vội banh tờ giấy ra xem, gì chứ thấy tiền là mắt Byun Baekhyun lại sáng rực lên. – Cái gì mà đến 1 triệu won đây! – mỉm cười lẩm bẩm đọc tờ giấy.

Tuyển…

 

Cần tuyển 1 baby – sitter, tức người giữ trẻ. Chú thích: trẻ đã được 6 tuổi nên người giữ cứ yên tâm, không cần cho bú đâu nhé!

 

Điều kiện: nam/ nữ có ngoại hình tốt. Nam cao trên 1m76, nữ cao trên 1m60, không khuyết tật, dị dạng.

 

Tốt nghiệp trung học trở lên

 

Tuổi tác không quan trọng

 

Kinh nghiệm không cần thiết.

 

Yêu cầu: sử dụng thành thạo 1 trong các thứ tiếng Anh, Hoa, Nhật, Pháp…hay tiếng Hàn cũng được…đặc biệt phải yêu thích hội họa, biết hội họa và am hiểu hội họa.

 

Công việc: thương lượng.

 

Lương tháng: 1.000.000 won/ 1 tháng, tặng kèm ăn + ở

 

Địa chỉ: số 13, đường Xoxo, khu KangNam, Hàn Quốc, Châu Á.

 

Nhanh chân lên, số lượng phỏng vấn có hạn.

 

 

– Èo, cái bảng tuyển dụng vô duyên bà cố luôn! – Baekhyun chẹp miệng nhìn cái tờ rơi đó lần nữa rồi ngước lên lẩm bẩm tính – 1 triệu won, ăn ở…vậy mình làm 100 tháng thì sẽ có 100 triệu…AAAAA ~ ! 100 tháng chỉ hơn 8 năm 1 tí thôi mà, ố dè….ta sẽ trả hết nợ, đời ta sẽ lại tươi sáng! – Cậu nhảy dựng lên mừng rỡ rồi gấp vội tờ giấy nhét vào túi….

-END CHAP 1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro