Chương 11+12+13+14+15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 . Coi Như Ngươi Hiếu Kính Ta

Editor: Huyenho072020

Sắc mặt Bích La tái nhợt, bởi vì đau nhức kịch liệt giày vò, bờ môi không có chút huyết sắc nào. Nàng cúi thấp đầu, mở miệng: "chủ nhân."

"Trước mặt người ngoài gọi ta là Cửu tiểu thư, đi chuẩn bị nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa."

"Dạ, Cửu tiểu thư." Bích La an tĩnh quay người, đi về hướng kho củi.

Mặc Vô Việt dò xét Bích La, xác định lời Quân Cửu nói là sự thật. Bích La cùng lúc trước giống như hai người, bây giờ không khác khôi lỗi là mấy.

Mặc Vô Việt nghi hoặc, trên đời thật có thi khôi đan loại vật này? Chẳng lẽ là trong lúc hắn bị phong ấn, luyện dược sư mới nghiên cứu ra được thứ đồ chơi này? Hắn không biết.

Quân Cửu quay đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt, nhíu mày. "Ngươi muốn biết?"

"Tiểu Cửu Nhi nguyện ý nói cho ta biết sao?"

"Đương nhiên không. Đây là bí mật của ta." Quân Cửu ác liệt trêu chọc Mặc Vô Việt một lần, lướt qua hắn đi vào bên trong.

Mặc Vô Việt theo ở phía sau. Mắt vàng ngắm nhìn Quân Cửu, thoáng qua ý cười. "Không bằng Tiểu Cửu Nhi nói bí mật của ngươi cho ta biết, ta cũng nói bí mật của ta cho ngươi như thế nào?"

Nghe vậy, bước chân Quân Cửu dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt.

Mặc Vô Việt bước ra một bước, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Quân Cửu. Đầu ngón tay hắn câu lên một tia sợi tóc của Quân Cửu, để trong tay thưởng thức. Mở miệng, khàn giọng nói. "Tiểu Cửu Nhi, ta rất tình nguyện thẳng thắn đối với ngươi~~"

"Cảm tạ. Nhưng ta không cần."

Biết quá nhiều bí mật, cũng không phải là một chuyện tốt. Nhất là bí mật của Mặc Vô Việt!

Bị Quân Cửu cự tuyệt, Mặc Vô Việt tựa hồ đã sớm ngờ tới. Hắn nở nụ cười tà khí, mắt vàng bá đạo khóa chặt Quân Cửu. Linh hồn Tiểu Cửu Nhi thơm quá, thật là mê người! Làm cho hắn cảm thấy đói khát, muốn ăn sạch nàng.

Đầu ngón tay Mặc Vô Việt cọ xát gò má Quân Cửu, nhịn được xúc động.

Một linh hồn mê người hấp dẫn ngon lành như vậy, ăn một miếng là hết. Cứ thong thả từ từ chờ lúc linh hồn thành thục, là thời điểm đến ngắt lấy.

Quân Cửu từ trước mặt Mặc Vô Việt thối lui, lập tức làm cho Mặc Vô Việt lấy lại tinh thần. Quân Cửu lạnh lùng mở miệng: "Ta muốn tắm rửa thay quần áo, ngươi có thể đi ra."

"Hảo." Mặc Vô Việt đi vô cùng sảng khoái.

Thấy vậy, Quân Cửu ngược lại lại nhíu mày. Mặc dù Mặc Vô Việt đi rất sảng khoái, đối với yêu cầu của nàng cũng là từ trước tới giờ không phản bác cự tuyệt.

Nhưng Quân Cửu hết lần này tới lần khác có loại trực giác, Mặc Vô Việt chính là kẹo da trâu, dính lên là không bỏ được .

Thôi, có một người cường đại ở bên giúp đỡ, cũng là chuyện tốt.

Bích La chuẩn bị nước nóng. Quân Cửu ngăn trở hành vi thay quần áo vì nàng. Quét mắt nhìn Bích La, Quân Cửu mệnh lệnh. "Sau này nhiệm vụ của ngươi, chính là giám thị một nhà Quân Lôi Thiên. Bất luận dị động gì, lập tức báo lại."

"Tuân lệnh, chủ nhân."

"Xuống." Bích La lui ra. Quân Cửu đi vào trong thùng nước, dòng nước ấm áp làm cho Quân Cửu thoải mái thở dài một hơi.

Quân Cửu sờ lên vòng tay. Nàng biết Bích La là Quân Lôi Thiên phái tới giám thị nàng. Vậy nàng liền thuận nước đẩy thuyền, đem Bích La biến thành tượng gỗ của nàng. Giữ ở bên người, để tránh Quân Lôi Thiên lại phái mấy con chuột tới quấy rối nàng. Đồng thời, cũng có thể cho Bích La đi giám thị Quân phủ.

Nàng hiện tại không rảnh đi thu thập Quân Lôi Thiên bọn hắn. Bởi vì nàng có một chuyện trọng yếu hơn!
Ánh mắt Quân Cửu chớp lên. Nàng cần phải biết y thuật thế giới này, ở vào cấp bậc gì. Linh sư, lại là cái gì?

Hoa lạp!

Quân Cửu đứng dậy, kéo quần áo tới thay đổi đi ra ngoài.

*

Thư phòng Quân phủ, sắc mặt Quân Lôi Thiên âm trầm đi vào. Ngẩng đầu nhìn lên gặp Quân Cửu ngồi ở vị trí của hắn, sắc mặt hắn lập tức đại biến. "Quân Cửu! Ngươi làm sao ở chỗ này?"

"Quân Lôi Thiên, ngươi giấu không ít tiền riêng đi." Quân Cửu mở ra hộp gỗ trong tay, bên trong là một chồng ngân phiếu thật dày.

Quân Lôi Thiên thấy vậy, khuôn mặt mo trong nháy mắt tái xanh. Kế tiếp lời Quân Cửu nói, càng làm hắn tức giận đến muốn thổ huyết.

Quân Cửu: "Những thứ này coi như ngươi hiếu kính ta, ta nhận."

———//———//———/———-//———-/————///——

Chương 12 . Quân Cửu Cái Tên Thổ Phỉ này

Editor: Huyenho072020

Quân Cửu!!

Quân Cửu liếc xéo Quân Lôi Thiên một cái, nghĩ đến thực lực Quân Cửu, cơ thể Quân Lôi Thiên cứng đờ.

"Như thế nào, ngươi có ý kiến?"

"Không có!" Quân Lôi Thiên suýt chút nữa một ngụm cắn nát cả răng. Chịu đựng! Chờ Uyển nhi trở về, nhìn nàng còn phách lối thế nào. Những ngân phiếu này, Quân Cửu có thể sử dụng bao nhiêu? Cuối cùng vẫn là của hắn.

Quân Cửu rút ngân phiếu ra. Đứng dậy lướt qua bên cạnh Quân Lôi Thiên, bước chân dừng lại.

Nhìn thấy sắc mặt Quân Lôi Thiên lại biến đổi, Quân Cửu cười: "Quân Lôi Thiên, ngươi có phải đã quên cái gì hay không?"

"Tại hạ cung tiễn Cửu tiểu thư!"

"Lớn tuổi ta hiểu, nhưng tôn ti có khác biệt, lễ không thể quên. Lần sau lại quên, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình." Khóe miệng Quân Cửu nhếch lên một nụ cười ngạo nghễ, quay người ra khỏi thư phòng.

Tại sau khi nàng đi, Quân Lôi Thiên tức giận công tâm. Phun một ngụm máu, ngửa đầu ra ngất đi!

Sau khi được quản gia vội vội vàng vàng cứu tỉnh, Quân Lôi Thiên tức giận nện đất hô to: "Quân Cửu cái tên thổ phỉ này, quá cuồng rồi! Quân Cửu! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! A a a!"

"Lão gia! Lão gia ngươi...... người mau tới! Lão gia lại hôn mê."

Mặc Vô Việt trong bóng tối nhìn xem một màn này, khóe miệng cong cong. Tiểu Cửu Nhi thật là nghịch ngợm!

Quân phủ một hồi rối loạn, mà Quân Cửu lại quay người ra khỏi Quân phủ. Mặc Vô Việt nghĩ nghĩ, cũng rời đi Quân phủ. Nhưng lại không phải đi theo Quân Cửu. Hắn còn có chuyện khác muốn làm.

Hắn đã biết thân phận Tiểu Cửu Nhi, hòa thượng chạy miếu chạy không được. Không cần lo lắng.

Mục đích của Quân Cửu, là tiệm sách lớn nhất Phong La Thành. Không có cái gì so với tiệm sách, có thể để cho nàng nhanh chóng hiểu rõ toàn diện thế giới này.

Một trương ngân phiếu, Quân Cửu bao hết một gian gian phòng tiệm sách. Tự mình chọn sách, chồng chất thành một tòa núi nhỏ. Chưởng quỹ thấy vậy, cười như nở hoa. "Tiểu thư ngươi thật sảng khoái! Những sách này, không biết là đóng gói cho ngươi đem về, hay là?"

"Toàn bộ đưa vào trong nhã gian, ta sẽ tự an bài."

"Tốt. Tiểu thư những sách này đủ cho ngươi xem một năm . Năm sau xem xong, hoan nghênh lại tới. Tiệm sách của ta, chính là nổi danh lừng lẫy cả Phong La Thành! Ngươi muốn sách gì đều có!"

Quân Cửu nhàn nhạt gật đầu. Chờ chưởng quỹ lui ra đóng cửa lại, Quân Cửu phất tay áo. Trên bàn dài bày ra mười bản sách phân ra thành hai bên.

Nheo mắt lại, Quân Cửu quát khẽ: "lên."

Mười bản sách, không gió mà bay. Tốc độ như nhau, từng tờ một lật qua. Ánh mắt Quân Cửu hơi hơi xê dịch, đem nội dung mỗi bản sách đều xem ở đáy mắt.
Nếu để cho quản sự vừa rồi thấy được, chắc chắn sẽ bị dọa đến trợn mắt hốc mồm.

Đây là đọc sách?

Thường nhân một quyển sách ít nhất cũng phải đọc hai ba ngày. Nhưng Quân Cửu, một lần mười bản. Thời gian đốt hết một nén hương liền xong rồi, tiếp tục mười bản tiếp theo. Tốc độ này, chính là biến thái!

Hơn nữa Quân Cửu còn nhất tâm nhị dụng, vừa nhìn vừa nhấm nháp điểm tâm, không thể biến thái hơn.

Một đống sách thật dày chất thành núi nhỏ, Quân Cửu chỉ tốn thời gian buổi sáng đã nhìn hết toàn bộ. Nàng sờ cằm một cái, như có điều suy nghĩ.

Âm thanh Tiểu Ngũ từ bên trong vòng tay truyền tới, "chủ nhân, như thế nào?"

"Y thuật cái thế giới này, đơn giản thấp đến đáng sợ. Đổi thành chúng ta nơi đó, một học đồ còn có trọng lượng hơn so với một đại phu ở đây."

Tiểu Ngũ kinh ngạc. "Cái thế giới này y thuật kém như vậy sao?"

"Ân. Y lý, lý thuyết y học, kỹ thuật chỉ có thể coi là trình độ ở Hoa Hạ ba ngàn năm trước. Ở đây còn có một loại nghề nghiệp gọi là Dược sư, so với Linh sư càng được người tôn sùng tôn kính."

"Chủ nhân kia y thuật của ngươi so sánh với Dược sư thì sao?" Tiểu Ngũ hiếu kỳ truy vấn.

Khóe miệng hơi câu lên, Quân Cửu khép sách lại. Nàng khuấy động lấy vòng tay, tùy tiện cười nói: "nghiền ép, không có chút áp lực nào."

"Oa! Chủ nhân có thể luyện đan, kiếm thật nhiều tiền. Vang danh thiên hạ."

—-//——-/——-//———-//———-/———//———-/——

Chương 13 . Nhanh Đi Lấy Hoả Linh Chi

Editor: Huyenho072020

Này đối Quân Cửu mà nói, là niềm vui ngoài ý muốn. Y thuật của nàng đến nơi này, hoàn toàn có thể tiếp tục dùng!

Tên thảo dược dược liệu cũng là giống nhau như đúc. Cái gọi là Dược sư luyện đan thuật độc nhất vô nhị, cũng bất quá là lúc luyện đan, đem sức mạnh tự thân dẫn vào trong đan dược, từ đó luyện chế ra đan dược hiệu quả cường đại. Thay thế một chút, năng lượng chính là linh lực của thế giới này.

Đầu ngón tay Quân Cửu gõ gõ mặt bàn, "lần này, ta cuối cùng cũng minh bạch. Nguyên chủ bất quá là kinh mạch bế tắc, cũng không phải không thể chữa trị. Làm sao lại trở thành phế vật trong miệng bọn hắn?"

"Nguyên lai là bởi vì bọn hắn căn bản trị liệu không được!" Tiểu Ngũ khinh bỉ nói.

"Kinh mạch bế tắc vấn đề nho nhỏ đều không cách nào trị liệu. Y thuật cái thế giới này, muốn xong. Bây giờ chủ nhân ngươi tới, có thể dạy bọn hắn thật tốt. Xem cái gì mới thật sự là y thuật."

Vòng tay chớp loé ánh sáng yếu ớt, ngữ khí của tiểu Ngũ đầy sùng bái đối với Quân Cửu.

Tại thế giới kia, một khỏa đan dược tại Hoa Hạ, có thể để cho thế nhân tranh giành bể đầu. Đến coi bệnh, là nhìn tâm tình Quân Cửu có chữa hay không. Thân phận địa vị tiền tài, đối với nàng hết thảy đều không dùng được. Tùy tâm sở dục, phách lối vô tình. Đây chính là thánh thủ Quân Cửu. người có y thuật lợi hại nhất Hoa Hạ!

Quân Cửu cũng từ trong sách, hiểu được khác biệt ở thế giới này.

Nơi này có linh khí nhập thể, có thể tu luyện linh sư. Tu vi đến cực hạn, có thể dời núi lấp biển, lay động đất trời, tuổi thọ càng là không cực hạn. Có Dược sư thưa thớt, tôn quý. Còn có nhiều danh xưng khác , Quân Cửu chưa từng nghe nói qua.

Một buổi sáng xuyên qua. Giống như mở ra chiếc hộp Pandora, vì Quân Cửu bày ra một thế giới mênh mông quảng đại. Để cho tâm tình nàng bành trướng, muốn tự mình khám phá cái thế giới thần kỳ này.

Nhưng bây giờ không vội. Trước giải quyết phiền phức còn để lại trên thân nguyên chủ.

Quân Cửu: "Đi. Sách cũng nhìn, đi tiệm thuốc mua chút dược liệu. Liền có thể trở về."

Đứng dậy, phất tay áo vung lên đem sách vở thu sạch vào trong không gian vòng tay. Quân Cửu quay người ra khỏi tiệm sách. Chưởng quỹ tiệm sách còn giương mắt canh giữ ở cửa ra vào, muốn đợi Quân Cửu khách hàng lớn đi ra tìm cách thân mật. Nhưng lại không biết Quân Cửu sớm đã rời đi.

Đến tiệm thuốc. Lại không nghĩ, trước cửa tiệm thuốc bị người bao vây chật như nêm cối, căn bản là vào không được.

Quân Cửu nhíu mày. Hỏi phụ nhân kế bên, "bên trong xảy ra chuyện gì?"

"Bên trong có một công tử ca trẻ tuổi phát bệnh . Thật là dọa người! Bây giờ chủ nhân tiệm thuốc đi mời đại phu . Công tử ca kia dáng dấp dễ nhìn, nếu là cứ như vậy không còn, thật đáng tiếc a."

Tiểu Ngũ nói: "chủ nhân, nhìn thật là náo nhiệt."

"Ân. Trong sách chỉ là ghi lại, bây giờ vừa vặn có thể nhìn một chút, y thuật là ở mức trình độ gì."

Quân Cửu nghe được có người hô lớn một tiếng, "Triệu đại phu tới!"

Ngẩng đầu, từ xa nhìn lại. Một lão giả râu tóc bạc trắng, được một đám người vây quanh, thần sắc kính cẩn nghe theo tôn kính mời đi theo. Đám người tự động nhượng bộ mở một con đường, Quân Cửu cất bước theo sau.

Tiến vào trong đám người, Quân Cửu nhìn thấy một thiếu niên té ở trong ngực gia nô, sắc mặt trắng bệch mồ hôi lạnh đổ không ngừng, cơ thể run rẩy, hai tay niết chặt nắm chặt thành quả đấm. Xem sắc mặt, hắn hết sức thống khổ khó chịu.

Quần áo bọn hắn hoa lệ, nhìn không giống như là người Phong La Thành.

"Triệu đại phu tới!"

"Đại phu ngươi nhanh nhìn công tử nhà ta một chút. Công tử nhà ta có chứng lạnh, bây giờ phát bệnh . Lại không mang theo thuốc, vậy phải làm sao bây giờ a?"
Gia nô lo lắng, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.

Triệu đại phu sắc mặt nghiêm túc, trấn an: "ngươi trước buông hắn ra. Để cho hắn nằm ngang."

Bắt mạch cho công tử ca một cái, Triệu đại phu vuốt vuốt chòm râu nói với lão bản tiệm thuốc: "ngươi nhanh đi cầm hỏa linh chi!"

"Đút Hỏa linh chi, hắn chỉ sợ là phải chết thẳng cẳng ."

——-///————///————///————-/——/———-

Chương 14 . Ngươi Nói Ai Là Lang Băm

Editor: Huyenho072020

"Nói hươu nói vượn, người nào nói chuyện!" Triệu đại phu bất mãn ngẩng đầu. Chỗ ánh mắt của hắn hướng đến, đám người lập tức thối lui lộ ra Quân Cửu. Một người thân ảnh đơn bạc, nhìn như gió thổi qua liền có thể đổ.

Triệu đại phu nhướng mày, nguyên lai là một tiểu nha đầu.

Không đợi Triệu đại phu mở miệng, lão bản tiệm thuốc quát lớn: "Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì? Triệu đại phu là đại phu đại danh đỉnh đỉnh Phong La Thành ta, bệnh nhân Hoàng thành cũng tới thỉnh Triệu đại phu đi trị liệu. Ngươi thì tính là cái gì, cũng dám chất vấn Triệu đại phu?"

"Đúng vậy! Ngươi hiểu y thuật sao? Liền tuỳ tiện nói, đợi lát nữa trì hoãn hại chết vị công tử này, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?"

Đám người chỉ chỉ trỏ trỏ Quân Cửu, quở trách căm ghét. Xem ra, bọn hắn rất là tôn kính tôn sùng Triệu đại phu này.

Triệu đại phu nghiêm khắc nhìn chằm chằm Quân Cửu dò xét một phen, phất phất tay giống như là đuổi rác rưởi. "Tiểu nha đầu chưa dứt sữa, mau tránh ra."

"Đi mau! Chớ trì hoãn đại phu trị liệu công tử nhà ta. Công tử nhà ta nếu là có sơ xuất gì, chúng ta......" Gia nô dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng: "coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi!"

Gia nô mới mở miệng, càng là uy hiếp Quân Cửu.
Nghe ngữ khí hắn, tựa hồ giết người cũng không phải là cái đại sự gì. Lông mày Triệu đại phu nhảy lên, xem ra thân phận thiếu niên này không đơn giản. Nếu là hắn chữa trị tốt cho thiếu niên này, thanh danh của hắn truyền đi địa vị lại càng dâng lên!

Lúc này sắc mặt Triệu đại phu vui mừng, cũng không để ý Quân Cửu. Đưa tay phân phó lão bản tiệm thuốc. Mang hỏa linh chi tới, dùng tiểu đao cắt xuống hai mảnh đút cho thiếu niên phục dụng.

Tiểu Ngũ thấy, nhịn không được chửi bậy: "đây quả thực làm ẩu! Chủ nhân chúng ta không ngăn cản sao?"

"Không. Chúng ta chờ xem."

Hỏa linh chi vừa vào miệng, sắc mặt thiếu niên rất nhanh đã hồng hào. Khí huyết trong nháy mắt tốt hơn, cơ thể cũng ngừng run rẩy. Mi mắt run run, thiếu niên mở mắt ra.

Gia nô vui vẻ: "công tử! Công tử ngươi cuối cùng tỉnh."

"Tốt. Không sao." Triệu đại phu sờ sờ sợi râu, kiêu căng ngẩng đầu hưởng thụ tán dương mọi người truyền đến bên tai.

"Triệu đại phu quả thực là thần tiên sống a!"

"Đúng a. Phong La Thành chúng ta, y thuật Triệu đại phu tốt nhất. Ngay cả Quân gia kia, cũng thỉnh Triệu đại phu đi trị liệu."

"Triệu đại phu chính là Hoa Đà tại thế. Ngươi xem vừa mới đây công tử kia không phải là muốn không xong, Triệu đại phu vừa ra tay, hắc! Lập tức liền tốt. Triệu đại phu không phải Hoa Đà, thì là ai?"

Đám người cùng nhau tán dương, lời nói xoay chuyển. Lập tức quay đầu nhìn Quân Cửu khinh bỉ.

Âm thanh trào phúng, âm dương quái khí nhục mạ từng tiếng đè lên Quân Cửu. Tiểu Ngũ tức giận xù lông, Quân Cửu lại không phản ứng chút nào. Nàng lạnh lùng nhìn thiếu niên.

Lúc này, thân thể thiếu niên run lên bần bật. Há mồm phun ra một ngụm máu!

"Công tử! Triệu đại phu, công tử nhà ta sao lại hộc máu?" Gia nô lo lắng nhìn về phía Triệu đại phu.

Triệu đại phu biến sắc, lúc này hắn liền bắt mạch cho thiếu niên. Vừa xem, sắc mặt Triệu đại phu càng ngày càng khó coi.

"Không phải a! Hàn chứng phát tác, hỏa linh chi là dược liệu tính nóng. Phục dụng hai mảnh, vừa vặn có thể áp chế hàn chứng của hắn. Làm sao lại thổ huyết?"

Không chỉ có thổ huyết. Thân thể thiếu niên co rúc. Ngã trên mặt đất, khuôn mặt chợt trắng chợt hồng, so mới vừa rồi còn khó chịu đau đớn hơn.

Thấy vậy, đám người sững sờ.

Có người vụng trộm nghị luận, sẽ không phải tiểu nha đầu kia nói đúng, Triệu đại phu thật dùng sai thuốc a?

"Không có khả năng!" Triệu đại phu nghe thấy nghị luận, hắn đen mặt lên cả giận nói: "hỏa linh chi không có sai. Là bệnh tiểu công tử này nguy kịch. Xin thứ cho lão phu y thuật không tinh, trở về chuẩn bị hậu sự a."

"Lang băm." Quân Cửu lạnh lùng mở miệng.

Triệu đại phu nghe xong, trợn mắt trừng Quân Cửu. "Ngươi nói ai là lang băm!"

——//———//————/———-//———///———/———-

Chương 15 . Lăn Đi

Editor: Huyenho072020

"Đương nhiên là ngươi." Quân Cửu ngước mắt lạnh lùng nhìn Triệu đại phu. "Hàn chứng của hắn, là khuyết điểm từ trong bụng mẹ mang ra ngoài. Thuở nhỏ là người yếu thân hư. Hỏa linh chi là dược hiệu cương mãnh cương liệt, ngươi cho hắn hai phiến không phải cứu hắn, mà là mệnh hắn."

"Ngươi nói hươu nói vượn!" Triệu đại phu tức giận dựng râu trừng mắt.

Quân Cửu trực tiếp đi qua ngồi xổm ở trước mặt thiếu niên. Gia nô nhìn nàng, trừng mắt: "ngươi làm gì?"

"Không muốn hắn chết, cũng đừng vướng bận."

"Ngươi! Ngươi biết công tử nhà ta là ai không? Chỉ bằng ngươi cũng muốn trị liệu công tử nhà ta?"

Quân Cửu lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, "lăn đi."

Gia nô đối mắt Quân Cửu, trong nháy mắt cơ thể cứng ngắc, trên mặt lộ ra hoảng sợ. Quân Cửu khẽ vươn tay, gia nô sợ hãi thối lui, cũng không còn dám ngăn cản Quân Cửu.

Triệu đại phu đen mặt đứng tại bên cạnh. Hắn nhìn chằm chằm Quân Cửu, tức giận nắm râu. Hắn ngược lại muốn xem xem, nha đầu này có bản lãnh gì, dám chất vấn hắn!

Tên tuổi Triệu Hạc hắn, gần như không chỉ nổi tiếng ở Phong La Thành. Chính là đến cả Hoàng thành, cũng không kém bao nhiêu so với ngự y. Hắn nói bệnh thiếu niên này nguy kịch, vậy thì nhất định trị không được.
Tóm lại, tuyệt đối không phải hắn dùng hỏa linh chi là sai!

Đám người cũng tò mò. Đưa dài cổ ra, nhìn Quân Cửu một tay bóp ở trên mu bàn tay thiếu niên. Nâng thiếu niên lên, ngón tay nhập lại nhấn tại trên bụng hắn một cái.

Oa! Ọe --

Thiếu niên há mồm nôn ra, đem hỏa linh chi vừa mới ăn phun ra ngoài.

Quân Cửu lấy ra một khỏa đan dược đút cho thiếu niên. Một bên phân phó gia nô, "đi bưng bát nước ấm tới."

"Ai, hảo!"

Gia nô vội vội vàng vàng đi quán trà bên cạnh bưng nước nóng tới. Đút thiếu niên uống xong, mắt thấy hô hấp thiếu niên dần dần bình ổn, sắc mặt cũng chuyển biến tốt hơn.

Triệu đại phu thấy vậy, không thể tin. "Cái này sao có thể!"

Hắn vội vàng đi tới bắt mạch cho thiếu niên. Kết quả vừa nãy khí mạch còn nhiễu loạn, thoi thóp sắp chết. Bây giờ trong nháy mắt thời gian, thể nội thiếu niên không chỉ có khí mạch bình thản, hàn chứng phát nghiêm trọng cũng khá hơn.

Vừa rồi hắn còn trào phúng Quân Cửu, bây giờ kết quả đùng đùng đánh vào trên mặt hắn. Sắc mặt Triệu đại phu lúc trắng lúc xanh.

Mọi người thấy sau khi Triệu đại phu bắt mạch cho thiếu niên không nói gì. Lại nhìn thiếu niên đã tốt hơn. Ai còn không biết kết quả?

Triệu đại phu lại thật cho người ta uống lộn thuốc!

Tiểu nha đầu này, thế mà đem người cứu sống!

Trong lúc nhất thời, biểu lộ đám người hết sức đặc sắc. Ai cũng không nói lời nào. Vừa nãy bọn hắn làm nhục Quân Cửu thế nào , bây giờ từng cái da mặt tao muốn hoảng.

"Công tử, ngươi không sao?"

"Khụ khụ, ta không sao." Thiếu niên ngẩng đầu nhìn
Quân Cửu, "cám ơn ngươi đã cứu ta. Ta gọi Vân Kiều."

Thiếu niên mặc dù bệnh tình tái phát, nhưng thần trí hắn vẫn thanh tỉnh. Biết rõ mọi chuyện, biết Quân Cửu mới là ân nhân của hắn!

Nhàn nhạt liếc xéo thiếu niên, Quân Cửu mở miệng: "Quân Cửu."

Quân Cửu?

Mọi người đồng loạt trừng lớn mắt. Phong La Thành bọn hắn có một Quân Cửu, là phế vật tiếng xấu lan xa. Tiểu nha đầu cũng gọi Quân Cửu? Không, các nàng chắc chắn không phải cùng một người.

Phế vật kia làm sao lại có y thuật còn tốt hơn so Triệu đại phu!

Thiếu niên Vân Kiều ở dưới gia nô nâng đỡ đứng dậy. Hắn mỉm cười, hướng Quân Cửu chắp tay hành lễ.

Lúc trước Vân Kiều phát bệnh suy yếu, gương mặt đau đớn. Bây giờ nhìn lại, mới phát hiện bộ dáng hắn tuấn nhã, là một thiếu niên lang nhanh nhẹn.

Quân Cửu xuất thủ cứu người, là thực sự nhìn không được lang băm hại tính mệnh người. Quân Cửu dặn dò: "tùy thời chuẩn bị chút Noãn Tâm Ích Khí Hoàn, lúc phát bệnh hữu hiệu hơn tất cả."

"Cái gì là Noãn Tâm Ích Khí Hoàn?" Vân Kiều nghi hoặc.

Quân Cửu sững sờ. Nàng đã quên, ở đây không phải Hoa Hạ, y thuật cũng nát vụn dùng không được. Nhất định là không có Noãn Tâm Ích Khí Hoàn .

Quân Cửu nhìn Vân Kiều vẫn rất thuận mắt. Nàng ngoắc ngoắc ngón tay, "ngươi đi theo ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro