Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong căn phòng có vẻ trống rỗng lại lạnh lẽo như băng. Mưa to rơi ngoài cửa sổ, nơi này là tầng hai mươi tám, người đứng ở cạnh cửa sổ sát đất xem ánh đèn ne-ong bên ngoài.

Đủ mọi màu sắc, ngợp trong vàng son, đại khái đây là nguyên nhân dẫn đến việc mọi người say mê trầm luân.

Quá nhiều dụ hoặc, tiền tài, sắc đẹp, truy phủng, đủ loại kiểu dáng đều khiến người mê muội, làm cho người ta quên đi lời thề non hẹn biển.

Nam nhân? Hừ!

Khác phái luyến còn ngoại tình, huống chi là tình yêu đồng tính không được thế nhân thừa nhận?

Lộ Yến cúi đầu, khóe miệng xẹt qua một nụ cười khổ. Tóc mái dài tạo thành bóng trên mặt, thoạt nhìn đáng thương lại bi thương.

Một quyển tạp chí bát quái mới nhất nằm bên chân cậu, mặt trên là một tấm ảnh chụp chói mắt.

Là ảnh chụp lén một người đàn ông ăn mặc tương đối bí ẩn cùng một cô gái đi thuê phòng.

Người đàn ông kia là tân ảnh đế giới giải trí - Tần Nghị, vô luận là dáng người hay là dung mạo tuyệt đối là nam nhân đứng đầu.

Có người bình luận nói chỉ cần đôi mắt thâm thúy như biển sâu của hắn chuyên chú nhìn chằm chằm bạn, bất kể là người lạnh lùng vô tình thế nào đều sẽ rung động.

Cố tình cái tên nam nhân có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm ấy lại có tài hoa. Khả năng diễn xuất của hắn năm nay được mọi người tán thưởng nhận giải Quả Cầu Vàng.

Cô gái kia lại là tân tiểu công chúa với giọng ca ngọt ngào Vương Kỳ, diện mạo điềm mỹ đáng yêu, lại có một dáng người yêu nghiệt. Được công nhận là Điềm Tâm giáo chủ.

Hai người từng truyền ra không ít tai tiếng, nhưng đương sự đều phủ quyết.

Hiện giờ lại cùng nhau vào phòng hơn nữa ở bên trong 4 tiếng đồng hồ mới ra, ai cũng biết 4 giờ này đã xảy ra cái gì.

Một năm, một năm này, địa vị của Tần Nghị ở giới giải trí tăng vọt, scandal của hắn càng ngày càng nhiều. Cả trai lẫn gái, oanh oanh yến yến, thật náo nhiệt, cực kỳ khoái hoạt!

Mà Lộ Yến, đã từng là người yêu duy nhất của Tần Nghị.

Hiện tại, phỏng chừng cũng bất quá là hắn chơi chán rồi mới nghĩ đến chế thuốc phẩm này đi.

Lộ Yến thâm tình vuốt ve ngón giữa bàn tay trái đeo nhẫn, cái đó là ba năm trước đây hai người đi Hà Lan kết hôn, Tần Nghị đeo cho cậu.
Tần Nghị nói đeo rồi thì vĩnh viễn sẽ không cho cậu cơ hội tháo xuống, hiện giờ......

Lộ Yến hung hăng nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt chua xót. Cắn răng liền tháo chiếc nhẫn kia xuống ——

Tách!

Đèn được mở lên, ánh sáng tràn ngập toàn bộ phòng khách, thê lương bi thương lúc trước trong nháy mắt biến mất vô tung.

“Phát ngốc cái gì? Mau tới đây rửa tay ăn cơm!” Tần Nghị mặc tạp dề, bưng một chén canh đặt trên bàn cơm.

Thấy Lộ tiểu thụ phát ngốc, Tần Nghị không vui nhíu mày: “Tại sao tối như vậy mà không bật đèn? Thị lực của em vốn dĩ đã không tốt, còn phải sửa bài chấm bài. Nói em bao nhiêu lần rồi, không được để tối như vậy, không được chấm bài trong bóng tối. Chờ đến khi em mù, có khóc cũng muộn rồi.”

Lộ tiểu thụ bĩu môi, lau lau nước mắt chua xót ở khóe mắt.

Tần Nghị thấy thế, xoay người vào phòng bếp tháo tạp dề, thuận tiện nói: “Trong ngăn tủ thứ nhất có thuốc nhỏ mắt, nhỏ một giọt. Giảm bớt thị lực mệt nhọc.”

“À~~”

Lộ tiểu thụ nghe theo lời Tần Nghị, tìm được thuốc nhỏ mắt, tích tích thuốc vào mắt. Chớp chớp mắt, giảm bớt một chút thị lực mệt nhọc. Sau đó đi vào phòng bếp rửa tay, lại đi ra yên lặng ngồi bên bàn ăn.

Tần Nghị rửa tay xong, kéo ghế dựa ngồi xuống. Cầm lấy cái muỗng: “Uống chén canh trước.”

Lộ tiểu thụ trừng mắt nhìn chén canh suông trước mặt, mấp máy môi, hít sâu vài cái, trịnh trọng tuyên bố: “Lão Tần, chúng ta ly hôn đi.”

Lão Tần dừng một chút, trên mặt không có biểu tình biến hóa, cũng không có ngẩng đầu.

Lộ tiểu thụ một trận tâm lạnh, uể oải nằm liệt trên ghế.

Lão Tần mở miệng: “Lý do.”

“Chúng ta không hợp.”

“Dưới giường, anh giặt quần áo, nấu cơm, quét tước vệ sinh còn kiếm tiền cho gia đình, dưỡng em đến trắng trẻo mập mạp. Trên giường, mỗi lần anh đều hầu hạ em đến gào khóc kêu. Ngày hôm sau luôn là mặt mày hồng hào, ba ngày không chạm em liền cơ khát. Như vậy, còn không thích hợp sao?”

Thời điểm lão Tần nói lời này mặt vẫn là vô biểu tình, lạnh nhạt đến không tin được.

Lộ tiểu thụ thiếu chút nữa phun ra một búng máu, trên mặt sung huyết, hồng thành đèn đỏ.

“Anh anh anh...... Anh vô sỉ!”

“Anh nói không đúng sao?”

“Này... Vậy em đổi lý do. Anh không yêu em. Không sai, hôn nhân không có tình yêu là hôn nhân không hạnh phúc.”

Nghe vậy, lão Tần buông chén đũa, ngẩng đầu nhìn Lộ tiểu thụ. Đôi tay thong thả ung dung kéo ra nút thắt ở cổ áo. Động tác đã ưu nhã lại nguy hiểm.

Lộ tiểu thụ sợ tới mức nhảy lên: “Anh.....anh muốn làm gì?”

“Không phải em nói anh không yêu em sao? Anh làm cho em xem.”

“Không không không không không không không cần.” Nói giỡn, eo cậu vẫn còn đau đó. Ngày đó play trong phòng tắm, ký ức khắc sâu.

“Này, đó!”

Lộ tiểu thụ hung hăng đem quyển tạp chí bát quái quăng ở trên bàn, giận dữ chỉ Tần Nghị: “Đây là chứng cứ! Anh ngoại tình. Chúng ta ly hôn! Không cần thương lượng. Em sẽ không chấp nhận một lão công ngoại tình, ly hôn!”

“Được thôi.” Lão Tần gật đầu thực dứt khoát.

Lộ tiểu thụ ngẩn ra.

“Ăn cơm chiều đi.”

Lộ tiểu thụ cong khóe miệng, đại náo: “Không ăn không ăn! Lão Tần, rốt cuộc anh có từng yêu em hay không? Vì cái gì anh không thèm để ý như vậy? Em cảm thấy tâm thật đau thật lạnh thật tê tái.”

“Được rồi. Ăn cơm đi.”

Lộ tiểu thụ bạo nộ: “Không ăn! Tuyệt đối không ăn. Hiện tại không phải  thời điểm ăn cơm chiều. Em cũng không muốn ăn uống ——” cậu đột nhiên dừng lại, hoảng sợ nhìn về phía Lão Tần.

Lão Tần mặt vô biểu tình, ánh mắt khủng bố, tản mát ra khí thế Ma tôn khi khủng bố.

“Em không ăn uống?”

“So sánh thôi. Chủ yếu là em không có tâm tình. Không phải không ăn uống, là do tâm tình ảnh hưởng ăn uống. Anh phải tin tưởng, hành động của anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới tinh thần ăn uống.

Lão Tần đối với này phiên lên án, chỉ có nhàn nhạt hai chữ: “Giảo biện.”

Lộ tiểu thụ đập bàn, “Xem! Hiện tại ngay cả chuyện này anh cũng không tin. Em nghĩ giữa chúng ta cũng đã sớm không có sự tín nhiệm. Ly hôn đi. hôn nhân không có tín nhiệm sẽ không hạnh phúc.”

“Tan tầm đi ăn cơm cùng ai? Ăn cái gì?”

Lộ tiểu thụ chột dạ, mông bắt đầu hoạt động: “Không có. Em chỉ là không muốn ăn cơm chiều. Không phải. Trọng điểm là anh ngoại tình ——”

“Muốn anh nói một chút về ngày đi khách sạn không? Muốn anh nói người đăng ký khách sạn là ai hay không?”

Lộ tiểu thụ chột dạ: “Em không muốn nghe.”

“Ngày 8 tháng 3. Người đăng ký là em. Ngày đó chúng ta chơi khách sạn play. Em quấn lấy anh, muốn ngừng mà không được, nhiệt tình như lửa ——”

“Dừng!” Mặt Lộ tiểu thụ cực kỳ nóng.

Cậu đương nhiên biết ngày đó đã xảy ra cái gì, ngày đó cậu ở trên giường nằm một ngày, eo đau như bị chặt đứt. Chỉ là không nghĩ tới ngày đó và ngày Lão Tần cùng Vương Kỳ bị chụp là cùng một ngày.

Thất sách thất sách!

Như thế nào không thấy ngày vậy? Như vậy không thể đánh đòn phủ đầu. Không có biện pháp tìm lý do an toàn né ăn cơm chiều cùng với thẩm vấn sau khi ăn xong.

Lộ tiểu thụ chột dạ không thôi, dù vậy biểu tình vẫn cường ngạnh: “Vậy… Cái đó xem như em oan uổng anh. Chính là tháng trước, những tiểu ngôi sao ca nhạc, thiên hậu còn có thanh thuần nam minh tinh, này đó đều là giả sao?”

“Trừ bỏ ở phim trường, những ngày đó không phải là anh ở nhà với em sao? Hử?”

Lộ tiểu thụ gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, liều mạng nhớ lại xem có lúc nào Tần Nghị vừa không ở phim trường lại không ở nhà. Từ từ……

“Ngày mười bốn tháng trước, anh không ở phim trường, cũng không ở nhà. Anh ở nơi nào?”

Không sai, Lộ tiểu thụ nhớ rất rõ ngày đó mình ăn một con tôm hùm phô mai mỹ vị.

Cho nên ấn tượng khắc sâu.

“Ngày đó không phải anh và em còn có ba ba mụ mụ cùng đi tửu lầu liên hoan sao?”

Ai? Hình như là vậy.

“Được rồi, đừng nghĩ nữa. Trước tiên trả lời anh, tan tầm đi đâu ăn cơm? Cùng ai ăn?”

“Ách, đi tiệm cơm Tây ăn bò bít tết, cùng đồng nghiệp......” Lộ tiểu thụ thấp giọng trình bày.

“Ăn bò bít tết cũng là bữa ăn chính, không phải ăn thực phẩm rác rưởi lung tung rối loạn, em đến nỗi giấu tam giấu tứ tìm cớ sao? Nói, cùng ai ăn?”

“Giáo viên trong trường. Còn có ai?” Lộ tiểu thụ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.

Lão Tần khí lạnh cùng sát khí phóng thích. Vừa thấy bộ dạng này của Lộ tiểu thụ, liền biết là cậu sợ anh sinh khí. Lão Tần sẽ tức giận ngoại trừ Lộ tiểu chịu luôn ăn thực phẩm rác rưởi, ăn bữa chính ở ngoài, chính là Lộ tiểu thụ cùng nam nhân nào đó tiếp xúc.

“Em đi ăn cùng Phương Húc?” Âm điệu thấp tám độ, hàn khí dày đặc.

Lộ tiểu thụ như mèo bị dẫm vào đuôi, nhảy cao ba thước: “Không có! Bôi nhọ!”

“Không có thì em phản ứng lớn như vậy làm gì?”

“Em... Em là đúng lý hợp tình. Em chỉ cùng đồng nghiệp bình thường ăn cơm, không cùng Phương Húc.”

“Đó là ai?”

“À thì —— em nói này Lão Tần, anh có phiền hay không hả? Đến nỗi em đi ra ngoài cùng ai ăn cơm còn phải báo cáo hành tung cho anh sao?”

“Không đến mức em ăn cơm cùng ai, đi đâu cũng phải báo cho anh nghe. Nhưng em chột dạ.” Tần Nghị đôi tay giao nhau, dựa lưng vào ghế dựa, ngước nhìn Lộ tiểu thụ.

Vốn là ngưỡng xem góc độ lại có khí thế hùng hổ doạ người. Lộ tiểu thụ là thiệt tình hư, nhưng cậu cực lực phủ nhận. “Không thể nào. Em không có làm chuyện trái với lương tâm làm gì chột dạ.”

“Nếu không chột dạ vậy nói xem người đồng nghiệp đi ăn cơm cùng em là ai?”

“Này! Lão Tần, anh thế nào cũng phải dây dưa không rõ vậy sao?”

Lão Tần cười lạnh: “Rốt cuộc là ai dây dưa không rõ? Cái tên Phương Húc đó không phải đến nay còn không có từ bỏ em sao? Không phải chờ em và anh ly hôn liền cướp em đi sao? Lần trước không phải thiếu chút nữa là cạy góc tường nhà ta sao?”

“Lão Tần, anh không thể đoán bậy như vậy nha. Lần trước nơi nào bị cạy? Anh không tin tưởng em sao? Người theo đuổi em đều cự tuyệt. Hơn nữa, Phương Húc cũng nhận ra được sai lầm của mình, mới hẹn riêng em đi ăn cơm để nhận lỗi.”

Lộ tiểu thụ rống xong, phòng một trận lặng im.

Thật lâu sau, Lộ tiểu thụ rón ra rón rén hướng phòng khách nhảy, “Cái kia...... Ngày mai còn có bài kiểm tra, em đi chuẩn bị chuẩn bị. Anh ăn trước đi ——”

“Đứng lại!”

“Lão Tần, em sai rồi. Em không nên dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Em không nên cấu kết người ta làm việc xấu. Em không nên cảm kích không báo. Em không nên lớn tiếng doạ người lấy cầu bình yên vượt qua, không nên tồn tại tâm lý may mắn.”

Lão Tần lẳng lặng nhìn Lộ tiểu thụ lớn tiếng sám hối, ngón trỏ nhẹ gõ bàn.

“Uống chút canh đi, ấm dạ dày.”

“Lão Tần, anh không trách em?” Lộ tiểu thụ thật cẩn thận hỏi.

“Em đã sợ thành như vậy còn trách thế nào? Hơn nữa, bất quá là một bữa cơm, anh không bụng dạ hẹp hòi như vậy.”

Lộ tiểu thụ cảm động không thôi, cậu còn tưởng rằng khi biết cậu đi ăn cơm cùng Phương Húc, Lão Tần sẽ sinh khí. Không nghĩ tới Lão Tần rộng lượng như vậy, thiện giải nhân ý.

Nghĩ như vậy, vẫn là cậu đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

“Lão Tần, anh thật tốt......”

“Lão Tần, anh làm gì?”

Lộ tiểu thụ mơ mơ màng màng cảm giác áo ngủ trên người bị vén lên, tay Lão Tần không ngừng ở trên da thịt du tẩu, Lão Tần môi khắp nơi đốt lửa.

Lão Tần không đáp lời, tiếp tục vất vả cần cù cày cấy.

Lộ tiểu thụ ngẩn ra, cảm giác quần của mình bị cởi ra, chân bị nâng lên. Đột nhiên sâu ngủ đã bị dọa chạy, trợn mắt nhìn Lão Tần đang phủ trên người: “Ây, ngày mai còn có bài kiểm tra... A~~ ưm.”

Sau một nụ hôn dài nóng bỏng, Lộ tiểu thụ mê mê hoặc hoặc phát hiện tay mình bị trói trên đầu giường, lúc này không khí kiều diễm gì đó đều bị dọa chạy mất.

Cậu vẻ mặt đưa đám, “Bà ngoại lão Tần, đã nói không trách em?”

Như thế nào lại ngu ngốc như thế, cũng biết lão Tần đây là tính sổ sau! Vốn dĩ lão Tần có tiếng là bình dấm chua, sao cậu có thể ngu ngốc tin người này là quân tử?

Lão Tần cúi người, dùng sức một cái, đi vào. Eo chậm rãi động, cho Lộ tiểu thụ một nụ hôn ướt át triền miên.

“Ừ. Không trách em, làm xong sẽ không trách.”

“A!” Lộ tiểu thụ dồn dập thở dốc, trong đầu chỉ có một ý niệm: Quả nhiên muốn ly hôn!

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro