Chương 1+2+3+4+5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 . Thánh Thủ Quân Cửu

Editor: Huyenho072020

Hoa Hạ năm 3075.

Đấu giá hội lớn nhất Thịnh Kinh đang xốc lên một hồi sôi trào!

"50 (1) ức tiền Hoa Hạ thành giao, đây chính là cái giá cao  nhất mà đấu giá hội Thịnh Kinh chưa bao giờ có! Hơn nữa đây chỉ là giá của một viên thuốc! Không hổ là thánh thủ Quân Cửu!"

(1) 1 ức = 100.000.000

"Một viên thuốc, 50 ức. Trước đó công ty dược phẩm Hoa Hạ bán mười lọ thuốc, giá cả cuối cùng còn không bằng 1% thánh thủ Quân Cửu."

"Vừa rồi Chủ tịch công ty tức đến trực tiếp hộc máu. Nghe nói hắn đánh cược cùng Quân Cửu, ai bán được nhiều tiền, người đó liền làm Chủ tịch. Lần này, hắn xong!"

......

Thiếu nữ mặc bộ lễ phục màu đỏ từ bên cạnh một đám người đi qua. Nghe được nghị luận của bọn họ, môi đỏ vung lên nụ cười khoe khoang trêu tức.

Chủ tịch công ty dược phẩm Hoa Hạ quá dài? Quá khó nghe, cô mới không cần làm.

Không sai, đây chính là đấu giá một viên thuốc 50 ức giá trên trời của thánh thủ Quân Cửu. Mà viên thuốc này, là cô ngay trước mặt Chủ tịch công ty dược phẩm Hoa Hạ, nửa giờ tiện tay bào chế được. Không chỉ có đánh cược thua, khuôn mặt Chủ tịch công ty dược phẩm Hoa Hạ cũng  bị cô đánh cho sưng lên.

"Nghiên cứu thuốc đặc hiệu 3 năm, không bằng kết quả ta bào chế nửa giờ. Học nghệ không tinh, trách ta?" Quân Cửu cười đễu, tiếp ly rượu đỏ từ trên tay người phục vụ, quay người rời đi.

Kiếm lời một bút, cô quyết định ra ngoài tiêu sái một phen. Nơi muốn đi! Cô còn chưa đi qua Thịnh Kinh, ăn một lượt mỹ thực Thịnh Kinh trước đã ~~

Tương lai đắc ý, làm nụ cười khóe miệng Quân Cửu càng ngày càng rực rỡ. Nhưng mà một bước mới vừa bước ra, phanh!

Phanh!

Đấu giá hội, sau một tiếng phanh kia. Ký ức sau cùng của Quân Cửu, là vòng tay của cô phát sáng che lại cô......

Lại mở mắt ra, nàng xuất hiện bên dưới vách núi này. Trở thành một Quân Cửu khác. Thiên Tông quốc, tiểu thư Quân gia nổi danh phế vật. Bất quá đã bị người hại chết, mới để cho nàng chiếm cơ thể.

Gãy xương, tạng phủ xuất huyết, chấn động não. Đổi thành người khác đã sớm đi gặp Diêm Vương. Nhưng nàng bỏ ra một ngày liền trị khỏi, kết quả phát hiện bên dưới vách núi bị một cái lồng trong suốt bao phủ. Nàng dùng hết biện pháp cũng không ra được.

Cửa đột phá duy nhất, chính là chỗ này!

Một đấm nện vào không khí trong suốt ở trước mặt, nhưng thật giống như đụng phải cái gì. Trên nắm tay tràn ra vết máu, lông mày Quân Cửu cũng không nhíu một cái.

"Đáng chết! Vẫn chưa được." Quân Cửu cúi đầu xuống, thở sâu. Rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, lạnh mặt đi về hướng đông.

Vách núi phía đông, một chỗ bị mê vụ bao phủ.

"Chủ nhân, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Vòng tay lấp lóe ánh sáng, một thanh âm xuất hiện ở trong đầu Quân Cửu.

Đây là vòng tay của Quân Cửu, bên trong có không gian để toàn bộ gia sản  của nàng. Còn có một tiểu  ngốc manh khả ái. May mắn xuyên qua cùng một chỗ với nàng, không phải vậy Quân Cửu sẽ đau lòng chết.

"Ân."

Quân Cửu lau vòng tay một cái. Một khỏa đan dược trống rỗng xuất hiện trong tay, Quân Cửu nhét vào trong miệng.

"Chúng ta đi vào."

"Chủ nhân cẩn thận một chút!"

Mê vụ này là một tòa trận pháp. Quân Cửu bỏ ra thời gian cả ngày để nghiên cứu, cuối cùng cũng có chỗ đột phá. Nàng nghi ngờ đằng sau trận pháp này, chính là cửa ra!

Tiếp đó Quân Cửu thất vọng rồi. Nàng ra khỏi mê vụ, xuất hiện ở trước mặt chỉ có một sơn động.

Vòng tay lúc này lại truyền đến tiếng kinh hô, "chủ nhân, bên trong có người!"

Có người?

Ánh mắt Quân Cửu run lên, trong mắt xen lẫn phong mang cùng băng lãnh. Nàng từ trong không gian vòng tay lấy ra môt cây chủy thủ, ngừng thở nhẹ nhàng đi vào trong sơn động.

Trong sơn động, có khảm nạm bảo thạch. Quang mang trong suốt chiếu sáng sơn động. Cũng làm cho Quân Cửu thấy rõ người trong sơn động. Cái này xem xét, Quân Cửu hơi sững sờ. Đây là một nam nhân, một nam nhân xinh đẹp không giống người thường. Tóc bạc lông mày bạc, tựa như yêu nghiệt.

"Chủ nhân, hắn là bị khóa ở nơi này. Không có cách nào giúp chúng ta ra ngoài."

@@@@@@@@@@@@@@@

Chương 2 . Quân Gia Phong La Thành

Âm thanh bên trong vòng tay nói không sai. Cổ, tay chân của nam nhân đều bị trói buộc chặt. Vòng tròn liền với xiềng xích không biết chất liệu, chui vào vách tường phía sau nam nhân. Mặt tường cao lớn, khắc hoạ trận đồ hình tròn phức tạp.

Hắn bị khóa ở đây! Quân Cửu có một loại trực giác, cái lồng bao phủ vách đá, trận pháp mê vụ, còn có sơn động này cũng là vì khóa lại nam nhân này mà tồn tại.

Hắn là ai? Vì cái gì bị khóa ở đây.

"Thật ngọt! Thơm quá!" Giọng trầm thấp, đánh vỡ yên lặng.

Quân Cửu ngẩng đầu, đối diện một đôi tròng mắt màu vàng óng bên trên.

So bất luận bảo thạch thế gian gì đều phải rực rỡ hơn, tia sáng áp cả thái dương, mang theo nhiệt độ có thể đem người thiêu đốt. Mắt vàng khóa chặt Quân Cửu, trình độ chuyên chú giống như là muốn ăn sạch nàng.

Linh hồn thật thơm thật ngọt! Đem hắn từ trong ngủ mê tỉnh lại. Làm hắn khắc chế không được muốn xâm chiếm, cướp đoạt. Đem nàng giấu đi!

Nam nhân mở miệng: "Ngươi là ai?"

Quân Cửu cảnh giác nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại.

"Ngươi biết như thế nào ly khai nơi này sao?"

"Nguyên lai là một tiểu nha đầu bị vây khốn."

Nam nhân cúi đầu cười. Tiếng cười gợi cảm chọc người, lại lộ ra nguy hiểm.

Quân Cửu nhìn chằm chằm nam nhân, con ngươi hơi co lại. Giác quan thứ sáu của nàng nói cho nàng, nam nhân này rất mạnh!

Mạnh đến nỗi tiểu gia hỏa bên trong vòng tay cũng trốn mất, không dám lên tiếng. Nàng cả một đời thấy qua nhiều dạng người, đều không thể cùng nam nhân này tranh phong. Quân Cửu không e ngại, ngược lại càng hưng phấn.

Cường đại nguy hiểm? Biến thành minh hữu, đó chính là trợ lực.

Quân Cửu lạnh lùng mở miệng: "Ngươi không phải cũng bị nhốt sao? Làm giao dịch. Ngươi giúp ta rời đi, ta thả ngươi ra ngoài."

Nghe vậy, đáy mắt nam nhân thoáng qua vẻ kinh ngạc. Tiểu nha đầu này lại dám làm giao dịch cùng hắn, có ý tứ.

Nhưng hắn rõ ràng không tin Quân Cửu có bản sự này. Cười nói: "Ngươi có thể thả ta?"

Quân Cửu lần nữa nhìn trận đồ sau lưng nam nhân. Nàng trực tiếp đi qua, dùng hành động chứng minh. Lấy ra chủy thủ giấu ở sau lưng. Điểm điểm một góc trong trận đồ.

"Ta hủy ở đây, ngươi liền có thể đi ra."

Trận đồ ở đây cùng trận pháp bên ngoài rõ ràng là xuất ra từ tay một người, Quân Cửu phát hiện quy luật. Tìm sơ hở trở nên rất dễ dàng!

Nam nhân nhìn Quân Cửu, ý cười khóe miệng càng trở nên sâu hơn.

"Tiểu nha đầu, nói cho ta biết tên của ngươi. Ta đáp ứng mang ngươi ra ngoài."

Biết tên của nàng có trọng yếu như vậy?

Quân Cửu trừng mắt nhìn, mặt không đổi sắc: "Cửu Nguyệt."

"Cửu Nguyệt?" Nam nhân lẩm bẩm. Tiếng nói hắn trầm thấp gợi cảm, hiện ra điểm điểm ý cười chọc người.

"Ta đáp ứng ngươi, động thủ đi."

Quân Cửu chuyển cổ tay một cái, chủy thủ cắm vào trong trận đồ.

Trận đồ vừa vỡ, trên thân nam nhân nổi lên một tầng kim quang.

Phanh!

Xiềng xích giam cầm hắn đứt thành từng khúc biến thành bụi phấn.

Trận đồ trên tường sau lưng, cũng trong nháy mắt rạn nứt thành mạng nhện.

Thân ảnh lóe lên, nam nhân ôm eo Quân Cửu, ôm nàng lên.

Quân Cửu vừa muốn giãy dụa. Liền nghe nam nhân hỏi nàng: "Tiểu nha đầu, ngươi muốn đi chỗ nào?"

"Phong La Thành, Quân gia."

Vừa dứt lời. Quân Cửu chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, chớp mắt đã ra khỏi phạm vi sương trắng bao phủ.

Quân Cửu trừng lớn mắt, bọn họ đang bay? Nam nhân đưa tay, lấy tay áo che tại trước mặt Quân Cửu, vì nàng ngăn trở gió thổi.

Tốc độ nam nhân rất nhanh. Ngắn ngủi một nén nhang, đã đến cửa ra vào Quân gia Phong La Thành.

Quân Cửu ngẩng đầu một cái, trông thấy phía đông nam Quân gia rừng rực lửa lớn.

Đôi mắt nhíu lại, trong mắt Quân Cửu lóe lên lệ khí.

Đó là nơi ở  của nguyên chủ! Thủ đoạn thật tàn nhẫn, giết chết nguyên chủ còn chưa đủ, còn muốn hủy đi tất cả vết tích tồn tại của nàng.

Quân Cửu đưa tay chỉ đi qua, "qua bên kia."

@@@@@@@@@@@@

Chương 3 . Vả Mặt

Ngọn lửa hừng hực, đốt cháy viện tử. Tiếng gỗ bị đốt cháy âm thanh sụp đổ, làm thiếu nữ mặc váy lụa màu vàng nhạt cười càng khoa trương ác độc, trong mắt của nàng lấp lóe cay độc.

Sau lưng thiếu nữ vây quanh một vòng người. Lại không một người đi cứu hỏa, bởi vì... lửa này, là nàng đốt!

"Nhị tiểu thư, tên phế vật kia đã hoàn toàn biến mất . Về sau sẽ không bao giờ lại làm chướng mắt nhị tiểu thư ngài." Một thị nữ nịnh hót cười nói.

"Hừ. Quân Cửu tên phế vật này, sống trên đời chính là ném mặt mũi của Quân gia ta. Bổn gia không muốn nàng, phân gia cũng không muốn trông thấy nàng. Lần này đại tỷ ra chủ ý không tệ. Ngược lại chỉ là một phế vật, trực tiếp giết cũng không có người quan tâm!"

"Nhị tiểu thư ngài yên tâm. Nô tỳ sẽ nói với bên ngoài, là Quân Cửu tự mình làm đổ nến. Phóng hỏa tự thiêu chết mình."

Nghe vậy, thiếu nữ hài lòng nhìn về phía thị nữ.

" Ngươi tiện tỳ này cũng rất hiểu chuyện. Lần này nhờ có ngươi hạ dược Quân Cửu, mới có thể thần không biết quỷ không hay giết nàng. Bản tiểu thư sẽ ban thưởng thật tốt cho ngươi."

"Nô tỳ đa tạ nhị tiểu thư!"

Thị nữ thiên ân vạn tạ quỳ xuống dập đầu.

Vừa muốn đứng lên, thị nữ ngẩng đầu như nhìn thấy cái gì. Con mắt trừng lớn , khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch.

"Quỷ a! Quỷ! Nhị tiểu thư ngươi mau nhìn!"

"Kêu la om sòm cái gì. Giữa ban ngày từ đâu tới...... A!"

Thiếu nữ vừa quay đầu lại trông thấy Quân Cửu, đồng dạng bị dọa đến thét lên.

Quân Cửu đứng phía dưới cây hoa đào, lạnh lùng nhìn trêu tức các nàng.

Thiếu nữ là nhị tiểu thư Quân Thiên Thiên, thị nữ là nha hoàn Bích La của nàng. Chính là các nàng liên thủ, giết chết nguyên chủ.

Quân Thiên Thiên trừng Quân Cửu, nói không ra lời.

"Ngươi, ngươi ngươi......"

"Như thế nào, không biết ta?"

"Quân Cửu! Ngươi làm sao có thể ở chỗ này. Ta đã  hạ dược ngươi, tự mình đem ngươi bỏ lại vách núi. Ngươi bây giờ hẳn là bị sói hoang ăn đến hài cốt không còn! Ngươi không có khả năng ở đây! Ngươi đã chết!"

Ba!

Tiếng vả mặt, vang vọng bốn phía

Quân Thiên Thiên bụm mặt, con mắt trừng lớn . Rõ ràng còn chưa lấy lại tinh thần.

Ba!

Lại một cái tát.

Quân Cửu lắc lắc tay, trêu tức nhìn chằm chằm quân Thiên Thiên.

"Người chết có thể đánh ngươi sao?"

"A! Quân Cửu ngươi lại dám đánh ta, ngươi tiện nhân này...... A!"

Quân Cửu một quyền nện ở trên bụng Quân Thiên Thiên, đau đến nàng co lại thành một đoàn.

Quân Cửu bóp lấy cổ Quân Thiên Thiên, đem nàng nhấc lên.

"Ta không thích người khác mắng ta. Lại để cho ta nghe một câu, ta liền cắt đầu lưỡi ngươi."

Hoảng sợ trừng lớn mắt, Quân Thiên Thiên không thể tin nhìn nàng chằm chằm.

Đối mắt cùng Quân Cửu, Quân Thiên Thiên bị dọa đến run rẩy. Con mắt thật là đáng sợ! So với tỷ nàng lúc tức giận, còn muốn đáng sợ hơn.

Đây là Quân Cửu? Không, Quân Cửu chắc chắn đã chết.

Vách đá vạn trượng, nàng không có khả năng sống sót.

Đây là quỷ! Quân Cửu biến thành quỷ đến tìm nàng lấy mạng !

Quân Thiên Thiên: "Ngươi là quỷ! Quân Cửu ngươi tên phế vật này, coi như ngươi biến thành quỷ cũng vẫn là phế vật. Có ai không, nhanh mang lửa tới, thiêu chết nàng!"

Một đám gia nô lúc này mới phản ứng lại. Kêu la xông lại.

Quân Cửu hơi câu khóe miệng, ý cười ngông cuồng. Nàng bóp lấy cổ Quân Thiên Thiên, xem nàng như rác rưởi mà ném ra, đập ngã mấy tên gia nô. Lách mình, Quân Cửu tiến lên.

Cổ thân thể này tuy là có chút phế. Nhưng nàng là thánh thủ Quân Cửu, không có ai  hiểu nhược điểm thân thể người hơn so với nàng.

Ngón tay nhập lại, điểm một huyệt.

Nắm tay, bẻ khớp.

Xoạt xoạt!

Hết thảy nhanh giống như một trận gió. Thời gian trong nháy mắt, gia nô ngã đầy đất, gào thét thảm thiết cuộn tròn lăn lộn với hai cái tay đã bị gãy.

Quân Cửu không đếm xỉa tới vỗ vỗ tay. Nhấc chân, giẫm lên mặt của Quân Thiên Thiên vẫn còn đang thất kinh.

"Quân Thiên Thiên, ngươi lại mắng ta. Cắt đầu lưỡi của ngươi, ta cũng không phải đùa giỡn."

"A!"

@@@@@@@@@@@@

Chương 4 . Nguyên Chủ Thê Thảm

Quân Cửu từ trong không gian vòng tay lấy ra môt cây chủy thủ. Chống trên miệng Quân Thiên Thiên, "ngoan ngoãn hé miệng. Ta ra tay rất nhanh, sẽ không đau."

"Ô ô ô!" Quân Thiên Thiên nào dám há miệng, gắt gao cắn chặt răng, lắc lắc đầu.

Nàng bị dọa đến run rẩy, trừng lớn mắt nhìn Quân Cửu, cực kì hoảng sợ. Quân Cửu biến thành lệ quỷ , nàng thật đáng sợ!

Quân Thiên Thiên muốn cầu cứu. Gia nô lăn lộn đầy đất, Bích La bị dọa đến bài tiết không kiềm chế. Ở đáy mắt bọn hắn, Quân Cửu không phải phế vật lúc trước, nàng là lệ quỷ hung tàn bạo lực. Nàng trở về báo thù!

Quân Cửu nhíu mày, "không há miệng, liền cho là ta không có biện pháp sao?"

Ngón tay khẽ động, Quân Cửu tháo cằm Quân Thiên Thiên.

"A!"

"Dừng tay!" Tiếng hét to như lôi đình, tiếng bước chân vội vàng đi tới.

Chủy thủ vừa mở miệng Quân Thiên Thiên ra, máu tràn ra ngoài. Quân Cửu nghe tiếng quay đầu, trông thấy một nam nhân trung niên vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ nhìn nàng chằm chằm. Nàng tại trong trí nhớ tìm ra người này, Phong La Thành, gia chủ phân gia Quân Lôi Thiên.

Một người, đồng dạng hận không thể cho nguyên chủ chết sớm một chút.

Quân Lôi Thiên hét lớn: "Quân Cửu ngươi thật to gan. Còn không mau thả Thiên Thiên ra!"

Quân Thiên Thiên muốn cầu cứu, nhưng cái cằm bị tháo ra, trong miệng còn chống đỡ lấy một cây chủy thủ. Chỉ có thể hoảng sợ rơi lệ, ánh mắt hướng Quân Lôi Thiên cầu cứu.

"Ta tại sao phải thả nàng?"

"Quân Cửu ngươi dám không nghe lời của ta!" Quân Lôi Thiên trừng mắt.

Hắn nhận được tin tức, nói viện tử đông nam truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Nhớ tới trước đó Quân Thiên Thiên báo tin vui nói đã giết chết Quân Cửu, nàng muốn đi phóng hỏa đốt viện tử. Làm cho Quân Cửu trên thế giới này, không thể tiếp tục tồn tại!

Trong lòng cảnh giác, để phòng sinh biến. Cho nên chạy tới. Quân Lôi Thiên như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ thấy một màn trước mắt này.

Không phải nói Quân Cửu đã chết rồi sao?

Dò xét Quân Lôi Thiên, Quân Cửu cười. Trên mặt nàng còn mang theo vết máu, nụ cười này lại cực kỳ dễ nhìn, càng giống Tử Thần mỉm cười làm trong lòng Quân Lôi Thiên hung hăng run rẩy.

Quân Cửu rút chủy thủ ra xoa xoa máu lên trên mặt Quân Thiên Thiên. Một phen động tác Quân Lôi Thiên nhìn mà hãi hùng khiếp vía. Ngẩng đầu, Quân Cửu lạnh lùng nhìn quân Lôi Thiên.

"Quân Lôi Thiên, ngươi chỉ là gia chủ phân gia, có tư cách gì làm cho bản tiểu thư nghe lời ngươi?"

"Ngươi!"

"Ta nhớ được, thân phận của ta là tiểu thư dòng chính bổn gia. Dựa theo quy cũ, ngươi thấy ta hẳn là phải hành lễ vấn an. "

Quân Cửu uể oải mở miệng.

"Ha ha ha!" Quân Lôi Thiên cười vang, "Quân Cửu ngươi đây là nằm mơ giữa ban ngày sao? Ngươi một phế vật ngay cả linh khí nhập thể cũng không làm được, còn muốn làm tiểu thư dòng chính? Cha mẹ ngươi đều đã chết, lưu lại ngươi một phế vật. Quân gia chịu nuôi ngươi, đã là khai ân."

"Ngươi sẽ không quên ngươi tại sao tới đây chứ? Ngươi đắc tội đại tiểu thư bổn gia. Bị đuổi ra ngoài! Bây giờ, giết ngươi cũng là chủ mẫu bổn gia mệnh lệnh. Ngươi có tư cách gì ở trước mặt ta bàn tới thân phận?"

A, có vụ này sao?

Quân Cửu lật qua lật lại ký ức, phát hiện Quân Lôi Thiên không có nói sai. Bây giờ nàng còn biết , Quân Thiên Thiên ra tay là chủ mẫu bổn gia, nữ nhân ác độc kia mệnh lệnh.

"Chủ nhân, nguyên chủ cỗ thân thể này thật thê thảm a!" âm thanh bên trong vòng tay đồng tình nói.

Ân. Quân Cửu đồng ý, là rất thảm!

Quân Lôi Thiên thấy Quân Cửu không nói lời nào, cho là Quân Cửu sợ hãi. Lúc này vung tay lên, sai người vây quanh Quân Cửu.

Quân Lôi Thiên cười lạnh nhìn chằm chằm Quân Cửu.

"Quân Cửu, ngươi hôm nay phải chết! Thả Thiên Thiên, ta để cho ngươi chết thống khoái chút."

"Muốn giết ta? Chỉ bằng ngươi." Quân Cửu tuyệt không cấp bách, ngược lại cười.

Âm thanh bên trong vòng tay cũng đang cười. "Chỉ bằng bọn hắn cũng muốn giết chủ nhân, nằm mơ giữa ban ngày! Chủ nhân, dạy cho bọn hắn một bài học đi."

@@@@@@@@@@@@@@@

Chương 5 . Chủ Nhân Thật Soái, Khốc Muốn Chết

Quân Lôi Thiên đau lòng nhìn Quân Thiên Thiên máu me đầy mặt.

"Thiên Thiên con nhịn một chút, cha lập tức cứu con! Có ai không, lên!"

Sau lưng Quân Lôi Thiên đi theo hai đại hán. Hai người xuất thủ trong nháy mắt, thần sắc Quân Cửu khẽ biến. Nàng phát giác nguy hiểm!

"Tiểu nha đầu, muốn ta giúp ngươi sao?" Trong đầu vang lên thanh âm của nam nhân.

"Không cần đến."

Quân Cửu lạnh lùng cự tuyệt. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hai người, duỗi tay ra bắt Quân Thiên Thiên lại.

Quân Lôi Thiên thấy vậy lập tức hét lớn, "không được đả thương tiểu thư!"

"Dạ!"

Hai đại hán cố kỵ Quân Thiên Thiên, ra tay có chút co quắp. Quân Cửu cũng không lo lắng. Chủy thủ trong tay xoay chuyển, sắc bén vô ảnh. Trong lúc nhất thời, hai đại hán không thể đụng tới Quân Cửu, bị Quân Cửu quẹt làm bị thương cánh tay.

Sắc mặt trầm xuống, hai đại hán liếc nhau.

Một người xông lại, đưa tay chụp vào Quân Thiên Thiên. Một người đánh lén sau lưng. Quân Cửu phát giác sau lưng có nguy hiểm, cần phải né tránh!

Nàng xách theo cổ áo Quân Thiên Thiên, đưa tay quăng lên, một cước đá vào bụng Quân Thiên Thiên.

Phốc --

Quân Thiên Thiên thổ huyết bay ra ngoài. Đâm đầu vào đại hán đang xông tới hắn vội vàng ôm lấy Quân Thiên Thiên.

Quân Cửu rảnh rỗi quay người, mắt sắc nhìn thấy trên tay người phía sau hiện ra một tầng bạch quang yếu ớt. Chính là ánh sáng này, mười phần nguy hiểm!

Mũi chân điểm một cái, Quân Cửu nhanh chóng lui lại kéo dài khoảng cách. Đại hán đuổi theo không bỏ.

Quân Lôi Thiên thấy Quân Thiên Thiên thổ huyết. Đau lòng gương mặt vặn vẹo biến thành màu đen, phẫn nộ hét to: "Giết nàng!"

Nhận được mệnh lệnh. Đại hán rống to một tiếng, tầng ánh sáng trong tay kia lại sáng lên mấy phần.

Một đại hán khác cũng đuổi tới. Quân Cửu hai mặt bị giáp công, tình huống mười phần nguy hiểm.

Âm thầm, lúc nam nhân đang muốn đứng ra. Đột nhiên ồ lên một tiếng, khóe miệng của hắn hơi câu lên.

"Tiểu nha đầu nguyên lai còn giấu nghề."

Chỉ thấy đầu ngón tay Quân Cửu bay ra mấy cây ngân châm.

Đụng vào bàn tay đại hán đi đầu, cư nhiên bị tầng bạch quang kia hòa tan. Trong lòng giật mình, Quân Cửu nghĩ tới một cái xưng hô trong trí nhớ nguyên chủ, linh sư!

Cảnh giác tăng gấp bội.

Quân Cửu không tiếp tục ẩn giấu. Ra tay ngân châm sưu sưu bay ra, lần này cũng không phải đụng vào bàn tay đại hán. Mà là nhằm vào trên người hắn mà đi.

Đối mặt ngân châm nho nhỏ, đại hán trốn cũng không trốn, căn bản không để vào mắt.

Hừ. Quân Cửu cười lạnh, khinh địch là trí mạng.

Ngân châm chui vào ngực đại hán. Cơ thể hắn run lên, phanh ngã xuống đất. Cơ thể run rẩy không ngừng, miệng sùi bọt mép.

Một đại hán khác nhìn mà hãi hùng khiếp vía, đang cảm thấy may mắn chính mình kịp thời tránh đi.

"Thất thần, cũng sẽ chết a."

Thanh âm thiếu nữ cười chúm chím, thanh lãnh êm tai. Quanh quẩn bên tai đại hán, cơ thể run lên.

Phốc!

Chủy thủ từ dưới mà lên. Từ cổ đại hán cắm lên đầu.

Quân Cửu rút chủy thủ ra.

Phốc thử!

Tiên huyết phun tung toé ra, mấy giọt bắn lên trên mặt Quân Cửu.

"Chủ nhân thật soái! Khốc muốn chết! Chủ nhân là mạnh nhất!"

Yên tĩnh.

Quân Cửu lạnh lùng nhìn về phía Quân Lôi Thiên cùng Quân Thiên Thiên. Khóe miệng khẽ nhếch, hai người bị dọa đến run lên.

"Quân Cửu! Ngươi muốn làm gì!"

Quân Lôi Thiên hét lớn. Trên thân thể hắn cũng lộ ra một tầng bạch quang, màu sắc so hai đại hán vừa rồi sậm hơn một chút. Hắn nhìn Quân Cửu chằm chằm.

Mặt ngoài trấn định. Nhưng con ngươi run rẩy của quân Lôi Thiên lại cho thấy hắn cũng đang sợ hãi. Quân Cửu lúc nào trở nên lợi hại như vậy?

Hung tàn, đáng sợ!

Thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết làm cho người ta khó mà tin được nàng là một phế vật.

Nhìn đại hán trúng độc bỏ mình, cùng bị giết chết trên mặt đất. Đáy lòng Quân Lôi Thiên bồn chồn, hắn có thể giết Quân Cửu sao?

"Ngươi còn nghĩ muốn giết ta?"

"Không." Quân Lôi Thiên vô ý thức lắc đầu. Hắn thốt ra, "Quân Cửu, giữa chúng ta có hiểu lầm. Không phải chúng ta muốn giết ngươi, là chủ mẫu Quân gia ra lệnh chúng ta không thể từ!"

Quân Lôi Thiên đem vô sỉ không biết xấu hổ phát huy đến cực hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro