Chương 30: Không muốn cùng hắn đối lập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Nam Tầm Phong sau khi ăn uống no đủ, để đũa xuống đứng dậy bước đi, ngay cả một cái sắc mặt thiện cảm đều không có, càng khỏi nói là lòng biết ơn.

Vân Khởi Vũ đối với bóng lưng đã xa của Nam Tầm Phong làm ngoáo ộp, ở trong lòng ra sức mắng hắn nhiều hơn mấy phần, bỗng nhiên, Nam Tầm Phong đột nhiên dừng bước quay đầu lại, đem nàng sợ tới mức nhanh chóng thu hồi mặt quỷ, giả vờ giả vịt thu thập chén đũa.

Nàng không phải là sợ Nam Tầm Phong, nhưng nàng cũng không muốn cùng Nam Tầm Phong cãi nhau, lại càng không muốn cùng hắn đối địch, muốn tận lực làm cho những ngày sau này của mình ở Thiên vương phủ tốt một chút, cho nên có thể không trêu chọc hắn liền tận lực không trêu chọc hắn, trừ phi thật sự đến lúc không thể nhịn được nữa thì thôi.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể ở trong vương phủ tự do ra vào, ngoại trừ cấm địa." Nam Tầm Phong ngừng một lát, nói câu tựa hồ có chứa một điểm cảm kích trong đó, chính là một điểm như thế, cơ hồ nhỏ không thể thấy.

Vân Khởi Vũ có thể cảm giác được trong lời nói của Nam Tầm Phong có chứa một chút ý cảm kích, toàn bộ ghét bỏ nháy mắt biến mất, cảm thấy bữa cơm này vô cùng đáng giá.

Nếu nàng đoán đúng, những ngày kế tiếp của nàng có thể so với ba ngày trước quả thật tốt hơn nhiều, có thể tự do ra vào không nói, một ngày ba bữa tuyệt đối là không thể thiếu, hơn nữa nhất định là món ngon mỹ vị.

Ha ha, rốt cục xua tan mây đen thấy trăng sáng tỏ.

Nam Tầm Phong sau khi rời khỏi Vọng Hoa các liền trực tiếp đi tìm chưởng quản hậu viện Dư tam nương, hỏi tội nàng.

"Vì sao không sắp xếp bữa ăn hàng ngày cho Vương phi?"

"Bẩm Vương gia, thuộc hạ ba ngày trước đã sai người đưa thức ăn qua." Dư tam nương trả lời xong liền không dám hít thở, trong lòng phát run.

Nàng ba ngày nay căn bản là không quản chuyện của Vương Phi, Thiên vương phi hiện giờ tình trạng như thế nào, nàng hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí thiếu chút nữa liền quên trong vương phủ còn có nhân vật số một này.

Chỉ cần là người Thiên vương không quan tâm, ở trong Thiên vương phủ cực kỳ dễ dàng bị người ta quên lãng.

"Ngươi ba ngày trước ăn cơm, hôm nay là không cần ăn?"

"Vương gia nguôi giận, thuộc hạ biết sai rồi."

"Nghe đây, Thiên vương phi ở trong Thiên vương phủ có thể bệnh chết, ngã chết, bị hù chết, nhưng chính là không thể đói chết. Toàn bộ những người có liên quan, hai mươi trượng, ba ngày không được ăn cơm." Nam Tầm Phong bỏ lại một câu phẫn nộ, giận dữ rời đi.

Dư tam nương một câu cũng không dám nói, cam nguyện bị phạt, nhưng những người khác lại không phải như vậy, Nam Tầm Phong đi rồi, oán hận liên tục.

"Tam nương, ngươi vì cái gì không nói với Vương gia chúng ta ba ngày trước đưa đi chính là thức ăn của ba ngày?"

"Đúng vậy. Hai mươi trượng, ít nhất phải nằm mười ngày, còn ba ngày không cho ăn cơm, đây không phải lấy mạng của chúng ta sao?"

"Đều là Vân Khởi Vũ kia làm hại."

"Tất cả im miệng cho ta." Dư tam nương quát lớn, chỉ trích mọi người, "Ba ngày trước đưa đi là thức ăn gì, chính các ngươi hẳn là rất rõ ràng, nếu để cho Vương gia biết, đừng nói hai mươi trượng, cho dù muốn đầu các ngươi rơi xuống đất, đó cũng xem là nhẹ. Nếu Thiên vương phi thật sự đói chết ở trong Thiên vương phủ, người ngoài sẽ nghị luận Vương gia như thế nào? Đều ngoan ngoãn đi lĩnh phạt, sau đó thức ăn của Vương Phi cứ dựa theo quy củ mà đưa đi, không được sai sót."

Bị Dư tam nương nói như vậy, không ai còn dám có ý kiến, trái lại đi lĩnh phạt.

Bữa tối hôm đó, lần đầu tiên kể từ sau khi Vân Khởi Vũ gả vào Thiên vương phủ ăn uống cũng cơm nước như vậy, nhưng lại nhiều hơn một cái bàn.

Bỗng nhiên một ít đồ chua thật sự rất đáng giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro